Bút Vẽ Giang Sơn Mực Tô Xã Tắc
Quyển 2 - Chương 104: Anh hùng – Mỹ nhân – Tri giao. (2)
Khánh An
21/07/2014
“Vị bằng hữu này, ta biết ngươi tin vào chính nghĩa, ta cũng rất tin vào chính nghĩa. Nhưng đối với đám người này, bọn chúng sẽ không tin vào chính nghĩa đâu, tốt nhất là ngươi nên sử dụng nắm đấm để nói chuyện với bọn chúng.”
Nguyễn Phong liền tiến lên, nói với hắn.
“Ồ vậy sao. Cảm ơn ngươi đã nhắc nhở ta.”
Nói rồi gã thanh niên áo trắng này liền quay lại nhìn mấy tên thuộc Trịnh Tông, khinh thường nói:
“Đối với đám người các ngươi ta cũng không muốn nói nhiều, bây giờ các ngươi muốn tiến lên cùng lúc, hay là từng kẻ lên?”
“Ha ha, các ngươi có nghe thấy gì không? Hắn muốn thách thức tất cả chúng ta kìa. Các ngươi, theo ta xông lên dạy cho tên không biết điều này một bài học nào”
Nói rồi, đám người Trịnh Tông liền nhanh chóng khép chặt vòng vây lại, kẻ nào cũng gườm gườm nhìn về hai người Nguyễn Phong. Đúng lúc này, liền có một giọng nói rắn rỏi vang lên:
“Muốn lấy đông hiếp ít sao, vậy các ngươi phải đối mặt với chúng ta nữa”
Ba người Từ Hồng, Văn Thái, Trần Duy tuy chậm chân hơn Nguyễn Phong một chút, nhưng lúc này xuất hiện cũng là kịp thời. Năm người liền đứng chung vào một chỗ, đối mặt với toàn bộ đám người Trịnh Tông.
“Các ngươi, xông lên”
Trịnh Kim ra hiệu một tiếng, liền sau đó vận khởi nguyên lực lên, xông tới tấn công năm người Nguyễn Phong. Chỉ thấy thanh niên áo trắng kia liền xông lên đón đầu hắn, lôi nguyên lực bùng nổ ầm ầm, cùng với đối phương mạnh mẽ va chạm mà không hề yếu thế. Mấy người Nguyễn Phong nhìn nhau một cái, sau đó liền nhằm về phía đám thủ hạ của Trịnh Kim triển khai đòn tấn công. Chỉ thấy nguyên lực liên tục bùng nổ, soi sáng cả một khoảng trời đêm, đủ các loại màu sắc nguyên lực không ngừng phát sáng lên. Mặt đất nhanh chóng bị nguyên lực cầy xới, cây cối xung quanh cũng ngã rạp xuống, cũng may đây mới là bên ngoài bìa rừng, cây cối còn thưa thớt, cho nên thiệt hại không đáng kể.
“Ha ha, thật là thoải mái. Đã lâu lắm rồi ta mới có thể đánh một trận thỏa thích như vậy. Văn Thái, ngươi ở bên đó vẫn ổn chứ?”
“Tất nhiên là ổn rồi, ta sẽ luôn ổn hơn ngươi là cái chắc. Đại ca, phía ngươi thế nào rồi?”
“Vậy mà ngươi cũng phải hỏi sao, trong số mấy người chúng ta đại ca là mạnh nhất, phía hắn còn có thể có chuyện gì sao?”
“Hai người các ngươi, tập trung tinh thần mà chiến đấu đi. Giờ này còn rảnh rỗi nói chuyện phiếm sao?”
Bốn người Nguyễn Phong mặc dù đối mặt với hơn ba mươi tên địch, nhưng vẫn mặc sức tung hoành, giống như hổ vào bầy dê, không ai có thể ngăn cản. Từ tình huống lúc này mà nhìn, trận chiến này quả thực là quá dễ dàng đối với bọn họ. Những kẻ kia cấp bậc đều không cao, ngoại trừ tên Trịnh Kim kia, đám còn lại mạnh nhất cũng chỉ là mấy tên tu luyện nhân, ngoài ra thì chỉ toàn cấp bậc tân thủ. Đối mặt với đám người Nguyễn Phong, bọn chúng hoàn toàn không có sức đánh trả, mặc cho là vài tên lao lên cùng lúc lao lên, hay là hình thành tổ đội tấn công, nhưng đều không tạo được hiệu quả đáng kể gì. Trận đánh này có thể nói là kết quả sớm đã được định đoạt, dù cho Trịnh Kim có thắng được người thanh niên áo trắng đi nữa, cũng không có khả năng xoay chuyển tình thế. Mà thực sự lúc này, tình hình của hắn lại không thể coi là khả quan được.
“Thế nào, ngươi còn có thể ngông cuồng được nữa hay không?”
Người thanh niên áo trắng đối mặt với Trịnh Kim, lạnh lùng lên tiếng hỏi. Trịnh Kim lúc này nhìn có vẻ chật vật vô cùng. Chiếc áo màu vàng vốn sáng bóng, thậm chí có chút chói mắt, giờ phút này lại rách nham nhở, một vài chỗ còn bị cháy xém, đang bốc khói đen xì. Mà mái tóc vốn được búi cao của Trịnh Kim, lúc này cũng đã bị đánh cho bung ra tơi tả, tóc rối tán loạn, bết lại cùng với mồ hôi, nhìn cực kỳ mất hình tượng. Trịnh Kim tuy lúc này đang ở thế kém, thế nhưng đối với lời nói của người thanh niên kia vẫn cứng đầu phản bác lại.
“Hừ, ngươi đừng có đắc ý quá sớm. Từ nãy đến giờ ta mới chỉ là khởi động cho ấm người mà thôi. Chờ đến lúc ta tung ra tuyệt chiêu, vậy thì ngươi muốn cầu xin ta cũng không có cơ hội đâu”
“Ha ha, buồn cười. Tuyệt chiêu ư? Nếu ngươi có e rằng đã sớm tung ra rồi, nào có chuyện để yên cho ta đánh như vậy sao? Ta xem tuyệt chiêu của ngươi, có lẽ chính là tài năng khoác lác mà thôi.”
“Đúng là đồ cuồng vọng, mới chỉ chiếm chút lợi thế đã ngạo mạn như vậy. Đã thế để ta cho ngươi biết thế nào là tuyệt chiêu”
Trịnh Kim vừa dứt lời, trong tay hắn đột nhiên tung một đám bụi màu vàng về phía mặt người thanh niên áo trắng, sau đó vội vã quay lưng chạy trốn. Vốn người thanh niên kia đã có chút đề phòng, lúc này lại thấy Trịnh Kim giở thủ đoạn thấp kém như vậy, không khỏi lắc đầu ngao ngán. Hắn khẽ phẩy tay một cái, tạo ra một luồng sóng khí định quét bay đám bụi kia đi, nhưng không ngờ đám bụi kia lại bám dính bất ngờ, xua đi không nổi, thậm chí chúng còn men theo luồng sóng khí, bám lên thân thể hắn. Gã thanh niên áo trắng lúc này mới nhận ra đám bụi này không đơn giản, thế nhưng lại đã muộn rồi, chỉ nghe thấy Trịnh Kim vốn đã chạy ra xa giờ đột nhiên quay lại, cất giọng cười ngạo nghễ:
“Ha ha, ngươi đã quá sơ xuất rồi đó. Đám bụi kia của ta cũng không chỉ đơn giản là thủ đoạn đánh lén đâu, chẳng qua ta cố tình làm như vậy để lừa ngươi mà thôi. Giờ thì ngươi cứ yên tâm mà hưởng thụ nhé, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là đau đớn”
Đám bụi kia vừa bám lên thân thể người thanh niên áo trắng, liền sau đó thẩm thấu qua da thịt hắn, tiến vào trong các mạch máu của hắn. Thứ bụi này, không ngờ lại là kim nguyên tố được ngưng tự cực nhỏ, khi vào trong mạch máu liền theo chu trính vận chuyển của máu, đi khắp nơi trong thân thể người thanh niên áo trắng, khiến cho hắn đau đớn khôn tả. Trịnh Kim đứng một bên hả hê nhìn vẻ mặt đau đớn của người thanh niên áo trắng, hai tay hắn lại không ngừng biến đổi, thông qua dấu vết nguyên lực trên những hạt bụi kia mà điều khiển chúng tàn phá khắp thân thể người thanh niên áo trắng. Mấy người Nguyễn Phong đang nhàn nhã chiến đấu cũng chợt nhận ra tình huống không ổn phía này, liền quay lại bao vây lấy Trịnh Kim vào giữa.
“Trịnh Kim, mau dừng tay, nếu không đừng trách chúng ta ra tay độc ác”
“Ha ha, ra tay độc ác ư? Nếu các ngươi dám tiến lên một bước, ta đảm bảo kẻ này sẽ chết ngay lập tức”
“Ngươi cho là lấy hắn ra đe dọa thì sẽ ngăn cản được chúng ta ư? Ta và hắn vốn chẳng quen biết gì nhau, vì sao ta phải lo cho an nguy của hắn chứ?”
“Ha ha, đấy là ngươi nói vậy thôi. Nếu không, ngươi thử tiến lên xem, để ta xem có đủ nhẫn tâm hay không?”
Quả nhiên, Trịnh Kim đe dọa như vậy liền khiến cho mấy người Nguyễn Phong chần chừ không quyết. Đúng lúc này thì gã thanh niên áo trắng kia liền lên tiếng, giọng nói của hắn đã khan cả đi vì đau đớn, nhưng vẫn lẫm liệt vô cùng.
“Các ngươi không cần lo cho ta, mau xông lên khống chế tên khốn này đi.”
Vừa nói dứt lời, hắn liền hét to một tiếng, hai chân ngã quỵ xuống đất, nhưng lưng vẫn luôn dựng thẳng. Sau đó chỉ thấy từ người hắn không ngừng toát ra những tia sét ngoằn ngoèo, liên tục chạy quanh khắp thân thể hắn, lẫn trong đó còn có một tia màu vàng kim mờ nhạt khó nhận biết. Theo từng sợi sét quấn lấy, dần dần bên ngoài thân thể hắn hình thành lên một lớp bảo phủ bằng sét dày đặc. Trịnh Kim thấy vậy thì trong lòng thầm hô không ổn, hai tay không ngừng biến đổi động tác, cố gắng điều khiển những bụi phấn màu vàng kia, thế nhưng cảm ứng của hắn đối với đám bụi phấn này lại dần dần biến mất, cuối cùng không còn chút nhận biết nào. Nguyễn Phong cũng nhanh chóng nhận ra tình huống có biến hóa, liền lập tức lao lên, hai tay vờn trong gió một cái, liền kéo ra một luồng nguyên lực giống như một sợi dây, ngay lập tức thòng lên người Trịnh Kim. Đúng lúc này, Trịnh Kim liền hô to:
“Hai vị trưởng lão, mau cứu mạng ta.”
Theo một tiếng hô này của hắn, chỉ thấy giữa không trung đột nhiên xuất hiện hai bóng đen, rất nhanh đã hiện ra bên cạnh thân thể Trịnh Kim. Nhìn kỹ lại, hóa ra đây chính là hai lão già, một người đen đúa gầy còm, một người lại béo tốt mập mạp. Hai gã trưởng lão này mỗi người một bên, nắm lấy tay Trịnh Kim, rất nhanh đã kéo hắn ra khỏi sợi thòng lọng do Nguyễn Phong hình thành từ gió. Trịnh Kim liền chỉ về phía mấy người Nguyễn Phong, hô lớn
“Hai vị, mau tiêu diệt đám người này đi, để bọn chúng tồn tại thì trong lần tranh đoạt này chúng ta liền có thêm những kẻ thù đáng sợ.”
Đáp lại hắn lại là sự lặng yên, hai gã trưởng lão kia liếc qua phía mấy người Nguyễn Phong, khi nhìn đến Từ Hồng thì ánh mắt đã có phần kinh ngạc, mà sau khi nhìn thấy cái kén sét kia, trong ánh mắt không khỏi khiếp hãi một phen. Liền đó hai gã cùng lúc lui về, mang theo Trịnh Kim chạy đi mất. Đám thủ hạ của hắn thấy chủ nhân đã chạy, cũng không dám tiếp tục ở lại, liền xoay người lẩn đi. Đúng lúc này, cái kén bằng sét chợt nổ đùng một tiếng, sau đó chỉ thấy gã thanh niên áo trắng lại toàn vẹn bước ra, chỉ là khuôn mặt có hơi tái lại, giống như đã dùng sức quá độ.
“Mấy vị công tử, vừa nãy trượng nghĩa ra tay giúp đỡ, thật khiến ta cảm ơn vô cùng, không biết nên lấy gì báo đáp”
Cô gái áo trắng khi nãy được mấy người cứu mạng, lúc này lại tiến đến nói lời cảm ơn. Gã thanh niên áo trắng kia chỉ khẽ phất phất tay, miệng nhẹ nhàng nói:
“Làm việc nghĩa không cần báo đáp, có thể giúp được cô nương là ta đã vui rồi”
“Vị bằng hữu này nói phải, chúng ta ra tay hoàn toàn là vì cảm thấy chướng mắt với hành động của gã họ Trịnh vừa rồi, không phải vì muốn nhận được sự báo đáp gì cả. Gã họ Trịnh kia giờ đã bỏ đi, cô có thể yên tâm rời đi rồi”
Cô gái vốn còn định nói gì đó, nhưng thấy hai vị ân nhân trượng nghĩa như vậy, rút cục lại thu lại lời vừa rồi
“Hai vị công tử, chúng ta sau này nếu có duyên sẽ còn gặp lại. Nếu hai vị có khi nào rảnh rỗi đến kinh thành chơi, khi đi qua Hồ gia trang ở gần kinh thành thì có thể ghé vào thăm, ta nhất định sẽ nhiệt tình khoản đãi hai vị”
Nói rồi cô gái lặng lẽ quay người đi, dẫn theo đoàn người của mình rời khỏi hiện trường.
“Vị bằng hữu này, ngươi đến đây hẳn cũng là vì tìm kiếm linh hỏa phải không? Ta thấy ngươi cũng là người trượng nghĩa, mà tình trạng của ngươi hiện tại không tốt cho lắm, nếu không ngại thì có thể gia nhập với mấy người chúng ta.”
Cô gái mới vừa rời đi, Nguyễn Phong liền quay sang mời gã thanh niên áo trắng gia nhập vào đội ngũ của mình.
“Ồ, cảm ơn. Ta …. đã quen đi lại một mình rồi”
Gã thanh niên áo trắng vốn định nhận lời, nhưng sau đó lại có chút ngập ngừng, có vẻ như là lo sợ bị người khác lợi dụng.
“Ha ha, không cần lo lắng. Nếu ngươi gia nhập với chúng ta, khi khó khăn có thể giúp đỡ lẫn nhau, còn nếu tìm được lợi ích gì thì ai tìm thấy người đó hưởng, thế nào?”
“Vậy….. Vậy cũng được. Ngươi đã nói rõ ràng như thế thì ta liền gia nhập với các ngươi”
“Ha ha, vậy thì tốt rồi. Ta tên là Nguyễn Phong, đây là mấy người anh em của ta, Trần Duy và Văn Thái. Còn vị này là Từ Hồng, cũng là bằng hữu của ta. Còn ngươi, ngươi tên là gì?”
“Ta tên là Lý Càn Nhân”.
Nguyễn Phong liền tiến lên, nói với hắn.
“Ồ vậy sao. Cảm ơn ngươi đã nhắc nhở ta.”
Nói rồi gã thanh niên áo trắng này liền quay lại nhìn mấy tên thuộc Trịnh Tông, khinh thường nói:
“Đối với đám người các ngươi ta cũng không muốn nói nhiều, bây giờ các ngươi muốn tiến lên cùng lúc, hay là từng kẻ lên?”
“Ha ha, các ngươi có nghe thấy gì không? Hắn muốn thách thức tất cả chúng ta kìa. Các ngươi, theo ta xông lên dạy cho tên không biết điều này một bài học nào”
Nói rồi, đám người Trịnh Tông liền nhanh chóng khép chặt vòng vây lại, kẻ nào cũng gườm gườm nhìn về hai người Nguyễn Phong. Đúng lúc này, liền có một giọng nói rắn rỏi vang lên:
“Muốn lấy đông hiếp ít sao, vậy các ngươi phải đối mặt với chúng ta nữa”
Ba người Từ Hồng, Văn Thái, Trần Duy tuy chậm chân hơn Nguyễn Phong một chút, nhưng lúc này xuất hiện cũng là kịp thời. Năm người liền đứng chung vào một chỗ, đối mặt với toàn bộ đám người Trịnh Tông.
“Các ngươi, xông lên”
Trịnh Kim ra hiệu một tiếng, liền sau đó vận khởi nguyên lực lên, xông tới tấn công năm người Nguyễn Phong. Chỉ thấy thanh niên áo trắng kia liền xông lên đón đầu hắn, lôi nguyên lực bùng nổ ầm ầm, cùng với đối phương mạnh mẽ va chạm mà không hề yếu thế. Mấy người Nguyễn Phong nhìn nhau một cái, sau đó liền nhằm về phía đám thủ hạ của Trịnh Kim triển khai đòn tấn công. Chỉ thấy nguyên lực liên tục bùng nổ, soi sáng cả một khoảng trời đêm, đủ các loại màu sắc nguyên lực không ngừng phát sáng lên. Mặt đất nhanh chóng bị nguyên lực cầy xới, cây cối xung quanh cũng ngã rạp xuống, cũng may đây mới là bên ngoài bìa rừng, cây cối còn thưa thớt, cho nên thiệt hại không đáng kể.
“Ha ha, thật là thoải mái. Đã lâu lắm rồi ta mới có thể đánh một trận thỏa thích như vậy. Văn Thái, ngươi ở bên đó vẫn ổn chứ?”
“Tất nhiên là ổn rồi, ta sẽ luôn ổn hơn ngươi là cái chắc. Đại ca, phía ngươi thế nào rồi?”
“Vậy mà ngươi cũng phải hỏi sao, trong số mấy người chúng ta đại ca là mạnh nhất, phía hắn còn có thể có chuyện gì sao?”
“Hai người các ngươi, tập trung tinh thần mà chiến đấu đi. Giờ này còn rảnh rỗi nói chuyện phiếm sao?”
Bốn người Nguyễn Phong mặc dù đối mặt với hơn ba mươi tên địch, nhưng vẫn mặc sức tung hoành, giống như hổ vào bầy dê, không ai có thể ngăn cản. Từ tình huống lúc này mà nhìn, trận chiến này quả thực là quá dễ dàng đối với bọn họ. Những kẻ kia cấp bậc đều không cao, ngoại trừ tên Trịnh Kim kia, đám còn lại mạnh nhất cũng chỉ là mấy tên tu luyện nhân, ngoài ra thì chỉ toàn cấp bậc tân thủ. Đối mặt với đám người Nguyễn Phong, bọn chúng hoàn toàn không có sức đánh trả, mặc cho là vài tên lao lên cùng lúc lao lên, hay là hình thành tổ đội tấn công, nhưng đều không tạo được hiệu quả đáng kể gì. Trận đánh này có thể nói là kết quả sớm đã được định đoạt, dù cho Trịnh Kim có thắng được người thanh niên áo trắng đi nữa, cũng không có khả năng xoay chuyển tình thế. Mà thực sự lúc này, tình hình của hắn lại không thể coi là khả quan được.
“Thế nào, ngươi còn có thể ngông cuồng được nữa hay không?”
Người thanh niên áo trắng đối mặt với Trịnh Kim, lạnh lùng lên tiếng hỏi. Trịnh Kim lúc này nhìn có vẻ chật vật vô cùng. Chiếc áo màu vàng vốn sáng bóng, thậm chí có chút chói mắt, giờ phút này lại rách nham nhở, một vài chỗ còn bị cháy xém, đang bốc khói đen xì. Mà mái tóc vốn được búi cao của Trịnh Kim, lúc này cũng đã bị đánh cho bung ra tơi tả, tóc rối tán loạn, bết lại cùng với mồ hôi, nhìn cực kỳ mất hình tượng. Trịnh Kim tuy lúc này đang ở thế kém, thế nhưng đối với lời nói của người thanh niên kia vẫn cứng đầu phản bác lại.
“Hừ, ngươi đừng có đắc ý quá sớm. Từ nãy đến giờ ta mới chỉ là khởi động cho ấm người mà thôi. Chờ đến lúc ta tung ra tuyệt chiêu, vậy thì ngươi muốn cầu xin ta cũng không có cơ hội đâu”
“Ha ha, buồn cười. Tuyệt chiêu ư? Nếu ngươi có e rằng đã sớm tung ra rồi, nào có chuyện để yên cho ta đánh như vậy sao? Ta xem tuyệt chiêu của ngươi, có lẽ chính là tài năng khoác lác mà thôi.”
“Đúng là đồ cuồng vọng, mới chỉ chiếm chút lợi thế đã ngạo mạn như vậy. Đã thế để ta cho ngươi biết thế nào là tuyệt chiêu”
Trịnh Kim vừa dứt lời, trong tay hắn đột nhiên tung một đám bụi màu vàng về phía mặt người thanh niên áo trắng, sau đó vội vã quay lưng chạy trốn. Vốn người thanh niên kia đã có chút đề phòng, lúc này lại thấy Trịnh Kim giở thủ đoạn thấp kém như vậy, không khỏi lắc đầu ngao ngán. Hắn khẽ phẩy tay một cái, tạo ra một luồng sóng khí định quét bay đám bụi kia đi, nhưng không ngờ đám bụi kia lại bám dính bất ngờ, xua đi không nổi, thậm chí chúng còn men theo luồng sóng khí, bám lên thân thể hắn. Gã thanh niên áo trắng lúc này mới nhận ra đám bụi này không đơn giản, thế nhưng lại đã muộn rồi, chỉ nghe thấy Trịnh Kim vốn đã chạy ra xa giờ đột nhiên quay lại, cất giọng cười ngạo nghễ:
“Ha ha, ngươi đã quá sơ xuất rồi đó. Đám bụi kia của ta cũng không chỉ đơn giản là thủ đoạn đánh lén đâu, chẳng qua ta cố tình làm như vậy để lừa ngươi mà thôi. Giờ thì ngươi cứ yên tâm mà hưởng thụ nhé, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là đau đớn”
Đám bụi kia vừa bám lên thân thể người thanh niên áo trắng, liền sau đó thẩm thấu qua da thịt hắn, tiến vào trong các mạch máu của hắn. Thứ bụi này, không ngờ lại là kim nguyên tố được ngưng tự cực nhỏ, khi vào trong mạch máu liền theo chu trính vận chuyển của máu, đi khắp nơi trong thân thể người thanh niên áo trắng, khiến cho hắn đau đớn khôn tả. Trịnh Kim đứng một bên hả hê nhìn vẻ mặt đau đớn của người thanh niên áo trắng, hai tay hắn lại không ngừng biến đổi, thông qua dấu vết nguyên lực trên những hạt bụi kia mà điều khiển chúng tàn phá khắp thân thể người thanh niên áo trắng. Mấy người Nguyễn Phong đang nhàn nhã chiến đấu cũng chợt nhận ra tình huống không ổn phía này, liền quay lại bao vây lấy Trịnh Kim vào giữa.
“Trịnh Kim, mau dừng tay, nếu không đừng trách chúng ta ra tay độc ác”
“Ha ha, ra tay độc ác ư? Nếu các ngươi dám tiến lên một bước, ta đảm bảo kẻ này sẽ chết ngay lập tức”
“Ngươi cho là lấy hắn ra đe dọa thì sẽ ngăn cản được chúng ta ư? Ta và hắn vốn chẳng quen biết gì nhau, vì sao ta phải lo cho an nguy của hắn chứ?”
“Ha ha, đấy là ngươi nói vậy thôi. Nếu không, ngươi thử tiến lên xem, để ta xem có đủ nhẫn tâm hay không?”
Quả nhiên, Trịnh Kim đe dọa như vậy liền khiến cho mấy người Nguyễn Phong chần chừ không quyết. Đúng lúc này thì gã thanh niên áo trắng kia liền lên tiếng, giọng nói của hắn đã khan cả đi vì đau đớn, nhưng vẫn lẫm liệt vô cùng.
“Các ngươi không cần lo cho ta, mau xông lên khống chế tên khốn này đi.”
Vừa nói dứt lời, hắn liền hét to một tiếng, hai chân ngã quỵ xuống đất, nhưng lưng vẫn luôn dựng thẳng. Sau đó chỉ thấy từ người hắn không ngừng toát ra những tia sét ngoằn ngoèo, liên tục chạy quanh khắp thân thể hắn, lẫn trong đó còn có một tia màu vàng kim mờ nhạt khó nhận biết. Theo từng sợi sét quấn lấy, dần dần bên ngoài thân thể hắn hình thành lên một lớp bảo phủ bằng sét dày đặc. Trịnh Kim thấy vậy thì trong lòng thầm hô không ổn, hai tay không ngừng biến đổi động tác, cố gắng điều khiển những bụi phấn màu vàng kia, thế nhưng cảm ứng của hắn đối với đám bụi phấn này lại dần dần biến mất, cuối cùng không còn chút nhận biết nào. Nguyễn Phong cũng nhanh chóng nhận ra tình huống có biến hóa, liền lập tức lao lên, hai tay vờn trong gió một cái, liền kéo ra một luồng nguyên lực giống như một sợi dây, ngay lập tức thòng lên người Trịnh Kim. Đúng lúc này, Trịnh Kim liền hô to:
“Hai vị trưởng lão, mau cứu mạng ta.”
Theo một tiếng hô này của hắn, chỉ thấy giữa không trung đột nhiên xuất hiện hai bóng đen, rất nhanh đã hiện ra bên cạnh thân thể Trịnh Kim. Nhìn kỹ lại, hóa ra đây chính là hai lão già, một người đen đúa gầy còm, một người lại béo tốt mập mạp. Hai gã trưởng lão này mỗi người một bên, nắm lấy tay Trịnh Kim, rất nhanh đã kéo hắn ra khỏi sợi thòng lọng do Nguyễn Phong hình thành từ gió. Trịnh Kim liền chỉ về phía mấy người Nguyễn Phong, hô lớn
“Hai vị, mau tiêu diệt đám người này đi, để bọn chúng tồn tại thì trong lần tranh đoạt này chúng ta liền có thêm những kẻ thù đáng sợ.”
Đáp lại hắn lại là sự lặng yên, hai gã trưởng lão kia liếc qua phía mấy người Nguyễn Phong, khi nhìn đến Từ Hồng thì ánh mắt đã có phần kinh ngạc, mà sau khi nhìn thấy cái kén sét kia, trong ánh mắt không khỏi khiếp hãi một phen. Liền đó hai gã cùng lúc lui về, mang theo Trịnh Kim chạy đi mất. Đám thủ hạ của hắn thấy chủ nhân đã chạy, cũng không dám tiếp tục ở lại, liền xoay người lẩn đi. Đúng lúc này, cái kén bằng sét chợt nổ đùng một tiếng, sau đó chỉ thấy gã thanh niên áo trắng lại toàn vẹn bước ra, chỉ là khuôn mặt có hơi tái lại, giống như đã dùng sức quá độ.
“Mấy vị công tử, vừa nãy trượng nghĩa ra tay giúp đỡ, thật khiến ta cảm ơn vô cùng, không biết nên lấy gì báo đáp”
Cô gái áo trắng khi nãy được mấy người cứu mạng, lúc này lại tiến đến nói lời cảm ơn. Gã thanh niên áo trắng kia chỉ khẽ phất phất tay, miệng nhẹ nhàng nói:
“Làm việc nghĩa không cần báo đáp, có thể giúp được cô nương là ta đã vui rồi”
“Vị bằng hữu này nói phải, chúng ta ra tay hoàn toàn là vì cảm thấy chướng mắt với hành động của gã họ Trịnh vừa rồi, không phải vì muốn nhận được sự báo đáp gì cả. Gã họ Trịnh kia giờ đã bỏ đi, cô có thể yên tâm rời đi rồi”
Cô gái vốn còn định nói gì đó, nhưng thấy hai vị ân nhân trượng nghĩa như vậy, rút cục lại thu lại lời vừa rồi
“Hai vị công tử, chúng ta sau này nếu có duyên sẽ còn gặp lại. Nếu hai vị có khi nào rảnh rỗi đến kinh thành chơi, khi đi qua Hồ gia trang ở gần kinh thành thì có thể ghé vào thăm, ta nhất định sẽ nhiệt tình khoản đãi hai vị”
Nói rồi cô gái lặng lẽ quay người đi, dẫn theo đoàn người của mình rời khỏi hiện trường.
“Vị bằng hữu này, ngươi đến đây hẳn cũng là vì tìm kiếm linh hỏa phải không? Ta thấy ngươi cũng là người trượng nghĩa, mà tình trạng của ngươi hiện tại không tốt cho lắm, nếu không ngại thì có thể gia nhập với mấy người chúng ta.”
Cô gái mới vừa rời đi, Nguyễn Phong liền quay sang mời gã thanh niên áo trắng gia nhập vào đội ngũ của mình.
“Ồ, cảm ơn. Ta …. đã quen đi lại một mình rồi”
Gã thanh niên áo trắng vốn định nhận lời, nhưng sau đó lại có chút ngập ngừng, có vẻ như là lo sợ bị người khác lợi dụng.
“Ha ha, không cần lo lắng. Nếu ngươi gia nhập với chúng ta, khi khó khăn có thể giúp đỡ lẫn nhau, còn nếu tìm được lợi ích gì thì ai tìm thấy người đó hưởng, thế nào?”
“Vậy….. Vậy cũng được. Ngươi đã nói rõ ràng như thế thì ta liền gia nhập với các ngươi”
“Ha ha, vậy thì tốt rồi. Ta tên là Nguyễn Phong, đây là mấy người anh em của ta, Trần Duy và Văn Thái. Còn vị này là Từ Hồng, cũng là bằng hữu của ta. Còn ngươi, ngươi tên là gì?”
“Ta tên là Lý Càn Nhân”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.