Chương 56
Ngốc Manh Ngốc Manh
26/07/2016
Hai người đàn ông
đứng đối diện nhau, một người trầm mặc một người lạnh như băng, quanh
thân là uy áp và lệ khí khiến người khác sợ hãi, không khí bị buộc chặt, giống như chỉ cần một chút lửa thì sẽ nổ bùng lên.
Liễu Khê dựa vào trong lồng ngực lạnh lẽo, cười gượng hai cái, nói “Mọi người cũng đi dạo sao? Ha ha…”
Tiếng nói khô cằn phá hủy đi sự im lặng, Phương Hàm dời mắt nhìn Liễu Khê đang bị người kia ôm vào ngực, hai má đỏ bừng mang theo sự ngượng ngùng, đây là phong tình chỉ dành cho những người có người trong lòng. Trong lòng xuất hiện chút thất lạc và tư vị khó chịu, cuối cùng hắn cũng chậm chân. Gật đầu với người đàn ông kia một cái “Hoan nghênh tới với căn cứ, tôi là Phương Hàm”
Đem bảo bối trong lòng ôm chặt hơn, miệng hắn nhếch lên, nếu không phải người đàn ông này xuất hiện thì hắn còn không biết bảo bối của mình có không ít người mơ ước đấy “Bạch Vương”
Liễu Khê thở nhẹ, được rồi, là cô suy nghĩ quá nhiều, còn tưởng hai người này sẽ diễn tiết mục tranh dành người tình, quả nhiên đọc nhiều tiểu thuyết quá cũng không tốt.
“Anh Hàm, anh Phương, Ấu Vân, tụi em đi trước” Liễu Khê giãy khỏi cái ôm của Bạch Vương, ôm cánh tay hắn, tạm biệt ba người.
Nhìn động tác tự nhiên của Liễu Khê, sắc mặt Phương Hàm ảm đạm, mấp máy môi, thân thể có chút cứng ngắc. Tịch Ấu Vân thu hết biểu tình của Phương Hàm vào trong mắt, khóe miệng nở nụ cười tươi rói, cô ả cũng nhìn ra Bạch Vương kia cũng là người có dị năng mạnh không kém Phương Hàm, nhưng mà không sao, chỉ cần cô ả theo đuổi được Phương Hàm, cô ả sẽ dùng nước suối để cho hắn tăng cấp, tới lúc đó Liễu Khê sẽ biết người mạnh chỉ có một.
Phương Duy thở dài trong lòng, lễ phép cười, phất tay “Bọn này cũng không làm bóng đèn nữa, bye bye”
“Anh, chúng ta tiếp tục nói chuyện của căn cứ H đi, không thu thập bọn họ thì căn cứ của chúng ta sẽ không an toàn” Nhìn bóng hai người rời đi, Phương Duy thu hồi ánh mắt, lái sang chuyện khác.
Liễu Khê tốt lắm, chỉ là anh trai hắn là người đàn ông lấy sự nghiệp căn cứ làm trọng, hai người cũng không thích hợp. Hắn cảm thấy người tên Bạch Vương kia là một người đem người mình yêu để vào lòng bàn tay mà nuông chiều, so sánh hai người với nhau, anh hắn không phải là người thú vị hiểu phong tình gì, cho tới bây giờ cũng chỉ có lèo tèo vài mống biết anh hắn thích Liễu Khê.
Dùng tay cào tóc, Phương Duy thờ ơ lạnh nhạt nhìn Tịch Ấu Vân đang vui vẻ, con ngươi sáng lên, cho dù Liễu Khê không thành chị dâu của hắn thì Tịch Ấu Vân này cũng đừng hòng. Không thể hiểu tại sao hắn lại ghét Tịch Ấu Vân, những người có dị năng làm nhiệm vụ với Tịch Ấu Vân khen cô ả không ít, hắn cũng phải thừa nhận, Tịch Ấu Vân rất biết cách thu mua lòng người, nếu không phải hắn từng thấy Tịch Ấu Vân làm chuyện kia với Liễu Khê thì hắn cũng bị lừa, từ dấu vết để lại cho thấy, Tịch Ấu Vân đang thành lập thế lực thuộc về mình, theo như hắn biết thì ít nhất có tám người trung thành và tận tâm với cô ả rồi.
