Bút Nói Rằng Anh Thầm Yêu Em?

Chương 20

Hề Nghiêu

06/10/2018

Hướng Vi dĩ nhiên là muốn biết trong cuốn sổ nhỏ của Dư Thanh Dao ghi cái gì, nhưng cô không bị Nhị Hắc nắm mũi dắt đi. Bình tĩnh ném cho nó một ánh mắt “bàn chuyện này sau”, cô từ từ chìm sâu vào giấc ngủ.

Buổi sáng ngày hôm sau, khi cô tỉnh lại, Tần Khả Viện còn đang ngủ say. Hướng Vi rõn rén bò ra khỏi lều trại, lại nhìn thấy Giang Thành đang bơi ở dưới biển.

“Chủ nhân nhà ta quả nhiên có cánh tay không tồi đúng không? Người bình thường không thể bơi xa như vậy đâu.” Nhị Hắc đắc ý nói.

Hướng Vi cười cười: “Qủa nhiên rất lợi hại.”

Nhị Hắc: “Aizzz, ngày hôm qua cõng cô, hôm nay thì bơi lội, cánh tay của cậu ta chắc rất đau nhức đây…”

Hướng Vi: “…” Lại nói nữa.

Lườm Nhị Hắc một cái, Hướng Vi ra bên bờ biển, tìm một khối đá bằng phẳng để ngồi xuống, nhìn thấy bốn bề vắng lặng, cô hỏi Nhị Hắc: “Mày tính làm cách nào để xem được sổ của Dư Thanh Dao?”

Nhị Hắc: “Rất đơn giản. Ta trực tiếp đến nằm vùng trong phòng của Dư Thanh Dao, chờ cô ta lật xem notebook thì nhìn lén nội dung trên đó.”

Hướng Vi: “Trí nhớ của mày cũng tốt như vậy à?’

Nhị Hắc: “…” Cô nghĩ ai cũng mới nhìn qua liền quên ngay như cô à?

Nhị Hắc ném cho Hướng Vi một ánh mắt xem thường: “Trí nhớ của ta tùy theo chủ nhân nhà ta. Chuyện này cô có thể yên tâm.”

“Ừm.” Hướng Vi gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ.

Trí nhớ của Giang Thành rất đáng sợ, Nhị Hắc nếu giống như cậu ấy thì không cần lo lắng gì nữa.

Nhưng mà…

“Mày tính vào phòng Dư Thanh Dao như thế nào? Cửa phòng của cô ta luôn khóa chặt, tao không có cơ hội bỏ mày vào trong đó đâu.”

“Đi qua tường.” Nhị Hắc bình thản nói.

“Đi xuyên qua tường?” Hướng Vi nở nụ cười: “Bây giờ, ngay cả hộp bút mày cũng chui qua không nổi, còn muốn đi qua tường ư?”

Cô còn không biết xấu hổ mà nói đến chuyện hộp bút với nó.

Nhị Hắc hếch mũi lên trời, kiêu ngạo nói: “Chuyện này có gì khó đâu. Qua mấy ngày nữa, ta có thể rời khỏi sự trói buộc của thân bút, thoải mái đi lại. Đến lúc đó, đừng nói là xuyên tường, chui xuống đất cũng chỉ mất một giây đồng hồ thôi.”

Lợi hại như vậy sao?

Hướng Vi không quá tin tưởng: “Ý của mày là, mày sắp thăng cấp?”

“Hừ hừ, dĩ nhiên là vậy.”

Ai thèm lừa dối cô?

Hướng Vi vẫn không thể tin nổi: “Yêu tinh chúng mày thăng cấp nhanh như vậy à?”

Nhị Hắc: “Yêu giới một năm bằng với một ngày ở trần giân. Cô dĩ nhiên thấy nhanh rồi, chứ ta chờ ngày này đã lâu lắm rồi.”

Hướng Vi tính toán trong lòng: “Vậy thì, nếu tính toán, chúng ta đã quen biết được vài thập niên rồi à?”

Nói xong, cô bèn nhướng mày…

“Mày vậy mà lại đi lừa lão bằng hữu đã quen vài chục năm sao?”

Nhị Hắc: “..” Rõ ràng nó đang rầu thúi ruột vì chung thân đại sự của cô, tại sao lại thành lừa đảo rồi?

“Ta đây là đang giúp cô một chuyện lớn đó.” Nhị Hắc ẩn ý nói.

Hướng Vi chỉ cho rằng nó đang nói chuyện cuốn sổ, cô không tình nguyện bĩu môi.

Cô dĩ nhiên là biết Nhị Hắc đang giúp cô, nhưng mà…

Hôm qua, để hoàn thành nhiệm vụ “24 giờ như hình với bóng”, cô đã bị Tần Khả Viện hiểu nhầm là muốn theo đuổi Giang Thành, nếu hôm nay còn đi sờ sờ cơ bắp của cậu ấy…

A a a a a a….

Hướng Vi ôm mặt.

Nhị Hắc: “Cô gái à, cô nghĩ chuyện gì mà không thể nói ra vậy?”

Hướng Vi: “……”

Giang Thành bơi xong, khi lên bờ lại vừa lúc nhìn thấy bộ dáng thẹn thùng xấu hổ che mặt của Hướng Vi, cậu liền cho rằng do nhìn cậu mặc đồ bơi nên cô xấu hổ, liền cong cong khóe miệng đi qua hỏi:

“Sao em không ngủ thêm chút nữa?”

Hướng Vi vốn đã bị hình ảnh miêu tả trong đầu làm cho e lệ đến không chịu được, đến lúc mở tay ra lại nhìn thấy Giang Thành chỉ đang mặc một cái quần bơi, tức khắc xấu hổ đến rối tinh rối mù, nhanh chóng gục đầu xuống, nhìn chằm chằm mặt đất dưới chân.

“À, mình là đang tập thói quen dậy sớm.” Cô cố gắng ổn định trái tim đang nhảy loạn, cố gắng bình tĩnh nói.

Giang Thành cười cười: “Tôi đi thay quần áo. Lát nữa gặp lại.” Nói xong, cậu liền hơi cúi người, thì thầm bên tai cô:

“Chào buổi sáng, Vi Vi”

Một động tác làm cho Hướng Vi đỏ bừng mặt, xấu hổ cúi gằm mặt một lúc lâu mới rụt rè nói một câu:

“Buổi sáng tốt lành.”

Nhị Hắc xem thường nói: “Người đã đi xa rồi. Cô chúc tốt lành với ai vậy? Thật không có chút ít tiền đồ nào.”

Hướng Vi: “…”

Đây còn không phải chủ nhân nhà nó không mặc quần áo sao?

À, không phải là không mặc, mà là mặc quá ít.

“Lúc nãy tao quá luống cuống phải không?” Hướng Vi “không có tiền đồ” nào đó tự biện giải cho chính mình: “Đợi sau này xem nhiều là thành thói quen thôi.”

Nói xong, Hướng Vi liền nhận ra mình nói sai rồi.

Aizzz, cô vừa nói lời ngu xuẩn gì vậy?

Cái gì gọi là “xem nhiều”?

Nhị Hắc: “Đúng đúng đúng, cô nói rất đúng, về sau cô có nhiều cơ hội được “tập mãi thành quen” với hình ảnh chủ nhân nhà ta khỏa thân mà.”

Hướng Vi: “…” Cô vậy mà bị một cái bút châm chọc.

Nhị Hắc: Châm chọc cái gì? Nó nói toàn lời nói thật đấy nhé.

……



Đến khoảng 9 giờ, các bạn học đều lục tục rời giường, Thẩm Hạo vừa kiểm kê nhân số, vừa phân phát bữa sáng cho mọi người, chuẩn bị trở về trường học.

Hướng Vi hôm nay không cần phải “như hình với bóng” với Giang Thành nên cô vẫn luôn ở cạnh Tần Khả Viện.

Chuyện này làm cho Tần Khả Viện cảm thấy thật kỳ lạ.

“Cậu giận nhau với Giang Thành à?”

“Không có mà.” Hướng Vi đang gặm bánh mì, vẻ mặt khó hiểu.

Tần Khả Viện so với Hướng Vi còn khó hiểu hơn, không có cãi nhau thì sao không ở cạnh nhau? Ngày hôm qua hai người này còn dính nhau cả ngày đấy.

“Mình nghe nói Giang Thành đêm qua ra biển bơi ba lần, hôm nay chưa đến 5 giờ sáng lại đi bơi nữa.” Tần Khả Viện kể lại bát quái nghe được từ những nữ sinh khác.

“Thật à?” Hướng Vi kinh ngạc nói: “Cậu ấy thích bơi lội như vậy cơ à?”

Nhị Hắc: “…” Đây không phải là vấn đề có thích hay không nha.

