Chương 13
Hề Nghiêu
21/09/2018
“Cánh tay của cậu...
không phải bị thương sao?” Người trong ngực ấp úng nói. Không cần nhìn
cũng biết hiện giờ trông cô đang thẹn thùng đỏ mặt, chắc chắn cực kỳ
đáng yêu.
Giang Thành nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, cong môi nhẹ nhàng nói: “Đã khỏi hẳn rồi.”
Hướng Vi không quá tin tưởng những lời này.
Nhưng giờ cô không có tâm trạng mà quản nhiều chuyện như vậy, bởi vì tư thế trước mắt vô cùng ái muội, trong lòng cô đã rối loạn rồi.
“Có thể để tôi xuống không? Tôi, tôi... sợ độ cao.” Cô yếu ớt nói.
Nhị Hắc: “...” Thứ lý do sỉ nhục trí thông minh của nó như này cũng chỉ có thiên tài Vi Vi nghĩ ra được.
Thông minh như Giang Thành tự nhiên là hiểu suy nghĩ của Hướng Vi, lập tức buông cô xuống, cười nói: “Vậy thì sau này tôi sẽ cố gắng không cao lên nữa.”
Nhị Hắc: “...” Ờ, cậu nghĩ không cao là có thể không cao mà.
Hướng Vi hoàn toàn không nhận ra ngụ ý khác trong lời nói của Giang Thành, cứ lo lắng lời mình buột miệng nói ra làm cho cậu ấy bối rối, vội vàng khoát tay, tỏ vẻ sợ hãi nói:
“Không có việc gì, không có việc gì đâu, cậu cứ việc cao lên đi. Về sau đừng ôm tôi là được.”
Giang Thành: “……”
Nhị Hắc: “……”
Một người một bút lại bắt đầu hoài nghi cuộc sống.
Trầm mặc một lúc, Hướng Vi cũng cảm thấy lời mình nói hơi quá, nên lại nói thêm: “Tôi không có ý ghét bỏ cậu đâu.”
Xong rồi, tại sao lại có cảm giác càng xóa càng đen thế này?
Nói không chừng Giang Thành không nghĩ đến việc bị Hướng Vi ghét bỏ. Bây giờ nghe cô nói như vậy, cậu ấy lại khẳng định là cô ghét bỏ cậu ấy.
“Ý tôi là.. tôi.. chuyện này...” Hướng Vi thực sự không biết giải thích như thế nào, đành phải đem lý do thông minh lúc nãy dùng lại. “Thực sự tôi chỉ là sợ độ cao thôi.”
Một câu nói nghe vô cùng chột dạ. Nói xong, cô liền gục đầu xuống, như cà tím héo rũ vì sương muối.
Giang Thành chỉ cần nhìn thấy người trước mắt đỏ mặt, bộ dạng đáng yêu bất ngờ thì lòng như có người rót mật, làm gì còn thời gian so đo xem cậu có bị ghét bỏ hay không?
“Tôi biết. Vừa rồi em ôm tôi chỉ đơn giản là vì sợ độ cao thôi.” Cậu nói như thật.
“Ừ. Cậu không hiểu lầm là tốt rồi.”
Hướng Vi thở phào.
Thật tốt quá, Giang Thành không hiểu lầm.
Về sau liền có thể tiếp tục làm bạn tốt.
Nghĩ đến cảnh không bị Giang Thành ném vào lãnh cung, Hướng Vi trong lòng liền mừng đến nở hoa.
Hôm nay là một ngày đẹp trời mà.
Sau khi về gần đến nhà, hai người tạm biệt nhau, Hướng Vi nhảy nhót vui vẻ như ngày thường mà nói chúc ngủ ngon với Giang Thành rồi mới chạy về nhà.
Nhị Hắc: ”...” Đứa con gái này, vui mừng như vậy có khác gì đứa thiểu năng trí tuệ không?
Giang Thành nhìn bóng dáng vui vẻ trước mắt, càng lúc càng xa, cũng không nhịn được mà nở nụ cười. Tuy rằng cậu vẫn bị logic của cô làm cho cạn lời, nhưng cậu cũng dần lý giải được tư duy của cô ấy.
Trên đường về nhà, nhớ lại hình ảnh cô ôm cổ mình, trong lòng cậu lại thêm ngọt ngào.
Sợ độ cao ư?
Về sau cậu muốn mang cô ấy lên cao hơn nữa...
Giang Thành nhàn nhã đút tay vào túi quần, vui vẻ ngẩng đầu nhìn trời, cảm thấy trời đêm hôm nay đặc biệt đẹp.
.
Ngày hôm sau là kỳ thi sát hạch.
Trường thi là khu dạy học đối diện tòa nhà truyền thông, nhà trường dựa vào kết quả thi lần trước để xếp danh sách thi.
Hướng Vi được xếp đến phòng thi cuối cùng như trong dự liệu. Cùng phòng thi với cô còn có Tần Khả Viện và Nguyên Dã với một đám đàn em đông đảo của Giang Thành. Trên thực tế, hơn một nửa thí sinh trong phòng thi đều là học sinh trong lớp 11-1. Trên đường đến phòng thi, có người hỏi Nguyên Dã: “Thành tích của Thành ca tốt như vậy, tại sao lại không bị chia đến lớp trọng điểm?”
Nghe thấy có người nói chuyện về Giang Thành, Hướng Vi theo bản năng vểnh lỗ tai lên hóng hớt, trong lòng cũng có chung nghi vấn.
Tại sao học sinh đứng đầu khối Giang Thành lại đến lớp học của toàn những đứa đội sổ như bọn họ vậy?
Bạn học cùng lớp của cô phần lớn đều có điểm thi vào cấp ba vừa đủ để đậu. Cô là điểm thấp nhất, chỉ cao hơn 0.5 điểm so với điểm sàn, mà lần đó cô giống như có thần linh trợ giúp mới có thể đạt được mức điểm đó.
Mà Giang Thành, từ cấp hai đã có thành tích học tập cực tốt, theo lý thuyết thì phải học trường cấp ba Thực Nghiệm ở bên cạnh mới đúng chứ? Tại sao lại đến trường Nam Thành I, lại còn bị phân đến lớp của bọn họ?
“Ai biết được? Có khi là vì lớp của chúng ta có nhiều cô gái xinh đẹp. Gần quan được ban lộc mà, đúng không, đội sổ?”
Hướng Vi: “..” Giang Thành không phải loại người đấy đâu mà.
Nhị Hắc: “...” Qủa nhiên cô ấy vĩnh viễn là một người ngay thẳng, không hiểu ý trong lời nói của người khác mà.
Sau khi vào phòng thi mọi người không quên cổ vũ lẫn nhau. Đến lượt Hướng Vi, mọi người nói như thế này:
“Bạn học đội sổ à, hãy nhớ kỹ, mặc kệ kết quả kiểm tra của cậu có kém như thế nào, phía sau cậu vẫn còn chúng mình chống lưng cho.”
“Cảm, cảm ơn.” Hướng Vi dở khóc dở cười.
Hướng Vi được xếp ở vị trí gần cửa sổ, nhìn sang có thể nhìn thấy khu dạy học đối diện. Sau khi ổn định chỗ ngồi, cô mới nhớ rằng cô đã quên nói cố lên với Giang Thành.
Tuy có chút tiếc nuối, nhưng ...
Chắc cậu ấy không cần đâu.
Tay trái Hướng Vi chống cằm, tay phải lật giở vở ghi ngữ văn, tận dụng những thời gian cuối cùng.
Cốc cốc cốc.
Có người gõ cửa sổ.
Cô theo âm thanh quay đầu lại, nhìn thầy Giang Thành đang đứng ngoài cửa sổ, trên áo sơ mi trắng tùy ý thắt một chiếc cà vạt sọc xanh đỏ, trên khuôn mặt là nụ cười thoải mái.
Cậu ấy hơi cúi người, hai tay đặt trên thành cửa sổ, nói: ‘Thi tốt.”
Một câu nói bù đắp cho bao nhiêu tiếc nuối trong lòng Hướng Vi.
Tâm trạng của cô lập tức tốt lên, cô cười xán lạn: “Cậu cũng vậy.”
Cậu ấy gật đầu, rồi quay người rời đi.
Hướng Vi cũng quay đầu lại, nụ cười còn treo ở bên miệng.
“Chủ nhân nhà ta cố ý lại đây cổ vũ cô đấy.” Nhị Hắc nói.
Hướng Vi mỉm cười, mấp máy môi thì thầm: “Tao biết.”
Cô ban đầu cũng muốn nói với cậu ấy một tiếng “cố lên” mà.
...
Có sự trợ giúp của Nhị Hắc, kỳ thi trở nên dễ dàng hơn nhiều. Hướng Vi còn phá lệ nộp bài thi trước thời gian, đến cả bài thi tiếng Anh, toán học, vật lý sau đó cũng vậy.
Đến ngày công bố kết quả thi, Hướng Vi vừa đi vào cổng trường liền đi thẳng đến chỗ dán bảng vàng danh dự. Mất một lúc sau cô mới nhận ra rằng mình đã quá mức hung phấn rồi.
Bảng vàng danh dự chỉ ghi tên của top 100 trong khối, cô khi nào có thể vào được top 100 rồi.
Nhưng mà, đã đến rồi thì xem của mấy người khác đi. Ví dụ như...
Hướng Vi yên lặng nhìn về phía đầu bảng.
“A, đội sổ cũng tới xem xếp hạng của Thành ca à?” Một nam sinh cùng lớp hỏi.
Hướng Vi im lặng, cũng ngại nói rằng cô muốn đến xem điểm cho mình, đành phải gật đầu nói: “Đúng thế. Các cậu cũng đến xem điểm của Giang Thành sao?”
“Ừ. Về sau cậu được lên bảng vàng, bọn mình cũng đến xem hộ cậu.”
“Đề tên bảng vàng sao...” Hình như có chút quá ảo tưởng rồi, nhưng Hướng Vi vẫn gật mạnh đầu. “Mình sẽ cố gắng.”
Lời còn chưa dứt, đã thấy Dư Thanh Dao từ bên cạnh đi đến, cười khanh khách mà nói với nữ sinh bên cạnh: “Mới sáng sớm đã có người mơ mộng hão huyền, thật là thú vị.”
Tuy rằng không chỉ mặt gọi tên, nhưng rõ ràng là đang nói cô.
Hướng Vi bĩu môi, không muốn để ý đến, khi đang quay người muốn trở về phòng học thì nghe thấy tiếng Giang Thành gọi ở sau lưng:
“Vi Vi.”
Hướng Vi quay đầu lại, nhìn thấy Giang Thành đang đứng ở phía sau, miệng cười cực kỳ mê người, hấp dẫn không ít ánh mắt của các nữ sinh khác.
Hướng Vi cũng nhìn đến ngây người.
Tiếng gọi “Vi Vi” vừa nãy...
Có chút cảm giác không nói thành lời, có chút xấu hổ, lại có chút vui vẻ.
Những bạn học khác gọi cô như vậy cũng nhiều, trai gái đều có, nhưng chỉ có tiếng gọi này của Giang Thành đặc biệt, không như những người khác.
“Cậu đến rồi.” Cô đi qua, cười ngại ngùng, trên má còn có một màu đỏ khả nghi.
Giang Thành gật đầu, cưng chiều xoa đầu cô, nói: “Đi thôi, tôi mang em đi nằm mơ.” Khi nói chuyện còn thản nhiên liếc Dư Thanh Dao một cái, nhưng ánh mắt đang tràn đầy cưng chiều bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo.
Hướng Vi rụt cổ lại theo bản năng, cái cảm giác không thể nói thành lời khi nãy càng thêm mạnh mẽ.
“Ừ.” Cô nói lí nhí.
Tuy không rõ là cảm giác gì.
Nhưng cô thích ở cạnh Giang Thành.
Giang Thành nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, cong môi nhẹ nhàng nói: “Đã khỏi hẳn rồi.”
Hướng Vi không quá tin tưởng những lời này.
Nhưng giờ cô không có tâm trạng mà quản nhiều chuyện như vậy, bởi vì tư thế trước mắt vô cùng ái muội, trong lòng cô đã rối loạn rồi.
“Có thể để tôi xuống không? Tôi, tôi... sợ độ cao.” Cô yếu ớt nói.
Nhị Hắc: “...” Thứ lý do sỉ nhục trí thông minh của nó như này cũng chỉ có thiên tài Vi Vi nghĩ ra được.
Thông minh như Giang Thành tự nhiên là hiểu suy nghĩ của Hướng Vi, lập tức buông cô xuống, cười nói: “Vậy thì sau này tôi sẽ cố gắng không cao lên nữa.”
Nhị Hắc: “...” Ờ, cậu nghĩ không cao là có thể không cao mà.
Hướng Vi hoàn toàn không nhận ra ngụ ý khác trong lời nói của Giang Thành, cứ lo lắng lời mình buột miệng nói ra làm cho cậu ấy bối rối, vội vàng khoát tay, tỏ vẻ sợ hãi nói:
“Không có việc gì, không có việc gì đâu, cậu cứ việc cao lên đi. Về sau đừng ôm tôi là được.”
Giang Thành: “……”
Nhị Hắc: “……”
Một người một bút lại bắt đầu hoài nghi cuộc sống.
Trầm mặc một lúc, Hướng Vi cũng cảm thấy lời mình nói hơi quá, nên lại nói thêm: “Tôi không có ý ghét bỏ cậu đâu.”
Xong rồi, tại sao lại có cảm giác càng xóa càng đen thế này?
Nói không chừng Giang Thành không nghĩ đến việc bị Hướng Vi ghét bỏ. Bây giờ nghe cô nói như vậy, cậu ấy lại khẳng định là cô ghét bỏ cậu ấy.
“Ý tôi là.. tôi.. chuyện này...” Hướng Vi thực sự không biết giải thích như thế nào, đành phải đem lý do thông minh lúc nãy dùng lại. “Thực sự tôi chỉ là sợ độ cao thôi.”
Một câu nói nghe vô cùng chột dạ. Nói xong, cô liền gục đầu xuống, như cà tím héo rũ vì sương muối.
Giang Thành chỉ cần nhìn thấy người trước mắt đỏ mặt, bộ dạng đáng yêu bất ngờ thì lòng như có người rót mật, làm gì còn thời gian so đo xem cậu có bị ghét bỏ hay không?
“Tôi biết. Vừa rồi em ôm tôi chỉ đơn giản là vì sợ độ cao thôi.” Cậu nói như thật.
“Ừ. Cậu không hiểu lầm là tốt rồi.”
Hướng Vi thở phào.
Thật tốt quá, Giang Thành không hiểu lầm.
Về sau liền có thể tiếp tục làm bạn tốt.
Nghĩ đến cảnh không bị Giang Thành ném vào lãnh cung, Hướng Vi trong lòng liền mừng đến nở hoa.
Hôm nay là một ngày đẹp trời mà.
Sau khi về gần đến nhà, hai người tạm biệt nhau, Hướng Vi nhảy nhót vui vẻ như ngày thường mà nói chúc ngủ ngon với Giang Thành rồi mới chạy về nhà.
Nhị Hắc: ”...” Đứa con gái này, vui mừng như vậy có khác gì đứa thiểu năng trí tuệ không?
Giang Thành nhìn bóng dáng vui vẻ trước mắt, càng lúc càng xa, cũng không nhịn được mà nở nụ cười. Tuy rằng cậu vẫn bị logic của cô làm cho cạn lời, nhưng cậu cũng dần lý giải được tư duy của cô ấy.
Trên đường về nhà, nhớ lại hình ảnh cô ôm cổ mình, trong lòng cậu lại thêm ngọt ngào.
Sợ độ cao ư?
Về sau cậu muốn mang cô ấy lên cao hơn nữa...
Giang Thành nhàn nhã đút tay vào túi quần, vui vẻ ngẩng đầu nhìn trời, cảm thấy trời đêm hôm nay đặc biệt đẹp.
.
Ngày hôm sau là kỳ thi sát hạch.
Trường thi là khu dạy học đối diện tòa nhà truyền thông, nhà trường dựa vào kết quả thi lần trước để xếp danh sách thi.
Hướng Vi được xếp đến phòng thi cuối cùng như trong dự liệu. Cùng phòng thi với cô còn có Tần Khả Viện và Nguyên Dã với một đám đàn em đông đảo của Giang Thành. Trên thực tế, hơn một nửa thí sinh trong phòng thi đều là học sinh trong lớp 11-1. Trên đường đến phòng thi, có người hỏi Nguyên Dã: “Thành tích của Thành ca tốt như vậy, tại sao lại không bị chia đến lớp trọng điểm?”
Nghe thấy có người nói chuyện về Giang Thành, Hướng Vi theo bản năng vểnh lỗ tai lên hóng hớt, trong lòng cũng có chung nghi vấn.
Tại sao học sinh đứng đầu khối Giang Thành lại đến lớp học của toàn những đứa đội sổ như bọn họ vậy?
Bạn học cùng lớp của cô phần lớn đều có điểm thi vào cấp ba vừa đủ để đậu. Cô là điểm thấp nhất, chỉ cao hơn 0.5 điểm so với điểm sàn, mà lần đó cô giống như có thần linh trợ giúp mới có thể đạt được mức điểm đó.
Mà Giang Thành, từ cấp hai đã có thành tích học tập cực tốt, theo lý thuyết thì phải học trường cấp ba Thực Nghiệm ở bên cạnh mới đúng chứ? Tại sao lại đến trường Nam Thành I, lại còn bị phân đến lớp của bọn họ?
“Ai biết được? Có khi là vì lớp của chúng ta có nhiều cô gái xinh đẹp. Gần quan được ban lộc mà, đúng không, đội sổ?”
Hướng Vi: “..” Giang Thành không phải loại người đấy đâu mà.
Nhị Hắc: “...” Qủa nhiên cô ấy vĩnh viễn là một người ngay thẳng, không hiểu ý trong lời nói của người khác mà.
Sau khi vào phòng thi mọi người không quên cổ vũ lẫn nhau. Đến lượt Hướng Vi, mọi người nói như thế này:
“Bạn học đội sổ à, hãy nhớ kỹ, mặc kệ kết quả kiểm tra của cậu có kém như thế nào, phía sau cậu vẫn còn chúng mình chống lưng cho.”
“Cảm, cảm ơn.” Hướng Vi dở khóc dở cười.
Hướng Vi được xếp ở vị trí gần cửa sổ, nhìn sang có thể nhìn thấy khu dạy học đối diện. Sau khi ổn định chỗ ngồi, cô mới nhớ rằng cô đã quên nói cố lên với Giang Thành.
Tuy có chút tiếc nuối, nhưng ...
Chắc cậu ấy không cần đâu.
Tay trái Hướng Vi chống cằm, tay phải lật giở vở ghi ngữ văn, tận dụng những thời gian cuối cùng.
Cốc cốc cốc.
Có người gõ cửa sổ.
Cô theo âm thanh quay đầu lại, nhìn thầy Giang Thành đang đứng ngoài cửa sổ, trên áo sơ mi trắng tùy ý thắt một chiếc cà vạt sọc xanh đỏ, trên khuôn mặt là nụ cười thoải mái.
Cậu ấy hơi cúi người, hai tay đặt trên thành cửa sổ, nói: ‘Thi tốt.”
Một câu nói bù đắp cho bao nhiêu tiếc nuối trong lòng Hướng Vi.
Tâm trạng của cô lập tức tốt lên, cô cười xán lạn: “Cậu cũng vậy.”
Cậu ấy gật đầu, rồi quay người rời đi.
Hướng Vi cũng quay đầu lại, nụ cười còn treo ở bên miệng.
“Chủ nhân nhà ta cố ý lại đây cổ vũ cô đấy.” Nhị Hắc nói.
Hướng Vi mỉm cười, mấp máy môi thì thầm: “Tao biết.”
Cô ban đầu cũng muốn nói với cậu ấy một tiếng “cố lên” mà.
...
Có sự trợ giúp của Nhị Hắc, kỳ thi trở nên dễ dàng hơn nhiều. Hướng Vi còn phá lệ nộp bài thi trước thời gian, đến cả bài thi tiếng Anh, toán học, vật lý sau đó cũng vậy.
Đến ngày công bố kết quả thi, Hướng Vi vừa đi vào cổng trường liền đi thẳng đến chỗ dán bảng vàng danh dự. Mất một lúc sau cô mới nhận ra rằng mình đã quá mức hung phấn rồi.
Bảng vàng danh dự chỉ ghi tên của top 100 trong khối, cô khi nào có thể vào được top 100 rồi.
Nhưng mà, đã đến rồi thì xem của mấy người khác đi. Ví dụ như...
Hướng Vi yên lặng nhìn về phía đầu bảng.
“A, đội sổ cũng tới xem xếp hạng của Thành ca à?” Một nam sinh cùng lớp hỏi.
Hướng Vi im lặng, cũng ngại nói rằng cô muốn đến xem điểm cho mình, đành phải gật đầu nói: “Đúng thế. Các cậu cũng đến xem điểm của Giang Thành sao?”
“Ừ. Về sau cậu được lên bảng vàng, bọn mình cũng đến xem hộ cậu.”
“Đề tên bảng vàng sao...” Hình như có chút quá ảo tưởng rồi, nhưng Hướng Vi vẫn gật mạnh đầu. “Mình sẽ cố gắng.”
Lời còn chưa dứt, đã thấy Dư Thanh Dao từ bên cạnh đi đến, cười khanh khách mà nói với nữ sinh bên cạnh: “Mới sáng sớm đã có người mơ mộng hão huyền, thật là thú vị.”
Tuy rằng không chỉ mặt gọi tên, nhưng rõ ràng là đang nói cô.
Hướng Vi bĩu môi, không muốn để ý đến, khi đang quay người muốn trở về phòng học thì nghe thấy tiếng Giang Thành gọi ở sau lưng:
“Vi Vi.”
Hướng Vi quay đầu lại, nhìn thấy Giang Thành đang đứng ở phía sau, miệng cười cực kỳ mê người, hấp dẫn không ít ánh mắt của các nữ sinh khác.
Hướng Vi cũng nhìn đến ngây người.
Tiếng gọi “Vi Vi” vừa nãy...
Có chút cảm giác không nói thành lời, có chút xấu hổ, lại có chút vui vẻ.
Những bạn học khác gọi cô như vậy cũng nhiều, trai gái đều có, nhưng chỉ có tiếng gọi này của Giang Thành đặc biệt, không như những người khác.
“Cậu đến rồi.” Cô đi qua, cười ngại ngùng, trên má còn có một màu đỏ khả nghi.
Giang Thành gật đầu, cưng chiều xoa đầu cô, nói: “Đi thôi, tôi mang em đi nằm mơ.” Khi nói chuyện còn thản nhiên liếc Dư Thanh Dao một cái, nhưng ánh mắt đang tràn đầy cưng chiều bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo.
Hướng Vi rụt cổ lại theo bản năng, cái cảm giác không thể nói thành lời khi nãy càng thêm mạnh mẽ.
“Ừ.” Cô nói lí nhí.
Tuy không rõ là cảm giác gì.
Nhưng cô thích ở cạnh Giang Thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.