Hơn nữa, những người đi theo Tịch Ấu Vân vốn là người bình thường, không biết cô ả dùng biện pháp gì mà có thể kích phát được dị năng của bọn họ. Nếu không phải Phương Duy luôn chú ý tới Tịch Ấu Vân thì thật sự không rõ.
Một người có năng lực tốt, thủ đoạn hơn người như cô ả chính là một kẻ mạnh, nếu cô ả có ý xấu với căn cứ thì đây là một bất hạnh.
Ý lạnh trên mặt Phương Duy xuất hiện rồi tắt ngúm, Tịch Ấu Vân đã đánh chủ ý với anh trai hắn thì phải bước qua hắn rồi tính.
“Căn cứ H cách căn cứ chúng ta không xa, thu thập họ cũng tốt” Phương Hàm thản nhiên nói, trong mắt xuất hiện chút chán ghét, ở mạt thế lại còn muốn lục đục với nhau, tranh giành địa bàn, người ở căn cứ H thật buồn cười, hắn xoay người đi về văn phòng “Nghiên cứu cách chiến trước”
Trên đường về phòng ký túc, Liễu Khê ôm chặt tay Bạch Vương, cô nhớ mình không có đặt tên cho vua zombie.
Bạch Vương, Bạch Vương, tên thật sự không tồi, Liễu Khê cảm nhận được chân tướng thì cảm thấy quýnh.
Nhích người lại gần một chút, tay cũng ôm chặt thêm chút, ngẩng đầu nhìn Bạch Vương. Cả người coi như bình thường, làn da rất trắng, trắng tới mức phái nữ phải ghen tị, mi tà môi mỏng, đẹp tới mức khiến người khác không thể rời mắt, ai lại cho rằng người như thế lại là vua của zombie đây?
“Đang nhìn cái gì đấy?”
Hửm? Liễu Khê ngây ngốc nhìn Bạch Vương đột nhiên kề sát, chóp mũi chạm vào nhau, có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương, không khí đột nhiên ái muội lên.
“Em…Em nhìn người đàn ông đẹp trai của mình!” Đầu tiên, mặt Liễu Khê đỏ bừng, sau đó nói như đó là chuyện đương nhiên, hai mắt mở to, nghiêm mặt nói.
“…Em nhìn cũng tốt” Khóe miệng Bạch Vương nâng lên, lộ ra khuôn mặt tươi cười, giống như băng bị hòa tan vậy, cả người dịu dàng, mang theo mùi vị của mùa xuân, khiến cho người khác đắm chìm trong sự dễ chịu đó.
Tâm tình của Liễu Khê giống như đóa hoa bay trên trời, rung rinh không thấy giới hạn, tai đỏ lên, tim đập nhanh, thật sự rất thích đó.
Đôi mắt đen của Bạch Vương để lộ sự yêu thương rõ ràng, hai má giống như bạch ngọc nổi lên chút màu hồng, bảo bối nói hắn đẹp trai, ừ, hắn chính là người đàn ông đẹp trai nhất thế gian này.
Hai người không biết cái nụ cười của mình bây giờ có bao nhiêu ngu ngốc.
Trở lại ký túc xá, Liễu Khê lấy nước không gian đưa cho Bạch Vương, lần trước hắn chạy nhanh quá, cô chưa kịp đưa cho hắn.
“Đây là cái gì?” Bạch Vương giật giật cái mũi, cẩn thận liếm một chút, sau đó nói “Cái này không tồi nhưng không có tác dụng với anh, em giữ mà lau mặt đi”
Dùng nước này lau mặt, cô muốn đánh người, giậm chân, Liễu Khê đen mặt cầm lấy nước không gian trở về, gãi đầu “Vậy mà không dùng, hừ”
Rõ ràng đều là nước không gian, tại sao Tịch Ấu Vân có thể làm cho người khác kích phát dị năng mà cô lại không thể? Sao có kiểu đối xử chó má này? Qúa đáng nha!
Liễu Khê mếu máo, ngồi lên đùi Bạch Vương, đột nhiên nghĩ tới, lần trước thấy hắn, cả người cô bị dọa run rẩy, không kiềm chế được nỗi sợ, nhưng bây giờ, ngoài uy áp khiến người khác nghĩ hắn là cao thủ ra thì không có khí thế làm người khác sợ hãi.
