Bút Nói Rằng Anh Thầm Yêu Em?

Chương 29

Hề Nghiêu

27/10/2018

Trong lòng Hướng Vi vừa xấu hổ vừa ngọt ngào, ý cười tràn ngập trên mặt, cô gục đầu xuống, cố giấu ý cười trong mắt rồi mới bình tĩnh hỏi nam sinh kia:

“Làm sao Giang Thành biết mình muốn có hoa hồng?” Hơn nữa còn là đúng mười chín bông.

Ngày đó rõ ràng cô dán sai tờ giấy, làm sao cậu ấy biết được?

Nam sinh kia nhìn đại ca nhà mình rồi cười ha hả nói: “Chuyện này mình cũng không biết. Cậu có thể đi hỏi cậu ấy.” Nói xong, cậu ta chuồn đi nhanh như gió.

Hướng Vi: “……” Dù có không biết thì cũng không cần trốn nhanh như vậy chứ? Nhìn cứ như là nói chuyện nhiều với cô một câu thì sẽ trúng độc vậy.

Nhị Hắc: “Chắc là chủ nhân nhà ta có thuật đọc tâm.” Hóa ra, người đang yêu không phải ngu ngốc mà đều thành Sherlock Holmes.

Hướng Vi: “…” Xàm quá mày.

Hướng Vi không nhìn nữa, vui rạo rực mở hộp quà ra nhìn thêm vài lần, âm thầm cười ngọt ngào.

Đây là lần đầu tiên trong đời cô được tặng hoa đấy.

Nói cho đúng thì là lần đầu tiên trong hai đời được tặng hoa.

Tuy rằng là muốn thay cho Nhị Hắc, nhưng bỏ qua mấy chuyện râu ria thì cũng coi như là tặng cho cô còn gì.

Đã hoàn thành nhiệm vụ mà Nhị Hắc giao, lại nhận được hoa hồng lần đầu tiên trong đời.

Cô rất vui vẻ.

Nhị Hắc cũng rất vui vẻ, nhưng chẳng qua là vui thay cho chủ nhân nó mà thôi: “Đừng quên đây là quà cho ta đấy, lúc về dâng lại cho ta.” Nó tủm tỉm cười nói.

Hướng Vi: “….” Dâng? Trước đó có cần đúc tượng của nó đặt lên bàn thờ luôn không?

Hướng Vi buồn cười, bỗng nhiên cô nhớ đến thân bút của Nhị Hắc đang ở nhà nên nói: Được, trở về nhà thì tao sẽ dâng cho mày. Dâng cho thân bút của mày.

Nhưng trước khi về nhà, thì hoa này là của tao à nha.

Hướng Vi cực kỳ vui vẻ nên không hề che giấu cảm xúc trên mặt, vẻ vui sướng hoàn toàn bộc lộ trên mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn cười tươi như một bông hoa vậy.

Giang Thành nhìn thấy bộ dạng này của cô cũng cong môi cười, ánh mắt lướt qua hơn mười bàn học, dừng lại ở hình ảnh người trong lòng một hồi lâu rồi mới thu hồi tầm mắt, tiếp tục dạy Tần Khả Viện làm bài tập.

Tần Khả Viện cũng nhìn thấy hoa hồng trên bàn Hướng Vi, khẽ cười cười rồi nói với Giang Thành: “Thực ra cậu không chỉ mình làm bài cũng không có vấn đề gì cả.” Cô viết nguyện vọng kia chỉ vì muốn khiến Giang Thành chú ý, rồi cậu ấy xé tờ giấy ước nguyện của cô thì sẽ nhìn thấy nội dung ở mặt trái của tờ giấy.

Học tập gì đó, cô vốn không có hứng thú.

Tần Khả Viện nói xong liền muốn ôm sách bài tập chạy lấy người, Giang Thành lại ngồi vững như núi, vừa xem đề bài vừa nói: “Có người khác nhờ vả.”

Hả? Có người nhờ vả?

Tần Khả Viện ngơ ngẩn: “Ai vậy?”

Giang Thành nhìn Nguyên Dã đang chơi trò chơi bên cạnh.

Nguyên Dã? Tần Khả Viện lại càng kinh ngạc hơn. Tại sao Nguyên Dã lại nhờ Giang Thành chỉ cô làm bài tập?

Ở bên kia, Nguyên Dã mới vừa chơi thắng một ván trò chơi, một chiêu hạ gục hết tất cả đối thủ, cậu ta cười đắc ý, đang muốn chơi tiếp ván nữa thì nhận ra có một cô gái đang nhìn chằm chằm bản thân, lập tức nhìn qua.

“Cậu nhờ Giang Thành chỉ mình làm bài tập à?” Tần Khả Viện hỏi.

Nguyên Dã bĩu môi cười: “Cũng là không có cách nào khác. Ai bảo mình lại đi xé tờ giấy ước nguyện của cậu đâu.” Nói xong, cậu ta ném tờ ước nguyện của Tần Khả Viện qua, thuận tiện khen: “Làm tốt đấy, gián điệp Tần.”

Tần Khả Viện: “……” Cô chỉ vô tình nhìn thấy tâm nguyện của Vi Vi nên tốt bụng giúp đỡ thôi, làm sao lại thành gián điệp rồi?

“Mặt trước không phải viết rất rõ ràng sao? Tại sao cậu còn xé…???” Tần Khả Viện nói nhỏ.

Nguyên Dã cười ha ha nói: “Nếu mình không xé, lỡ có người khác có tâm xé mất rồi nhân cơ hội xun xoe bên cạnh đội sổ thì người nào đó lại chẳng đánh chết mình mất. Phải không, người nào đó, nhỉ???”

Người nào đó họ Giang hừ hừ một tiếng, tầm mắt lướt qua tờ giấy ghi chú nhăn nhúm trên bàn, đọc nhanh nội dung ghi trên đó.

Vi Vi muốn mười chín bông hoa hồng. Ps: Nếu cậu không phải Giang Thành, cảm phiền dán tờ giấy lại nhé. Một lần giúp người còn hơn xây bảy tòa tháp. Bạn học, chúc bạn thi đại học được điểm cao.

Thu hồi tầm mắt, Giang Thành chậm rãi nói với Tần Khả Viện: “Có thể cậu ta nhìn trúng lời chúc phúc của cậu.”

Mẹ nó.

Đủ xấu bụng nha.

Tai Nguyên Dã nóng bừng, pha trò nói: “Thi đại học được điểm cao thì ai không muốn. Ha ha. Nếu thi đại học mà được điểm cao, mình đây sẽ lập cho cậu một cái bài vị, sớm chiều lạy ba lần, ngày nào cũng thắp hương, cúng kiếng đầy đủ.”

Tần Khả Viện: “…” Bài vị cái gì chứ? Cô chưa có chết mà.

Tần Khả Viện không còn lời nào, bực bội nói: “Cậu nghĩ sai rồi. Dán trở về mới có chúc phúc, không dán thì không được đâu.”

“Là thế à? Ôi ôi ôi, mình đây mệt quá điiii….” Nguyên Dã gãi gãi đầu cười ha ha, lại nói: “Tối nay có chương trình bắn pháo hoa mừng năm mới đấy. Mình biết có một chỗ có tầm nhìn tốt cực, cực kỳ thích hợp để ngắm cảnh, cậu có muốn đi xem cùng không?”

Tần Khả Viện không nghĩ Nguyên Dã sẽ mời mình đi, không quá tin hỏi ngược lại: “Mình á?”

Nguyên Dã gật đầu: “Còn có đội sổ nữa.”

“Tốt quá, để mình đi hỏi Vi Vi coi có đi được không?” Tần Khả Viện đã sớm muốn rủ Hướng Vi đi ngắm pháo hoa nhưng lại lo Hướng Vi đón năm mới với Giang Thành nên không dám hỏi.

Nếu có thể đón năm mới cùng mọi người, đương nhiên là không còn gì tốt đẹp hơn.

“Cậu cũng đi à?” Tần Khả Viện hỏi Giang Thành.

Giang Thành vốn không có kế hoạch đi xem pháo hoa, nhưng mà… giờ quyết định cũng không muộn.

“Ừ.” Giang Thành gật đầu, cười nói: “Cảm ơn nhé.”

Câu cảm ơn này gồm hai ý tứ, một lần là cảm ơn Tần Khả Viện nói cho cậu biết mong muốn của Hướng Vi, một lần là cảm ơn Tần Khả Viện mời Hướng Vi cùng đi đón năm mới.

Tần Khả Viện không chịu nổi cảnh trai đẹp cười với mình, đặc biết là trai đẹp như Giang Thành, tim của cô đập loạn hết lên rồi đây này.

“Cậu, cậu, cậu…. cậu đừng có cười với mình.” Tần Khả Viện đưa mắt nhìn sang chỗ khác, trong giọng nói còn có chút ghét bỏ.

Giang Thành nào đó lần đầu bị con gái ghét bỏ: “…”

Nguyên Dã ở bên cạnh đã bò lăn ra cười, càng nhìn cậu càng thấy cô gái này thật đáng yêu.

….

Trước đến giờ Hướng Vi chưa từng cùng đón năm mới với bạn học bao giờ, sau khi được Tần Khả Viện mời thì cực kỳ vui vẻ, cô mượn điện thoại của Tần Khả Viện gọi về cho Hướng Minh Cường để xin phép, muốn ở lại nhà Tần Khả Viện qua đêm. Bố mẹ Tần Khả Viện về nhà muộn, cũng không có khóa cổng, ở nhà Tần Khả Viện dễ dàng vui chơi hơn.

Trong điện thoại, giọng của Hướng Minh Cường tuy nghiêm khắc nhưng cũng không phản đối, chỉ dặn dò Hướng Vi ở lại nhà bạn thì phải lễ phép, đừng có làm phiền người khác rồi cúp máy.

“Thật quá tốt rồi. Chúng mình có thể ngủ chung với nhau.” Tần Khả Viện lắc lắc cánh tay của Hướng Vi, trông cực kỳ vui vẻ.

Giang Thành nghe được bốn chữ “ngủ chung với nhau”, trong lòng âm thầm hâm mộ Tần Khả Viện, ánh mắt đen láy không kiêng nể gì mà nhìn chằm chằm Hướng Vi, lúc sau cậu lại thấy hâm mộ hoa hồng trong lòng của Hướng Vi.

Cô ấy ôm nó thật chặt…. cậu còn không bằng một bó hoa nữa.

Giang Thành trong lòng âm thầm nghĩ nghĩ, ánh mắt lại càng nóng rực, yết hầu trượt lên xuống.

Hướng Vi bị Giang Thành nhìn đến xấu hổ, cô không dám ngẩng đầu lên, chỉ nhỏ giọng hỏi Tần Khả Viện: “Buổi tối đi ngắm pháo hoa ở đâu thế?”

Tần Khả Viện nhìn về phía Nguyên Dã: “Cậu ấy dẫn đi.”

Nguyên Dã cười tủm tỉm trêu ghẹo: “Bé con, cứ đi theo anh đây là sẽ có kẹo ăn.”

Sau giờ cơm chiều, dưới sự chỉ đường của Nguyên Dã, mọi người kéo nhau đến…

Nhà Giang Thành.

Nhìn mật mã quen thuộc trên cửa, Hướng Vi câm nín.

Đây là nơi có tầm nhìn tốt trong truyền thuyết à?

Nhà Giang Thành sao?

Cô không nhớ là nhà Giang Thành có nơi đủ cao để ngắm pháo hoa.



Nguyên Dã vỗ vai Giang Thành, cười cười nhìn Hướng Vi nói: “Cậu còn chưa nhìn qua phòng ngủ của cậu ta đúng không?”

Hướng Vi đỏ bừng mặt: “Đương nhiên, đương nhiên là không.” Nơi như phòng ngủ thì làm sao cô có thể vào chứ.

“Thế thì đêm nay đi vào nhìn một cái nhé. Tốt nhất là….” Nguyên Dã cố ý kéo dài giọng, ê a hồi lâu mới nói tiếp: “Có thể ngủ một giấc.”

Ơ, đang êm đẹp, tự nhiên cô đi ngủ giường của Giang Thành làm gì?

Không đúng, là phòng ngủ của Giang Thành.

Đầu Hướng Vi cúi thấp tới mức muốn chạm đến đất tới nơi.

Giang Thành vui vẻ cong cong khóe môi, mở mật mã, mời mọi người vào nhà.

Sau khi đổi giày, Tần Khả Viện lại nói một câu làm Giang Thành còn vui vẻ hơn:

“Oa, là dép đôi tình nhân nha.” Vừa nói cô vừa chỉ dép lê trên chân Hướng Vi và Giang Thành.

Giang Thành: Cuối cùng cũng có người nhận ra dụng tâm của mình.

Nhị Hắc: Cô gái nhỏ, cô có mắt nhìn đấy, đúng là một cô gái tốt.

Một người một bút âm thầm vui mừng, chờ một cô gái khác thông suốt.

Nhưng bọn họ chờ mãi, chờ mãi, lại chờ được một câu thế này:

“Không phải dép đôi tình nhân đâu, Giang Thành thích đồ kẻ sọc mà.”

Giang Thành nào đó mới biết mình thích đồ kẻ sọc: “…”

Cậu còn có thể nói cái gì?

Người trong lòng nói cậu thích kẻ sọc, vậy thì từ bây giờ cậu thích kẻ sọc vậy.

Vì thế Giang Thành vô cùng phối hợp mà gật đầu: “Đúng thế, là tôi thích kẻ sọc.”

Nhị Hắc: “…” Thôi được rồi, mấy người vui là được rồi.

……

Sau khi đổi dép, Giang Thành mang mọi người vào phòng ngủ của cậu.

Trong phòng nổi bật là một cửa sổ lớn tới sát đất, bên ngoài là ban công cực rộng rãi với trăm nghìn loại hoa cỏ xinh đẹp, ở giữa đám hoa là một bộ sô pha màu trắng gạo, bốn phía là đủ loại hoa cỏ trăm hồng nghìn tía. Bên trong phòng là một kệ sách cao tới trần nhà với một bộ bàn ghế hình vuông nho nhỏ. Trời tối, nhìn đám hoa cỏ lập lòe trong ánh đèn màu trắng, nhìn như đom đóm đêm hè vậy.

Bên ngoài căn phòng là bầu trời đêm lộng lẫy, xa xa là pháo hoa đẹp đẽ, không khí tràn ngập vẻ hạnh phúc tự do.

Hướng Vi bị cảnh đẹp trước mắt làm cho chấn động, ngây ngốc hồi lâu mới tán thưởng một câu từ đáy lòng: “Đẹp quá.” Đẹp tới mức người ta không dám nói chuyện to, sợ phá hủy cảnh đẹp trước mắt.

Tần Khả Viện gật mạnh đầu phụ họa: “Giang Thành, cậu có thể ở đây, thực sự quá hạnh phúc.

Hạnh phúc ư? Giang Thành cười cười, nhưng ý cười kia không chạm đến đáy mắt.

“Mọi người ngồi xuống đi.” Cậu bảo mọi người ngồi xuống.

Đợi đến đại lễ bắn pháo hoa còn hơn một tiếng đồng hồ nữa, Nguyên Dã lấy ra bộ bài poker, rủ mọi người cùng chơi bài.

Dựa theo vị trí ngồi ban đầu là Giang Thành với Hướng Vi chung một nhóm, Nguyên Dã với Tần Khả Viện chung một nhóm, nhưng Nguyên Dã muốn chọc tức Giang Thành nên liền chạy đến đổi chỗ với Hướng Vi. Vì thế, mọi chuyện trở thành Nguyên Dã với Giang Thành một nhóm, Tần Khả Viện với Hướng Vi một nhóm.

Một lúc sau, Nguyên Dã tự nhận ra hậu quả xấu.

“Này, Giang Thành, Hướng Vi đã không có cây cơ, sao cậu còn ra cơ làm gì? Nếu ra cơ rồi thì còn ra cây bích làm gì?”

“Rõ ràng họ còn một đôi K đen, sao cậu còn ra một đôi Q để họ ăn vậy?”

“Cậu có A bích sao? Hồi nãy Hướng Vi ra K bích, sao cậu không ra A. Mình nhớ hình như cậu ném ra một cây 10.”

“Giang Thành, cậu đừng có bỏ cây đó ra, ôi trời ơi, cuối cùng thì cậu một nhóm với ai vậy???”

……

Nguyên Dã thật tuyệt vọng.

Chơi hơn mười ván, cuối cùng cậu bị hai cô gái với tên cuồng vợ kia đập cho thua không còn mảnh giáp.

Nguyên Dã: “…” Đồng đội kiểu gì vậy? Rõ ràng là gián điệp do bên kia phái đến thì có.

Tần Khả Viện nhìn Nguyên Dã bị hành lên xuống mà cười lăn cười bò.

Hướng Vi cũng cong cong khóe miệng, cuối cùng cô thấy có chút xấu hổ, đành phải nói với Giang Thành: “Cậu ấy nhìn như muốn khóc.”

Ý là, ngoan ngoãn đánh bài tử tế đi, đừng trêu chọc đồng đội nữa.

Nguyên Dã lập tức làm ra vẻ thút thít khóc.

Giang Thành làm như không thấy, thong thả bỏ ra một cây 10 tép, sau đó bình tĩnh nói: “Cậu ta khóc hay không không quan trọng, em cười là được rồi.”

Nguyên Dã không quan trọng nào đó: “…” Này, dù có là bóng đèn thì cậu đây cũng là một cái bóng đèn tỏa sáng vì mấy người, tại sao lại không quan trọng chứ?

Nhị Hắc yên lặng quan sát chủ nhân nhà mình tán gái nãy giờ cũng nhịn không được mà nói: “Ai nha nha, em cười là được rồi ~~~” Nó còn thô bỉ kéo dài âm cuối.

Ban đầu, Hướng Vi chỉ chú ý đến câu đầu của Giang Thành, lúc này nghe Nhị Hắc nói vậy, trong lòng âm thầm ngọt ngào.

Đúng lúc này, phía nam của thành phố Nam Thành bừng sáng, trên ngọn tháp lớn bắt đầu sáng bừng lên số 10, sau đó chậm rãi biến thành 9,8,7,… biểu thị pháo hoa sắp bắt đầu.

Tháp truyền hình của thành phố bừng sáng, đó cũng là kiến trúc cao nhất thành phố, cũng là trung tâm của nơi bắn pháo hoa hôm nay.

Nguyên Dã nhân cơ hội ném bài xuống bàn, nhảy đến ngồi trên sô pha, nói: “Xem pháo hoa đi.”

Mọi người không có ý kiến gì, cũng sôi nổi bỏ bài xuống để xem pháo hoa.

Bắn pháo hoa gần một tiếng đồng hồ, khi đồng hồ điểm 0 giờ, mọi người bắt đầu tặng quà năm mới cho nhau.

Nguyên Dã tặng cho mọi người một vé xem tiết mục mừng năm mới, Tần Khả Viện thì chuẩn bị dây cột tóc ngôi sao xinh đẹp với hai bộ bao tay cho nam.

Nguyên Dã nào đó nhận được bao tay thì vô cùng vui vẻ, cười tít mắt nói: “Làm sao cậu biết mình vừa lúc đang thiếu một đôi bao tay?”

“Mình không biết.” Tần Khả Viện móc từ trong cặp ra một nắm bao tay: “Mua nhiều thì được giảm giá.”

Nguyên Dã: “……………………” Qúa, quá đau lòng.

Hướng Vi cười cười, đem dây cột tóc cất vào cặp, sau đó lấy ra quà tặng năm mới cho Tần Khả Viện – một đôi bao tay tự cô làm.

“Cảm ơn nhé.” Tần Khả Viện vui vẻ nhận lấy quà.

Nguyên Dã nhìn mà thèm rỏ dãi: “Còn của mình đâu?”

“À…” Hướng Vi cười cười xấu hổ: “Trước đó mình không biết sẽ đón năm mới với cậu nên không có chuẩn bị.”

Hả? Nguyên Dã: “Dù không cùng nhau đón năm mới thì chúng ta cũng là bạn học mà?”

Hướng Vi lại càng xấu hổ, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Cũng, cũng không quen thuộc lắm, cho nên…”

Nguyên Dã: “…” Lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa.

“Ha ha ha ha” Tần Khả Viện cười đến đau cả bụng.

Giang Thành bị cô gái ngay thẳng nhà mình chọc cười, cưng chiều nói: “Thôi, đợi sau này quen rồi tặng.”

“Ừ ừ.” Hướng Vi gật đầu thật mạnh, cô nghĩ thầm: Giang Thành không hổ là học sinh giỏi nhất khối, lời nói thật có đạo lý.

Nguyên Dã: “…” Tại sao đêm nay cậu lại muốn cùng hai người “không quen biết” này đón năm mới chứ? Vì chờ một đĩa thức ăn cho chó à?

Tự đau lòng cho bản thân một lúc, Nguyên Dã mong đợi hỏi Hướng Vi: “Có phải cậu cũng không chuẩn bị cho cậu ta phải không?” Vừa nói, vừa chỉ chỉ Giang Thành.

Giang Thành im lặng nhìn Hướng Vi, ánh mắt sáng lấp lánh.



Hướng Vi: “Có chuẩn bị……”

Nguyên Dã thật đau lòng.

Giang Thành thật vui vẻ.

Hướng Vi: “Mình không biết cậu thích cái gì….”

“Em tặng tôi đều thích.” Giang Thành cong môi nói.

Mặt Hướng Vi nóng bừng, lấy ra một tấm thẻ nho nhỏ đưa cho Giang Thành.

Giang Thành nhìn tấm thẻ, khóe miệng cong lên, cười ngọt ngào.

Đây đúng là một món quà cực quý.

“Thứ gì thế?” Nguyên Dã vươn cổ dài ngó qua.

Giang Thành giơ tay gạt đầu Nguyên Dã ra, sau đó nhanh chóng bỏ tấm thẻ vào túi áo, xoay người đi vào phòng trong, nói thêm: “Vi Vi, em đến đây lấy rượu với tôi.”

“Ừ.”

Hướng Vi ngoan ngoãn đi qua, yên lặng đi phía sau cậu.

Ra khỏi phòng ngủ, người phía trước bỗng nhiên xoay người.

Hướng Vi không kịp phanh lại, trực tiếp nhào vào ngực cậu.

Ngẩn ngơ một lúc, Hướng Vi vội vàng lùi về phía sau: “Thật xin lỗi.”

Giang Thành: “Hôn một cái.”

“Hả???” Hướng Vi mở to mắt, tim đập loạn lên. Hôn, hôn một cái là có ý gì chứ?

Giang Thành dùng hai ngón tay kẹp quà năm mới khi nãy, cúi người đưa đến trước mặt cô, nhỏ giọng nói: “Trên này viết, em có thể thỏa mãn một nguyện vọng của tôi.”

Tim Hướng Vi đập càng nhanh: “Đúng thế.”

Hôm đi mua quà, cô cầm hai trăm đồng đi dạo quanh phố mua sắm nhưng không chọn được gì, thứ thích hợp thì quá đắt, thứ rẻ hơn thì cô lại không thích, cuối cùng đành phải ra hạ sách này, để Giang Thành tự chọn.

“Chỉ cần ở trong khả năng của mình thì đều có thể.” Hướng Vi nỏi tiếp.

Nói xong, cô bỗng nhiên nhận ra ý của Giang Thành.

Hôn một cái, đây là nguyện vọng của cậu ấy.

Cậu ấy, cậu ấy sao lại…

Hướng Vi không biết trả lời như thế nào, hôn một cái cũng không khó, khó chính là…

Hướng Vi bối rối, trong lòng thầm hỏi Nhị Hắc: Tại sao Giang Thành lại muốn tao hôn cậu ấy?

Nhị Hắc nào đó đã cười giống như một người cha hiền từ: “Cô nghĩ thế nào?”

Chẳng lẽ là…. Hướng Vi bỗng nhiên nghĩ đến một lý do: rung động tuổi dậy thì.

Nhị Hắc: “……………………”

Nhị Vi lợi hại, không gọi cô là thần logic thì thật quá có lỗi với người xem.

“Tự cô đi hỏi cậu ta xem.” Nhị Hắc cố nén cảm giác muốn thổ lộ thay chủ nhân nhà mình.

Ừ nhỉ. Hướng Vi hoàn hồn, vừa lúc thấy Giang Thành muốn đứng dậy, cô hoảng hốt, vội vã túm lấy vạt áo cậu ấy.

Giang Thành dừng lại, chăm chú nhìn cô: “Hử?”

“Cậu…” Hướng Vi bối rối, ấp úng hơn nữa ngày cũng không thể hỏi ra miệng.

Giang Thành nhìn thấy Hướng Vi do dự, trong lòng cảm thấy buồn bã, cũng không muốn ép cô ấy, đang muốn nói sang chuyện khác thì chợt thấy cô nhắm hai mắt lại, giây tiếp theo, trên môi cậu truyền đến cảm giác mềm mại xưa nay chưa từng gặp.

Ầm một tiếng, tiếng pháo hoa nổ tưng bừng ở bên ngoài, tiếng chuông năm mới gõ vang vang.

Trong lòng Giang Thành so với pháo hoa còn rực rỡ hơn.

Mặt Hướng Vi đỏ bừng như quả hồng, cô cúi đầu, cuống quýt chạy đi: “Mình, mình đi lấy rượu…”

Giang Thành không ngăn cản cô, bởi vì một nơi đáng xấu hổ nào đó trên người cậu đã thức dậy, giữ cô ở đây thì thật xấu hổ.

“Ở ngăn thứ hai của tủ lạnh.” Cậu nói với theo.

Hướng Vi nhẹ nhàng ừ một tiếng, bước nhanh vào phòng bếp, với tay mở tủ lạnh, một đám khí lạnh đập vào mặt, cuối cùng cô cũng bình tĩnh lại một chút.

Sau khi lấy xong rượu quay trở lại phòng khách, Giang Thành còn đứng tại chỗ, hiển nhiên là đang đợi cô.

Hướng Vi ngoan ngoãn đứng lại trước mặt cậu, trong đầu bối rối đến mức muốn nổ tung.

Giang Thành cầm lấy chai rượu trong tay cô, cúi người thì thầm bên tai Hướng Vi: “Vi Vi, năm mới vui vẻ.” Sau đó, cậu cong cong khóe môi, đi về phía phòng ngủ.

Vừa mới đến cửa đã nghe tiếng Nguyên Dã trêu chọc:

Nguyên Dã: “Cậu nhặt được tiền hay sao mà cười vui vẻ vậy?”

Giang Thành cười cười, đấy còn không phải là nhặt được bảo bối sao? Tiểu bảo bối của cậu.

Uống xong rượu mừng năm mới, mọi người chia tay nhau ra về.

Sau khi trở về nhà Tần Khả Viện, Hướng Vi nằm trên giường, lăn qua lăn lại, không ngủ nổi, nghĩ nghĩ hồi lâu mới hỏi Tần Khả Viện: “Ở trong tình huống nào thì con trai sẽ yêu cầu con gái hôn mình?”

Tần Khả Viện mơ ngủ, không suy nghĩ gì mà buột miệng trả lời trực tiếp: “Lúc thua trong trò chơi nói thật hay mạo hiểm.”

Hướng Vi: “…” Câu trả lời này quá không phù hợp rồi.

Nhị Hắc: “….” Qủa nhiên là không trông cậy được vào sự giúp đỡ của quần chúng nhân dân rồi.

Nhị Hắc mất kiên nhẫn mà hỏi Hướng Vi: “Ở trong tình huống nào thì con gái sẽ đồng ý hôn con trai?”

Tao…. Hướng Vi không trả lời được.

Nhị Hắc đổi câu hỏi khác: “Nếu tùy tiện đổi một người con trai khác đòi hôn cô thì cô cũng đồng ý à?”

Dĩ nhiên là không rồi. Hướng Vi phủ định hoàn toàn.

Thật tốt. Nhị Hắc tiếp tục dẫn đường: “Ngoại trừ chủ nhân nhà ta, cô còn tình nguyện hôn người con trai nào khác không?”

Ngoại trừ Giang Thành? Hướng Vi nghĩ vài giây: Không có.

“Trước kia ta yêu cầu cô làm mấy chuyện thân cận với chủ nhân nhà ta, nếu đổi sang người khác thì cô có tình nguyện làm không?”

Ôm ấp, hôn hít, bế lên cao, như hình với bóng 24/24,… đổi sang người khác…

Hướng Vi lập tức nổi da gà. Không thể đổi người, tuyệt đối không thể.

Nhị Hắc cực kỳ vừa lòng nói tiếp: “Vậy cô nói xem, chuyện này có nghĩa là gì?”

Có nghĩa là gì?”

Vì cái gì mà cô tình nguyện thân cận với Giang Thành?

Vì cái gì mà chỉ có thể là Giang Thành?

Vì cái gì?

Chẳng lẽ…

Một ý tưởng lóe lên trong đầu, Hướng Vi sợ đến ngây người.

Chẳng lẽ là…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bút Nói Rằng Anh Thầm Yêu Em?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook