Chương 7
Ngốc Manh Ngốc Manh
14/07/2016
Lúc chuông vang
lên thì nghe không ít tiếng thở dài nhẹ nhõm trong phòng thi. Khuôn mặt
của các thí sinh đều lộ rõ vẻ vui mừng, đợi giám thị tới thu bài.
Sau khi giám thị đi ra khỏi phòng học, các thí sinh đều ùa ra như ong vỡ tổ, đi ra khỏi cửa thì cửa ha ha với nhau.
Liễu Khê chậm rãi theo dòng người xuống lầu, đứng trước cửa, nhìn xung quanh một cái, đi tới đứng dưới cây tùng.
Trang Kỳ vừa ra đã nhìn thấy Liễu Khê, xung quanh là nhóm người ồn ào náo nhiệt, chỉ có mình cô ảm đạm ưu sầu khiến cho bước đi của hắn ngừng một lát. Thi xong phải rất vui chứ, sao tâm tình của cô ấy lại như vậy?
“Sao lại đứng đây một mình vậy?” Tay Trang Kỳ chống vào thân cây, giống như đem Liễu Khê ôm vào ngực hỏi.
“Không có gì… Chẳng qua tớ tìm không ra giấy báo thi” Liễu Khê có chút uể oải, trong môn thi cuối cũng có chút ảnh hưởng, lúc thi nghe cô không có tinh thần.
“Không thấy giấy báo thi của cậu?” Trang Kỳ kinh ngạc, hắn không ở cùng phòng với Liễu Khê, chỉ nghe nói ở lầu bốn có nữ sinh không tìm ra giấy báo thi, không nghĩ tới người đó lại là Liễu Khê, nhưng Liễu Khê là người rất cẩn thận, sao có thể quên đem nó đi chứ?
“Tớ cũng không biết” Liễu Khê không hiểu vì sao, đối mặt với Trang Kỳ luôn cảm thấy rất tủi thân, cô hít hít cái mũi, tội nghiệp nhìn Trang Kỳ.
“Đừng nghĩ nhiều nữa, tiếng Anh của cậu rất tốt, không sao đâu!” Trang Kỳ xoa tóc Liễu Khê, lấy một viên kẹo trong bọc áo nhét vào miệng Liễu Khê, giọng nói mang theo sự dịu dàng hiếm thấy.
Trong miệng Liễu Khê xuất hiện sự ngọt ngào, ừ một tiếng nhỏ nhẹ.
Cứ cho là chuyện như vậy là xong, ai biết lúc họ trở về trường thì có người gọi Liễu Khê lại “Liễu Khê, cậu tới đây chút, có đồ của cậu này”
“Có gì của tớ vậy?” Tâm trạng của Liễu Khê bây giờ rất tốt, cười hơ hớ đi tới.
“Hộp bút của cậu này, sao không cẩn thận để nó rơi vào thùng rác vậy?” Người kia cằn nhằn nói, đưa hộp bút cho Liễu Khê.
“A, cảm ơn cậu” Mặt Liễu Khê đỏ bừng, nó lại ở trong thùng rác, nhưng mà sáng nay cô đâu có vứt rác? Không lẽ cô mới trẻ tuổi đã ngu ngốc rồi? Liễu Khê cảm thấy mình nghi ngờ Tô Nhiên là không nên, tâm lý của cô quả nhiên bị hư rồi.
Nhưng tới lúc bút của Liễu Khê rơi ra thì nụ cười cứng lại, mở hộp bút ra thì bút vẫn còn nhưng chứng minh thư và giấy báo thi đều bị cắt nát, làm sao cũng không thể hợp lại.
Mấy nữ sinh đứng cạnh kinh ngạc nói “Qúa đáng thật! Đây chính là không muốn cho Liễu Khê thi, là ai thiếu đạo đức vậy?”
“Đúng thế, người đó thật kinh tởm, nghĩ có bạn học như vậy ở cạnh thì cảm thấy vô cùng sợ”
Trang Kỳ thấy Liễu Khê cười gượng, lòng trầm xuống, lấy hộp bút qua thì khuôn mặt vốn đã lạnh càng giống như băng đóng tảng vậy. Khó trách Liễu Khê không tìm được hộp bút, mà dù tìm thấy thì cũng không thể thi được.
Cẩn thận ôm bả vai Liễu Khê, Liễu Khê co lại một lát, sau đó xoay người lại, từng giọt nước mắt dính lên áo sơ mi của Trang Kỳ.
Trang Kỳ nhìn cô gái trong lòng mình run rẩy thì ôm chặt hơn, thở một cái, ấm áp an ủi “Đừng buồn!”
Đừng buồn, tớ sẽ giúp cậu tìm được người đã làm chuyện này, tớ sẽ báo thù cho cậu, yên tâm. Trang Kỳ thề trong lòng, cho dù là ai hắn cũng không bỏ qua.
Trang Kỳ đưa Liễu Khê về ký túc xá, tinh tế đánh giá hộp bút trong tay, ngửi một chút thì có mùi bay ra, đây là mùi nước hoa mà Tô Nhiên hay dùng.
Có điều Trang kỳ cười lạnh một cái, mấy nữ sinh chỉ có phun một ít nước hoa ở cổ tay để có chút mùi hương thoang thoảng, nhưng mùi nước hoa trong hộp bút này rất nồng, hẳn là do cố ý phun vào. Cố ý giá họa, vậy người này có thể có thù với Tô Nhiên, hoặc là có thù với Liễu Khê, hoặc thậm chí là có thù với cả hai.
Trang Kỳ tới hỏi người tìm ra hộp bút, sau đó hỏi người đó phát hiện ở đâu. Trang Kỳ nhớ lại, gần đây vì lo lắng sự an toàn nên đã gắn mấy camera, nói không chừng có thể tìm được người đứng sau.
“Cậu nói hộp bút à? Là dì quét rác ở sân thể dục thấy trong thùng rác” Bảo vệ nhận hộp thuốc lá của Trang Kỳ, vui vẻ nói, nghĩ lại, chỉ về phía sân thể dục.
Trang Kỳ nói cảm ơn, đi tới đó thì thấy có camera, không biết có ghi lại hay không. Nghĩ xong thì xoay người tới phòng bảo vệ, hỏi có ghi lại không thì bảo vệ nói có thể có.
Bảo vệ thấy Trang Kỳ giải bày xong cũng vui lòng cho Trang Kỳ xem, trong lúc bảo vệ mở thì cậu nói “Cảm ơn”
“Không có gì” Bảo vệ mỉm cười, ngày thường tên nhóc này không tồi, chẳng qua chỉ giúp một tay mà thôi.
Trang Kỳ cẩn thận nhìn chằm chằm, trong màn hình xuất hiện màu đen, thời gian là buổi sáng, hình ảnh bắt đầu xuất hiện, lúc mặt trời chiếu vào, khoảng tám giờ là lúc các học sinh tập hợp ở trên xe, một bóng người xuất hiện ở trên màn hình, sau đó tùy ý ném hộp bút vào trong thùng rác rồi quay người đi.
Người đó Trang Kỳ rất quen thuộc, nếu như bạn cùng một người nào đó đối địch trong ba năm thì chỉ một cái nhấc tay cũng có thể biết đó là ai.
Trình Tố!!!
Trang Kỳ cười lạnh, một chàng trai mà lại dùng thủ đoạn này, không biết xấu hổ như vậy thì đừng trách hắn không khách khí.
Ban đêm, trong nhóm QQ của năm cuối cấp, đột nhiên có người up phần đó lên, mà đoạn video đó rất quỷ dị, một học sinh tùy tay vứt hộp bút vào thùng rác. Có điều phụ đề của video khiến người khác kinh ngạc. Đó là người đã trộm hộp bút của bạn, còn phá hủy giấy báo thi của bạn học mình.
Toàn bộ năm cuối đều nổ tung như bom, bọn họ vừa thi xong thì ngủ một giấc, sau đó ăn một chút rồi lên QQ để tám chuyện với nhau, ai dè lại có thể thấy được nội dung đáng sợ như vậy.
Có người nhạy bén nhận ra đó là Trình Tố, lập tức có nhiều người bình luận, cũng có người hiểu chuyện mở topic trên forum của trường, bắt đầu nói về quan hệ của Trình Tố, Tô Nhiên và Liễu Khê.
Rất nhiều nữ sinh không tin Trình Tố làm chuyện như vậy, Trình Tố cũng viết một topic bảo cây ngay không sợ chết đứng. Nhưng lại có một topic viết một câu, giấy báo thi trong hộp bút chưa có người đụng qua, có thể kiểm tra dấu vân tay, nếu như Trình Tố không làm thì hắn nhận xin lỗi.
Mọi người hưng phấn đợi topic của Trình Tố, cho tới khi mấy topic bị xóa cũng không thấy xuất hiện, hơn nữa, bạn cùng phòng của Trình Tố phát hiện trên dao cắt hoa quả trong phòng có mảnh vụn giấy báo thi.
Hành vi ác liệt của Trình Tố bị phê bình, hơn nữa lửa cũng lan tới người của Tô Nhiên. Ngay cả chuyện quần áo của Liễu Khê có người ra tay cũng xuất hiện. Quan trọng, khăn tay đó rất đắt tiền, đó là khăn tay của chú Tô Nhiên đem từ nước ngoài về cho Tô Nhiên, rất đặc biệt, Tô Nhiên thường dùng khăn tay đó, cũng khoe không ít bạn học cùng lớp.
Ngay lập tức các loại suy luận xuất hiện, mà mọi người đều tin nhất đó là do Liễu Khê từ xấu thành đẹp, đoạt đi nổi bật của Tô Nhiên, vì ghen tị nên hại Liễu Khê. Về phần Trình Tố, do Liễu Khê trở nên đẹp nên bắt đầu thích, vừa tỏ tình thì bị Liễu Khê từ chối, sau đó cũng vì hận mà hại Liễu Kê.
Tóm lại, cho dù là nguyên nhân gì thì thanh danh của hai người đều rất thối. Ban đầu giáo viên cũng xóa topic để áp chế chuyện này, dù sao thành tích của Trình Tố và Tô Nhiên không tồi, có thể đậu vào trường trọng điểm. Nhưng không như mong muốn của thầy cô, các giáo viên càng làm vậy thì học sinh càng tin nó là thật.
Mà người nhà của hai người cũng bị chuyện này ảnh hưởng, sau khi tin này lan ra, nhà Trình Tố thì không sao, chẳng qua bị ba hắn lạnh lùng dạy dỗ một chút, còn nói “Ngay cả việc hãm hại cũng làm kém vậy, thật mất mặt, lần sau nếu không nắm chắc mười phần thì đừng có mà làm”
Mà Tô Nhiên thì thảm hơn, cô bị người mẹ sĩ diện nhốt trong nhà không cho ra cửa, quan hệ của cha mẹ Tô Nhiên đã rất tệ, bây giờ giống như lửa đổ vào dầu, làm ồn tới mức muốn ly hôn, thậm chí, đợi sau khi Tô Nhiên có điểm thì hai người sẽ ly hôn.
Thấy được kết quả mình muốn, Trang Kỳ nở nụ cười châm chọc, sau đó gọi cho Liễu Khê “Khê Khê, tớ ở quán trà sữa ngã tư đợi cậu, có chuyện muốn nói”
“Tốt” Liễu Khê cười tủm tỉm, bây giờ cứ nghĩ tới bộ dạng của hai người Trình Tố và Tô Nhiên giống con chuột trong trường thì rất vui vẻ.
Mặc chiếc váy hoa, sau đó đội một cái mũ, nhìn mình trong gương, ừ, mắt trong trẻo xinh đẹp, nở nụ cười dịu dàng, hoàn mỹ, xuất phát.
Lúc tới quán trà sữa thì Trang Kỳ đã đợi ở đó, trong tay cầm ly trà sữa mà Liễu Khê thích nhất, bộ dạng đẹp trai khiến không ít nữ sinh đi qua phải nhìn lại.
“Đợi lâu không?” Liễu Khê chạy qua, nở nụ cười xinh đẹp.
“Không…” Trang Kỳ thấy khuôn mặt đỏ bừng của Liễu Khê, nụ cười trong trẻo ngọt ngào, không buồn không phiền khiến cho sự lạnh lùng của hắn biến thành sự dịu dàng.
“Sự thân thiết của hai người thật sự khiến người khác chướng mắt” Đằng sau vang lên một giọng nói khó chịu, xoay người lại thì thấy Trình Tố. Trên mặt cậu tuy mang nụ cười dịu dàng nhưng ánh mắt lạnh lẽo vô cùng.
“Liên quan gì tới cậu?” Liễu Khê chặn trước Trang Kỳ, không khách khí nói.
“Hừ!” Trang Kỳ hừ một tiếng, tính nói gì thì thấy Tô Nhiên, kinh ngạc nói “Hôm nay là ngày gì mà mọi người đều xuất hiện?”
Biểu tình của Tô Nhiên có chút kỳ quái, áo quần trên người đầy vết nhăn, ngay cả tóc cũng rối loạn, giống như mấy ngày không quan tâm tới vẻ ngoài, trên mặt có chút hoảng hốt, ánh mắt của Tô Nhiên khiến người khác phải lạnh người.
Liễu Khê cảm thấy Tô Nhiên có gì đó không đúng, không khỏi kéo tay Trang Kỳ, Trang Kỳ cũng cầm tay lại, đề phòng nhìn Tô Nhiên.
“Trình Tố, Liễu Khê, Trang Kỳ, ba người sao không chết đi?” Lúc Tô Nhiên cười ha hả đi tới ba người thì trong tay xuất hiện cây dao nhỏ, hung hăng đâm về phía Trang Kỳ ở gần cô ta nhất, Trang Kỳ không kịp đề phòng chỉ có thể dùng tay ngăn dao lại.
Lưỡi dao bén nhọn đâm vào tay Trang kỳ, dùng sức một chút, Trang Kỳ đau đớn kêu một tiếng, ôm tay quỳ xuống, máu tươi từ tay chảy ra.
“A a a!!!” Tất cả mọi người hét lên.
Da đầu của Liễu Khê run lên, Trang Kỳ đem Liễu Khê bảo vệ ở sau lưng, ánh mắt nhìn Tô Nhiên đề phòng mà Tô Nhiên nhìn Liễu Khê đầy căm hận.
“Cô cũng chết đi!” Lúc Tô Nhiên đâm tới, dao trong tay bị Trang Kỳ đá văng, sau đó đá vào bụng Tô Nhiên một cái, Tô Nhiên bị Trang Kỳ đá ngã ra sau.
“Yên tâm, tớ sẽ bảo vệ cậu!” Trang Kỳ cảm thấy được Liễu Khê đang run rẩy phía sau, quay người an ủi cô.
Tô Nhiên đang ngồi dưới đất cầm cây dao, hung hăng đâm về phía Trang kỳ, đồng tử của Liễu Khê co rụt lại, đang định làm gì đó thì hệ thống vang lên.
[Đinh! Chúc mừng người chơi hoàn thành nhiệm vụ, đánh giá phát thưởng cho nhiệm vụ đang trong thời gian tiến hành, bây giờ thay đổi cảnh tượng, đếm ngược 3,2,1!]
Liễu Khê chỉ kịp đẩy Trang Kỳ ra, trơ mắt nhìn lưỡi dao đâm vào ngực trái của mình, đau đớn đến mức không chịu được, trước mắt là một màu đen. Hình ảnh đột nhiên vặn vẹo, hình ảnh cuối cùng trong mắt là bộ dạng không thể tin của Trang Kỳ.
Thì ra hắn cũng có biểu tình như vậy….
Sau khi giám thị đi ra khỏi phòng học, các thí sinh đều ùa ra như ong vỡ tổ, đi ra khỏi cửa thì cửa ha ha với nhau.
Liễu Khê chậm rãi theo dòng người xuống lầu, đứng trước cửa, nhìn xung quanh một cái, đi tới đứng dưới cây tùng.
Trang Kỳ vừa ra đã nhìn thấy Liễu Khê, xung quanh là nhóm người ồn ào náo nhiệt, chỉ có mình cô ảm đạm ưu sầu khiến cho bước đi của hắn ngừng một lát. Thi xong phải rất vui chứ, sao tâm tình của cô ấy lại như vậy?
“Sao lại đứng đây một mình vậy?” Tay Trang Kỳ chống vào thân cây, giống như đem Liễu Khê ôm vào ngực hỏi.
“Không có gì… Chẳng qua tớ tìm không ra giấy báo thi” Liễu Khê có chút uể oải, trong môn thi cuối cũng có chút ảnh hưởng, lúc thi nghe cô không có tinh thần.
“Không thấy giấy báo thi của cậu?” Trang Kỳ kinh ngạc, hắn không ở cùng phòng với Liễu Khê, chỉ nghe nói ở lầu bốn có nữ sinh không tìm ra giấy báo thi, không nghĩ tới người đó lại là Liễu Khê, nhưng Liễu Khê là người rất cẩn thận, sao có thể quên đem nó đi chứ?
“Tớ cũng không biết” Liễu Khê không hiểu vì sao, đối mặt với Trang Kỳ luôn cảm thấy rất tủi thân, cô hít hít cái mũi, tội nghiệp nhìn Trang Kỳ.
“Đừng nghĩ nhiều nữa, tiếng Anh của cậu rất tốt, không sao đâu!” Trang Kỳ xoa tóc Liễu Khê, lấy một viên kẹo trong bọc áo nhét vào miệng Liễu Khê, giọng nói mang theo sự dịu dàng hiếm thấy.
Trong miệng Liễu Khê xuất hiện sự ngọt ngào, ừ một tiếng nhỏ nhẹ.
Cứ cho là chuyện như vậy là xong, ai biết lúc họ trở về trường thì có người gọi Liễu Khê lại “Liễu Khê, cậu tới đây chút, có đồ của cậu này”
“Có gì của tớ vậy?” Tâm trạng của Liễu Khê bây giờ rất tốt, cười hơ hớ đi tới.
“Hộp bút của cậu này, sao không cẩn thận để nó rơi vào thùng rác vậy?” Người kia cằn nhằn nói, đưa hộp bút cho Liễu Khê.
“A, cảm ơn cậu” Mặt Liễu Khê đỏ bừng, nó lại ở trong thùng rác, nhưng mà sáng nay cô đâu có vứt rác? Không lẽ cô mới trẻ tuổi đã ngu ngốc rồi? Liễu Khê cảm thấy mình nghi ngờ Tô Nhiên là không nên, tâm lý của cô quả nhiên bị hư rồi.
Nhưng tới lúc bút của Liễu Khê rơi ra thì nụ cười cứng lại, mở hộp bút ra thì bút vẫn còn nhưng chứng minh thư và giấy báo thi đều bị cắt nát, làm sao cũng không thể hợp lại.
Mấy nữ sinh đứng cạnh kinh ngạc nói “Qúa đáng thật! Đây chính là không muốn cho Liễu Khê thi, là ai thiếu đạo đức vậy?”
“Đúng thế, người đó thật kinh tởm, nghĩ có bạn học như vậy ở cạnh thì cảm thấy vô cùng sợ”
Trang Kỳ thấy Liễu Khê cười gượng, lòng trầm xuống, lấy hộp bút qua thì khuôn mặt vốn đã lạnh càng giống như băng đóng tảng vậy. Khó trách Liễu Khê không tìm được hộp bút, mà dù tìm thấy thì cũng không thể thi được.
Cẩn thận ôm bả vai Liễu Khê, Liễu Khê co lại một lát, sau đó xoay người lại, từng giọt nước mắt dính lên áo sơ mi của Trang Kỳ.
Trang Kỳ nhìn cô gái trong lòng mình run rẩy thì ôm chặt hơn, thở một cái, ấm áp an ủi “Đừng buồn!”
Đừng buồn, tớ sẽ giúp cậu tìm được người đã làm chuyện này, tớ sẽ báo thù cho cậu, yên tâm. Trang Kỳ thề trong lòng, cho dù là ai hắn cũng không bỏ qua.
Trang Kỳ đưa Liễu Khê về ký túc xá, tinh tế đánh giá hộp bút trong tay, ngửi một chút thì có mùi bay ra, đây là mùi nước hoa mà Tô Nhiên hay dùng.
Có điều Trang kỳ cười lạnh một cái, mấy nữ sinh chỉ có phun một ít nước hoa ở cổ tay để có chút mùi hương thoang thoảng, nhưng mùi nước hoa trong hộp bút này rất nồng, hẳn là do cố ý phun vào. Cố ý giá họa, vậy người này có thể có thù với Tô Nhiên, hoặc là có thù với Liễu Khê, hoặc thậm chí là có thù với cả hai.
Trang Kỳ tới hỏi người tìm ra hộp bút, sau đó hỏi người đó phát hiện ở đâu. Trang Kỳ nhớ lại, gần đây vì lo lắng sự an toàn nên đã gắn mấy camera, nói không chừng có thể tìm được người đứng sau.
“Cậu nói hộp bút à? Là dì quét rác ở sân thể dục thấy trong thùng rác” Bảo vệ nhận hộp thuốc lá của Trang Kỳ, vui vẻ nói, nghĩ lại, chỉ về phía sân thể dục.
Trang Kỳ nói cảm ơn, đi tới đó thì thấy có camera, không biết có ghi lại hay không. Nghĩ xong thì xoay người tới phòng bảo vệ, hỏi có ghi lại không thì bảo vệ nói có thể có.
Bảo vệ thấy Trang Kỳ giải bày xong cũng vui lòng cho Trang Kỳ xem, trong lúc bảo vệ mở thì cậu nói “Cảm ơn”
“Không có gì” Bảo vệ mỉm cười, ngày thường tên nhóc này không tồi, chẳng qua chỉ giúp một tay mà thôi.
Trang Kỳ cẩn thận nhìn chằm chằm, trong màn hình xuất hiện màu đen, thời gian là buổi sáng, hình ảnh bắt đầu xuất hiện, lúc mặt trời chiếu vào, khoảng tám giờ là lúc các học sinh tập hợp ở trên xe, một bóng người xuất hiện ở trên màn hình, sau đó tùy ý ném hộp bút vào trong thùng rác rồi quay người đi.
Người đó Trang Kỳ rất quen thuộc, nếu như bạn cùng một người nào đó đối địch trong ba năm thì chỉ một cái nhấc tay cũng có thể biết đó là ai.
Trình Tố!!!
Trang Kỳ cười lạnh, một chàng trai mà lại dùng thủ đoạn này, không biết xấu hổ như vậy thì đừng trách hắn không khách khí.
Ban đêm, trong nhóm QQ của năm cuối cấp, đột nhiên có người up phần đó lên, mà đoạn video đó rất quỷ dị, một học sinh tùy tay vứt hộp bút vào thùng rác. Có điều phụ đề của video khiến người khác kinh ngạc. Đó là người đã trộm hộp bút của bạn, còn phá hủy giấy báo thi của bạn học mình.
Toàn bộ năm cuối đều nổ tung như bom, bọn họ vừa thi xong thì ngủ một giấc, sau đó ăn một chút rồi lên QQ để tám chuyện với nhau, ai dè lại có thể thấy được nội dung đáng sợ như vậy.
Có người nhạy bén nhận ra đó là Trình Tố, lập tức có nhiều người bình luận, cũng có người hiểu chuyện mở topic trên forum của trường, bắt đầu nói về quan hệ của Trình Tố, Tô Nhiên và Liễu Khê.
Rất nhiều nữ sinh không tin Trình Tố làm chuyện như vậy, Trình Tố cũng viết một topic bảo cây ngay không sợ chết đứng. Nhưng lại có một topic viết một câu, giấy báo thi trong hộp bút chưa có người đụng qua, có thể kiểm tra dấu vân tay, nếu như Trình Tố không làm thì hắn nhận xin lỗi.
Mọi người hưng phấn đợi topic của Trình Tố, cho tới khi mấy topic bị xóa cũng không thấy xuất hiện, hơn nữa, bạn cùng phòng của Trình Tố phát hiện trên dao cắt hoa quả trong phòng có mảnh vụn giấy báo thi.
Hành vi ác liệt của Trình Tố bị phê bình, hơn nữa lửa cũng lan tới người của Tô Nhiên. Ngay cả chuyện quần áo của Liễu Khê có người ra tay cũng xuất hiện. Quan trọng, khăn tay đó rất đắt tiền, đó là khăn tay của chú Tô Nhiên đem từ nước ngoài về cho Tô Nhiên, rất đặc biệt, Tô Nhiên thường dùng khăn tay đó, cũng khoe không ít bạn học cùng lớp.
Ngay lập tức các loại suy luận xuất hiện, mà mọi người đều tin nhất đó là do Liễu Khê từ xấu thành đẹp, đoạt đi nổi bật của Tô Nhiên, vì ghen tị nên hại Liễu Khê. Về phần Trình Tố, do Liễu Khê trở nên đẹp nên bắt đầu thích, vừa tỏ tình thì bị Liễu Khê từ chối, sau đó cũng vì hận mà hại Liễu Kê.
Tóm lại, cho dù là nguyên nhân gì thì thanh danh của hai người đều rất thối. Ban đầu giáo viên cũng xóa topic để áp chế chuyện này, dù sao thành tích của Trình Tố và Tô Nhiên không tồi, có thể đậu vào trường trọng điểm. Nhưng không như mong muốn của thầy cô, các giáo viên càng làm vậy thì học sinh càng tin nó là thật.
Mà người nhà của hai người cũng bị chuyện này ảnh hưởng, sau khi tin này lan ra, nhà Trình Tố thì không sao, chẳng qua bị ba hắn lạnh lùng dạy dỗ một chút, còn nói “Ngay cả việc hãm hại cũng làm kém vậy, thật mất mặt, lần sau nếu không nắm chắc mười phần thì đừng có mà làm”
Mà Tô Nhiên thì thảm hơn, cô bị người mẹ sĩ diện nhốt trong nhà không cho ra cửa, quan hệ của cha mẹ Tô Nhiên đã rất tệ, bây giờ giống như lửa đổ vào dầu, làm ồn tới mức muốn ly hôn, thậm chí, đợi sau khi Tô Nhiên có điểm thì hai người sẽ ly hôn.
Thấy được kết quả mình muốn, Trang Kỳ nở nụ cười châm chọc, sau đó gọi cho Liễu Khê “Khê Khê, tớ ở quán trà sữa ngã tư đợi cậu, có chuyện muốn nói”
“Tốt” Liễu Khê cười tủm tỉm, bây giờ cứ nghĩ tới bộ dạng của hai người Trình Tố và Tô Nhiên giống con chuột trong trường thì rất vui vẻ.
Mặc chiếc váy hoa, sau đó đội một cái mũ, nhìn mình trong gương, ừ, mắt trong trẻo xinh đẹp, nở nụ cười dịu dàng, hoàn mỹ, xuất phát.
Lúc tới quán trà sữa thì Trang Kỳ đã đợi ở đó, trong tay cầm ly trà sữa mà Liễu Khê thích nhất, bộ dạng đẹp trai khiến không ít nữ sinh đi qua phải nhìn lại.
“Đợi lâu không?” Liễu Khê chạy qua, nở nụ cười xinh đẹp.
“Không…” Trang Kỳ thấy khuôn mặt đỏ bừng của Liễu Khê, nụ cười trong trẻo ngọt ngào, không buồn không phiền khiến cho sự lạnh lùng của hắn biến thành sự dịu dàng.
“Sự thân thiết của hai người thật sự khiến người khác chướng mắt” Đằng sau vang lên một giọng nói khó chịu, xoay người lại thì thấy Trình Tố. Trên mặt cậu tuy mang nụ cười dịu dàng nhưng ánh mắt lạnh lẽo vô cùng.
“Liên quan gì tới cậu?” Liễu Khê chặn trước Trang Kỳ, không khách khí nói.
“Hừ!” Trang Kỳ hừ một tiếng, tính nói gì thì thấy Tô Nhiên, kinh ngạc nói “Hôm nay là ngày gì mà mọi người đều xuất hiện?”
Biểu tình của Tô Nhiên có chút kỳ quái, áo quần trên người đầy vết nhăn, ngay cả tóc cũng rối loạn, giống như mấy ngày không quan tâm tới vẻ ngoài, trên mặt có chút hoảng hốt, ánh mắt của Tô Nhiên khiến người khác phải lạnh người.
Liễu Khê cảm thấy Tô Nhiên có gì đó không đúng, không khỏi kéo tay Trang Kỳ, Trang Kỳ cũng cầm tay lại, đề phòng nhìn Tô Nhiên.
“Trình Tố, Liễu Khê, Trang Kỳ, ba người sao không chết đi?” Lúc Tô Nhiên cười ha hả đi tới ba người thì trong tay xuất hiện cây dao nhỏ, hung hăng đâm về phía Trang Kỳ ở gần cô ta nhất, Trang Kỳ không kịp đề phòng chỉ có thể dùng tay ngăn dao lại.
Lưỡi dao bén nhọn đâm vào tay Trang kỳ, dùng sức một chút, Trang Kỳ đau đớn kêu một tiếng, ôm tay quỳ xuống, máu tươi từ tay chảy ra.
“A a a!!!” Tất cả mọi người hét lên.
Da đầu của Liễu Khê run lên, Trang Kỳ đem Liễu Khê bảo vệ ở sau lưng, ánh mắt nhìn Tô Nhiên đề phòng mà Tô Nhiên nhìn Liễu Khê đầy căm hận.
“Cô cũng chết đi!” Lúc Tô Nhiên đâm tới, dao trong tay bị Trang Kỳ đá văng, sau đó đá vào bụng Tô Nhiên một cái, Tô Nhiên bị Trang Kỳ đá ngã ra sau.
“Yên tâm, tớ sẽ bảo vệ cậu!” Trang Kỳ cảm thấy được Liễu Khê đang run rẩy phía sau, quay người an ủi cô.
Tô Nhiên đang ngồi dưới đất cầm cây dao, hung hăng đâm về phía Trang kỳ, đồng tử của Liễu Khê co rụt lại, đang định làm gì đó thì hệ thống vang lên.
[Đinh! Chúc mừng người chơi hoàn thành nhiệm vụ, đánh giá phát thưởng cho nhiệm vụ đang trong thời gian tiến hành, bây giờ thay đổi cảnh tượng, đếm ngược 3,2,1!]
Liễu Khê chỉ kịp đẩy Trang Kỳ ra, trơ mắt nhìn lưỡi dao đâm vào ngực trái của mình, đau đớn đến mức không chịu được, trước mắt là một màu đen. Hình ảnh đột nhiên vặn vẹo, hình ảnh cuối cùng trong mắt là bộ dạng không thể tin của Trang Kỳ.
Thì ra hắn cũng có biểu tình như vậy….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.