Trước kia tiểu thuyết có nói, lúc cao nhân đạt tới cảnh giới Phản Phác Quy Chân thì chuyện gì cũng có thể thong dong tự nhiên, có thể giấu giếm khí thế của mình. Tuy rằng Bạch Vương chưa đạt tới cảnh giới đó nhưng cũng không kém nó bao nhiêu. Loại tiến bộ thần tốc này khiến Liễu Khê cảm thấy tự hào vô cùng, quả nhiên là người đàn ông của cô.
Đám người Phương Hàm bắt đầu nghiên cứ căn cứ H, vốn hai căn cứ có thể hổ trợ nhau, tiếc là người có dị năng của bọn họ ngoài việc kiếm vật tư và đi săn zombie ra còn thường bị người của căn cứ H đánh lén, Phương Hàm sao có thể bỏ qua chuyện này như vậy? Chỉ khi diệt trừ đám người kia thì mới có để lại thứ gây nguy hiểm cho bọn họ sau này.
Căn cứ H và căn cứ của Phương Hàm không giống nhau, bên kia vô cùng hỗn loạn, không có trật tự gì, sống kiểu cường giả vi tôn [1], tất cả những thứ gọi là đạo đức nhân tính đều bị vứt bỏ, cảm xúc đen tối bắt đầu lấn áp, có thể nói, nếu bạn có thực lực thì bạn có thể sống, nếu như không thì bạn sẽ trở thành đồ chơi của kẻ mạnh.
[1] cường giả vi tôn: người mạnh là kẻ thống trị.
Tình tiết này tới rồi sao? Liễu Khê nhớ lại, trong tình tiết này, Phương Hàm dẫn người đi công phá căn cứ H, báo thù cho an hem bị đám người có dị năng kia đánh lén hoặc giết chết, căn cứ H còn mười người có dị năng đầu hàng, nhưng Phương Hàm không thu nhận bọn họ.
Ai biết mười người đó không chết tâm, lợi dụng lúc căn cứ mở cửa mà vào, lại bị nữ phụ bắt gặp, lúc đó nữ phụ không biết bọn họ là người căn cứ H, cảm thấy đáng thương nên khuyên Phương Hàm thu nhận bọn họ, dù sao cũng là người có dị năng, cũng có lợi với căn cứ.
Mấy người này vốn rất biết điều, có điều sau khi bị nữ chính Tịch Ấu Vân châm ngòi, những người đã hưởng thụ cuộc sống ở căn H, bây giờ phải đối diện với kiểu lúc nào cũng ra làm nhiệm vụ, bắt đầu bất mãn. Nhưng sự bất mãn đó bị họ giấu trong lòng, Tịch Ấu Vân thấy mục đích đạt tới, cho ba người trong bọn họ uống nước suối, để họ tăng lên hai cấp.
Đám người có năng lực sao có thể cam tâm nghẹn khuất như vậy? Lập bắt đầu chọn cơ hội ra tay với đám người Phương Hàm, cướp quyền lãnh đạo căn cứ, cuối cùng đánh mất tính mạng. Trong quá trình đó, Tịch Ấu Vân vì cản một cái băng nhận cho Phương Hàm mà bị trọng thương.
Phương Hàm áy náy, quan hệ hai người vì thế mà tăng lên, mà nữ phụ lại bị không ít người chỉ trích, ai cũng bảo cô thiện tâm cho đám người kia vào, sau đó hại chết năm người có dị năng, làm mất đi cả chục tính mạng người thường.
Nữ phụ thánh mẫu sao có thể chịu được kết quả này? Dưới sự khiển trách của lương tâm, gần như bị mấy lời lạnh nhạt kia bức điên, sau đó mang theo tâm trạng hoảng hốt ra khỏi căn cứ, sau đó bị đám zombie Tịch Ấu Vân dụ tới cắn, bị trúng virus zombie.
Chuyện này chính là bước ngoặt trong cuộc đời nữ phụ, từ một người có dị năng chữa khỏi người gặp người yêu trở thành người giả nhân giả nghĩa bị người khác thoá mạ, trong đó có không ít gió do Tịch Ấu Vân góp vào.
