Chương 60
Ngốc Manh Ngốc Manh
26/07/2016
Phương Hàm lạnh lùng đi trên đồng ruộng nhỏ, gió thổi nhẹ qua, những cây lúa
màu vàng trên đồng lắc lư không ngừng, giống như những cơn sóng chảy
vào, mang theo mùi hương lúa mạch. Có người dùng máy móc lấy gạo từ
trong lúa, đây là mùa thu hoạch đầu năm của căn cứ.
Ngẩng đầu nhìn ra xa thì có thể thấy được một thân cây, một gốc cây đại thụ nguy nga, nói là một thân cây nhưng khi tới gần mới biết đó là hai thân cây, hai cây quấn quanh một chỗ, tuy hai mà một, giống như… một đôi tình nhân ôm lấy nhau.
Tán cây xum xuê, giống như ngọn lửa thiêu đốt mọi thứ, gió thổi qua, tán lá lắc lư. Rõ ràng là mùa thu nhưng cây đại thụ không biết tên này vẫn xanh biếc như ban đầu, đợi tới lúc mùa đông lạnh lẽo tới, lá cây xanh biếc sẽ đổi thành màu đỏ như máu. Cây này chưa bao giờ nở hoa kết quả, bốn mùa vẫn sum xuê như thế.
Mười mấy người mặc áo blu trắng đang thu thập chất lỏng trên cây, chất lỏng này có thể tạo ra thuốc giải độc khắc chế virus zombie, cũng là thuốc giải độc duy nhất hiện này. Đợi tới lúc lá cây trở thành màu đỏ thì mấy chiếc lá màu đỏ kia có năng lực chữa khỏi, có thể dùng để chữa bệnh.
“Anh!” Phương Duy đi qua, cũng ngẩng đầu nhìn cái cây kia, nơi đó là nơi mà Liễu Khê cùng… Bạch Vương biến mất.
Có lẽ cậu sẽ không bao giờ quên được cảnh tượng kia, ánh sáng mãnh liệt kia nở rộ trên cơ thể Liễu Khê, ánh sáng chói mắt hơn cả ánh mặt trời bao quanh Liễu Khê và Bạch Vương, chói tới mức người khác không thể mở mắt.
Chỉ sau mấy giây ngắn ngủi, ánh sáng biến mất, nhưng nơi đó không còn một bóng người. Liễu Khê và Bạch Vương biến mất không thấy như vậy, không có để lại một chút dấu vết.
Ai cũng không hoan hô vì thắng lợi này, huống hồ đây không thể nói là thắng lợi. Nhưng thật ra, trên mặt Tịch Ấu Vân có xuất hiện sự vui vẻ rồi biến mất.
Nhìn biểu tình của anh mình, cậu biết, lúc đó anh rất khó chịu.
Từ sau khi Liễu Khê biến mất, xung quanh căn cứ vốn không có zombie lại bắt đầu nhiều hơn. Lúc này cậu mới nhớ, từ sau khi Bạch Vương xuất hiện thì zombie không còn xuất hiện ở xung quanh căn cứ. Bạch Vương kia có sức mạnh khiến người khác phải run sợ, ngay cả zombie cũng có thể uy hiếp, có lẽ, Bạch Vương chính là vua của zombie trong truyền thuyết.
Một zombie yêu phải người thường! Phương Duy cảm thấy mình đang nằm mơ, đó là chuyện khó tin tới mức nào? Nhưng mà nó lại có thật.
Nhưng vậy thì sao nào? Tại cái thế giới zombie hoành hành này, người còn sống luôn hận zombie, người và zombie vốn không thể cùng sống. Thân phận của Bạch Vương đã định sẵn hắn là kẻ địch của loài người, cho dù hắn không đả thương người khác nhưng cũng không có nghĩa là cho phép hắn ở căn cứ.
Sau lần đó, bởi vì căn cứ thiếu Liễu Khê mà không ít người bị bệnh mà không được cứu trị kịp thời, lại thiếu thuốc, không ít người chết đi. Những người có dị năng đi săn bắn zombie cũng vì zombie cắn bị thương mà trở thành zombie.
Một khoảng thời gian dài, toàn bộ căn cứ tràn ngập hơi thở tuyệt vọng nặng nề, giáo sư Lô không còn cách nào, đành đi tìm Tịch Ấu Vân, hi vọng cô ta có thể cung cấp chất lỏng thần kỳ để cứu vớt toàn bộ căn cứ.
Tịch Ấu Vân không thèm suy nghĩ phủ quyết, cô ta thề son sắt bản thân không có thứ đó. Giáo sư Lô thất vọng, đành liều mạng nghiên cứu thuốc giải độc.
Tin tức này bị một người nghiên cứu phát ra ngoài, hơn nữa, lần đánh nhau đó có không ít người thấy nước suối của Tịch Ấu Vân có thể tiêu diệt zombie. Trong căn cứ bắt đầu tới khoảng thời gian đáng sợ nhất, số người chết bắt đầu gia tăng, kết quả này làm người khác chán nản vô cùng.
Ánh mắt những người khác nhìn Tịch Ấu Vân càng lúc càng không tốt, cô ta bị cô lập, mọi người cũng không hiểu, đã có nước suối thần kỳ như vậy, tại sao cô ta không thể lấy một ít để cứu người? Những người đó đều là đồng bọn cùng sống cùng chết, thậm chí còn có người muốn thẩm vấn Tịch Ấu Vân.
Chuyện càng lúc càng không thể cứu vãn, Tịch Ấu Vân trốn khỏi căn cứ, không ai biết cô ta đi đâu, cô ta giống như bị mất tích vậy.
Sau đó, nơi đánh nhau ở trước cửa bắt đầu xuất hiện hai cây nhỏ giống nhưu, lắc lư thân thể non nớt, duỗi thẳng tán lá màu xanh. Hai cây chậm rãi giao nhau, quấn quanh nhau, tuy hai mà một. Tốc độ sinh trưởng của cây rất nhanh, mỗi ngày đều có sự thay đổi, chỉ qua nửa năm thì cây đã cao hơn hai tầng lầu, hơn nữa, nó không ngừng phát triển.
Bí mật của cây là do một đứa trẻ phát hiện, lúc cậu bé bị bệnh rất khó chịu, lại đói nên chạy tới dưới cây, nhìn lá cây đỏ rực, nhịn không được hái một chiếc ăn vào bụng. Ngày hôm sau, khi tỉnh dậy, cậu bé phát hiện mình khỏi bệnh rồi.
Bí mật này bắt đầu truyền ra, giáo sư Lô kinh ngạc phát hiện, lá cây màu đỏ này có năng lực chữa khỏi. Lúc Phương Hàm biết chuyện này đã im lặng rất lâu.
“Anh, anh nói xem cây kia có phải là Liễu Khê và Bạch Vương không?” Phương Duy nhẹ nhàng hỏi, tuy nhiên cậu không trông cậy Phương Hàm sẽ trả lời, anh của cậu, từ sau khi Liễu Khê chết đi, ngày càng lạnh nhạt. Cái chết của Liễu Khê đã trở thành vết thương không bao giờ lành trong lòng anh, thật ra, kể cả cậu cũng không thể quên.
Cô gái giống như thiên sứ kia, luôn mềm lòng như vậy, tới cuối cùng cũng chọn bảo vệ căn cứ.
Hai người đều không nói tới Tịch Ấu Vân, từ sau khi cô ta rời khỏi căn cứ thì Tịch Ấu Vân sống hay chết đều không thuộc sự quan tâm của họ.
Tịch Ấu Vân nằm trên đống dụng cụ thí nghiệm, thân thể không thể nhúc nhích, không, đó không phải là thân thể mà là đống thịt kinh tởm.
Từ sau lần đánh nhau đó, bí mật của cô ta bị truyền ra ngoài, không biết bao nhiêu người thèm không gian của cô ta, vốn dĩ cô ta không sợ.
Nhưng mà, lúc Liễu Khê chết, ánh sáng kia xuất hiện lại ảnh hưởng tới không gian của cô ta.
Cô ta làm thế nào cũng không thể vào không gian!! Cho dù cô ta có thể dùng tinh thần lực mang theo đống đồ trong không gian ra nhưng thân thể cô ta không thể vào, không gian từ chối cô ta đi vào.
Hơn nữa, sự tăng trưởng của không gian cũng dừng lại, không gian thần kỳ này trở thành không gian chỉ có chứa đựng.
Đó là sự đáng sợ cỡ nào?
Điều đáng sợ nhất không phải là chuyện đó mà là nước suối kia mất hiệu lực!! Nó trở thành nước suối bình thường!!
Không có nước suối thì cô ta nên làm gì đây? Cô ta không có năng lực tinh lọc và chữa khỏi như Liễu Khê, nếu bị zombie cắn được thì cô ta chỉ có đường chết mà thôi.
Cô ta không muốn chết!!