Tần Khả Viện: “Hay là mất ngủ?”

Nhị Hắc: “…” Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, một đám thiếu nữ ngu ngốc đơn thuần mới chơi được với nhau.

Cùng lúc đó, Nguyên Dã cũng đang trêu chọc Giang Thành chuyện cả đêm không ngủ.

“Nghe nói cậu bơi ở biển cả đêm qua à? Cảm giác thoải mái không?” Nguyên Dã bày ra vẻ mặt vui sướng khi thấy người gặp họa.

Giang Thành mở chai nước khoáng trong tay, ngửa đầu uống một ngụm, tầm mắt dừng ở cô gái nhỏ nào đó ở không xa, khóe miệng hơi cong lên, nhàn nhã phun ra ba chữ:

“Cũng không tệ.”

Nguyên Dã: “…” Sao lại thế này? Rõ ràng cậu tới trêu chọc người nào đó cả đêm không ngủ, sao lại có cảm giác giống như bị người khác mạnh mẽ nhét thức ăn cho chó vậy?

“Đội sổ tối hôm qua đã làm gì mà làm cậu chộn rộn cả một đêm vậy?” Nguyên Dã tò mò hỏi.

Giang Thành nghe vậy, thu hồi tầm mắt, đem chai nước khoáng ném vào thùng rác, nói:

“Đến lúc tập hợp rồi.”

Nguyên Dã nào đó bị bơ: “…”

……

Sau khi tập hợp kiểm kê nhân số, đoàn người ngồi phà trở lại nội thành, sau đó từng người trở về.

Giang Thành đem Hướng Vi an toàn trở về nhà xong mới gọi taxi trở về nhà mình ngủ bù. Sau khi tắm xong, bỗng nhiên điện thoại lại reo lên. Cậu nhìn tên người gọi đến, không nghe máy, bình tĩnh bật chế độ yên tĩnh rồi ném đến đầu giường, người cũng ngã xuống trên chiếc giường King size.

Nhìn trần nhà trắng xóa, tự nhiên cậu lại có cảm giác một mình không ngủ được.

Giang Thành cười khổ.

Chắc là cậu không ngủ nổi rồi.

….

Ở nhà Hướng Vi.

Nhị Hắc im lặng một lúc mới hỏi: “Mới vừa rồi, hai người ở ngoài kia nói chuyện cô có nghe rõ không?”

Hướng Vi thở dài, gật đầu.

Vừa rồi khi cô mới trở về nhà, vừa lúc đụng phải Dư Lệ đang nói chuyện với Hướng Minh Cường, hình như là muốn mua cái gì đó. Cô lúc đầu còn tưởng rằng Dư Lệ muốn mua đồ đạc gì, đang hỏi ý kiến của Hướng Minh Cường nên không chú ý nghe. Ai mà biết khi mới đi đến cửa phòng, cô lại nghe giọng Hướng Minh Cường không vui nói:

“Đang êm đẹp tự nhiên lại đi mua bảo hiểm cái gì? Bà đây là trông mong tôi xảy ra chuyện sao?”

Nghe được câu nói này, chân cô run rẩy, thiếu chút nữa đứng không vững.

Dư Lệ hiển nhiên không phải mong Hướng Minh Cường xảy ra chuyện, mà là biết ông ấy sẽ xảy ra chuyện. Mà tin tức của Dư Lệ, chắc chắn là từ Dư Thanh Dao.

Họ đang muốn lấy tiền bồi thường bảo hiểm đổi mạng của Hướng Minh Cường.

Người phải lạnh lùng nhẫn tâm tới mức nào mới có thể làm ra chuyện vô tình lạnh lẽo như vậy chứ?

Mất công Hướng Minh Cường luôn đối xử tử tế với mẹ con bà ta.

Nhị Hắc: “Cô nhanh chóng rời xa nơi này đi.”

Hướng Vi bĩu môi: “Tao cũng muốn như vậy.”

Nhưng bây giờ cô mới học lớp 11, hai bàn tay trắng, không có tài năng gì, ngoài trừ việc học hành chăm chỉ để thi đại học thì không còn đường ra nào khác.

Huống chi, bây giờ, nếu biết Hướng Minh Cường có nguy hiểm đến sinh mạng, cô không thể ngồi yên không nhìn đến.

Tuy rằng đời trước Hướng Minh Cường bạc tình bạc nghĩa với cô, thậm chí còn gián tiếp gây ra cái chết của cô, nhưng rốt cuộc thì đó vẫn là cha cô, sinh dưỡng cô, dù gì cô vẫn không thể thấy chết không cứu.

……

Mấy ngày tiếp theo, Hướng Vi vẫn luôn tìm kiếm cơ hội sờ qua cơ bắp của Giang Thành, nhưng lại không có cách nào xuống tay, cho đến khi Thẩm Hạo bắt đầu tìm người tự nguyện tham gia đội hậu cần của đại hội thể thao.

Thẩm Hạo: “Thứ tư là có đại hội thể thao rồi. Lớp chúng ta cần một đội hậu cần vì nhóm vận động viên phục vụ. Ví như giúp bọn họ xoa bóp vai đấm chân. Hy vọng các bạn học có thể tình nguyện đăng ký.”

Hướng Vi vừa nghe lời này thì hai mắt sáng bừng.

Bóp vai đấm chân?

Đây đúng là cơ hội trời cho mà.

Vì thế Hướng Vi cực kỳ vui vẻ tham gia nhóm hậu cần, chuẩn bị nhận công tác hậu cần, công khai sờ cơ bắp của Giang Thành.

Nhưng mà đến ngày đại hội thể thao, cô lại bị phân đến nhóm đưa nước cho các vận động viên.

Hướng Vi: “……”

Ai nói con gái hay cười thì sẽ gặp may mắn?

Cô chỉ biết cười trừ, không biết bao nhiêu may mắn của cô đã đi đâu mất.

Nhị Hắc: “Ta kiến nghị cô mạnh mẽ trực tiếp đi qua sờ sờ. Sờ xong thì chạy, ta đảm bảo chủ nhân nhà ta không có đánh chết cô đâu.”

“……” Hướng Vi: “Dù sao tao cũng là con người, tao còn cần danh dự nha.”

Nhị Hắc: “Nói cứ như là yêu tinh chúng ta không biết xấu hổ ấy.”

Hướng Vi âm thầm coi thường, thứ kiến nghị vừa rồi nó nói ra, đấy là kiến nghị có đạo đức à?



U sầu trong chốc lát, Hướng Vi vẫn là ngoan ngoãn chấp nhận, đi đưa nước cho nhóm vận động viên. Cô đưa nước, đưa nước, “không cẩn thận” lại đưa đến bên cạnh khu Giang Thành đang tham gia thi đấu.

Khi đó Giang Thành mới vừa tham gia vòng loại thi chạy 100m, đoạt được vị trí đứng đầu, đang ngồi ở bên đường nghỉ ngơi, phía sau là một đám nữ sinh lớp khác muốn nhưng không dám lại gần, bên cạnh là mấy vận động viên cùng lớp.

Hướng Vi bắt đầu theo thứ tự từ trái qua đưa nước cho mọi người, đến lúc đưa cho Giang Thành lại nghe được cậu ấy nói một câu:

“Không khát.”

Này… hình như có chút xấu hổ.

Tay Hướng Vi cầm chai nước cứng đờ giữa không trung.

Giang Thành lúc này mới thấy Hướng Vi, trên mặt vui vẻ: “Em tới….” Lời nói mới nói đến một nửa, cậu lại thấy cô vặn mở chai nước trong tay, uống liền hai ngụm.

“Đây là chai nước cho mình uống.” Cô nói cực kỳ nghiêm túc, giống như sợ cậu không tin.

Giang Thành: “….”

Nhìn mấy người bên cạnh đang cầm chai nước trong tay.

Tất cả mọi người đều có, mỗi cậu là không có.

Mọi người: Thành ca của chúng ta lại bị phũ rồi. Đội sổ này có tay nghề phũ người khác cũng thật cao tay nha.

Hướng Vi hoàn toàn không biết mọi người đang “ca ngợi” cô, âm thầm đắc ý trong lòng vì “cái khó ló cái khôn” vừa nãy.

Cô ngồi xuống cạnh Giang Thành, tầm mắt dừng ở cánh tay mạnh mẽ của cậu ấy, hỏi:

“Cậu có mệt không?”

“Không mệt.” Giang Thành đáp, mắt chỉ nhìn chằm chằm chai nước trong tay cô.

Hướng Vi: “Lát nữa còn có hạng mục khác không?”

“Có.” Chai nước kia chắc là uống rất ngon.

“Lát nữa mình đi cổ vũ cho cậu.”

“Ừ.” Lúc nãy cô ấy mới vừa uống qua một ngụm.

