Bút Ký Xuyên Qua Của Nữ Phụ

Chương 74

Ngốc Manh Ngốc Manh

26/07/2016

Ánh mặt trời chiếu từ cửa sổ thủy tinh vào, căn phòng sáng rực lên, ngay cả mái tóc đen nhánh của cô gái nằm trên bàn cũng lộ ra ánh sáng khác thường.

Liễu Khê run rẩy lông mi dài, cố gắng mở đôi mắt sưng đỏ, ánh mắt mê mang cùng mông lung, lập tức tỉnh táo lại, bản thân đã về nhà.

Đêm qua cô khóc mệt quá rồi thiếp đi, Liễu Khê không biết bây giờ đã chính giờ sáng. Trong phòng xuất hiện hơi thở của riêng cô gái, quen thuộc, ấm áp, giống như những lần xuyên qua chỉ là giấc mộng, nó không có dấu vết tồn tại.

Cả người vắng vẻ, Liễu Khê không biết phải làm gì, toàn bộ cơ thể cứng ngắc và đau nhức, ngây ngốc ngồi trước máy tính, ngón tay sờ màn hình máy tính đen thui. Cô nghĩ tới mấy chữ đột nhiên xuất hiện trên máy tính, ngón tay run lên, lập tức ấn vào nút khởi động máy.

Có điều máy tính không có phản ứng, không lẽ hư rồi? Liễu Khê luống cuống ôm máy tỉnh a ngoài, vừa mới tới cửa đã bị mẹ Liễu kéo tay lại “Liễu Khê, con mặc áo ngủ dép lê mà đi ra ngoài sao? Mau đi thay quần áo!”

“Mẹ, con có việc gấp!” Liễu Khê từ chối, không tránh tay mẹ, lập tức nóng nảy.

“Có việc gấp thế nào cũng không thể ra ngoài như vậy, nhìn con như một đứa điên, bây giờ còn mặc quần áo ngây thơ và dép lê ra ngoài, nhìn có giống đứa điên trốn trại không?” Mẹ Liễu không động đậy, cố gắng thuyết phục con gái thay quần áo, hơn nữa đầu tóc lộn xộn, mặt cũng không rửa, con gái phải có hình dáng của con gái.

Liễu Khê co giật khóe miệng, không lay chuyển được mẹ Liễu, nghĩ tới bản thân cũng không cầm ví tiền, lập tức quay lại phòng ngủ.

Rửa mặt xong, nhìn bộ dạng tiều tụy của cô gái trong kính, cái trán vì nằm đè lên bàn lâu mà đỏ lên, đôi mắt vốn sáng ngời lại đỏ rực lên, cả người tràn đây sự tối tăm.

Hắt nước lên mặt, dưới sự kích thích của nước lạnh, Liễu Khê cũng có chút tinh thần, lau khô mặt, tùy ý dùng tay làm lược chải tóc, sau đó cột lên.

Toàn bộ quá trình chỉ mất năm phút đồng hồ, tùy tiện lấy một chiếc áo thun và quần bò trong tủ quần áo rat hay, cầm túi sách rồi ôm máy tính ra cửa.

Giờ này ít người đi, Liễu Khê ôm máy tính vào cửa đã được nhân viên công tác mời đón nhiệt tình. Cẩn thận kiểm tra máy tính Liễu Khê xong, nói là phần chủ trong máy tính hư rồi, phải đổi mới. Trong cửa hàng không có hàng đúng loại của máy tính, phải lấy từ tổng bộ về, sửa chữa cũng khoảng một tuần.

Liễu Khê không thể đợi lâu như vậy, đành tìm máy tính mới, trực tiếp chọn máy tốt nhất, ông chủ khó tìm được khách hàng sảng khoái như thế nên vui vẻ tặng không ít đồ.

Về nhà, lập tức mở máy lên, lên mạng, nhìn màn hình máy tính, Liễu Khê không biết cách liên lạc hắn. Thử mở gmail ra nhưng lại không biết gửi đi đâu.

Sắc mặt Liễu Khê trầm xuống, viết mấy chữ lên word.

Anh ở đâu?

Nhưng sao có thể có tác dụng? Cô không tìm được hắn!

Tiếng điện thoại từ trong túi xách ra, Liễu Khê không muốn nhúc nhích, chỉ muốn ngồi yên, di động phát ra bài hát tình ca, đợi tới lúc không ai nghe máy thì dừng lại.

Không tới mấy giây, tiếng chuông lại vang lên, Liễu Khê cuối cùng cũng đứng dậy, lấy di động từ trong túi ra, trên di động không có dãy số, Liễu Khê giật mình, ấn nghe.

“Alo…” Liễu Khê cẩn thận hỏi một tiếng, giống như đang chwof điều gì.

Di động truyền tới hơi thở nhẹ nhàng “Liễu Khê, là anh”

Đầu Liễu Khê trống rỗng, kích động tới mức bật dậy “Anh ở đâu? Em, em đi tìm anh!”

“A…” Bên kia nói chưa xong thì điện thoại Liễu Khê truyền tới tiếng ma sát chói tai, giống như sắt thép chạm vào nhau, khiến người khác nổi da gà, màn hình di động tắt ngúm.



“Alo? Alo!!” Liễu Khê gấp tới mức muốn khóc, không ngừng đập đập di động, thậm chí đập vào bàn hai cái, nhưng di động không phải ứng, ngay cả khởi động lại cũng không được.

Di động đáng ghét, Liễu Khê phát tiết lên di động, cắn môi dưới. Dùng sức trừng mắt nhìn, đem nước mắt ở hốc mắt đè ép xuống, nếu có thể liên hệ, ít nhất cũng là tin tức tốt với cô, không phải sao?

Sau đó, Liễu Khê nhìn lên máy tính, ở dưới câu anh ở nơi nào của cô đột nhiên xuất hiện hai chữ.

Đợi anh!

Liễu Khê kích động tới mức bổ nhào lên máy tính, ngón tay đánh liên tục trên bàn phím.

Anh thế nào? Hệ thống đâu? Nó có làm khó anh không? Anh ở đâu? Em nhớ anh…

Đừng lo lắng, bảo bối của anh.

Chỉ mấy chữ như vậy, máy tính mới của Liễu Khê quỷ dị sáng rực rồi tắt ngúm, thậm chí Liễu Khê còn ngửi được mùi gì đó.

Liễu Khê ngây ngẩn cả người, đây là cô mới mua, vậy mà hư rồi sao? Lòng nóng như lửa đột, nhìn máy tính một lượt, mở máy nhưng không mở được.

Chất lượng máy tính quá kém! Liễu Khê tức giận, nhưng biết bây giờ không phải lúc tức giận, liên hệ với hắn mới là chuyện chính.

Đừng nói Liễu Khê sốt ruột, ngay cả hắn cũng vậy, ngồi trong không gian hư nghĩ, nhíu mày. Bên cạnh hắn là một đứa trẻ phấn nộn, trên mặt tinh xảo của đứa trẻ kia lộ ra vẻ mặt vui sướng khi có người gặp họa.

Xứng đáng! Đứa trẻ nghĩ, đây là tự làm tự chịu. Bên cạnh đứa trẻ còn có một con sói nhỏ, con sói nhro cũng có chung tâm trạng, nhưng có thể khắc chế được biểu tình, tuy rằng cái mặt lông xù đó vẫn không thể thấy cái gì, may mắn còn biết điều cọ vào đứa trẻ, ý bảo nó thu liễm một chút, người đàn ông đang yêu đều là kẻ ngu, cũng là kẻ thích giận chó đánh mèo nhất.

Đem máy tính đưa tới cửa hàng, đưa máy tính ra trước mặt ông chủ. Ông chủ kiểm tra xong, đau lòng kiếm đồ sửa lại, trong lòng thầm nói, thật sự kỳ quái, máy tính này là hàng tốt nhất ở tiệm, sao có thể dễ dàng hư như vậy?

Qua một hồi ép buộc đã tới buổi chiều, mặt trời dần dần đi xuống, ánh mặt trời là một màu cam đậm, Liễu Khê ôm máy tính, ít ra tâm trạng tốt hơn lúc sáng rất nhiều.

“Liễu Khê, trở về thì vào ăn cơm!” Mẹ Liễu bưng một dĩa trứng xào từ phòng bếp ra thì thấy Liễu Khê ôm máy tính vào cửa, mở miệng gọi.

“Mẹ với ba ăn trước đi, đừng đợi con” Liễu Khê nói với mẹ Liễu.

Về phòng ngủ, mở máy tính ra, chỉ đợi hắn đáp lại.

Lúc này máy tính xuất hiện một chữ – Ngủ.

Sau đó máy tính lóe lên, nhưng mà lần này không tắt ngúm, ánh sáng xuất hiện một chút rồi bắt đầu vận chuyển như cũ.

Nó có ý tứ gì? Liễu Khê nghi ngờ, nhưng nghĩ tới bộ dạng lúc nãy của máy tính, sợ hắn nói thêm mấy chữ nữa thì máy tính hư thật luôn.

Liễu Khê đen mặt, tuy không biết nguyên nhân nhưng cô chắc chắn, di động và máy tính của cô bị hư có liên quan tới hắn.

Hay là lúc ngủ mới thấy hắn? Liễu Khê bình tĩnh lại, lên giường với sự mong chờ, kéo chăn lên.



Nửa tiếng… Một tiếng… Hai tiếng…

Lăn lộn hai giờ đồng hồ, Liễu Khê ngồi dậy, chăn chảy xuống bên hông, vô lực sụp bả vai, hưng phấn tới mức ngủ không được, sao đây?

Không lẽ muốn mình uống thuốc ngủ? Trong lòng phủ quyết ý nghĩ này, im lặng nằm xuống, bắt đầu đếm cừu.

Một con cừu, hai con cừu,… Ba trăm sáu mươi năm hắn, ba trăm sáu mươi sáu hắn…

Không biết đếm bao lâu, Liễu Khê chôn mặt trong chăn mềm mại, ngủ.

Tới lúc cô mở mắt thì phát hiện mình vẫn ở trong phòng ngủ, tất cả mọi thứ không thay đổi, lòng trống trơn, bản thân chỉ ngủ vậy thôi? Cho nên ý tứ của hắn là muốn bản thân nghỉ ngơi?

Liễu Khê thất vognj ngồi trên giường, cửa đột nhiên bị mở, một chàng trai với mái tóc đen đi vào, bộ dáng của hắn khiến Liễu Khê thấy quen thuộc, nhưng mà không giống người kia, không lẽ là bộ dạng của hắn?

Liễu Khê hoang mang nhìn người kia đi tới gần mình, tư thái cao ngất, cước bộ kiên định đi tới cạnh Liễu Khê.

“Liễu Khê” Âm thanh mang theo tình cảm ấm áp, vương tay ôm lấy cô vào lòng, sau đó mở miệng nói “Xin lỗi, tạm thời chỉ có thể gặp em ở cách này”

Liễu Khê khó khăn lắc đầu, có thể gặp đã tốt lắm rồi!

Đem Liễu Khê ôm ra cửa, ngồi trên sofa mềm mại, giống như hiểu nghi vấn và bất an trong lòng Liễu Khê, hắn mỉm cười nói “Tên trong kịch bản giống như biệt hiệu vậy, nếu em muốn có thể gọi anh là Trang Kỳ”

Bắt đầu là Trang Kỳ, cho tới cuối cùng vẫn là Trang Kỳ.

“Trang Kỳ…” Liễu Khê ôm lấy quần áo của hắn, ngoan ngoãn kêu một tiếng, sau đó lo lắng hỏi “Vậy hệ thống đâu? Anh đánh bại nó?”

“Xem như vậy, tóm lại nó sẽ không tới tìm phiền nữa” Khóe miệng Trang Kỳ nâng lên, bâng quơ nói giống như che dấu cái gì đó.

Chỉ vào đứa nhỏ với đôi chân ngắn phấn nộn lảo đảo đi vào nói “Đây là hệ thống”

Sau đứa trẻ là một con sói nhỏ, khóe miệng Liễu Khê co rút, trong lòng cô vẫn luôn nghĩ tới bộ dạng xấu xa của hệ thống, nhưng mà bộ dạng này… thật là vi diệu.

Đứa trẻ quyệt quyệt miệng, khinh bỉ nhìn người đàn ông nói dối, da mặt dày, con của mình cũng không gọi.

Đương nhiên con này không phải là con có chung huyết thống, nó và sói nhỏ đều bị người đàn ông này sáng tạo ra để làm người quản lý, vừa tròn hai tuổi.

Ăn hiếp trẻ con vui lắm sao? Hai người đều không nhìn sự bất bình và tức giận của đứa trẻ và sói nhỏ.

Liễu Khê không phải là người tò mò quá mức, Trang Kỳ nói vậy có nghĩa là không có nguy hiểm, không cần hỏi nhiều, chỉ ngẩng đầu nhìn Trang Kỳ, đập vào mắt là cái mũi và hai má của hắn “Vậy chúng ta chỉ có thể gặp trong mơ thôi sao?”

Lập tức có chút buồn rầu, nếu muốn liên hệ Trang Kỳ thì mấy sản phẩm điện tử không dùng được mấy giây, bản thân phải cố gắng kiếm tiền mới có thể chịu được sự phá hoại này.

“Không gian với không gian có hàng rào, yên tâm, anh nhất định sẽ tìm được em” Trang Kỳ hôn lên cái trán của Liễu Khê, cam đoan nói.

“Tốt” Liễu Khê gật đầu, cô sẽ đợi hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bút Ký Xuyên Qua Của Nữ Phụ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook