Chương 53
Tây Tây Đặc
13/07/2024
Chiếc áo len của Giao Bạch là màu gạo gần sang màu trắng. Sau khi áo khoác bị lột, áo len lộ ra bên ngoài.
Đầu tiên là bị con dao của Tề Tử Chí rạch mấy đường, sau đó bị bẩn trên đường kéo lê, bây giờ...
Phần trước chiếc áo len cong lên.
Khoang hàng lạnh vô cùng, hơi ẩm nước biển ùa vào từng luồng, Giao Bạch rùng mình một cái rất rõ ràng.
Tuy tình cảnh bị động, còn có cảm giác lạnh lẽo kề sát chỗ vạt áo len cong lên rồi len lỏi vào trong, nhưng Giao Bạch không hoảng loạn lắm.
Bởi vì,
Lúc máu chó được nấu đủ sền sệt, vai chính thụ có mặt ở đây sẽ phát ra cảm giác tồn tại.
Đúng như dự đoán, ngay khi hàng cúc chiếc quần dài bằng lông cừu dày của Giao Bạch vừa được nới ra, có tiếng rên rỉ khe khẽ trong hầm hàng.
Người trong cuộc không tỉnh lại ngay, hình như cậu ta đang gặp ác mộng gì đó, đáng thương cực kỳ.
Giao Bạch hô lên với ngữ điệu hoảng hốt: “Tiểu Giác?” Cậu lẩm bẩm một mình, “Tiểu Giác, cậu đã tỉnh chưa?”
“Đừng đánh thức em ấy.” Tề Tử Chí âm u cảnh cáo.
“Tôi sẽ không đánh thức cậu ta.” Giao Bạch nhẹ giọng nói, “Tôi không muốn bị cậu ta nhìn thấy trong dáng vẻ này.”
Không nhận được phản hồi gì.
Khuôn mặt Giao Bạch bị ép sát vào thùng hàng, chóp mũi có chút khó chịu, hơi thở tràn đầy mùi nhựa chất lượng kém: “Anh là ân nhân của cậu ta, người lương thiện, tôi là anh của cậu ta. Chúng ta bị cậu ta bắt gặp thế này, sẽ trở thành đả kích to lớn đến mức nào đối với tâm hồn nhỏ bé của cậu ta...”
“Đừng ồn ào đến em ấy. Không muốn để em ấy trông thấy ấy hả?” Tề Tử Chí trào phúng, “Khi tôi lôi cậu ra ngoài, chẳng phải là cậu đang lớn tiếng gào với em ấy sao?”
Giao Bạch: “...” Tôi có thể hợp lý hóa điều này, anh chờ một lát.
Yên lặng trong mấy cái chớp mắt, Giao Bạch thở gấp: “Đó là do tôi không muốn ra ngoài. Lúc tỉnh lại cậu ta thấy tôi đã thành búp bê nát... Cậu ta còn nhỏ như vậy, không nên chịu đựng nỗi đau ấy.”
Dứt lời, Giao Bạch thoáng sửng sốt.
Kể từ sau khi tới đây, cậu chỉ từng tỏa hương sen ở chỗ Thích Dĩ Lạo, còn về ngôn ngữ trà thì từng nói hai lần hay ba lần gì đó, hình như cũng là với Tề Tử Chí.
Duyên phận đậm mùi này, được lắm.
“Em ấy sẽ không nhìn thấy đâu, cậu hỏng rồi thì tôi sẽ ném cậu xuống biển.” Tề Tử Chí khom lưng tựa cằm vào vai người trước mặt, “Dòng máu trong cơ thể cậu quá vẩn đục, cần biển rộng pha loãng cọ rửa, kiếp sau cậu mới thành đứa trẻ ngoan.”
Giao Bạch: “...”
Lễ Giác không tỉnh, Giao Bạch cũng không nghe thấy tiếng quần áo ma sát sột soạt.
Vị tổng giám đốc Tề phía sau cậu là tên trai thẳng.
Tề Tử Chí không phải dạng nam nữ thông ăn, gì cũng được, có thể cong có thể thẳng, muốn không đổi khẩu vị thì không đổi, muốn đổi thì đổi, từ dục vọng đến cái chết giống Thẩm Ký. Anh chỉ có thể thẳng.
Anh vừa ra sân đã hoàn toàn không phù hợp với phong cách nhân vật nam tính đẹp trai chất lượng tốt trong “Gãy Cánh“.
Tề Tử Chí không nuôi tình nhân, gần như không có cuộc sống cá nhân, ngày ngày không phải đang làm việc thì là đang chuẩn bị làm việc. Anh từng dính dáng tới hai mối tình, một là thời kỳ đi học, trong truyện tranh chỉ đề cập qua lời trêu chọc của bạn bè, người trong cuộc không thừa nhận, chưa xác định thật giả. Mối tình còn lại là chị cả của Lương Đống, mối quan hệ về mặt lợi ích, người yêu cho thế giới bên ngoài xem, phần diễn cũng cực ít.
Định tính nhân vật của anh là kẻ cuồng công việc, lão cán bộ, liều mạng vì gia tộc từ nhỏ, tránh gió che mưa cho người nhà. Kẻ không có bản thân như thế, nào có tình yêu gì đáng nói chứ.
“Gãy Cánh” là truyện tranh boylove, đám fan có thể bỏ không nhân vật anh trai mỹ cường thảm ưu tú như vậy sao? Không thể. Bọn họ đi cầu phần diễn tình cảm dưới weibo tác giả, cầu tổng giám đốc Tề không bị Tiểu Thẩm xử lý, cầu cho anh một tiểu thụ, để quãng đời còn lại của anh yên bình.
Cuối cùng, trước áp lực, tác giả đã tăng thêm cho anh.
Khi ấy, nhà họ Tề gặp chuyện giống giai đoạn hiện tại. Tề Tử Chí bị thương nặng trong lúc lưu vong, được một người cha đơn thân trẻ tuổi cứu giúp và đưa về căn nhà trọ chưa đầy hai mươi mét vuông của đối phương.
Bấy giờ Tề Tử Chí đã chẳng còn nhiều thời gian. Anh ở nơi đó trải qua quãng thời gian vui sướng nhất thoải mái nhất của cuộc đời.
Bất luận là việc hai người có nảy sinh tình cảm với nhau không, hay là cái chết của Tề Tử Chí, hoặc có lẽ anh gặp kỳ ngộ không chết, tác giả đều không viết rõ. Phần diễn hạ màn của họ dừng ở hoàng hôn sau cơn mưa, còn lại thì để fan tự tưởng tượng.
Xem như là vừa đáp ứng fan, vừa không phá hỏng tính cách thiết lập của Tề Tử Chí.
Giao Bạch vẫn cảm thấy tác giả muốn để Tề Tử Chí nổi bật khác biệt trong bộ truyện tranh này.
Nhưng không ảnh hưởng đến việc cậu rửa ảnh Tề Tử Chí buộc cà vạt ra ngắm ba lần một ngày.
Suy nghĩ bị đánh tan bởi một cơn đau nhói gai lạnh. Giao Bạch phát hiện Tề Tử Chí xuyên một cánh tay từ dưới lên áo len của cậu, hổ khẩu chặn yết hầu cậu, siết chặt cần cổ rỉ máu của cậu. Cậu hít một hơi, bụng bị lạnh, dạ dày quặn đau, không khỏi nôn ọe sinh lý.
Người đằng sau cứng ngắc.
Giao Bạch ngước đầu thở dốc, con cưng của trời ít nhiều gì cũng có chút cuồng sạch.
Vì thế cậu lại nôn.
Còn cố tình uốn éo người và cổ, làm cho phạm vi chuyển động càng lớn càng tốt.
Cánh tay kia bỗng nhiên rút đi.
Chiếc áo len lông cừu chất liệu tốt được buông xuống, phần bị cuốn lên khôi phục từng chút một.
Giao Bạch trượt xuống dọc theo cách cậu đang nằm nhoài trên thùng hàng. Cậu kịp thời dùng tay đỡ thùng hàng mới không khiến mình quỳ trên đất.
Lúc đọc truyện tranh, cậu thèm thuồng thân thể của đối phương.
Muốn đối phương cau đôi mày kiếm, kỹ lưỡng thận trọng, chăm chỉ nghiêm túc làm việc với cậu, thâu đêm suốt sáng.
Những thứ này, toàn bộ đều giới hạn trong tưởng tượng.
Thân thể của Giao Bạch lung lay theo thân tàu lắc lư. Cậu là vua xe với tốc độ bùng nổ khoe khoang các loại kỹ năng trong lý tưởng, nhưng thực tế cũng chỉ đi bộ, ngay cả xe cút kít cũng chưa từng lái bao giờ.
Mẹ trái trứng. Lần mò chỗ ban nãy để tìm cái áo khoác đi, lạnh quá. Bị lạnh một cái là đau nhức lâm râm ở chỗ vết thương xương cụt cũ chưa tái phát suốt một thời gian và ba xương sườn đã nuôi khỏe.
Tề Tử Chí không rời đi.
Nhận ra điều này, Giao Bạch ngay lập tức lộ vẻ sợ hãi, hơi thở của cậu run lên.
Vị này còn chưa điên tới mức độ nhất định, hẳn là sẽ không nhẫn nhịn sự khó chịu rồi mạnh bạo với cậu đấy chứ??? Hơn nữa, Lễ Giác còn ở đây, mặc dù chỉ rên một tiếng nhưng cảm giác tồn tại mạnh mẽ, có thể tỉnh dậy bất cứ lúc nào.
Tề Tử Chí tám phần mười là làm bộ, muốn nhìn cậu chật vật xin tha à?
Giao Bạch thử dò xét mà cúi thấp đầu nắm chắc chiếc áo len rách nát, trong tiếng thở dốc xen lẫn chút nghẹn ngào khẽ khàng, tư thái yếu thế thiếu chút nữa là bị hù chết.
Tiếng bước chân tập tễnh vang lên sau lưng cậu, chậm rãi rời xa.
Giao Bạch thở phào nhẹ nhõm, đã đoán đúng. Nếu bạn tốt có tính thú với cậu, ví dụ như Thẩm Ký, cậu phải lo lắng về việc ruộng dưa bị trộm. Nếu bạn tốt không có tính thú với cậu, cậu vẫn phải lo lắng về việc ruộng dưa bị trộm.
Bởi vì, nếu người sau là kẻ hận cậu giống Tề Tử Chí, tự mình sẽ không động thủ, mà rất có thể sẽ để đám thủy thủ đang sụp đổ ở bên ngoài vây công cậu.
Giao Bạch không nghi ngờ gì, lúc kéo cậu ra khỏi khoang hàng hóa, Tề Tử Chí không phải làm bộ mà là thật sự hạ quyết tâm.
Hiện tại Tề Tử Chí vẫn ở trong phạm vi năm mét, chưa offline.
Giao Bạch nhìn avatar của đối phương.
Hải cẩu ngồi xổm trên đất, dùng móng vuốt ngắn màu đen che mặt, thân hình tròn trịa co quắp.
Giao Bạch: “...”
Con mẹ nó mày muốn chịch ông đây mà còn có mặt mũi để khóc hả?
Giao Bạch đóng chiếc cúc tuột ra của quần và kéo thẳng áo len lại. Vừa định đứng dậy, cậu nghe thấy một tiếng hô kinh sợ.
Vai chính thụ của chúng ta, lần này, cuối cùng, đã tỉnh rồi!
Tiếng giật mình hoảng sợ như động vật nhỏ của Lễ Giác được thu lại nhẹ nhàng trong lòng bàn tay. Bàn tay ấy ướt đẫm mồ hôi, rất rộng, xương ngón tay thô to rõ ràng. Cậu ta không biết là ai, lỗ chân lông toàn thân nổ tung, giãy giụa “ưm ưm” không ngừng.
“Là anh đây.”
Một giọng nói nhắc nhở cậu ta vang bên trên đầu, thận trọng xen lẫn thương tiếc.
Lễ Giác bối rối trước giọng nói quen thuộc này, tổng giám đốc Tề? Đúng rồi đúng rồi, là tổng giám đốc Tề, cậu ta đã nhớ ra!
Thế anh Tiểu Thu thì sao? Anh ấy ở đâu rồi?
Hơi thở của Lễ Giác vừa vội vã vừa nhỏ bé, mang theo tiếng nức nở, hai má đỏ bừng vì cảm xúc kích động, khóe mắt cũng đỏ lên. Tháng trước cậu ta nhận công việc dạy kèm tại nhà, ở một khu chung cư cách Trung học Số 3 không xa lắm. Sáng hôm nay cậu ta đến nhà đó dạy học sinh, bà chủ nhà mời cậu ta ăn trưa, sau khi ăn xong cậu ta giảng ít đề bài cho đứa trẻ rồi mới rời đi.
Khi ra khỏi khu chung cư, Lễ Giác vô tình bắt gặp anh Tiểu Thu lên một chiếc xe ô tô. Cậu ta đạp mạnh bàn đạp chẳng chút nghĩ ngợi, tăng tốc đuổi tới.
Lúc xe dừng ở ngã tư bên ngoài khu chung cư, đầu óc Lễ Giác nóng lên, trực tiếp chặn trước xe.
Sau đó cửa xe được mở ra, một người xa lạ đi xuống, đưa cậu ta vào trong xe. Trước khi bị đánh ngất xỉu, cậu ta nhìn thấy tổng giám đốc Tề ngồi trên ghế da, còn cả anh Tiểu Thu bị trói lại vứt trên sàn.
“A!” Lễ Giác dùng sức vùng vẫy cánh tay mảnh khảnh, bên tai truyền đến tiếng kêu rên, cậu ta ngây người.
“Chúng ta đang ở trên một chiếc tàu hàng. Em đừng kêu, đừng dẫn đoàn thủy thủ tới đây.” Viền mắt Tề Tử Chí đau đớn vì bị đánh. Con mắt đó của anh đỏ hoe đáng sợ, nhưng giọng điệu nhẹ nhàng trầm thấp, tràn đầy dẫn dắt, “Đồng ý thì gật đầu, anh sẽ bỏ tay ra.”
Lễ Giác khẽ gật đầu.
Bàn tay trên mặt lập tức được rút đi, cậu ta hít thở thông thuận hơn, vội vàng hỏi: “Tổng giám đốc Tề, có chuyện gì thế ạ?”
Tề Tử Chí im lặng. Bất kể là mối quan hệ anh em của bọn họ lẫn những xáo trộn trong kinh doanh đằng sau sự sụp đổ của gia tộc họ Tề, đều không thích hợp để nói với đứa trẻ này bây giờ.
Nếu con tàu có thể quay trở lại lộ trình ban đầu, anh sẽ tiết lộ tất cả mọi thứ trên đảo Tiểu Mính.
Nếu con tàu...
Vậy thì không nói.
“Em chỉ cần biết mình đã cách Nam Thành rất xa là được.” Một lúc lâu sau, Tề Tử Chí mới mở miệng, giọng khàn khàn cất giấu nỗi bất lực.
Hai mắt Lễ Giác đờ đẫn: “Không được...”
“Không được... Không được!” Lễ Giác sờ tới quần áo Tề Tử Chí, ngón tay run rẩy tóm chặt nó, “Tôi phải về nhà, bà nội tôi vẫn đang chờ tôi. Tổng giám đốc Tề, ngài bỏ qua cho tôi đi, van xin ngài, van cầu ngài...”
Tề Tử Chí xót xa trong lòng. Anh hối hận, không nên thuận theo ông trời sắp xếp mà mang em trai theo, anh đã sai rồi.
Những năm nay không biết em trai đã ngậm bao nhiêu đắng, cũng bị cuốn vào lần bất trắc trên biển này vì sự ích kỷ của anh.
Trong miệng Tề Tử Chí dâng lên mùi tanh ngọt: “Bây giờ không phải là chuyện anh có thả em hay không, mà là chuyện anh không làm chủ được. Ở biển sâu, sức mạnh của nhân loại rất nhỏ bé, sống chết tùy theo mệnh.”
Lễ Giác mặt xám như tro tàn: “Vậy tại sao anh muốn mang tôi tới đây...”
“Em đã thấy anh bắt cóc Giao Bạch.” Tề Tử Chí nói.
Lễ Giác chớp đôi mi cong vút, nước mắt lưng tròng rơi xuống. Cậu ta không lau đi, trông hơi ngẩn ngơ.
Hành động lời nói của tổng giám đốc Tề không giống như đang đe dọa cậu, lúc trò chuyện còn có tiếng nghẹn ngào, rất khó chịu rất bi thương, như thể có thiên ngôn vạn ngữ muốn tìm người thổ lộ hết.
Sự tức giận kinh hoảng của Lễ Giác tức khắc bị chiếm trọn bởi một niềm thương cảm dâng trào.
Tổng giám đốc Tề là người có phẩm hạnh đoan chính, không có sự kiêu ngạo và tính tình thường gặp của xã hội thượng lưu. Anh nhìn đám dân chúng bọn họ bằng ánh mắt tôn trọng, không phải loại cao cao tại thượng nhìn xuống giun dế giống chủ tịch Thẩm.
Lễ Giác từng đọc được chuyện nhà họ Tề gặp chuyện khó khăn trên mạng. Cậu ta không hiểu chiến tranh hào môn, chỉ biết rằng tổng giám đốc Tề nhất định rất đau khổ.
Chắc tổng giám đốc Tề không cố ý gây ra chuyện như bắt cóc đâu, hẳn là có nỗi khổ tâm trong lòng gì đó.
Giọng Lễ Giác nhỏ như sợi tơ: “Tổng giám đốc Tề, tôi nghĩ cho dù gặp phải trở ngại lớn như thế nào, cũng đừng bỏ cuộc... Đừng làm những việc mà mình sẽ hối hận suốt đời...” Cậu ta lắp bắp, nhận ra mình vẫn đang nắm lấy quần áo của người đàn ông thì lập tức lộ vẻ mặt thẹn thùng rụt tay về, “Con người ta sẽ không ở mãi tầng chót. Anh lợi hại như vậy, tôi tôi tôi... Tôi tin tưởng anh...”
Tề Tử Chí nghe lời an ủi đơn giản và yếu ớt bên tai, nghĩ thầm, thật là một đứa trẻ hiền lành. Giống Tiểu Sương, không có tâm cơ lòng dạ gì. Không giống tên Giao Bạch kia, trong năm câu nói có ba câu là giả, còn lại hai câu nửa thật nửa giả.
Phía trước truyền đến tiếng vật nặng rơi xuống đất, Lễ Giác giật mình kêu lên: “Anh Tiểu Thu?!”
“Ở đây.” Giao Bạch tránh né từng chồng hàng hóa.
“Anh ở đâu, sao em không thấy anh?” Lễ Giác chậm chạp phản ứng lại với màu đen kịt trước mắt, cậu ta thoáng luống cuống, “Mắt em hơi đau, phải chăng em sắp mù mất rồi?”
Giao Bạch:???
“Em giai à, đó là do ngủ lâu.” Giao Bạch duỗi tay về phía trước mò mẫm, “Cậu không nhìn thấy, là vì nơi chứa hàng không có đèn.”
Giao Bạch vừa nói xong thì khoang hàng có thêm một tia sáng. Không phải là chiếu sáng cho cậu.
Là Tề Tử Chí chiếu sáng cho Lễ Giác.
Giao Bạch nheo mắt, mượn tia sáng kia nhìn sang. Cậu trông thấy khuôn mặt nhỏ khóc nhem nhuốc và cơ thể run lẩy bẩy của Lễ Giác.
Quần áo không bị bẩn.
Lễ Giác dán sát vào Giao Bạch, nghĩ đến đâu nói đến đó.
Giao Bạch co rụt cằm trong cổ áo len, vết thương trên cổ đã đông lại, không động vào sẽ không đau. Sau khi nôn ọe một hồi tối tăm hỗn loạn, cơ thể cậu sắp bị móc rỗng rồi.
Cũng may mùi nước biển trong hầm hàng cực kỳ nồng nặc, át được mùi nôn mửa của cậu, nếu không thật sự là...
Giao Bạch choáng váng uể oải nép mình bên cạnh thùng hàng, không muốn đáp lại Lễ Giác. Nhưng khi cậu thấp thoáng nghe thấy Lễ Giác nói cái gì mà đừng trách tổng giám đốc Tề, dây thần kinh sinh ba(1) của cậu giật một cái.
(1) Dây thần kinh sinh ba còn có tên gọi khác là dây thần kinh tam thoa hay dây thần kinh sọ não V. Đây là dây thần kinh hỗn hợp, chi phối vận động các cơ nhai và cảm giác cho phần lớn vùng mặt, mỗi bên mặt có một sợi dây thần kinh sinh ba tương ứng. Dây thần kinh V xuất phát từ hộp sọ đến vùng mặt ngang mức trước tai, ở vị trí thái dương.
Cái này...
Cái đậu xanh rau má.
Giao Bạch lựa chọn tiếp tục ngậm miệng, cậu sợ mình mở miệng một cái là bắt đầu phun.
Lễ Giác chính là nhân thê thụ ngốc nghếch yếu nhược dịu dàng xinh đẹp tiêu biểu trong đề tài tra tiện máu chó thời xưa, có thể chọc người khác tức hộc máu. Thế giới này tươi đẹp đến vậy, chúng ta đều phải đối xử tốt với nhau, chung sống hòa bình, nguyện thế gian không có ai phải tan nát cõi lòng.
“Tiểu Giác, lại đây!” Trong bóng tối truyền đến tiếng gọi của Tề Tử Chí.
Lễ Giác siết chặt chiếc điện thoại Tề Tử Chí đưa cho, bả vai thanh tú run rẩy co rụt bên cạnh Giao Bạch, yếu ớt từ chối: “Tổng giám đốc Tề, tôi ở chỗ Giao Bạch, tôi không qua đâu.”
Giao Bạch nhìn thấy độ sinh động của Tề Tử Chí tăng thêm hai điểm.
Avatar cũng sáng lên.
Tề Tử Chí đang đi sang bên này, nhưng hình như dừng lại, không tới gần.
Giao Bạch không phỏng đoán động cơ của Tề Tử Chí, chỉ liếc con hải cẩu nức nở sụt sùi. Đây là muốn nước mắt chảy thành sông, chết chìm chính mình? Hoặc là đang nghịch nước trong sông?
Tề Tử Chí đứng tại chỗ, cách khẩu trang dùng sức gãi gương mặt bỏng rát mấy lần. Vết thương đó chưa kịp đến bệnh viện chính quy chữa trị, tùy tiện xử lý tới tận bây giờ, vừa ngứa vừa đau, nhắc nhở anh nhớ đến nỗi khuất nhục mà mình đã trải qua.
Gãi chốc lát, sự thống hận trong nội tâm Tề Tử Chí mới bị đè xuống một ít. Hồi năm tuổi anh đã đến ngôi trường kiểu khép kín bên nhà ông ngoại để học văn hóa và rèn luyện thân thể, nhằm trở thành người thừa kế Tề thị, trở thành trụ cột tương lai của nhà họ Tề, lót đường cho hai người em trai.
Anh ở nơi đó nhiều năm, khi lớn lên anh trở về sống một thời gian rồi đi du học. Học tất cả mọi thứ, nhưng cuối cùng lại mất gia nghiệp.
Vẫn chưa tới ba mươi tuổi, mới bắt đầu triển khai kế hoạch dự định lớn, lại đang trên con đường đào thoát.
Tề Tử Chí cảm thấy một nửa nguyên nhân khiến mình thất bại là không đủ quyết đoán. Nếu anh nhẫn tâm từ chối Tiểu Sương gả cho Thẩm Ký, hoặc sớm làm ầm ĩ chuyện đại sư để nhà họ Thẩm chủ động chọn một người khác, mọi việc sẽ không đi về hướng này.
Nói tới chuyện gần nhất, khoảng chừng nửa tiếng trước, anh đã quyết định xong việc có nói cho Tiểu Giác chuyện thân thế hay không, nhưng hiện tại đã đổi ý.
“Em tới đây, để anh nói cho em biết một chuyện.” Tề Tử Chí dỗ dành em trai.
Lễ Giác hơi dao động.
Giao Bạch không hiểu nổi hướng phát triển bây giờ. Tề Tử Chí đối với Lễ Giác, giống tình yêu cũng không giống tình yêu, chẳng biết đi theo con đường nào.
Lễ Giác chần chừ lưỡng lự: “Anh Tiểu Thu...”
Giao Bạch: “Gọi tên.”
Lễ Giác: “... Giao Bạch?”
“Nói đi.”
“Nếu không,“ Lễ Giác cắn cắn bờ môi duyên dáng mềm mại, “Em đi thử xem?”
Giao Bạch vùi đầu trong khuỷu tay: “Đi đi, chân mọc trên đùi cậu, muốn đi đâu cũng được.”
Bên tai có hơi thở nóng ẩm, Giao Bạch nâng vai cọ cọ vành tai. Lễ Giác sát bên cậu, nhỏ nhẹ hô hấp: “Chẳng qua là em thấy tổng giám đốc Tề rất đáng thương, có thể là có chuyện quan trọng gì đó muốn nói. Anh chờ em chút nhé, em sẽ trở lại ngay!”
Nói đoạn, cậu ta mở đèn pin trên điện thoại rồi tìm chỗ Tề Tử Chí đang đứng, loạng choạng chạy tới.
Giao Bạch rũ xuống mi mắt không còn chút khí lực, Lễ Giác như thế giống kiểu xếp nhóm chia phe ấy, chỉ lo cậu hiểu lầm.
Cũng chẳng biết Lễ Giác có từng nghĩ tới không, giữa họ và Tề Tử Chí là mối quan hệ con tin và kẻ bắt cóc.
Nghe thấy tiếng hô kinh ngạc của Lễ Giác, Giao Bạch ngước mắt lên. Tề Tử Chí ôm lấy Lễ Giác sắp ngã xuống va phải thùng hàng.
Được rồi, cậu là con tin duy nhất.
Không biết đã qua bao lâu, Giao Bạch thật vất vả mãi mới chìm vào giấc ngủ trong cơn buồn nôn, thì bị đánh thức bởi tiếng hét sợ hãi lớn hơn của Lễ Giác.
Lễ Giác lại bị ngã.
Lần này Tề Tử Chí chưa kịp ôm cậu ta.
Nơi chứa hàng ngổn ngang lộn xộn, tầm nhìn không rõ, ngay cả người tay chân kiện toàn cũng dễ va chạm, hành động bất tiện, huống chi Tề Tử Chí còn là người què.
Nhưng anh áy náy tự trách. Anh dõi mắt nhìn em trai mình chạy về phía ngòi nổ đã kéo gia tộc vào địa ngục, bóng tối u ám trong lòng lập tức bùng lên, nhấn chìm anh, nhai nát phần tính cách chính trực và tự kiềm chế của anh.
Giao Bạch cảm nhận được ánh mắt sắc bén như lưỡi dao ngâm độc của Tề Tử Chí, con dao ấy giống như muốn cắt cậu ra thành nhiều mảnh để cho cá ăn. Cậu nuốt ngụm nước bọt, đang muốn nghênh đón thì bị Lễ Giác xông tới ôm chặt trong lòng.
“Em có anh cả rồi!” Lễ Giác ngồi trên đùi Giao Bạch, hai tay ôm cổ cậu, đôi mắt đỏ hoe ngập tràn hạnh phúc ngây thơ.
Giao Bạch yếu ớt, thân dưới không vững nên đặt mông ngã xuống đất. Cậu không kịp lo việc đẩy Lễ Giác ra, đầu óc có chút choáng váng.
Cái gì và cái gì?
Lễ Giác có anh cả? Tề Tử Chí? Giờ còn kết bái hả?
“Không phải mới nhận, mà là ruột thịt.” Lễ Giác nói bên tai Giao Bạch, vui sướng lắc lư hai chân, “Em và Tề Sương là sinh đôi khác trứng, em là người nhà họ Tề.”
Giao Bạch: “...”
Trong truyện tranh, chẳng phải Lễ Giác là đứa trẻ có dung mạo xinh đẹp, vì nhặt xác cho anh trai hàng xóm nên mới đến Nam Thành, tình cờ gặp Thẩm Nhi An, nội dung câu chuyện triển khai từ đây?
Cậu ta không có bối cảnh, cũng không có siêu năng lực hay nước suối không gian hệ thống gì cả, chỉ dùng thân phận nhân vật nhỏ bé khiến từng thiếu gia công tử nhà giàu vỡ đầu chảy máu vì cậu ta.
Cho nên nói,
Sao còn nhảy ra thân thế tiểu thiếu gia nhà giàu lưu lạc bên ngoài?
Giao Bạch lười xoắn xuýt, đi theo hiệu ứng cánh bướm là được. Cậu tùy ý lướt qua avatar Lễ Giác.
Vẫn là một trang trong giấy đăng ký kết hôn, vẫn là cùng Thẩm Nhi An.
Kiên định như thế, cũng rất chấp nhất.
Giao Bạch kéo cánh tay trên cổ xuống: “Chúc mừng cậu đã tìm được người thân.”
Lễ Giác mãi mới phát hiện ra mình đang nằm trong lòng Giao Bạch, đỏ bừng mặt, luống cuống lúng túng tách ra.
“Em cũng không ngờ tới... Bà nội không nói với em rằng em được nhận nuôi...” Lễ Giác mừng đến phát khóc, “Em rất vui, thần tượng em sùng bái là anh cả của em, tốt đẹp biết bao!”
Giao Bạch thầm nói, là rất tốt.
Tên cuồng em trai Tề Tử Chí chắc chắn đã học được một bài học từ chuyện Tề Sương, sẽ chú ý chừng mực nuông chiều em trai mới nhận, không dung túng vô hạn.
Giao Bạch quan sát Lễ Giác, xem ra Tề Tử Chí chưa kể nguyên nhân nhà họ Tề gặp nạn cho cậu ta nghe.
Nếu không thì Lễ Giác sẽ không ở trong trạng thái này, nhất định cậu ta sẽ rối rắm co ro khóc lóc.
“Anh cả em đang nhìn em, em sẽ qua chỗ anh ấy. Trên đùi anh ấy có thương tích, mặt cũng có, cần người chăm sóc, không thể rời bỏ em được.” Lễ Giác đứng dậy, tìm trong túi ra miếng socola lén nhét cho Giao Bạch, “Đây là anh cả em cho em, anh ăn đi. Em vẫn còn.”
“Giao Bạch, em không rõ những hiểu lầm giữa anh và anh cả em, nhưng em sẽ nói với anh cả, khi nào tàu lên đảo, em sẽ bảo anh ấy thả anh đi.” Lễ Giác siết chặt ngón tay.
Giao Bạch cầm socola: “Thế thì cảm ơn trước nhé.”
“Anh ngủ đi, em sẽ không để anh cả phiền toái anh.” Lễ Giác lẩm bẩm xoay người rời đi, “Không biết khi nào mới có thể lên đảo, đến lúc đó anh cả còn nói muốn đón bà nội qua. Cũng may mình quen bác sĩ, mình không có mặt thì bác vẫn sẽ giúp mình chăm sóc bà nội, còn có thể chi tiền thuốc men trước giúp mình. Cõi đời này vẫn còn nhiều người tốt lắm...”
Giao Bạch xé vỏ socola ra, liếm một miếng. Lên đảo cái con khỉ, cậu có dự cảm rằng con tàu này sẽ luôn lênh đênh trên biển.
Tung máu chó vào biển rộng, theo gió trôi dạt về nơi xa.
Giao Bạch xem độ sinh động của bảy người bạn tốt.
Ngoại trừ Thích Dĩ Lạo có nội tâm chết ngỏm thì Chương Chẩm, Lễ Giác và Úc Lĩnh đều dễ đối phó.
Về Sầm Cảnh Mạt, chỉ cần cậu gia tăng độ sinh động của Úc Lĩnh, Sầm Cảnh Mạt cũng sẽ tăng theo.
Lễ Giác cũng chung đạo lý này.
Giao Bạch tập trung sự chú ý vào người gần mốc 50 nhất, Thẩm Nhi An.
Nếu cậu không đoán nhầm, lão phu nhân chủ động vứt bỏ cậu vì chỗ đại sư xảy ra biến cố.
Mệnh bàn của cậu có vấn đề.
Một khi phát hiện cậu không thể vượng dòng họ Thẩm, lão phu nhân tuyệt đối không bao giờ để cậu chiếm vị trí con dâu, sẽ để cậu cắt đứt với Thẩm Ký và nhà họ Thẩm càng nhanh càng tốt.
Vì vậy hẳn là cậu đã ly hôn.
Hơn một tháng trước bị kết hôn, hơn một tháng sau bị ly hôn.
Ai nghe mà không nói một tiếng trâu bò chứ?
Về phần lão phu nhân hợp tác với Tề Tử Chí, giao cậu cho đối phương, tám chín phần mười chỉ dùng cậu đổi lấy cháu trai của mình.
Thẩm Nhi An ở nhà tổ, an toàn.
Có điều, lần này e rằng Thẩm thiếu gia đã phải chịu nhiều tổn thương về mặt tâm lý.
Hy vọng đừng làm việc gì ngu ngốc.
Nam Thành.
Thẩm Ký vẫn đang đợi ở hành lang, mẹ y chưa bước xuống bàn mổ thì con trai y đã đi vào.
Ban giám đốc và trực hệ họ Thẩm không dám tới gần Thẩm Ký.
Trần Nhất Minh nhìn các loại bảo hiểm mà mình đã mua ở khúc ngoặt hành lang, tính toán xem gia đình gã có thể nhận được bao nhiêu tiền nếu gã chết.
Sau khi xem xong, Trần Nhất Minh đi phòng vệ sinh rửa mặt, sau đó bước vào trung tâm hàn khí khủng bố, cúi đầu báo cáo: “Chủ tịch, chủ tịch Thích đã ra biển rồi.”
Đại não chứa đựng toàn bộ đường số mệnh Thẩm thị của Thẩm Ký bỗng chốc đơ ra: “Anh ta ra biển làm gì?”
“Tổng giám đốc Tề...” Trần Nhất Minh kịp thời đổi giọng: “Tề Tử Chí ở trên biển.”
Thẩm Ký vô thức sờ quần tây, chưa sờ đến thì y sực nhớ rằng điện thoại đã bị y đập nát.
Trần Nhất Minh lấy ra điện thoại của mình, tìm tới dãy số của chủ tịch Thích rồi bấm, sau đó giơ điện thoại đến bên tai cơm áo gạo tiền của gã.
Tu —— tu —— tu ——
Tiếng nhắc nhở chờ đợi dường như dài lâu khác thường, cũng cực kỳ khiến con người ta bực dọc.
Trên biển, Thích Dĩ Lạo ngồi trên ghế tựa trong buồng lái, trên lỗ tai đeo tai nghe. Hắn hơi khép mắt, ánh sáng chảy xuyên hàng mi đen của hắn rơi lên tấm kính trước mặt.
Sau tấm kính là biển cả mênh mông vô tận, những con sóng như những con trùng dài màu đen, dính sát vào nhau lăn tăn không ngừng.
Chương Chẩm bên cạnh đến xem điện thoại mà anh ba đặt trên bàn nhỏ lần thứ ba. Vẫn luôn rung lên.
Anh ba chỉ liếc nhìn, sau khi xác định là ai thì không có hành động gì khác.
Chương Chẩm đang chuẩn bị đi lấy chăn cho anh ba thì điện thoại trong túi vang lên. Anh nhìn, là Trần Nhất Minh gọi. Nhưng sau khi nhận, bản năng khiến anh cảm nhận được điểm khác thường: “Chủ tịch Thẩm?”
Giọng điệu Thẩm Ký rất kém: “Ông chủ của cậu không mang điện thoại theo à?”
Chương Chẩm liếc nhìn anh ba, chợt nảy ra suy nghĩ: “Anh ba của tôi ngủ rồi. Chủ tịch Thẩm có chuyện gì thì có thể nói với tôi, chờ khi anh ba tỉnh dậy, tôi sẽ...”
Thẩm Ký không đợi anh dứt lời đã lớn tiếng chất vấn: “Các người ở đâu?”
Chương Chẩm lại nhìn anh ba, thấy hắn không có động tĩnh mới đáp: “Đang đi tới vùng biển Đông Nam.”
Thẩm Ký bật phắt dậy: “Tìm thấy người rồi à?”
Chương Chẩm bị tiếng thở nặng nhọc ở đầu kia làm ầm ĩ điếc tai. Anh cầm điện thoại ra xa một chút: “Không có, không thấy tàu đâu.”
“Không thấy là có ý gì?” Huyệt thái dương Thẩm Ký căng đau.
“Chúng tôi phát hiện chiếc tàu có Giao Bạch đang ở phía Đông Nam. Qua phép loại trừ, điểm đến là đảo Tiểu Mính.” Chương Chẩm nói bằng giọng điệu nghiêm nghị, “Nhưng chiếc tàu kia đột nhiên biến mất.”
Bây giờ không có cách nào tìm kiếm, bọn họ chỉ có thể quanh quẩn ở hướng có tín hiệu khôi phục trước đó của kiện “Thiên Tinh” A phụ, xem liệu có thể gặp được hiện tượng điện từ tương đồng, dẫn bọn họ đến vùng biển có con tàu của Giao Bạch không.
Xác suất này đã được phân tích bởi một nhóm các kỹ thuật viên hàng hải hàng đầu, thấp đến nỗi khó có thể tính toán ra một con số cụ thể.
Nhưng anh ba vẫn để thuyền tiếp tục di chuyển.
“Các cậu gửi tọa độ qua, tôi sẽ phái người đi. Bảo ông chủ của cậu rằng, phía tôi có thể làm phần còn lại...”
Chủ tịch Thẩm chống nạnh gầm lên, lửa giận của y tràn ngập khắp hành lang. Ngay tại lúc mấu chốt này, giọng nói lo lắng của bác sĩ xen vào: “Chủ tịch Thẩm, Thẩm thiếu gia không chịu phẫu thuật, chúng tôi không có cách nào gây mê cậu ấy để lấy mảnh vỡ trong não ra, cậu ấy còn...”
Thẩm Ký quay đầu lại, đập vào mắt là đứa con mặc bộ đồ bệnh nhân đang đỡ tường lết từng bước một về phía y, đi theo sau là một nhóm nhân viên y tế không dám khuyên can.
“Đồ vô năng, ngoài việc thêm phiền phức cho người khác thì không có tác dụng gì.” Thẩm Ký bảo bác sĩ đi hết, không muốn phẫu thuật thì đừng làm, có biến chứng gì đều là tự chuốc lấy.
Trước đây Thẩm Nhi An ứng đối bằng sự trầm mặc, giờ là lần đầu tiên phản kích: “So với tôi, ông có thể hơn ở điểm nào chứ.”
Trần Nhất Minh đứng cách một khoảng hít hà khí lạnh.
Một giây sau, gã nhìn thấy chiếc điện thoại chủ tịch cầm của mình bay ra ngoài, đập mạnh về phía thiếu gia.
Mà thiếu gia cũng không tránh né, xương gò má bên trái bị nện trúng, bầm tím một mảng lớn ở chỗ đó.
Mí mắt Trần Nhất Minh nhảy lên, thiếu gia như thể đang mượn cơ hội để trừng phạt bản thân. Nhưng y chịu một đòn đấy, chắc chắn sẽ không phải vì mình chống đối cha ruột.
Thẩm Nhi An không quan tâm đến gò má thâm tím, khi đi ngang qua cái người đang nổi giận đùng đùng kia, y nói một câu: “Lần này bà nội, có thể vượt qua không?”
Thẩm Ký không mở miệng, phẫn nộ trong mắt y biến thành đau xót. Hy vọng xa vời.
Thẩm Nhi An cụp mắt: “Chủ tịch Thẩm, tin tức, cần được ém nhẹm, không thì chuyện ông giết mẹ mình sẽ truyền đi...”
“Chát.”
Thẩm Nhi An bị đánh nghiêng lệch đầu.
Thẩm Ký dùng hết sức lực cho cái bạt tai, hai tay tê dại. Tát xong, y ngồi phịch xuống ghế, hai tay đan xen chống trán, toàn thân lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Hành lang nhanh chóng trở nên yên tĩnh, cũng chỉ còn lại mỗi mình y.
Thuộc hạ nhận lệnh của y đi tìm người, con trai khiêu khích y bị y đánh chạy, xung quanh y chẳng có một ai để nói chuyện.
Thẩm Nhi An từ chối Trần Nhất Minh dìu đỡ. Y vừa đi vừa nghỉ, mất một lúc lâu mới ra khỏi bệnh viện.
Tuyết ngừng rơi, sắc trời tối tăm.
Một người đàn ông gầy gò bước lên trước từ dưới ngọn đèn đường, “Nhi An, thiết bị ra khơi của nhà họ Thích thuộc hàng đầu. Nếu bọn họ cũng không tìm thấy người thì chúng ta càng không thể tìm được.”
Thẩm Nhi An che nửa khuôn mặt: “Không phải để cho các người, ra biển, tìm người.”
Người đàn ông gầy gò vừa dìu y vừa nghĩ, thế triệu tập bọn họ lại làm gì, chứng kiến y thi đại học?
Nhắc mới nhớ, vị này đã mất liên lạc với bọn họ suốt một quãng thời gian, ngoại trừ vết thương tăng thêm trên người thì còn có điểm nào đó không giống lắm...
Thẩm Nhi An nhìn mặt trăng tròn nhỏ: “Đưa tôi, đến đồn cảnh sát.”
Trong đồn cảnh sát, Lương Đống nhìn thấy bạn bè của mình, tâm trạng rất phức tạp.
Cho đến hôm nay, gã đã không có nhà, cũng không học xong cấp ba, niềm tin duy nhất là chờ Chương Chẩm giới thiệu người điều tra ra chân tướng giúp gã.
“Anh An.” Lương Đống khó khăn gọi ra danh hiệu này. Nhà họ Thẩm là nhà họ Thẩm, anh em gã là anh em gã, không giống nhau. Nghĩ như vậy, bao nhiêu cảm xúc trong lòng Lương Đống cũng biến mất, chỉ còn dư lại nỗi phấn khích.
“Còn có thể gặp lại cậu, thật tốt. Quãng thời gian trước tớ còn sợ sẽ không có cơ hội nói lời từ biệt.” Lương Đống giữ tóc húi cua, để râu tua tủa, ánh mắt tang thương, song đường nét gã vẫn ngây ngô như trước. Gã chính là một chàng trai mười tám tuổi.
Thẩm Nhi An ngồi ở bàn đối diện, hỏi gã thế nào rồi.
“Tốt lắm.” Lương Đống nhếch miệng, “Kiên định, biết mình đang làm gì.”
“Anh An, sao trên đầu cậu quấn băng gạc?” Lương Đống hỏi.
Thẩm Nhi An khẽ kéo khẩu trang lên trên một chút, qua loa lừa gạt, sau đó y hỏi về chuyện của chị Lương.
Tuy Lương Đống nhìn ra hành vi chiếu lệ của người anh em mình nhưng không hỏi nhiều. Gã lặp lại những lời đã nói khi đối mặt với Giao Bạch. Nằm hết trong đầu gã, thỉnh thoảng hiện lên một lần, nằm mơ cũng không thể quên được.
Thẩm Nhi An lặng im hồi lâu, ngón tay mảnh khảnh trắng nõn vuốt nhẹ dưới đáy bàn: “Cậu hoài nghi, ai?”
Lương Đống tiết lộ đáp án mà gã đã nghiền ngẫm nhai đi nhai lại rất nhiều lần: “Họ Sầm Đông Thành.”
Thẩm Nhi An không nói gì.
“Vị thái tử gia kia vừa kế thừa gia nghiệp, cần dùng thành tích để mình ngồi vững vị trí, ra tay với Nam Thành là điều hợp tình hợp lý.” Lương Đống nói.
“Tại sao, không phải là, nhà họ Thích?” Thẩm Nhi An hỏi.
“Nếu chủ tịch Thích muốn lũng đoạn chuỗi kinh doanh của Nam Thành, nhất định sẽ đối đầu với nhà cậu. Chuyện này là không thể nào, anh ta và cha cậu có mấy chục năm giao tình, hơn nữa,“ Lương Đống cười khổ, “Viên cảnh sát lật lại vụ án này lần nữa là do người của anh ta giới thiệu cho tớ.”
Thẩm Nhi An rơi vào khoảng lặng lần thứ hai sau cuộc hội ngộ này. Ánh sáng chiếu vào mái tóc đen nhánh của y, quầng sáng lộ ra trên mặt mày trẻ trung tuấn mỹ của y, tạo cho y một vẻ lạnh lùng nghiêm minh và mờ ảo.
“Anh An, cậu không thích chủ tịch Thích à?” Lương Đống hỏi một cách vi diệu.
Thẩm Nhi An không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Tính cách Lương Đống đã thay đổi rất nhiều, không còn vô tâm vô phế tự do hào hiệp nữa, sức mạnh đã yếu bớt quá nửa. Nếu là trước đây, gã nhất định sẽ tám chuyện vài câu, nhưng hiện tại lại chuyển chủ đề: “Cậu đã đi đâu trong khoảng thời gian này?”
Thẩm Nhi An khẽ động mi rũ xuống, che khuất đôi mắt đau đớn: “Ngu xuẩn, hại người.”
Lương Đống kinh ngạc đè mép bàn rướn nửa thân trên về phía trước, trong cổ họng bật ra nghi vấn: “Cậu đã hại ai?”
Thẩm Nhi An gầy gò tiều tụy cúi đầu, xương sau gáy nhô ra. Y từ từ khom lưng, hai tay che khuất đôi mắt đỏ hoe.
Hại người mình muốn bảo vệ.
Vận mệnh đang tuyên chiến với y, nó tàn nhẫn giẫm nát chiếc vỏ y cẩn thận xây dựng, kéo y ra khỏi vỏ, nói cho y biết rằng, gấp chuồn chuồn giấy cả đời, vẽ tranh cả đời là sẽ như thế này.
—— bị trêu cợt, bị điều khiển.
Như một kẻ tàn tật, liên lụy đến số bạn bè không nhiều lắm.
Giao Bạch...
Xin lỗi.
Giao Bạch hắt hơi một cái. Cậu ôm chính mình lật người rồi tiếp tục ngủ. Khi cậu mơ mơ màng màng tỉnh lại thì đã là một ngày sau.
Tàu hàng không có cách nào đi ngược lại, cơ chế tự vệ tâm lý của đoàn thuyền viên đang dần sụp đổ từng chút một. Bầu không khí ngột ngạt khiến con người ta tuyệt vọng đang thực chất hóa lao vào khoang hàng.
Về mặt này, Giao Bạch khá thoải mái.
Đây chính là truyện tranh máu chó, vai chính thụ còn ở trên tàu, tàu không thể chìm, không tồn tại việc cả đoàn bị diệt. Hắt đủ máu chó rồi sẽ cập bờ.
Điều làm Giao Bạch bực bội không phải là máu chó đến kiểu gì, cậu phải trốn thế nào, mà là vấn đề lương thực.
Ông lão kia tìm cơ hội nhét đồ ăn vào mỗi ngày, tuy nguyên liệu đơn giản và số lượng không nhiều nhưng đều nóng hổi và sạch sẽ.
Song lão không đưa ba suất.
Ông lão nhận tiền làm việc, ông chủ què chỉ bảo lão chuẩn bị hai suất, lão cứ làm theo đó. Lão không quản những thứ khác, càng sẽ không bận tâm người còn lại liệu có chết đói không.
Giao Bạch không ăn.
Mới đầu Lễ Giác còn có thể giữ thức ăn, thừa dịp anh cả cậu ta không chú ý thì lén lút nhét cho Giao Bạch. Sau khi Tề Tử Chí phát hiện ra thì không cho cậu ta làm thế nữa.
Tề Tử Chí giám sát Lễ Giác ăn xong, tuyệt đối không để cậu ta trộm giấu một lá rau hay một khối cơm nắm.
Lễ Giác không đành lòng xem Giao Bạch chịu đói, khóc lóc. Lấy nước mắt rửa mặt.
Giao Bạch vừa đói bụng vừa thấy ầm ĩ. Cậu cố gắng hết sức để bản thân ngủ say, khi ngủ sẽ không đói. Nếu thực sự đói gần chết, cậu sẽ liếm socola.
Nếu có thể không tiêu hao thể lực thì sẽ cố không tiêu hao.
Sẽ có người tới tìm cậu.
Nhất định sẽ có.
Cậu phải chống đỡ đến lúc đấy, trước đó còn phải giải quyết Tề Tử Chí, nếu có thể đóng gói kèm cả Lễ Giác thì không có gì tốt hơn.
Một ngày sáng sớm, trên biển có sương mù dày đặc. Thân tàu bị một đợt sóng lớn đập lắc lư xóc nảy, Lễ Giác kinh hãi quá độ, gấp gáp hét to một tiếng.
Một tiếng hét kinh hãi tương tự vang lên từ bên ngoài khoang hàng: “Ai?”
“Đệt, mày làm gì mà giật mình ghê thế. Trong khoang chứa hàng không phải toàn là hàng hóa à? Người ở đâu ra?” Đồng bạn lớn tiếng oán giận, “Mày đừng nghi thần nghi quỷ vào lúc này có được không?”
“Vừa nãy tao thật sự nghe thấy tiếng động.” Thuyền viên không đi, dừng ở cửa, “Có phải là tên nào đó chạy vào đi ngủ không?”
Đồng bạn nhìn gã như nhìn kẻ mắc bệnh thần kinh: “Có giường không ngủ, đi ngủ khoang hàng hóa?”
“Thôi, đi thôi.”
Giao Bạch dựa lưng vào thùng hàng nuốt một ngụm nước bọt.
Đúng lúc ấy, thuyền viên bỏ đi lôi kéo đồng bạn trở về: “Không được, tao không thấy thì trong lòng khó chịu, nhất định phải nhìn cho rõ, mày theo tao tiến vào một chuyến.”
Cửa khoang hàng phát ra tiếng động ầm ĩ.
Giao Bạch ngừng thở, Tề Tử Chí mang theo cậu và Lễ Giác lén lút trốn trên thuyền, vì nghĩ rằng càng ít người biết càng ít nguy cơ bại lộ. Đến đảo Tiểu Mính, lúc diệt khẩu cũng chỉ cần giết một người là được.
Vì vậy, ngoài ông lão, không một thuyền viên nào biết có người trốn trong hầm hàng, bí mật ra khơi cùng họ.
Hầu hết những người làm nghề biển như họ đều tin vào thần biển.
Một khi họ phát hiện có người ngoài trên thuyền, nhất định sẽ cho rằng nguyên nhân tạo thành trận tai họa trăm năm khó gặp này là sự tồn tại khiến thần biển nổi giận, còn có thể sẽ giết chết tế biển.
Nhịp tim Giao Bạch tăng tốc.
Lễ Giác che miệng, tay nắm lấy Giao Bạch, móng tay đâm vào áo khoác ngoài của cậu.
Giao Bạch nhắm mắt, nếu đang đọc truyện tranh gặp tình tiết thế này, cậu sẽ lo lắng cho vai chính thụ.
Nhưng con mẹ nó, bây giờ không có phải là truyện tranh đâu.
Giao Bạch đẩy ra từng ngón tay của Lễ Giác, rón rén trốn vào bên trong. Cậu muốn trốn vào một nơi kín đáo.
Điều cậu không ngờ tới chính là,
Tề Tử Chí đã sớm tập trung xác định vị trí của cậu từ lâu, tốc độ còn nhanh hơn cậu, cũng càng tàn nhẫn quả quyết hơn, đánh ngất cậu rồi đẩy mạnh cậu ra ngoài.
Đèn pin của hai thuyền viên lập tức lia tới.
Đầu tiên là bị con dao của Tề Tử Chí rạch mấy đường, sau đó bị bẩn trên đường kéo lê, bây giờ...
Phần trước chiếc áo len cong lên.
Khoang hàng lạnh vô cùng, hơi ẩm nước biển ùa vào từng luồng, Giao Bạch rùng mình một cái rất rõ ràng.
Tuy tình cảnh bị động, còn có cảm giác lạnh lẽo kề sát chỗ vạt áo len cong lên rồi len lỏi vào trong, nhưng Giao Bạch không hoảng loạn lắm.
Bởi vì,
Lúc máu chó được nấu đủ sền sệt, vai chính thụ có mặt ở đây sẽ phát ra cảm giác tồn tại.
Đúng như dự đoán, ngay khi hàng cúc chiếc quần dài bằng lông cừu dày của Giao Bạch vừa được nới ra, có tiếng rên rỉ khe khẽ trong hầm hàng.
Người trong cuộc không tỉnh lại ngay, hình như cậu ta đang gặp ác mộng gì đó, đáng thương cực kỳ.
Giao Bạch hô lên với ngữ điệu hoảng hốt: “Tiểu Giác?” Cậu lẩm bẩm một mình, “Tiểu Giác, cậu đã tỉnh chưa?”
“Đừng đánh thức em ấy.” Tề Tử Chí âm u cảnh cáo.
“Tôi sẽ không đánh thức cậu ta.” Giao Bạch nhẹ giọng nói, “Tôi không muốn bị cậu ta nhìn thấy trong dáng vẻ này.”
Không nhận được phản hồi gì.
Khuôn mặt Giao Bạch bị ép sát vào thùng hàng, chóp mũi có chút khó chịu, hơi thở tràn đầy mùi nhựa chất lượng kém: “Anh là ân nhân của cậu ta, người lương thiện, tôi là anh của cậu ta. Chúng ta bị cậu ta bắt gặp thế này, sẽ trở thành đả kích to lớn đến mức nào đối với tâm hồn nhỏ bé của cậu ta...”
“Đừng ồn ào đến em ấy. Không muốn để em ấy trông thấy ấy hả?” Tề Tử Chí trào phúng, “Khi tôi lôi cậu ra ngoài, chẳng phải là cậu đang lớn tiếng gào với em ấy sao?”
Giao Bạch: “...” Tôi có thể hợp lý hóa điều này, anh chờ một lát.
Yên lặng trong mấy cái chớp mắt, Giao Bạch thở gấp: “Đó là do tôi không muốn ra ngoài. Lúc tỉnh lại cậu ta thấy tôi đã thành búp bê nát... Cậu ta còn nhỏ như vậy, không nên chịu đựng nỗi đau ấy.”
Dứt lời, Giao Bạch thoáng sửng sốt.
Kể từ sau khi tới đây, cậu chỉ từng tỏa hương sen ở chỗ Thích Dĩ Lạo, còn về ngôn ngữ trà thì từng nói hai lần hay ba lần gì đó, hình như cũng là với Tề Tử Chí.
Duyên phận đậm mùi này, được lắm.
“Em ấy sẽ không nhìn thấy đâu, cậu hỏng rồi thì tôi sẽ ném cậu xuống biển.” Tề Tử Chí khom lưng tựa cằm vào vai người trước mặt, “Dòng máu trong cơ thể cậu quá vẩn đục, cần biển rộng pha loãng cọ rửa, kiếp sau cậu mới thành đứa trẻ ngoan.”
Giao Bạch: “...”
Lễ Giác không tỉnh, Giao Bạch cũng không nghe thấy tiếng quần áo ma sát sột soạt.
Vị tổng giám đốc Tề phía sau cậu là tên trai thẳng.
Tề Tử Chí không phải dạng nam nữ thông ăn, gì cũng được, có thể cong có thể thẳng, muốn không đổi khẩu vị thì không đổi, muốn đổi thì đổi, từ dục vọng đến cái chết giống Thẩm Ký. Anh chỉ có thể thẳng.
Anh vừa ra sân đã hoàn toàn không phù hợp với phong cách nhân vật nam tính đẹp trai chất lượng tốt trong “Gãy Cánh“.
Tề Tử Chí không nuôi tình nhân, gần như không có cuộc sống cá nhân, ngày ngày không phải đang làm việc thì là đang chuẩn bị làm việc. Anh từng dính dáng tới hai mối tình, một là thời kỳ đi học, trong truyện tranh chỉ đề cập qua lời trêu chọc của bạn bè, người trong cuộc không thừa nhận, chưa xác định thật giả. Mối tình còn lại là chị cả của Lương Đống, mối quan hệ về mặt lợi ích, người yêu cho thế giới bên ngoài xem, phần diễn cũng cực ít.
Định tính nhân vật của anh là kẻ cuồng công việc, lão cán bộ, liều mạng vì gia tộc từ nhỏ, tránh gió che mưa cho người nhà. Kẻ không có bản thân như thế, nào có tình yêu gì đáng nói chứ.
“Gãy Cánh” là truyện tranh boylove, đám fan có thể bỏ không nhân vật anh trai mỹ cường thảm ưu tú như vậy sao? Không thể. Bọn họ đi cầu phần diễn tình cảm dưới weibo tác giả, cầu tổng giám đốc Tề không bị Tiểu Thẩm xử lý, cầu cho anh một tiểu thụ, để quãng đời còn lại của anh yên bình.
Cuối cùng, trước áp lực, tác giả đã tăng thêm cho anh.
Khi ấy, nhà họ Tề gặp chuyện giống giai đoạn hiện tại. Tề Tử Chí bị thương nặng trong lúc lưu vong, được một người cha đơn thân trẻ tuổi cứu giúp và đưa về căn nhà trọ chưa đầy hai mươi mét vuông của đối phương.
Bấy giờ Tề Tử Chí đã chẳng còn nhiều thời gian. Anh ở nơi đó trải qua quãng thời gian vui sướng nhất thoải mái nhất của cuộc đời.
Bất luận là việc hai người có nảy sinh tình cảm với nhau không, hay là cái chết của Tề Tử Chí, hoặc có lẽ anh gặp kỳ ngộ không chết, tác giả đều không viết rõ. Phần diễn hạ màn của họ dừng ở hoàng hôn sau cơn mưa, còn lại thì để fan tự tưởng tượng.
Xem như là vừa đáp ứng fan, vừa không phá hỏng tính cách thiết lập của Tề Tử Chí.
Giao Bạch vẫn cảm thấy tác giả muốn để Tề Tử Chí nổi bật khác biệt trong bộ truyện tranh này.
Nhưng không ảnh hưởng đến việc cậu rửa ảnh Tề Tử Chí buộc cà vạt ra ngắm ba lần một ngày.
Suy nghĩ bị đánh tan bởi một cơn đau nhói gai lạnh. Giao Bạch phát hiện Tề Tử Chí xuyên một cánh tay từ dưới lên áo len của cậu, hổ khẩu chặn yết hầu cậu, siết chặt cần cổ rỉ máu của cậu. Cậu hít một hơi, bụng bị lạnh, dạ dày quặn đau, không khỏi nôn ọe sinh lý.
Người đằng sau cứng ngắc.
Giao Bạch ngước đầu thở dốc, con cưng của trời ít nhiều gì cũng có chút cuồng sạch.
Vì thế cậu lại nôn.
Còn cố tình uốn éo người và cổ, làm cho phạm vi chuyển động càng lớn càng tốt.
Cánh tay kia bỗng nhiên rút đi.
Chiếc áo len lông cừu chất liệu tốt được buông xuống, phần bị cuốn lên khôi phục từng chút một.
Giao Bạch trượt xuống dọc theo cách cậu đang nằm nhoài trên thùng hàng. Cậu kịp thời dùng tay đỡ thùng hàng mới không khiến mình quỳ trên đất.
Lúc đọc truyện tranh, cậu thèm thuồng thân thể của đối phương.
Muốn đối phương cau đôi mày kiếm, kỹ lưỡng thận trọng, chăm chỉ nghiêm túc làm việc với cậu, thâu đêm suốt sáng.
Những thứ này, toàn bộ đều giới hạn trong tưởng tượng.
Thân thể của Giao Bạch lung lay theo thân tàu lắc lư. Cậu là vua xe với tốc độ bùng nổ khoe khoang các loại kỹ năng trong lý tưởng, nhưng thực tế cũng chỉ đi bộ, ngay cả xe cút kít cũng chưa từng lái bao giờ.
Mẹ trái trứng. Lần mò chỗ ban nãy để tìm cái áo khoác đi, lạnh quá. Bị lạnh một cái là đau nhức lâm râm ở chỗ vết thương xương cụt cũ chưa tái phát suốt một thời gian và ba xương sườn đã nuôi khỏe.
Tề Tử Chí không rời đi.
Nhận ra điều này, Giao Bạch ngay lập tức lộ vẻ sợ hãi, hơi thở của cậu run lên.
Vị này còn chưa điên tới mức độ nhất định, hẳn là sẽ không nhẫn nhịn sự khó chịu rồi mạnh bạo với cậu đấy chứ??? Hơn nữa, Lễ Giác còn ở đây, mặc dù chỉ rên một tiếng nhưng cảm giác tồn tại mạnh mẽ, có thể tỉnh dậy bất cứ lúc nào.
Tề Tử Chí tám phần mười là làm bộ, muốn nhìn cậu chật vật xin tha à?
Giao Bạch thử dò xét mà cúi thấp đầu nắm chắc chiếc áo len rách nát, trong tiếng thở dốc xen lẫn chút nghẹn ngào khẽ khàng, tư thái yếu thế thiếu chút nữa là bị hù chết.
Tiếng bước chân tập tễnh vang lên sau lưng cậu, chậm rãi rời xa.
Giao Bạch thở phào nhẹ nhõm, đã đoán đúng. Nếu bạn tốt có tính thú với cậu, ví dụ như Thẩm Ký, cậu phải lo lắng về việc ruộng dưa bị trộm. Nếu bạn tốt không có tính thú với cậu, cậu vẫn phải lo lắng về việc ruộng dưa bị trộm.
Bởi vì, nếu người sau là kẻ hận cậu giống Tề Tử Chí, tự mình sẽ không động thủ, mà rất có thể sẽ để đám thủy thủ đang sụp đổ ở bên ngoài vây công cậu.
Giao Bạch không nghi ngờ gì, lúc kéo cậu ra khỏi khoang hàng hóa, Tề Tử Chí không phải làm bộ mà là thật sự hạ quyết tâm.
Hiện tại Tề Tử Chí vẫn ở trong phạm vi năm mét, chưa offline.
Giao Bạch nhìn avatar của đối phương.
Hải cẩu ngồi xổm trên đất, dùng móng vuốt ngắn màu đen che mặt, thân hình tròn trịa co quắp.
Giao Bạch: “...”
Con mẹ nó mày muốn chịch ông đây mà còn có mặt mũi để khóc hả?
Giao Bạch đóng chiếc cúc tuột ra của quần và kéo thẳng áo len lại. Vừa định đứng dậy, cậu nghe thấy một tiếng hô kinh sợ.
Vai chính thụ của chúng ta, lần này, cuối cùng, đã tỉnh rồi!
Tiếng giật mình hoảng sợ như động vật nhỏ của Lễ Giác được thu lại nhẹ nhàng trong lòng bàn tay. Bàn tay ấy ướt đẫm mồ hôi, rất rộng, xương ngón tay thô to rõ ràng. Cậu ta không biết là ai, lỗ chân lông toàn thân nổ tung, giãy giụa “ưm ưm” không ngừng.
“Là anh đây.”
Một giọng nói nhắc nhở cậu ta vang bên trên đầu, thận trọng xen lẫn thương tiếc.
Lễ Giác bối rối trước giọng nói quen thuộc này, tổng giám đốc Tề? Đúng rồi đúng rồi, là tổng giám đốc Tề, cậu ta đã nhớ ra!
Thế anh Tiểu Thu thì sao? Anh ấy ở đâu rồi?
Hơi thở của Lễ Giác vừa vội vã vừa nhỏ bé, mang theo tiếng nức nở, hai má đỏ bừng vì cảm xúc kích động, khóe mắt cũng đỏ lên. Tháng trước cậu ta nhận công việc dạy kèm tại nhà, ở một khu chung cư cách Trung học Số 3 không xa lắm. Sáng hôm nay cậu ta đến nhà đó dạy học sinh, bà chủ nhà mời cậu ta ăn trưa, sau khi ăn xong cậu ta giảng ít đề bài cho đứa trẻ rồi mới rời đi.
Khi ra khỏi khu chung cư, Lễ Giác vô tình bắt gặp anh Tiểu Thu lên một chiếc xe ô tô. Cậu ta đạp mạnh bàn đạp chẳng chút nghĩ ngợi, tăng tốc đuổi tới.
Lúc xe dừng ở ngã tư bên ngoài khu chung cư, đầu óc Lễ Giác nóng lên, trực tiếp chặn trước xe.
Sau đó cửa xe được mở ra, một người xa lạ đi xuống, đưa cậu ta vào trong xe. Trước khi bị đánh ngất xỉu, cậu ta nhìn thấy tổng giám đốc Tề ngồi trên ghế da, còn cả anh Tiểu Thu bị trói lại vứt trên sàn.
“A!” Lễ Giác dùng sức vùng vẫy cánh tay mảnh khảnh, bên tai truyền đến tiếng kêu rên, cậu ta ngây người.
“Chúng ta đang ở trên một chiếc tàu hàng. Em đừng kêu, đừng dẫn đoàn thủy thủ tới đây.” Viền mắt Tề Tử Chí đau đớn vì bị đánh. Con mắt đó của anh đỏ hoe đáng sợ, nhưng giọng điệu nhẹ nhàng trầm thấp, tràn đầy dẫn dắt, “Đồng ý thì gật đầu, anh sẽ bỏ tay ra.”
Lễ Giác khẽ gật đầu.
Bàn tay trên mặt lập tức được rút đi, cậu ta hít thở thông thuận hơn, vội vàng hỏi: “Tổng giám đốc Tề, có chuyện gì thế ạ?”
Tề Tử Chí im lặng. Bất kể là mối quan hệ anh em của bọn họ lẫn những xáo trộn trong kinh doanh đằng sau sự sụp đổ của gia tộc họ Tề, đều không thích hợp để nói với đứa trẻ này bây giờ.
Nếu con tàu có thể quay trở lại lộ trình ban đầu, anh sẽ tiết lộ tất cả mọi thứ trên đảo Tiểu Mính.
Nếu con tàu...
Vậy thì không nói.
“Em chỉ cần biết mình đã cách Nam Thành rất xa là được.” Một lúc lâu sau, Tề Tử Chí mới mở miệng, giọng khàn khàn cất giấu nỗi bất lực.
Hai mắt Lễ Giác đờ đẫn: “Không được...”
“Không được... Không được!” Lễ Giác sờ tới quần áo Tề Tử Chí, ngón tay run rẩy tóm chặt nó, “Tôi phải về nhà, bà nội tôi vẫn đang chờ tôi. Tổng giám đốc Tề, ngài bỏ qua cho tôi đi, van xin ngài, van cầu ngài...”
Tề Tử Chí xót xa trong lòng. Anh hối hận, không nên thuận theo ông trời sắp xếp mà mang em trai theo, anh đã sai rồi.
Những năm nay không biết em trai đã ngậm bao nhiêu đắng, cũng bị cuốn vào lần bất trắc trên biển này vì sự ích kỷ của anh.
Trong miệng Tề Tử Chí dâng lên mùi tanh ngọt: “Bây giờ không phải là chuyện anh có thả em hay không, mà là chuyện anh không làm chủ được. Ở biển sâu, sức mạnh của nhân loại rất nhỏ bé, sống chết tùy theo mệnh.”
Lễ Giác mặt xám như tro tàn: “Vậy tại sao anh muốn mang tôi tới đây...”
“Em đã thấy anh bắt cóc Giao Bạch.” Tề Tử Chí nói.
Lễ Giác chớp đôi mi cong vút, nước mắt lưng tròng rơi xuống. Cậu ta không lau đi, trông hơi ngẩn ngơ.
Hành động lời nói của tổng giám đốc Tề không giống như đang đe dọa cậu, lúc trò chuyện còn có tiếng nghẹn ngào, rất khó chịu rất bi thương, như thể có thiên ngôn vạn ngữ muốn tìm người thổ lộ hết.
Sự tức giận kinh hoảng của Lễ Giác tức khắc bị chiếm trọn bởi một niềm thương cảm dâng trào.
Tổng giám đốc Tề là người có phẩm hạnh đoan chính, không có sự kiêu ngạo và tính tình thường gặp của xã hội thượng lưu. Anh nhìn đám dân chúng bọn họ bằng ánh mắt tôn trọng, không phải loại cao cao tại thượng nhìn xuống giun dế giống chủ tịch Thẩm.
Lễ Giác từng đọc được chuyện nhà họ Tề gặp chuyện khó khăn trên mạng. Cậu ta không hiểu chiến tranh hào môn, chỉ biết rằng tổng giám đốc Tề nhất định rất đau khổ.
Chắc tổng giám đốc Tề không cố ý gây ra chuyện như bắt cóc đâu, hẳn là có nỗi khổ tâm trong lòng gì đó.
Giọng Lễ Giác nhỏ như sợi tơ: “Tổng giám đốc Tề, tôi nghĩ cho dù gặp phải trở ngại lớn như thế nào, cũng đừng bỏ cuộc... Đừng làm những việc mà mình sẽ hối hận suốt đời...” Cậu ta lắp bắp, nhận ra mình vẫn đang nắm lấy quần áo của người đàn ông thì lập tức lộ vẻ mặt thẹn thùng rụt tay về, “Con người ta sẽ không ở mãi tầng chót. Anh lợi hại như vậy, tôi tôi tôi... Tôi tin tưởng anh...”
Tề Tử Chí nghe lời an ủi đơn giản và yếu ớt bên tai, nghĩ thầm, thật là một đứa trẻ hiền lành. Giống Tiểu Sương, không có tâm cơ lòng dạ gì. Không giống tên Giao Bạch kia, trong năm câu nói có ba câu là giả, còn lại hai câu nửa thật nửa giả.
Phía trước truyền đến tiếng vật nặng rơi xuống đất, Lễ Giác giật mình kêu lên: “Anh Tiểu Thu?!”
“Ở đây.” Giao Bạch tránh né từng chồng hàng hóa.
“Anh ở đâu, sao em không thấy anh?” Lễ Giác chậm chạp phản ứng lại với màu đen kịt trước mắt, cậu ta thoáng luống cuống, “Mắt em hơi đau, phải chăng em sắp mù mất rồi?”
Giao Bạch:???
“Em giai à, đó là do ngủ lâu.” Giao Bạch duỗi tay về phía trước mò mẫm, “Cậu không nhìn thấy, là vì nơi chứa hàng không có đèn.”
Giao Bạch vừa nói xong thì khoang hàng có thêm một tia sáng. Không phải là chiếu sáng cho cậu.
Là Tề Tử Chí chiếu sáng cho Lễ Giác.
Giao Bạch nheo mắt, mượn tia sáng kia nhìn sang. Cậu trông thấy khuôn mặt nhỏ khóc nhem nhuốc và cơ thể run lẩy bẩy của Lễ Giác.
Quần áo không bị bẩn.
Lễ Giác dán sát vào Giao Bạch, nghĩ đến đâu nói đến đó.
Giao Bạch co rụt cằm trong cổ áo len, vết thương trên cổ đã đông lại, không động vào sẽ không đau. Sau khi nôn ọe một hồi tối tăm hỗn loạn, cơ thể cậu sắp bị móc rỗng rồi.
Cũng may mùi nước biển trong hầm hàng cực kỳ nồng nặc, át được mùi nôn mửa của cậu, nếu không thật sự là...
Giao Bạch choáng váng uể oải nép mình bên cạnh thùng hàng, không muốn đáp lại Lễ Giác. Nhưng khi cậu thấp thoáng nghe thấy Lễ Giác nói cái gì mà đừng trách tổng giám đốc Tề, dây thần kinh sinh ba(1) của cậu giật một cái.
(1) Dây thần kinh sinh ba còn có tên gọi khác là dây thần kinh tam thoa hay dây thần kinh sọ não V. Đây là dây thần kinh hỗn hợp, chi phối vận động các cơ nhai và cảm giác cho phần lớn vùng mặt, mỗi bên mặt có một sợi dây thần kinh sinh ba tương ứng. Dây thần kinh V xuất phát từ hộp sọ đến vùng mặt ngang mức trước tai, ở vị trí thái dương.
Cái này...
Cái đậu xanh rau má.
Giao Bạch lựa chọn tiếp tục ngậm miệng, cậu sợ mình mở miệng một cái là bắt đầu phun.
Lễ Giác chính là nhân thê thụ ngốc nghếch yếu nhược dịu dàng xinh đẹp tiêu biểu trong đề tài tra tiện máu chó thời xưa, có thể chọc người khác tức hộc máu. Thế giới này tươi đẹp đến vậy, chúng ta đều phải đối xử tốt với nhau, chung sống hòa bình, nguyện thế gian không có ai phải tan nát cõi lòng.
“Tiểu Giác, lại đây!” Trong bóng tối truyền đến tiếng gọi của Tề Tử Chí.
Lễ Giác siết chặt chiếc điện thoại Tề Tử Chí đưa cho, bả vai thanh tú run rẩy co rụt bên cạnh Giao Bạch, yếu ớt từ chối: “Tổng giám đốc Tề, tôi ở chỗ Giao Bạch, tôi không qua đâu.”
Giao Bạch nhìn thấy độ sinh động của Tề Tử Chí tăng thêm hai điểm.
Avatar cũng sáng lên.
Tề Tử Chí đang đi sang bên này, nhưng hình như dừng lại, không tới gần.
Giao Bạch không phỏng đoán động cơ của Tề Tử Chí, chỉ liếc con hải cẩu nức nở sụt sùi. Đây là muốn nước mắt chảy thành sông, chết chìm chính mình? Hoặc là đang nghịch nước trong sông?
Tề Tử Chí đứng tại chỗ, cách khẩu trang dùng sức gãi gương mặt bỏng rát mấy lần. Vết thương đó chưa kịp đến bệnh viện chính quy chữa trị, tùy tiện xử lý tới tận bây giờ, vừa ngứa vừa đau, nhắc nhở anh nhớ đến nỗi khuất nhục mà mình đã trải qua.
Gãi chốc lát, sự thống hận trong nội tâm Tề Tử Chí mới bị đè xuống một ít. Hồi năm tuổi anh đã đến ngôi trường kiểu khép kín bên nhà ông ngoại để học văn hóa và rèn luyện thân thể, nhằm trở thành người thừa kế Tề thị, trở thành trụ cột tương lai của nhà họ Tề, lót đường cho hai người em trai.
Anh ở nơi đó nhiều năm, khi lớn lên anh trở về sống một thời gian rồi đi du học. Học tất cả mọi thứ, nhưng cuối cùng lại mất gia nghiệp.
Vẫn chưa tới ba mươi tuổi, mới bắt đầu triển khai kế hoạch dự định lớn, lại đang trên con đường đào thoát.
Tề Tử Chí cảm thấy một nửa nguyên nhân khiến mình thất bại là không đủ quyết đoán. Nếu anh nhẫn tâm từ chối Tiểu Sương gả cho Thẩm Ký, hoặc sớm làm ầm ĩ chuyện đại sư để nhà họ Thẩm chủ động chọn một người khác, mọi việc sẽ không đi về hướng này.
Nói tới chuyện gần nhất, khoảng chừng nửa tiếng trước, anh đã quyết định xong việc có nói cho Tiểu Giác chuyện thân thế hay không, nhưng hiện tại đã đổi ý.
“Em tới đây, để anh nói cho em biết một chuyện.” Tề Tử Chí dỗ dành em trai.
Lễ Giác hơi dao động.
Giao Bạch không hiểu nổi hướng phát triển bây giờ. Tề Tử Chí đối với Lễ Giác, giống tình yêu cũng không giống tình yêu, chẳng biết đi theo con đường nào.
Lễ Giác chần chừ lưỡng lự: “Anh Tiểu Thu...”
Giao Bạch: “Gọi tên.”
Lễ Giác: “... Giao Bạch?”
“Nói đi.”
“Nếu không,“ Lễ Giác cắn cắn bờ môi duyên dáng mềm mại, “Em đi thử xem?”
Giao Bạch vùi đầu trong khuỷu tay: “Đi đi, chân mọc trên đùi cậu, muốn đi đâu cũng được.”
Bên tai có hơi thở nóng ẩm, Giao Bạch nâng vai cọ cọ vành tai. Lễ Giác sát bên cậu, nhỏ nhẹ hô hấp: “Chẳng qua là em thấy tổng giám đốc Tề rất đáng thương, có thể là có chuyện quan trọng gì đó muốn nói. Anh chờ em chút nhé, em sẽ trở lại ngay!”
Nói đoạn, cậu ta mở đèn pin trên điện thoại rồi tìm chỗ Tề Tử Chí đang đứng, loạng choạng chạy tới.
Giao Bạch rũ xuống mi mắt không còn chút khí lực, Lễ Giác như thế giống kiểu xếp nhóm chia phe ấy, chỉ lo cậu hiểu lầm.
Cũng chẳng biết Lễ Giác có từng nghĩ tới không, giữa họ và Tề Tử Chí là mối quan hệ con tin và kẻ bắt cóc.
Nghe thấy tiếng hô kinh ngạc của Lễ Giác, Giao Bạch ngước mắt lên. Tề Tử Chí ôm lấy Lễ Giác sắp ngã xuống va phải thùng hàng.
Được rồi, cậu là con tin duy nhất.
Không biết đã qua bao lâu, Giao Bạch thật vất vả mãi mới chìm vào giấc ngủ trong cơn buồn nôn, thì bị đánh thức bởi tiếng hét sợ hãi lớn hơn của Lễ Giác.
Lễ Giác lại bị ngã.
Lần này Tề Tử Chí chưa kịp ôm cậu ta.
Nơi chứa hàng ngổn ngang lộn xộn, tầm nhìn không rõ, ngay cả người tay chân kiện toàn cũng dễ va chạm, hành động bất tiện, huống chi Tề Tử Chí còn là người què.
Nhưng anh áy náy tự trách. Anh dõi mắt nhìn em trai mình chạy về phía ngòi nổ đã kéo gia tộc vào địa ngục, bóng tối u ám trong lòng lập tức bùng lên, nhấn chìm anh, nhai nát phần tính cách chính trực và tự kiềm chế của anh.
Giao Bạch cảm nhận được ánh mắt sắc bén như lưỡi dao ngâm độc của Tề Tử Chí, con dao ấy giống như muốn cắt cậu ra thành nhiều mảnh để cho cá ăn. Cậu nuốt ngụm nước bọt, đang muốn nghênh đón thì bị Lễ Giác xông tới ôm chặt trong lòng.
“Em có anh cả rồi!” Lễ Giác ngồi trên đùi Giao Bạch, hai tay ôm cổ cậu, đôi mắt đỏ hoe ngập tràn hạnh phúc ngây thơ.
Giao Bạch yếu ớt, thân dưới không vững nên đặt mông ngã xuống đất. Cậu không kịp lo việc đẩy Lễ Giác ra, đầu óc có chút choáng váng.
Cái gì và cái gì?
Lễ Giác có anh cả? Tề Tử Chí? Giờ còn kết bái hả?
“Không phải mới nhận, mà là ruột thịt.” Lễ Giác nói bên tai Giao Bạch, vui sướng lắc lư hai chân, “Em và Tề Sương là sinh đôi khác trứng, em là người nhà họ Tề.”
Giao Bạch: “...”
Trong truyện tranh, chẳng phải Lễ Giác là đứa trẻ có dung mạo xinh đẹp, vì nhặt xác cho anh trai hàng xóm nên mới đến Nam Thành, tình cờ gặp Thẩm Nhi An, nội dung câu chuyện triển khai từ đây?
Cậu ta không có bối cảnh, cũng không có siêu năng lực hay nước suối không gian hệ thống gì cả, chỉ dùng thân phận nhân vật nhỏ bé khiến từng thiếu gia công tử nhà giàu vỡ đầu chảy máu vì cậu ta.
Cho nên nói,
Sao còn nhảy ra thân thế tiểu thiếu gia nhà giàu lưu lạc bên ngoài?
Giao Bạch lười xoắn xuýt, đi theo hiệu ứng cánh bướm là được. Cậu tùy ý lướt qua avatar Lễ Giác.
Vẫn là một trang trong giấy đăng ký kết hôn, vẫn là cùng Thẩm Nhi An.
Kiên định như thế, cũng rất chấp nhất.
Giao Bạch kéo cánh tay trên cổ xuống: “Chúc mừng cậu đã tìm được người thân.”
Lễ Giác mãi mới phát hiện ra mình đang nằm trong lòng Giao Bạch, đỏ bừng mặt, luống cuống lúng túng tách ra.
“Em cũng không ngờ tới... Bà nội không nói với em rằng em được nhận nuôi...” Lễ Giác mừng đến phát khóc, “Em rất vui, thần tượng em sùng bái là anh cả của em, tốt đẹp biết bao!”
Giao Bạch thầm nói, là rất tốt.
Tên cuồng em trai Tề Tử Chí chắc chắn đã học được một bài học từ chuyện Tề Sương, sẽ chú ý chừng mực nuông chiều em trai mới nhận, không dung túng vô hạn.
Giao Bạch quan sát Lễ Giác, xem ra Tề Tử Chí chưa kể nguyên nhân nhà họ Tề gặp nạn cho cậu ta nghe.
Nếu không thì Lễ Giác sẽ không ở trong trạng thái này, nhất định cậu ta sẽ rối rắm co ro khóc lóc.
“Anh cả em đang nhìn em, em sẽ qua chỗ anh ấy. Trên đùi anh ấy có thương tích, mặt cũng có, cần người chăm sóc, không thể rời bỏ em được.” Lễ Giác đứng dậy, tìm trong túi ra miếng socola lén nhét cho Giao Bạch, “Đây là anh cả em cho em, anh ăn đi. Em vẫn còn.”
“Giao Bạch, em không rõ những hiểu lầm giữa anh và anh cả em, nhưng em sẽ nói với anh cả, khi nào tàu lên đảo, em sẽ bảo anh ấy thả anh đi.” Lễ Giác siết chặt ngón tay.
Giao Bạch cầm socola: “Thế thì cảm ơn trước nhé.”
“Anh ngủ đi, em sẽ không để anh cả phiền toái anh.” Lễ Giác lẩm bẩm xoay người rời đi, “Không biết khi nào mới có thể lên đảo, đến lúc đó anh cả còn nói muốn đón bà nội qua. Cũng may mình quen bác sĩ, mình không có mặt thì bác vẫn sẽ giúp mình chăm sóc bà nội, còn có thể chi tiền thuốc men trước giúp mình. Cõi đời này vẫn còn nhiều người tốt lắm...”
Giao Bạch xé vỏ socola ra, liếm một miếng. Lên đảo cái con khỉ, cậu có dự cảm rằng con tàu này sẽ luôn lênh đênh trên biển.
Tung máu chó vào biển rộng, theo gió trôi dạt về nơi xa.
Giao Bạch xem độ sinh động của bảy người bạn tốt.
Ngoại trừ Thích Dĩ Lạo có nội tâm chết ngỏm thì Chương Chẩm, Lễ Giác và Úc Lĩnh đều dễ đối phó.
Về Sầm Cảnh Mạt, chỉ cần cậu gia tăng độ sinh động của Úc Lĩnh, Sầm Cảnh Mạt cũng sẽ tăng theo.
Lễ Giác cũng chung đạo lý này.
Giao Bạch tập trung sự chú ý vào người gần mốc 50 nhất, Thẩm Nhi An.
Nếu cậu không đoán nhầm, lão phu nhân chủ động vứt bỏ cậu vì chỗ đại sư xảy ra biến cố.
Mệnh bàn của cậu có vấn đề.
Một khi phát hiện cậu không thể vượng dòng họ Thẩm, lão phu nhân tuyệt đối không bao giờ để cậu chiếm vị trí con dâu, sẽ để cậu cắt đứt với Thẩm Ký và nhà họ Thẩm càng nhanh càng tốt.
Vì vậy hẳn là cậu đã ly hôn.
Hơn một tháng trước bị kết hôn, hơn một tháng sau bị ly hôn.
Ai nghe mà không nói một tiếng trâu bò chứ?
Về phần lão phu nhân hợp tác với Tề Tử Chí, giao cậu cho đối phương, tám chín phần mười chỉ dùng cậu đổi lấy cháu trai của mình.
Thẩm Nhi An ở nhà tổ, an toàn.
Có điều, lần này e rằng Thẩm thiếu gia đã phải chịu nhiều tổn thương về mặt tâm lý.
Hy vọng đừng làm việc gì ngu ngốc.
Nam Thành.
Thẩm Ký vẫn đang đợi ở hành lang, mẹ y chưa bước xuống bàn mổ thì con trai y đã đi vào.
Ban giám đốc và trực hệ họ Thẩm không dám tới gần Thẩm Ký.
Trần Nhất Minh nhìn các loại bảo hiểm mà mình đã mua ở khúc ngoặt hành lang, tính toán xem gia đình gã có thể nhận được bao nhiêu tiền nếu gã chết.
Sau khi xem xong, Trần Nhất Minh đi phòng vệ sinh rửa mặt, sau đó bước vào trung tâm hàn khí khủng bố, cúi đầu báo cáo: “Chủ tịch, chủ tịch Thích đã ra biển rồi.”
Đại não chứa đựng toàn bộ đường số mệnh Thẩm thị của Thẩm Ký bỗng chốc đơ ra: “Anh ta ra biển làm gì?”
“Tổng giám đốc Tề...” Trần Nhất Minh kịp thời đổi giọng: “Tề Tử Chí ở trên biển.”
Thẩm Ký vô thức sờ quần tây, chưa sờ đến thì y sực nhớ rằng điện thoại đã bị y đập nát.
Trần Nhất Minh lấy ra điện thoại của mình, tìm tới dãy số của chủ tịch Thích rồi bấm, sau đó giơ điện thoại đến bên tai cơm áo gạo tiền của gã.
Tu —— tu —— tu ——
Tiếng nhắc nhở chờ đợi dường như dài lâu khác thường, cũng cực kỳ khiến con người ta bực dọc.
Trên biển, Thích Dĩ Lạo ngồi trên ghế tựa trong buồng lái, trên lỗ tai đeo tai nghe. Hắn hơi khép mắt, ánh sáng chảy xuyên hàng mi đen của hắn rơi lên tấm kính trước mặt.
Sau tấm kính là biển cả mênh mông vô tận, những con sóng như những con trùng dài màu đen, dính sát vào nhau lăn tăn không ngừng.
Chương Chẩm bên cạnh đến xem điện thoại mà anh ba đặt trên bàn nhỏ lần thứ ba. Vẫn luôn rung lên.
Anh ba chỉ liếc nhìn, sau khi xác định là ai thì không có hành động gì khác.
Chương Chẩm đang chuẩn bị đi lấy chăn cho anh ba thì điện thoại trong túi vang lên. Anh nhìn, là Trần Nhất Minh gọi. Nhưng sau khi nhận, bản năng khiến anh cảm nhận được điểm khác thường: “Chủ tịch Thẩm?”
Giọng điệu Thẩm Ký rất kém: “Ông chủ của cậu không mang điện thoại theo à?”
Chương Chẩm liếc nhìn anh ba, chợt nảy ra suy nghĩ: “Anh ba của tôi ngủ rồi. Chủ tịch Thẩm có chuyện gì thì có thể nói với tôi, chờ khi anh ba tỉnh dậy, tôi sẽ...”
Thẩm Ký không đợi anh dứt lời đã lớn tiếng chất vấn: “Các người ở đâu?”
Chương Chẩm lại nhìn anh ba, thấy hắn không có động tĩnh mới đáp: “Đang đi tới vùng biển Đông Nam.”
Thẩm Ký bật phắt dậy: “Tìm thấy người rồi à?”
Chương Chẩm bị tiếng thở nặng nhọc ở đầu kia làm ầm ĩ điếc tai. Anh cầm điện thoại ra xa một chút: “Không có, không thấy tàu đâu.”
“Không thấy là có ý gì?” Huyệt thái dương Thẩm Ký căng đau.
“Chúng tôi phát hiện chiếc tàu có Giao Bạch đang ở phía Đông Nam. Qua phép loại trừ, điểm đến là đảo Tiểu Mính.” Chương Chẩm nói bằng giọng điệu nghiêm nghị, “Nhưng chiếc tàu kia đột nhiên biến mất.”
Bây giờ không có cách nào tìm kiếm, bọn họ chỉ có thể quanh quẩn ở hướng có tín hiệu khôi phục trước đó của kiện “Thiên Tinh” A phụ, xem liệu có thể gặp được hiện tượng điện từ tương đồng, dẫn bọn họ đến vùng biển có con tàu của Giao Bạch không.
Xác suất này đã được phân tích bởi một nhóm các kỹ thuật viên hàng hải hàng đầu, thấp đến nỗi khó có thể tính toán ra một con số cụ thể.
Nhưng anh ba vẫn để thuyền tiếp tục di chuyển.
“Các cậu gửi tọa độ qua, tôi sẽ phái người đi. Bảo ông chủ của cậu rằng, phía tôi có thể làm phần còn lại...”
Chủ tịch Thẩm chống nạnh gầm lên, lửa giận của y tràn ngập khắp hành lang. Ngay tại lúc mấu chốt này, giọng nói lo lắng của bác sĩ xen vào: “Chủ tịch Thẩm, Thẩm thiếu gia không chịu phẫu thuật, chúng tôi không có cách nào gây mê cậu ấy để lấy mảnh vỡ trong não ra, cậu ấy còn...”
Thẩm Ký quay đầu lại, đập vào mắt là đứa con mặc bộ đồ bệnh nhân đang đỡ tường lết từng bước một về phía y, đi theo sau là một nhóm nhân viên y tế không dám khuyên can.
“Đồ vô năng, ngoài việc thêm phiền phức cho người khác thì không có tác dụng gì.” Thẩm Ký bảo bác sĩ đi hết, không muốn phẫu thuật thì đừng làm, có biến chứng gì đều là tự chuốc lấy.
Trước đây Thẩm Nhi An ứng đối bằng sự trầm mặc, giờ là lần đầu tiên phản kích: “So với tôi, ông có thể hơn ở điểm nào chứ.”
Trần Nhất Minh đứng cách một khoảng hít hà khí lạnh.
Một giây sau, gã nhìn thấy chiếc điện thoại chủ tịch cầm của mình bay ra ngoài, đập mạnh về phía thiếu gia.
Mà thiếu gia cũng không tránh né, xương gò má bên trái bị nện trúng, bầm tím một mảng lớn ở chỗ đó.
Mí mắt Trần Nhất Minh nhảy lên, thiếu gia như thể đang mượn cơ hội để trừng phạt bản thân. Nhưng y chịu một đòn đấy, chắc chắn sẽ không phải vì mình chống đối cha ruột.
Thẩm Nhi An không quan tâm đến gò má thâm tím, khi đi ngang qua cái người đang nổi giận đùng đùng kia, y nói một câu: “Lần này bà nội, có thể vượt qua không?”
Thẩm Ký không mở miệng, phẫn nộ trong mắt y biến thành đau xót. Hy vọng xa vời.
Thẩm Nhi An cụp mắt: “Chủ tịch Thẩm, tin tức, cần được ém nhẹm, không thì chuyện ông giết mẹ mình sẽ truyền đi...”
“Chát.”
Thẩm Nhi An bị đánh nghiêng lệch đầu.
Thẩm Ký dùng hết sức lực cho cái bạt tai, hai tay tê dại. Tát xong, y ngồi phịch xuống ghế, hai tay đan xen chống trán, toàn thân lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Hành lang nhanh chóng trở nên yên tĩnh, cũng chỉ còn lại mỗi mình y.
Thuộc hạ nhận lệnh của y đi tìm người, con trai khiêu khích y bị y đánh chạy, xung quanh y chẳng có một ai để nói chuyện.
Thẩm Nhi An từ chối Trần Nhất Minh dìu đỡ. Y vừa đi vừa nghỉ, mất một lúc lâu mới ra khỏi bệnh viện.
Tuyết ngừng rơi, sắc trời tối tăm.
Một người đàn ông gầy gò bước lên trước từ dưới ngọn đèn đường, “Nhi An, thiết bị ra khơi của nhà họ Thích thuộc hàng đầu. Nếu bọn họ cũng không tìm thấy người thì chúng ta càng không thể tìm được.”
Thẩm Nhi An che nửa khuôn mặt: “Không phải để cho các người, ra biển, tìm người.”
Người đàn ông gầy gò vừa dìu y vừa nghĩ, thế triệu tập bọn họ lại làm gì, chứng kiến y thi đại học?
Nhắc mới nhớ, vị này đã mất liên lạc với bọn họ suốt một quãng thời gian, ngoại trừ vết thương tăng thêm trên người thì còn có điểm nào đó không giống lắm...
Thẩm Nhi An nhìn mặt trăng tròn nhỏ: “Đưa tôi, đến đồn cảnh sát.”
Trong đồn cảnh sát, Lương Đống nhìn thấy bạn bè của mình, tâm trạng rất phức tạp.
Cho đến hôm nay, gã đã không có nhà, cũng không học xong cấp ba, niềm tin duy nhất là chờ Chương Chẩm giới thiệu người điều tra ra chân tướng giúp gã.
“Anh An.” Lương Đống khó khăn gọi ra danh hiệu này. Nhà họ Thẩm là nhà họ Thẩm, anh em gã là anh em gã, không giống nhau. Nghĩ như vậy, bao nhiêu cảm xúc trong lòng Lương Đống cũng biến mất, chỉ còn dư lại nỗi phấn khích.
“Còn có thể gặp lại cậu, thật tốt. Quãng thời gian trước tớ còn sợ sẽ không có cơ hội nói lời từ biệt.” Lương Đống giữ tóc húi cua, để râu tua tủa, ánh mắt tang thương, song đường nét gã vẫn ngây ngô như trước. Gã chính là một chàng trai mười tám tuổi.
Thẩm Nhi An ngồi ở bàn đối diện, hỏi gã thế nào rồi.
“Tốt lắm.” Lương Đống nhếch miệng, “Kiên định, biết mình đang làm gì.”
“Anh An, sao trên đầu cậu quấn băng gạc?” Lương Đống hỏi.
Thẩm Nhi An khẽ kéo khẩu trang lên trên một chút, qua loa lừa gạt, sau đó y hỏi về chuyện của chị Lương.
Tuy Lương Đống nhìn ra hành vi chiếu lệ của người anh em mình nhưng không hỏi nhiều. Gã lặp lại những lời đã nói khi đối mặt với Giao Bạch. Nằm hết trong đầu gã, thỉnh thoảng hiện lên một lần, nằm mơ cũng không thể quên được.
Thẩm Nhi An lặng im hồi lâu, ngón tay mảnh khảnh trắng nõn vuốt nhẹ dưới đáy bàn: “Cậu hoài nghi, ai?”
Lương Đống tiết lộ đáp án mà gã đã nghiền ngẫm nhai đi nhai lại rất nhiều lần: “Họ Sầm Đông Thành.”
Thẩm Nhi An không nói gì.
“Vị thái tử gia kia vừa kế thừa gia nghiệp, cần dùng thành tích để mình ngồi vững vị trí, ra tay với Nam Thành là điều hợp tình hợp lý.” Lương Đống nói.
“Tại sao, không phải là, nhà họ Thích?” Thẩm Nhi An hỏi.
“Nếu chủ tịch Thích muốn lũng đoạn chuỗi kinh doanh của Nam Thành, nhất định sẽ đối đầu với nhà cậu. Chuyện này là không thể nào, anh ta và cha cậu có mấy chục năm giao tình, hơn nữa,“ Lương Đống cười khổ, “Viên cảnh sát lật lại vụ án này lần nữa là do người của anh ta giới thiệu cho tớ.”
Thẩm Nhi An rơi vào khoảng lặng lần thứ hai sau cuộc hội ngộ này. Ánh sáng chiếu vào mái tóc đen nhánh của y, quầng sáng lộ ra trên mặt mày trẻ trung tuấn mỹ của y, tạo cho y một vẻ lạnh lùng nghiêm minh và mờ ảo.
“Anh An, cậu không thích chủ tịch Thích à?” Lương Đống hỏi một cách vi diệu.
Thẩm Nhi An không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Tính cách Lương Đống đã thay đổi rất nhiều, không còn vô tâm vô phế tự do hào hiệp nữa, sức mạnh đã yếu bớt quá nửa. Nếu là trước đây, gã nhất định sẽ tám chuyện vài câu, nhưng hiện tại lại chuyển chủ đề: “Cậu đã đi đâu trong khoảng thời gian này?”
Thẩm Nhi An khẽ động mi rũ xuống, che khuất đôi mắt đau đớn: “Ngu xuẩn, hại người.”
Lương Đống kinh ngạc đè mép bàn rướn nửa thân trên về phía trước, trong cổ họng bật ra nghi vấn: “Cậu đã hại ai?”
Thẩm Nhi An gầy gò tiều tụy cúi đầu, xương sau gáy nhô ra. Y từ từ khom lưng, hai tay che khuất đôi mắt đỏ hoe.
Hại người mình muốn bảo vệ.
Vận mệnh đang tuyên chiến với y, nó tàn nhẫn giẫm nát chiếc vỏ y cẩn thận xây dựng, kéo y ra khỏi vỏ, nói cho y biết rằng, gấp chuồn chuồn giấy cả đời, vẽ tranh cả đời là sẽ như thế này.
—— bị trêu cợt, bị điều khiển.
Như một kẻ tàn tật, liên lụy đến số bạn bè không nhiều lắm.
Giao Bạch...
Xin lỗi.
Giao Bạch hắt hơi một cái. Cậu ôm chính mình lật người rồi tiếp tục ngủ. Khi cậu mơ mơ màng màng tỉnh lại thì đã là một ngày sau.
Tàu hàng không có cách nào đi ngược lại, cơ chế tự vệ tâm lý của đoàn thuyền viên đang dần sụp đổ từng chút một. Bầu không khí ngột ngạt khiến con người ta tuyệt vọng đang thực chất hóa lao vào khoang hàng.
Về mặt này, Giao Bạch khá thoải mái.
Đây chính là truyện tranh máu chó, vai chính thụ còn ở trên tàu, tàu không thể chìm, không tồn tại việc cả đoàn bị diệt. Hắt đủ máu chó rồi sẽ cập bờ.
Điều làm Giao Bạch bực bội không phải là máu chó đến kiểu gì, cậu phải trốn thế nào, mà là vấn đề lương thực.
Ông lão kia tìm cơ hội nhét đồ ăn vào mỗi ngày, tuy nguyên liệu đơn giản và số lượng không nhiều nhưng đều nóng hổi và sạch sẽ.
Song lão không đưa ba suất.
Ông lão nhận tiền làm việc, ông chủ què chỉ bảo lão chuẩn bị hai suất, lão cứ làm theo đó. Lão không quản những thứ khác, càng sẽ không bận tâm người còn lại liệu có chết đói không.
Giao Bạch không ăn.
Mới đầu Lễ Giác còn có thể giữ thức ăn, thừa dịp anh cả cậu ta không chú ý thì lén lút nhét cho Giao Bạch. Sau khi Tề Tử Chí phát hiện ra thì không cho cậu ta làm thế nữa.
Tề Tử Chí giám sát Lễ Giác ăn xong, tuyệt đối không để cậu ta trộm giấu một lá rau hay một khối cơm nắm.
Lễ Giác không đành lòng xem Giao Bạch chịu đói, khóc lóc. Lấy nước mắt rửa mặt.
Giao Bạch vừa đói bụng vừa thấy ầm ĩ. Cậu cố gắng hết sức để bản thân ngủ say, khi ngủ sẽ không đói. Nếu thực sự đói gần chết, cậu sẽ liếm socola.
Nếu có thể không tiêu hao thể lực thì sẽ cố không tiêu hao.
Sẽ có người tới tìm cậu.
Nhất định sẽ có.
Cậu phải chống đỡ đến lúc đấy, trước đó còn phải giải quyết Tề Tử Chí, nếu có thể đóng gói kèm cả Lễ Giác thì không có gì tốt hơn.
Một ngày sáng sớm, trên biển có sương mù dày đặc. Thân tàu bị một đợt sóng lớn đập lắc lư xóc nảy, Lễ Giác kinh hãi quá độ, gấp gáp hét to một tiếng.
Một tiếng hét kinh hãi tương tự vang lên từ bên ngoài khoang hàng: “Ai?”
“Đệt, mày làm gì mà giật mình ghê thế. Trong khoang chứa hàng không phải toàn là hàng hóa à? Người ở đâu ra?” Đồng bạn lớn tiếng oán giận, “Mày đừng nghi thần nghi quỷ vào lúc này có được không?”
“Vừa nãy tao thật sự nghe thấy tiếng động.” Thuyền viên không đi, dừng ở cửa, “Có phải là tên nào đó chạy vào đi ngủ không?”
Đồng bạn nhìn gã như nhìn kẻ mắc bệnh thần kinh: “Có giường không ngủ, đi ngủ khoang hàng hóa?”
“Thôi, đi thôi.”
Giao Bạch dựa lưng vào thùng hàng nuốt một ngụm nước bọt.
Đúng lúc ấy, thuyền viên bỏ đi lôi kéo đồng bạn trở về: “Không được, tao không thấy thì trong lòng khó chịu, nhất định phải nhìn cho rõ, mày theo tao tiến vào một chuyến.”
Cửa khoang hàng phát ra tiếng động ầm ĩ.
Giao Bạch ngừng thở, Tề Tử Chí mang theo cậu và Lễ Giác lén lút trốn trên thuyền, vì nghĩ rằng càng ít người biết càng ít nguy cơ bại lộ. Đến đảo Tiểu Mính, lúc diệt khẩu cũng chỉ cần giết một người là được.
Vì vậy, ngoài ông lão, không một thuyền viên nào biết có người trốn trong hầm hàng, bí mật ra khơi cùng họ.
Hầu hết những người làm nghề biển như họ đều tin vào thần biển.
Một khi họ phát hiện có người ngoài trên thuyền, nhất định sẽ cho rằng nguyên nhân tạo thành trận tai họa trăm năm khó gặp này là sự tồn tại khiến thần biển nổi giận, còn có thể sẽ giết chết tế biển.
Nhịp tim Giao Bạch tăng tốc.
Lễ Giác che miệng, tay nắm lấy Giao Bạch, móng tay đâm vào áo khoác ngoài của cậu.
Giao Bạch nhắm mắt, nếu đang đọc truyện tranh gặp tình tiết thế này, cậu sẽ lo lắng cho vai chính thụ.
Nhưng con mẹ nó, bây giờ không có phải là truyện tranh đâu.
Giao Bạch đẩy ra từng ngón tay của Lễ Giác, rón rén trốn vào bên trong. Cậu muốn trốn vào một nơi kín đáo.
Điều cậu không ngờ tới chính là,
Tề Tử Chí đã sớm tập trung xác định vị trí của cậu từ lâu, tốc độ còn nhanh hơn cậu, cũng càng tàn nhẫn quả quyết hơn, đánh ngất cậu rồi đẩy mạnh cậu ra ngoài.
Đèn pin của hai thuyền viên lập tức lia tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.