Bút Vẽ Giang Sơn Mực Tô Xã Tắc
Quyển 2 - Chương 100: Phong vân hội tụ
Khánh An
16/07/2014
Chỉ sau một đêm,
hàng chục thế lực lớn nhỏ trên Đại Việt quốc đều nhất tế xuất quân, cử
ra những đệ tử tinh nhuệ nhất, cùng với những trưởng lão có kinh nghiệm
nhất dẫn đội, mục tiêu chính là linh hỏa vừa mới xuất hiện trên đất Đại
Việt.
Kinh thành, Nam môn.
Một đội nhân mã trang bị tinh chuẩn, khí thế rợp trời đang chỉnh tề xếp hàng dưới cổng thành. Phía xa xa, từng hàng cờ xí tung bay được dựng lên, hình thành một con đường tiễn chân người đi. Đứng trên tường thành, một loạt bá quan văn võ đều mặc quan phục chỉnh tề, sắc mặt nghiêm trang nhìn về phía đoàn người đang ở bên dưới. Ở vị trí cao nhất trên tường thành, một người đàn ông khoảng sáu mươi tuổi, trên mình khoác một bộ áo bào màu vàng, có thêu hình rồng uốn lượn, ánh mắt xa xăm nhìn về phía xa. Đợi cho đến khi mặt trời đã lên cao, người này mới thu hồi ánh mắt lại, tập trung nhìn lên hình dáng người dẫn đầu đội ngũ phía dưới. Bên cạnh hắn, một gã thái giám nghiêm túc đi đến bên cạnh, dùng giọng điệu cẩn thận nhắc nhở:
“Muôn tâu hoàng thượng, giờ lành đã đến, kính mong người đứng ra làm lễ, tiễn đưa đại hoàng tử lên đường bình an thuận lợi”
“Đã đến giờ rồi à, vậy thì ngươi hãy ra lệnh cho bắt đầu nghi lễ đi”
“Dạ, thưa hoàng thượng”
Gã thái giám quay lùi về sau một bước, quay lại nhìn xuống phía dưới tường thành, dõng dạc hô to:
“Giờ lành đã đến, nghi lễ bắt đầu”
Tiếng hô của hắn vừa dứt, phía bên dưới tường thành, một hàng bình sĩ mặc áo giáp hoa lệ đều bước tiến ra. Sau khi đội ngũ đã xếp hàng chỉnh tề, những binh sĩ này liền giơ cao lên những chiếc kèn lớn, ra sức thổi vào đó. Tiếng kèn oai nghiêm vang vọng giữa trời đất trời, mang theo một tiết tấu kì diệu khiến cho người nghe không khỏi dấy lên một niềm cảm xúc hào hùng, dường như nhìn thấy cả một chặng đường dài hình thành và phát triển của nước Đại Việt. Trong không khí tràn đầy xúc cảm này, đội nhân mã chỉnh tề kia càng thêm trở nên hùng tráng hơn, từng bóng lưng thẳng tắp nghiêm nghị, từng ánh mắt mang theo khát vọng cùng niềm tin, đồng loạt nhìn về phía xa, khí thế của đội quân này nhất thời tích tụ này, trực chờ một hiệu lệnh để bùng phát, nhằm thẳng đích đến xa xăm. Mà người dẫn đầu đội ngũ, là một thanh niên khoảng gần ba mươi tuổi, trong khóe mắt cũng ánh lên từng tia tự hào vào trách nhiệm, khóe miệng ẩn hiện một nụ cười tự tin, lúc này lại nhẹ nhàng xuống ngựa, quỳ một gối hướng về phía tường thành.
Ở trên tường thành, người đàn ông trung niên thân khoác áo bào màu vàng, cũng chính là hoàng đế của Đại Việt quốc, nhìn về phía thanh niên đang quỳ dưới tường thành kia, trong mắt ánh lên một tia hài lòng và tán thưởng. Hắn khẽ tiến lên một bước, cất cao giọng, tiếng nói của hắn vẫn trầm ổn có lực vô cùng, không khác gì còn đang tuổi tráng niên:
“Hiếu nhi, con là con trai trưởng của ta, cũng là người con trai mà ta vừa lòng nhất. Con là một người tự biết chừng mực, làm việc rất cẩn thận, vì vậy ta cũng không có gì cần phải dặn dò nhiều. Đi đi, con trai của ta, ta tin con sẽ đạt được thành quả như ý.”
Nói rồi, hoàng đế Đại Việt quốc khẽ giơ tay lên vẫy chào con trai mình. Tất cả quan viên đang đứng hai bên cũng đều đồng loạt giơ tay lên vẫy chào đội ngũ phía dưới. Hiếu hoàng tử lại hướng về vua cha cúi đầu làm lễ từ biệt, sau đó mới quay người lên ngựa. Thân hình vừa ổn định trên lưng ngựa, hắn liền giơ một tay lên, ra hiệu lệnh:
“Tất cả đội ngũ nghe lệnh. Mục tiêu: Trạm dịch chuyển phi hành. Xuất phát”
Tiếng vó ngựa nhất thời nổi lên dồn dập, cả đội ngũ theo một hiệu lệnh của vị hoàng tử này, liền nhất tề tiến lên. Vó ngựa phi như bay, thế nhưng đội ngũ vẫn chỉnh tề, hàng lối nguyên vẹn không rối loạn chút nào. Hoàng đế Đại Việt đứng trên thành cao, nhìn đội ngũ của đại hoàng tử dần xa khuất phía chân trời, khẽ thở dài một tiếng:
“Hiếu nhi, bình an trở về nhé”
*********
Cùng lúc đại hoàng tử xuất phát từ phía thành nam, tại Tây môn cũng có một người một ngựa đang đứng dưới cửa thành, bịn rịn chia tay người thân.
“Nhân nhi, ta biết con trong lòng đối với cha con có khúc mắc, nhưng dù sao ông ấy cũng là cha con, nếu con muốn đi thì cũng nên từ biệt ông ấy một tiếng chứ.”
“Mẹ à, mẹ đừng khuyên con nữa. Giờ này có lẽ cha vẫn còn đang ở Nam môn từ biệt đại ca ấy chứ. Rõ ràng cũng là con trai của người, vậy mà cha đều cho những người khác cơ hội, chỉ riêng mình con là cha chưa bao giờ quan tâm đến. Lần này con đã quyết rồi, con nhất định phải lấy được linh hỏa, có như vậy con mới có thể lọt vào mắt cha, mới có cơ hội để được ngồi lên ngôi vua.”
“Ài, con trai, con còn quá trẻ, đối với sự việc vẫn còn chưa hiểu rõ ràng triệt để. Cái ngai vàng ấy, ngồi lên cũng chẳng thoải mái gì đâu. Thôi, nếu ý con đã quyết, mẹ cũng sẽ không ngăn cản con nữa. Con trai, lên đường bình an, đi đến nơi về đến chốn nhé.”
“Mẹ, con biết con hay làm mẹ phải lo lắng, nhưng chỉ một lần này nữa thôi, sau này con nhất định sẽ để mẹ được sống một cuộc sống thoải mái, không phải chịu cảnh bị người ghẻ lạnh, không có danh phận như hiện giờ. Mẹ à, con đi đây”
Nói rồi, vị Nhân hoàng tư này xoay người lên ngựa, vội vã phóng đi, giống như sợ rằng nếu lưu lại thêm một lúc thì sẽ bị tình cảm quyến luyến, không còn đủ quyết tâm để ra đi nữa. Dưới cửa thành, một bóng hình người mẹ lặng yên đứng nhìn con trai ra đi, trên khóe mắt nước mắt tuôn rơi, nhè nhẹ vẫy tay tiễn biệt con trai.
**********
Ngoại ô kinh đô, tại một trang viên bề thế, một đội nhân mã cũng đang bận rộn sắp xếp, chuẩn bị xuất phát. Một người đàn ông trung niên khuôn mặt nghiêm nghị đang lặng yên đứng nhìn đội ngũ, đầu lông mày thoáng cau lại, giống như đang suy tư điều gì. Chỉ là rất nhanh hắn đã thu lại vẻ suy tư này, khẽ hắng giọng một tiếng. Đội ngũ kia theo một tiếng hắng giọng của hắn rất nhanh đã yên ổn lại, từ trong hàng ngũ, hai thanh niên cùng lúc bước ra, còn có một cô gái cũng nhẹ nhàng bước theo. Người thanh niên dáng vẻ có chút lớn hơn khuôn mặt rất chững chạc, dáng ngươi cũng khá cao ráo khôi ngô, chỉ là khi bước đi có chút khập khễnh, dường như là chân bị tật. Mà người còn lại, thân thể hắn cũng cường tráng mạnh khỏe, chỉ là vẻ mặt lại khá là lạnh lẽo, còn có một chút gian hiểm nhưng không lộ ra ngoài.
Người trung niên nhìn hai thanh niên này một lượt, hai cánh tay hắn nhẹ nhàng đặt lên vai mỗi người, giọng nói già dặn nhưng vẫn ấm áp:
“Lâm Chính, Lâm Thuận, các con chính là niềm hy vọng trong tương lai của dòng họ Lâm chúng ta. Lần này ta cho các con tham gia vào cuộc truy tìm linh hỏa này, mục đích chính là muốn các con theo chân cao nhân, rèn luyện bản lĩnh, mở mang kiến thức. Nên nhớ rằng, linh hỏa tuy rằng quý giá, nhưng cuộc tranh đoạt này lại là một vũng bùn, không đủ thực lực tuyệt đối không thể dấn thân vào quá sâu, nếu không thì sẽ không rút chân ra được nữa. Các con đều là con trai ta, ta không hy vọng có bất kỳ chuyện gì xảy ra với các con, vì thế lần này hãy làm việc cẩn thận.”
“Dạ, chúng con biết rồi thưa cha. Nhưng nếu có cơ hội, liệu chúng ta có nên cướp lấy linh hỏa không ạ?”
“Không, tuyệt đối không được đoạt lấy linh hỏa. Việc tranh đoạt linh hỏa, hãy để cho những người kia làm, các con lần này mục đích chính là rèn luyện, nếu có nguy hiểm thì nên biết lùi lại. Cũng tuyệt đối không được trêu chọc bất cứ kẻ nào, bởi những thế lực có thể tham gia lần tranh đoạt này, thực lực tuyệt không kém hơn chúng ta. Các con còn nhớ bài học lần trước chứ? Nếu vẫn còn ghi nhớ thì tốt nhất là làm mọi việc cẩn thận một chút. Lời cuối cùng, ta hy vọng các con có thể bình an trở về”
Hai người Lâm Chính, Lâm Thuận nghe cha dặn dò, liên tiếp cúi đầu vâng dạ, sau đó liền quay người lên ngựa, thúc giục đội ngũ xuất phát. Lâm gia chủ nhìn theo bóng lưng hai con trai rời xa, trong lòng lại lo lắng không thôi:
“Hy vọng các con có thể cẩn thận một chút, đừng để bị những kẻ kia lợi dụng. Chuyện tranh đoạt lần này, tốt nhất là không nên dây dưa vào quá nhiều”
************
Huyện Tương Dương, Phủ An Tĩnh
Sáng sớm ngày thứ hai kể từ khi linh hỏa xuất hiện.
Chỉ mới hai ngày trôi qua, thế nhưng số lượng người đổ về đây đã tăng lên đến chóng mặt. Tất cả các nhà trọ trong huyện đều đã chật kín chỗ, mà cánh rừng phía tây lúc này đây cũng đã dày đặc bóng người, chỉ là tất cả mọi người lại chưa ai có thể tiến sâu vào rừng, bởi kể từ khi linh hỏa xuất hiện, rừng cây cũng chuyển mình thay đổi, hình thành lên một thành lũy thiên nhiên vững chắc vô cùng, ngăn cản tất cả nhân loại ở phía bên ngoài.
Tại một tiệm thuốc trong huyện, sáng hôm nay lại treo biển đóng cửa nghỉ nửa ngày, cũng may từ khi linh hỏa xuất hiện đến giờ, thời tiết lại trở nên dịu đi không ít, tuy vẫn còn nắng nóng ngày hè, nhưng so với những hôm trước thì đã dễ chịu hơn rất nhiều, vì vậy nên số người mắc bệnh cũng giảm hẳn đi. Trước cửa hiệu thuốc lúc này, mấy người Nguyễn Phong đang chuẩn bị xuất phát.
“Phong nhi, lần này ta không thể cùng các con tham gia tìm kiếm linh hỏa rồi, công việc chữa trị cho đám trẻ trong vùng giờ đang bận rộng, ta tạm thời không thể dứt ra được. Hành trình lần này, coi như là hành trình của riêng những người trẻ tuổi các con. Cố lên nhé, ta tin là con có thể đoạt được chân hỏa. Ở đây có chút đồ ta đã chuẩn bị cho con, lúc cấp bách có lẽ cũng có hiệu quả.”
“Đa tạ sư phụ, bọn con lần này nhất định sẽ đạt được linh hỏa, không làm phụ lòng sư phụ quan tâm.”
“Tốt, vậy hãy xuất phát đi, ta chờ tin tốt lành của các con”
“Sư phụ, chúng con đi nhé”
Mấy người Nguyễn Phong vừa mới xuất phát chưa được bao lâu, phía trước chợt truyền đến một tiếng gió rít, ngẩng đầu lên đã thấy Từ Hồng bay đến trước mặt.
“Từ Hồng, ngươi cũng đến tiễn bọn ta sao?”
“Ha ha, ai nói là ta sẽ tiễn các ngươi chứ. Ta thấy là nhóm các ngươi còn đang thiếu người đấy, ta cũng không ngại đi cùng các ngươi một phen đâu”
“Tốt, vậy thì thật tốt quá. Nhưng mà ngươi lần này đã hỏi qua cha ngươi chưa? Ta nhớ là ngươi lần trước trở về đã bị cha ngươi phạt giam lỏng một tháng cơ mà”
“Suỵt, mau khởi hành đi, lần này là ta chốn đến đây đi cùng các ngươi đó. Nhanh xuất phát đi nào, nếu không cha ta mà đến là ta không có cơ hội đi nữa đâu”
“Ha ha, vậy được, chúng ta xuất phát nào”
Bốn người nhanh chóng lên đường, không hề phát hiện ra phía xa xa, ẩn sau một tán cây, một bóng người đang lơ lửng giữa không trung nhìn theo họ.
“Sao, không nỡ để con trai đi vào chỗ nguy hiểm à?”
Vũ Ngôn không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh bóng người kia.
“Hừ, ta làm sao mà có cái loại lòng dạ đàn bà đó chứ”
“Ha ha, vậy ngươi nấp ở đây làm gì?”
“Ta chỉ muốn nhìn nó ra đi mà thôi”
“Ha ha, ta biết trong lòng ngươi nghĩ gì mà. Thôi, cứ để mấy đứa nhỏ tự do đi, dù sao chúng cũng không còn nhỏ nữa rồi. Không ngại thì xuống đây uống với ta vài chén rượu nhạt đi nào”
“Được, uống thì uống.”
Kinh thành, Nam môn.
Một đội nhân mã trang bị tinh chuẩn, khí thế rợp trời đang chỉnh tề xếp hàng dưới cổng thành. Phía xa xa, từng hàng cờ xí tung bay được dựng lên, hình thành một con đường tiễn chân người đi. Đứng trên tường thành, một loạt bá quan văn võ đều mặc quan phục chỉnh tề, sắc mặt nghiêm trang nhìn về phía đoàn người đang ở bên dưới. Ở vị trí cao nhất trên tường thành, một người đàn ông khoảng sáu mươi tuổi, trên mình khoác một bộ áo bào màu vàng, có thêu hình rồng uốn lượn, ánh mắt xa xăm nhìn về phía xa. Đợi cho đến khi mặt trời đã lên cao, người này mới thu hồi ánh mắt lại, tập trung nhìn lên hình dáng người dẫn đầu đội ngũ phía dưới. Bên cạnh hắn, một gã thái giám nghiêm túc đi đến bên cạnh, dùng giọng điệu cẩn thận nhắc nhở:
“Muôn tâu hoàng thượng, giờ lành đã đến, kính mong người đứng ra làm lễ, tiễn đưa đại hoàng tử lên đường bình an thuận lợi”
“Đã đến giờ rồi à, vậy thì ngươi hãy ra lệnh cho bắt đầu nghi lễ đi”
“Dạ, thưa hoàng thượng”
Gã thái giám quay lùi về sau một bước, quay lại nhìn xuống phía dưới tường thành, dõng dạc hô to:
“Giờ lành đã đến, nghi lễ bắt đầu”
Tiếng hô của hắn vừa dứt, phía bên dưới tường thành, một hàng bình sĩ mặc áo giáp hoa lệ đều bước tiến ra. Sau khi đội ngũ đã xếp hàng chỉnh tề, những binh sĩ này liền giơ cao lên những chiếc kèn lớn, ra sức thổi vào đó. Tiếng kèn oai nghiêm vang vọng giữa trời đất trời, mang theo một tiết tấu kì diệu khiến cho người nghe không khỏi dấy lên một niềm cảm xúc hào hùng, dường như nhìn thấy cả một chặng đường dài hình thành và phát triển của nước Đại Việt. Trong không khí tràn đầy xúc cảm này, đội nhân mã chỉnh tề kia càng thêm trở nên hùng tráng hơn, từng bóng lưng thẳng tắp nghiêm nghị, từng ánh mắt mang theo khát vọng cùng niềm tin, đồng loạt nhìn về phía xa, khí thế của đội quân này nhất thời tích tụ này, trực chờ một hiệu lệnh để bùng phát, nhằm thẳng đích đến xa xăm. Mà người dẫn đầu đội ngũ, là một thanh niên khoảng gần ba mươi tuổi, trong khóe mắt cũng ánh lên từng tia tự hào vào trách nhiệm, khóe miệng ẩn hiện một nụ cười tự tin, lúc này lại nhẹ nhàng xuống ngựa, quỳ một gối hướng về phía tường thành.
Ở trên tường thành, người đàn ông trung niên thân khoác áo bào màu vàng, cũng chính là hoàng đế của Đại Việt quốc, nhìn về phía thanh niên đang quỳ dưới tường thành kia, trong mắt ánh lên một tia hài lòng và tán thưởng. Hắn khẽ tiến lên một bước, cất cao giọng, tiếng nói của hắn vẫn trầm ổn có lực vô cùng, không khác gì còn đang tuổi tráng niên:
“Hiếu nhi, con là con trai trưởng của ta, cũng là người con trai mà ta vừa lòng nhất. Con là một người tự biết chừng mực, làm việc rất cẩn thận, vì vậy ta cũng không có gì cần phải dặn dò nhiều. Đi đi, con trai của ta, ta tin con sẽ đạt được thành quả như ý.”
Nói rồi, hoàng đế Đại Việt quốc khẽ giơ tay lên vẫy chào con trai mình. Tất cả quan viên đang đứng hai bên cũng đều đồng loạt giơ tay lên vẫy chào đội ngũ phía dưới. Hiếu hoàng tử lại hướng về vua cha cúi đầu làm lễ từ biệt, sau đó mới quay người lên ngựa. Thân hình vừa ổn định trên lưng ngựa, hắn liền giơ một tay lên, ra hiệu lệnh:
“Tất cả đội ngũ nghe lệnh. Mục tiêu: Trạm dịch chuyển phi hành. Xuất phát”
Tiếng vó ngựa nhất thời nổi lên dồn dập, cả đội ngũ theo một hiệu lệnh của vị hoàng tử này, liền nhất tề tiến lên. Vó ngựa phi như bay, thế nhưng đội ngũ vẫn chỉnh tề, hàng lối nguyên vẹn không rối loạn chút nào. Hoàng đế Đại Việt đứng trên thành cao, nhìn đội ngũ của đại hoàng tử dần xa khuất phía chân trời, khẽ thở dài một tiếng:
“Hiếu nhi, bình an trở về nhé”
*********
Cùng lúc đại hoàng tử xuất phát từ phía thành nam, tại Tây môn cũng có một người một ngựa đang đứng dưới cửa thành, bịn rịn chia tay người thân.
“Nhân nhi, ta biết con trong lòng đối với cha con có khúc mắc, nhưng dù sao ông ấy cũng là cha con, nếu con muốn đi thì cũng nên từ biệt ông ấy một tiếng chứ.”
“Mẹ à, mẹ đừng khuyên con nữa. Giờ này có lẽ cha vẫn còn đang ở Nam môn từ biệt đại ca ấy chứ. Rõ ràng cũng là con trai của người, vậy mà cha đều cho những người khác cơ hội, chỉ riêng mình con là cha chưa bao giờ quan tâm đến. Lần này con đã quyết rồi, con nhất định phải lấy được linh hỏa, có như vậy con mới có thể lọt vào mắt cha, mới có cơ hội để được ngồi lên ngôi vua.”
“Ài, con trai, con còn quá trẻ, đối với sự việc vẫn còn chưa hiểu rõ ràng triệt để. Cái ngai vàng ấy, ngồi lên cũng chẳng thoải mái gì đâu. Thôi, nếu ý con đã quyết, mẹ cũng sẽ không ngăn cản con nữa. Con trai, lên đường bình an, đi đến nơi về đến chốn nhé.”
“Mẹ, con biết con hay làm mẹ phải lo lắng, nhưng chỉ một lần này nữa thôi, sau này con nhất định sẽ để mẹ được sống một cuộc sống thoải mái, không phải chịu cảnh bị người ghẻ lạnh, không có danh phận như hiện giờ. Mẹ à, con đi đây”
Nói rồi, vị Nhân hoàng tư này xoay người lên ngựa, vội vã phóng đi, giống như sợ rằng nếu lưu lại thêm một lúc thì sẽ bị tình cảm quyến luyến, không còn đủ quyết tâm để ra đi nữa. Dưới cửa thành, một bóng hình người mẹ lặng yên đứng nhìn con trai ra đi, trên khóe mắt nước mắt tuôn rơi, nhè nhẹ vẫy tay tiễn biệt con trai.
**********
Ngoại ô kinh đô, tại một trang viên bề thế, một đội nhân mã cũng đang bận rộn sắp xếp, chuẩn bị xuất phát. Một người đàn ông trung niên khuôn mặt nghiêm nghị đang lặng yên đứng nhìn đội ngũ, đầu lông mày thoáng cau lại, giống như đang suy tư điều gì. Chỉ là rất nhanh hắn đã thu lại vẻ suy tư này, khẽ hắng giọng một tiếng. Đội ngũ kia theo một tiếng hắng giọng của hắn rất nhanh đã yên ổn lại, từ trong hàng ngũ, hai thanh niên cùng lúc bước ra, còn có một cô gái cũng nhẹ nhàng bước theo. Người thanh niên dáng vẻ có chút lớn hơn khuôn mặt rất chững chạc, dáng ngươi cũng khá cao ráo khôi ngô, chỉ là khi bước đi có chút khập khễnh, dường như là chân bị tật. Mà người còn lại, thân thể hắn cũng cường tráng mạnh khỏe, chỉ là vẻ mặt lại khá là lạnh lẽo, còn có một chút gian hiểm nhưng không lộ ra ngoài.
Người trung niên nhìn hai thanh niên này một lượt, hai cánh tay hắn nhẹ nhàng đặt lên vai mỗi người, giọng nói già dặn nhưng vẫn ấm áp:
“Lâm Chính, Lâm Thuận, các con chính là niềm hy vọng trong tương lai của dòng họ Lâm chúng ta. Lần này ta cho các con tham gia vào cuộc truy tìm linh hỏa này, mục đích chính là muốn các con theo chân cao nhân, rèn luyện bản lĩnh, mở mang kiến thức. Nên nhớ rằng, linh hỏa tuy rằng quý giá, nhưng cuộc tranh đoạt này lại là một vũng bùn, không đủ thực lực tuyệt đối không thể dấn thân vào quá sâu, nếu không thì sẽ không rút chân ra được nữa. Các con đều là con trai ta, ta không hy vọng có bất kỳ chuyện gì xảy ra với các con, vì thế lần này hãy làm việc cẩn thận.”
“Dạ, chúng con biết rồi thưa cha. Nhưng nếu có cơ hội, liệu chúng ta có nên cướp lấy linh hỏa không ạ?”
“Không, tuyệt đối không được đoạt lấy linh hỏa. Việc tranh đoạt linh hỏa, hãy để cho những người kia làm, các con lần này mục đích chính là rèn luyện, nếu có nguy hiểm thì nên biết lùi lại. Cũng tuyệt đối không được trêu chọc bất cứ kẻ nào, bởi những thế lực có thể tham gia lần tranh đoạt này, thực lực tuyệt không kém hơn chúng ta. Các con còn nhớ bài học lần trước chứ? Nếu vẫn còn ghi nhớ thì tốt nhất là làm mọi việc cẩn thận một chút. Lời cuối cùng, ta hy vọng các con có thể bình an trở về”
Hai người Lâm Chính, Lâm Thuận nghe cha dặn dò, liên tiếp cúi đầu vâng dạ, sau đó liền quay người lên ngựa, thúc giục đội ngũ xuất phát. Lâm gia chủ nhìn theo bóng lưng hai con trai rời xa, trong lòng lại lo lắng không thôi:
“Hy vọng các con có thể cẩn thận một chút, đừng để bị những kẻ kia lợi dụng. Chuyện tranh đoạt lần này, tốt nhất là không nên dây dưa vào quá nhiều”
************
Huyện Tương Dương, Phủ An Tĩnh
Sáng sớm ngày thứ hai kể từ khi linh hỏa xuất hiện.
Chỉ mới hai ngày trôi qua, thế nhưng số lượng người đổ về đây đã tăng lên đến chóng mặt. Tất cả các nhà trọ trong huyện đều đã chật kín chỗ, mà cánh rừng phía tây lúc này đây cũng đã dày đặc bóng người, chỉ là tất cả mọi người lại chưa ai có thể tiến sâu vào rừng, bởi kể từ khi linh hỏa xuất hiện, rừng cây cũng chuyển mình thay đổi, hình thành lên một thành lũy thiên nhiên vững chắc vô cùng, ngăn cản tất cả nhân loại ở phía bên ngoài.
Tại một tiệm thuốc trong huyện, sáng hôm nay lại treo biển đóng cửa nghỉ nửa ngày, cũng may từ khi linh hỏa xuất hiện đến giờ, thời tiết lại trở nên dịu đi không ít, tuy vẫn còn nắng nóng ngày hè, nhưng so với những hôm trước thì đã dễ chịu hơn rất nhiều, vì vậy nên số người mắc bệnh cũng giảm hẳn đi. Trước cửa hiệu thuốc lúc này, mấy người Nguyễn Phong đang chuẩn bị xuất phát.
“Phong nhi, lần này ta không thể cùng các con tham gia tìm kiếm linh hỏa rồi, công việc chữa trị cho đám trẻ trong vùng giờ đang bận rộng, ta tạm thời không thể dứt ra được. Hành trình lần này, coi như là hành trình của riêng những người trẻ tuổi các con. Cố lên nhé, ta tin là con có thể đoạt được chân hỏa. Ở đây có chút đồ ta đã chuẩn bị cho con, lúc cấp bách có lẽ cũng có hiệu quả.”
“Đa tạ sư phụ, bọn con lần này nhất định sẽ đạt được linh hỏa, không làm phụ lòng sư phụ quan tâm.”
“Tốt, vậy hãy xuất phát đi, ta chờ tin tốt lành của các con”
“Sư phụ, chúng con đi nhé”
Mấy người Nguyễn Phong vừa mới xuất phát chưa được bao lâu, phía trước chợt truyền đến một tiếng gió rít, ngẩng đầu lên đã thấy Từ Hồng bay đến trước mặt.
“Từ Hồng, ngươi cũng đến tiễn bọn ta sao?”
“Ha ha, ai nói là ta sẽ tiễn các ngươi chứ. Ta thấy là nhóm các ngươi còn đang thiếu người đấy, ta cũng không ngại đi cùng các ngươi một phen đâu”
“Tốt, vậy thì thật tốt quá. Nhưng mà ngươi lần này đã hỏi qua cha ngươi chưa? Ta nhớ là ngươi lần trước trở về đã bị cha ngươi phạt giam lỏng một tháng cơ mà”
“Suỵt, mau khởi hành đi, lần này là ta chốn đến đây đi cùng các ngươi đó. Nhanh xuất phát đi nào, nếu không cha ta mà đến là ta không có cơ hội đi nữa đâu”
“Ha ha, vậy được, chúng ta xuất phát nào”
Bốn người nhanh chóng lên đường, không hề phát hiện ra phía xa xa, ẩn sau một tán cây, một bóng người đang lơ lửng giữa không trung nhìn theo họ.
“Sao, không nỡ để con trai đi vào chỗ nguy hiểm à?”
Vũ Ngôn không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh bóng người kia.
“Hừ, ta làm sao mà có cái loại lòng dạ đàn bà đó chứ”
“Ha ha, vậy ngươi nấp ở đây làm gì?”
“Ta chỉ muốn nhìn nó ra đi mà thôi”
“Ha ha, ta biết trong lòng ngươi nghĩ gì mà. Thôi, cứ để mấy đứa nhỏ tự do đi, dù sao chúng cũng không còn nhỏ nữa rồi. Không ngại thì xuống đây uống với ta vài chén rượu nhạt đi nào”
“Được, uống thì uống.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.