Chương 22
Tây Tây Đặc
04/09/2022
Tên: Bye bye
Tác giả: Tây Tây Đặc
Biên tập: Christine
Trợ lý dạo bước dưới tầng. Tất cả những người từng theo chủ tịch đều qua tay gã, từ dẫn người đi kiểm tra sức khỏe đến cấp phí chia tay, việc nào gã cũng xử lý thỏa đáng và thành thạo dễ dàng. Đây là lần đầu tiên gã không yên tâm thế này.
Chỉ bởi chuyện này dính líu đến tiểu thiếu gia.
Chủ tịch lên gác đã một lúc rồi mà mãi vẫn chưa xuống, trợ lý không thể tưởng tượng nổi trên đấy hiện đang là tình huống gì. Không có chỉ thị của chủ tịch, gã không dám hấp tấp đi lên.
Trợ lý đánh giá thấp con người Vương Sơ Thu. Là một kẻ nhà quê không xuất thân, trình độ, ngoại hình và học thức rất bình thường, nhưng lại nhờ phúc của vận thế mà được nhà họ Thẩm nhìn trúng, vào ở hồ Đông Thấm Tâm Viên, hai năm sau bị đuổi ra ngoài.
Trợ lý cho rằng Vương Sơ Thu sẽ cứ như vậy, thời khắc huy hoàng nhất cuộc đời là hai năm ở Thấm Tâm Viên. Ai ngờ cậu lại ở lại thành phố Nam Thành tấc đất tấc vàng này, sửa tên nhập học Tam Trung, trở thành bạn cùng phòng của tiểu thiếu gia, còn để Thẩm thiếu gia nợ ân tình của cậu.
Điều đáng ngạc nhiên hơn, là hành động tối nay của chủ tịch.
Chính xác mà nói, vào giây phút chủ tịch bảo gã điều tra Vương Sơ Thu cũng đã có thể gắn mác “đáng ngạc nhiên” rồi.
Trợ lý hiểu rõ khẩu vị của chủ tịch hơn bất kỳ ai khác, mấy năm nay chưa từng thay đổi, rất cố định. Vương Sơ Thu từ trên xuống dưới chẳng có chỗ nào phù hợp.
Có điều,
Trợ lý nheo mắt, sau khi đổi tên họ, Vương Sơ Thu mang đến cảm giác thiếu hài hòa, không phải ở bề ngoài, mà là từ bản tính ngang ngạnh ngông cuồng không biết xuất hiện từ đâu ra kia.
Thực ra vào đêm ở Đế Dạ, trợ lý đã nhận ra điểm này, chẳng qua lúc đó không coi là chuyện to tát gì.
Bây giờ nghĩ lại, từ đêm ở Đế Dạ, Vương Sơ Thu đã không bình thường.
Nếu là vì có thể thu hút sự chú ý từ chủ tịch mà tỉ mỉ chuẩn bị một tuồng kịch, vậy thì cậu diễn thật sâu, cũng đã đạt được mục đích.
Chủ tịch thích những đứa trẻ có quỹ tích sinh mệnh tươi sáng và mạnh mẽ.
Trợ lý ngồi xổm trên bậc thềm hóng gió đêm. Đầu tuần gã tới Tam Trung đón tiểu thiếu gia, bắt gặp Vương Sơ Thu, khi ấy gã thật sự không ngờ sẽ xảy ra chuyện tối nay.
Mặc dù chủ tịch chỉ là thấy mới lạ nhất thời, nhưng chút mới lạ ấy là sự may mắn đủ để khiến vô số người ước ao, cầu cũng chẳng được.
Cửa thang máy mở ra, tạo ra tiếng vang đặc biệt rõ ràng trong hành lang yên tĩnh. Trợ lý vội vã đi qua, gã liếc người thanh niên bị chủ tịch ôm trong lòng, nhìn mấy lần cũng thấy là thứ đồ thấp kém, xuất hiện bên chủ tịch quá không ăn nhập rồi.
Trợ lý cung kính nói: “Chủ tịch, để tôi làm cho.”
Điếu thuốc bên môi Thẩm Ký sắp cháy hết, lưu một đoạn tàn tro thật dài. Y hé môi, tàn thuốc bay lả tả xuống dưới, có một ít rơi lên mặt người trong khuỷu tay y.
“Xấu không?” Nghe không ra cảm xúc trong giọng điệu Thẩm Ký.
Trợ lý không trả lời.
Xấu hay không, chính ngài cũng không biết à?
Một bộ thân thể gầy yếu bị đẩy qua, trợ lý vội vã đỡ lấy. Gã không đoán ra khi nào cảm giác mới mẻ của chủ tịch sẽ biến mất, trước đó cứ nên cẩn thận cái đã.
Cái tên Vương Sơ Thu hiện giờ là Giao Bạch này, cậu gãy ba cái xương sườn, khoảng thời gian này không cách nào hầu hạ chủ tịch được, thế mang theo làm gì, định nuôi à?
“Chủ tịch, đưa người đi đâu ạ?” Trợ lý cân nhắc dò hỏi. Trong đầu gã nghĩ đến mấy địa điểm, có chỗ còn trống, có chỗ có người ở, không biết chủ tịch muốn bố trí thế nào.
Thẩm Ký bóp rơi tàn thuốc lá: “Thượng Danh Uyển đi.”
Trợ lý thầm giật mình. Thượng Danh Uyển xem như là nơi tốt nhất trong số những địa phương mà chủ tịch dùng để sắp xếp người bên cạnh. Không phải đất đai đắt đỏ bao nhiêu, mà là gần Thẩm thị, sau khi tan tầm, nếu không có tiệc rượu thì chủ tịch đều sẽ trực tiếp qua đó nghỉ ngơi.
Hiện nay Thượng Danh Uyển có người ở, còn là một vị mà chủ tịch rất hài lòng, gần đây vẫn luôn là anh ta theo chủ tịch. Trợ lý cho rằng anh ta có thể được độc sủng đến cuối năm, không ngờ giữa chừng nhảy ra một tên Trình Giảo Kim(1).
(1) Trình Giảo Kim: là chuyên gia phá bĩnh, chịu lợi chứ không chịu thiệt. Cái tên này được dùng miêu tả những người hay nửa đường nhảy ra phá bĩnh chuyện của người khác.
Thượng Danh Uyển
Khương Yên chưa ngủ. Anh ta ngồi ở phòng khách hút thuốc viết nhạc, thỉnh thoảng chạy tới bên đàn piano ấn mấy lần, mặt đất ngổn ngang tán loạn nhiều bản nháp hỏng.
Lúc tiếng khóa cửa vang lên, mạch suy nghĩ của Khương Yên bị cắt đứt, nhưng anh ta chỉ vẻn vẹn ném bút ra ngoài để trút bỏ nỗi bất mãn.
Bởi vì căn nhà này chỉ lưu ba mã vân tay, một là người hiện đang sống bên trong, một là dì giúp việc, người còn lại là kim chủ.
Vào thời điểm này, bác giúp việc đã sớm nghỉ làm.
Khương – hiện đang sống bên trong – Yên bỏ đôi chân đang gác trên sofa xuống, chạy về phía cửa: “Ngài Thẩm, ngài đến rồi.”
Thẩm Ký vỗ vỗ cái mông của anh ta: “Đang làm gì thế?”
“Viết nháp.” Khương Yên cầm giày cho kim chủ. Váy hai dây màu đỏ trên người anh ta chỉ dài tới đùi, đường cong vô cùng nóng bỏng.
Khẽ cong eo, trước sau đều hở.
Trợ lý đang dựa vào cửa lập tức nghiêng đầu nhìn sang bên, mùi nước hoa nồng đậm len lỏi vào hơi thở của gã. Gã thầm lắc đầu, có một đóa hoa hồng đỏ hương diễm ướt át, mang gai nhưng không đâm tay ở bên cạnh, mà chủ tịch lại thấy hứng thú với một cây cỏ lau vô vị.
“Đây là ai vậy?” Ngón tay sơn đỏ của Khương Yên chọc chọc vào người được trợ lý đỡ, “Trông có chút quen mắt.”
Anh ta nhớ ra là ai, song không hỏi cái này cái kia, chỉ kéo tay kim chủ đặt lên eo mình.
Trước mặt kim chủ không thể không có góc cạnh của mình, như thế sẽ rất nhanh chóng bị vứt bỏ, nhưng phải cắt gọt một chút, không thể quá sắc bén.
Động tác này vừa đủ, không đến nỗi làm kim chủ cảm thấy sủng vật mình nuôi được chiều sinh hư, không nhìn rõ thân phận của bản thân.
Quả nhiên khí tức quanh thân Thẩm Ký không còn lạnh như thế nữa. Y xoa xoa vòng eo mềm dẻo trong bàn tay, suy cho cùng đứa trẻ này đã từng theo A Lạo, mà theo thời gian dài nhất, không cần y dạy lại quy củ.
Đâu có giống…
Thẩm Ký liếc mắt nhìn con vật nhỏ tự mình mang về, so sánh là thấy, Tiểu Khương bớt lo hơn nhiều.
Lúc nên ngoan ngoãn săn sóc thì ngoan ngoãn săn sóc, lúc nên tự tin kiêu ngạo thì tự tin kiêu ngạo, là một người bạn giường dùng khá tiện tay.
Thẩm Ký cởi áo khoác đưa cho Khương Yên. Y xoa trán, tiến vào phòng khách.
Trợ lý ở sau vài bước, dìu người nọ vào trong, nhưng không biết phải đặt ở đâu.
Khương Yên rót cốc nước cho kim chủ, nhặt giấy nháp trên đất lên rồi ném vào trong thùng rác. Anh ta tùy ý chỉ chỉ người bị trợ lý đỡ: “Cậu ấy bị sao vậy, trông khí sắc thật tệ.”
Trợ lý thấy chủ tịch không có ý muốn phản ứng, bèn trả lời một cách máy móc: “Gãy mất ba cái xương sườn.”
Khương Yên kinh ngạc che miệng: “Trời ạ, nguyên nhân tại sao?”
“Làm đi.” Thẩm Ký trên ghế sofa lạnh lùng nói.
Mí mắt trợ lý giật giật, giọng điệu này của chủ tịch, cái cách dùng từ này… Có phải là gã cả nghĩ quá rồi không, không thì sao lại có khúc nhạc dạo trước khi thiên hạ đại loạn đây.
Thẩm Ký uống hai hớp nước, hòa tan vị chát do thuốc lá lưu trong cổ họng. Y ngửa đầu ra sau, dựa lên lưng ghế sofa.
Khương Yên đi qua xoa bóp đầu cho y.
Trợ lý đỡ Giao Bạch một cách rất thiếu tự nhiên, tay nổi cả gân. Lý do vì gã không tiện đụng chạm vào nhiều bộ phận trên người đối phương, chỉ có thể đỡ bằng một tay, những chỗ khác đều không dính gần.
Gã hy vọng Khương Yên có thể nhắc đến Giao Bạch với chủ tịch, làm chủ tịch “nhớ tới” còn có một người như thế, có thể cho phép gã buông đối phương ra.
Kết quả thì hay rồi, Khương Yên căn bản không hề có ý đó. Trợ lý nghĩ thầm, vị này không hổ là người có thể ở chỗ chủ tịch Thích được mấy tháng, còn có thể khiến chủ tịch nhớ thương từ cuối hè sang cuối thu, rất có chừng có mực.
Sợ là đến trước năm mới cũng sẽ không thất sủng.
Trợ lý nghĩ tới đây, tầm mắt lướt qua khuôn mặt bệnh tật của Giao Bạch, cũng chưa chắc.
“Chủ tịch, tình trạng của cậu ta hình như không tốt lắm, có nên đặt cậu ta nằm thẳng xuống không?” Vào lúc này trợ lý nói một câu, cái tay trống cách một khoảng chỉ vào Giao Bạch.
Thẩm Ký không mở mắt, y nói với ngữ điệu xua đuổi chó con mèo con: “Thu xếp bừa một phòng ở hướng Bắc đi.”
“Hướng Bắc không ổn lắm đâu.” Khương Yên lấy ra thái độ chân thành nhất, “Cậu ấy tốt nhất nên ở hướng Nam, ánh sáng cực kỳ rạng ngời, nằm trên giường là có thể phơi nắng hơn nửa ngày, mới có lợi với sức khỏe của cậu ấy.”
Thẩm Ký nói: “Cậu ta mắc chứng viêm da.”
Người nói chuyện chẳng hề nhận ra rằng, việc mình có thể nhớ kỹ chi tiết nhỏ này thì không thích hợp lắm.
Phòng khách nháy mắt bị một bầu không khí kỳ quái bao phủ.
Tim trợ lý gần như ngừng đập.
Khương Yên giống như ăn được một quả dưa rất ngon, khó có thể tin mà liếc người nông dân trồng dưa, rồi nhớ lại dư vị của quả dưa, vẫn cảm thấy không tưởng tượng nổi.
Sau mấy cái chớp mắt, Khương Yên vòng từ sau ghế sofa ra đằng trước, ngồi trên đùi kim chủ, ôm y cười như hồ ly tinh: “Có chứng viêm da thì không thể ở hướng Nam có ánh nắng mạnh được, vẫn là ngài Thẩm nghĩ chu đáo.”
Thẩm Ký đè lại đôi chân đang lắc loạn lên của Khương Yên, đột ngột hỏi trợ lý: “Gọi điện chưa?”
Trợ lý hiểu ngầm trong lòng: “Tôi gọi giờ đây ạ.”
Đêm hôm khuya khoắt, bác sĩ tới rất nhanh. Ông không chỉ tới một mình mà còn dẫn theo một nhóm người và các dụng cụ liên quan. Đừng hỏi, cuộc sống thật sự không dễ dàng mà.
Khám xong một lượt, xác định bệnh nhân không có gì đáng ngại, mấy ngày nữa đến bệnh viện chụp hình kiểm tra lại. Bác sĩ nói vài điểm cần lưu ý, đừng để bệnh nhân bị cảm lạnh. Ông cũng không chỉ rõ là đang nói với ai, có mặt ở đây thì cứ nghe một chút.
Giao Bạch tỉnh dậy sau nửa đêm, trước mắt là bóng tối đen kịt không thấy rõ năm ngón tay, trong không khí phảng phất hương hoa không rõ. Cậu sờ sờ người mình, ma sát mảnh vải giữa ngón tay, đã thay đồ ngủ. Cơ thể cũng đã được lau qua, rất khô ráo thoải mái.
Cũng may, hoa nhà mình không bị trộm.
Bụng Giao Bạch réo to, lúc ăn tối cậu mải nhìn Thẩm Nhi An ăn, bây giờ đói bụng đến mức buồn nôn.
Được rồi, nuốt ít nước bọt chống đỡ tàm tạm đi.
Ba năm phút sau, Giao Bạch đã kiệt sức không thể cầm cự được nữa. Cậu muốn ăn thức ăn, muốn ăn rất nhiều thứ, móng giò, tôm lớn,.v.v.. Thôi không nói nữa, miễn là thứ con người có thể ăn là được.
Giao Bạch thử rời giường, một lần không thành công, hai lần không thành công. Cậu bắt đầu thấy nhớ chú trợ giúp buổi sáng và Thẩm Nhi An buổi tối. Con người vừa sinh bệnh là cần gấp sự ấm áp của đồng bạn.
Tần suất lên xuống của xương khớp với nhịp thở, cảm giác đau đớn không cách nào diễn tả được. Giao Bạch thay đổi các kiểu tư thế khác nhau, lăn qua lăn lại trên giường vài phút rồi chống thân thể dậy từng chút một. Cậu vuốt gương mặt đầy mồ hôi lạnh, thở hắt ra: “Sau ba tháng, ông đây lại là anh hùng.”
Giao Bạch chậm rãi hòa hoãn lại, từ từ lần mò bật chiếc đèn đầu giường lên. Ánh sáng đột ngột xuất hiện khiến cậu khó chịu nhắm mắt lại, khi mở ra thì thấy rõ đồ đạc trang trí trong phòng.
Hãy tha thứ cho vốn từ miêu tả nghèo nàn cằn cỗi của Giao Bạch, cậu chỉ nghĩ đến phong cách, xa hoa.
Hơn nữa còn cực lớn.
Giao Bạch nhìn thấy một đống thuốc trên bàn, có thuốc xịt kháng sinh gì đó. Cậu đến gần lật ra xem, nhóm thuốc mà Thẩm Nhi An mang cho cậu có hướng dẫn về liều lượng, những thuốc này đều không có, là mới kê đơn.
“Lão già.” Giao Bạch ngoài cười trong không cười mà ha một tiếng. Cậu chịu đựng cơn đau phía lưng bên phải, chậm rì rì lết ra ngoài, vừa mở cửa là sắc mặt tái xanh.
Ở đây cách âm không mạnh bằng Đế Dạ, âm thanh từ căn phòng mé đối diện bổ nhào vào tai Giao Bạch. Tiếng động cực kỳ lớn, quả thực có thể so sánh với Na Tra đại náo thủy cung, sóng biển ngút trời.
Giao Bạch lắng nghe, nghe ra thân phận của chủ nhân thanh âm đó, Khương Ớt nhỏ.
Khương Yên thật sự kính nghiệp, nhận một phần tiền ra mười phần lực. Đã trễ thế này, anh ta vẫn kiên trì với chức vụ công việc của mình, không hề lười biếng.
Mà giọng anh ta rất đặc biệt, dù anh ta la hét một cách khoa trương cũng sẽ không khiến người khác cảm thấy khó nghe thấp kém, âm sắc rất sang.
Giao Bạch không có phản ứng với tiếng la lộ liễu như vậy. Cậu yêu thích tiếng rên rỉ kiềm chế nhẫn nhịn cơ. Hình ảnh Tề Tử Chí tập thể hình bị mồ hôi thấm ướt bờ lưng chợt lóe trong đầu cậu, cậu mím môi, tội lỗi tội lỗi.
Đều là lỗi của tác giả “Gãy Cánh”, nhất định phải vẽ Tề Tử Chí gợi cảm đến thế.
Trong cả bộ truyện tranh có mỗi Tề Tử Chí nổi danh bằng vóc dáng, những người khác không lộ mấy, kể cả lão Thẩm chó phong lưu nhất, cùng lắm cũng chỉ mở rộng áo sơ mi hay tháo lỏng thắt lưng quần tây.
Tiếng động phía đối diện vẫn còn tiếp tục, Giao Bạch bám tường bước chậm rãi, trong truyện tranh không đề cập tới Khương Yên làm nghề gì, chỉ nói anh ta chung tình với sở thích mặc áo váy nữ màu đỏ. Độ nổi tiếng của anh ta được coi là cao trong giới thụ.
Lúc xuất hiện hoặc là trạng thái vận động, hoặc trong bộ váy đỏ rực quyến rũ khó cưỡng, anh ta là một nhân vật rất đáng nhớ.
Khi đi tới phòng khách, trong đầu Giao Bạch không suy nghĩ gì nữa, chỉ còn lại mấy chữ.
—— Phòng lớn rộng trên 130 mét vuông.
“Phòng lớn… Móa nó… Trên 130 mét vuông…” Giao Bạch nương nhờ ánh trăng ngắm một vòng, ánh mắt thẳng tắp, đây cũng quá rộng.
Đối với Giao Bạch, biệt thự bốn tầng kèm vườn hoa lớn ở Thấm Tâm Viên không sánh được với sự hưởng thụ này.
Nói cứ như là cậu có thể tùy ý lựa chọn ấy.
Nếu thực sự có thể, vậy cậu cũng không chọn, người trưởng thành rồi, lựa chọn cái gì??? Không muốn, không làm!
Giao Bạch rớt giọt nước mắt cúng bái tiền tài, hơn 10 triệu trong tay cậu đoán chừng cũng chỉ có thể mua được cái ban công thôi. Truyện Quan Trường
Chờ khi đứng trên ban công quan sát thành phố đang ngủ say, cậu kinh ngạc trước cảnh đẹp đó đến mức quên cả thở. Đệt, cậu rút lại suy nghĩ ban nãy, chỉ sợ số tiền ấy có lẽ còn chưa mua nổi ban công của ngôi nhà này.
Đây mới chỉ là một trong số rất nhiều bất động sản của lão Thẩm chó, đều không phải nơi ở của y, chỉ dùng để nuôi chim tước nhỏ thôi.
Sắp bốn mươi, nắm giữ mạch máu của giới kinh doanh Nam Thành, cao ráo vai rộng chân dài, không khuyết tật, không lắp răng vàng, không hói đầu, không phát tướng, phí chia tay là một ngôi nhà. Mịa nó, thảo nào có một loạt trai đẹp gái xinh tre già măng mọc.
Giao Bạch đố kỵ một hồi mới tìm được đèn để bật. Cậu nhìn ngó xung quanh, thấy vài gói đồ ăn vặt và nước uống có ga, còn có một chiếc váy dây màu đỏ.
Trên váy có những vết bẩn loang lổ.
Giao Bạch với lấy một gói bánh bao nhỏ, mở ra lấy một ít bỏ vào miệng. Cậu không nhai nát luôn mà để chúng tan ra từ từ. Cậu thích ăn như thế.
Ba chiếc xương sườn bị gãy một tuần nay vốn đã đỡ nhiều rồi, đêm nay lại bị lão Thẩm chó làm thành như vậy, hiện tại đau đến chết đi sống lại.
Món nợ này vẫn sẽ đòi về, không gấp được.
Đôi mắt Giao Bạch đỏ ngầu tơ máu, chứng viêm da thật ra chỉ là một sự bất tiện trong cuộc sống hàng ngày, phiền phức nhất chính là vết thương cũ ở xương cụt.
Hơn nữa, xương sườn phần lưng cũng cần phát triển tốt, nếu thỉnh thoảng lão Thẩm chó lại lăn lộn cậu giống đêm nay, vậy cậu đi tong, cả đống di chứng.
Móa.
Giao Bạch hít nhẹ một hơi, cậu ăn xong gói bánh bao nhỏ cũng không quay về giường, bên cạnh không có ai, cậu cũng không dám nằm, đau phát sợ.
Không có một đôi tay giúp đỡ, cậu sẽ không có cảm giác an toàn.
Đồng hồ quả lắc phong cách Châu Âu trên tường đang tích tắc. Giao Bạch ở luôn trong phòng khách, cậu muốn chờ hai vị trong căn phòng kia xong việc, ai ra ngoài uống nước hoặc là làm gì đó trước có thể nhìn thấy cậu rồi giúp một chuyện.
Ai ngờ cậu chờ đến tận hừng đông.
Giao Bạch chỉ có một suy nghĩ, đây không hổ là thế giới truyện tranh, nhìn cái thiết lập khoa trương này mà xem, người cao tuổi vất vả cả đêm cũng không đột tử.
Tiếng vang khi cửa mở khiến đồng tử Giao Bạch hơi chuyển động, người đi ra sẽ là trâu cày hay là mảnh ruộng kia nhỉ?
Có tiếng chân chậm rãi và mạnh mẽ bước ra từ căn phòng.
Giao Bạch tặc lưỡi, là trâu.
Trâu già.
Tác giả: Tây Tây Đặc
Biên tập: Christine
Trợ lý dạo bước dưới tầng. Tất cả những người từng theo chủ tịch đều qua tay gã, từ dẫn người đi kiểm tra sức khỏe đến cấp phí chia tay, việc nào gã cũng xử lý thỏa đáng và thành thạo dễ dàng. Đây là lần đầu tiên gã không yên tâm thế này.
Chỉ bởi chuyện này dính líu đến tiểu thiếu gia.
Chủ tịch lên gác đã một lúc rồi mà mãi vẫn chưa xuống, trợ lý không thể tưởng tượng nổi trên đấy hiện đang là tình huống gì. Không có chỉ thị của chủ tịch, gã không dám hấp tấp đi lên.
Trợ lý đánh giá thấp con người Vương Sơ Thu. Là một kẻ nhà quê không xuất thân, trình độ, ngoại hình và học thức rất bình thường, nhưng lại nhờ phúc của vận thế mà được nhà họ Thẩm nhìn trúng, vào ở hồ Đông Thấm Tâm Viên, hai năm sau bị đuổi ra ngoài.
Trợ lý cho rằng Vương Sơ Thu sẽ cứ như vậy, thời khắc huy hoàng nhất cuộc đời là hai năm ở Thấm Tâm Viên. Ai ngờ cậu lại ở lại thành phố Nam Thành tấc đất tấc vàng này, sửa tên nhập học Tam Trung, trở thành bạn cùng phòng của tiểu thiếu gia, còn để Thẩm thiếu gia nợ ân tình của cậu.
Điều đáng ngạc nhiên hơn, là hành động tối nay của chủ tịch.
Chính xác mà nói, vào giây phút chủ tịch bảo gã điều tra Vương Sơ Thu cũng đã có thể gắn mác “đáng ngạc nhiên” rồi.
Trợ lý hiểu rõ khẩu vị của chủ tịch hơn bất kỳ ai khác, mấy năm nay chưa từng thay đổi, rất cố định. Vương Sơ Thu từ trên xuống dưới chẳng có chỗ nào phù hợp.
Có điều,
Trợ lý nheo mắt, sau khi đổi tên họ, Vương Sơ Thu mang đến cảm giác thiếu hài hòa, không phải ở bề ngoài, mà là từ bản tính ngang ngạnh ngông cuồng không biết xuất hiện từ đâu ra kia.
Thực ra vào đêm ở Đế Dạ, trợ lý đã nhận ra điểm này, chẳng qua lúc đó không coi là chuyện to tát gì.
Bây giờ nghĩ lại, từ đêm ở Đế Dạ, Vương Sơ Thu đã không bình thường.
Nếu là vì có thể thu hút sự chú ý từ chủ tịch mà tỉ mỉ chuẩn bị một tuồng kịch, vậy thì cậu diễn thật sâu, cũng đã đạt được mục đích.
Chủ tịch thích những đứa trẻ có quỹ tích sinh mệnh tươi sáng và mạnh mẽ.
Trợ lý ngồi xổm trên bậc thềm hóng gió đêm. Đầu tuần gã tới Tam Trung đón tiểu thiếu gia, bắt gặp Vương Sơ Thu, khi ấy gã thật sự không ngờ sẽ xảy ra chuyện tối nay.
Mặc dù chủ tịch chỉ là thấy mới lạ nhất thời, nhưng chút mới lạ ấy là sự may mắn đủ để khiến vô số người ước ao, cầu cũng chẳng được.
Cửa thang máy mở ra, tạo ra tiếng vang đặc biệt rõ ràng trong hành lang yên tĩnh. Trợ lý vội vã đi qua, gã liếc người thanh niên bị chủ tịch ôm trong lòng, nhìn mấy lần cũng thấy là thứ đồ thấp kém, xuất hiện bên chủ tịch quá không ăn nhập rồi.
Trợ lý cung kính nói: “Chủ tịch, để tôi làm cho.”
Điếu thuốc bên môi Thẩm Ký sắp cháy hết, lưu một đoạn tàn tro thật dài. Y hé môi, tàn thuốc bay lả tả xuống dưới, có một ít rơi lên mặt người trong khuỷu tay y.
“Xấu không?” Nghe không ra cảm xúc trong giọng điệu Thẩm Ký.
Trợ lý không trả lời.
Xấu hay không, chính ngài cũng không biết à?
Một bộ thân thể gầy yếu bị đẩy qua, trợ lý vội vã đỡ lấy. Gã không đoán ra khi nào cảm giác mới mẻ của chủ tịch sẽ biến mất, trước đó cứ nên cẩn thận cái đã.
Cái tên Vương Sơ Thu hiện giờ là Giao Bạch này, cậu gãy ba cái xương sườn, khoảng thời gian này không cách nào hầu hạ chủ tịch được, thế mang theo làm gì, định nuôi à?
“Chủ tịch, đưa người đi đâu ạ?” Trợ lý cân nhắc dò hỏi. Trong đầu gã nghĩ đến mấy địa điểm, có chỗ còn trống, có chỗ có người ở, không biết chủ tịch muốn bố trí thế nào.
Thẩm Ký bóp rơi tàn thuốc lá: “Thượng Danh Uyển đi.”
Trợ lý thầm giật mình. Thượng Danh Uyển xem như là nơi tốt nhất trong số những địa phương mà chủ tịch dùng để sắp xếp người bên cạnh. Không phải đất đai đắt đỏ bao nhiêu, mà là gần Thẩm thị, sau khi tan tầm, nếu không có tiệc rượu thì chủ tịch đều sẽ trực tiếp qua đó nghỉ ngơi.
Hiện nay Thượng Danh Uyển có người ở, còn là một vị mà chủ tịch rất hài lòng, gần đây vẫn luôn là anh ta theo chủ tịch. Trợ lý cho rằng anh ta có thể được độc sủng đến cuối năm, không ngờ giữa chừng nhảy ra một tên Trình Giảo Kim(1).
(1) Trình Giảo Kim: là chuyên gia phá bĩnh, chịu lợi chứ không chịu thiệt. Cái tên này được dùng miêu tả những người hay nửa đường nhảy ra phá bĩnh chuyện của người khác.
Thượng Danh Uyển
Khương Yên chưa ngủ. Anh ta ngồi ở phòng khách hút thuốc viết nhạc, thỉnh thoảng chạy tới bên đàn piano ấn mấy lần, mặt đất ngổn ngang tán loạn nhiều bản nháp hỏng.
Lúc tiếng khóa cửa vang lên, mạch suy nghĩ của Khương Yên bị cắt đứt, nhưng anh ta chỉ vẻn vẹn ném bút ra ngoài để trút bỏ nỗi bất mãn.
Bởi vì căn nhà này chỉ lưu ba mã vân tay, một là người hiện đang sống bên trong, một là dì giúp việc, người còn lại là kim chủ.
Vào thời điểm này, bác giúp việc đã sớm nghỉ làm.
Khương – hiện đang sống bên trong – Yên bỏ đôi chân đang gác trên sofa xuống, chạy về phía cửa: “Ngài Thẩm, ngài đến rồi.”
Thẩm Ký vỗ vỗ cái mông của anh ta: “Đang làm gì thế?”
“Viết nháp.” Khương Yên cầm giày cho kim chủ. Váy hai dây màu đỏ trên người anh ta chỉ dài tới đùi, đường cong vô cùng nóng bỏng.
Khẽ cong eo, trước sau đều hở.
Trợ lý đang dựa vào cửa lập tức nghiêng đầu nhìn sang bên, mùi nước hoa nồng đậm len lỏi vào hơi thở của gã. Gã thầm lắc đầu, có một đóa hoa hồng đỏ hương diễm ướt át, mang gai nhưng không đâm tay ở bên cạnh, mà chủ tịch lại thấy hứng thú với một cây cỏ lau vô vị.
“Đây là ai vậy?” Ngón tay sơn đỏ của Khương Yên chọc chọc vào người được trợ lý đỡ, “Trông có chút quen mắt.”
Anh ta nhớ ra là ai, song không hỏi cái này cái kia, chỉ kéo tay kim chủ đặt lên eo mình.
Trước mặt kim chủ không thể không có góc cạnh của mình, như thế sẽ rất nhanh chóng bị vứt bỏ, nhưng phải cắt gọt một chút, không thể quá sắc bén.
Động tác này vừa đủ, không đến nỗi làm kim chủ cảm thấy sủng vật mình nuôi được chiều sinh hư, không nhìn rõ thân phận của bản thân.
Quả nhiên khí tức quanh thân Thẩm Ký không còn lạnh như thế nữa. Y xoa xoa vòng eo mềm dẻo trong bàn tay, suy cho cùng đứa trẻ này đã từng theo A Lạo, mà theo thời gian dài nhất, không cần y dạy lại quy củ.
Đâu có giống…
Thẩm Ký liếc mắt nhìn con vật nhỏ tự mình mang về, so sánh là thấy, Tiểu Khương bớt lo hơn nhiều.
Lúc nên ngoan ngoãn săn sóc thì ngoan ngoãn săn sóc, lúc nên tự tin kiêu ngạo thì tự tin kiêu ngạo, là một người bạn giường dùng khá tiện tay.
Thẩm Ký cởi áo khoác đưa cho Khương Yên. Y xoa trán, tiến vào phòng khách.
Trợ lý ở sau vài bước, dìu người nọ vào trong, nhưng không biết phải đặt ở đâu.
Khương Yên rót cốc nước cho kim chủ, nhặt giấy nháp trên đất lên rồi ném vào trong thùng rác. Anh ta tùy ý chỉ chỉ người bị trợ lý đỡ: “Cậu ấy bị sao vậy, trông khí sắc thật tệ.”
Trợ lý thấy chủ tịch không có ý muốn phản ứng, bèn trả lời một cách máy móc: “Gãy mất ba cái xương sườn.”
Khương Yên kinh ngạc che miệng: “Trời ạ, nguyên nhân tại sao?”
“Làm đi.” Thẩm Ký trên ghế sofa lạnh lùng nói.
Mí mắt trợ lý giật giật, giọng điệu này của chủ tịch, cái cách dùng từ này… Có phải là gã cả nghĩ quá rồi không, không thì sao lại có khúc nhạc dạo trước khi thiên hạ đại loạn đây.
Thẩm Ký uống hai hớp nước, hòa tan vị chát do thuốc lá lưu trong cổ họng. Y ngửa đầu ra sau, dựa lên lưng ghế sofa.
Khương Yên đi qua xoa bóp đầu cho y.
Trợ lý đỡ Giao Bạch một cách rất thiếu tự nhiên, tay nổi cả gân. Lý do vì gã không tiện đụng chạm vào nhiều bộ phận trên người đối phương, chỉ có thể đỡ bằng một tay, những chỗ khác đều không dính gần.
Gã hy vọng Khương Yên có thể nhắc đến Giao Bạch với chủ tịch, làm chủ tịch “nhớ tới” còn có một người như thế, có thể cho phép gã buông đối phương ra.
Kết quả thì hay rồi, Khương Yên căn bản không hề có ý đó. Trợ lý nghĩ thầm, vị này không hổ là người có thể ở chỗ chủ tịch Thích được mấy tháng, còn có thể khiến chủ tịch nhớ thương từ cuối hè sang cuối thu, rất có chừng có mực.
Sợ là đến trước năm mới cũng sẽ không thất sủng.
Trợ lý nghĩ tới đây, tầm mắt lướt qua khuôn mặt bệnh tật của Giao Bạch, cũng chưa chắc.
“Chủ tịch, tình trạng của cậu ta hình như không tốt lắm, có nên đặt cậu ta nằm thẳng xuống không?” Vào lúc này trợ lý nói một câu, cái tay trống cách một khoảng chỉ vào Giao Bạch.
Thẩm Ký không mở mắt, y nói với ngữ điệu xua đuổi chó con mèo con: “Thu xếp bừa một phòng ở hướng Bắc đi.”
“Hướng Bắc không ổn lắm đâu.” Khương Yên lấy ra thái độ chân thành nhất, “Cậu ấy tốt nhất nên ở hướng Nam, ánh sáng cực kỳ rạng ngời, nằm trên giường là có thể phơi nắng hơn nửa ngày, mới có lợi với sức khỏe của cậu ấy.”
Thẩm Ký nói: “Cậu ta mắc chứng viêm da.”
Người nói chuyện chẳng hề nhận ra rằng, việc mình có thể nhớ kỹ chi tiết nhỏ này thì không thích hợp lắm.
Phòng khách nháy mắt bị một bầu không khí kỳ quái bao phủ.
Tim trợ lý gần như ngừng đập.
Khương Yên giống như ăn được một quả dưa rất ngon, khó có thể tin mà liếc người nông dân trồng dưa, rồi nhớ lại dư vị của quả dưa, vẫn cảm thấy không tưởng tượng nổi.
Sau mấy cái chớp mắt, Khương Yên vòng từ sau ghế sofa ra đằng trước, ngồi trên đùi kim chủ, ôm y cười như hồ ly tinh: “Có chứng viêm da thì không thể ở hướng Nam có ánh nắng mạnh được, vẫn là ngài Thẩm nghĩ chu đáo.”
Thẩm Ký đè lại đôi chân đang lắc loạn lên của Khương Yên, đột ngột hỏi trợ lý: “Gọi điện chưa?”
Trợ lý hiểu ngầm trong lòng: “Tôi gọi giờ đây ạ.”
Đêm hôm khuya khoắt, bác sĩ tới rất nhanh. Ông không chỉ tới một mình mà còn dẫn theo một nhóm người và các dụng cụ liên quan. Đừng hỏi, cuộc sống thật sự không dễ dàng mà.
Khám xong một lượt, xác định bệnh nhân không có gì đáng ngại, mấy ngày nữa đến bệnh viện chụp hình kiểm tra lại. Bác sĩ nói vài điểm cần lưu ý, đừng để bệnh nhân bị cảm lạnh. Ông cũng không chỉ rõ là đang nói với ai, có mặt ở đây thì cứ nghe một chút.
Giao Bạch tỉnh dậy sau nửa đêm, trước mắt là bóng tối đen kịt không thấy rõ năm ngón tay, trong không khí phảng phất hương hoa không rõ. Cậu sờ sờ người mình, ma sát mảnh vải giữa ngón tay, đã thay đồ ngủ. Cơ thể cũng đã được lau qua, rất khô ráo thoải mái.
Cũng may, hoa nhà mình không bị trộm.
Bụng Giao Bạch réo to, lúc ăn tối cậu mải nhìn Thẩm Nhi An ăn, bây giờ đói bụng đến mức buồn nôn.
Được rồi, nuốt ít nước bọt chống đỡ tàm tạm đi.
Ba năm phút sau, Giao Bạch đã kiệt sức không thể cầm cự được nữa. Cậu muốn ăn thức ăn, muốn ăn rất nhiều thứ, móng giò, tôm lớn,.v.v.. Thôi không nói nữa, miễn là thứ con người có thể ăn là được.
Giao Bạch thử rời giường, một lần không thành công, hai lần không thành công. Cậu bắt đầu thấy nhớ chú trợ giúp buổi sáng và Thẩm Nhi An buổi tối. Con người vừa sinh bệnh là cần gấp sự ấm áp của đồng bạn.
Tần suất lên xuống của xương khớp với nhịp thở, cảm giác đau đớn không cách nào diễn tả được. Giao Bạch thay đổi các kiểu tư thế khác nhau, lăn qua lăn lại trên giường vài phút rồi chống thân thể dậy từng chút một. Cậu vuốt gương mặt đầy mồ hôi lạnh, thở hắt ra: “Sau ba tháng, ông đây lại là anh hùng.”
Giao Bạch chậm rãi hòa hoãn lại, từ từ lần mò bật chiếc đèn đầu giường lên. Ánh sáng đột ngột xuất hiện khiến cậu khó chịu nhắm mắt lại, khi mở ra thì thấy rõ đồ đạc trang trí trong phòng.
Hãy tha thứ cho vốn từ miêu tả nghèo nàn cằn cỗi của Giao Bạch, cậu chỉ nghĩ đến phong cách, xa hoa.
Hơn nữa còn cực lớn.
Giao Bạch nhìn thấy một đống thuốc trên bàn, có thuốc xịt kháng sinh gì đó. Cậu đến gần lật ra xem, nhóm thuốc mà Thẩm Nhi An mang cho cậu có hướng dẫn về liều lượng, những thuốc này đều không có, là mới kê đơn.
“Lão già.” Giao Bạch ngoài cười trong không cười mà ha một tiếng. Cậu chịu đựng cơn đau phía lưng bên phải, chậm rì rì lết ra ngoài, vừa mở cửa là sắc mặt tái xanh.
Ở đây cách âm không mạnh bằng Đế Dạ, âm thanh từ căn phòng mé đối diện bổ nhào vào tai Giao Bạch. Tiếng động cực kỳ lớn, quả thực có thể so sánh với Na Tra đại náo thủy cung, sóng biển ngút trời.
Giao Bạch lắng nghe, nghe ra thân phận của chủ nhân thanh âm đó, Khương Ớt nhỏ.
Khương Yên thật sự kính nghiệp, nhận một phần tiền ra mười phần lực. Đã trễ thế này, anh ta vẫn kiên trì với chức vụ công việc của mình, không hề lười biếng.
Mà giọng anh ta rất đặc biệt, dù anh ta la hét một cách khoa trương cũng sẽ không khiến người khác cảm thấy khó nghe thấp kém, âm sắc rất sang.
Giao Bạch không có phản ứng với tiếng la lộ liễu như vậy. Cậu yêu thích tiếng rên rỉ kiềm chế nhẫn nhịn cơ. Hình ảnh Tề Tử Chí tập thể hình bị mồ hôi thấm ướt bờ lưng chợt lóe trong đầu cậu, cậu mím môi, tội lỗi tội lỗi.
Đều là lỗi của tác giả “Gãy Cánh”, nhất định phải vẽ Tề Tử Chí gợi cảm đến thế.
Trong cả bộ truyện tranh có mỗi Tề Tử Chí nổi danh bằng vóc dáng, những người khác không lộ mấy, kể cả lão Thẩm chó phong lưu nhất, cùng lắm cũng chỉ mở rộng áo sơ mi hay tháo lỏng thắt lưng quần tây.
Tiếng động phía đối diện vẫn còn tiếp tục, Giao Bạch bám tường bước chậm rãi, trong truyện tranh không đề cập tới Khương Yên làm nghề gì, chỉ nói anh ta chung tình với sở thích mặc áo váy nữ màu đỏ. Độ nổi tiếng của anh ta được coi là cao trong giới thụ.
Lúc xuất hiện hoặc là trạng thái vận động, hoặc trong bộ váy đỏ rực quyến rũ khó cưỡng, anh ta là một nhân vật rất đáng nhớ.
Khi đi tới phòng khách, trong đầu Giao Bạch không suy nghĩ gì nữa, chỉ còn lại mấy chữ.
—— Phòng lớn rộng trên 130 mét vuông.
“Phòng lớn… Móa nó… Trên 130 mét vuông…” Giao Bạch nương nhờ ánh trăng ngắm một vòng, ánh mắt thẳng tắp, đây cũng quá rộng.
Đối với Giao Bạch, biệt thự bốn tầng kèm vườn hoa lớn ở Thấm Tâm Viên không sánh được với sự hưởng thụ này.
Nói cứ như là cậu có thể tùy ý lựa chọn ấy.
Nếu thực sự có thể, vậy cậu cũng không chọn, người trưởng thành rồi, lựa chọn cái gì??? Không muốn, không làm!
Giao Bạch rớt giọt nước mắt cúng bái tiền tài, hơn 10 triệu trong tay cậu đoán chừng cũng chỉ có thể mua được cái ban công thôi. Truyện Quan Trường
Chờ khi đứng trên ban công quan sát thành phố đang ngủ say, cậu kinh ngạc trước cảnh đẹp đó đến mức quên cả thở. Đệt, cậu rút lại suy nghĩ ban nãy, chỉ sợ số tiền ấy có lẽ còn chưa mua nổi ban công của ngôi nhà này.
Đây mới chỉ là một trong số rất nhiều bất động sản của lão Thẩm chó, đều không phải nơi ở của y, chỉ dùng để nuôi chim tước nhỏ thôi.
Sắp bốn mươi, nắm giữ mạch máu của giới kinh doanh Nam Thành, cao ráo vai rộng chân dài, không khuyết tật, không lắp răng vàng, không hói đầu, không phát tướng, phí chia tay là một ngôi nhà. Mịa nó, thảo nào có một loạt trai đẹp gái xinh tre già măng mọc.
Giao Bạch đố kỵ một hồi mới tìm được đèn để bật. Cậu nhìn ngó xung quanh, thấy vài gói đồ ăn vặt và nước uống có ga, còn có một chiếc váy dây màu đỏ.
Trên váy có những vết bẩn loang lổ.
Giao Bạch với lấy một gói bánh bao nhỏ, mở ra lấy một ít bỏ vào miệng. Cậu không nhai nát luôn mà để chúng tan ra từ từ. Cậu thích ăn như thế.
Ba chiếc xương sườn bị gãy một tuần nay vốn đã đỡ nhiều rồi, đêm nay lại bị lão Thẩm chó làm thành như vậy, hiện tại đau đến chết đi sống lại.
Món nợ này vẫn sẽ đòi về, không gấp được.
Đôi mắt Giao Bạch đỏ ngầu tơ máu, chứng viêm da thật ra chỉ là một sự bất tiện trong cuộc sống hàng ngày, phiền phức nhất chính là vết thương cũ ở xương cụt.
Hơn nữa, xương sườn phần lưng cũng cần phát triển tốt, nếu thỉnh thoảng lão Thẩm chó lại lăn lộn cậu giống đêm nay, vậy cậu đi tong, cả đống di chứng.
Móa.
Giao Bạch hít nhẹ một hơi, cậu ăn xong gói bánh bao nhỏ cũng không quay về giường, bên cạnh không có ai, cậu cũng không dám nằm, đau phát sợ.
Không có một đôi tay giúp đỡ, cậu sẽ không có cảm giác an toàn.
Đồng hồ quả lắc phong cách Châu Âu trên tường đang tích tắc. Giao Bạch ở luôn trong phòng khách, cậu muốn chờ hai vị trong căn phòng kia xong việc, ai ra ngoài uống nước hoặc là làm gì đó trước có thể nhìn thấy cậu rồi giúp một chuyện.
Ai ngờ cậu chờ đến tận hừng đông.
Giao Bạch chỉ có một suy nghĩ, đây không hổ là thế giới truyện tranh, nhìn cái thiết lập khoa trương này mà xem, người cao tuổi vất vả cả đêm cũng không đột tử.
Tiếng vang khi cửa mở khiến đồng tử Giao Bạch hơi chuyển động, người đi ra sẽ là trâu cày hay là mảnh ruộng kia nhỉ?
Có tiếng chân chậm rãi và mạnh mẽ bước ra từ căn phòng.
Giao Bạch tặc lưỡi, là trâu.
Trâu già.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.