Lúc giáo sư Lô tới tìm cô ta, cô ta đã thấy có gì đó không đúng. Nghe giáo sư Lô mở miệng xin một ít nước suối của cô ta thì cô ta biết bí mật đã bị lộ.
Thật ra, cô ta nguyện ý cứu toàn bộ căn cứ, Liễu Khê đã chết, hơn nữa cái màn yêu đương với zombie cũng đã truyền khắp căn cứ. Chỉ cần cô ta lấy một ít nước suối, vừa có thể cứu người lại có thể đề cao uy vọng của bản thân, sau đó nắm toàn bộ căn cứ trong tay.
Nhưng mà nước suối của cô ta lại trở thành nước bình thường!! Cô ta biết mình xong rồi.
Quả nhiên, ánh mắt của người trong căn cứ ngày càng nguy hiểm, cô ta đành mạo hiểm trốn khỏi căn cứ. Thế giới lớn như thế, trong không gian của cô ta cũng không thiếu thuốc thiếu đồ ăn, chỉ cần cô ta cẩn thận một chút, cải trang thật tốt thì vẫn có thể tìm được nơi an toàn mà sống qua ngày.
Nhưng cô ta không dự đoán được cô ta bị bắt, lúc cô ta tỉnh lại thì đã nằm trong một căn phòng thí nghiệm. Một ông lão với khuôn mặt quỷ dị nói với cô ta, ông ta muốn đồ ăn mới mẻ trong căn cứ bí mật.
Vì mạng sống, cô ta đành đem hết đồ ăn trong căn cứ, cho nên những người đó chỉ nhốt cô ta, nhưng mà đồ trong không gian có hạn, sau khi lấy hết thì cô ta bị đám người kia cột lên bàn thí nghiệm.
Đám người trong phòng thí nghiệm kia đều là người điên, người điên!!
Ban đầu vì để tìm bí mật không gian của cô ta, bọn họ lấy máu ra xét nghiệm, sau đó bắt đầu giải phẫu thân thể của cô ta.
Cô bị bị đám người kia làm điên rồi, không gian của cô ta là một miếng ngọc bội nhưng đám người kia nghiên cứu xong, lại bảo cô ta nói dối.
Vì vậy càng thường xuyên nghiên cứu trên cơ thể của cô ta, bọn họ lấy da của cô ta ra, lấy cơ bắp của cô ta, lấy mạch máu của cô ta, phá hủy xương cốt của cô ta, đem những thứ đó thí nghiệm chỉ để tìm ra bí mật.
Vì sợ cô ta chết trên bàn thí nghiệm, bọn họ bổ đầu cô ta ra, lấy óc của cô ta, đem óc cô ta đặt vào bình dinh dưỡng. Cái óc màu trắng kia có chút mấp máy, giống như sống trên cơ thể người vậy.
Đúng thế, cô ta còn sống, hahahaha, cô ta vẫn còn sống. Cô ta có ý thức, thậm chí còn có thể biểu đạt tư duy của mình trên dụng cụ. Có điều cô ta không thấy không nghe được gì, ngay cả cảm giác cũng không có.
Mà đám thí nghiệm viên này đều rất ngạc nhiên, bởi vì thí nghiệm trên người, chỉ có đầu óc của cô ta là sống, hoặc là trở thành tư liệu sống buồn cười nhất, trở thành một đống số liệu viết tay.
Thậm chí bọn họ còn lấy trứng trong cơ thể cô ta ra để thụ tinh, đào tạo một người sau của cô ta chỉ để thí nghiệm xem người đời sau của cô ta có năng lực kia hay không. Dĩ nhiên đám người kia phải thất vọng, cuối cùng, đứa trẻ kia cũng có kết cục như cô ta, bị những người đó xem là đồ thí nghiệm.
Đám người kinh tởm! Kinh tởm tới mức cô ta thấy buồn nôn, nhưng cô ta đã sớm mất công năng đó rồi.
Vì sao cô ta lại gặp tình trạng này? Tịch Ấu Vân giật mình, rõ ràng lúc trước ở căn cứ, cô ta rất hăng hái. Cô ta có không gian có đồng bọn, cô ta không sợ cái gì hết, nếu như có thể trở lại như trước thì thật sự rất tốt.
Cô ta ghét nơi này, nơi này chỉ có đống dụng cụ lạnh như băng, chỉ có vách tường màu trắng khó chịu, còn có đám người điên tự xưng là thí nghiệm viên kia.
Cái đầu nhỏ mấp máy, chậm rãi đình chỉ suy nghĩ, sau đó không còn gì.
