Chương 17
Hề Nghiêu
28/09/2018
Hướng Vi cực kỳ muốn từ chối.
Nhưng hai mẹ con Dư Lệ và Dư Thanh Dao kia phòng bị cô rất cẩn thận, nên cô không có cách nào một mình lẻn vào phòng của Dư Thanh Dao, cũng không có cách nào nói chuyện với bút của cô ta cả.
Nhưng có Nhị Hắc giúp đỡ lại là một chuyện khác, bởi vì người khác hoàn toàn không thể nghe thấy lời Nhị Hắc nói nên cô chỉ cần mượn cớ đến phòng của Dư Thanh Dao, giúp Nhị Hắc tranh thủ thời gian là xong.
Nhưng mà…
Cái chuyện phải ở cùng Giang Thành 24/24 kia.
Nhiệm vụ này không thể nào hoàn thành sao?
Ngây người trong chốc lát, cuối cùng Hướng Vi ôm một chút xíu hy vọng hỏi lại: “Mày bảo “như hình với bóng” nghĩa là gì?”
Nhị Hắc: “Khoảng cách không quá hai mét, à không, hai mét thì xa quá, đổi thành hai thước đi.”
(Lạc: Mình có tra cứu trên mạng thì thấy chỗ bảo 1 thước = 1m, nhưng như thế không hợp lý chút nào. Tra trên wiki thấy theo hệ đo lường cổ của Việt Nam thì một thước là 40cm, suy ra hai thước là 80 cm. Mình thấy cái này hợp lý nên để quy đổi vậy luôn.)
Hướng Vi: “…”
Nó đang muốn làm khó cô đấy phải không?
Thực ra thì nếu không xem xét đến vấn đề thời gian thì việc ở cạnh Giang Thành trong phạm vi hai thước cũng không xem là khó. Ngày lễ độc thân là thứ bảy, cô chỉ cần nhờ cậu ấy dạy bổ túc là xong chuyện.
Khó là khó ở chỗ 24 tiếng đồng hồ.
Không thể làm đề thi suốt 24 tiếng đúng không?
Nếu như vậy thật, kể cả Giang Thành không phát điên thì cô cũng phát điên mất.
Aizzzz, làm sao để Giang Thành không hiểu lầm mà vẫn ở cạnh cậu ta được 24 tiếng đồng hồ đây?
Lần trước ở trên sân thượng cô chỉ tính chạm vào trán cậu ta một chút đã bị cậu ta nói là “chiếm tiện nghi”, nếu như cô quan sát cậu ta tắm rửa ngủ nghỉ,….
Không được.
Hướng Vi cảm thấy mình như muốn bùng cháy. Giang Thành nghĩ như thế nào thì cô không biết, nhưng nghĩ tiếp chuyện này cô cũng không dám nghĩ nữa.
Nhị Hắc: “Từ nay đến ngày lễ độc thân chỉ còn có mấy ngày thôi, cô cứ từ từ mà nghĩ cách, đừng vội đừng vội.”
Hướng Vi: “…” Nó nói nghe qua nhẹ nhàng nhỉ, lỡ cô không nghĩ ra thì làm sao?
Aizzz, thôi mặc kệ, trước tiên cứ đồng ý với Nhị Hắc, cô phải biết rõ mục đích của Dư Thanh Dao đã rồi tính tiếp.
Sau khi tan học, theo kế hoạch đã định thì Hướng Vi đi tìm Dư Thanh Dao nhờ chỉ bài tập, Dư Thanh Dao quả nhiên không hề từ chối, trước mặt Hướng Minh Cường thì tỏ vẻ vui vẻ mười phần, đến lúc về đến phòng ngủ thì liền thay đổi thái độ.
Dư Thanh Dao khoanh tay trước ngực, cười lạnh nói: “Tôi khuyên cô đừng có uổng phí sức lực làm gì. Dù sao cô cũng không có khả năng thi đại học, học tập cũng là phí công phí sức, còn không bằng hưởng thụ cho tốt ba tháng cuối cùng đi.”
Nếu như là Hướng Vi đời trước nghe thấy lời nói này sẽ không quan tâm đến ý tứ của cô ta, chỉ cho rằng Dư Thanh Dao cố ý chế nhạo cô. Dư Thanh Dao chắc cũng cho rằng cô nghe không hiểu nên mới trắng trợn nói ra như vậy.
Nhưng mà Hướng Vi lại nghe hiểu.
Đời trước, sau khi học kỳ một kết thúc thì cô chết, dĩ nhiên là không có khả năng tham gia thi đại học. Hơn nữa, cô vẫn nhớ rõ ngày kia, mùng 3 tháng 2, tính từ bây giờ vừa vặn là ba tháng.”
