Bye Bye

Chương 33

Tây Tây Đặc

13/07/2024

Tiểu Kỷ vội vàng bỏ chạy, nhưng cậu ta mới chạy một quãng ngắn liền hốt hoảng phanh gấp, ngoẹo cổ nhìn xung quanh rồi thấp thỏm thút thít vài tiếng, giống như đang xin tha.

Giao Bạch xót cậu sinh viên, đây rõ ràng là bị doạ đến ám ảnh luôn rồi, tiền không dễ kiếm mà.

Ngành nghề nào cũng khó khăn.

Giao Bạch càng thấy rõ sự âm u quái lạ của lâu đài cổ này và sự khó xử lý Thích Dĩ Lạo hơn.

Sinh viên mỹ thuật hành động như vậy, hiển nhiên là biết bốn phía có camera, trước đó Giao Bạch đã cảm nhận được. Chưa biết chừng trong phòng ngủ của Thích Dĩ Lạo có cả một bức tường giám sát, mà hiện tại hắn đang ngồi trước màn hình video, xem một cách hào hứng hoặc nhàm chán.

Giao Bạch không sợ cảnh trước cửa phòng xuất hiện trong camera. Cậu có thể tò mò, nghịch ngợm, chơi đùa với cậu sinh viên mỹ thuật đó, dù sao cậu cũng là người của Thẩm Ký, dám thách thức Thẩm Ký, có thể làm vài chuyện mạo hiểm liều lĩnh.

Điều Giao Bạch lo lắng là mức độ biến thái của Thích Dĩ Lạo.

Lưỡi đao dịu dàng là chắc chắn rồi.

Chỉ không biết một đao đó sẽ vung tới bằng cách nào, chẳng thể phán đoán, không dễ đề phòng.

Tư thế chạy của sinh viên mỹ thuật Tiểu Kỷ tiết lộ một chút, cậu ta không bị Thích Dĩ Lạo chạm vào.

Đau là vì sau lưng bị thương.

Giao Bạch nheo mắt, hầu hết truyện công tồi thụ tiện máu chó BE đều ngầm có khẩu vị nặng. Tuy trong “Gãy Cánh” không có tình tiết gì như chặt đứt tay chân dùng làm bồn đi tiểu, nhưng có nội tạng vỡ tan, bỏ thuốc độc câm, kéo phía sau ngựa, làm ra một giường đầy vật dơ bẩn...

Cơ bản toàn do Thẩm Nhi An gây ra. So với tra công chính quy là y, nhóm tra công vai phụ không có chỗ phát huy, song cũng chẳng phải người hiền lành gì.

Về nguồn gốc vết thương của Tiểu Kỷ, Giao Bạch đoán ra một khả năng, cậu cảm thấy lo lắng cho chính mình.

Điều quan trọng nhất lúc này là làm sao đuổi đi dì Liễu cách đó không xa.

Giao Bạch lựa chọn cách dùng bất biến ứng vạn biến.

Trong bầu không khí kỳ quái này, bên ngoài vang lên tiếng động cơ, lần này thật sự là Thẩm Ký đã tới.

Giao Bạch liếc bóng lưng đi xa của dì Liễu.

Hồi theo sát truyện tranh, cậu và những fan khác từng cùng suy đoán tiêu chuẩn chọn người của Thích Dĩ Lạo, không phải bề ngoài, vậy đó là cái gì đây.

Hiện tại dường như cậu đã có đáp án.

Là giọng nói.

Bởi vì đó là điểm chung duy nhất của Khương Yên và Tiểu Kỷ ngoài giới tính. Cả hai đều có chất giọng hiếm thấy và cuốn hút.

Trong đầu Giao Bạch hiện lên những lời Thẩm Ký nói trên máy bay.

“Trò chơi đổi chó là do tôi đề xuất, nhưng anh ta không đồng ý thì làm sao để cậu vào phòng được chứ?”

“Cậu cho rằng sau đó anh ta không muốn cậu hầu hạ, là vì cái gì?”

Thẩm Ký muốn nói tiếp, nhưng tên chó săn Trần Nhất Minh kia liều chết ngăn trở y,

vì phần sau liên quan đến việc riêng tư của Thích Dĩ Lạo. Đó là điều không thể cho bên ngoài biết đến.

Giao Bạch ho khan hai tiếng. Tình trạng giọng nói của cơ thể này không xấu cũng không tốt, đôi khi nghe cũng không tệ lắm, tùy thuộc vào trạng thái của cậu.

Theo tiết lộ khi Thẩm Ký nổi giận, cái đêm ở Đế Dạ, Thích Dĩ Lạo đồng ý trao đổi bạn giường là do cảm thấy có thể miễn cưỡng sử dụng nguyên chủ một lát, nên mới giữ cậu ta lại. Về phần âm thanh được sử dụng để làm gì, Giao Bạch vẫn chưa rõ.

Đêm đó Thích Dĩ Lạo muốn dùng nguyên chủ.

Chỉ có điều, sau khi vào phòng không lâu, nguyên chủ phát sốt khàn họng, giọng nói trở nên khó nghe.

Thích Dĩ Lạo cũng không có ý định tiếp tục, bảo cậu rời đi.

Nguyên chủ không đi, không có mệnh lệnh của Thẩm Ký thì cậu ta không dám. Cậu ta bèn cởi quần áo, nằm trên giường lớn của Thích Dĩ Lạo.

Giao Bạch đã đến vào thời điểm đó.

Chải vuốt một phát lập tức liền thông. Giao Bạch nghe thấy vài tiếng bước chân, bình tĩnh, lười nhác, hoặc câu nệ, từ xa đến gần, tạo ra tiếng vọng trong lâu đài cổ vắng vẻ tĩnh mịch. Cậu ngẩng đầu nhìn.

Mấy bóng người đang đến đây, dẫn đầu chính là Thẩm Ký, cuối cùng chính là Chử Đông Sán và bạn trai của gã, Sở Tiểu Lê.

Thuận theo ánh mắt người bạn lâu năm, Chử Đông Sán nhìn sang: “Lão Thẩm, đứa bé kia chính là người anh mang tới đó à?”

Thẩm Ký cởi cúc áo khoác, không nói lời nào.

“Được đấy, dạy được rất ngoan, còn biết đi ra chờ anh.” Chử Đông Sán trêu ghẹo.

Bước chân Thẩm Ký hơi khựng lại, vết cào trên mặt nóng ran.

Ánh mắt Giao Bạch nhảy qua dưa chuột già, liếc người đàn ông mặc đồ da phong lưu phóng khoáng kia.

Chử Đông Sán, con trai út quý giá mà Chử lão gia tử tuổi già mới có, gã khác Thích Dĩ Lạo Thẩm Ký, không cần kế thừa gia sản, ngày tháng trôi qua ung dung tự tại.

Trong truyện tranh có nhắc, Chử Đông Sán đã động lòng hai lần.

Một lần là giai đoạn hiện tại.

Giao Bạch nhìn thấy Chử Đông Sán ôm cậu bé trai kia, cười hì hì hôn mấy lần.

Cậu bé trai hờn dỗi nhéo tai Chử Đông Sán, là mỹ nhân biết làm nũng cũng có người cưng.

Giao Bạch không nhớ rõ tên của cậu ta, chỉ biết bọn họ BE.

Vì Chử Đông Sán chính là nam ba của Lễ Giác. Gã yêu Lễ Giác, lần thứ hai gã động lòng và cũng là lần cuối cùng.

Gã chết trong trận đấu súng ở cổng Lan Ý Trai, đôi mắt còn dõi theo Lễ Giác chạy về hướng Thẩm Nhi An vừa rời đi.

Giao Bạch lại nhìn Chử Đông Sán, gã đứng đầu nhóm nam phụ bi tình của bộ truyện tranh này.

Chử Đông Sán phía đối diện sắp đi tới. Gã buông Sở Tiểu Lê ra, tiến hai bước nhắc nhở bạn mình: “Lão Thẩm, anh phải quản người của mình.”

Thẩm Ký: “Làm sao?”

“Cậu ta nhìn lén tôi.” Chử Đông Sán rất khó khăn, “Tôi cũng biết mình anh tuấn tiêu sái, nhưng cậu ta cứ thế chằm chằm...”

Còn chưa dứt lời, người bên cạnh đã bỏ qua gã, sải bước băng qua hơn nửa hành lang, xông thẳng tới người trẻ tuổi vẫn đang nhìn gã.

Chử Đông Sán xoa cằm rồi ôm Sở Tiểu Lê, cười rất chi phong lưu.

Giao Bạch thấy Thẩm Ký đi tới với vẻ mặt đầy lệ khí. Cậu không nói lời nào đã quay người về phòng. Cửa chưa kịp đóng thì bị một bàn tay nắm lấy, đẩy ra.

Thẩm Ký nhanh chân tiến vào, một tay nhấc Giao Bạch lên.

Xương sườn Giao Bạch đau đớn, đồng thời có một mùi hương xộc vào hơi thở của cậu. Cậu khinh bỉ mà ha một tiếng, không phải Trần Nhất Minh nói lão già đi đón người à, còn nhấn mạnh hai lần, tỏ vẻ “Ông chủ của tôi đã yêu cầu tôi báo cáo hành trình cho cậu, đừng giả ngốc, nhận thưởng đi“.

Kết quả thì sao.

Một thân mùi nước hoa ngọt ngào.

Cút con mẹ nó đi.

Giao Bạch một lần nữa vui mừng vì nhiệm vụ của cậu không phải chinh phục tình tình yêu yêu lung ta lung tung gì hết. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cậu sẽ tới Bắc Thành nơi không có nhiệm vụ mục tiêu, hoặc là ra nước ngoài, cách đám người kia càng xa càng tốt.

Thẩm Ký cau mày, con chó nhỏ này bị y xách trên tay, lại khiến y có cảm giác như muốn bay khỏi tay y.

Bay đi đâu?



Không mọc cánh, bay không thoát khỏi Nam Thành.

Mắt thấy Thẩm Ký cúi đầu, khép hờ đôi mắt chậm rãi kề sát, dáng vẻ sắp hôn tới còn không tự biết, Giao Bạch có hơi nghẹt thở. Sắc mặt cậu bình tĩnh: “Báo cáo kiểm tra chụp hình của tôi...”

Thẩm Ký dừng lại.

Cái tư thế sắp hôn này, đây là lần thứ hai y làm ra, lần trước là trong căn phòng thuê của con trai y. Cũng là với con chó nhỏ này.

Giao Bạch mặc kệ lão già rơi vào trạng thái hoang mang buồn nôn. Cậu giật giật khóe miệng chẳng mấy hồng hào: “Chủ tịch Thẩm, nếu ngài còn như vậy thì hai tuần sau tôi không những không khá lên mà còn nặng thêm đấy. E rằng ngài chỉ có thể tự mình chơi với mình thôi.”

Không biết Thẩm Ký bị từ nào trong câu nói kia chọc tức, y nhấc người đến càng gần hơn, hơi thở lạnh lùng nghiêm nghị lướt qua: “Cậu làm bằng giấy à?”

Giao Bạch đau đến nói không ra lời, lão biến thái đạo đức giả Thích Dĩ Lạo làm cậu thấy thần bí vướng tay vướng chân kia còn biết là không nên ép dẫn cậu đi dạo bãi tha ma, để cậu nghỉ ngơi sớm.

Lão già trước mặt cậu thật sự chẳng ra gì.

Thẩm Ký phát hiện Giao Bạch đang run rẩy, y ném người lên giường như thể rất chướng mắt.

Một giây trước khi làm điều đó, y vô thức giảm bớt lực độ.

Giống đặt người lên giường hơn.

Nhưng Thẩm Ký chưa gãy xương sườn bao giờ, cũng không có cơ thể ốm yếu lắm bệnh. Y không biết rằng mặc dù mình đã đặt xuống như thế, Giao Bạch vẫn đau đến cắn chặt lưỡi.

Thẩm Ký sẽ chỉ nghĩ, lần đầu tiên y hầu hạ một người mà còn chẳng được cho sắc mặt tốt đẹp.

Sự khó chịu này ập đến nhanh chóng, lấp kín trái tim không tiêu tan. Thẩm Ký đóng sầm cửa lại trong cơn nóng giận.

Đứng ở ngoài cửa, Thẩm Ký một tay lấy hộp thuốc ra, tay kia bấm bật lửa, nuôi con chó ở bên cạnh, có răng nhưng không cắn người, không thì sẽ chết sớm.

Động tác châm điếu thuốc của Thẩm Ký khẽ khựng lại, mùi nước hoa từ đâu mà có? Y ngửi chiếc áo khoác, mặt sa sầm. Ở sân bay gặp phải một tình nhân, nhào vào trong lòng y một lúc, thế mà lại dính mùi lên người y.

Bạn trai nhỏ của lão Chử xịt rất nhiều thứ, đủ loại mùi hương sặc sụa trộn lẫn vào nhau, y đi cùng bọn họ nên cũng không để ý đến mùi hương trên người mình.

Không bao lâu sau, Trần Nhất Minh gọi cho tình nhân kia, bảo cậu ta vứt hết nước hoa đi, nếu phát hiện xịt nữa thì xéo.

Trần Nhất Minh cúp điện thoại rồi tiến vào phòng trà: “Chủ tịch, đã căn dặn rồi ạ.”

Thẩm Ký ngồi dựa vào ghế tựa, hít mây nhả khói.

Trần Nhất Minh thấy thế liền lui ra ngoài. Chủ tịch tự chuốc khổ, thuộc hạ bọn họ có biện pháp gì đây, không có.

“Lão Thẩm, anh có quản không?”

Giọng nói uể oải của Chử Đông Sán truyền đến từ bên ngoài. Gã xắn tay áo, để lộ vòng tay tình nhân, cả người tràn ngập hạnh phúc. Ngoài ra còn có một dấu răng nhỏ trên cằm.

Thẩm Ký bảo gã cút.

“Sao lại tức giận như vậy?” Chử Đông Sán móc ghế ngồi xuống, gác chân lên bàn, “Cuộc sống riêng tư không hài hòa à?”

Thẩm Ký không thừa nhận, nhưng khí lạnh trên người y càng nặng thêm.

Khuôn mặt anh tuấn của Chử Đông Sán tràn đầy hứng thú. Từ cú điện thoại kia là gã đã đoán theo hướng này, ai có thể ngờ rằng người bạn lâu năm này của gã sẽ phiền não vì chuyện giường chiếu chứ.

“Đứa bé anh dẫn tới hầu hạ làm anh khó chịu thì đổi một người khác là được.” Chử Đông Sán không cảm thấy đây là vấn đề gì to tát, “Dù sao anh cũng đang tìm cách giải tỏa áp lực, không phải tìm đối tượng để yêu đương, hà tất khiến bản thân không thoải mái.”

Thẩm Ký hút xong một điếu thuốc là đốt thêm một điếu khác, không hề ngắt quãng, chứng tỏ đang bực dọc giận dữ, muốn dùng nicotine kìm hãm.

Chử Đông Sán rung chân: “Tôi nói thật nhé, so với những sủng vật nhỏ mà anh từng nuôi, đứa bé kia có chất lượng giảm xuống đáng kể.”

Thẩm Ký không mở miệng.

“Mấu chốt là không thành thật, ngay cả tôi mà cũng dám quyến rũ, cậu ta muốn làm gì, chia rẽ mối quan hệ anh em giữa chúng ta à?” Chử Đông Sán mang dáng vẻ tức giận, “Chuyện này không được, nhất định phải nghiêm trị.”

Gương mặt Thẩm Ký co quắp, nghiêm trị? Chỉ nói một chút thôi mà đã muốn chết muốn sống, còn trừng phạt cái rắm.

Chử Đông Sán và Thẩm Ký trò chuyện ở phòng trà chốc lát rồi đi mé đối diện đánh bi-a. Hai người đang chơi hăng thì dì Liễu tiến vào.

Dì Liễu nói nhỏ nhẹ: “Ngài Thẩm, ngài Chử, trước khi các ngài tới, đã có người lên tầng ba, là người mà ngài nhà tôi lựa chọn trong tháng này, bình thường có thể ở lại khoảng nửa tiếng.”

Dì điều chỉnh lại nhịp thở của mình, dừng lại một lúc rồi nói: “Tối nay chỉ có vài phút.”

Thẩm Ký đặt gậy bi-a xuống.

Chử Đông Sán bỏ quả bóng trong tay lên mặt bàn.

Hai người bọn họ liếc nhìn nhau, dường như đã nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc. Họ không chơi bóng nữa mà trở về phòng mình.

Chẳng mấy chốc, toàn bộ tòa lâu đài cổ kính chìm vào im lặng chết chóc, không một tiếng động.

Như sợ đánh thức một con thú nguy hiểm sẽ bộc phát mất kiểm soát bất cứ lúc nào, tránh thoát khỏi lồng giam của nó.

Giao Bạch tỉnh lại thì trời đã sáng choang. Cậu rửa mặt rồi đi ra ngoài đồ ăn sáng, nhưng đi một lúc lâu cũng không ngửi thấy mùi khói dầu. Lâu đài cổ quá lớn, ban ngày ở đây không có cảm giác âm u, chỉ có sự xa hoa mà tiền tài không mua được.

Giao Bạch vịn tường mà đi. Khi tay cọ vách tường đến nóng bừng, cậu mới nghe thấy nhắc nhở bạn tốt online.

Hai người bạn tốt và một đôi BE trong nguyên tác đều có mặt.

Thích Dĩ Lạo là người đầu tiên phát hiện ra Giao Bạch. Hắn nhìn sang, đáy mắt toàn tơ máu, nhãn cầu như thể sắp vỡ ra. Song vẻ mặt hắn vẫn hòa nhã như trước.

Sự kết hợp của cả hai mang đến cho người ta cảm giác ngột ngạt kinh khủng, như có gì đó đang tích tụ sắp đến cực hạn.

“Tiểu Bạch, sao cậu cũng tới đây?” Thích Dĩ Lạo nhíu mày, nhấn xuống nút lệnh.

Dì Liễu xuất hiện ở phòng ăn.

Thích Dĩ Lạo khoát hai tay lên bàn: “Tôi bảo dì mang bữa sáng cho Tiểu Bạch, dì đã làm chưa?”

Dì Liễu lộ ra vẻ mặt chợt nhớ đến: “Buổi sáng tôi bận quá, tôi quên mất.” Dì xin lỗi Giao Bạch, thái độ giống lần đầu gặp mặt tối hôm qua.

Giao Bạch cười nói không sao, ai không biết giả vờ ngoài mặt chứ.

Dì Liễu này rõ ràng trách cậu tối qua không an phận, cố ý không đưa bữa sáng.

Nhìn chủ nhân của dì mà xem, giống hệt như người không liên quan ấy.

Thủ đoạn của dì vẫn còn hơi kém chút.

Giao Bạch ngồi xuống vị trí bên cạnh cột trụ. Lâu đài lộng lẫy nặng nề, hiệu ứng thị giác đáng kinh ngạc, nhưng bàn ăn không dài và rộng như trong TV.

Là một bàn gia đình bình thường cho tám người.

Giao Bạch vừa ngước mắt lên liền bị thu hút bởi nốt ruồi nhỏ nhạt màu trên sống mũi trái của Thích Dĩ Lạo, chỗ đó rách, có ít máu do bị cào.

Trong lượng lớn fanart của Thích Dĩ Lạo, nốt ruồi nhỏ rất gợi cảm và tình dục, không phải dấu son môi thì là vết cắn.

Những người hâm mộ yêu nó cực kỳ.

Giao Bạch chuyển một bát bát cháo tới trước mặt. Bất luận là vai phụ Thích Dĩ Lạo có nhân khí ghép được đủ các CP, hoặc là Thẩm Nhi An tuy cặn bã nhưng lại hút fan vì mỹ mạo, hoặc là Thẩm Ký vừa khốn nạn vừa già chát nhưng rất có phong cách sếp tổng chuyên quyền thời xưa, hoặc Chương Chẩm sạch sẽ không dính bụi trần trong xã hội thượng lưu hỗn loạn tàn khốc, hay kể cả hai mỹ nam chưa online kia, đều không phải mẫu người của cậu.

Cậu thích Tề Tử Chí.

Được rồi, cũng không phải là thích, chỉ là thèm thân thể thôi, không có ý gì khác.

Giao Bạch nhấp một ngụm cháo và nghĩ thầm, mình độc thân cả đời.

Cũng tốt.

Nếu thật sự có nhu cầu sinh lý thì tìm bạn tình hợp mắt, vô cùng đơn giản, sống lâu trăm tuổi.



Trên bàn ăn rất yên tĩnh.

Giao Bạch nhấc lên đặt xuống chiếc bát trước mặt, phát hiện già trẻ lớn bé đều đang nhìn mình.

“Sao thế?” Giao Bạch chẳng hiểu ra sao.

Sắc mặt Thẩm Ký lạnh đến đáng sợ: “Cậu cho rằng tôi chết rồi à?”

Giao Bạch đã hiểu.

Kim chủ không ăn, tình nhân không thể động đũa.

Vậy thì sao?

Cắn tôi đi.

Giao Bạch liếc hai người bạn tốt online.

Pikachu chống nạnh đạp cậu, áo khoác đã gấp nếp, cũng không biết phải mặc bao lâu mới thay một cái.

Còn mèo trắng ấy hả.

Mèo trắng nó...

Càng gần hơn.

Giao Bạch đối diện với con mèo trắng chẳng biết đã ngẩng đầu nhìn cậu từ lúc nào, mày sắp chết rồi.

Hình như con mèo trắng nghe được tiếng nói trong lòng cậu, bộ lông trắng không hề sáng bóng khẽ run lên.

Giao Bạch thầm tự nhủ: Nếu mày thật sự muốn tao cứu mày thì gầm gừ cho tao nghe đi.

Mèo trắng không phản ứng.

Giao Bạch gắp thức ăn, tầm mắt rơi trên người cậu có đong đầy ý cười, có rét lạnh thấu xương, cũng có thú vị, khiếp sợ.

Sở Tiểu Lê thật sự không dám tin, có mặt mấy người tai to mặt lớn mà anh trai này cứ thế bình tĩnh ăn sáng, lợi hại ghê.

Thực ra Giao Bạch chỉ có một cái mạng, còn là nhặt về, không dám tùy tiện lấy trứng chọi đá. Cậu là nhờ có hai avatar của bạn tốt có thể để cậu lợi dụng, không thì cũng sẽ sợ hãi cả thôi.

“Lão Thẩm, bát cháo nguội rồi.” Thích Dĩ Lạo lên tiếng hòa hoãn bầu không khí.

Thẩm Ký tức giận như muốn thiêu đốt cậu, nhưng nghĩ đến tình cảnh của chính mình, cơn giận liền chìm xuống.

Có tiếng bước chân vội vã tiến đến trên hành lang dẫn ra cổng, một người đàn ông mặc vest vội vàng chạy vào phòng ăn, trong tay cầm điện thoại: “Thích gia, xin lỗi đã quấy rầy ngài ăn sáng. Anh Chẩm nhất định đòi xuất viện, không nghe khuyên bảo, chúng tôi thật sự không có cách nào.”

Thích Dĩ Lạo gác lại bát đũa, lấy khăn lông ướt lau miệng rồi nhận lấy điện thoại: “A Chẩm, vội vã xuất viện làm gì?”

Chương Chẩm ở phía bệnh viện, vừa trừng các anh em của mình vừa ngồi dậy, nói với anh ba: “Em nằm không có chuyện để làm.”

Thích Dĩ Lạo nói với ngữ khí ôn hoà: “Vậy không bằng mua cho cậu mấy cân len sợi, cậu đan khăn quàng cổ cho các anh em của cậu qua mùa đông nhé?”

“Pfft —— “

Giao Bạch phun ra một ngụm cháo. Thẩm Ký vừa đổi chỗ, ngay bên cạnh cậu, trên người bị văng mấy hạt gạo.

Chử Đông Sán đặt đũa xuống, dịch ghế rồi kéo Sở Tiểu Lê lên, nói: “Cục cưng, anh dẫn em ra ngoài ăn.”

Sở Tiểu Lê đã choáng váng đờ đẫn, bị ôm hờ rời khỏi phòng ăn.

Chử Đông Sán bước chân nhanh nhẹn. Hai tên bạn của gã, một người có trạng thái không tốt, một người khác là núi lửa phun trào, gã vốn tưởng chuyến đi biển tối nay sẽ bị hủy bỏ, nhưng không ngờ rằng cả hai người đều nói không sao hết.

Vậy thì như cũ đi.

Tất cả mọi người bận rộn, muốn chơi một lần cũng phải tranh thủ thời gian, đã tập hợp lại thì thư giãn một phen.

Phòng ăn

Giao Bạch trấn định tự nhiên.

Vì Pikachu không phun lửa cũng không chống nạnh. Đầu tiên nó ngồi bệt dưới đất, sau đó ngã ngửa về phía sau và tạo ra meme “Tôi tức chết rồi“.

“Trên máy bay một lần, bây giờ một lần.” Thẩm Ký phát hiện, qua một buổi tối, mức độ chịu đựng của mình lại tăng cao,. Y một không đạp bàn, hai không ném người ra ngoài. Y mặt không đổi sắc ngồi như thế phút chốc rồi ném sang một hộp giấy ăn, “Lau sạch sẽ cho tôi.”

Giao Bạch rút mấy tờ giấy ra.

[Nhiệm vụ bắt buộc thứ hai của người chơi Giao Bạch sắp khởi động! Xin hãy chuẩn bị sẵn sàng!]

Giao Bạch kích động nói: “Đến đây đi, tốc độ.” Độ sinh động, tôi tới rồi!

[Địa điểm nhiệm vụ: Lan Mặc Phủ.]

[Mục tiêu nhiệm vụ: Thích Dĩ Lạo.]

[Nội dung nhiệm vụ đang được trích xuất, trích xuất xong xuôi.]

[Mời người chơi trong vòng ba phút ngồi lên đùi Thích Dĩ Lạo, ăn hết một miếng trứng chần, cũng trong thời gian đó khiến Thích Dĩ Lạo phối hợp, không đẩy cậu ra, hơn nữa Thẩm Ký tận mắt chứng kiến tất cả những chuyện này, nhìn cậu ăn trứng nhưng không đánh cậu.]

[180 giây đếm ngược, bắt đầu.]

Giao Bạch: “Được rồi, fine.”

Tạm biệt, tôi phải đi sân sau đào hố chôn chính mình đây, bye bye.

Giao Bạch nhanh chóng lau gạo trên quần áo Thẩm Ký, mỉm cười với y: “Chủ tịch Thẩm.”

Thẩm Ký lần đầu nghe chó con gọi mình bằng giọng điệu không giả vờ giả vịt, nói thật, vẫn không thoải mái lắm.

“Có việc thì nói, bớt làm tôi buồn nôn.” Thẩm Ký rút cái chân để sát bên cậu về dưới bàn, vắt chéo chân.

“Là thế này, xương sườn của tôi thật sự rất đau.” Giao Bạch nghiêm túc nói, “Cực kỳ đau.” Cậu bĩu môi, “Tôi còn trẻ, không muốn nửa đời sau phải chịu khổ.”

Thẩm Ký nhìn bờ môi dính đầy cơm canh của cậu, cổ họng hơi khàn: “Cho nên?”

Giao Bạch cười cười: “Không cho nên gì cả, tôi nói với ngài thế thôi.” Cho nên con mẹ nó lát nữa anh ra tay thì nhẹ một chút!!! Nếu ông đây tàn phế, người đầu tiên cắn chết chính là lão già anh đấy!!!

Cũng chẳng biết liệu Thích Dĩ Lạo còn có thể giữ lịch sự phong độ, thay cậu ngăn cản lão già, khống chế cục diện hay không.

Chỉ e là không.

Thích Dĩ Lạo cũng sẽ không cho cậu ngồi trên đùi.

Giao Bạch nhắm mắt điều chỉnh cảm xúc, sống sót quả nhiên là điều gian nan nhất. Nếu cậu đã vào ở trong thân thể này thì nó nhất định là của cậu, cậu phải lấy được quyền khống chế thân thể vĩnh cửu và đạt được tự do, nhiệm vụ gì cũng phải cố gắng hoàn thành.

Thời gian không nhiều lắm.

Giao Bạch sờ sờ đai cố định xương sườn trước ngực, bạn à, đã đến lúc thử thách chất lượng của bạn rồi đó.

Cậu nhìn Pikachu và mèo trắng, kính nhờ, hai vị, làm ơn hãy hoạt bát chút nào, để tao xem rõ diễn biến tâm lý của chủ nhân bọn mày.

Hiện tại Thẩm Ký thật sự không biết phải làm sao với con chó con. Y thấy đối phương đột nhiên đứng dậy, huyệt thái dương cũng giật theo: “Cậu lại định làm gì?”

Giao Bạch cười không đáp.

Đừng hỏi, là đang tìm đường chết đấy.

Giao Bạch vòng qua bàn ăn, đi tới chỗ Thích Dĩ Lạo vẫn đang gọi điện thoại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bye Bye

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook