Bưu Hãn Dân Quê

Chương 38: Bão nổi

Thập Nhị Cửu Lâu

20/11/2014

Đều nói nữ nhân đánh nhau chính là một tuồng kịch, hiện nay hai nữ nhân chính là như thế này, một lớn một nhỏ cào xé nhau, tìm được nơi có thể công kích nhất, đánh cho túi bụi.

Vương Kiều Nga là người không biết xấu hổ khóc lóc om sòm, đối với con cháu cũng không thương tiếc, ở nông thôn nữ nhân sinh đứa nhỏ không hề cố kỵ .

Nhưng Hắc Muội cũng không phải kẻ vừa , cả người bưu hãn, mặc dù khí lực cùng vóc người không bằng Vương Kiều Nga tráng niên, nhưng kinh nghiệm kiếp trước làm cho nàng biết đánh nhau thế nào là tốt nhất , cho nên lập tức hai người ai cũng không chiếm được tiện nghi.

Khi tới đây, con gái Vương Kiều Nga Hương Thảo cùng Tiểu Phúc cùng tới , vừa thấy nương đánh nhau với Hắc Muội không nói hai lời tiến lên muốn hỗ trợ.

Hai người tâm đều rất đen, thấy chen vào không lọt để hỗ trợ, nhặt nhánh trúc bên cạnh đi đánh tới.

Vương Kiều Nga còn hô, “Hương thảo, Tiểu Phúc, mau tới đây hỗ trợ a ——- đem tiểu chân này hung hăng giáo huấn!”

Béo Nha cùng Tứ Nha đã ra sân, vừa thấy nhị tỷ sắp chịu thiệt, khóc lên muốn chạy tới, Hương Thảo trực tiếp một cước gạt ngã Béo Nha, còn giẫm lên hai chân.

Hắc Muội vốn bị Vương Kiều Nga chế trụ cánh tay lập tức kiệt lực, hai người cứ như vậy túm đối phương tiến vào trạng thái giằng co.

Bỗng nhiên liếc mắt thấy Béo Nha bị đánh, toàn thân không biết sức mạnh từ đâu tới, lập tức đem Vương Kiều Nga đẩy ngã xuống đất, thừa cơ ngồi chồm hỗm trên người bà đấm vào ngực, hoàn toàn không biết Hương Thảo và Tiểu Phúc giơ tảng đá định ném tới.

Mắt thấy hai cục đá lớn sắp ném về phía Hắc Muội, bỗng nhiên không biết từ nơi này bay ra hai hòn đá lập tức đánh vào cổ tay Hương Thảo cùng Tiểu Phúc, cục đá trên tay hai người rơi xuống đất, nhất thời ôm cổ tay ngao ngao kêu đau.

Hắc Muội như nổi điên một quyền lại một quyền đầu nện ngực Vương Kiều Nga, “Ta xem ngươi ý xấu này, muốn hại nương ta, ước gì ta không có đệ đệ, xú bà nương xấu xa độc ác —— “

Qua một hồi lâu, Hắc Muội mệt thở hồng hộc, tê liệt té trên mặt đất Vương Kiều Nga ôm ngực kêu to, hai người đều tóc tai bù xù, giống người điên, làm Phùng Quý vừa về bị dọa một cú.

Vội vàng đem hai người kéo lên, còn không hỏi rõ ràng rốt cuộc sao lại thế này, Vương Kiều Nga liền khóc trời kêu đất , “Đại ca a, con gái ngươi thật vô pháp vô thiên a, cả trưởng bối đều đánh, chuyện này không để yên ——“

Hắc Muội mắt lạnh nhìn mẹ con các nàng kẻ xướng người hoạ , nghiêm mặt quát, “Cút, ta về sau lại nhìn thấy các ngươi tới nhà của ta, ta lấy dao chém —— “

Béo Nha và Tứ Nha ôm đùi cha khóc thút thít nghẹn ngào , trả lời câu hỏi của Phùng Quý , hắn rốt cục hiểu được, vội vàng trở về phòng xem Tú Cô.

Tú Cô nằm ở trên giường nghe bên ngoài cãi nhau lòng như mèo cào, nghĩ chuyện con gái lớn Cát Tường lưu sản nước mắt ào ào rơi, nhìn thấy Phùng Quý mới nói được, “Đại Quý, Cát Tường nó ——-“, đã muốn khóc không thành tiếng.

Một ngày này cả nhà đều tâm trạng vô cùng tồi tệ.

Hắc Muội cũng chỉ lập lờ nói là Cát Tường không cẩn thận ngã, lại an ủi nương nói Cát Tường còn trẻ đứa nhỏ về sau còn có thể có.

Buổi tối Hắc Muội cũng không có tâm trạng nấu cơm, liền ăn qua loa chút cơm thừa, rồi bưng vào cho nương nàng một chén canh.

Đưa cơm đến phòng Tam Mộc, vẻ mặt hắn vĩnh viễn vẫn bình tĩnh thản nhiên dựa vào cửa sổ đọc sách, cùng căn phòng đơn sơ hỗn độn không hợp nhau, ngẩng đầu liếc nhìn trên mặt Hắc Muội một cái, Hắc Muội tự động sờ sờ vết thương trên hai gò má bị Vương Kiều Nga cào trúng.

Có chút xấu hổ mở miệng hỏi, “Cổ tay hai người đó có phải ngươi đánh hay không?”

Hắn một bên đọc sách một bên thản nhiên nói, “Ta không ra tay ngươi sẽ bị đập vỡ sọ, ai hầu hạ ta nữa!”

Hắc Muội miễn cưỡng cười cười, “Đáng đánh, cám ơn a!”

“Cười so với khóc còn khó coi hơn!”Hắn thấp giọng than thở một câu.

Hắc Muội cũng không nói cái gì nữa, trực tiếp thu dọn bàn một chút, dọn xong bát đũa, lại đem dư thừa gì đó bỏ vào giỏ định kéo ra ngoài.

Hắn bỗng nhiên đặt sách xuống, ngồi vào bên giường nói, “Nhị thẩm ngươi vì sao muốn hại nương ngươi?”

Hắc Muội sửng sốt, thở dài, từ từ ngồi xuống ở bên cạnh hắn nói, “Còn có thể vì sao, tham tài , lòng người không đủ rắn nuốt voi, nhà của ta tất cả đều là nữ nhi, cha ta không có nhi tử, nếu nương ta vẫn không sinh được nhi tử chờ chúng ta lập gia đình , của cải nhà ta cũng không phải đều thuộc về các nàng .”



Lâm Tam Mộc nghe xong trầm mặc, hắn nghĩ thì ra dân gian cũng là một dạng, cho dù là vì vài mẫu đất cằn vẫn lục đục như nhau, rắp tâm hại người.

Hắc Muội bỗng nhiên nói, “Tỷ của ta hôm nay lưu sản , thân thể tỷ ấy vốn yếu ớt, hiện tại lưu sản mẹ chồng tỷ ấy cùng trượng phu chẳng những không an ủi tỷ ngược lại kỳ quái châm chọc khiêu khích còn thầm oán trách tỷ ấy, ngươi nói nữ nhân lập gia đình rốt cuộc là mưu đồ cái gì?”

Lần này Hắc Muội nói như máy hát, “Thời đại này nữ nhân thật đáng buồn, lời nói con người thật đáng sợ, quy củ có thể xé trời ——– “

Lâm Tam Mộc không thể nghi ngờ là một thính giả thật tốt, Hắc Muội nói đến chỗ quá khích hắn gần như thâm trầm nhìn nàng, không xen mồm không phản bác.

Cuối cùng Hắc Muội chính mình đều cảm thấy chính mình nói có phải rất cách kinh phản đạo hay không , có điểm xấu hổ cười cười.

Hắn bỗng nhiên lại hỏi một câu, “Tỷ ngươi sao té ?”

Hắc Muội liền đem sự tình trước sau nói nói, hắn dừng trong chốc lát nói, “Ngươi đi xem giầy tỷ ngươi mang khi té ngã, xem thử đế giày có gì không?”

Giờ phút này hai mắt hắn như nước, lại mang theo thản nhiên lạnh như băng, tựa hồ có thể nhìn thấu hết thảy.

Hắc Muội bỗng nhiên hai tròng mắt trầm xuống, “Ngươi là hoài nghi —— “

“Ngươi đi trước nhìn nói sau.”

“Ừm, ta đi.”

Hắc Muội thừa dịp trời còn chưa tối cùng Phùng Quý đi nhà Diệp bà bà.

Cát Tường còn ngủ trên giường .

Phùng Quý nhìn bộ dạng nàng suy yếu nước mắt tại đảo quanh trong hốc mắt.

Hắc Muội trực tiếp tìm đôi giầy, giầy cổ đại đều đóng bằng vải, trên đế giầy tựa hồ có chút gì đó, lấy ra sân cào ra một chút bột màu đen, lòng lập tức liền trầm xuống.

Thừa dịp cả nhà Diệp bà bà đều ở nhà chính ngồi nói chuyện với Phùng Quý, Hắc Muội trực tiếp hỏi Diệp Bình, “Tỷ phu, chúng ta nói tiếp chuyện buổi chiều, ngươi còn không có nói cho ta biết tỷ ta rốt cuộc té thế nào .”

Bởi vì Phùng Quý đã ở đây, cha vợ cũng một bộ dạng tìm tòi đến tột cùng nhìn Diệp Bình, Diệp bà bà đã nói, “Lão nhị, ngươi nói cho thông gia, đem cảnh tượng ngay lúc đó kể lại.”

Diệp Bình liếc mắt nhìn đại ca đại tẩu hắn một cái, chậm rãi nói, “Buổi trưa ta đến hậu viện múc nước, Cát Tường đang ở trong sân hái đồ ăn, đại tẩu ở bên cạnh giếng giặt quần áo, ta mới vừa đi đến bên cạnh giếng liền trông thấy Cát Tường trượt té.”

“Tỷ phu, vậy ta hỏi ngươi, thời điểm tỷ của ta té có phải đại tẩu ngươi đang ở bên cạnh?”

“Ừ.”

Hắc Muội đối với Trần Anh nói, “Đại tẩu, ta muốn hỏi ngươi, khi đó ngươi giặt quần áo đến giai đoạn nào ? Là chà xát hay là xả nước?”

Trần Anh thấy Hắc Muội nhìn chằm chằm trong mắt có chút không được tự nhiên, đứng lên nói, “Thông gia muội tử, ngươi hỏi cái này làm gì? Cát Tường chính mình ngã cùng ta giặt quần áo có liên quan gì ?”

“Ngươi chỉ cần trả lời.”

“Đương nhiên là xả nước, buổi tối quần áo đều không phải đã được chà tẩy xong sao?” đại ca Diệp Bình là Diệp An nói.

“Đại tẩu, ta muốn chính ngươi nói.”Hắc Muội nói.

“Ta là xả quần áo, làm sao vậy?”Trần Anh nói.

“Được, ta đây muốn hỏi ngươi, ngươi đang xả quần áo vậy tỷ của ta sao giẫm phải lá lách ngã xuống ?”

Lá lách chính là xà phòng cổ đại, chính là lá lách nhà quê không thơm như xà phòng hiện đại. Mà Hắc Muội xác nhận giầy Cát Tường mang khi ngã xuống dưới đế giầy chính là lá lách.



Người đang ngồi vừa nghe cũng kinh ngạc, đều không thể tưởng tượng được Cát Tường trượt chân là do giẫm lá lách.

“Cho dù nàng giẫm lá lách trượt chân cùng ta có quan hệ gì?”

“Từ lúc Cát Tường mang thai quần áo cả nhà đều do ngươi giặt, ngươi xả quần áo, mà lá lách đặt ở bên cạnh, sao vừa khéo còn đặt ở bên chân tỷ ta, ngươi dám nói ngươi không có âm mưu ?”

Hắc Muội vừa nói như vậy Trần Anh lập tức đứng lên, kêu la , “Hắc Muội, ngươi đừng khinh người quá đáng, tỷ ngươi còn phải kêu ta một tiếng đại tẩu, ngươi có tư cách gì ở trong này chất vấn ta hoài nghi ta chứ? Ta gả đến Diệp gia nhiều năm như vậy —— “

Trần Anh nói xong bắt đầu muốn một phen nước mũi nước mắt .

Hắc Muội nghiêm mặt cũng không để ý nàng chỉ đối với Diệp bà bà nói, “Bà thông gia, khi tỷ ta ngã dưới đế giầy dính lá lách, chứng cớ vô cùng xác thực ngươi hiện tại nên làm thế nào đòi công đạo cho tôn tử chưa chào đời của ngươi!”

Vẻ mặt Phùng Quý đau khổ buồn rầu, đầu óc loạn một đoàn, hắn đối với lời Hắc Muội nói tuy rằng bán tín bán nghi nhưng Trần Anh gả vào cửa đã gần bốn năm năm , tuy nói cùng mẹ chồng tiểu cô, trượng phu quan hệ thật sự tốt, nhưng vẫn không có đứa nhỏ, cũng khó nói nàng không có ý xấu, huống chi bọn họ còn chưa ở riêng.

Loại chuyện này ở quê nhà cũng không xa lạ, rất nhiều nhi tử vài nhà vì tránh cha chồng mẹ chồng sủng ái ngáng chân cho nhau, rất sợ đối phương so với chính mình sinh trưởng tôn trước.

Diệp bà bà xanh mặt, cũng không nói gì.

Diệp An vội vàng nói, “Nương, tuy nói như vậy nhưng cũng không thể cứ nhận định Anh Tử cố ý, bình thường Anh Tử đối với đệ muội thật tốt a!”

“Đúng vậy, cha, Hắc Muội, đại tẩu ta sẽ không làm như vậy .”Diệp Bình thế nhưng lại khuyên Phùng Quý cùng Hắc Muội.

Hắc Muội nhìn nàng tỷ phu Diệp Bình trong lòng thật lạnh, vợ mình bị hại lưu sản , chẳng những không tìm nguyên nhân còn muốn dàn xếp ổn thoả, thực không phải nam nhân.

Vô tình liếc mắt nhìn Trần Anh một cái, chính là bắt giữ được ánh mắt đắc ý của nàng, ánh mắt này làm cho Hắc Muội có thể xác định Cát Tường ngã tuyệt đối là nàng cố ý thiết kế .

“Hắc Muội, tỷ ngươi tự mình ngã, cho dù giẫm phải lá lách cũng là trách chính nàng không có mắt, không xem đường, hiện tại trách người khác được sao?” Tịch Mai cũng nhân cơ hội châm chọc.

“Thông gia, chuyện này, ngươi vẫn nên hỏi con dâu lớn kỹ càng, Cát Tường nhà ta là một người rất cẩn thận .”Phùng Quý nói.

“Nhất định , thông gia, ngài yên tâm, khẳng định .”Diệp bà bà trả lời Phùng Quý, nhưng Hắc Muội căn không tin, ai chẳng biết mấy năm nay Trần Anh nịnh bợ mẹ chồng lấy lòng tiểu cô , chỉ cần Hắc Muội veeff nhà, việc này sẽ như gió bay .

Hắc Muội cảm thấy chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua như vậy, giầy Cát Tường đùng một chút ném lên bàn, “Con của tỷ ta không thể mất như vậy, ba ngày sau nếu các ngươi vẫn không trả lời một cách thoả đáng ta sẽ làm cho các ngươi không còn chỗ đứng ở thôn Đại Diệp, các ngươi tin hay không?”

Nhìn bộ dạng Diệp bà bà có chút kinh ngạc nàng cười lạnh vài tiếng thế này mới cùng Phùng Quý rời đi.

Về nhà Phùng Quý một mình hỏi Hắc Muội, “Hắc Muội, ngươi nói làm cho nhà Diệp bà bà không còn chỗ đứng là có ý gì?”

“Cha, nhà bọn họ nếu không trừng trị Trần Anh con sẽ đi tìm Ngô địa chủ không cho bọn họ thuê đất nữa.”

“Con gái ngóc, Ngô địa chủ nghe lời con sao?”

“Yên tâm đi, con tự có biện pháp. Chẳng lẽ cha không đau lòng tỷ, việc này nếu không trừng trị Trần Anh, về sau còn không bắt nạt tỷ ta sao, đứa nhỏ bị mất oan uổng ta nuốt không trôi cục tức này.”

Sáng sớm hôm sao Phùng Quý mang theo một bao lễ vật lớn đi nhà Vương đại phu ở trấn trên, một là chúc tết, hai là đặc biệt mời Vương đại phu tới khám cho Tú Cô.

Vương đại phu chỉ nói Tú Cô tâm tư quá nặng , không cần ưu tư quá nhiều, tâm trạng tận lực phải vui vẻ, hơn nữa không thể chịu kinh hách cái gì.

Nghe được Hắc Muội hận Vương Kiều Nga thẳng cắn răng.

Hiện tại cả thôn đều biết Cát Tường ngã lưu sản , có lời đồn còn nói thai Tú Cô cũng không giữ được, Hắc Muội đương nhiên biết là ai ở sau lưng phá rối .

Nàng nghĩ chính mình tạm thời nhẫn nại , chờ xem nàng thế nào sửa chữa bà tám đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Bưu Hãn Dân Quê

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook