Bút Vẽ Giang Sơn Mực Tô Xã Tắc
Quyển 1 - Chương 26: Tỉ thý (2)
Khánh An
22/05/2014
Một đêm rất nhanh đã trôi qua, sáng sớm ngày hôm sau, sân đình lại tụ tập
đông nghẹt người. Tất cả khán giả, bất kể nam nữ già trẻ, đều háo hức
chờ mong những trận tỉ thý của ngày hôm nay. Có thể nói, vào được vòng
trong đều là những thiếu niên có tiềm năng, trận đấu giữa bọn họ chắc
chắn là sẽ rất hấp dẫn.
Trải qua một đêm nghỉ ngơi thoải mái, đến sáng nay, Nguyễn Phong đã hồi phục hoàn toàn thể lực, vô cùng sung sức. Theo thứ tự xếp thăm lần trước, Nguyễn Phong hôm nay sẽ tiếp tục thi đấu trận đầu tiên, đối thủ của hắn là người thắng cuộc trong cặp đấu số mười hai. Hai người bước lên giữa sân, cung tay chào đối thủ theo hiệu lệnh của trọng tài. Sau khi đã lựa chọn vũ khí của mình, hai người nhận được tín hiệu thông báo bắt đầu trận đấu. Vũ khí mà Nguyễn Phong chọn không có gì thay đổi, vẫn là mộc thương, và đối thủ của hắn cũng lựa chọn loại vũ khí này. Trận thì đấu này có thể nói là diễn biến như sấm rung chớp giật, không có trải qua quá trình thăm dò đối phương, ngay sau khi nhận được hiệu lệnh bắt đầu, đối thủ của Nguyễn Phong đã lao lên tấn công ngay lập tức.
“Nguyễn Phong, ta hôm nay sẽ sử dụng Toàn Phong Độc Vũ Thương để đánh bại ngươi. Tiếp chiêu”
Sau một tiếng hét to, đối thủ của Nguyễn Phong liền triển khai thế tấn công dày đặc. Thương pháp của hắn đều chỉ bao hàm trong một chữ nhanh, chiêu thức không rườm rà hoa lá, hầu hết đều là những nhát đâm cực mạnh, cực nhanh, cực độc. Nguyễn Phong tuy ra tay sau, nhưng cũng không để lỡ thời cơ, ngay lập tức xoay tròn thương lên đỡ, gạt đi đa phần các đòn đánh của đối phương. Lần này, hắn không sử dụng thương pháp kì quái như trong trận đấu trước, mà hoàn toàn sử dụng chiêu số của thương như xoay, gạt, đâm, bổ để cản phá và phản công đối thủ. Tuy rằng thể lực, và sức mạnh của Nguyễn Phong rất tốt, tốc độ cũng không hề kém, nhưng so sánh chỉ đơn thuần về tốc độ thì đối thủ của hắn đã nhanh hơn một chút. Trong cơn mưa thương ảnh dày đặc của địch thủ, Nguyễn Phong dùng toàn bộ khả năng để gạt đỡ, nhưng sự chênh lệch về tốc độ cuối cùng cũng đã được thể hiện ra. Một đạo thương ảnh nhanh, hiểm của đối phương lọt qua lớp phòng ngự chắc chắn của Nguyễn Phong, trực chỉ đâm lên trên ngực hắn. Tuy rằng thương không có mũi nhọn, đầu thương lại được bị kín bằng vải, nhưng nếu đâm trực tiếp lên ngực như vậy, nhẹ cũng phải hộc máu mồm, nặng thì có thể trực tiếp bị đánh gãy vài đoạn xương. Nhưng vào khoảng khắc mũi thương sắp đâm lên ngực Nguyễn Phong, hắn đột nhiên làm ra một động tác ngoài dự đoán của mọi người. Chân trái bước lên một bước, Nguyễn Phong xoay lưng lại phía đối thủ, vừa kịp né qua mũi thương. Tay hắn cũng không cố gắng giữ lấy ngọn mộc thương, mà tranh thủ lúc đang xoay, đã ném cây thương gỗ ra, va vào cán thương đã hết đà đâm của đối thủ. Lực va chạm tuy không quá mạnh, nhưng cũng khiến đối phương mất khả năng khống chế thương trong một khoảng thời gian rất ngắn. Cũng chính trong khi đối phương chưa kịp rút thương về phòng ngự, Nguyễn Phong hoàn thành nốt vòng xoay còn dang dở, cùi trỏ tay phải đánh lên cánh tay của đối phương, làm hắn bị tê liệt nhất thời, buông rơi ngọn thương trên tay. Nắm tay trái cũng theo sát sau tay phải, dừng lại ngay trước ngực đối thủ. Mọi người đều ồ lên tán thán. Thì ra thương cũng có thể ném đi như vậy. Vài vị võ sư trong làng nhìn thấy sự ứng biến của Nguyễn Phong, đều gật đầu khen ngợi, võ công cũng như cuộc sống, không thể máy móc dập khuôn, phải luôn biết ứng biến cho phù hợp với hoàn cảnh. Nguyễn Phong đã thực hiện rất tốt điều này, chính vì vậy hắn đã giành được thắng lợi. Trận đấu này tuy gay cấn, nguy hiểm trùng trùng, nhưng lại không kéo dài bao lâu, từ lúc bắt đầu cho đến khi nắm tay của Nguyễn Phong dừng trước ngực đối phương, bất quá mới chỉ hai phút mà thôi. Đối phương tuy thua nhưng cũng không chỉ đành chấp nhận, bởi hắn biết mình đã chiếm được thời cơ tấn công, nhưng vẫn không đánh bại được Nguyễn Phong, dù có thua cũng đáng. Hai đấu thủ sau khi nói vài lời khách sáo với nhau, đều nhanh chóng bước xuống sàn. Vòng thi đấu vẫn còn tiếp tục, hai người cần tranh thủ thời gian để khôi phục thể lực.
Những trận đấu tiếp theo đều rất đặc sắc, các đối thủ đều thi thố hết tài năng của mình, các loại các dạng chiêu thức đều được thể hiện ra một cách xuất sắc. Một vài loại chiêu thức độc môn gia truyền cũng được thể hiện ra, khiến cho dân làng đều trầm trồ thêm một phen, các nhà có võ công gia truyền đều không phải là hạng kém cỏi, con cháu của họ cũng vậy, đều là các hảo thủ. Lượt thi đấu thứ hai cuối cùng cũng kết thúc, các thí sinh được tiến vào vòng trong đã không còn bất cứ người yếu nào cả. Hai tên Trần Duy và Phạm Văn Thái, cũng đều chiến thắng được đối thủ của mình, vào được vòng trong. Sau một canh giờ nghỉ ngơi, tất cả thí sinh lại bước lên bốc thăm một lượt nữa, lựa chọn đối thủ ở vòng ba cho mình. Lần này, Nguyễn Phong đã không rút phải lá thăm số một nữa, thay vào đó là lá thăm số ba. Đối thủ của hắn không ngờ lại là Trần Duy, tên này vừa biết mình phải thi đấu với Nguyễn Phong, liền chán nản ỉu xìu. Hắn đã xem qua hai trận thi đấu trước đây của Nguyễn Phong, biết rõ ràng hắn bất kể võ công, tốc độ hay sức mạnh đều tốt hơn mình rất nhiều, đấu trực diện chắc chắn thắng không được, mà sử dụng phương pháp né tránh khiêu khích để tranh thủ sơ hở của đối phương lại càng không được. Không nói đến tốc độ của Nguyễn Phong nhanh hơn Trần Duy khá nhiều, mà tâm tính của Nguyễn Phong cũng được rèn luyện rất tốt. Trong đám thiếu niên chơi với nhau, đã nhiều lần xảy ra xích mích, Nguyễn Phong cũng không tránh được điều này. Tuy nhiên, hắn chẳng bao giờ tức giận với những thiếu niên khác, tất cả đều sử dụng lý lẽ để phân giải. Ban đầu đám thiếu niên còn tưởng rằng hắn ta võ công không cao, nên mới chọn biện pháp dĩ hòa vi quý này, nhưng bây giờ chẳng ai dám nói võ công của Nguyễn Phong không cao, ít nhất là trong đám thiếu niên cùng chơi chung, không có được mấy tên tự tin làm đối thủ của Nguyễn Phong bây giờ. Chính vì thế, Trần Duy lại vận dụng đến sách lược thương lượng từ lúc trước. Hắn ra hiệu gọi Nguyễn Phong theo cách mà đám thiếu niên đã ước định sẵn, sau đó hướng đến Nguyễn Phong cung tay một cái, mắt lại nháy nhấy mấy lần, ý bảo là hắn đã chịu thua rồi, nhưng hy vọng Nguyễn Phong nhớ đến thương lượng lúc trước, kéo dài thời gian, biểu diễn một chút để cho hắn vẫn được điểm cao. Nguyễn Phong nhìn những ám hiệu này, cũng không nói gì, chỉ mỉm cười gật nhẹ đầu một cái. Thấy Nguyễn Phong đã đồng ý, Trần Duy cũng thở phào một cái, ít ra thì hắn cũng sẽ không thất bại một cách quá xấu hổ.
Trận đầu tiên của vòng thi đấu, chính là trận đấu của Phạm Văn Thái. Đối thủ của hắn tên là Lý Ngưu, là con trai của ông chủ lò mổ trong làng. Có lẽ do hoàn cảnh sinh sống từ bé suốt ngày tiếp xúc với máu me, giết chóc, vì vậy tính tình của tên Lý Ngưu này có chút vấn đề. Nói tử tế thì là hắn thích bạo lực, chuyên dùng bạo lực để giải quyết vấn đề, lại hay ỷ lớn bắt nạt nhỏ. Nói không tử tế thì chính là hắn bị thần kinh, bởi người bình thường sẽ chẳng ai thích bạo lực cả. Cha hắn suốt ngày bận bịu, tối đến lại uống rượu say mèm. Mẹ hắn thì đã mất bởi khó sinh khi Lý Ngưu chào đời. Thiếu thốn tình thương cha mẹ, nên Lý Ngưu có vấn đề về tâm lý cũng là chuyện bình thường, nói một cách khác thì hắn cũng là một đứa trẻ đáng thương. Thế nhưng điều đó không có nghĩa là hắn được phép bắt nạt người khác. Chính vì hành vi bắt nạt này, Lý Ngưu cũng không chơi chung được với đám thiếu niên mà Nguyễn Phong làm thủ lĩnh. Chơi cùng hắn chỉ có mấy tên tính cách cũng có phần côn đồ, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã mà thôi. Tuy rằng có chút vấn đề về thần kinh, nhưng Lý Ngưu lại là một nhân tài luyện võ. Nói đúng hơn thì hắn cũng thuộc loại võ si, hoặc vì luyện võ để giải tỏa tâm lý, nên Lý Ngưu rất chăm chỉ luyện tập. Trong đám bạn bè cùng trang lứa, có thẻ so đấu sức lực với Lý Ngưu cũng chỉ có một vài tên, Nguyễn Phòng thì có thể, nhưng Phạm Văn Thái thì còn kém một chút. Nói về võ công của Văn Thái, hắn cũng xứng đáng xếp trong bảy người đứng đầu của đám thiếu niên. Hắn từ bé đã chăm chỉ tập luyện, lại có sự chỉ bảo tận tình của ông ngoại Nguyễn Phong, nên tiến bộ cũng rất mau. Tuy nhiên, võ công của hắn chú trọng vào sự cân bằng, cũng như sự ổn định, vì vậy nên không có điểm mạnh nổi bật, khi so đấu với đối phương lại thường xuyên dùng cứng đối cứng, nếu đấu với Lý Ngưu, có lẽ Văn Thái sẽ chịu thiệt thòi.
Sau khi hai tuyển thủ đã chào nhau, hai người cũng lựa chọn vũ khí cho riêng mình. Vũ khí mà Văn Thái sử dụng là một thanh đại đao, nhìn hắn hoành ngang thanh đao rất có phong phạm tướng quân. Lý Ngưu lại chọn sử dụng một cặp chùy gỗ khá to và nặng. Xét ra, trong các loại binh khí được sử dụng để thi đấu trong lễ thành niên của đám thiếu niên này, những thứ vũ khí nổi tiếng về sự sắc bén lại bị sức mạnh đáng kể khi mà các cạnh sắc đều đã bị mài tù đi. Trong khi đó, những loại vũ khí như roi, giản, chùy, khiên lại không bị giảm đi bao nhiêu sức mạnh, vì vậy nên sát thương lực cũng mạnh hơn so với các loại vũ khí sắc bén kia. Lý Ngưu vốn đã có sức lực mạnh mẽ, lại sử dụng song chùy, đối với Văn Thái cũng là một sự uy hiếp đáng kể. Khi có hiệu lệnh bắt đầu, hai người đều tiến lên vài bước, ánh mắt nhìn nhau gườm gườm hòng tìm ra sơ hở của địch thủ. Văn Thái ổn trọng, cẩn thận, nhìn không ra sơ hở, nhưng cũng không chủ động tấn công trước. Lý Ngưu dũng mãnh, cuồng bạo, nhưng xem ra cơ sở võ học cũng vững chắc, không thấy được sơ hở trong lối phòng ngự của Văn Thái, hắn không tiện chiếm lấy tiên cơ. Năm phút nhanh chóng trôi qua, hai người vẫn chưa có xuất thủ, khán giả ngồi xem cũng nóng ruột thay cho các thiếu niên đang ở trên đài. Ánh mặt trời bắt đầu chếch xuống, chiếu rọi lên lễ đài, dần dần chiếu lên đến vị trí của Văn Thái. Đối với Văn Thái, ánh sáng cũng không có bao nhiêu ảnh hưởng đến thế thủ của hắn, vẫn trầm trọng ổn định, khó mà tấn công vào được. Nhưng trời không chiều theo ý người, ánh nắng trong thời khắc lướt qua vị trí của Văn Thái, chiếu vào mắt hắn rất chói mắt. Ngay thời điểm này, Lý Ngưu lựa chọn xuất thủ. Văn Thái vì chói mắt, so với Lý Ngưu đã bị chậm một nhịp, đại đao chỉ đành múa lên ngăn cản song chùy đang đập tới của Lý Ngưu. Một chùy này, sức mạnh to lớn, thế tới như cuồng phong sấm chớp, Văn Thái dù đỡ được, hai tay cũng ê ẩm. Lý Ngưu một chùy tiếp một chùy, nhịp tấn công tuy không nhanh, nhưng lại khiến cho Văn Thái không thể tranh thủ cơ hội được, chỉ có thể liên tục cản phá các đòn tấn công của đối phương. Dần dần, thế thủ của Văn Thái bị Lý Ngưu đánh cho xuất hiện sơ hở. Cơ hội tất nhiên không thể bỏ qua, Lý Ngưu nhằm chuẩn thời cơ, hai chùy trước sau đập xuống. Một chùy đầu tiên đã đánh bay đại đao của Văn Thái ra ngoài, chùy tiếp theo lại không có chút ý tứ dừng lại, đập thẳng lên ngực của Văn Thái, khiến hắn ngã ngửa ra sau, hộc máu mồm, mấy người đứng gần khán đài hình như còn nghe thấy tiếng răng rắc của xương gãy. Trọng tài ngay lập tức chạy lên lễ đài, ra hiệu cho Lý Ngưu dừng lại, đề phòng hắn thuận thế tiếp tục tấn công. Lý Ngưu cũng không làm ra hành động gì thiếu sáng suốt, nhưng ánh mắt hắn nhìn Văn Thái lại có chút hả hê, như vừa thỏa mãn được tâm tính cuồng bạo của mình. Nguyễn Phong nhìn thấy ánh mắt đó, biết rõ một chùy vừa rồi là do hắn hoàn toàn cố ý, không khỏi cảm thấy tức giận trong lòng. Dù gì cũng là người một làng, tuy không quan hệ hữu hảo, thì cũng không cần xuống tay độc ác như thế. Đây dù sao cũng là một cuộc tỷ thí, thắng bại đều có ban giám khảo, hạ độc thủ như vậy cũng thật là quá tàn nhẫn. Nguyễn Phong thấy được ánh mắt của Lý Ngưu, Trần Duy cũng thấy. Hắn cùng Nguyễn Phong và Văn Thái dù sao cũng là bạn thân, nay thấy Văn Thái bị đánh trọng thương, cũng không kiềm được cơn tức giận. Tranh thủ lúc mọi người đang để ý đến Văn Thái bị thương trên đài, Trần Duy chạy sang bên cạnh Nguyễn Phong, nhỏ giọng nói:
“Thủ lĩnh, tên Lý Ngưu kia thật đáng ghét, lại dám xuống tay độc ác như thế trong lễ thành niên. Trận tiếp theo, ta biết ta không thể thắng được ngươi, nhưng cũng không cần phải biểu diễn nữa, lên đài ngươi cứ trực tiếp đánh cho ta rớt xuống, giữ sức vào vòng trong đánh bại tên Lý Ngưu kia, đánh cho hắn bị gãy một chân hoặc một tay gì đó, báo thù cho Văn Thái”.
Nguyễn Phong thấy Trần Duy có vẻ căm thù nhìn Lý Ngưu, cũng không đồng ý với cách làm của hắn. Tuy nhiên Văn Thái bị Lý Ngưu đánh trọng thương, cũng không thể bỏ qua dễ dàng như thế được. Sau khi đã có quyết định của mình, Nguyễn Phong vỗ vỗ vai Trần Duy, ý bảo hắn cứ an tâm. Hai người nhìn nhau, không cần nói cũng có một sự ăn ý nhất định. Trần Duy từ ánh mắt của Nguyễn Phong, thấy được quyết tâm đòi lại món nợ của Văn Thái, cũng yên tâm gật đầu.
Sau khi Văn Thái được đưa xuống chữa trị, trọng tài tuyên bố Lý Ngưu tiếp tục được tiến vào vòng trong, thương thế của Văn Thái cũng được nhận định là tai nạn vì Lý Ngưu không thể thu lực sau khi xuất chiêu, cho nên hắn không bị tước đoạt quyền tham gia thi đấu. Hai trận đấu tiếp theo diễn ra không có gì đặc biệt, trận đấu thứ hai là một trận cân tài cân sức, hai tuyển thủ thi đấu cố gắng, phân ra thắng bại. Còn trận của Nguyễn Phong, Trần Duy ngay từ đầu đã lao lên tấn công một cách cẩu thả, để lộ sơ hở rất nhiều, chỉ sau vài chiêu đã bị Nguyễn Phong cho rớt đài. Ba tuyển thủ của vòng chung kết đều đã được xác định, sang buổi chiều, trận chung kết sẽ diễn ra, ba tuyển thủ đều có một khoảng thời gian đầy đủ để nghỉ ngơi phục hồi.
Trải qua một đêm nghỉ ngơi thoải mái, đến sáng nay, Nguyễn Phong đã hồi phục hoàn toàn thể lực, vô cùng sung sức. Theo thứ tự xếp thăm lần trước, Nguyễn Phong hôm nay sẽ tiếp tục thi đấu trận đầu tiên, đối thủ của hắn là người thắng cuộc trong cặp đấu số mười hai. Hai người bước lên giữa sân, cung tay chào đối thủ theo hiệu lệnh của trọng tài. Sau khi đã lựa chọn vũ khí của mình, hai người nhận được tín hiệu thông báo bắt đầu trận đấu. Vũ khí mà Nguyễn Phong chọn không có gì thay đổi, vẫn là mộc thương, và đối thủ của hắn cũng lựa chọn loại vũ khí này. Trận thì đấu này có thể nói là diễn biến như sấm rung chớp giật, không có trải qua quá trình thăm dò đối phương, ngay sau khi nhận được hiệu lệnh bắt đầu, đối thủ của Nguyễn Phong đã lao lên tấn công ngay lập tức.
“Nguyễn Phong, ta hôm nay sẽ sử dụng Toàn Phong Độc Vũ Thương để đánh bại ngươi. Tiếp chiêu”
Sau một tiếng hét to, đối thủ của Nguyễn Phong liền triển khai thế tấn công dày đặc. Thương pháp của hắn đều chỉ bao hàm trong một chữ nhanh, chiêu thức không rườm rà hoa lá, hầu hết đều là những nhát đâm cực mạnh, cực nhanh, cực độc. Nguyễn Phong tuy ra tay sau, nhưng cũng không để lỡ thời cơ, ngay lập tức xoay tròn thương lên đỡ, gạt đi đa phần các đòn đánh của đối phương. Lần này, hắn không sử dụng thương pháp kì quái như trong trận đấu trước, mà hoàn toàn sử dụng chiêu số của thương như xoay, gạt, đâm, bổ để cản phá và phản công đối thủ. Tuy rằng thể lực, và sức mạnh của Nguyễn Phong rất tốt, tốc độ cũng không hề kém, nhưng so sánh chỉ đơn thuần về tốc độ thì đối thủ của hắn đã nhanh hơn một chút. Trong cơn mưa thương ảnh dày đặc của địch thủ, Nguyễn Phong dùng toàn bộ khả năng để gạt đỡ, nhưng sự chênh lệch về tốc độ cuối cùng cũng đã được thể hiện ra. Một đạo thương ảnh nhanh, hiểm của đối phương lọt qua lớp phòng ngự chắc chắn của Nguyễn Phong, trực chỉ đâm lên trên ngực hắn. Tuy rằng thương không có mũi nhọn, đầu thương lại được bị kín bằng vải, nhưng nếu đâm trực tiếp lên ngực như vậy, nhẹ cũng phải hộc máu mồm, nặng thì có thể trực tiếp bị đánh gãy vài đoạn xương. Nhưng vào khoảng khắc mũi thương sắp đâm lên ngực Nguyễn Phong, hắn đột nhiên làm ra một động tác ngoài dự đoán của mọi người. Chân trái bước lên một bước, Nguyễn Phong xoay lưng lại phía đối thủ, vừa kịp né qua mũi thương. Tay hắn cũng không cố gắng giữ lấy ngọn mộc thương, mà tranh thủ lúc đang xoay, đã ném cây thương gỗ ra, va vào cán thương đã hết đà đâm của đối thủ. Lực va chạm tuy không quá mạnh, nhưng cũng khiến đối phương mất khả năng khống chế thương trong một khoảng thời gian rất ngắn. Cũng chính trong khi đối phương chưa kịp rút thương về phòng ngự, Nguyễn Phong hoàn thành nốt vòng xoay còn dang dở, cùi trỏ tay phải đánh lên cánh tay của đối phương, làm hắn bị tê liệt nhất thời, buông rơi ngọn thương trên tay. Nắm tay trái cũng theo sát sau tay phải, dừng lại ngay trước ngực đối thủ. Mọi người đều ồ lên tán thán. Thì ra thương cũng có thể ném đi như vậy. Vài vị võ sư trong làng nhìn thấy sự ứng biến của Nguyễn Phong, đều gật đầu khen ngợi, võ công cũng như cuộc sống, không thể máy móc dập khuôn, phải luôn biết ứng biến cho phù hợp với hoàn cảnh. Nguyễn Phong đã thực hiện rất tốt điều này, chính vì vậy hắn đã giành được thắng lợi. Trận đấu này tuy gay cấn, nguy hiểm trùng trùng, nhưng lại không kéo dài bao lâu, từ lúc bắt đầu cho đến khi nắm tay của Nguyễn Phong dừng trước ngực đối phương, bất quá mới chỉ hai phút mà thôi. Đối phương tuy thua nhưng cũng không chỉ đành chấp nhận, bởi hắn biết mình đã chiếm được thời cơ tấn công, nhưng vẫn không đánh bại được Nguyễn Phong, dù có thua cũng đáng. Hai đấu thủ sau khi nói vài lời khách sáo với nhau, đều nhanh chóng bước xuống sàn. Vòng thi đấu vẫn còn tiếp tục, hai người cần tranh thủ thời gian để khôi phục thể lực.
Những trận đấu tiếp theo đều rất đặc sắc, các đối thủ đều thi thố hết tài năng của mình, các loại các dạng chiêu thức đều được thể hiện ra một cách xuất sắc. Một vài loại chiêu thức độc môn gia truyền cũng được thể hiện ra, khiến cho dân làng đều trầm trồ thêm một phen, các nhà có võ công gia truyền đều không phải là hạng kém cỏi, con cháu của họ cũng vậy, đều là các hảo thủ. Lượt thi đấu thứ hai cuối cùng cũng kết thúc, các thí sinh được tiến vào vòng trong đã không còn bất cứ người yếu nào cả. Hai tên Trần Duy và Phạm Văn Thái, cũng đều chiến thắng được đối thủ của mình, vào được vòng trong. Sau một canh giờ nghỉ ngơi, tất cả thí sinh lại bước lên bốc thăm một lượt nữa, lựa chọn đối thủ ở vòng ba cho mình. Lần này, Nguyễn Phong đã không rút phải lá thăm số một nữa, thay vào đó là lá thăm số ba. Đối thủ của hắn không ngờ lại là Trần Duy, tên này vừa biết mình phải thi đấu với Nguyễn Phong, liền chán nản ỉu xìu. Hắn đã xem qua hai trận thi đấu trước đây của Nguyễn Phong, biết rõ ràng hắn bất kể võ công, tốc độ hay sức mạnh đều tốt hơn mình rất nhiều, đấu trực diện chắc chắn thắng không được, mà sử dụng phương pháp né tránh khiêu khích để tranh thủ sơ hở của đối phương lại càng không được. Không nói đến tốc độ của Nguyễn Phong nhanh hơn Trần Duy khá nhiều, mà tâm tính của Nguyễn Phong cũng được rèn luyện rất tốt. Trong đám thiếu niên chơi với nhau, đã nhiều lần xảy ra xích mích, Nguyễn Phong cũng không tránh được điều này. Tuy nhiên, hắn chẳng bao giờ tức giận với những thiếu niên khác, tất cả đều sử dụng lý lẽ để phân giải. Ban đầu đám thiếu niên còn tưởng rằng hắn ta võ công không cao, nên mới chọn biện pháp dĩ hòa vi quý này, nhưng bây giờ chẳng ai dám nói võ công của Nguyễn Phong không cao, ít nhất là trong đám thiếu niên cùng chơi chung, không có được mấy tên tự tin làm đối thủ của Nguyễn Phong bây giờ. Chính vì thế, Trần Duy lại vận dụng đến sách lược thương lượng từ lúc trước. Hắn ra hiệu gọi Nguyễn Phong theo cách mà đám thiếu niên đã ước định sẵn, sau đó hướng đến Nguyễn Phong cung tay một cái, mắt lại nháy nhấy mấy lần, ý bảo là hắn đã chịu thua rồi, nhưng hy vọng Nguyễn Phong nhớ đến thương lượng lúc trước, kéo dài thời gian, biểu diễn một chút để cho hắn vẫn được điểm cao. Nguyễn Phong nhìn những ám hiệu này, cũng không nói gì, chỉ mỉm cười gật nhẹ đầu một cái. Thấy Nguyễn Phong đã đồng ý, Trần Duy cũng thở phào một cái, ít ra thì hắn cũng sẽ không thất bại một cách quá xấu hổ.
Trận đầu tiên của vòng thi đấu, chính là trận đấu của Phạm Văn Thái. Đối thủ của hắn tên là Lý Ngưu, là con trai của ông chủ lò mổ trong làng. Có lẽ do hoàn cảnh sinh sống từ bé suốt ngày tiếp xúc với máu me, giết chóc, vì vậy tính tình của tên Lý Ngưu này có chút vấn đề. Nói tử tế thì là hắn thích bạo lực, chuyên dùng bạo lực để giải quyết vấn đề, lại hay ỷ lớn bắt nạt nhỏ. Nói không tử tế thì chính là hắn bị thần kinh, bởi người bình thường sẽ chẳng ai thích bạo lực cả. Cha hắn suốt ngày bận bịu, tối đến lại uống rượu say mèm. Mẹ hắn thì đã mất bởi khó sinh khi Lý Ngưu chào đời. Thiếu thốn tình thương cha mẹ, nên Lý Ngưu có vấn đề về tâm lý cũng là chuyện bình thường, nói một cách khác thì hắn cũng là một đứa trẻ đáng thương. Thế nhưng điều đó không có nghĩa là hắn được phép bắt nạt người khác. Chính vì hành vi bắt nạt này, Lý Ngưu cũng không chơi chung được với đám thiếu niên mà Nguyễn Phong làm thủ lĩnh. Chơi cùng hắn chỉ có mấy tên tính cách cũng có phần côn đồ, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã mà thôi. Tuy rằng có chút vấn đề về thần kinh, nhưng Lý Ngưu lại là một nhân tài luyện võ. Nói đúng hơn thì hắn cũng thuộc loại võ si, hoặc vì luyện võ để giải tỏa tâm lý, nên Lý Ngưu rất chăm chỉ luyện tập. Trong đám bạn bè cùng trang lứa, có thẻ so đấu sức lực với Lý Ngưu cũng chỉ có một vài tên, Nguyễn Phòng thì có thể, nhưng Phạm Văn Thái thì còn kém một chút. Nói về võ công của Văn Thái, hắn cũng xứng đáng xếp trong bảy người đứng đầu của đám thiếu niên. Hắn từ bé đã chăm chỉ tập luyện, lại có sự chỉ bảo tận tình của ông ngoại Nguyễn Phong, nên tiến bộ cũng rất mau. Tuy nhiên, võ công của hắn chú trọng vào sự cân bằng, cũng như sự ổn định, vì vậy nên không có điểm mạnh nổi bật, khi so đấu với đối phương lại thường xuyên dùng cứng đối cứng, nếu đấu với Lý Ngưu, có lẽ Văn Thái sẽ chịu thiệt thòi.
Sau khi hai tuyển thủ đã chào nhau, hai người cũng lựa chọn vũ khí cho riêng mình. Vũ khí mà Văn Thái sử dụng là một thanh đại đao, nhìn hắn hoành ngang thanh đao rất có phong phạm tướng quân. Lý Ngưu lại chọn sử dụng một cặp chùy gỗ khá to và nặng. Xét ra, trong các loại binh khí được sử dụng để thi đấu trong lễ thành niên của đám thiếu niên này, những thứ vũ khí nổi tiếng về sự sắc bén lại bị sức mạnh đáng kể khi mà các cạnh sắc đều đã bị mài tù đi. Trong khi đó, những loại vũ khí như roi, giản, chùy, khiên lại không bị giảm đi bao nhiêu sức mạnh, vì vậy nên sát thương lực cũng mạnh hơn so với các loại vũ khí sắc bén kia. Lý Ngưu vốn đã có sức lực mạnh mẽ, lại sử dụng song chùy, đối với Văn Thái cũng là một sự uy hiếp đáng kể. Khi có hiệu lệnh bắt đầu, hai người đều tiến lên vài bước, ánh mắt nhìn nhau gườm gườm hòng tìm ra sơ hở của địch thủ. Văn Thái ổn trọng, cẩn thận, nhìn không ra sơ hở, nhưng cũng không chủ động tấn công trước. Lý Ngưu dũng mãnh, cuồng bạo, nhưng xem ra cơ sở võ học cũng vững chắc, không thấy được sơ hở trong lối phòng ngự của Văn Thái, hắn không tiện chiếm lấy tiên cơ. Năm phút nhanh chóng trôi qua, hai người vẫn chưa có xuất thủ, khán giả ngồi xem cũng nóng ruột thay cho các thiếu niên đang ở trên đài. Ánh mặt trời bắt đầu chếch xuống, chiếu rọi lên lễ đài, dần dần chiếu lên đến vị trí của Văn Thái. Đối với Văn Thái, ánh sáng cũng không có bao nhiêu ảnh hưởng đến thế thủ của hắn, vẫn trầm trọng ổn định, khó mà tấn công vào được. Nhưng trời không chiều theo ý người, ánh nắng trong thời khắc lướt qua vị trí của Văn Thái, chiếu vào mắt hắn rất chói mắt. Ngay thời điểm này, Lý Ngưu lựa chọn xuất thủ. Văn Thái vì chói mắt, so với Lý Ngưu đã bị chậm một nhịp, đại đao chỉ đành múa lên ngăn cản song chùy đang đập tới của Lý Ngưu. Một chùy này, sức mạnh to lớn, thế tới như cuồng phong sấm chớp, Văn Thái dù đỡ được, hai tay cũng ê ẩm. Lý Ngưu một chùy tiếp một chùy, nhịp tấn công tuy không nhanh, nhưng lại khiến cho Văn Thái không thể tranh thủ cơ hội được, chỉ có thể liên tục cản phá các đòn tấn công của đối phương. Dần dần, thế thủ của Văn Thái bị Lý Ngưu đánh cho xuất hiện sơ hở. Cơ hội tất nhiên không thể bỏ qua, Lý Ngưu nhằm chuẩn thời cơ, hai chùy trước sau đập xuống. Một chùy đầu tiên đã đánh bay đại đao của Văn Thái ra ngoài, chùy tiếp theo lại không có chút ý tứ dừng lại, đập thẳng lên ngực của Văn Thái, khiến hắn ngã ngửa ra sau, hộc máu mồm, mấy người đứng gần khán đài hình như còn nghe thấy tiếng răng rắc của xương gãy. Trọng tài ngay lập tức chạy lên lễ đài, ra hiệu cho Lý Ngưu dừng lại, đề phòng hắn thuận thế tiếp tục tấn công. Lý Ngưu cũng không làm ra hành động gì thiếu sáng suốt, nhưng ánh mắt hắn nhìn Văn Thái lại có chút hả hê, như vừa thỏa mãn được tâm tính cuồng bạo của mình. Nguyễn Phong nhìn thấy ánh mắt đó, biết rõ một chùy vừa rồi là do hắn hoàn toàn cố ý, không khỏi cảm thấy tức giận trong lòng. Dù gì cũng là người một làng, tuy không quan hệ hữu hảo, thì cũng không cần xuống tay độc ác như thế. Đây dù sao cũng là một cuộc tỷ thí, thắng bại đều có ban giám khảo, hạ độc thủ như vậy cũng thật là quá tàn nhẫn. Nguyễn Phong thấy được ánh mắt của Lý Ngưu, Trần Duy cũng thấy. Hắn cùng Nguyễn Phong và Văn Thái dù sao cũng là bạn thân, nay thấy Văn Thái bị đánh trọng thương, cũng không kiềm được cơn tức giận. Tranh thủ lúc mọi người đang để ý đến Văn Thái bị thương trên đài, Trần Duy chạy sang bên cạnh Nguyễn Phong, nhỏ giọng nói:
“Thủ lĩnh, tên Lý Ngưu kia thật đáng ghét, lại dám xuống tay độc ác như thế trong lễ thành niên. Trận tiếp theo, ta biết ta không thể thắng được ngươi, nhưng cũng không cần phải biểu diễn nữa, lên đài ngươi cứ trực tiếp đánh cho ta rớt xuống, giữ sức vào vòng trong đánh bại tên Lý Ngưu kia, đánh cho hắn bị gãy một chân hoặc một tay gì đó, báo thù cho Văn Thái”.
Nguyễn Phong thấy Trần Duy có vẻ căm thù nhìn Lý Ngưu, cũng không đồng ý với cách làm của hắn. Tuy nhiên Văn Thái bị Lý Ngưu đánh trọng thương, cũng không thể bỏ qua dễ dàng như thế được. Sau khi đã có quyết định của mình, Nguyễn Phong vỗ vỗ vai Trần Duy, ý bảo hắn cứ an tâm. Hai người nhìn nhau, không cần nói cũng có một sự ăn ý nhất định. Trần Duy từ ánh mắt của Nguyễn Phong, thấy được quyết tâm đòi lại món nợ của Văn Thái, cũng yên tâm gật đầu.
Sau khi Văn Thái được đưa xuống chữa trị, trọng tài tuyên bố Lý Ngưu tiếp tục được tiến vào vòng trong, thương thế của Văn Thái cũng được nhận định là tai nạn vì Lý Ngưu không thể thu lực sau khi xuất chiêu, cho nên hắn không bị tước đoạt quyền tham gia thi đấu. Hai trận đấu tiếp theo diễn ra không có gì đặc biệt, trận đấu thứ hai là một trận cân tài cân sức, hai tuyển thủ thi đấu cố gắng, phân ra thắng bại. Còn trận của Nguyễn Phong, Trần Duy ngay từ đầu đã lao lên tấn công một cách cẩu thả, để lộ sơ hở rất nhiều, chỉ sau vài chiêu đã bị Nguyễn Phong cho rớt đài. Ba tuyển thủ của vòng chung kết đều đã được xác định, sang buổi chiều, trận chung kết sẽ diễn ra, ba tuyển thủ đều có một khoảng thời gian đầy đủ để nghỉ ngơi phục hồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.