Bút Vẽ Giang Sơn Mực Tô Xã Tắc
Quyển 3 - Chương 202: Tất Diệt Huyễn Linh
Khánh An
11/12/2014
““Hử? Chỉ đối phó với một đứa con gái mà lại phải triệu hồi cả Tất Diệt Huyễn Linh sao?”
Gã ma tướng kinh ngạc hô lên một tiếng, ánh mắt âm u nhìn về phía con quái mới được triệu hồi không khỏi ánh lên vài tia phức tạp. Người con gái kia, điệu múa kia, thậm chí cả ánh trăng lạnh lẽo kia! Tất cả đã gợi lên trong tâm trí gã ma tướng một mảnh ký ức mà hắn cố gắng chôn dấu suốt hai mươi năm qua. Bàn tay thô ráp sần sùi khẽ sờ lên vết sẹo trước ngực, gã ma tướng thoáng trầm tư một chút rồi lập tức chuyển mình bay về phía Thanh.
*****************************
“Chà, đám ma tộc này cũng mạnh tay gớm! Chiến đấu với một cô bé mà lại triệu hồi cả Tất Diệt Huyễn Linh ra, thật đúng là…”
Trong một căn nhà nhỏ tại phía nam thành Đông Long, một ông lão râu tóc bạc trắng đang chăm chú quan sát về phía Thanh. Bên cạnh lão là một cậu nhóc khoảng chừng mười hai mười ba tuổi, ánh mắt hiếu động lúc này cũng đã bị trận chiến trên bầu trời cuốn hút. Mang theo vẻ hiếu kỳ nhìn con quái vật mới được triệu hồi, cậu bé không kìm được mà lên tiếng hỏi ông lão:
“Sư phụ, Tất Diệt Huyễn Linh là thứ gì thế ạ?”
“Cái gì, ngay cả Tất Diệt Huyễn Linh mà con cũng không biết sao? Đứa nhóc này, thật đúng là uổng công ta dạy dỗ con bấy lâu mà!”
“Thôi mà sư phụ, người chỉ suốt ngày tập trung vào rèn với đúc, mà nếu không rèn đúc thì lại uống rượu. Chỉ khổ cho con suốt ngày phải đọc cái mớ sách cũ mèm của người!”
“Cái gì, mớ sách cũ mèm? Con có biết những bí kíp đó quý giá đến thế nào không. Cái mớ sách cũ mèm mà con nói ấy, chỉ cần ta quăng ra một quyển là đã có khối kẻ đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán để tranh giành rồi đấy!”
“Sách của sư phụ quý thế cơ à? Thế mà con thấy người vẫn suốt ngày than vãn là thiếu tiền mua rượu đó thôi.”
“Hử, ta than là vì, là vì… Mà thôi, ta không tranh cãi với con nữa!”
“Vậy sư phụ mau nói cho con biết về Tất Diệt Huyễn Linh đi.”
“Được rồi, được rồi!”
Ngừng lại một chút, ông lão khẽ vuốt chòm râu bạc phơ của mình, ánh mắt lim dim nhìn về phía con quái vật mà bắt đầu kể:
“Tất Diệt Huyễn Linh, trên cơ bản chính là linh hồn của những hồn thú mạnh mẽ. Chỉ có điều những linh hồn này đều đã bị ma khí xâm nhập và biến đổi, sau đó lại bị đám ma tộc cải tạo trở thành một thứ vũ khí đáng sợ, một thứ vũ khí có lý trí. Nhìn theo một khía cạnh nào đó thì đám Tất Diệt Huyễn Linh này rất giống với con rối, chúng không biết đau đớn, không biết mỏi mệt, lại rất phục tùng mệnh lệnh của kẻ điều khiển. Chẳng qua, linh hồn dù có cải tạo thì vẫn là linh hồn, mà linh hồn không thể tồn tại độc lập tại cõi trần, cũng không thể bị điều khiển hoàn toàn được. Sâu thẳm trong những linh hồn này luôn tồn tại một niềm uất hận to lớn đối với những kẻ khống chế chúng. Chính niềm oán hận ấy đã giúp cho những linh hồn này tồn tại, mà cũng chính niềm oán hận ấy khiến bọn chúng tan biến. Một khi sự khống chế của ma tộc đối với đám Tất Diệt Huyễn Linh ấy trở nên lỏng lẻo, nỗi oán hận tận sâu trong linh hồn chúng sẽ trỗi dậy, khiến cho lũ quái vật này nổi điên mà tàn sát tất cả mọi sinh vật xung quanh chúng, sau cùng là tàn sát chính bản thân chúng. Chính vì lẽ ấy mà đám quái vật này mới có cái tên Tất Diệt!”
“Ôi trời, đáng sợ quá, đáng sợ quá! Chị gái kia liệu có thể chống lại được con quái vật ấy không? Chúng ta có nên ra tay giúp chị ấy không sư phụ?”
“Không cần, con Tất Diệt Huyễn Linh này được triệu tập một cách vội vàng cho nên sức mạnh cũng đã bị hạn chế nhiều, sự khống chế của đám ma tộc đối với nó cũng trở nên lỏng lẻo hơn hẳn bình thường, nó không thể làm khó được cô gái kia đâu. Chẳng qua chúng ta vẫn nên chuẩn bị đi thôi, sắp đến lúc hành động rồi!”
“A ha, vậy thì tốt quá, con chán phải chờ đợi lắm rồi!”
Chú nhóc reo lên một tiếng vui mừng rồi vội vàng chạy vào trong gian nhà. Chỉ một lát sau, từ trong căn nhà nhỏ vang lên từng trận âm thanh kẽo kẹt cứng nhắc lạ thường.
“Rầm”
Cánh cửa gỗ bất chợt bị đá bay. Một bóng đen to lớn chậm rãi bước ra khỏi căn nhà, mỗi bước nhìn như vô cùng nặng nề thế nhưng lại không hề phát ra bất cứ âm thanh chấn động nào. Bóng đen ấy vậy mà lại là một con rối, mà trên vai con rối chính là chú nhóc hiếu động nọ!
*********************************************
“Sư phụ, đám ma tộc đã triệu hồi Tất Diệt Huyễn Linh để đối phó với Thanh, chúng ta có nên ra tay trợ giúp em ấy hay không ạ?”
Trong một căn nhà nhỏ nằm chính giữa khu xóm liều phía Tây, một người đàn ông trung niên râu tóc bạc trắng đang lặng yên tĩnh tọa. Đúng lúc này, một cô gái tuổi độ đôi mươi đột nhiên bước vào phòng, giọng điệu gấp gáp thông báo với người đàn ông nọ. Nhẹ thở ra một hơi dài, người đàn ông trung niên chậm rãi mở mắt, ánh mắt sâu thẳm thâm thúy lạ thường:
“Cũng được! Con hãy dẫn theo mười lăm người nữa xuất phát trước, nhanh chóng khởi động trận pháp chúng ta đã sớm bố trí để hỗ trợ Thanh đi.”
“Con rõ rồi ạ!”
Cô gái gật đầu đáp một tiếng rồi vội vã quay người rời đi. Người đàn ông nhìn theo bóng lưng của cô gái, nhẹ giọng nói thầm vài tiếng:
“Nhớ phải cẩn thận đấy!”
Tiếng nói nhỏ nhẹ tan vào không khí, trong ánh mắt của người đàn ông nọ thoáng hiện lên một tia hoảng hốt lạ thường. Hoàn cảnh ngày hôm nay, thật quen thuộc!
*********************************************
“Quác!”
Tất Diệt Huyễn Linh ngửa mặt lên trời thét vang, tiếng kêu quái dị như muốn xé nát cả linh hồn người nghe. Cặp cánh sắc bén khẽ vung lên, nơi đầu cánh tức thì xuất hiện từng khối khói đen như mực phóng thẳng về phía vầng trăng sáng. Khói đen xé gió mà đi, tốc độ càng lúc càng nhanh. Bầu không khí nặng nề đầy áp lực ma sát với khói đen phát ra từng tràng âm thanh dữ dội. Hình thể của từng khối khói đen dần trở nên thuôn dài, để lộ ra mũi nhọn sắc bén vốn ẩn sâu trong lớp khói.
“Tinh tang!”
Tiếng đàn chợt chuyển cao vút sắc bén, vành trăng sáng thoáng rung lên một trận, tỏa ra một làn ánh sáng bạc lạnh lẽo. Từng mũi tên đen nhánh ầm ầm trút xuống vầng sáng bạc như mưa, thế nhưng những mũi tên này chỉ cần chạm vào ánh sáng bạc liền nhanh chóng tan biến.
Con quái vật như nhận ra được loại công kích này không thể uy hiếp vầng trăng bạc liền dứt khoát biến chiêu. Thân thể to lớn chỉ toàn xương của con quái vật đột ngột xoay tròn. Cặp cánh sắc bén giang rộng như hai lưỡi đao thuận theo đà xoay mà chém liên tục lên vành trăng. Tiếng đàn cao vút dần trở nên dồn dập, ánh trăng càng lúc càng chói lòa, va chạm gay gắt với đòn công kích của Tất Diệt Huyễn Linh.
“Choang!”
Đâu đó chợt vang lên âm thanh vỡ vụn. Mảnh trăng vốn tròn đầy đột nhiên khuyết mất một mảnh nhỏ. Chỉ một mảnh khuyết nho nhỏ thế nhưng lại khiến vành trăng tròn như mất đi một nửa sức mạnh. Sự vẹn toàn của vành trăng đã tan biến, sơ hở lộ ra càng lúc càng nhiều. Con quái vật tinh nhạy nắm bắt từng điểm sơ hở của vành trăng mà tấn công dồn dập. Chỉ thoáng qua một chớp mắt mà vành trăng đã xuất hiện hàng chục vết khuyết, ánh trăng lạnh lẽo cũng dần trở nên ảm đạm. Giữa bầu trời, chỉ còn lại một vầng trăng tàn!
“Groác!”
Tất Diệt Huyễn Linh đắc ý gào lên một tiếng. Mười bốn cái móng vuốt thô kệch sắc nhọn cùng lúc vồ đến vầng trăng tàn, dễ dàng xé đi một mảng lớn ánh trăng mờ nhạt.
“Tịch!”
Tiếng đàn đột nhiên gãy đôi, dây đàn dường như đã đứt. Một điểm sáng đỏ tươi chợt hiện tại vị trí trung tâm vầng trăng. Trăng tàn nhỏ máu! Sắc đỏ nhanh chóng lan tràn ra khắp vầng trăng, ánh trăng bàng bạc dần chuyển sang hồng, một màu hồng lạnh lẽo và thê lương. Móng vuốt của con quái vật vừa chạm vào thứ ánh sáng màu hồng ấy liền sinh ra từng mảnh da thịt, thế nhưng lớp da thịt ấy rất nhanh đã trở nên tàn tạ héo úa, cuối cùng hóa thành từng đám cát bụi bị gió cuốn bay.
Cuốn theo lớp cát bụi ấy còn có cả từng đám khói đen như mực, để lộ ra một chiếc móng vuốt trong suốt như thủy tinh. Ánh mắt tối tăm của Tất Diệt Huyễn Linh khi nhìn vào chiếc móng vuốt mỏng manh ấy đột nhiên lộ ra một tia mê mẩn, chỉ có điều sự mê mẩn ấy rất nhanh đã bị thay thế bởi một nỗi giận dữ điên cuồng. Trong lòng Tất Diệt Huyễn Linh dường như vừa có thứ gì đó thức tỉnh, là ý chí của chính bản thân nó! Tất Diệt Huyễn Linh đột nhiên ngửa đầu lên trời rú vang, từng chiếc móng vuốt trong suốt bất ngờ tự đâm thẳng vào khung xương ngực thô kệch.
“Rắc rắc!”
Khung xương đã khô kiệt nào có thể chịu được từng đợt tấn công điên cuồng như vậy, từng chiếc xương đen như mực dần dần vỡ nát, gãy rời ra khỏi khung xương. Một chiếc móng vuốt trong suốt đột nhiên lồng vào khe hở vừa xuất hiện, nắm chặt lấy khối ngọc đen đang tỏa ra từng vầng u tối. Con quái vật vốn không thể cảm thụ niềm đau đớn lúc này lại đột nhiên run rẩy, như thể đang phải chịu đựng một nỗi đau thấu tận linh hồn. Thế nhưng, trong ánh mắt con quái vật lúc này lại le lói một tia hy vọng và quyết tâm, cặp móng vuốt sắc bén dứt khoát bóp nát khối ngọc.
“Rào!”
Đám khói đen vốn bao phủ thân thể con quái bỗng chốc tan biến không sót lại chút gì, chỉ còn lại một thân hình mờ ảo trong suốt như thủy tinh. Cặp mắt trong suốt của Tất Diệt Huyễn Linh khi nhìn về phía đám mây đen lộ ra đầy vẻ thù hận. Tất Diệt Huyễn Linh đột nhiên chuyển mình lao thẳng vào trong đám mây đen, thân hình mờ ảo của nó cũng rực cháy lên một ngọn lửa vô hình – ngọn lửa linh hồn! Đám mây đen vừa tiếp xúc với ngọn lửa vô hình liền bị thiêu đốt không còn lại gì, Tất Diệt Huyễn Linh thẳng tiến lao vào tận sâu trong đám mây đen.
“Bùng!”
Ngọn lửa vô hình đột ngột bùng nổ, linh hồn khổ cực kia theo đó cũng nổ tung. Một làn sóng khí cuồn cuộn mang theo tất cả sức mạnh và quyết tâm hy sinh của một linh hồn nhanh chóng lan tỏa, khiến cho tầng mây đen chấn động dữ dội. Một góc mây đen lúc này đã biến mất hoàn toàn, từng tia sáng thân thuộc mà thật xa lạ nhẹ nhàng phủ xuống thành Đông Long, mang đến cho những con người đang bị vây trong bi kịch và khốn khổ kia một tia hy vọng. Bi kịch phải chăng sắp kết thúc rồi?
“Thịch!”
Đúng lúc này, một âm thanh nặng nề đột ngột vang lên, như một lời phủ định nặng nề đánh tan niềm hy vọng mới được nhen nhóm trong lòng những con người bất hạnh kia. Nắm tay của gã ma tướng chẳng biết từ lúc nào đã đấm lên mảnh trăng tàn, nặng nề mà dứt khoát. Ánh trăng hồng chợt mờ chợt tỏ, vành trăng tàn lung lay theo gió. Tiếng đàn thanh thúy đã ngưng, cả tòa thành Đông Long bỗng chìm trong một mảnh tĩnh lặng đầy áp lực.
“Choang!”
Âm thanh lanh lảnh chói tai đột ngột vang lên, vành trăng tàn vỡ tan thành từng mảnh sáng hồng chậm rãi buông mình theo gió. Giữa muôn vàn bụi sáng mơ hồ, một bóng hình yêu kiều khẽ run lên từng chập, tạo cho người nhìn một thứ cảm giác mỏng manh có thể vỡ tan bất cứ lúc nào. Khuôn mặt Thanh lúc này hồng rực, cánh môi hồng còn vương vết máu, càng thêm hồng! Mím chặt bờ môi đầy, Thanh chậm rãi thu vào mắt toàn cảnh thành Đông Long, thu vào mắt từng khuôn mặt thân quen của đám trẻ nghèo, và còn cả vẻ ngạc nhiên của gã ma tướng. Khóe miệng thoáng mỉm cười, ánh mắt Thanh khi nhìn vào gã ma tướng đột nhiên sáng ngời niềm tin chiến thắng. Phải, là niềm tin chiến thắng!
Gã ma tướng kinh ngạc hô lên một tiếng, ánh mắt âm u nhìn về phía con quái mới được triệu hồi không khỏi ánh lên vài tia phức tạp. Người con gái kia, điệu múa kia, thậm chí cả ánh trăng lạnh lẽo kia! Tất cả đã gợi lên trong tâm trí gã ma tướng một mảnh ký ức mà hắn cố gắng chôn dấu suốt hai mươi năm qua. Bàn tay thô ráp sần sùi khẽ sờ lên vết sẹo trước ngực, gã ma tướng thoáng trầm tư một chút rồi lập tức chuyển mình bay về phía Thanh.
*****************************
“Chà, đám ma tộc này cũng mạnh tay gớm! Chiến đấu với một cô bé mà lại triệu hồi cả Tất Diệt Huyễn Linh ra, thật đúng là…”
Trong một căn nhà nhỏ tại phía nam thành Đông Long, một ông lão râu tóc bạc trắng đang chăm chú quan sát về phía Thanh. Bên cạnh lão là một cậu nhóc khoảng chừng mười hai mười ba tuổi, ánh mắt hiếu động lúc này cũng đã bị trận chiến trên bầu trời cuốn hút. Mang theo vẻ hiếu kỳ nhìn con quái vật mới được triệu hồi, cậu bé không kìm được mà lên tiếng hỏi ông lão:
“Sư phụ, Tất Diệt Huyễn Linh là thứ gì thế ạ?”
“Cái gì, ngay cả Tất Diệt Huyễn Linh mà con cũng không biết sao? Đứa nhóc này, thật đúng là uổng công ta dạy dỗ con bấy lâu mà!”
“Thôi mà sư phụ, người chỉ suốt ngày tập trung vào rèn với đúc, mà nếu không rèn đúc thì lại uống rượu. Chỉ khổ cho con suốt ngày phải đọc cái mớ sách cũ mèm của người!”
“Cái gì, mớ sách cũ mèm? Con có biết những bí kíp đó quý giá đến thế nào không. Cái mớ sách cũ mèm mà con nói ấy, chỉ cần ta quăng ra một quyển là đã có khối kẻ đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán để tranh giành rồi đấy!”
“Sách của sư phụ quý thế cơ à? Thế mà con thấy người vẫn suốt ngày than vãn là thiếu tiền mua rượu đó thôi.”
“Hử, ta than là vì, là vì… Mà thôi, ta không tranh cãi với con nữa!”
“Vậy sư phụ mau nói cho con biết về Tất Diệt Huyễn Linh đi.”
“Được rồi, được rồi!”
Ngừng lại một chút, ông lão khẽ vuốt chòm râu bạc phơ của mình, ánh mắt lim dim nhìn về phía con quái vật mà bắt đầu kể:
“Tất Diệt Huyễn Linh, trên cơ bản chính là linh hồn của những hồn thú mạnh mẽ. Chỉ có điều những linh hồn này đều đã bị ma khí xâm nhập và biến đổi, sau đó lại bị đám ma tộc cải tạo trở thành một thứ vũ khí đáng sợ, một thứ vũ khí có lý trí. Nhìn theo một khía cạnh nào đó thì đám Tất Diệt Huyễn Linh này rất giống với con rối, chúng không biết đau đớn, không biết mỏi mệt, lại rất phục tùng mệnh lệnh của kẻ điều khiển. Chẳng qua, linh hồn dù có cải tạo thì vẫn là linh hồn, mà linh hồn không thể tồn tại độc lập tại cõi trần, cũng không thể bị điều khiển hoàn toàn được. Sâu thẳm trong những linh hồn này luôn tồn tại một niềm uất hận to lớn đối với những kẻ khống chế chúng. Chính niềm oán hận ấy đã giúp cho những linh hồn này tồn tại, mà cũng chính niềm oán hận ấy khiến bọn chúng tan biến. Một khi sự khống chế của ma tộc đối với đám Tất Diệt Huyễn Linh ấy trở nên lỏng lẻo, nỗi oán hận tận sâu trong linh hồn chúng sẽ trỗi dậy, khiến cho lũ quái vật này nổi điên mà tàn sát tất cả mọi sinh vật xung quanh chúng, sau cùng là tàn sát chính bản thân chúng. Chính vì lẽ ấy mà đám quái vật này mới có cái tên Tất Diệt!”
“Ôi trời, đáng sợ quá, đáng sợ quá! Chị gái kia liệu có thể chống lại được con quái vật ấy không? Chúng ta có nên ra tay giúp chị ấy không sư phụ?”
“Không cần, con Tất Diệt Huyễn Linh này được triệu tập một cách vội vàng cho nên sức mạnh cũng đã bị hạn chế nhiều, sự khống chế của đám ma tộc đối với nó cũng trở nên lỏng lẻo hơn hẳn bình thường, nó không thể làm khó được cô gái kia đâu. Chẳng qua chúng ta vẫn nên chuẩn bị đi thôi, sắp đến lúc hành động rồi!”
“A ha, vậy thì tốt quá, con chán phải chờ đợi lắm rồi!”
Chú nhóc reo lên một tiếng vui mừng rồi vội vàng chạy vào trong gian nhà. Chỉ một lát sau, từ trong căn nhà nhỏ vang lên từng trận âm thanh kẽo kẹt cứng nhắc lạ thường.
“Rầm”
Cánh cửa gỗ bất chợt bị đá bay. Một bóng đen to lớn chậm rãi bước ra khỏi căn nhà, mỗi bước nhìn như vô cùng nặng nề thế nhưng lại không hề phát ra bất cứ âm thanh chấn động nào. Bóng đen ấy vậy mà lại là một con rối, mà trên vai con rối chính là chú nhóc hiếu động nọ!
*********************************************
“Sư phụ, đám ma tộc đã triệu hồi Tất Diệt Huyễn Linh để đối phó với Thanh, chúng ta có nên ra tay trợ giúp em ấy hay không ạ?”
Trong một căn nhà nhỏ nằm chính giữa khu xóm liều phía Tây, một người đàn ông trung niên râu tóc bạc trắng đang lặng yên tĩnh tọa. Đúng lúc này, một cô gái tuổi độ đôi mươi đột nhiên bước vào phòng, giọng điệu gấp gáp thông báo với người đàn ông nọ. Nhẹ thở ra một hơi dài, người đàn ông trung niên chậm rãi mở mắt, ánh mắt sâu thẳm thâm thúy lạ thường:
“Cũng được! Con hãy dẫn theo mười lăm người nữa xuất phát trước, nhanh chóng khởi động trận pháp chúng ta đã sớm bố trí để hỗ trợ Thanh đi.”
“Con rõ rồi ạ!”
Cô gái gật đầu đáp một tiếng rồi vội vã quay người rời đi. Người đàn ông nhìn theo bóng lưng của cô gái, nhẹ giọng nói thầm vài tiếng:
“Nhớ phải cẩn thận đấy!”
Tiếng nói nhỏ nhẹ tan vào không khí, trong ánh mắt của người đàn ông nọ thoáng hiện lên một tia hoảng hốt lạ thường. Hoàn cảnh ngày hôm nay, thật quen thuộc!
*********************************************
“Quác!”
Tất Diệt Huyễn Linh ngửa mặt lên trời thét vang, tiếng kêu quái dị như muốn xé nát cả linh hồn người nghe. Cặp cánh sắc bén khẽ vung lên, nơi đầu cánh tức thì xuất hiện từng khối khói đen như mực phóng thẳng về phía vầng trăng sáng. Khói đen xé gió mà đi, tốc độ càng lúc càng nhanh. Bầu không khí nặng nề đầy áp lực ma sát với khói đen phát ra từng tràng âm thanh dữ dội. Hình thể của từng khối khói đen dần trở nên thuôn dài, để lộ ra mũi nhọn sắc bén vốn ẩn sâu trong lớp khói.
“Tinh tang!”
Tiếng đàn chợt chuyển cao vút sắc bén, vành trăng sáng thoáng rung lên một trận, tỏa ra một làn ánh sáng bạc lạnh lẽo. Từng mũi tên đen nhánh ầm ầm trút xuống vầng sáng bạc như mưa, thế nhưng những mũi tên này chỉ cần chạm vào ánh sáng bạc liền nhanh chóng tan biến.
Con quái vật như nhận ra được loại công kích này không thể uy hiếp vầng trăng bạc liền dứt khoát biến chiêu. Thân thể to lớn chỉ toàn xương của con quái vật đột ngột xoay tròn. Cặp cánh sắc bén giang rộng như hai lưỡi đao thuận theo đà xoay mà chém liên tục lên vành trăng. Tiếng đàn cao vút dần trở nên dồn dập, ánh trăng càng lúc càng chói lòa, va chạm gay gắt với đòn công kích của Tất Diệt Huyễn Linh.
“Choang!”
Đâu đó chợt vang lên âm thanh vỡ vụn. Mảnh trăng vốn tròn đầy đột nhiên khuyết mất một mảnh nhỏ. Chỉ một mảnh khuyết nho nhỏ thế nhưng lại khiến vành trăng tròn như mất đi một nửa sức mạnh. Sự vẹn toàn của vành trăng đã tan biến, sơ hở lộ ra càng lúc càng nhiều. Con quái vật tinh nhạy nắm bắt từng điểm sơ hở của vành trăng mà tấn công dồn dập. Chỉ thoáng qua một chớp mắt mà vành trăng đã xuất hiện hàng chục vết khuyết, ánh trăng lạnh lẽo cũng dần trở nên ảm đạm. Giữa bầu trời, chỉ còn lại một vầng trăng tàn!
“Groác!”
Tất Diệt Huyễn Linh đắc ý gào lên một tiếng. Mười bốn cái móng vuốt thô kệch sắc nhọn cùng lúc vồ đến vầng trăng tàn, dễ dàng xé đi một mảng lớn ánh trăng mờ nhạt.
“Tịch!”
Tiếng đàn đột nhiên gãy đôi, dây đàn dường như đã đứt. Một điểm sáng đỏ tươi chợt hiện tại vị trí trung tâm vầng trăng. Trăng tàn nhỏ máu! Sắc đỏ nhanh chóng lan tràn ra khắp vầng trăng, ánh trăng bàng bạc dần chuyển sang hồng, một màu hồng lạnh lẽo và thê lương. Móng vuốt của con quái vật vừa chạm vào thứ ánh sáng màu hồng ấy liền sinh ra từng mảnh da thịt, thế nhưng lớp da thịt ấy rất nhanh đã trở nên tàn tạ héo úa, cuối cùng hóa thành từng đám cát bụi bị gió cuốn bay.
Cuốn theo lớp cát bụi ấy còn có cả từng đám khói đen như mực, để lộ ra một chiếc móng vuốt trong suốt như thủy tinh. Ánh mắt tối tăm của Tất Diệt Huyễn Linh khi nhìn vào chiếc móng vuốt mỏng manh ấy đột nhiên lộ ra một tia mê mẩn, chỉ có điều sự mê mẩn ấy rất nhanh đã bị thay thế bởi một nỗi giận dữ điên cuồng. Trong lòng Tất Diệt Huyễn Linh dường như vừa có thứ gì đó thức tỉnh, là ý chí của chính bản thân nó! Tất Diệt Huyễn Linh đột nhiên ngửa đầu lên trời rú vang, từng chiếc móng vuốt trong suốt bất ngờ tự đâm thẳng vào khung xương ngực thô kệch.
“Rắc rắc!”
Khung xương đã khô kiệt nào có thể chịu được từng đợt tấn công điên cuồng như vậy, từng chiếc xương đen như mực dần dần vỡ nát, gãy rời ra khỏi khung xương. Một chiếc móng vuốt trong suốt đột nhiên lồng vào khe hở vừa xuất hiện, nắm chặt lấy khối ngọc đen đang tỏa ra từng vầng u tối. Con quái vật vốn không thể cảm thụ niềm đau đớn lúc này lại đột nhiên run rẩy, như thể đang phải chịu đựng một nỗi đau thấu tận linh hồn. Thế nhưng, trong ánh mắt con quái vật lúc này lại le lói một tia hy vọng và quyết tâm, cặp móng vuốt sắc bén dứt khoát bóp nát khối ngọc.
“Rào!”
Đám khói đen vốn bao phủ thân thể con quái bỗng chốc tan biến không sót lại chút gì, chỉ còn lại một thân hình mờ ảo trong suốt như thủy tinh. Cặp mắt trong suốt của Tất Diệt Huyễn Linh khi nhìn về phía đám mây đen lộ ra đầy vẻ thù hận. Tất Diệt Huyễn Linh đột nhiên chuyển mình lao thẳng vào trong đám mây đen, thân hình mờ ảo của nó cũng rực cháy lên một ngọn lửa vô hình – ngọn lửa linh hồn! Đám mây đen vừa tiếp xúc với ngọn lửa vô hình liền bị thiêu đốt không còn lại gì, Tất Diệt Huyễn Linh thẳng tiến lao vào tận sâu trong đám mây đen.
“Bùng!”
Ngọn lửa vô hình đột ngột bùng nổ, linh hồn khổ cực kia theo đó cũng nổ tung. Một làn sóng khí cuồn cuộn mang theo tất cả sức mạnh và quyết tâm hy sinh của một linh hồn nhanh chóng lan tỏa, khiến cho tầng mây đen chấn động dữ dội. Một góc mây đen lúc này đã biến mất hoàn toàn, từng tia sáng thân thuộc mà thật xa lạ nhẹ nhàng phủ xuống thành Đông Long, mang đến cho những con người đang bị vây trong bi kịch và khốn khổ kia một tia hy vọng. Bi kịch phải chăng sắp kết thúc rồi?
“Thịch!”
Đúng lúc này, một âm thanh nặng nề đột ngột vang lên, như một lời phủ định nặng nề đánh tan niềm hy vọng mới được nhen nhóm trong lòng những con người bất hạnh kia. Nắm tay của gã ma tướng chẳng biết từ lúc nào đã đấm lên mảnh trăng tàn, nặng nề mà dứt khoát. Ánh trăng hồng chợt mờ chợt tỏ, vành trăng tàn lung lay theo gió. Tiếng đàn thanh thúy đã ngưng, cả tòa thành Đông Long bỗng chìm trong một mảnh tĩnh lặng đầy áp lực.
“Choang!”
Âm thanh lanh lảnh chói tai đột ngột vang lên, vành trăng tàn vỡ tan thành từng mảnh sáng hồng chậm rãi buông mình theo gió. Giữa muôn vàn bụi sáng mơ hồ, một bóng hình yêu kiều khẽ run lên từng chập, tạo cho người nhìn một thứ cảm giác mỏng manh có thể vỡ tan bất cứ lúc nào. Khuôn mặt Thanh lúc này hồng rực, cánh môi hồng còn vương vết máu, càng thêm hồng! Mím chặt bờ môi đầy, Thanh chậm rãi thu vào mắt toàn cảnh thành Đông Long, thu vào mắt từng khuôn mặt thân quen của đám trẻ nghèo, và còn cả vẻ ngạc nhiên của gã ma tướng. Khóe miệng thoáng mỉm cười, ánh mắt Thanh khi nhìn vào gã ma tướng đột nhiên sáng ngời niềm tin chiến thắng. Phải, là niềm tin chiến thắng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.