Cô ta đã chết! Cuối cùng cô ta cũng đã chết!
Tốt quá, thật sự rất hạnh phúc!
Cuối cùng cô ta đã được giải thoát!
Ngẩng đầu nhìn ra xa thì có thể thấy được một thân cây, một gốc cây đại thụ nguy nga, nói là một thân cây nhưng khi tới gần mới biết đó là hai thân cây, hai cây quấn quanh một chỗ, tuy hai mà một, giống như… một đôi tình nhân ôm lấy nhau.
Tán cây xum xuê, giống như ngọn lửa thiêu đốt mọi thứ, gió thổi qua, tán lá lắc lư. Rõ ràng là mùa thu nhưng cây đại thụ không biết tên này vẫn xanh biếc như ban đầu, đợi tới lúc mùa đông lạnh lẽo tới, lá cây xanh biếc sẽ đổi thành màu đỏ như máu. Cây này chưa bao giờ nở hoa kết quả, bốn mùa vẫn sum xuê như thế.
Mười mấy người mặc áo blu trắng đang thu thập chất lỏng trên cây, chất lỏng này có thể tạo ra thuốc giải độc khắc chế virus zombie, cũng là thuốc giải độc duy nhất hiện này. Đợi tới lúc lá cây trở thành màu đỏ thì mấy chiếc lá màu đỏ kia có năng lực chữa khỏi, có thể dùng để chữa bệnh.
“Anh!” Phương Duy đi qua, cũng ngẩng đầu nhìn cái cây kia, nơi đó là nơi mà Liễu Khê cùng… Bạch Vương biến mất.
Có lẽ cậu sẽ không bao giờ quên được cảnh tượng kia, ánh sáng mãnh liệt kia nở rộ trên cơ thể Liễu Khê, ánh sáng chói mắt hơn cả ánh mặt trời bao quanh Liễu Khê và Bạch Vương, chói tới mức người khác không thể mở mắt.
Chỉ sau mấy giây ngắn ngủi, ánh sáng biến mất, nhưng nơi đó không còn một bóng người. Liễu Khê và Bạch Vương biến mất không thấy như vậy, không có để lại một chút dấu vết.
Ai cũng không hoan hô vì thắng lợi này, huống hồ đây không thể nói là thắng lợi. Nhưng thật ra, trên mặt Tịch Ấu Vân có xuất hiện sự vui vẻ rồi biến mất.
Nhìn biểu tình của anh mình, cậu biết, lúc đó anh rất khó chịu.
Từ sau khi Liễu Khê biến mất, xung quanh căn cứ vốn không có zombie lại bắt đầu nhiều hơn. Lúc này cậu mới nhớ, từ sau khi Bạch Vương xuất hiện thì zombie không còn xuất hiện ở xung quanh căn cứ. Bạch Vương kia có sức mạnh khiến người khác phải run sợ, ngay cả zombie cũng có thể uy hiếp, có lẽ, Bạch Vương chính là vua của zombie trong truyền thuyết.
Một zombie yêu phải người thường! Phương Duy cảm thấy mình đang nằm mơ, đó là chuyện khó tin tới mức nào? Nhưng mà nó lại có thật.
Nhưng vậy thì sao nào? Tại cái thế giới zombie hoành hành này, người còn sống luôn hận zombie, người và zombie vốn không thể cùng sống. Thân phận của Bạch Vương đã định sẵn hắn là kẻ địch của loài người, cho dù hắn không đả thương người khác nhưng cũng không có nghĩa là cho phép hắn ở căn cứ.
Sau lần đó, bởi vì căn cứ thiếu Liễu Khê mà không ít người bị bệnh mà không được cứu trị kịp thời, lại thiếu thuốc, không ít người chết đi. Những người có dị năng đi săn bắn zombie cũng vì zombie cắn bị thương mà trở thành zombie.
Một khoảng thời gian dài, toàn bộ căn cứ tràn ngập hơi thở tuyệt vọng nặng nề, giáo sư Lô không còn cách nào, đành đi tìm Tịch Ấu Vân, hi vọng cô ta có thể cung cấp chất lỏng thần kỳ để cứu vớt toàn bộ căn cứ.
Tịch Ấu Vân không thèm suy nghĩ phủ quyết, cô ta thề son sắt bản thân không có thứ đó. Giáo sư Lô thất vọng, đành liều mạng nghiên cứu thuốc giải độc.
Tin tức này bị một người nghiên cứu phát ra ngoài, hơn nữa, lần đánh nhau đó có không ít người thấy nước suối của Tịch Ấu Vân có thể tiêu diệt zombie. Trong căn cứ bắt đầu tới khoảng thời gian đáng sợ nhất, số người chết bắt đầu gia tăng, kết quả này làm người khác chán nản vô cùng.
Ánh mắt những người khác nhìn Tịch Ấu Vân càng lúc càng không tốt, cô ta bị cô lập, mọi người cũng không hiểu, đã có nước suối thần kỳ như vậy, tại sao cô ta không thể lấy một ít để cứu người? Những người đó đều là đồng bọn cùng sống cùng chết, thậm chí còn có người muốn thẩm vấn Tịch Ấu Vân.
Chuyện càng lúc càng không thể cứu vãn, Tịch Ấu Vân trốn khỏi căn cứ, không ai biết cô ta đi đâu, cô ta giống như bị mất tích vậy.
Sau đó, nơi đánh nhau ở trước cửa bắt đầu xuất hiện hai cây nhỏ giống nhưu, lắc lư thân thể non nớt, duỗi thẳng tán lá màu xanh. Hai cây chậm rãi giao nhau, quấn quanh nhau, tuy hai mà một. Tốc độ sinh trưởng của cây rất nhanh, mỗi ngày đều có sự thay đổi, chỉ qua nửa năm thì cây đã cao hơn hai tầng lầu, hơn nữa, nó không ngừng phát triển.
Bí mật của cây là do một đứa trẻ phát hiện, lúc cậu bé bị bệnh rất khó chịu, lại đói nên chạy tới dưới cây, nhìn lá cây đỏ rực, nhịn không được hái một chiếc ăn vào bụng. Ngày hôm sau, khi tỉnh dậy, cậu bé phát hiện mình khỏi bệnh rồi.
Bí mật này bắt đầu truyền ra, giáo sư Lô kinh ngạc phát hiện, lá cây màu đỏ này có năng lực chữa khỏi. Lúc Phương Hàm biết chuyện này đã im lặng rất lâu.
“Anh, anh nói xem cây kia có phải là Liễu Khê và Bạch Vương không?” Phương Duy nhẹ nhàng hỏi, tuy nhiên cậu không trông cậy Phương Hàm sẽ trả lời, anh của cậu, từ sau khi Liễu Khê chết đi, ngày càng lạnh nhạt. Cái chết của Liễu Khê đã trở thành vết thương không bao giờ lành trong lòng anh, thật ra, kể cả cậu cũng không thể quên.
Cô gái giống như thiên sứ kia, luôn mềm lòng như vậy, tới cuối cùng cũng chọn bảo vệ căn cứ.
Hai người đều không nói tới Tịch Ấu Vân, từ sau khi cô ta rời khỏi căn cứ thì Tịch Ấu Vân sống hay chết đều không thuộc sự quan tâm của họ.
Tịch Ấu Vân nằm trên đống dụng cụ thí nghiệm, thân thể không thể nhúc nhích, không, đó không phải là thân thể mà là đống thịt kinh tởm.
Từ sau lần đánh nhau đó, bí mật của cô ta bị truyền ra ngoài, không biết bao nhiêu người thèm không gian của cô ta, vốn dĩ cô ta không sợ.
Nhưng mà, lúc Liễu Khê chết, ánh sáng kia xuất hiện lại ảnh hưởng tới không gian của cô ta.
Cô ta làm thế nào cũng không thể vào không gian!! Cho dù cô ta có thể dùng tinh thần lực mang theo đống đồ trong không gian ra nhưng thân thể cô ta không thể vào, không gian từ chối cô ta đi vào.
Hơn nữa, sự tăng trưởng của không gian cũng dừng lại, không gian thần kỳ này trở thành không gian chỉ có chứa đựng.
Đó là sự đáng sợ cỡ nào?
Điều đáng sợ nhất không phải là chuyện đó mà là nước suối kia mất hiệu lực!! Nó trở thành nước suối bình thường!!
Không có nước suối thì cô ta nên làm gì đây? Cô ta không có năng lực tinh lọc và chữa khỏi như Liễu Khê, nếu bị zombie cắn được thì cô ta chỉ có đường chết mà thôi.
Cô ta không muốn chết!!
Lúc giáo sư Lô tới tìm cô ta, cô ta đã thấy có gì đó không đúng. Nghe giáo sư Lô mở miệng xin một ít nước suối của cô ta thì cô ta biết bí mật đã bị lộ.
Thật ra, cô ta nguyện ý cứu toàn bộ căn cứ, Liễu Khê đã chết, hơn nữa cái màn yêu đương với zombie cũng đã truyền khắp căn cứ. Chỉ cần cô ta lấy một ít nước suối, vừa có thể cứu người lại có thể đề cao uy vọng của bản thân, sau đó nắm toàn bộ căn cứ trong tay.
Nhưng mà nước suối của cô ta lại trở thành nước bình thường!! Cô ta biết mình xong rồi.
Quả nhiên, ánh mắt của người trong căn cứ ngày càng nguy hiểm, cô ta đành mạo hiểm trốn khỏi căn cứ. Thế giới lớn như thế, trong không gian của cô ta cũng không thiếu thuốc thiếu đồ ăn, chỉ cần cô ta cẩn thận một chút, cải trang thật tốt thì vẫn có thể tìm được nơi an toàn mà sống qua ngày.
Nhưng cô ta không dự đoán được cô ta bị bắt, lúc cô ta tỉnh lại thì đã nằm trong một căn phòng thí nghiệm. Một ông lão với khuôn mặt quỷ dị nói với cô ta, ông ta muốn đồ ăn mới mẻ trong căn cứ bí mật.
Vì mạng sống, cô ta đành đem hết đồ ăn trong căn cứ, cho nên những người đó chỉ nhốt cô ta, nhưng mà đồ trong không gian có hạn, sau khi lấy hết thì cô ta bị đám người kia cột lên bàn thí nghiệm.
Đám người trong phòng thí nghiệm kia đều là người điên, người điên!!
Ban đầu vì để tìm bí mật không gian của cô ta, bọn họ lấy máu ra xét nghiệm, sau đó bắt đầu giải phẫu thân thể của cô ta.
Cô bị bị đám người kia làm điên rồi, không gian của cô ta là một miếng ngọc bội nhưng đám người kia nghiên cứu xong, lại bảo cô ta nói dối.
Vì vậy càng thường xuyên nghiên cứu trên cơ thể của cô ta, bọn họ lấy da của cô ta ra, lấy cơ bắp của cô ta, lấy mạch máu của cô ta, phá hủy xương cốt của cô ta, đem những thứ đó thí nghiệm chỉ để tìm ra bí mật.
Vì sợ cô ta chết trên bàn thí nghiệm, bọn họ bổ đầu cô ta ra, lấy óc của cô ta, đem óc cô ta đặt vào bình dinh dưỡng. Cái óc màu trắng kia có chút mấp máy, giống như sống trên cơ thể người vậy.
Đúng thế, cô ta còn sống, hahahaha, cô ta vẫn còn sống. Cô ta có ý thức, thậm chí còn có thể biểu đạt tư duy của mình trên dụng cụ. Có điều cô ta không thấy không nghe được gì, ngay cả cảm giác cũng không có.
Mà đám thí nghiệm viên này đều rất ngạc nhiên, bởi vì thí nghiệm trên người, chỉ có đầu óc của cô ta là sống, hoặc là trở thành tư liệu sống buồn cười nhất, trở thành một đống số liệu viết tay.
Thậm chí bọn họ còn lấy trứng trong cơ thể cô ta ra để thụ tinh, đào tạo một người sau của cô ta chỉ để thí nghiệm xem người đời sau của cô ta có năng lực kia hay không. Dĩ nhiên đám người kia phải thất vọng, cuối cùng, đứa trẻ kia cũng có kết cục như cô ta, bị những người đó xem là đồ thí nghiệm.
Đám người kinh tởm! Kinh tởm tới mức cô ta thấy buồn nôn, nhưng cô ta đã sớm mất công năng đó rồi.
Vì sao cô ta lại gặp tình trạng này? Tịch Ấu Vân giật mình, rõ ràng lúc trước ở căn cứ, cô ta rất hăng hái. Cô ta có không gian có đồng bọn, cô ta không sợ cái gì hết, nếu như có thể trở lại như trước thì thật sự rất tốt.
Cô ta ghét nơi này, nơi này chỉ có đống dụng cụ lạnh như băng, chỉ có vách tường màu trắng khó chịu, còn có đám người điên tự xưng là thí nghiệm viên kia.
Cái đầu nhỏ mấp máy, chậm rãi đình chỉ suy nghĩ, sau đó không còn gì.
Cô ta đã chết! Cuối cùng cô ta cũng đã chết!
Tốt quá, thật sự rất hạnh phúc!
Cuối cùng cô ta đã được giải thoát!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.