Nhưng chuyện này cô chưa từng nói với ai, tại sao Dư Thanh Dao lại biết?
Sau khi giật mình ngây người, Hướng Vi bỗng nảy ra một suy đoán lớn mật trong lòng.
Chẳng lẽ Dư Thanh Dao và cô giống nhau, đều sống lại một đời…
Suy đoán này làm cho Hướng Vi bị đả kích không nhỏ, không còn lời nào để nói. Vẻ mặt cô khiếp sợ, ngây nười tại chỗ, trong lòng chỉ tràn đầy suy nghĩ…
Dư Thanh Dao sống lại lúc nào? Đối với chuyện tương lai biết nhiều hay ít?
Bỗng nhiên cô nhớ ra lúc ban ngày Trần Việt có tới tìm cô, bỗng nhiên một cảm giác bất an tràn ngập trong lòng.
Không lẽ sau này cô thực sự phải gả cho Trần Việt sao?
Cô không muốn.
Con người Trần Việt kia cô thực sự không thể nào chịu nổi.
Ở cạnh nhau đã là khó khăn rồi, còn có thể nói yêu đương sao?
Hướng Vi muốn khóc.
Sau 0.01 giây tuyệt vọng, bỗng nhiên trí thông minh không có cảm giác tồn tại, mọi lúc đều có thể bỏ qua kia của cô bỗng nhiên nhận ra kỳ tích.
Không đúng nha, đời trước cô còn chưa trưởng thành đã chết rồi, làm gì có chuyện cưới chồng chứ.
Dư Thanh Dao chắc chắn là lừa Trần Việt.
Tưởng tượng như vậy, trong lòng Hướng Vi cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, trên mặt cũng lộ ra biểu cảm “thật hân hạnh”.
Vẻ mặt của Hướng Vi làm cho Dư Thanh Dao mê man.
Dư Thanh Dao nghi ngờ hỏi: “Nói cô không thể thi đại học mà cô còn vui vẻ như vậy? Cô bị ngu à?”
Hướng Vi: “…” Trước kia đúng thật là cô ngu ngốc, nhưng hiện tại thì cô không thể ngu ngốc nữa, nếu không sớm muộn gì cũng bị cô ta giết chết.
Hướng Vi chép chép miệng, bình tĩnh nói: “Không thể thi đại học thì đã làm sao? Không lẽ cô chỉ cần thi đại học liền chắc chắn thi đậu à?”
Dư Thanh Dao nghe thấy Hướng Vi hỏi ngược lại càng cảm thấy khó hiểu.
Phải biết rằng, đời trước hay đời này, mặc kệ cô ta châm chọc mỉa mai như thế nào thì Hướng Vi cũng không dám nói lại một lời nào, tại sao hôm nay lại nhanh mồm dẻo miệng như vậy chứ?
Dư Thanh Dao ngây người mất nửa phút mới nói: “Đương nhiên, không chỉ tôi có thể tham gia kỳ thi đại học toàn quốc, lại còn sẽ cùng với… Thôi, nói với cô thì cô cũng không hiểu đâu.”
Dư Thanh Dao không nói hết, nhưng Hướng Vi cũng biết được điều mà cô muốn biết.
Đời trước, dù sao thì Dư Thanh Dao ít nhất cũng có thể sống được đến lúc trưởng thành.
Ở bên kia, Nhị Hắc cũng đã làm xong việc.
Hướng Vi cũng không muốn ở lại lâu, cô vội vã mang Nhị Hắc trở về căn phòng nhỏ bé tối tăm của mình.
Vừa rồi cô một lòng muốn ứng phó với Dư Thanh Dao nên không chú ý nghe đoạn đối thoại của Nhị Hắc với bút của Dư Thanh Dao, nhưng cũng loáng thoáng nghe qua được vài từ ngữ mấu chốt.
“Tao hình như nghe được bút của Dư Thanh Dao có nhắc đến Giang Thành?” Cô hỏi.
Nhị Hắc gật đầu: “Cô ta muốn theo đuổi chủ nhân nhà ta, chuyện này không cần hỏi đám bút ngu ngốc kia thì ta cũng biết.”
Hướng Vi: “…” Ờ, mày là cái bút thông minh nhất trong những cái bút, có được chưa?
“Còn hỏi được cái gì không?” Hướng Vi hỏi tiếp.
Nhị Hắc: “Chúng nó nói Dư Thanh Dao có một quyển sổ nhỏ ghi chép, mỗi tối trước khi đi ngủ cô ta đều lôi ra xem, trong miệng cứ lẩm bẩm những cái tên với ngày tháng gì đó. Ta đoán bí mật của cô ta đều viết ở trong đó.”
Hướng Vi: “Bí mật gì?”
“Không biết.” Nhị Hắc nghĩ đến chuyện này thì cảm thấy vô cùng cạn lời: “Đám bút kia không có một đứa nào biết chữ, một lũ giống hệt Nhị Phấn, hoàn toàn ngây thơ ngu ngốc.”
Nhị Phấn ngây thơ nằm không cũng trúng đạn: “Vi Vi, ngây thơ ngu ngốc nghĩa là gì?”
Hướng Vi: “…” Tự nhiên cô cảm thấy trí thông minh của cô cũng được xem là cao rồi. Qủa nhiên phải có đối lập mới biết được.
“Ý là rất đáng yêu. Nhị Hắc khen mày đáng yêu đó.” Hướng Vi nói.
Nhị Phấn nghe thấy vậy liền vui vẻ nhảy nhót tại chỗ: “A, Nhị Hắc thật là tốt, Nhị Hắc cũng ngây thơ ngu ngốc.”
Nhị Hắc: “…” Bất đồng về IQ quả nhiên không thể nào nói chuyện được.
Nhị Hắc mặc kệ Nhị Phấn, hỏi Hướng Vi: “Còn cô, cô có thu hoạch được gì không?”
“Tao…” Hướng Vi do dự một lúc, cuối cùng vẫn đem chuyện cô trùng sinh nói cho Nhị Hắc. Nhị Hắc không tỏ ra quá mức sợ hãi, rất nhanh liền tiếp nhận rồi. Hướng Vi và Dư Thanh Dao đều trùng sinh, đây là sự thật, vậy thì nó có thể phân tích được tiền căn hậu quả rồi.
“Nếu Dư Thanh Dao sau khi sống lại lựa chọn thay đổi quỹ đạo nhân sinh, có nghĩa là đời trước cô ta không quá như ý. Đầu tiên cô ta chia tay với Trần Việt, sau đó chuyển trường đến Nam Thành I, muốn theo đuổi chủ nhân nhà ta, rồi lại xúi giục Trần Việt đến theo đuổi cô….”
Nhị Hắc rất nhanh đi đến kết luận.
“Chủ nhân nhà ta về sau chắc chắn là một người cực kỳ thành công.”
Hướng Vi: “…” Kết luận như thế này còn cần phỏng đoán lâu như vậy à?
Giang Thành là một người lợi hại giỏi giang như vậy, rõ ràng là làm chuyện gì đều có thể thành công.
…
Sau đó mấy ngày, Hướng Vi nghĩ cách tìm kiếm cuốn sổ nhỏ của Dư Thanh Dao nhưng hoàn toàn không có cách nào để thực hiện. Cửa phòng Dư Thanh Dao vĩnh viễn luôn khóa chặt, chắc là cô ta sợ bí mật trùng sinh này bị phát hiện đi.
Thời gian trôi qua như chó chạy ngoài đồng, trong chớp mắt đã đến ngày trước ngày lễ độc thân, cũng chính là thứ sáu.
Hướng Vi đang buồn rầu vì không thể nghĩ ra biện pháp “cùng với Giang Thành như hình với bóng 24/24” thì nghe thấy lớp trưởng Thẩm Hạo đang thu thập ý kiến tổ chức ngày lễ độc thân cho mọi người.
Trước mắt có hai phương án, một là đi bộ hai mươi km, hai là cắm trại ngoài trời ở bên bờ biển. Thẩm Hạo đang để mọi người bỏ phiếu tự chọn.
Đi bộ hai mươi km? Đấy chẳng phải là tập thể dục tập thể à?
Tuy rằng trong lúc thực hiện cũng có thể ở cạnh Giang Thành trong phạm vi gần một mét, nhưng không thể nào đi bộ hết 24 tiếng đúng không?
Mà đi cắm trại bên bờ biển....
Mắt Hướng Vi ngay lập tức sáng ngời.
Đi cắm trại ngoài trời nghĩa là ở qua đêm, chỉ cần cô và Giang Thành đều tham gia cắm trại thì có thể ngủ cùng nhau… à không, là ngủ bên cạnh cậu ta.
Ý nghĩ này làm cho Hướng Vi vui mừng, ngay lập tức cô giơ tay nói: “Mình chọn cái thứ hai.”
Tất cả mọi người vừa bỏ phiếu xong: “…” Đội sổ này, hình như phản ứng của cậu chậm quá rồi thì phải.
Thẩm Hạo cười cười: “À, bạn học Hướng Vi này, quá trình bỏ phiếu đã kết thúc rồi. Thiểu số nghe theo đa số, ngày mai tổ chức đi bộ.”
Trong lòng Hướng Vi như có một cơn bão quét qua, cô ngầm khóc thút thít trong lòng.
Huhuhu, tại sao tất cả mọi người lại không muốn đi cắm trại ngoài trời chứ?
Nhị Hắc: “Cô có thể cùng chủ nhân nhà ta đi nghe cắm trại riêng, cùng nghe tiếng sóng biển, cùng xem mặt trời mọc, ngủ cùng một lều trại”
Hướng Vi: “……”
Hôm nay ngủ chung lều trại, ngày mai sẽ bị Giang Thành ném vào lãnh cung.
Cô sẽ không làm chuyện ngu ngốc như vậy đâu.
Hướng Vi ném ánh mắt ghét bỏ không che giấu về phía Nhị Hắc, còn biểu thị “mày nghĩ tao ngu lắm à” với nó.
Nhị Hắc: “…” Qủa nhiên là nó thích Nhị Vi ngây ngây ngốc ngốc trước kia hơn, bây giờ Nhị Vi càng ngày càng không dễ lừa rồi. Sao lại như thế được nhỉ, hay là gần đèn thì sáng, ở cạnh nó lâu như vậy, rốt cuộc Nhị Vi cũng trở nên thông minh hơn?
Cứ như vậy, Nhị Hắc cố đề xuất thêm: “Ngủ riêng lều cũng được, cứ đi được đi đã.”
Hướng Vi thở dài, cô cũng nghĩ như vậy đấy. Nhưng phương án đã được lựa chọn, làm sao cô có thể đi cắm trại với Giang Thành được.
Đi riêng chắc chắn sẽ bị hiểu lầm, cô cũng không biết mở lời như thế nào.
Đang cảm thấy không còn cách nào thì Hướng Vi nghe được một giọng nói lười biếng từ cuối lớp vang lên.
“Đi bộ trước, sau đó đi cắm trại.”
Vẻ nhàn nhạt trong giọng nói có mang theo cảm giác uy nghiêm không thể nào cãi lại. Hiển nhiên những lời này không phải là kiến nghị, mà là quyết định.
Hướng Vi cảm thấy trong lòng như nở hoa, không kìm được mà quay đầu nhìn về phía chủ nhân của giọng nói – Giang Thành.
Đúng lúc đối diện với đôi mắt đen thâm thúy của cậu ấy.
Trong chớp mắt bốn mắt chạm nhau, cậu hơi cong môi, cách không gian khẽ mỉm cười với cô.
Hướng Vi cảm thấy trong lòng hoảng hốt, theo bản năng quay đầu lại, nhưng lại cảm thấy như vậy quá mức thất lễ, lại chậm rãi quay đầu lần thứ hai, khẽ cười cười với cậu.
Vẻ e lệ ngượng ngùng quay đầu mỉm cười này…. Chính là phóng điện khắp xung quanh.
Mọi người bị điện giật xung quanh: Ban ngày ban mặt, trước ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người mà hai người còn có thể mắt đi mày lại như vậy à?
Hướng Vi cười cười với Giang Thành một lúc rồi ngay lập tức quay đầu lại, cùng với Tần Khả Viện ngồi cùng bàn thảo luận chuyện khi đi cắm trại cần mang những đồ vật gì.
Giang Thành đã sớm bị nụ cười kia làm cho trong lòng ngọt ngào, không kiêng nể gì mà nhìn chằm chằm cô một hồi lâu mới thu hồi tầm mắt, cúi đầu viết một tờ giấy nhỏ, gấp lại đưa cho người ngồi phía trước.
Không cần hỏi thì cả lớp cũng biết là đưa cho ai.
Trong chốc lát, tờ giấy đã đến tay Hướng Vi:
(Em cười lên thật xinh đẹp.)
Không có ký tên, nhưng Hướng Vi biết chữ viết này của ai.
Mặt không khỏi nóng lên, lại thêm một tờ giấy nữa đến:
(Không cười cũng như vậy.)
Lạc: Cảm thông cho những đồng chí trong lớp học ấy bị công khai ném thức ăn cho chó vào mặt. Một phút mặc niệm cho các đồng chí…. Lạc chỉ edit thôi mà cũng chịu không nổi, cảm giác muốn phun máu ngất xỉu tại chỗ, nên Lạc lết đi tĩnh dưỡng đây.
Nhưng hai mẹ con Dư Lệ và Dư Thanh Dao kia phòng bị cô rất cẩn thận, nên cô không có cách nào một mình lẻn vào phòng của Dư Thanh Dao, cũng không có cách nào nói chuyện với bút của cô ta cả.
Nhưng có Nhị Hắc giúp đỡ lại là một chuyện khác, bởi vì người khác hoàn toàn không thể nghe thấy lời Nhị Hắc nói nên cô chỉ cần mượn cớ đến phòng của Dư Thanh Dao, giúp Nhị Hắc tranh thủ thời gian là xong.
Nhưng mà…
Cái chuyện phải ở cùng Giang Thành 24/24 kia.
Nhiệm vụ này không thể nào hoàn thành sao?
Ngây người trong chốc lát, cuối cùng Hướng Vi ôm một chút xíu hy vọng hỏi lại: “Mày bảo “như hình với bóng” nghĩa là gì?”
Nhị Hắc: “Khoảng cách không quá hai mét, à không, hai mét thì xa quá, đổi thành hai thước đi.”
(Lạc: Mình có tra cứu trên mạng thì thấy chỗ bảo 1 thước = 1m, nhưng như thế không hợp lý chút nào. Tra trên wiki thấy theo hệ đo lường cổ của Việt Nam thì một thước là 40cm, suy ra hai thước là 80 cm. Mình thấy cái này hợp lý nên để quy đổi vậy luôn.)
Hướng Vi: “…”
Nó đang muốn làm khó cô đấy phải không?
Thực ra thì nếu không xem xét đến vấn đề thời gian thì việc ở cạnh Giang Thành trong phạm vi hai thước cũng không xem là khó. Ngày lễ độc thân là thứ bảy, cô chỉ cần nhờ cậu ấy dạy bổ túc là xong chuyện.
Khó là khó ở chỗ 24 tiếng đồng hồ.
Không thể làm đề thi suốt 24 tiếng đúng không?
Nếu như vậy thật, kể cả Giang Thành không phát điên thì cô cũng phát điên mất.
Aizzzz, làm sao để Giang Thành không hiểu lầm mà vẫn ở cạnh cậu ta được 24 tiếng đồng hồ đây?
Lần trước ở trên sân thượng cô chỉ tính chạm vào trán cậu ta một chút đã bị cậu ta nói là “chiếm tiện nghi”, nếu như cô quan sát cậu ta tắm rửa ngủ nghỉ,….
Không được.
Hướng Vi cảm thấy mình như muốn bùng cháy. Giang Thành nghĩ như thế nào thì cô không biết, nhưng nghĩ tiếp chuyện này cô cũng không dám nghĩ nữa.
Nhị Hắc: “Từ nay đến ngày lễ độc thân chỉ còn có mấy ngày thôi, cô cứ từ từ mà nghĩ cách, đừng vội đừng vội.”
Hướng Vi: “…” Nó nói nghe qua nhẹ nhàng nhỉ, lỡ cô không nghĩ ra thì làm sao?
Aizzz, thôi mặc kệ, trước tiên cứ đồng ý với Nhị Hắc, cô phải biết rõ mục đích của Dư Thanh Dao đã rồi tính tiếp.
Sau khi tan học, theo kế hoạch đã định thì Hướng Vi đi tìm Dư Thanh Dao nhờ chỉ bài tập, Dư Thanh Dao quả nhiên không hề từ chối, trước mặt Hướng Minh Cường thì tỏ vẻ vui vẻ mười phần, đến lúc về đến phòng ngủ thì liền thay đổi thái độ.
Dư Thanh Dao khoanh tay trước ngực, cười lạnh nói: “Tôi khuyên cô đừng có uổng phí sức lực làm gì. Dù sao cô cũng không có khả năng thi đại học, học tập cũng là phí công phí sức, còn không bằng hưởng thụ cho tốt ba tháng cuối cùng đi.”
Nếu như là Hướng Vi đời trước nghe thấy lời nói này sẽ không quan tâm đến ý tứ của cô ta, chỉ cho rằng Dư Thanh Dao cố ý chế nhạo cô. Dư Thanh Dao chắc cũng cho rằng cô nghe không hiểu nên mới trắng trợn nói ra như vậy.
Nhưng mà Hướng Vi lại nghe hiểu.
Đời trước, sau khi học kỳ một kết thúc thì cô chết, dĩ nhiên là không có khả năng tham gia thi đại học. Hơn nữa, cô vẫn nhớ rõ ngày kia, mùng 3 tháng 2, tính từ bây giờ vừa vặn là ba tháng.”
Nhưng chuyện này cô chưa từng nói với ai, tại sao Dư Thanh Dao lại biết?
Sau khi giật mình ngây người, Hướng Vi bỗng nảy ra một suy đoán lớn mật trong lòng.
Chẳng lẽ Dư Thanh Dao và cô giống nhau, đều sống lại một đời…
Suy đoán này làm cho Hướng Vi bị đả kích không nhỏ, không còn lời nào để nói. Vẻ mặt cô khiếp sợ, ngây nười tại chỗ, trong lòng chỉ tràn đầy suy nghĩ…
Dư Thanh Dao sống lại lúc nào? Đối với chuyện tương lai biết nhiều hay ít?
Bỗng nhiên cô nhớ ra lúc ban ngày Trần Việt có tới tìm cô, bỗng nhiên một cảm giác bất an tràn ngập trong lòng.
Không lẽ sau này cô thực sự phải gả cho Trần Việt sao?
Cô không muốn.
Con người Trần Việt kia cô thực sự không thể nào chịu nổi.
Ở cạnh nhau đã là khó khăn rồi, còn có thể nói yêu đương sao?
Hướng Vi muốn khóc.
Sau 0.01 giây tuyệt vọng, bỗng nhiên trí thông minh không có cảm giác tồn tại, mọi lúc đều có thể bỏ qua kia của cô bỗng nhiên nhận ra kỳ tích.
Không đúng nha, đời trước cô còn chưa trưởng thành đã chết rồi, làm gì có chuyện cưới chồng chứ.
Dư Thanh Dao chắc chắn là lừa Trần Việt.
Tưởng tượng như vậy, trong lòng Hướng Vi cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, trên mặt cũng lộ ra biểu cảm “thật hân hạnh”.
Vẻ mặt của Hướng Vi làm cho Dư Thanh Dao mê man.
Dư Thanh Dao nghi ngờ hỏi: “Nói cô không thể thi đại học mà cô còn vui vẻ như vậy? Cô bị ngu à?”
Hướng Vi: “…” Trước kia đúng thật là cô ngu ngốc, nhưng hiện tại thì cô không thể ngu ngốc nữa, nếu không sớm muộn gì cũng bị cô ta giết chết.
Hướng Vi chép chép miệng, bình tĩnh nói: “Không thể thi đại học thì đã làm sao? Không lẽ cô chỉ cần thi đại học liền chắc chắn thi đậu à?”
Dư Thanh Dao nghe thấy Hướng Vi hỏi ngược lại càng cảm thấy khó hiểu.
Phải biết rằng, đời trước hay đời này, mặc kệ cô ta châm chọc mỉa mai như thế nào thì Hướng Vi cũng không dám nói lại một lời nào, tại sao hôm nay lại nhanh mồm dẻo miệng như vậy chứ?
Dư Thanh Dao ngây người mất nửa phút mới nói: “Đương nhiên, không chỉ tôi có thể tham gia kỳ thi đại học toàn quốc, lại còn sẽ cùng với… Thôi, nói với cô thì cô cũng không hiểu đâu.”
Dư Thanh Dao không nói hết, nhưng Hướng Vi cũng biết được điều mà cô muốn biết.
Đời trước, dù sao thì Dư Thanh Dao ít nhất cũng có thể sống được đến lúc trưởng thành.
Ở bên kia, Nhị Hắc cũng đã làm xong việc.
Hướng Vi cũng không muốn ở lại lâu, cô vội vã mang Nhị Hắc trở về căn phòng nhỏ bé tối tăm của mình.
Vừa rồi cô một lòng muốn ứng phó với Dư Thanh Dao nên không chú ý nghe đoạn đối thoại của Nhị Hắc với bút của Dư Thanh Dao, nhưng cũng loáng thoáng nghe qua được vài từ ngữ mấu chốt.
“Tao hình như nghe được bút của Dư Thanh Dao có nhắc đến Giang Thành?” Cô hỏi.
Nhị Hắc gật đầu: “Cô ta muốn theo đuổi chủ nhân nhà ta, chuyện này không cần hỏi đám bút ngu ngốc kia thì ta cũng biết.”
Hướng Vi: “…” Ờ, mày là cái bút thông minh nhất trong những cái bút, có được chưa?
“Còn hỏi được cái gì không?” Hướng Vi hỏi tiếp.
Nhị Hắc: “Chúng nó nói Dư Thanh Dao có một quyển sổ nhỏ ghi chép, mỗi tối trước khi đi ngủ cô ta đều lôi ra xem, trong miệng cứ lẩm bẩm những cái tên với ngày tháng gì đó. Ta đoán bí mật của cô ta đều viết ở trong đó.”
Hướng Vi: “Bí mật gì?”
“Không biết.” Nhị Hắc nghĩ đến chuyện này thì cảm thấy vô cùng cạn lời: “Đám bút kia không có một đứa nào biết chữ, một lũ giống hệt Nhị Phấn, hoàn toàn ngây thơ ngu ngốc.”
Nhị Phấn ngây thơ nằm không cũng trúng đạn: “Vi Vi, ngây thơ ngu ngốc nghĩa là gì?”
Hướng Vi: “…” Tự nhiên cô cảm thấy trí thông minh của cô cũng được xem là cao rồi. Qủa nhiên phải có đối lập mới biết được.
“Ý là rất đáng yêu. Nhị Hắc khen mày đáng yêu đó.” Hướng Vi nói.
Nhị Phấn nghe thấy vậy liền vui vẻ nhảy nhót tại chỗ: “A, Nhị Hắc thật là tốt, Nhị Hắc cũng ngây thơ ngu ngốc.”
Nhị Hắc: “…” Bất đồng về IQ quả nhiên không thể nào nói chuyện được.
Nhị Hắc mặc kệ Nhị Phấn, hỏi Hướng Vi: “Còn cô, cô có thu hoạch được gì không?”
“Tao…” Hướng Vi do dự một lúc, cuối cùng vẫn đem chuyện cô trùng sinh nói cho Nhị Hắc. Nhị Hắc không tỏ ra quá mức sợ hãi, rất nhanh liền tiếp nhận rồi. Hướng Vi và Dư Thanh Dao đều trùng sinh, đây là sự thật, vậy thì nó có thể phân tích được tiền căn hậu quả rồi.
“Nếu Dư Thanh Dao sau khi sống lại lựa chọn thay đổi quỹ đạo nhân sinh, có nghĩa là đời trước cô ta không quá như ý. Đầu tiên cô ta chia tay với Trần Việt, sau đó chuyển trường đến Nam Thành I, muốn theo đuổi chủ nhân nhà ta, rồi lại xúi giục Trần Việt đến theo đuổi cô….”
Nhị Hắc rất nhanh đi đến kết luận.
“Chủ nhân nhà ta về sau chắc chắn là một người cực kỳ thành công.”
Hướng Vi: “…” Kết luận như thế này còn cần phỏng đoán lâu như vậy à?
Giang Thành là một người lợi hại giỏi giang như vậy, rõ ràng là làm chuyện gì đều có thể thành công.
…
Sau đó mấy ngày, Hướng Vi nghĩ cách tìm kiếm cuốn sổ nhỏ của Dư Thanh Dao nhưng hoàn toàn không có cách nào để thực hiện. Cửa phòng Dư Thanh Dao vĩnh viễn luôn khóa chặt, chắc là cô ta sợ bí mật trùng sinh này bị phát hiện đi.
Thời gian trôi qua như chó chạy ngoài đồng, trong chớp mắt đã đến ngày trước ngày lễ độc thân, cũng chính là thứ sáu.
Hướng Vi đang buồn rầu vì không thể nghĩ ra biện pháp “cùng với Giang Thành như hình với bóng 24/24” thì nghe thấy lớp trưởng Thẩm Hạo đang thu thập ý kiến tổ chức ngày lễ độc thân cho mọi người.
Trước mắt có hai phương án, một là đi bộ hai mươi km, hai là cắm trại ngoài trời ở bên bờ biển. Thẩm Hạo đang để mọi người bỏ phiếu tự chọn.
Đi bộ hai mươi km? Đấy chẳng phải là tập thể dục tập thể à?
Tuy rằng trong lúc thực hiện cũng có thể ở cạnh Giang Thành trong phạm vi gần một mét, nhưng không thể nào đi bộ hết 24 tiếng đúng không?
Mà đi cắm trại bên bờ biển....
Mắt Hướng Vi ngay lập tức sáng ngời.
Đi cắm trại ngoài trời nghĩa là ở qua đêm, chỉ cần cô và Giang Thành đều tham gia cắm trại thì có thể ngủ cùng nhau… à không, là ngủ bên cạnh cậu ta.
Ý nghĩ này làm cho Hướng Vi vui mừng, ngay lập tức cô giơ tay nói: “Mình chọn cái thứ hai.”
Tất cả mọi người vừa bỏ phiếu xong: “…” Đội sổ này, hình như phản ứng của cậu chậm quá rồi thì phải.
Thẩm Hạo cười cười: “À, bạn học Hướng Vi này, quá trình bỏ phiếu đã kết thúc rồi. Thiểu số nghe theo đa số, ngày mai tổ chức đi bộ.”
Trong lòng Hướng Vi như có một cơn bão quét qua, cô ngầm khóc thút thít trong lòng.
Huhuhu, tại sao tất cả mọi người lại không muốn đi cắm trại ngoài trời chứ?
Nhị Hắc: “Cô có thể cùng chủ nhân nhà ta đi nghe cắm trại riêng, cùng nghe tiếng sóng biển, cùng xem mặt trời mọc, ngủ cùng một lều trại”
Hướng Vi: “……”
Hôm nay ngủ chung lều trại, ngày mai sẽ bị Giang Thành ném vào lãnh cung.
Cô sẽ không làm chuyện ngu ngốc như vậy đâu.
Hướng Vi ném ánh mắt ghét bỏ không che giấu về phía Nhị Hắc, còn biểu thị “mày nghĩ tao ngu lắm à” với nó.
Nhị Hắc: “…” Qủa nhiên là nó thích Nhị Vi ngây ngây ngốc ngốc trước kia hơn, bây giờ Nhị Vi càng ngày càng không dễ lừa rồi. Sao lại như thế được nhỉ, hay là gần đèn thì sáng, ở cạnh nó lâu như vậy, rốt cuộc Nhị Vi cũng trở nên thông minh hơn?
Cứ như vậy, Nhị Hắc cố đề xuất thêm: “Ngủ riêng lều cũng được, cứ đi được đi đã.”
Hướng Vi thở dài, cô cũng nghĩ như vậy đấy. Nhưng phương án đã được lựa chọn, làm sao cô có thể đi cắm trại với Giang Thành được.
Đi riêng chắc chắn sẽ bị hiểu lầm, cô cũng không biết mở lời như thế nào.
Đang cảm thấy không còn cách nào thì Hướng Vi nghe được một giọng nói lười biếng từ cuối lớp vang lên.
“Đi bộ trước, sau đó đi cắm trại.”
Vẻ nhàn nhạt trong giọng nói có mang theo cảm giác uy nghiêm không thể nào cãi lại. Hiển nhiên những lời này không phải là kiến nghị, mà là quyết định.
Hướng Vi cảm thấy trong lòng như nở hoa, không kìm được mà quay đầu nhìn về phía chủ nhân của giọng nói – Giang Thành.
Đúng lúc đối diện với đôi mắt đen thâm thúy của cậu ấy.
Trong chớp mắt bốn mắt chạm nhau, cậu hơi cong môi, cách không gian khẽ mỉm cười với cô.
Hướng Vi cảm thấy trong lòng hoảng hốt, theo bản năng quay đầu lại, nhưng lại cảm thấy như vậy quá mức thất lễ, lại chậm rãi quay đầu lần thứ hai, khẽ cười cười với cậu.
Vẻ e lệ ngượng ngùng quay đầu mỉm cười này…. Chính là phóng điện khắp xung quanh.
Mọi người bị điện giật xung quanh: Ban ngày ban mặt, trước ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người mà hai người còn có thể mắt đi mày lại như vậy à?
Hướng Vi cười cười với Giang Thành một lúc rồi ngay lập tức quay đầu lại, cùng với Tần Khả Viện ngồi cùng bàn thảo luận chuyện khi đi cắm trại cần mang những đồ vật gì.
Giang Thành đã sớm bị nụ cười kia làm cho trong lòng ngọt ngào, không kiêng nể gì mà nhìn chằm chằm cô một hồi lâu mới thu hồi tầm mắt, cúi đầu viết một tờ giấy nhỏ, gấp lại đưa cho người ngồi phía trước.
Không cần hỏi thì cả lớp cũng biết là đưa cho ai.
Trong chốc lát, tờ giấy đã đến tay Hướng Vi:
(Em cười lên thật xinh đẹp.)
Không có ký tên, nhưng Hướng Vi biết chữ viết này của ai.
Mặt không khỏi nóng lên, lại thêm một tờ giấy nữa đến:
(Không cười cũng như vậy.)
Lạc: Cảm thông cho những đồng chí trong lớp học ấy bị công khai ném thức ăn cho chó vào mặt. Một phút mặc niệm cho các đồng chí…. Lạc chỉ edit thôi mà cũng chịu không nổi, cảm giác muốn phun máu ngất xỉu tại chỗ, nên Lạc lết đi tĩnh dưỡng đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.