Ngón tay trắng noãn vuốt ve cằm, lần tập kích căn cứ H này, hình như không có chuyện của cô, lúc đó mặc kệ mấy người kia là đủ rồi, hơn nữa, bây giờ mình cũng có núi dựa vào đó.
“Liễu Khê đang nghĩ gì đó? Nhớ bạn trai?” Một người thí nghiệm nhẹ gõ lên đầu Liễu Khê, lời nói mang theo mấy phần trêu chọc. Trời biết lúc tin tức này truyền khắp căn cứ thì có bao nhiêu trái tim của mấy bạn nam bị tan vỡ, ai bảo Liễu Khê là tình nhân trong mộng của các nam độc thân trong căn cứ chi?
Bây giờ bọn họ đang nghiên cứu dụng cụ tích trữ dị năng, nếu nghiên cứu thành công, Liễu Khê cho dị năng chữa khỏi vào bình tích trữ, những người ra ngoài sẽ mang theo nó bên người. Tới lúc đó những người ra ngoài làm nhiệm vụ cũng được bảo đảm hơn một chút.
“Đúng, nhớ hắn” Liễu Khê đỏ mặt thừa nhận.
“Liễu Khê, tốt quá, mau cho tôi ít máu, tôi có phát hiện trọng đại” Cả người giáo sư Lô tiều tụy vô cùng, đôi mắt còn đen một vòng, giống như mấy ngày không ngủ, nhưng mặt lại phấn khởi vô cùng, ông ta nhìn Liễu Khê chằm chằm, ánh mắt sáng kinh người.
Liễu Khê sửng sốt, hình như giáo sư Lô đã phát hiện máu của nữ phụ có thể khắc chế virus zombie, cho nên nữ phụ trở thành chất giải độc, ách, không lẽ thật sự muốn cô hiến thân vì khoa học, cứu vớt toàn bộ nhân loại sao?
Đột nhiên có xúc động khóc không ra nước mắt, nghĩ tới việc ở trong phòng thí nghiệm không được thấy ngày đêm, cô cảm thấy không bằng biến thành zombie đi theo tên Bạch Vương cho rồi.
Ý ý, hình như máu nữ phụ có có thể giải được virus là vì được uống nước không gian của nữ chính thì phải? Có lẽ cô còn có cách khác cứu vớt thế giới mà không cần hiến thân rồi.
Liễu Khê dựa vào trong lồng ngực lạnh lẽo, cười gượng hai cái, nói “Mọi người cũng đi dạo sao? Ha ha…”
Tiếng nói khô cằn phá hủy đi sự im lặng, Phương Hàm dời mắt nhìn Liễu Khê đang bị người kia ôm vào ngực, hai má đỏ bừng mang theo sự ngượng ngùng, đây là phong tình chỉ dành cho những người có người trong lòng. Trong lòng xuất hiện chút thất lạc và tư vị khó chịu, cuối cùng hắn cũng chậm chân. Gật đầu với người đàn ông kia một cái “Hoan nghênh tới với căn cứ, tôi là Phương Hàm”
Đem bảo bối trong lòng ôm chặt hơn, miệng hắn nhếch lên, nếu không phải người đàn ông này xuất hiện thì hắn còn không biết bảo bối của mình có không ít người mơ ước đấy “Bạch Vương”
Liễu Khê thở nhẹ, được rồi, là cô suy nghĩ quá nhiều, còn tưởng hai người này sẽ diễn tiết mục tranh dành người tình, quả nhiên đọc nhiều tiểu thuyết quá cũng không tốt.
“Anh Hàm, anh Phương, Ấu Vân, tụi em đi trước” Liễu Khê giãy khỏi cái ôm của Bạch Vương, ôm cánh tay hắn, tạm biệt ba người.
Nhìn động tác tự nhiên của Liễu Khê, sắc mặt Phương Hàm ảm đạm, mấp máy môi, thân thể có chút cứng ngắc. Tịch Ấu Vân thu hết biểu tình của Phương Hàm vào trong mắt, khóe miệng nở nụ cười tươi rói, cô ả cũng nhìn ra Bạch Vương kia cũng là người có dị năng mạnh không kém Phương Hàm, nhưng mà không sao, chỉ cần cô ả theo đuổi được Phương Hàm, cô ả sẽ dùng nước suối để cho hắn tăng cấp, tới lúc đó Liễu Khê sẽ biết người mạnh chỉ có một.
Phương Duy thở dài trong lòng, lễ phép cười, phất tay “Bọn này cũng không làm bóng đèn nữa, bye bye”
“Anh, chúng ta tiếp tục nói chuyện của căn cứ H đi, không thu thập bọn họ thì căn cứ của chúng ta sẽ không an toàn” Nhìn bóng hai người rời đi, Phương Duy thu hồi ánh mắt, lái sang chuyện khác.
Liễu Khê tốt lắm, chỉ là anh trai hắn là người đàn ông lấy sự nghiệp căn cứ làm trọng, hai người cũng không thích hợp. Hắn cảm thấy người tên Bạch Vương kia là một người đem người mình yêu để vào lòng bàn tay mà nuông chiều, so sánh hai người với nhau, anh hắn không phải là người thú vị hiểu phong tình gì, cho tới bây giờ cũng chỉ có lèo tèo vài mống biết anh hắn thích Liễu Khê.
Dùng tay cào tóc, Phương Duy thờ ơ lạnh nhạt nhìn Tịch Ấu Vân đang vui vẻ, con ngươi sáng lên, cho dù Liễu Khê không thành chị dâu của hắn thì Tịch Ấu Vân này cũng đừng hòng. Không thể hiểu tại sao hắn lại ghét Tịch Ấu Vân, những người có dị năng làm nhiệm vụ với Tịch Ấu Vân khen cô ả không ít, hắn cũng phải thừa nhận, Tịch Ấu Vân rất biết cách thu mua lòng người, nếu không phải hắn từng thấy Tịch Ấu Vân làm chuyện kia với Liễu Khê thì hắn cũng bị lừa, từ dấu vết để lại cho thấy, Tịch Ấu Vân đang thành lập thế lực thuộc về mình, theo như hắn biết thì ít nhất có tám người trung thành và tận tâm với cô ả rồi.
Hơn nữa, những người đi theo Tịch Ấu Vân vốn là người bình thường, không biết cô ả dùng biện pháp gì mà có thể kích phát được dị năng của bọn họ. Nếu không phải Phương Duy luôn chú ý tới Tịch Ấu Vân thì thật sự không rõ.
Một người có năng lực tốt, thủ đoạn hơn người như cô ả chính là một kẻ mạnh, nếu cô ả có ý xấu với căn cứ thì đây là một bất hạnh.
Ý lạnh trên mặt Phương Duy xuất hiện rồi tắt ngúm, Tịch Ấu Vân đã đánh chủ ý với anh trai hắn thì phải bước qua hắn rồi tính.
“Căn cứ H cách căn cứ chúng ta không xa, thu thập họ cũng tốt” Phương Hàm thản nhiên nói, trong mắt xuất hiện chút chán ghét, ở mạt thế lại còn muốn lục đục với nhau, tranh giành địa bàn, người ở căn cứ H thật buồn cười, hắn xoay người đi về văn phòng “Nghiên cứu cách chiến trước”
Trên đường về phòng ký túc, Liễu Khê ôm chặt tay Bạch Vương, cô nhớ mình không có đặt tên cho vua zombie.
Bạch Vương, Bạch Vương, tên thật sự không tồi, Liễu Khê cảm nhận được chân tướng thì cảm thấy quýnh.
Nhích người lại gần một chút, tay cũng ôm chặt thêm chút, ngẩng đầu nhìn Bạch Vương. Cả người coi như bình thường, làn da rất trắng, trắng tới mức phái nữ phải ghen tị, mi tà môi mỏng, đẹp tới mức khiến người khác không thể rời mắt, ai lại cho rằng người như thế lại là vua của zombie đây?
“Đang nhìn cái gì đấy?”
Hửm? Liễu Khê ngây ngốc nhìn Bạch Vương đột nhiên kề sát, chóp mũi chạm vào nhau, có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương, không khí đột nhiên ái muội lên.
“Em…Em nhìn người đàn ông đẹp trai của mình!” Đầu tiên, mặt Liễu Khê đỏ bừng, sau đó nói như đó là chuyện đương nhiên, hai mắt mở to, nghiêm mặt nói.
“…Em nhìn cũng tốt” Khóe miệng Bạch Vương nâng lên, lộ ra khuôn mặt tươi cười, giống như băng bị hòa tan vậy, cả người dịu dàng, mang theo mùi vị của mùa xuân, khiến cho người khác đắm chìm trong sự dễ chịu đó.
Tâm tình của Liễu Khê giống như đóa hoa bay trên trời, rung rinh không thấy giới hạn, tai đỏ lên, tim đập nhanh, thật sự rất thích đó.
Đôi mắt đen của Bạch Vương để lộ sự yêu thương rõ ràng, hai má giống như bạch ngọc nổi lên chút màu hồng, bảo bối nói hắn đẹp trai, ừ, hắn chính là người đàn ông đẹp trai nhất thế gian này.
Hai người không biết cái nụ cười của mình bây giờ có bao nhiêu ngu ngốc.
Trở lại ký túc xá, Liễu Khê lấy nước không gian đưa cho Bạch Vương, lần trước hắn chạy nhanh quá, cô chưa kịp đưa cho hắn.
“Đây là cái gì?” Bạch Vương giật giật cái mũi, cẩn thận liếm một chút, sau đó nói “Cái này không tồi nhưng không có tác dụng với anh, em giữ mà lau mặt đi”
Dùng nước này lau mặt, cô muốn đánh người, giậm chân, Liễu Khê đen mặt cầm lấy nước không gian trở về, gãi đầu “Vậy mà không dùng, hừ”
Rõ ràng đều là nước không gian, tại sao Tịch Ấu Vân có thể làm cho người khác kích phát dị năng mà cô lại không thể? Sao có kiểu đối xử chó má này? Qúa đáng nha!
Liễu Khê mếu máo, ngồi lên đùi Bạch Vương, đột nhiên nghĩ tới, lần trước thấy hắn, cả người cô bị dọa run rẩy, không kiềm chế được nỗi sợ, nhưng bây giờ, ngoài uy áp khiến người khác nghĩ hắn là cao thủ ra thì không có khí thế làm người khác sợ hãi.
Trước kia tiểu thuyết có nói, lúc cao nhân đạt tới cảnh giới Phản Phác Quy Chân thì chuyện gì cũng có thể thong dong tự nhiên, có thể giấu giếm khí thế của mình. Tuy rằng Bạch Vương chưa đạt tới cảnh giới đó nhưng cũng không kém nó bao nhiêu. Loại tiến bộ thần tốc này khiến Liễu Khê cảm thấy tự hào vô cùng, quả nhiên là người đàn ông của cô.
Đám người Phương Hàm bắt đầu nghiên cứ căn cứ H, vốn hai căn cứ có thể hổ trợ nhau, tiếc là người có dị năng của bọn họ ngoài việc kiếm vật tư và đi săn zombie ra còn thường bị người của căn cứ H đánh lén, Phương Hàm sao có thể bỏ qua chuyện này như vậy? Chỉ khi diệt trừ đám người kia thì mới có để lại thứ gây nguy hiểm cho bọn họ sau này.
Căn cứ H và căn cứ của Phương Hàm không giống nhau, bên kia vô cùng hỗn loạn, không có trật tự gì, sống kiểu cường giả vi tôn [1], tất cả những thứ gọi là đạo đức nhân tính đều bị vứt bỏ, cảm xúc đen tối bắt đầu lấn áp, có thể nói, nếu bạn có thực lực thì bạn có thể sống, nếu như không thì bạn sẽ trở thành đồ chơi của kẻ mạnh.
[1] cường giả vi tôn: người mạnh là kẻ thống trị.
Tình tiết này tới rồi sao? Liễu Khê nhớ lại, trong tình tiết này, Phương Hàm dẫn người đi công phá căn cứ H, báo thù cho an hem bị đám người có dị năng kia đánh lén hoặc giết chết, căn cứ H còn mười người có dị năng đầu hàng, nhưng Phương Hàm không thu nhận bọn họ.
Ai biết mười người đó không chết tâm, lợi dụng lúc căn cứ mở cửa mà vào, lại bị nữ phụ bắt gặp, lúc đó nữ phụ không biết bọn họ là người căn cứ H, cảm thấy đáng thương nên khuyên Phương Hàm thu nhận bọn họ, dù sao cũng là người có dị năng, cũng có lợi với căn cứ.
Mấy người này vốn rất biết điều, có điều sau khi bị nữ chính Tịch Ấu Vân châm ngòi, những người đã hưởng thụ cuộc sống ở căn H, bây giờ phải đối diện với kiểu lúc nào cũng ra làm nhiệm vụ, bắt đầu bất mãn. Nhưng sự bất mãn đó bị họ giấu trong lòng, Tịch Ấu Vân thấy mục đích đạt tới, cho ba người trong bọn họ uống nước suối, để họ tăng lên hai cấp.
Đám người có năng lực sao có thể cam tâm nghẹn khuất như vậy? Lập bắt đầu chọn cơ hội ra tay với đám người Phương Hàm, cướp quyền lãnh đạo căn cứ, cuối cùng đánh mất tính mạng. Trong quá trình đó, Tịch Ấu Vân vì cản một cái băng nhận cho Phương Hàm mà bị trọng thương.
Phương Hàm áy náy, quan hệ hai người vì thế mà tăng lên, mà nữ phụ lại bị không ít người chỉ trích, ai cũng bảo cô thiện tâm cho đám người kia vào, sau đó hại chết năm người có dị năng, làm mất đi cả chục tính mạng người thường.
Nữ phụ thánh mẫu sao có thể chịu được kết quả này? Dưới sự khiển trách của lương tâm, gần như bị mấy lời lạnh nhạt kia bức điên, sau đó mang theo tâm trạng hoảng hốt ra khỏi căn cứ, sau đó bị đám zombie Tịch Ấu Vân dụ tới cắn, bị trúng virus zombie.
Chuyện này chính là bước ngoặt trong cuộc đời nữ phụ, từ một người có dị năng chữa khỏi người gặp người yêu trở thành người giả nhân giả nghĩa bị người khác thoá mạ, trong đó có không ít gió do Tịch Ấu Vân góp vào.
Ngón tay trắng noãn vuốt ve cằm, lần tập kích căn cứ H này, hình như không có chuyện của cô, lúc đó mặc kệ mấy người kia là đủ rồi, hơn nữa, bây giờ mình cũng có núi dựa vào đó.
“Liễu Khê đang nghĩ gì đó? Nhớ bạn trai?” Một người thí nghiệm nhẹ gõ lên đầu Liễu Khê, lời nói mang theo mấy phần trêu chọc. Trời biết lúc tin tức này truyền khắp căn cứ thì có bao nhiêu trái tim của mấy bạn nam bị tan vỡ, ai bảo Liễu Khê là tình nhân trong mộng của các nam độc thân trong căn cứ chi?
Bây giờ bọn họ đang nghiên cứu dụng cụ tích trữ dị năng, nếu nghiên cứu thành công, Liễu Khê cho dị năng chữa khỏi vào bình tích trữ, những người ra ngoài sẽ mang theo nó bên người. Tới lúc đó những người ra ngoài làm nhiệm vụ cũng được bảo đảm hơn một chút.
“Đúng, nhớ hắn” Liễu Khê đỏ mặt thừa nhận.
“Liễu Khê, tốt quá, mau cho tôi ít máu, tôi có phát hiện trọng đại” Cả người giáo sư Lô tiều tụy vô cùng, đôi mắt còn đen một vòng, giống như mấy ngày không ngủ, nhưng mặt lại phấn khởi vô cùng, ông ta nhìn Liễu Khê chằm chằm, ánh mắt sáng kinh người.
Liễu Khê sửng sốt, hình như giáo sư Lô đã phát hiện máu của nữ phụ có thể khắc chế virus zombie, cho nên nữ phụ trở thành chất giải độc, ách, không lẽ thật sự muốn cô hiến thân vì khoa học, cứu vớt toàn bộ nhân loại sao?
Đột nhiên có xúc động khóc không ra nước mắt, nghĩ tới việc ở trong phòng thí nghiệm không được thấy ngày đêm, cô cảm thấy không bằng biến thành zombie đi theo tên Bạch Vương cho rồi.
Ý ý, hình như máu nữ phụ có có thể giải được virus là vì được uống nước không gian của nữ chính thì phải? Có lẽ cô còn có cách khác cứu vớt thế giới mà không cần hiến thân rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.