“Cậu…..”

Đang nói dở câu, Hướng Vi bỗng nhiên chú ý đến tầm mắt của Giang Thành vẫn luôn dừng trên tay cô, cúi đầu nhìn liền hiểu được: “Cậu muốn uống nước à?”

Nhị Hắc: “Không thể ngờ được trong lúc bản yêu tinh còn sống lại còn có thể nghe cô nói được những lời như thế này. Ta thực sự rất kích động.”

Hướng Vi: “……”

Vừa rồi cô nghe thấy Giang Thành nói “Không khát” nên mới không đưa nước cho cậu ấy.

Hướng Vi: “Để mình đi ….” Từ “lấy” còn chưa ra khỏi miệng, chai nước trong tay đã đổi chủ.

Hướng Vi ngây người một lúc, sau đó gương mặt nóng lên, cúi thấp đầu xuống.

Giang Thành thế mà lại uống nước cô vừa uống qua.

“Vừa nãy cậu nói không khát.” Cô nhỏ giọng nói.

Giang Thành nghe vậy, hơi ngẩn người một chút, sau đó mới nhớ đến…. lúc đấy có một nữ sinh khác cũng muốn đưa nước cho cậu, cậu không muốn nên mới nói thẳng là không khát.

Không ngờ lại bị cô ấy nghe được.

Nhưng cũng tốt.

Chai nước này, ngọt ngào hơn gấp một vạn lần.

Giang Thành hơi cong khóe miệng, ngẩng đầu uống liên tiếp vài ngụm nữa, càng uống càng thấy ngọt ngào.

Mọi người nhìn đại ca nào đó nhà mình đem nước khoáng biến thành mật ong mà uống, cạn lời…

Vừa nãy còn đau lòng, bây giờ liền cao hứng rồi.

……

Sau khoảng thời gian ngắn ngủi nghỉ ngơi, Giang Thành lại phải ra sân. Lần này là chạy tiếp sức bốn người. Hướng Vi nhìn mấy nam sinh đang giúp cậu bóp vai đấm chân, trong lòng tràn đầy hâm mộ.

Nhị Hắc: “Không cần xấu hổ. Trực tiếp xông lên đi.”

Hướng Vi: “……”

Nhị Hắc: “Bỏ qua cơ hội hiện tại là phải chờ một trăm năm nữa.”

Hướng Vi: “……”

Một trăm năm thì quá khoa trương rồi, nhưng cơ hội hiện tại quả thực khó có được.

Giãy giụa trong lòng một lúc, Hướng Vi cuối cùng lên tinh thần, vươn một ngón trỏ mà rụt rè chọc chọc bắp tay của Giang Thành, cố gắng tỏ ra như không có việc gì mà nói: “Cánh tay của cậu… thật to nhỉ.”

Giang Thành: “……”

Im lặng mấy giây, Giang Thành nở nụ cười, tỏ vẻ rộng lượng mười phần mà đem cả cánh tay để qua, nói: “Em thích chọc thì chọc nhiều một chút.” Giọng điệu cưng chiều không giới hạn.

“À, mình, chuyện này…. Cảm ơn.”

Nhận được “chứng nhận cho sờ” của Giang Thành, Hướng Vi xấu hổ không dám ngẩng đầu lên, nhưng cô vẫn đỏ mặt sờ sờ qua cơ bắp của Giang Thành mấy cái, cho đến khi tên yêu tinh Nhị Hắc đang cười như đứa tâm thần cảm thấy hài lòng mới thu tay lại, ném cho Giang Thành một câu “Cố lên” rồi chạy mất.

“Ha ha ha ha ha ha ha ha —— quả nhiên như ta suy nghĩ, thật tuyệt không thể tả.” Nhị Hắc không thể ngừng cười.

Hướng Vi: “……” Mày vui là được rồi.

Nhị Hắc: “Cô đừng xấu hổ. Nhanh chóng bình phục tâm tình đi. Hôm nay chúng ta còn một mục tiêu khác nữa.”

Hướng Vi: “????”

“Bế lên cao.”

“…” Mày nói lại lần nữa, tao đảm bảo không đánh chết mày đâu.

Nhị Hắc: “Đúng như cô nghĩ, làm cho chủ nhân nhà ta ôm cô nâng lên cao.”

Hướng Vi: “………………………………”

Giang Nhị Hắc, đủ rồi nha!!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bút Nói Rằng Anh Thầm Yêu Em?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook