Bút Vẽ Giang Sơn Mực Tô Xã Tắc
Quyển 3 - Chương 145: Oan gia
Khánh An
23/09/2014
Ngày tiếp theo.
Tại ký túc xá dành cho sĩ tử lên kinh dự thi
Mới từ sáng sớm tinh mơ, tất cả sĩ tử sinh hoạt tại sân viện số một trăm linh ba (103) đều đã tụ tập cùng một chỗ. Sáu thanh niên, mỗi người một vẻ nhưng ai cũng phong tư ngời ngời, chỉ cần nhìn qua đều biết được họ là những kẻ có tài.
“Ha ha, các anh thức dậy sớm thật đấy, làm cho tôi dù muốn ngủ thêm một chút cũng không được.”
Vương Uy lên tiếng trước tiên, lời nói hóm hỉnh của hắn khiến cho năm người còn lại đều bật cười. Tất cả bọn họ đều biết sáng hôm nay Vương Uy chính là người dậy sớm nhất, xem ra là rất háo hức đi thăm thú cảnh sắc chốn kinh kỳ.
“Thế nào, các anh đã có ý tưởng đi đâu hay chưa? Vương Uy, anh là người khởi xướng cuộc đi chơi hôm nay, không bằng anh đưa ra ý kiến trước đi. Chúng ta lên đi đâu đầu tiên đây?”
Tấn Sĩ có vẻ là người hay lo xa liền đề nghị về việc lên kế hoạch cho buổi đi chơi này. Bốn người còn lại đều hướng ánh mắt về phía Vương Uy, chờ xem người chủ trì cuộc du ngoạn này dự tính như thế nào.
“Không vội, không vội. Bây giờ mới là sáng sớm, e rằng những chỗ hay ở kinh thành vẫn còn chưa mở cửa. Tôi nghĩ chúng ta trước tiên cứ nên đi kiếm cái gì ăn lót dạ trước đã, dù sao các anh cũng chưa ăn gì mà.”
“Ồ, ý kiến hay đấy. Thế nhưng anh đã biết địa chỉ nào hay chưa?”
“Điều này thì các anh không phải lo. Nếu tôi nhớ không nhầm thì ngay gần cửa Tây thành Đông Long có một quán ăn rất nổi tiếng đó. Giá cả vừa phải mà thức ăn lại mang đậm chất kinh kỳ, không đến ăn một lần quả thật là uổng công đi đến kinh đô.”
“Nếu anh đã có địa chỉ rồi thì mau dẫn chúng tôi đi thôi.”
Nói rồi cả nhóm sáu người cùng nhau tiến về phía kinh thành, mục tiêu của họ chính là cửa Tây thành Đông Long.
***********
Cửa Tây thành Đông Long.
Mới sáng sớm thế nhưng nơi đây đã tấp nập người qua lại. Thành Đông Long có bốn cửa ô lớn, phân biệt là Đông Tây Nam Bắc, bất cứ một cửa ô nào cũng là điểm nút quan trọng trên tuyến đường giao thông từ bên ngoài tới thành Đông Long. Chính vì lẽ ấy nên các cửa ô này thường xuyên có rất đông người qua lại, từ sáng sớm tinh mơ cho đến tối muộn đều có thể thấy được từng dòng người xếp hàng dài tại các cửa ô.
Sáu sĩ tử tại sân viện một trăm linh ba, bao gồm cả ba người Nguyễn Phong, lúc này đây đều đã tiến đến trước cửa một quán ăn gần cửa Tây. Từ xa nhìn lại, quán ăn này có quy mô khá là nhỏ so với danh tiếng của nó. Thế nhưng không có bất cứ một ai dám xem thường quán ăn này, bởi nơi đây chính là một trong những địa điểm nổi tiếng nhất thu hút khách tại Đông Long thành. Mặc dù lúc này vẫn còn sớm, sắc trời vẫn còn mang chút tối tăm của ngày cũ, thế nhưng quán ăn này đã sớm nhộn nhịp người vào người ra. Nhóm người Nguyễn Phong tiến đến trước cửa quán ăn thì không khỏi cảm thấy kinh ngạc bởi lúc này đây đã có một đoàn người xếp hàng chờ vào quán.
“Các vị khách quan, xin hãy chờ một chút, quán chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để xếp chỗ cho các vị. Trong lúc chờ đợi, các vị có thể uống chén trà cho đỡ khô cổ. Xin mời, xin mời!”
Người phục vụ trong quán dường như đã quen với tình trạng này, thái độ phục vụ vẫn rất niềm nở mà chẳng có chút luống cuống nào. Ấm trà xanh trong tay người phục vụ liên tục được thay nước, thế nhưng chỉ trong chốc lát đã lại rót hết, quả thật là khách hàng đến quán quá đông.
“Đúng là quán ăn nổi tiếng có khác, khách hàng đông thật đấy.”
Trần Duy không kìm được mà phải cảm thán vì sự nổi tiếng của quán ăn này
“Ha ha, các cậu hẳn là mới đến kinh đô đúng không. Bây giờ vẫn còn sớm nên khách hàng đến quán ăn này vẫn còn chưa nhiều lắm, chờ chút nữa thì chỉ e ngay cả chỗ xếp hàng cũng không đủ đâu.”
Một người trung niên xếp hàng ở phía trước nhóm Nguyễn Phong nghe thấy lời cảm thán của Trần Duy thì liền cười to. Theo sự giới thiệu của người trung niên thì số khách hàng bây giờ vẫn còn là “ít” khiến cho đám Nguyễn Phong không khỏi thêm phần cảm thán.
“Tránh đường, mau tránh đường. Thiếu gia của Thượng Thư bộ Hộ muốn tiến vào quán này, đám dân đen kia mau ra.”
Đúng lúc này, một đám hộ vệ bộ dạng hung dữ đột nhiên tiến đến quát tháo những vị khách đang xếp hàng trước cửa quán. Đồng thời bọn chúng còn xô đẩy những vị khách tách ra thành một lối đi.
“Này, các ngươi làm cái gì thế. Đến sau thì xếp hàng đi, tại sao lại chen ngang như vậy?”
“Thằng kia, mày vừa nói cái gì? Có thích lý sự không hả. Ông lại cho mày một trận bây giờ.”
Nhóm Nguyễn Phong cũng bị đám hộ vệ này đẩy dạt sang một bên. Thấy có kẻ chen ngang lại còn hoành hành thói ác bá, Phúc Cơ nổi giận đùng đùng lên tiếng lý sự với bọn chúng. Thế nhưng đáp lại lời của hắn là sự dữ tợn và bạo ngược của đám hộ vệ. Đúng lúc này thì mấy người Nguyễn Phong đã kịp kéo hắn lại, tránh xảy ra xích mích với đám hộ vệ kia.
“Thôi, bỏ qua đi. Dù sao chúng ta cũng chỉ là sĩ tử ở nơi xa lên kinh dự thí, còn bọn chúng lại là ác bá chuyên hoành hành tại nơi đây. Động vào bọn chúng chỉ thiệt cho chúng ta thôi”
“Anh nói vậy mà nghe được à. Dưới chân thiên tử chẳng nhẽ lại không có vương pháp, tôi không tin là bọn chúng dám làm trái với luật pháp.”
“Ha ha, dưới chân thiên tử có vương pháp, nhưng liệu chúng ta có nhờ được vào cái vương pháp ấy không. Cha hắn là thượng thư bộ hộ đấy, động vào hắn chỉ có chúng ta thiệt thôi. Mà thôi, không nói chuyện này nữa, đến lượt chúng ta vào rồi kìa.”
Phúc Cơ dường như vẫn còn chưa nguôi giận, thế nhưng lúc này đã đến lượt bọn họ vào quán ăn cho nên hắn chỉ đành nén cơn giận trong lòng.
“Anh phục vụ, ở quán này có món gì ngon?”
“Ha ha, món ngon thì quán chúng tôi không thiếu. Xôi cốm, bánh cuốn chả, bún thang, phở bò đều là món ngon nổi tiếng của quán chúng tôi. Ngoài ra còn nhiều món ngon nữa, các vị có thể xem ở thực đơn chúng tôi treo trên tường kia.”
Theo hướng người phục vụ chỉ, Nguyễn Phong chỉ thấy nguyên một bức tường treo dày đặc các thẻ tên món ăn. Số lượng món ăn phong phú khiến cho sáu sĩ tử mới lên kinh cảm thấy có phần lưỡng lự, không biết nên chọn món nào.
“Này anh phục vụ, món bún thang mà anh vừa nhắc đến là như thế nào? Tên món này nghe quả thật lạ quá!”
“Quý khách quả nhiên là có con mắt tinh tường, bún thang chính là món làm lên danh tiếng của cửa hàng chúng tôi. Thang ở đây chính là chỉ nước dùng của bún, cũng là cái tinh túy nhất của món ăn. Trong nước dùng này có đủ vị ngọt của thịt lợn, thịt gà, tôm và còn rất nhiều gia vị khác. Ngoài ra, một bát bún thang còn có hơn hai mươi loại nguyên liệu khác tạo nên hương vị rất đặc trưng cho bát bún.”
“Nghe anh giới thiệu quả thực là quá hấp dẫn. Được rồi, anh chuẩn bị cho chúng tôi sáu bát bún thang nhé.”
“Có liền, có liền.”
Sáu bát bún thang rất nhanh đã được chuẩn bị đầy đủ, tốc độ phục vụ quả thật khiến cho khách hàng không thể không hài lòng.
********************************
Trên lầu hai của quán ăn.
“Ồ, Mạc thiếu gia, thật không ngờ cậu lại có nhã hứng đến đây ăn sáng.”
“Ha ha, Lâm công tử, anh nói vậy quả thật khiến tôi thấy ngượng ngùng. Chỉ riêng việc quán ăn này có thể hấp dẫn cả hai vị thiếu gia nhà họ Lâm là đã đủ thấy chất lượng của quán rồi, tôi không tới đây thì còn tới đâu nữa chứ!”
Vừa bước lên lầu hai, Mạc thiếu gia - cũng chính là thiếu gia của thượng thư hộ bộ - đã nhìn thấy ngay hai vị thiếu gia nhà họ Lâm. Lâm gia và Mạc gia nhiều đời nay vẫn luôn hợp tác với nhau để đối phó với Lê gia và Trần Gia, quan hệ giữa hai phe quả thật không lấy gì làm tốt đẹp cho lắm. Chính vì điều này, quan hệ của đời sau của các dòng họ cũng đã sớm được định hình, con cháu nhà họ Lâm lại liên kế với con cháu nhà Mạc, con cháu nhà họ Lê lại liên kết với con cháu nhà họ Trần. Vị Mạc thiếu gia mới tới này tuy không phải là người thừa kế của dòng họ Mạc, thế nhưng quan hệ giữa hắn và hai vị thiếu gia nhà họ Lâm lại rất tốt, có lẽ chính là do tài “chơi bời” của hắn.
“Mạc công tử, mới sáng ra mà tôi thấy anh có vẻ không vui, phải chăng là đã gặp chuyện gì mất hứng?”
“Ha ha, cũng không phải là chuyện gì đáng kể cho lắm, chẳng qua là có vài kẻ không biết điều muốn lý sự với tôi mà thôi. Chờ chút nữa sau khi thưởng thức bữa sáng xong, tôi nhất định sẽ cho hắn biết hậu quả của việc cứng đầu.”
“Chuyện nhỏ như vậy thật không đáng để anh tức giận. À, chúng tôi có chút việc phải đi trước, anh cứ tự nhiên thưởng thức bữa sáng nhé. Hẹn gặp lại sau.”
“Các anh đã có việc thì tôi cũng không tiện níu giữ, hẹn gặp lại sau. À, nếu có thời gian thì mời các anh đến nhà tôi một chuyến nhé, tôi mới kiếm được một "trò chơi" mới rất hay đấy!”
"Ha ha, được, chúng tôi nhất định sẽ đến xem thử "trò chơi" mới của anh"
Nói dứt lời, hai vị thiếu gia nhà họ Lâm liền đứng lên rời khỏi quán ăn. Vừa bước xuống tầng một, ánh mắt Lâm Chính đột nhiên bắt gặp một bóng dáng quen thuộc, chính là kẻ đã khiến cho hắn suốt đời này phải mang tật ở chân. Cứ nghĩ đến vết thương đã thành tật của mình, Lâm Chính lại cảm thấy trong lòng khó chịu vô cùng, chỉ muốn lập tức xông tới chém đối phương thành ngàn mảnh. Chỉ có điều thực lực chênh lệch giữa hai bên không nhỏ, hắn cũng biết rõ nếu quyết đấu chính diện thì bản thân chỉ có nước thua, chính vì vậy cho nên Lâm Chính chỉ có thể cố gắng kìm nén nỗi giận trong lòng.
“Anh cả, anh làm sao vậy?”
Nhìn thấy biểu hiện khác lạ của Lâm Chính, Lâm Thuận liền lên tiếng hỏi han. Lâm Chính không đáp lời Lâm Thuận mà chỉ về phía nhóm người Nguyễn Phong. Lâm Thuận nhìn theo hướng anh trai mình chỉ liền ngay lập tức biết rõ nguyên nhân.
“Anh cả, chúng ta đi thôi.”
Lâm Thuận dường như đã quên đi nỗi hận trong lòng, chỉ nhìn lướt qua đám Nguyễn Phong một lượt rồi thúc giục Lâm Chính rời đi. Chỉ có điều, khóe miệng Lâm Thuận lúc này lại đang mỉm cười, một nụ cười gian hiểm.
Tại ký túc xá dành cho sĩ tử lên kinh dự thi
Mới từ sáng sớm tinh mơ, tất cả sĩ tử sinh hoạt tại sân viện số một trăm linh ba (103) đều đã tụ tập cùng một chỗ. Sáu thanh niên, mỗi người một vẻ nhưng ai cũng phong tư ngời ngời, chỉ cần nhìn qua đều biết được họ là những kẻ có tài.
“Ha ha, các anh thức dậy sớm thật đấy, làm cho tôi dù muốn ngủ thêm một chút cũng không được.”
Vương Uy lên tiếng trước tiên, lời nói hóm hỉnh của hắn khiến cho năm người còn lại đều bật cười. Tất cả bọn họ đều biết sáng hôm nay Vương Uy chính là người dậy sớm nhất, xem ra là rất háo hức đi thăm thú cảnh sắc chốn kinh kỳ.
“Thế nào, các anh đã có ý tưởng đi đâu hay chưa? Vương Uy, anh là người khởi xướng cuộc đi chơi hôm nay, không bằng anh đưa ra ý kiến trước đi. Chúng ta lên đi đâu đầu tiên đây?”
Tấn Sĩ có vẻ là người hay lo xa liền đề nghị về việc lên kế hoạch cho buổi đi chơi này. Bốn người còn lại đều hướng ánh mắt về phía Vương Uy, chờ xem người chủ trì cuộc du ngoạn này dự tính như thế nào.
“Không vội, không vội. Bây giờ mới là sáng sớm, e rằng những chỗ hay ở kinh thành vẫn còn chưa mở cửa. Tôi nghĩ chúng ta trước tiên cứ nên đi kiếm cái gì ăn lót dạ trước đã, dù sao các anh cũng chưa ăn gì mà.”
“Ồ, ý kiến hay đấy. Thế nhưng anh đã biết địa chỉ nào hay chưa?”
“Điều này thì các anh không phải lo. Nếu tôi nhớ không nhầm thì ngay gần cửa Tây thành Đông Long có một quán ăn rất nổi tiếng đó. Giá cả vừa phải mà thức ăn lại mang đậm chất kinh kỳ, không đến ăn một lần quả thật là uổng công đi đến kinh đô.”
“Nếu anh đã có địa chỉ rồi thì mau dẫn chúng tôi đi thôi.”
Nói rồi cả nhóm sáu người cùng nhau tiến về phía kinh thành, mục tiêu của họ chính là cửa Tây thành Đông Long.
***********
Cửa Tây thành Đông Long.
Mới sáng sớm thế nhưng nơi đây đã tấp nập người qua lại. Thành Đông Long có bốn cửa ô lớn, phân biệt là Đông Tây Nam Bắc, bất cứ một cửa ô nào cũng là điểm nút quan trọng trên tuyến đường giao thông từ bên ngoài tới thành Đông Long. Chính vì lẽ ấy nên các cửa ô này thường xuyên có rất đông người qua lại, từ sáng sớm tinh mơ cho đến tối muộn đều có thể thấy được từng dòng người xếp hàng dài tại các cửa ô.
Sáu sĩ tử tại sân viện một trăm linh ba, bao gồm cả ba người Nguyễn Phong, lúc này đây đều đã tiến đến trước cửa một quán ăn gần cửa Tây. Từ xa nhìn lại, quán ăn này có quy mô khá là nhỏ so với danh tiếng của nó. Thế nhưng không có bất cứ một ai dám xem thường quán ăn này, bởi nơi đây chính là một trong những địa điểm nổi tiếng nhất thu hút khách tại Đông Long thành. Mặc dù lúc này vẫn còn sớm, sắc trời vẫn còn mang chút tối tăm của ngày cũ, thế nhưng quán ăn này đã sớm nhộn nhịp người vào người ra. Nhóm người Nguyễn Phong tiến đến trước cửa quán ăn thì không khỏi cảm thấy kinh ngạc bởi lúc này đây đã có một đoàn người xếp hàng chờ vào quán.
“Các vị khách quan, xin hãy chờ một chút, quán chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để xếp chỗ cho các vị. Trong lúc chờ đợi, các vị có thể uống chén trà cho đỡ khô cổ. Xin mời, xin mời!”
Người phục vụ trong quán dường như đã quen với tình trạng này, thái độ phục vụ vẫn rất niềm nở mà chẳng có chút luống cuống nào. Ấm trà xanh trong tay người phục vụ liên tục được thay nước, thế nhưng chỉ trong chốc lát đã lại rót hết, quả thật là khách hàng đến quán quá đông.
“Đúng là quán ăn nổi tiếng có khác, khách hàng đông thật đấy.”
Trần Duy không kìm được mà phải cảm thán vì sự nổi tiếng của quán ăn này
“Ha ha, các cậu hẳn là mới đến kinh đô đúng không. Bây giờ vẫn còn sớm nên khách hàng đến quán ăn này vẫn còn chưa nhiều lắm, chờ chút nữa thì chỉ e ngay cả chỗ xếp hàng cũng không đủ đâu.”
Một người trung niên xếp hàng ở phía trước nhóm Nguyễn Phong nghe thấy lời cảm thán của Trần Duy thì liền cười to. Theo sự giới thiệu của người trung niên thì số khách hàng bây giờ vẫn còn là “ít” khiến cho đám Nguyễn Phong không khỏi thêm phần cảm thán.
“Tránh đường, mau tránh đường. Thiếu gia của Thượng Thư bộ Hộ muốn tiến vào quán này, đám dân đen kia mau ra.”
Đúng lúc này, một đám hộ vệ bộ dạng hung dữ đột nhiên tiến đến quát tháo những vị khách đang xếp hàng trước cửa quán. Đồng thời bọn chúng còn xô đẩy những vị khách tách ra thành một lối đi.
“Này, các ngươi làm cái gì thế. Đến sau thì xếp hàng đi, tại sao lại chen ngang như vậy?”
“Thằng kia, mày vừa nói cái gì? Có thích lý sự không hả. Ông lại cho mày một trận bây giờ.”
Nhóm Nguyễn Phong cũng bị đám hộ vệ này đẩy dạt sang một bên. Thấy có kẻ chen ngang lại còn hoành hành thói ác bá, Phúc Cơ nổi giận đùng đùng lên tiếng lý sự với bọn chúng. Thế nhưng đáp lại lời của hắn là sự dữ tợn và bạo ngược của đám hộ vệ. Đúng lúc này thì mấy người Nguyễn Phong đã kịp kéo hắn lại, tránh xảy ra xích mích với đám hộ vệ kia.
“Thôi, bỏ qua đi. Dù sao chúng ta cũng chỉ là sĩ tử ở nơi xa lên kinh dự thí, còn bọn chúng lại là ác bá chuyên hoành hành tại nơi đây. Động vào bọn chúng chỉ thiệt cho chúng ta thôi”
“Anh nói vậy mà nghe được à. Dưới chân thiên tử chẳng nhẽ lại không có vương pháp, tôi không tin là bọn chúng dám làm trái với luật pháp.”
“Ha ha, dưới chân thiên tử có vương pháp, nhưng liệu chúng ta có nhờ được vào cái vương pháp ấy không. Cha hắn là thượng thư bộ hộ đấy, động vào hắn chỉ có chúng ta thiệt thôi. Mà thôi, không nói chuyện này nữa, đến lượt chúng ta vào rồi kìa.”
Phúc Cơ dường như vẫn còn chưa nguôi giận, thế nhưng lúc này đã đến lượt bọn họ vào quán ăn cho nên hắn chỉ đành nén cơn giận trong lòng.
“Anh phục vụ, ở quán này có món gì ngon?”
“Ha ha, món ngon thì quán chúng tôi không thiếu. Xôi cốm, bánh cuốn chả, bún thang, phở bò đều là món ngon nổi tiếng của quán chúng tôi. Ngoài ra còn nhiều món ngon nữa, các vị có thể xem ở thực đơn chúng tôi treo trên tường kia.”
Theo hướng người phục vụ chỉ, Nguyễn Phong chỉ thấy nguyên một bức tường treo dày đặc các thẻ tên món ăn. Số lượng món ăn phong phú khiến cho sáu sĩ tử mới lên kinh cảm thấy có phần lưỡng lự, không biết nên chọn món nào.
“Này anh phục vụ, món bún thang mà anh vừa nhắc đến là như thế nào? Tên món này nghe quả thật lạ quá!”
“Quý khách quả nhiên là có con mắt tinh tường, bún thang chính là món làm lên danh tiếng của cửa hàng chúng tôi. Thang ở đây chính là chỉ nước dùng của bún, cũng là cái tinh túy nhất của món ăn. Trong nước dùng này có đủ vị ngọt của thịt lợn, thịt gà, tôm và còn rất nhiều gia vị khác. Ngoài ra, một bát bún thang còn có hơn hai mươi loại nguyên liệu khác tạo nên hương vị rất đặc trưng cho bát bún.”
“Nghe anh giới thiệu quả thực là quá hấp dẫn. Được rồi, anh chuẩn bị cho chúng tôi sáu bát bún thang nhé.”
“Có liền, có liền.”
Sáu bát bún thang rất nhanh đã được chuẩn bị đầy đủ, tốc độ phục vụ quả thật khiến cho khách hàng không thể không hài lòng.
********************************
Trên lầu hai của quán ăn.
“Ồ, Mạc thiếu gia, thật không ngờ cậu lại có nhã hứng đến đây ăn sáng.”
“Ha ha, Lâm công tử, anh nói vậy quả thật khiến tôi thấy ngượng ngùng. Chỉ riêng việc quán ăn này có thể hấp dẫn cả hai vị thiếu gia nhà họ Lâm là đã đủ thấy chất lượng của quán rồi, tôi không tới đây thì còn tới đâu nữa chứ!”
Vừa bước lên lầu hai, Mạc thiếu gia - cũng chính là thiếu gia của thượng thư hộ bộ - đã nhìn thấy ngay hai vị thiếu gia nhà họ Lâm. Lâm gia và Mạc gia nhiều đời nay vẫn luôn hợp tác với nhau để đối phó với Lê gia và Trần Gia, quan hệ giữa hai phe quả thật không lấy gì làm tốt đẹp cho lắm. Chính vì điều này, quan hệ của đời sau của các dòng họ cũng đã sớm được định hình, con cháu nhà họ Lâm lại liên kế với con cháu nhà Mạc, con cháu nhà họ Lê lại liên kết với con cháu nhà họ Trần. Vị Mạc thiếu gia mới tới này tuy không phải là người thừa kế của dòng họ Mạc, thế nhưng quan hệ giữa hắn và hai vị thiếu gia nhà họ Lâm lại rất tốt, có lẽ chính là do tài “chơi bời” của hắn.
“Mạc công tử, mới sáng ra mà tôi thấy anh có vẻ không vui, phải chăng là đã gặp chuyện gì mất hứng?”
“Ha ha, cũng không phải là chuyện gì đáng kể cho lắm, chẳng qua là có vài kẻ không biết điều muốn lý sự với tôi mà thôi. Chờ chút nữa sau khi thưởng thức bữa sáng xong, tôi nhất định sẽ cho hắn biết hậu quả của việc cứng đầu.”
“Chuyện nhỏ như vậy thật không đáng để anh tức giận. À, chúng tôi có chút việc phải đi trước, anh cứ tự nhiên thưởng thức bữa sáng nhé. Hẹn gặp lại sau.”
“Các anh đã có việc thì tôi cũng không tiện níu giữ, hẹn gặp lại sau. À, nếu có thời gian thì mời các anh đến nhà tôi một chuyến nhé, tôi mới kiếm được một "trò chơi" mới rất hay đấy!”
"Ha ha, được, chúng tôi nhất định sẽ đến xem thử "trò chơi" mới của anh"
Nói dứt lời, hai vị thiếu gia nhà họ Lâm liền đứng lên rời khỏi quán ăn. Vừa bước xuống tầng một, ánh mắt Lâm Chính đột nhiên bắt gặp một bóng dáng quen thuộc, chính là kẻ đã khiến cho hắn suốt đời này phải mang tật ở chân. Cứ nghĩ đến vết thương đã thành tật của mình, Lâm Chính lại cảm thấy trong lòng khó chịu vô cùng, chỉ muốn lập tức xông tới chém đối phương thành ngàn mảnh. Chỉ có điều thực lực chênh lệch giữa hai bên không nhỏ, hắn cũng biết rõ nếu quyết đấu chính diện thì bản thân chỉ có nước thua, chính vì vậy cho nên Lâm Chính chỉ có thể cố gắng kìm nén nỗi giận trong lòng.
“Anh cả, anh làm sao vậy?”
Nhìn thấy biểu hiện khác lạ của Lâm Chính, Lâm Thuận liền lên tiếng hỏi han. Lâm Chính không đáp lời Lâm Thuận mà chỉ về phía nhóm người Nguyễn Phong. Lâm Thuận nhìn theo hướng anh trai mình chỉ liền ngay lập tức biết rõ nguyên nhân.
“Anh cả, chúng ta đi thôi.”
Lâm Thuận dường như đã quên đi nỗi hận trong lòng, chỉ nhìn lướt qua đám Nguyễn Phong một lượt rồi thúc giục Lâm Chính rời đi. Chỉ có điều, khóe miệng Lâm Thuận lúc này lại đang mỉm cười, một nụ cười gian hiểm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.