Chương 10
Tây Tây Đặc
04/09/2022
Tên: Bye bye
Tác giả: Tây Tây Đặc
Biên tập: Christine
Giao Bạch không làm màu nổi. Cậu ngồi xổm ven đường, thở dốc từng hơi ngộp trong khẩu trang.
Sự tình có thể thuận lợi như vậy có một phần do may mắn, nhưng cũng nằm trong dự đoán của cậu.
Thẩm Ký độc tài nắm quyền bao năm nay, cao cao tại thượng quen rồi, đối với chuyện gì cũng đều là nhìn trên cao xuống. Dưới cái nhìn của y, nhân lực vật lực dùng cho những việc có liên quan đến mệnh bàn chết tiệt hay đại sư chết tiệt thì đơn thuần chỉ lãng phí thời gian. Y không rảnh đến thế.
Còn lão thái thái ấy, con trai bảo bối bị thương không nặng, kẻ gây chuyện cũng đã chết, bà không tiếp tục truy cứu nữa, lòng mang từ bi mà.
Về sau đại sư tiết lộ “chân tướng”, bà chỉ muốn tiễn tai tinh đi.
Càng là thế hệ trước của các gia tộc lớn thì sẽ càng vái Phật cầu sư, tin tưởng thuật số mệnh bàn.
Người nhà làm nhiều việc thất đức, bèn muốn trốn tránh nhân quả báo ứng.
Giao Bạch từng nghiên cứu hai mẹ con họ Thẩm, đây là bàn tay vàng của người đã đọc truyện như cậu.
Giao Bạch đứng dậy, nếu ngày nào đó Thẩm Ký vô tình phát hiện ra sơ hở, tra được chuyện lần này, muốn tính sổ với cậu, vậy thì đến lúc đó nói sau.
Dù sao hôm nay cũng là ngày đầu tiên chó rời khỏi chuồng.
Giao Bạch tiến lên trước vài bước, đột nhiên dừng lại. Trạng thái nắm chắc thắng lợi của Tề Sương khiến cậu đoán ra một khả năng. Cậu ấn gọi số bàn của Thấm Tâm Viên, bảo người hầu tiếp điện thoại là muốn tìm Tề Sương.
“Vương Sơ Thu, vào thời điểm mấu chốt, cậu gọi điện thoại cho tôi làm gì, còn là điện thoại bàn!” Tề Sương cầm ống nghe, gương mặt thanh tú hơi vặn vẹo. Cậu ta chặn số người này, không ngờ đối phương sẽ gọi máy bàn, còn là trong lúc này, điên rồi hả!
Tề Sương thâm trầm hạ giọng: “Tôi cho cậu biết, tuy rằng nhược điểm của tôi nằm trong tay cậu, nhưng cậu cũng giống vậy thôi, chúng ta ai cũng đừng…”
Giao Bạch ngắt lời cậu ta: “Đại sư đâu?”
Tề Sương không nói.
“Cậu diệt khẩu rồi?” Giao Bạch đứng ở ven đường, tăng cao âm lượng.
“Tôi ngốc chắc, nếu đại sư chết bây giờ thì sẽ chỉ khiến người khác hoài nghi tất cả mọi chuyện đều do tôi lên kế hoạch, mục đích nhằm diệt trừ đối thủ là cậu.” Tề Sương khô khan nói, “Trước mắt người đang bị khống chế, chờ khi tôi làm Thẩm thái thái…” Cậu ta không nói nốt nửa câu sau, đại khái là thế. Cao nhân đắc đạo khám phá hồng trần, không sợ sống chết, cũng có thể bị cậu ta đe dọa lợi dụng, vậy ngày nào đó trong tương lai không chắc cũng có thể thông đồng với kẻ khác. Biến số lớn, cậu ta nhất định phải loại bỏ.
Đầu điện thoại im lìm giống như một kiểu khiển trách thầm lặng, Tề Sương chanh chua nói: “Vương Sơ Thu, tôi cũng không tin lúc báo cho tôi nơi vợ con ông ta náu mình, cậu lại cảm thấy sau khi chuyện thành công thì tôi sẽ để bọn họ một nhà ba người đoàn tụ. Giờ cậu ra vẻ người tốt làm gì chứ?”
Giao Bạch hờ hững nói: “Tôi muốn phương thức liên lạc của Chương Chẩm, lấy tới cho tôi.”
“…Cậu nói ai?” Tề Sương vừa kinh ngạc vừa trào phúng. Hóa ra tên này nhọc nhằn thoát khỏi sự kiểm soát của lão thái thái nhằm muốn bám lên cái người ở Tây Thành kia, quả là điên thật rồi.
Giao Bạch không nói thêm gì, cúp điện thoại.
Trong “Gãy Cánh”, anh hai của Tề Sương sưu tầm dân ca ở ngoài, vô tình bắt gặp vợ con của đại sư, cũng báo cho Tề Sương. Sau đó Tề Sương bắt đầu lợi dụng, kết cục của đại sư không được tác giả viết rõ, để mở.
Bởi Giao Bạch nói ra trước thời gian nên phần cốt truyện này có thay đổi, nhưng cũng có phân đoạn không thay đổi gì.
Giao Bạch lẳng lặng đứng nguyên tại chỗ chốc lát rồi sải bước tiếp. Cậu không biết mình đã đi dọc con đường này bao lâu, mới gặp được xe ô tô của một cặp vợ chồng tốt bụng.
Cặp vợ chồng từ khoe tình cảm đến khóc lóc chửi rủa, mất chưa tới 10km.
Tất cả đều bắt nguồn từ —— bà vợ tìm thấy một chiếc tất lưới trong xe, không phải của mình.
Không để ý tới người ngoài đi nhờ xe, bà vợ trực tiếp nhét tất lưới vào mồm chồng.
Phong cách thô bạo nhưng không dám khen, bởi vì mức độ nguy hiểm đạt level max.
Xe uốn lượn trượt một quãng ngoằn ngoèo hình rắn, ông chồng khẩn cấp dừng xe ven đường, nhổ chiếc tất lưới ra rồi om sòm với bà vợ, cây ngay không sợ chết đứng.
Giao Bạch ngồi sau, bất cẩn một chút là có mặt ở hiện trường bắt gian cỡ lớn. Cậu chưa kịp chuẩn bị tư tưởng gì, rất lúng túng.
Giao Bạch chờ cặp vợ chồng ầm ĩ rồi đình chiến xong là sẽ xin xuống xe.
Không ai để ý đến cậu.
Giao Bạch: “…”
Được thôi, các người không ngại, vậy tôi sẽ xem nha.
Dù sao tôi cũng không vội làm gì.
Giao Bạch nghe tiếng khóc tan nát cõi lòng của bà vợ, mắt liếc về người chồng lướt điện thoại như chẳng liên quan. Cậu khoanh tay nghĩ, bộ truyện tranh “Gãy Cánh” này không hổ là thiên đường của những người yêu thích máu chó, đến người qua đường cũng là cặn bã.
Di động trong túi rung lên, Giao Bạch móc ra xem. Cậu nhớ kỹ dãy số nhận được. Đêm đó, lúc túm lấy chủ nhân dãy số này, cậu mơ hồ cảm nhận được sự thiện lương và nhân tính mà đối phương chưa đánh mất.
“Chương Chẩm…” Giao Bạch lẩm bẩm tên của chủ nhân số điện thoại, trầm ngâm suy tư.
Tây Thành
Chương Chẩm đang ăn quả óc chó, bình thường anh chủ yếu phụ trách an toàn của anh ba và vài việc thuộc khu vực màu xám(1), đều là dùng nắm đấm động súng ống, không cần làm việc ở công ty.
(1) Trắng và đen là hai bên cực đoan, đại diện cho hắc đạo bạch đạo, cũng là gian tà chính nghĩa. Nhưng không có gì là tuyệt đối, nên những thứ không trắng không đen, không tốt không xấu, sẽ được phân vào khu vực màu xám.
Hiện tại anh ba cho anh một văn phòng, chức vụ là trợ lý trên danh nghĩa. Anh đã sắp ăn xong một túi óc chó rồi.
Lúc Chương Chẩm ra phòng trà để pha trà, mấy người trợ lý đang tán gẫu buôn chuyện đồng loạt nhìn về phía anh, hai mắt lấp lóe ánh sáng.
“Làm sao?” Chương Chẩm nghiêm túc nói.
Nhóm trợ lý chẳng hề sợ sệt. Các cô đều biết người đàn ông trẻ tuổi này có giá trị vũ lực tương phản với bề ngoài đáng yêu, nghe đâu anh từng một người một ngựa xông vào hiểm cảnh cứu mạng chủ tịch. Từ đó về sau, chủ tịch coi anh như anh em và thân tín, nhưng các cô chưa từng trông thấy mặt anh dũng hay thậm chí là đẫm máu của anh, chỉ biết dáng vẻ ngây thơ khi xấu hổ đỏ cả mặt.
Tất cả mọi người thân thiết gọi anh là…
“Chẩm mỹ nhân.”
Một trợ lý đại diện cho tập thể đặt câu hỏi, “Bây giờ bên cạnh chủ tịch là tiểu yêu tinh nào?”
Chương Chẩm: “…”
“Không đổi.” Một lời gây kinh ngạc.
Nhóm trợ lý rối rít khiếp sợ. Tuy trình độ học vấn của họ cao, năng lực làm việc xuất sắc, song nó cũng không ảnh hưởng đến việc họ ăn dưa(2), đặc biệt là dưa của chủ tịch.
(2) Ăn dưa: tiếng lóng mạng, dùng để chỉ trạng thái quần chúng vây xem, không phát biểu ý kiến, với những chuyện không liên quan đến mình. Dưa là sự việc nóng hổi gây tò mò.
“Vẫn là vị ca sĩ thích mặc đồ nữ kia à?”
“Bình thường không phải là thay đổi theo tháng sao, tháng Tám kéo dài đến tháng Chín?”
Chương Chẩm pha trà ngon: “Ừ, kéo dài.”
Nhóm trợ lý hít hà, tin tức lớn động trời, quy tắc cũ bị phá vỡ, không phải là các cô sẽ có chủ tịch phu nhân đấy chứ?
Chương Chẩm thổi nước trà, nhấp một ngụm, có thì tốt, lúc anh ba giận dữ cũng sẽ có người dỗ dành, không đến mức khiến thuộc hạ nơm nớp lo sợ, bị táo bón hay mọc mụn.
Nguyện vọng năm mới vẫn như cũ đi.
Cầu chị dâu.
Mấy phút sau, Chương Chẩm nhận được một lời mời kết bạn trên wechat.
Kiểm tra thông tin tài khoản: J
Không quen.
Chương Chẩm suy tư, không phải là ai cũng có thể tùy tiện lấy được số của anh, J này là ai? Chương Chẩm ngẫm nghĩ chốc lát, khẳng định gần đây mình chưa hề đưa phương thức liên lạc cho ai. Anh kết luận người nọ là một tình nhân của ai đó trong giới, hoặc là thiếu gia tiểu như nhà nào đấy, không biết từ đâu lấy được cách liên lạc anh, muốn thông qua anh để bò giường anh ba. Trước kia không phải không có tình huống này, anh muốn bỏ qua, nhưng giây tiếp theo lại nín thở.
Avatar của J…
Chương Chẩm nhìn những mảng màu rực rỡ, vẻ chững chạc khôn khéo giữa hai đầu lông mày bị quét bay sạch sành sanh, thay vào đó là sửng sốt đờ đẫn, anh vô thức ấn nhận.
[Bạn đồng ý lời mời kết bạn của J, bây giờ các bạn có thể bắt đầu trò chuyện.]
Chương Chẩm như vừa tỉnh giấc chiêm bao. Anh đang hối hận vì sự sơ suất của mình, chuẩn bị xóa người nọ đi, trong khung chat đã nhảy ra tin nhắn.
– Hi.
– Xin chào chị gái.
– Em trông thấy giấy quảng cáo của chị trên tường hành lang. Năm nay em lớp 12, đi xe đạp bị ngã, ở nhà rất buồn chán.
– Em cho chị tiền, em không cần video của chị, chỉ cần chị trò chuyện với em, có được không?
Chương Chẩm: “…”
Anh chỉ cần điều tra là sẽ ra thông tin của kẻ xa lạ này, cặn kẽ như đang ở nhà nào, có mấy người.
Nhưng đầu óc anh không đúng lắm, làm hiệu suất công việc của anh tụt hẳn xuống, lần lữa chưa tra xét.
Muốn…
Muốn cái gì?
Chương Chẩm không biết, anh chỉ nhìn chằm chằm avatar của người lạ không chớp mắt, một sợi ký ức giăng ngang trong đôi mắt được che đi bởi rèm mi dài hơi cong lên. Anh bị mất trí nhớ thuở bé, quên mất vài việc.
Khối sắc màu này khiến anh thấy quen thuộc, anh rất muốn mang cái gì đó về nhà.
Chương Chẩm bước ra khỏi dòng cảm xúc vừa kỳ lạ vừa khó chịu kia. Anh đứng dậy xoa bóp khớp ngón tay. Bàn tay trắng trẻo tràn đầy sức mạnh chống lên bàn ăn, ừ, cứ làm như thế đã, tạm thời không xóa.
Chờ tên J này để lộ đuôi cáo rồi xóa.
Sâu trong nội tâm, Chương Chẩm hy vọng có một ngoại lệ, không muốn bất kỳ ai kết bạn với anh cũng là vì anh ba, anh đã ngán cái kịch bản cũ rích đó lắm rồi.
Đây cũng là nguyên nhân anh không muốn điều tra.
Một chút mong đợi.
Dường như ông trời nghe thấy thanh âm của Chương Chẩm, hàng ngày J chỉ trò chuyện việc nhỏ, than thở dưỡng thương chán nhường nào, thỉnh thoảng còn mơ ước mình lên đại học sẽ ra sao, đăng lên vòng bạn bè cũng toàn là tuổi trẻ bi thương… Cậu thật sự chỉ là một học sinh cấp ba bình thường, add sai người.
Chương Chẩm đã quen với việc ngẫu nhiên ấn mở wechat, cảm nhận sự hồn nhiên sáng sủa của người thiếu niên qua những đoạn chat
Chẳng có gì bất ngờ xảy ra, anh cũng sẽ không đi thăm dò, coi như điều hòa cuộc sống, không ảnh hưởng toàn cục.
Không biết tại sao, lúc ra quyết định này, Chương Chẩm có cảm giác kỳ quái như bị người khác nắm rõ lịch trình trong lòng bàn tay. Anh phải đến phòng thể hình đánh mấy bộ quyền mới bình phục.
Trung tuần tháng Mười Một, Chương Chẩm đang thẩm tra một tên nội gián thì một thanh âm “đinh” vang lên trong túi áo khoác da. Anh cắn chiếc găng tay da nhuốm máu, kéo nó rơi ra, sau đó móc điện thoại mở wechat.
J: Chị ơi, em về trường rồi [chống nạnh].
Chương Chẩm khẽ hừ một tiếng. Bị gọi là chị gần ba tháng, anh vẫn không tự nhiên lắm. Thấy các anh em khác kinh sợ nhìn mình, anh lập tức xụ mặt ho khan.
“Tôi đi ra ngoài hút điếu thuốc.”
Chương Chẩm ra bên ngoài, dựa lên tường gõ điện thoại, trả lời học sinh cấp ba: Học hành cho giỏi.
J: Đương nhiên ( ̄︶ ̄)
Tam Trung Nam Thành, lớp 12/7.
Giáo viên chủ nhiệm dẫn một nam sinh gầy gò mặc trang phục quái dị vào phòng học. Các học sinh đều quăng ánh mắt tò mò lên người bạn học mới.
Mặt trời bị mây đen che khuất, người bạn học này mới bỏ mũ áo hoodie xuống. Cậu tháo khẩu trang, để lộ gương mặt vô cùng tái nhợt.
Lương Đống đang xoay sách đằng sau bỗng như gặp quỷ: “Ôi mịa… Ôi mịa ôi mịa!”
Thẩm Nhi An gục đầu lên bàn, hai tay gấp chuồn chuồn trong ngăn bàn. Khuỷu tay đột nhiên bị kéo lấy, y ngoái đầu, trong đôi mắt đen nhánh sâu thẳm ẩn chút khó chịu.
“Anh An, xin lỗi, tớ không cố ý, thật sự là quá con mẹ nó…” Lương Đống lớn tiếng nói, “Cậu ngẩng đầu nhìn bạn học mới đi, tớ bảo đảm cậu xem xong cũng thấy như vậy, không tin thì cậu…”
Thẩm Nhi An liếc nhìn bục giảng, eo lưng đang cong chậm rãi thẳng lên.
Nam sinh trên bục giảng mang khuôn mặt yếu nhược, một cơn gió cũng có thể thổi ngã: “Xin chào mọi người, mình họ Giao (茭), phía trên là bộ thảo (草), bên dưới là chữ “giao” (交) trong “kết giao”. Tên chỉ có một chữ là Bạch, Giao Bạch.”
Cậu cười rộ lên, răng nanh nhỏ bên môi như ẩn như hiện lúc cậu nói chuyện. Trong mắt cậu lấp lánh cảnh sắc mùa xuân hoa nở chim hót: “Rất hân hạnh được làm quen với các bạn. Cuộc sống cấp ba sau này, xin hãy quan tâm chăm sóc.”
=====
Tác giả có lời muốn nói:
=====
Có nhiều bạn đọc không hiểu quan hệ trong văn án, ở đây tôi nói qua một chút.
CP tra tiện chính quy trong truyện tranh “Gãy Cánh” là Thẩm Nhi An x Lễ Giác, kết cục BE.
Thẩm Ký là cha của tra công Thẩm Nhi An, Thích Dĩ Lạo là bạn lâu năm của Thẩm Ký. Chương Chẩm là trợ thủ đắc lực của Thích Dĩ Lạo.
Vương Sơ Thu, nguyên thân của Giao Bạch là một trong những người được lão thái thái chọn để làm vợ Thẩm Ký. Một ứng cử viên khác là Tề Sương. Tề Tử Chí là anh cả của Tề Sương.
Tiện thụ Lễ Giác là ánh trăng sáng của nguyên thân của Giao Bạch.
Ớt nhỏ Khương Yên là người của Thích Dĩ Lạo, Thẩm Ký nhìn trúng. Y dùng nguyên thân của Giao Bạch chơi trò trao đổi chó con với Thích Dĩ Lạo. Chính vào lúc này, Giao Bạch xuyên tới.
Tám trong số mười nhân vật trọng yếu đã xuất hiện, có thể bắt đầu rồi. Mai gặp!
Tác giả: Tây Tây Đặc
Biên tập: Christine
Giao Bạch không làm màu nổi. Cậu ngồi xổm ven đường, thở dốc từng hơi ngộp trong khẩu trang.
Sự tình có thể thuận lợi như vậy có một phần do may mắn, nhưng cũng nằm trong dự đoán của cậu.
Thẩm Ký độc tài nắm quyền bao năm nay, cao cao tại thượng quen rồi, đối với chuyện gì cũng đều là nhìn trên cao xuống. Dưới cái nhìn của y, nhân lực vật lực dùng cho những việc có liên quan đến mệnh bàn chết tiệt hay đại sư chết tiệt thì đơn thuần chỉ lãng phí thời gian. Y không rảnh đến thế.
Còn lão thái thái ấy, con trai bảo bối bị thương không nặng, kẻ gây chuyện cũng đã chết, bà không tiếp tục truy cứu nữa, lòng mang từ bi mà.
Về sau đại sư tiết lộ “chân tướng”, bà chỉ muốn tiễn tai tinh đi.
Càng là thế hệ trước của các gia tộc lớn thì sẽ càng vái Phật cầu sư, tin tưởng thuật số mệnh bàn.
Người nhà làm nhiều việc thất đức, bèn muốn trốn tránh nhân quả báo ứng.
Giao Bạch từng nghiên cứu hai mẹ con họ Thẩm, đây là bàn tay vàng của người đã đọc truyện như cậu.
Giao Bạch đứng dậy, nếu ngày nào đó Thẩm Ký vô tình phát hiện ra sơ hở, tra được chuyện lần này, muốn tính sổ với cậu, vậy thì đến lúc đó nói sau.
Dù sao hôm nay cũng là ngày đầu tiên chó rời khỏi chuồng.
Giao Bạch tiến lên trước vài bước, đột nhiên dừng lại. Trạng thái nắm chắc thắng lợi của Tề Sương khiến cậu đoán ra một khả năng. Cậu ấn gọi số bàn của Thấm Tâm Viên, bảo người hầu tiếp điện thoại là muốn tìm Tề Sương.
“Vương Sơ Thu, vào thời điểm mấu chốt, cậu gọi điện thoại cho tôi làm gì, còn là điện thoại bàn!” Tề Sương cầm ống nghe, gương mặt thanh tú hơi vặn vẹo. Cậu ta chặn số người này, không ngờ đối phương sẽ gọi máy bàn, còn là trong lúc này, điên rồi hả!
Tề Sương thâm trầm hạ giọng: “Tôi cho cậu biết, tuy rằng nhược điểm của tôi nằm trong tay cậu, nhưng cậu cũng giống vậy thôi, chúng ta ai cũng đừng…”
Giao Bạch ngắt lời cậu ta: “Đại sư đâu?”
Tề Sương không nói.
“Cậu diệt khẩu rồi?” Giao Bạch đứng ở ven đường, tăng cao âm lượng.
“Tôi ngốc chắc, nếu đại sư chết bây giờ thì sẽ chỉ khiến người khác hoài nghi tất cả mọi chuyện đều do tôi lên kế hoạch, mục đích nhằm diệt trừ đối thủ là cậu.” Tề Sương khô khan nói, “Trước mắt người đang bị khống chế, chờ khi tôi làm Thẩm thái thái…” Cậu ta không nói nốt nửa câu sau, đại khái là thế. Cao nhân đắc đạo khám phá hồng trần, không sợ sống chết, cũng có thể bị cậu ta đe dọa lợi dụng, vậy ngày nào đó trong tương lai không chắc cũng có thể thông đồng với kẻ khác. Biến số lớn, cậu ta nhất định phải loại bỏ.
Đầu điện thoại im lìm giống như một kiểu khiển trách thầm lặng, Tề Sương chanh chua nói: “Vương Sơ Thu, tôi cũng không tin lúc báo cho tôi nơi vợ con ông ta náu mình, cậu lại cảm thấy sau khi chuyện thành công thì tôi sẽ để bọn họ một nhà ba người đoàn tụ. Giờ cậu ra vẻ người tốt làm gì chứ?”
Giao Bạch hờ hững nói: “Tôi muốn phương thức liên lạc của Chương Chẩm, lấy tới cho tôi.”
“…Cậu nói ai?” Tề Sương vừa kinh ngạc vừa trào phúng. Hóa ra tên này nhọc nhằn thoát khỏi sự kiểm soát của lão thái thái nhằm muốn bám lên cái người ở Tây Thành kia, quả là điên thật rồi.
Giao Bạch không nói thêm gì, cúp điện thoại.
Trong “Gãy Cánh”, anh hai của Tề Sương sưu tầm dân ca ở ngoài, vô tình bắt gặp vợ con của đại sư, cũng báo cho Tề Sương. Sau đó Tề Sương bắt đầu lợi dụng, kết cục của đại sư không được tác giả viết rõ, để mở.
Bởi Giao Bạch nói ra trước thời gian nên phần cốt truyện này có thay đổi, nhưng cũng có phân đoạn không thay đổi gì.
Giao Bạch lẳng lặng đứng nguyên tại chỗ chốc lát rồi sải bước tiếp. Cậu không biết mình đã đi dọc con đường này bao lâu, mới gặp được xe ô tô của một cặp vợ chồng tốt bụng.
Cặp vợ chồng từ khoe tình cảm đến khóc lóc chửi rủa, mất chưa tới 10km.
Tất cả đều bắt nguồn từ —— bà vợ tìm thấy một chiếc tất lưới trong xe, không phải của mình.
Không để ý tới người ngoài đi nhờ xe, bà vợ trực tiếp nhét tất lưới vào mồm chồng.
Phong cách thô bạo nhưng không dám khen, bởi vì mức độ nguy hiểm đạt level max.
Xe uốn lượn trượt một quãng ngoằn ngoèo hình rắn, ông chồng khẩn cấp dừng xe ven đường, nhổ chiếc tất lưới ra rồi om sòm với bà vợ, cây ngay không sợ chết đứng.
Giao Bạch ngồi sau, bất cẩn một chút là có mặt ở hiện trường bắt gian cỡ lớn. Cậu chưa kịp chuẩn bị tư tưởng gì, rất lúng túng.
Giao Bạch chờ cặp vợ chồng ầm ĩ rồi đình chiến xong là sẽ xin xuống xe.
Không ai để ý đến cậu.
Giao Bạch: “…”
Được thôi, các người không ngại, vậy tôi sẽ xem nha.
Dù sao tôi cũng không vội làm gì.
Giao Bạch nghe tiếng khóc tan nát cõi lòng của bà vợ, mắt liếc về người chồng lướt điện thoại như chẳng liên quan. Cậu khoanh tay nghĩ, bộ truyện tranh “Gãy Cánh” này không hổ là thiên đường của những người yêu thích máu chó, đến người qua đường cũng là cặn bã.
Di động trong túi rung lên, Giao Bạch móc ra xem. Cậu nhớ kỹ dãy số nhận được. Đêm đó, lúc túm lấy chủ nhân dãy số này, cậu mơ hồ cảm nhận được sự thiện lương và nhân tính mà đối phương chưa đánh mất.
“Chương Chẩm…” Giao Bạch lẩm bẩm tên của chủ nhân số điện thoại, trầm ngâm suy tư.
Tây Thành
Chương Chẩm đang ăn quả óc chó, bình thường anh chủ yếu phụ trách an toàn của anh ba và vài việc thuộc khu vực màu xám(1), đều là dùng nắm đấm động súng ống, không cần làm việc ở công ty.
(1) Trắng và đen là hai bên cực đoan, đại diện cho hắc đạo bạch đạo, cũng là gian tà chính nghĩa. Nhưng không có gì là tuyệt đối, nên những thứ không trắng không đen, không tốt không xấu, sẽ được phân vào khu vực màu xám.
Hiện tại anh ba cho anh một văn phòng, chức vụ là trợ lý trên danh nghĩa. Anh đã sắp ăn xong một túi óc chó rồi.
Lúc Chương Chẩm ra phòng trà để pha trà, mấy người trợ lý đang tán gẫu buôn chuyện đồng loạt nhìn về phía anh, hai mắt lấp lóe ánh sáng.
“Làm sao?” Chương Chẩm nghiêm túc nói.
Nhóm trợ lý chẳng hề sợ sệt. Các cô đều biết người đàn ông trẻ tuổi này có giá trị vũ lực tương phản với bề ngoài đáng yêu, nghe đâu anh từng một người một ngựa xông vào hiểm cảnh cứu mạng chủ tịch. Từ đó về sau, chủ tịch coi anh như anh em và thân tín, nhưng các cô chưa từng trông thấy mặt anh dũng hay thậm chí là đẫm máu của anh, chỉ biết dáng vẻ ngây thơ khi xấu hổ đỏ cả mặt.
Tất cả mọi người thân thiết gọi anh là…
“Chẩm mỹ nhân.”
Một trợ lý đại diện cho tập thể đặt câu hỏi, “Bây giờ bên cạnh chủ tịch là tiểu yêu tinh nào?”
Chương Chẩm: “…”
“Không đổi.” Một lời gây kinh ngạc.
Nhóm trợ lý rối rít khiếp sợ. Tuy trình độ học vấn của họ cao, năng lực làm việc xuất sắc, song nó cũng không ảnh hưởng đến việc họ ăn dưa(2), đặc biệt là dưa của chủ tịch.
(2) Ăn dưa: tiếng lóng mạng, dùng để chỉ trạng thái quần chúng vây xem, không phát biểu ý kiến, với những chuyện không liên quan đến mình. Dưa là sự việc nóng hổi gây tò mò.
“Vẫn là vị ca sĩ thích mặc đồ nữ kia à?”
“Bình thường không phải là thay đổi theo tháng sao, tháng Tám kéo dài đến tháng Chín?”
Chương Chẩm pha trà ngon: “Ừ, kéo dài.”
Nhóm trợ lý hít hà, tin tức lớn động trời, quy tắc cũ bị phá vỡ, không phải là các cô sẽ có chủ tịch phu nhân đấy chứ?
Chương Chẩm thổi nước trà, nhấp một ngụm, có thì tốt, lúc anh ba giận dữ cũng sẽ có người dỗ dành, không đến mức khiến thuộc hạ nơm nớp lo sợ, bị táo bón hay mọc mụn.
Nguyện vọng năm mới vẫn như cũ đi.
Cầu chị dâu.
Mấy phút sau, Chương Chẩm nhận được một lời mời kết bạn trên wechat.
Kiểm tra thông tin tài khoản: J
Không quen.
Chương Chẩm suy tư, không phải là ai cũng có thể tùy tiện lấy được số của anh, J này là ai? Chương Chẩm ngẫm nghĩ chốc lát, khẳng định gần đây mình chưa hề đưa phương thức liên lạc cho ai. Anh kết luận người nọ là một tình nhân của ai đó trong giới, hoặc là thiếu gia tiểu như nhà nào đấy, không biết từ đâu lấy được cách liên lạc anh, muốn thông qua anh để bò giường anh ba. Trước kia không phải không có tình huống này, anh muốn bỏ qua, nhưng giây tiếp theo lại nín thở.
Avatar của J…
Chương Chẩm nhìn những mảng màu rực rỡ, vẻ chững chạc khôn khéo giữa hai đầu lông mày bị quét bay sạch sành sanh, thay vào đó là sửng sốt đờ đẫn, anh vô thức ấn nhận.
[Bạn đồng ý lời mời kết bạn của J, bây giờ các bạn có thể bắt đầu trò chuyện.]
Chương Chẩm như vừa tỉnh giấc chiêm bao. Anh đang hối hận vì sự sơ suất của mình, chuẩn bị xóa người nọ đi, trong khung chat đã nhảy ra tin nhắn.
– Hi.
– Xin chào chị gái.
– Em trông thấy giấy quảng cáo của chị trên tường hành lang. Năm nay em lớp 12, đi xe đạp bị ngã, ở nhà rất buồn chán.
– Em cho chị tiền, em không cần video của chị, chỉ cần chị trò chuyện với em, có được không?
Chương Chẩm: “…”
Anh chỉ cần điều tra là sẽ ra thông tin của kẻ xa lạ này, cặn kẽ như đang ở nhà nào, có mấy người.
Nhưng đầu óc anh không đúng lắm, làm hiệu suất công việc của anh tụt hẳn xuống, lần lữa chưa tra xét.
Muốn…
Muốn cái gì?
Chương Chẩm không biết, anh chỉ nhìn chằm chằm avatar của người lạ không chớp mắt, một sợi ký ức giăng ngang trong đôi mắt được che đi bởi rèm mi dài hơi cong lên. Anh bị mất trí nhớ thuở bé, quên mất vài việc.
Khối sắc màu này khiến anh thấy quen thuộc, anh rất muốn mang cái gì đó về nhà.
Chương Chẩm bước ra khỏi dòng cảm xúc vừa kỳ lạ vừa khó chịu kia. Anh đứng dậy xoa bóp khớp ngón tay. Bàn tay trắng trẻo tràn đầy sức mạnh chống lên bàn ăn, ừ, cứ làm như thế đã, tạm thời không xóa.
Chờ tên J này để lộ đuôi cáo rồi xóa.
Sâu trong nội tâm, Chương Chẩm hy vọng có một ngoại lệ, không muốn bất kỳ ai kết bạn với anh cũng là vì anh ba, anh đã ngán cái kịch bản cũ rích đó lắm rồi.
Đây cũng là nguyên nhân anh không muốn điều tra.
Một chút mong đợi.
Dường như ông trời nghe thấy thanh âm của Chương Chẩm, hàng ngày J chỉ trò chuyện việc nhỏ, than thở dưỡng thương chán nhường nào, thỉnh thoảng còn mơ ước mình lên đại học sẽ ra sao, đăng lên vòng bạn bè cũng toàn là tuổi trẻ bi thương… Cậu thật sự chỉ là một học sinh cấp ba bình thường, add sai người.
Chương Chẩm đã quen với việc ngẫu nhiên ấn mở wechat, cảm nhận sự hồn nhiên sáng sủa của người thiếu niên qua những đoạn chat
Chẳng có gì bất ngờ xảy ra, anh cũng sẽ không đi thăm dò, coi như điều hòa cuộc sống, không ảnh hưởng toàn cục.
Không biết tại sao, lúc ra quyết định này, Chương Chẩm có cảm giác kỳ quái như bị người khác nắm rõ lịch trình trong lòng bàn tay. Anh phải đến phòng thể hình đánh mấy bộ quyền mới bình phục.
Trung tuần tháng Mười Một, Chương Chẩm đang thẩm tra một tên nội gián thì một thanh âm “đinh” vang lên trong túi áo khoác da. Anh cắn chiếc găng tay da nhuốm máu, kéo nó rơi ra, sau đó móc điện thoại mở wechat.
J: Chị ơi, em về trường rồi [chống nạnh].
Chương Chẩm khẽ hừ một tiếng. Bị gọi là chị gần ba tháng, anh vẫn không tự nhiên lắm. Thấy các anh em khác kinh sợ nhìn mình, anh lập tức xụ mặt ho khan.
“Tôi đi ra ngoài hút điếu thuốc.”
Chương Chẩm ra bên ngoài, dựa lên tường gõ điện thoại, trả lời học sinh cấp ba: Học hành cho giỏi.
J: Đương nhiên ( ̄︶ ̄)
Tam Trung Nam Thành, lớp 12/7.
Giáo viên chủ nhiệm dẫn một nam sinh gầy gò mặc trang phục quái dị vào phòng học. Các học sinh đều quăng ánh mắt tò mò lên người bạn học mới.
Mặt trời bị mây đen che khuất, người bạn học này mới bỏ mũ áo hoodie xuống. Cậu tháo khẩu trang, để lộ gương mặt vô cùng tái nhợt.
Lương Đống đang xoay sách đằng sau bỗng như gặp quỷ: “Ôi mịa… Ôi mịa ôi mịa!”
Thẩm Nhi An gục đầu lên bàn, hai tay gấp chuồn chuồn trong ngăn bàn. Khuỷu tay đột nhiên bị kéo lấy, y ngoái đầu, trong đôi mắt đen nhánh sâu thẳm ẩn chút khó chịu.
“Anh An, xin lỗi, tớ không cố ý, thật sự là quá con mẹ nó…” Lương Đống lớn tiếng nói, “Cậu ngẩng đầu nhìn bạn học mới đi, tớ bảo đảm cậu xem xong cũng thấy như vậy, không tin thì cậu…”
Thẩm Nhi An liếc nhìn bục giảng, eo lưng đang cong chậm rãi thẳng lên.
Nam sinh trên bục giảng mang khuôn mặt yếu nhược, một cơn gió cũng có thể thổi ngã: “Xin chào mọi người, mình họ Giao (茭), phía trên là bộ thảo (草), bên dưới là chữ “giao” (交) trong “kết giao”. Tên chỉ có một chữ là Bạch, Giao Bạch.”
Cậu cười rộ lên, răng nanh nhỏ bên môi như ẩn như hiện lúc cậu nói chuyện. Trong mắt cậu lấp lánh cảnh sắc mùa xuân hoa nở chim hót: “Rất hân hạnh được làm quen với các bạn. Cuộc sống cấp ba sau này, xin hãy quan tâm chăm sóc.”
=====
Tác giả có lời muốn nói:
=====
Có nhiều bạn đọc không hiểu quan hệ trong văn án, ở đây tôi nói qua một chút.
CP tra tiện chính quy trong truyện tranh “Gãy Cánh” là Thẩm Nhi An x Lễ Giác, kết cục BE.
Thẩm Ký là cha của tra công Thẩm Nhi An, Thích Dĩ Lạo là bạn lâu năm của Thẩm Ký. Chương Chẩm là trợ thủ đắc lực của Thích Dĩ Lạo.
Vương Sơ Thu, nguyên thân của Giao Bạch là một trong những người được lão thái thái chọn để làm vợ Thẩm Ký. Một ứng cử viên khác là Tề Sương. Tề Tử Chí là anh cả của Tề Sương.
Tiện thụ Lễ Giác là ánh trăng sáng của nguyên thân của Giao Bạch.
Ớt nhỏ Khương Yên là người của Thích Dĩ Lạo, Thẩm Ký nhìn trúng. Y dùng nguyên thân của Giao Bạch chơi trò trao đổi chó con với Thích Dĩ Lạo. Chính vào lúc này, Giao Bạch xuyên tới.
Tám trong số mười nhân vật trọng yếu đã xuất hiện, có thể bắt đầu rồi. Mai gặp!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.