Bye Bye

Chương 56

Tây Tây Đặc

13/07/2024

Đêm nay là hai mươi chín Tết, ngoài thuyền trưởng chỉ huy, một vài phụ tá và người trông coi trong buồng lái, những người khác đều đang nháo nhào kiểm tra từng cabin một, mãi đến gần rạng sáng, thần kinh căng thẳng của bọn họ mới thoáng thả lỏng.

Xác định chỉ vỡ một cabin, cũng được bọn họ phát hiện kịp thời, đóng van với tốc độ nhanh nhất nên nước biển không tràn vào được.

Mọi người ngồi lụp xụp trong phòng ăn nhỏ, bộ đàm và mũ bảo hiểm đều vứt sang một bên, quần áo dính nhớp ướt đẫm mồ hôi.

Nếu chỉ một cabin rò rỉ nước, tàu sẽ không chìm.

Nhưng họ vẫn bị mắc kẹt ở đây, liệu sẽ gặp phải điều gì vào ngày mai, ngày mốt, hoặc là một tiếng sau? Không biết.

Bốn phía không có con tàu nào khác, chỉ một mình tàu của họ lênh đênh trên vùng biển này, không có cách nào phát ra lời cầu cứu.

“Tôi chưa bao giờ muốn nhìn thấy những tên cướp biển đến thế.” Có thuyền viên nắm tay đánh xuống đôi chân mỏi mệt cứng ngắc. Gã nện mạnh hai lần rồi tuyệt vọng gào thét, “A! Cướp biển đâu, tại sao chẳng thấy bóng dáng đám người đó đâu hết?”

Thuyền viên bên cạnh cảm thấy xui xẻo, liên tục ô hay mấy lần: “Mày điên rồi à? Cướp biển đến thì chúng ta còn có đường sống chắc?”

“Mày biết cái đếch gì! Bọn họ luôn xuất hiện ở những vùng biển không xác định, biết rõ biển sâu hơn chúng ta. Có mặt bọn họ thì chúng ta có thể theo phía sau!”

“Mẹ kiếp, mày điên thật rồi, mày tưởng cướp biển sẽ dẫn đường cho mày ấy hả? Dựa vào đâu? Mày là con trời hay là con Hải Vương? Họ mà tới đây thì chỉ có thể cướp đoạt đồ đạc rồi giết chúng ta quăng xuống biển, sau đó đánh chìm tàu, tiếp tục tìm con mồi kế tiếp!”

Hai người tranh cãi đỏ mặt tía tai, nước miếng văng tung tóe, cổ cũng vươn dài, cực kỳ giống hai lữ khách lâu ngày đi dạo giữa đồng hoang, hồi quang phản chiếu trước khi chết.

Không ai khuyên giải.

Trong bầu không khí cực độ nóng nảy nặng nề, một đường mỏng màu cam nhạt từ từ xuất hiện trên mặt biển.

Có một vầng hào quang êm dịu nhuộm quanh đường kẻ, tạo thành một sự tương phản mạnh mẽ với nước biển tối tăm lạnh lẽo. Nó khiến mắt người xem đau đớn, nội tâm dâng trào.

Trời đã sáng.

Chú Triệu xoa xoa vết tích do mũ bảo hiểm để lại trên trán, nói: “Hôm nay là ngày Tết.”

Hai thuyền viên đã chồng lên nhau một mất một còn đều sững sờ.

“Ăn Tết đó.” Ông lão cắn điếu thuốc lá giá rẻ mấy lần, thực sự cắn không ra vị gì mới vứt đi, “Hôm nay mọi người chỉnh trang lại, buổi trưa ăn một bữa thật ngon, rồi uống hai chén.”

“Đúng thế, đừng nghĩ nhiều, sống chết có số.”

“Chưa biết chừng ăn xong một bữa tối giao thừa là la bàn sẽ khôi phục đấy, chẳng phải lúc trước có phản ứng à...”

Có người hoảng sợ ngã quỵ khi vừa lạc khỏi tuyến đường, bọn họ đều muốn nhảy xuống biển xem có thể bơi ra ngoài hay không. Có mấy kẻ còn thử thật, cuối cùng lại bơi về tàu như một con chó chết đuối. Những ngày qua, họ dần nghĩ thoáng hơn.

Chốc lát sau, người thuyền viên già đã làm việc hơn nửa đời người lên tiếng: “Chỉ cần tín hiệu khôi phục và hiển thị hải đồ, thì dù con tàu bị va đập và chìm, chúng ta cũng có thể sống.”

Chú Triệu phụ họa: “Đúng thế, một khi la bàn được khôi phục, có nghĩa là chúng ta đã rời khỏi vùng biển quỷ quái. Ngay cả nếu tàu bị lật, chúng ta cũng vẫn có hy vọng.”

“Đừng miệng quạ đen chứ!” Thuyền viên khuyết thiếu kinh nghiệm không nghe được cái này.

“Miệng quạ đen? Theo người trẻ tuổi của ngươi gọi là f, f gì ấy nhỉ?” Ông lão cười nói.

Người thuyền viên trẻ từ chối trả lời.

Mọi người uống ít nước, ngắm mặt trời mọc đã sớm nhìn phát ngán, bầu không khí dịu đi một chút.

Xét cho cùng, năm mới là ngày vui, cũng là một truyền thống, khi mọi người ăn mừng thì sẽ có một âm hưởng.

Vả lại, đây không phải năm đầu tiên họ đón giao thừa trên tàu, có hồi ức.

Vậy nên nỗi sợ hãi do cú chấn động tối qua gây ra đã tạm thời được mọi người gác lại. Họ dành không gian để đón năm mới.

Chú Triệu mang đồ ăn sáng trở về phòng dưới ánh mắt ám muội hoặc khinh thường của đồng nghiệp, vừa bước vào đã bị sốc.

Thanh niên nằm ngửa trên giường, trên mặt không có phần da dẻ lành lặn nào, như thể mới vừa kết thúc một trận ác chiến, trên người vẫn còn mang theo lệ khí từ chiến trường.

“Tiểu Giao?” Chú Triệu phản ứng lại, nhanh chóng đóng cửa, không cho đồng nghiệp đang liếc vào trong có thể nhìn thấy, “Vết thương mới của cháu là từ đâu tới vậy?”

“Bị ngã.” Tâm trạng của Giao Bạch hoàn toàn trái ngược với cơ thể tan nát của cậu. Cậu rất vui vẻ, thậm chí còn có chút mong đợi sắp được xem cao trào của một bộ phim, qua cao trào là có thể tiến nhanh vào thùng rác.

Con mẹ nó đã chịu đủ cái cảm giác buồn nôn khi dạ dày lắc lư lắm rồi, ngày nào cũng nôn, cổ họng của cậu không khá hơn, trong miệng toàn mùi gỉ sắt mãi không hết. Xin muôi máu chó trên biển này mau chóng đến đi.

Chú Triệu không biết suy nghĩ của Giao Bạch, chỉ cảm thấy tâm trạng cậu không tốt, nói dối cũng lười tìm lời giải thích hợp lý, ngã có thể thành ra thế này à? Đến đứa trẻ con ba tuổi còn không tin.

Thằng bé này có một ít... Khuynh hướng tự ngược.

Chú Triệu nghĩ, tuổi còn trẻ, bề ngoại cũng không tính vô song độc nhất thiên hạ, cậu có thể vào ở nhà họ Thích, nhất định phải gánh chịu áp lực mà người khác không thể tưởng tượng nổi, quả là không dễ dàng.

“Tàu thế nào rồi ạ?” Giao Bạch nghiêng đầu sang.

Chú Triệu kể khái quát tình huống.

Giao Bạch: “...” Chấn động lợi hại như vậy mà chỉ thủng một cabin? Không thể nào.

Cậu ám chỉ: “Chú Triệu, chú cần chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

Chú Triệu đang xé gói cải muối ớt: “Chuẩn bị cái gì?”

“Cháu nói chuyện chìm tàu à?” Chú bóp cải muối ớt ra từ dưới lên rồi lắc một ít vào trong bát cháo, “Không chìm được đâu. Tàu của chúng ta không phải là thuyền nhỏ bình thường. Vỡ một hai cabin cũng không sao.”

“Tiểu Giao, vết thương trên miệng cháu nghiêm trọng hơn, nói chuyện cũng chảy máu, hay là chờ bát cháo nguội rồi ăn nhé.” Chú Triệu dịch bàn nhỏ đến trước giường để Giao Bạch có thể đến.

Giao Bạch không thấy ngon miệng. Cậu quay đầu nhìn cửa sổ nhỏ duy nhất trong phòng. Bên ngoài là nước và bầu trời.

Ngày nào cũng là cảnh tượng này, tầm nhìn mệt mỏi và đơn điệu.

Giao Bạch rất muốn ngắm ô tô và biệt thự. Cậu đã có cảm giác việc giẫm trên đất bằng là chuyện của đời trước, ở trên tàu một ngày như mười năm.

Giao Bạch nhắm mắt và ngáp ngái ngủ giữa âm thanh vận hành ầm ầm của cabin.

Tối Tết ông Công ông Táo bị trói lên tàu, giao thừa vẫn ở trên tàu.

Thật sự là... Mùng một đầu năm ai có thể để tôi lên bờ thì người đó chính là tổ tông của tôi.

Aiz...

Đệt!

Ngón tay Giao Bạch gõ lung tung trên chiếc chăn bông xanh lá cây cũ của quân đội đắp trên người. Dựa theo kinh nghiệm nhiều năm theo dõi truyện tranh máu chó của cậu, máu chó có thể do cậu hai họ Tề đưa tới, chung quy thời cơ y vắng mặt trên chuyến đi biển có điểm vi diệu.

Hơn nữa còn liên quan tới Lễ Giác.

Nếu không, sự tham gia của cậu ta sẽ thành vô nghĩa.

Trong “Gãy Cánh”, nguyên chủ chết sớm, không tồn tại tình tiết bị Tề Tử Chí trói lên tàu, Lễ Giác cũng sẽ không bị cuốn vào trong. Vì thế Giao Bạch không chắc hướng phát triển sẽ như thế nào, dù sao nó cũng không thể tách rời bản chất của máu chó.

Giao Bạch vò đầu bứt mái tóc xơ xác. Vài vết thương đã đóng vảy trên tóc, cậu túm tất cả lại làm vết thương ứa máu, cậu cảm thấy vừa đau đớn vừa sảng khoái.

Đau đớn về thể xác, khoái cảm về tâm lý.

Bởi Giao Bạch nghĩ tới việc mình nhổ lên mặt Tề Tử Chí, còn có lúc đó giật tóc anh xuống, xúc cảm cào nát da thịt anh.

Chẹp.

Mình thật sự là kẻ biến thái.

Giao Bạch lau dòng máu chảy xuống từ những kẽ tóc, chậm chạp thở dốc một hơi.

Hôm nay cậu không muốn tới khoang hàng ứng phó hai anh em nhà họ Tề.

Năm mới mà, ông đây phải đối xử tốt với bản thân.

Khi Giao Bạch nửa mê nửa tỉnh, ở vùng biển phía Đông Nam, cũng chính là nơi tàu hàng “thuận lợi” mất tích, một con tàu viễn dương khổng lồ đang đậu.

Khu vực chứa xuồng cứu hộ rất đầy đủ, đội tinh nhuệ do nhà họ Thích huấn luyện đứng một loạt trên boong tàu. Mọi thứ đã sẵn sàng, chờ một chỉ thị, cùng sự cho phép của ông trời.

Để bọn họ đi tới điểm đến làm công việc cứu hộ.

Cuối năm, tất cả mọi người trên tàu ngược hướng ra khơi. Thời gian trôi qua từng giây từng phút, họ vẫn đang chờ đợi từ sáng đến chiều.

Con tàu cũng đang di chuyển chậm trong khu vực này, phần lớn thời điểm nó bị dòng chảy đẩy đi hoặc lùi lại.

Đúng lúc màn trời sắp hạ xuống, phía buồng lái truyền đến tin tức mới nhất.

Khi con tàu đang tránh né một vùng nước xoáy nhỏ được phát hiện và đi ngược dòng đến một khu vực nước sâu, radar bị trục trặc trong chưa đầy một giây.

“Chuẩn bị ——” Trưởng tàu có kinh nghiệm phong phú trấn định chỉ huy.

Tin tức lan truyền trên tàu, không một ai hoảng loạn, họ đã ký vào một bản hiệp nghị sinh tử. Thỏa thuận giấy trắng mực đen được viết rõ ràng, nhà họ Thích sẽ bồi thường bao nhiêu nếu có chuyện gì xảy ra với họ. Nói trắng ra, đó là sự tự nguyện, không phải cường quyền áp bức.

Chương Chẩm đi tới đi lui với hai quả óc chó trên tay. Lần xuất hành này khá gấp gáp, nhà họ Thích đã sử dụng 90% nguồn lực để triệu tập đội kỹ thuật hàng đầu về hàng hải trong nước trước khi ra khơi.

Không vào được vùng biển thần bí thì sẽ trở về bằng đường cũ mà vẫn bảo đảm an toàn cho anh ba.

Nếu như đi vào, nhất định có thể đi ra.

Nhất định phải đi ra.

Bằng không, nhà họ Thích Tây Thành sẽ xong đời.

Chương Chẩm chẳng có cảm giác ăn Tết gì cả. Anh chỉ hy vọng tàu có thể cập bến, người có thể bình an.

Trên biển có quá nhiều nguy hiểm mà khoa học không thể giải thích được. Anh ba thậm chí còn không đọc báo cáo đánh giá rủi ro, không biết nghĩ thế nào.

Mặc dù anh ba không nói cuộc tìm kiếm sẽ mất bao lâu, nhưng hôm nay chắc là ngày cuối cùng, ở trên biển một tuần không phải là ngắn. Tâm trí Chương Chẩm tràn ngập dáng vẻ Giao Bạch thoi thóp nằm sấp bên giường với gương mặt đầy máu buổi sáng hôm đó.

Đầu óc Chương Chẩm nhói đau. Anh xoay xoay quả óc chó cứng, láng máng nghe thấy anh ba nói một câu, tâm tư anh chuyển đi: “Anh ba, anh nói gì?”

Thích Dĩ Lạo ngồi trước bàn, cánh tay đè lên một đống giấy tờ. Hắn cầm bút máy, chiếc kính gọng đen mỏng gác trên sống mũi. Đôi mắt mệt mỏi quá độ đằng sau tròng kính nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.

“Ngay lúc nãy, kiện phụ của Thiên tinh A có động tĩnh.” Thích Dĩ Lạo nhấp một ngụm cà phê, nói xong liền đặt cốc nước cùng hệ màu với quần áo xuống, dựa lưng vào ghế và nhắm mắt lại.

Ghế da khẽ lắc lư, độ cong thoải mái dễ chịu.

Chương Chẩm sửng sốt hồi lâu. Óc chó rơi xuống trúng mu bàn chân anh, anh cũng không hề cảm thấy đau, chỉ cảm nhận núi đá to lớn đè trên trái tim mình đã nứt ra một cái khe.

Quá tốt rồi...

Còn sống nhỉ. Giao Bạch, cậu phải sống sót đấy, phải xứng đáng sự tìm kiếm và đợi chờ của biết bao người.

“Anh ba, cần báo cho chủ tịch Thẩm không?” Chương Chẩm hạ giọng hỏi.

Anh ba của anh không trả lời.

Hình như là đang ngủ, không nghe thấy.

Đông Thành, Úc Lĩnh vừa phát hiện ra tín hiệu là lập tức bấm một dãy số. Đó là thông tin liên lạc của căn biệt thự tư nhân mà em trai hắn hiện đang ở tạm.

Úc Hưởng được người của Sầm Cảnh Mạt bí mật đón từ Nam Thành đến Đông Thành, sau đó đi máy bay riêng tới nước Anh tĩnh dưỡng. Suốt quãng thời gian này, cậu ta vẫn luôn hôn mê, chưa từng tỉnh lại, cậu ta đang trốn tránh hiện thực.

Úc Lĩnh bảo điều dưỡng viên đặt điện thoại bên tai em trai mình.

“Tiểu Hưởng, kiện 'Thiên tinh' A chính của anh vừa nhận được tín hiệu dao động từ kiện phụ.” Úc Lĩnh cắn nửa điếu thuốc, bụng hắn vẫn quấn băng gạc, hai gò má hơi ốm, mọc râu ria thô ráp tùy tính, nhưng ánh mắt vẫn kiên nghị thiết huyết, “Giao Bạch có hy vọng trở về.”

Đầu bên kia điện thoại chỉ có tiếng máy móc lạnh lẽo.

“Tình huống chỗ cậu ấy nhất định rất gian khổ, nhưng cậu ấy đang kiên trì, em nên học tập cậu ấy.” Úc Lĩnh liếc nhìn vải băng trên cổ tay, “Khi cậu ấy trở về, em còn phải thi đại học cùng cậu ấy, dẫn cậu ấy vào phòng thi. Đây là chuyện em từng nói với anh. Đừng quên.”

Trên giường bệnh, lông mi Úc Hưởng khẽ động một chút.

Sắc trời u ám. Giao Bạch đang cầm ống nước lao đến tấm che boong. Nước dâng cao, xẹt qua mắt cậu và xông thẳng lên cao.

Cậu vốn đang ngủ trong phòng chú Triệu, bạn tốt vừa online là cậu đã đi ra để làm công việc này.

Một thân tan hoang, còn bị nô dịch.

Đủ thảm rồi nhỉ.

Nếu còn chưa đủ, vậy cậu có thể cởi áo bông, mặc chiếc áo len lọt gió run rẩy tấm thân tàn.

Giao Bạch vừa lao lên boong tàu vừa chú ý avatar Tề Tử Chí, còn chưa offline.

Đang quan sát từ một góc nào đó trong vòng năm mét quanh cậu.

Giao Bạch không nhìn thấy Tề Tử Chí, nhưng hải cẩu đang nằm chết ngắc dưới mắt cậu.

Đúng thế, nằm chết ngắc.

Cái bụng lật lên, hai móng vuốt ngắn ngủn mập mạp đặt bên trên, mặt mỉm cười.

Vô cùng an tường.

Bất cứ lúc nào cũng có thể thổi kèn đám ma tiễn nó đi.

Còn độ sinh động, chốc chốc lại nhảy lên 0.5, tần suất rất có quy luật.

Giao Bạch hiện tại vẫn chưa tìm ra đâu là chìa khóa để độ sinh động của Tề Tử Chí vượt mốc năm mươi.

Ở cửa ải Thẩm Ký, là tiếng cút cậu nói khi chán ghét tột cùng.



Tề Tử Chí thì...

Giao Bạch đã đánh, đã cào, đã nhổ nước bọt, nhưng vẫn không được.

“Tiểu Giao!”

Tiếng hét của chú Triệu vang lên trong cabin.

Giao Bạch vội vã kết thúc công việc trên tay rồi vào cabin, thân hình loạng choạng, hai chân bủn rủn cực kỳ. Cậu mất thăng bằng, nặng nề ngã trên boong tàu loang lổ vệt nước.

Đau đau đau.

Khổ nhục kế chỉ một lần này thôi, về sau thật sự không thể dùng lại.

Tề Tử Chí rời mắt khỏi bóng dáng co rúm không ngừng của thanh niên. Anh quay người trở về khoang hàng.

Lễ Giác trong bóng tối thấy anh cả đã trở lại liền vội chạy tới: “Anh cả, sao chỉ có một mình anh? Giao Bạch đâu, anh chưa gặp anh ấy à?”

Tề Tử Chí chật vật dựa vào thùng hàng.

Lễ Giác nhanh chóng đỡ lấy anh, cẩn thận đặt anh ngồi dưới đất: “Hôm nay là năm mới, chúng ta không thể để Giao Bạch bị bắt nạt được.”

Tề Tử Chí hít thở rất không ổn định. Anh sắp đến cực hạn của mình nhưng em trai lại không nhìn ra, đúng là một đứa trẻ ngây thơ.

“Anh cả, tay anh nóng quá... Anh cả, anh tỉnh lại đi, anh cả, anh đừng bỏ em lại một mình, em sợ lắm... Anh cả...”

Bên tai có giọng nói căng thẳng bất an, xen lẫn tiếng khóc hoang mang của em trai.

Tề Tử Chí muốn mở mắt dỗ dành em trai vài câu, nhưng tình trạng sức khỏe của anh không cho phép.

Đêm giao thừa, Tề Tử Chí đã bất tỉnh do nhiễm trùng nặng với nhiều vết thương trên cơ thể, tính mạng đang trong tình trạng nguy kịch. Lễ Giác quỳ cạnh người anh, khóc không ra hơi.

Còn Giao Bạch đang ăn sủi cảo, nóng hổi, nhân thịt heo với bắp cải.

Nhóm thuyền viên gói, chú Triệu tìm cơ hội đưa cho Giao Bạch hai đĩa, còn có hai tép tỏi nhỏ.

Giao Bạch cầm tỏi, khóe mắt ươn ướt như nhìn thấy người thân.

Tuy không phải tỏi ngâm, nhưng mình cũng không phải kẻ tham lam.

Giao Bạch đưa tỏi lên miệng và cắn một miếng nhỏ, thỏa mãn.

Buổi tối, các thuyền viên đều uống rượu trong phòng ăn.

Giao Bạch định đi ngủ, nhưng không hiểu sao mí mắt lại giật giật. Cậu nằm một lúc rồi bò dậy, mặc chiếc áo khoác mà chú Triệu đã lấy về cho cậu, kéo dây kéo rồi tới khoang hàng.

Cậu thật sự không muốn tìm khổ vào dịp năm mới. Sao người làm công muốn xin nghỉ lại khó khăn thế hả.

Giao Bạch vừa vào khoang hàng đã nghe thấy tiếng khóc của Lễ Giác, cũng không biết đã khóc bao lâu, hệt như khóc tang.

“Tiểu Giác?” Giao Bạch không có đèn pin, vì vậy cậu mò mẫm giữa các thùng hàng rồi hô lên.

Lễ Giác lao ra từ sâu trong khoang hàng, trong tay cầm chiếc điện thoại chỉ còn dư lại một vạch. Cậu ta nhào vào lòng Giao Bạch.

Giao Bạch nhích sang một bên theo phản xạ có điều kiện, nhìn Lễ Giác ngã sõng soài, trong miệng phát ra tiếng kêu đau đớn.

Sao lại không biết nhớ lâu chứ.

Một người thương tổn toàn thân có thể chịu được cú nhào đó à? Đúng là làm loạn.

Giao Bạch không đi tới mà chỉ nói: “Tự cậu đứng lên đi, tôi không kéo nổi cậu đâu.”

Lễ Giác nằm trên mặt đất nức nở chốc lát, đột nhiên quay người bò về phía Giao Bạch, cầm lấy ống quần ẩm ướt dơ bẩn của cậu và cầu xin: “Giao Bạch, anh cứu anh cả em với. Anh ấy sắp không được rồi, anh ấy...”

Còn chưa dứt lời, đoạn vải giữa ngón tay Lễ Giác đã bị giật ra. Cậu ta đờ ra vài giây, chống tay chân đứng dậy, khóc lóc đuổi theo Giao Bạch: “Anh trai em ở đằng kia, Giao Bạch, anh ấy...”

“Thấy rồi!” Giao Bạch gào lên. Cậu đá đá Tề Tử Chí ban nãy suýt chút nữa làm mình vấp ngã. Đối phương không phản ứng, tiếng hít thở ngắt quãng lúc có lúc không.

Không biết khung avatar của Tề Tử Chí đã có thêm một vòng tròn màu trắng từ bao giờ, đây là tiết tấu sắp đeo hoa trắng nhỏ.

Không thể thế được.

Tề Tử Chí còn chưa vào nhóm nào, nếu anh ta chết lúc này thì mình phải làm sao bây giờ?

Cút mẹ nó đi! Chết tiệt!!!

“Trông coi anh ta.” Giao Bạch nói xong, kéo Lễ Giác đang ngây ngốc và mắng một câu hận mài sắt không nên kim, “Tôi bảo cậu trông coi anh ta!”

Lễ Giác mải xoắn xuýt điện thoại sắp hết pin. Cậu ta vẫn luôn tiết kiệm, bây giờ không thể không dùng. Khi Giao Bạch gào lên với cậu ta, cậu ta sợ run rẩy: “Biết... Biết rồi...”

Giao Bạch nhanh chóng trở về, mang theo nước, thuốc kháng viêm, cồn, đèn pin, và vải vụn lâm thời xé lung tung.

“Dao con đâu?” Giao Bạch lần mò trong quần áo Tề Tử Chí, “Đệt mịa, dao con đâu?”

“... Là cái này à?” Lễ Giác lấy ra một vật từ trong túi áo khoác, khe khẽ nói, “Anh cả cho em phòng thân.”

Khuôn mặt bầm tím của Giao Bạch giật giật. Cái tên Tề Tử Chí ngu ngốc.

Lễ Giác giết con gà cũng phải khóc nửa ngày, lương tâm bất an buổi tối gặp ác mộng, sao dám dùng dao?

Giao Bạch lấy con dao trong tay Lễ Giác, rút vỏ đựng dao ra, lưu loát vặn nắp cồn đổ lên lưỡi dao: “Đè anh ta lại.”

Đầu óc Lễ Giác trống rỗng. Cậu ta vô thức nghe theo, hai bàn tay non mềm đặt trên ngực anh cả của mình.

“Ấn cánh tay của anh ta, dùng cái sức mạnh bú sữa của cậu ấy.” Giao Bạch cắn chặt đèn pin, quỳ trên đùi Tề Tử Chí, đè anh xuống, dao con xoẹt một cái cắt đứt một đoạn quần của anh.

Lễ Giác kinh hồn bạt vía: “Giao Bạch, anh chậm thôi, đừng cắt trúng anh ấy...”

Những chữ sau đó bị thay thế bởi tiếng nôn khan của cậu ta. Cậu ta bỗng nhắm mắt lại, không dám nhìn vết bỏng trên đùi anh cả nữa.

Đây là lần đầu tiên Giao Bạch nhìn thấy cái chân què của Tề Tử Chí. Cậu không nôn, vì cậu đã nôn sạch trên đường lấy thuốc, trong dạ dày không còn thứ gì.

Truyện tranh đúng là truyện tranh, người bình thường mà bị bỏng đến mức độ như Tề Tử Chí thì sớm lên chầu trời rồi, đâu còn sức để bắt cóc, trộm chạy ra ngoài tìm đồ ăn cho em trai và đánh nhau với người khác chứ.

Thật ra mình cũng thế, mình hòa tan vào thế giới dùng chiếc khung làm bằng máu chó này, mình cũng có buff của truyện tranh, nếu không thì bằng vào những giày vò mà mình phải chịu, mình cũng đã tới địa phủ. Giao Bạch cảm khái xong liền đâm dao vào vết thương bốc mùi của Tề Tử Chí.

Ý thức phòng vệ của Tề Tử Chí khiến anh vùng vẫy theo bản năng.

Lễ Giác liều mạng đè anh lại, nức nở hô: “Anh cả, là em, là em đây! Em đè anh lại, anh cố chịu một chút, khoét hết thịt nát là tốt rồi...”

Ở nơi sâu trong khoang hàng, ngoài tiếng mũi dao khoét thịt thối là tiếng khóc của Lễ Giác. Cậu ta khóc không dứt, quần áo trên người đều ướt sũng, khóc đến cuối cùng không chảy ra nước mắt được thì thút thít từng tiếng.

Khi cậu ta sắp khóc ngất xỉu, cuối cùng Giao Bạch cũng dừng động tác đáng sợ của mình lại.

“Không băng vết thương ạ?” Lễ Giác nắm chặt bàn tay rộng lớn của anh cả, kề sát bên má rồi dụi dụi, “Giao Bạch, anh giúp em cho anh ấy...”

“Cậu cũng nên làm chuyện gì đó đi, Tiểu Giác.” Giao Bạch mệt mỏi kiệt sức, sắc mặt rất tệ, giọng điệu thậm chí còn tệ hơn, “Anh ta là anh cả của cậu, không phải của tôi.”

Lễ Giác trắng bệch mặt, lúng túng mấp máy môi: “Xin lỗi, là em quá đáng rồi. Cảm ơn anh, Giao Bạch, cảm ơn.”

Giao Bạch cách họ xa một chút, gắng gượng nghỉ ngơi chốc lát, tỉnh dậy phát hiện Lễ Giác vẫn chưa băng bó tử tế cho Tề Tử Chí.

“...”

Giao Bạch hiểu rõ tính cách của vai chính thụ, thấy thế thì tức ngực khó thở, muốn đánh người.

Không trách cậu ta được. Khi nhóm nam phụ bị thương các kiểu vì cậu ta, chẳng phải cậu ta cũng thế à? Chỉ khóc. Khóc đủ sẽ trở về tìm Thẩm Nhi An, cầu đối phương mau cứu nhóm nam phụ của cậu ta.

Sau đó bị Thẩm Nhi An hành hạ đến nỗi chỉ còn thoi thóp một hơi.

Cốt truyện lặp lại nhiều lần, máu chó tăng lên ba thước.

Giao Bạch vịn vách tàu đứng dậy, thân thể lảo đảo rồi mới đứng vững. Cậu đi tới, trước tiên nhấc Lễ Giác ra, sau đó băng vết thương cho Tề Tử Chí.

Cuối cùng,

“Bốp bốp bốp.”

Giao Bạch tát mạnh lên phần mặt không bỏng của Tề Tử Chí.

“Mẹ kiếp anh còn chưa ngược ông đây đủ đâu, chết cái gì mà chết! Dậy cho ông đây xem nào!”

Người sống, phải có một phần ý niệm.

Tốt, xấu, cái nào cũng được, nhất định phải có.

Cái này gọi là niềm tin.

Giao Bạch là lão tiền bối trong chuyện kề cận tử vong. Cậu cười lạnh, bốp bốp tát phần mặt bên kia của Tề Tử Chí thành đầu heo.

Tát mệt rồi, Giao Bạch quỳ một chân trên đất, tiến sát đến vành tai chảy máu của Tề Tử Chí, nói một câu với âm lượng mà Lễ Giác đang đờ đẫn không nghe thấy.

—— anh chết rồi, tôi sẽ ném đứa em trai cưng của anh xuống biển cho cá ăn.

Ngón tay út đang cuộn tròn trên mặt đất của Giao Bạch bị bắt lấy, bàn tay thô dày nóng bỏng cọ lên.

“Em trai...”

Giao Bạch ghét bỏ hất tay anh ra.

Tề Tử Chí có một nền tảng tốt, mới sáng sớm hôm sau đã tỉnh rồi. Sau khi dậy thì nhìn chằm chằm vào người em trai đang nép mình bên cạnh mình: “Tiểu Giác, em khiến anh cả rất bất ngờ.”

Lễ Giác còn buồn ngủ: “Dạ?”

Tề Tử Chí xoa xoa đầu cậu ta: “Về sau đừng làm chuyện ngốc nghếch nữa, anh cả sẽ không bỏ rơi em đâu.”

Lễ Giác thấy anh cả sống lại liền thả lỏng, mí mắt dính chặt vào nhau nhưng vẫn ráng chống đỡ.

Tề Tử Chí bị dáng vẻ đáng yêu của em trai chọc cười. Sự mù mịt trong lòng anh và tinh thần sa sút chán chường do cơn đau thân thể mang đến đều giảm bớt rất nhiều.

“Ngủ đi, anh sẽ ở cùng em.” Tề Tử Chí khẽ vỗ tấm lưng gầy gò của em trai, cũng ngủ thiếp đi.

Cho đến khi con tàu bắt đầu dao động kịch liệt, bên ngoài lần lượt vang lên những tiếng la hét.

Tề Tử Chí bảo em trai mình trốn ở khoang hàng, còn mình nuốt thuốc giảm đau, chậm rãi lê chân ra ngoài. Rất nhanh sau đó anh trở lại với vẻ nghiêm túc chưa từng có và một chút hoang mang.

Tình huống xấu nhất đã xuất hiện.

Vài phút trước, tàu trưởng đang điều hành trong buồng lái. Trạng thái tinh thần của ông rất kém, không thể tập trung.

Phụ tá bên cạnh trẻ tuổi hơn tàu trưởng, sức khỏe cũng mạnh hơn. Gã nhỏ vào mắt vài giọt thuốc nhỏ mắt, cố thư giãn một chút rồi đứng gác ở vị trí. Một năm mới, hẳn sẽ mang lại hy vọng mới.

Với sự kỳ vọng ấy, phụ tá theo dõi radar không chớp mắt.

Lúc radar hoạt động lần nữa, phụ tá quên cả hét lên. Gã ngơ ngác lầm bầm: “Thì ra là đi về phía Nam... Lệch quá xa...”

Phụ tá vô thức vung tay lên: “Chỉ cần đi tới chỗ ngoặt này, là có thể trở lại lộ trình ban đầu...”

Ngay khi gã định thần lại và phấn khích muốn thông báo cho tàu trưởng, thân tàu rung lắc dữ dội.

Tiếp theo chính là tiếng kêu sợ hãi của các đồng nghiệp.

Gã dò hỏi thông qua bộ đàm mới biết, cơn chấn động tối hôm trước quả thực chỉ phá hỏng một cabin, nhưng các cabin khác đều ẩn chứa hư hại dưới các mức độ khác nhau, mắt thường rất khó phát hiện.

Nếu sóng không quá lớn thì sẽ không thành vấn đề.

Song khi gặp phải những đợt sóng lớn, như đợt vừa rồi, thì tất cả đều xuất hiện.

Tàu...

Sắp chìm.

Tiếng chuông cảnh báo kéo dài tròn một phút, mang theo cảm giác lưu vong chạy trốn.

Không thể ở trên tàu được nữa, xuống biển mới có một chút hy vọng sống. Mọi người nhất định phải tránh xa tàu lớn càng sớm càng tốt, không được chậm trễ một giây phút nào.

Đoàn thủy thủ chạy vội tới khu sinh hoạt chung, ở đó có xuồng cứu sinh.

Vốn dĩ trên tàu có hai chiếc, nhưng nửa đầu năm nay một chiếc bị hỏng, thuyền trưởng liên tục nói sẽ thay thế song ông lại quên mất. Những người khác cũng không nhớ ra đêr nhắc nhở.

Tuyến đường này đã chạy nhiều lần mà không có vấn đề gì, họ đã chủ quan rồi.

May mắn thay, các đồng nghiệp đã không chạy trốn, một chiếc xuồng cứu sinh có thể ngồi đủ.

Còn người ngoài thêm vào thì không quản được.

Vì vậy, từ khi xuồng cứu sinh xuống biển đến khi các thuyền viên mặc áo phao ngồi vào, mọi việc đều bình an vô sự, không xảy ra xô xát đánh nhau.

Chú Triệu bị ông lão đánh ngất xỉu nhét lên xuồng cứu sinh, không lo được Giao Bạch.

Ông lão đã sớm nhìn ra mối quan hệ giữa chú và Giao Bạch không giống như những gì thể hiện với thế giới bên ngoài, nể tình là cộng sự nhiều năm mới không bỏ mặc chú, hoặc có lẽ mang theo chú là chuyện dễ như bỡn, xem như tích đức cho chính mình và đứa cháu trai chưa ra đời.

Giao Bạch không còn sức lực gì, không chen được lên. Tề Tử Chí và Lễ Giác cũng không thể.

Ba người hoặc là bị thương quá nặng, hoặc là tay trói gà không chặt, bởi vậy nên có cảnh tượng bọn họ ngồi trên boong tàu, nhìn xuồng cứu sinh đi xa.



“Xong...” Lễ Giác trừng lớn đôi mắt trống rỗng.

Tề Tử Chí ôm cậu ta vào lòng, toàn bộ lời an ủi nghẹn vỡ tan nơi cổ họng.

Gió biển trên boong cuốn lấy tiếng khóc của Lễ Giác.

Giao Bạch sờ sợi dây chuyền trên cổ cách lớp quần áo và siết chặt. Đám người kia còn có thể mang chú Triệu đi cùng, thế là được rồi.

Đối với cậu, kết quả đắm tàu vừa bất ngờ vừa là chuyện trong dự liệu.

Giao Bạch nheo mắt nhìn trời biển nối liền nhau, nhìn hồi lâu đến đau mắt. Cậu đứng dậy, quay người đi vào cabin tìm áo phao.

Một lát sau, Giao Bạch có cảm giác ghê tởm như bị người ta bóp mặt, bóp miệng, ép buộc đổ vào một thùng máu chó lớn đặc sệt.

Bởi vì hai chiếc áo phao mà cậu liều chút sức lực cuối cùng, trăm đắng nghìn cay mới tìm thấy.

Đã bị Tề Tử Chí đoạt đi cả rồi.

Mạnh mẽ cướp đi, còn cho cậu một dao.

Chính là con dao kia, tối hôm qua ông đây róc thịt nát để xử lý vết thương cho anh ta.

Giao Bạch chẳng buồn chửi bậy, cũng không muốn nôn. Cậu ôm phần bụng đang chảy máu và ngồi phịch dưới đất, nhìn chằm chằm Tề Tử Chí mặc áo phao cho Lễ Giác.

Giờ phút này, tàu đang chìm dần.

Những con chim biển bay lướt qua boong tàu, vẫy đôi cánh chất chồng vết thương, trong mỏ phát ra tiếng kêu khó nghe.

“Anh cả, anh lại đi tìm thêm một cái nữa đi.” Lễ Giác nắm lấy chiếc áo, thở hồng hộc, “Giao Bạch thì sao? Anh ấy không có áo phao thì phải làm sao bây giờ?”

Tề Tử Chí kiểm tra xem áo phao của em trai đã được mặc tử tế hay chưa.

“Anh cả!” Lễ Giác run rẩy, “Chúng ta không thể bỏ anh ấy lại!”

Gương mặt băng vải vụn của Tề Tử Chí đau nhói từng cơn: “Tiểu Giác, không phải em vẫn luôn hỏi tại sao anh bắt cóc cậu ta à?”

Lễ Giác vô thức bịt tai không muốn nghe, anh cả lại cương quyết kéo tay cậu ta xuống, gằn từng chữ: “Nhà họ Tề có thể có ngày hôm nay, công lao đầu tiên do cậu ta đóng góp.”

Tề Tử Chí không có thời gian kể chậm rãi, anh chỉ nói mấy điểm mấu chốt.

Lễ Giác nghe một phần là bên tai đã vang ong ong: “Tại sao lại như vậy... Tại sao lại như vậy...”

Tề Tử Chí cầm lấy chiếc áo phao lành lặn cuối cùng trên tàu. Trong khoảnh khắc đó, anh liếc nhìn người thanh niên vẫn ngồi cách đó không xa, dùng đôi mắt đỏ hoe bình tĩnh nhìn anh.

Không khỏi sửng sốt.

Sau đó là cảm giác quái dị không cách nào hình dung.

Tại sao bình tĩnh như thế? Giống như... Thượng Đế đang nhìn sự xấu xí của nhân loại.

Cảm xúc mơ hồ vừa dâng trào của Tề Tử Chí mới đã bị cơn tức giận chất chứa trong suy nghĩ của anh đè xuống. Anh không nhìn người thanh niên nữa.

Nếu anh lại nhìn thêm, sẽ trông thấy một thứ khác biệt.

Đó là nỗi phẫn hận muốn cắn đứt một miếng thịt của anh.

Tề Tử Chí khoác áo phao trên tàu, kéo em trai đưa tới trước lan can: “Nhảy!”

Lễ Giác khóc lóc lắc đầu: “Không... Em không... Giao Bạch còn ở trên tàu... Anh cả... Anh ấy chảy máu, tại sao anh...”

Tề Tử Chí cắn răng bế em trai lên, ném phao cứu sinh và cậu ta cùng xuống biển.

“Giao Bạch —— “

Lễ Giác sặc nước. Cậu ta khàn giọng hô một tiếng, sau đó bị anh cả vừa nhảy xuống đẩy nằm úp trên phao cứu sinh.

Tề Tử Chí muốn đẩy em trai đi, song anh cảm ứng được điều gì đó, ngoái đầu ngước nhìn.

Một bóng người cao gầy đang nằm bên lan can.

Một cánh tay buông thõng, máu giữa kẽ ngón tay nhỏ xuống tí tách, bị gió biển thổi bay.

Tề Tử Chí biết vị trí của mình sẽ không bị dính máu, song anh cảm thấy trên mặt có một giọt, ngay trên miếng vải băng.

Máu rất nóng.

Vết thương dưới miếng vải như đang bỏng rát.

Tề Tử Chí đột nhiên quay đầu, bóng dáng mờ nhạt đẩy em trai rời đi có vài phần hốt hoảng.

Trên tàu chỉ còn dư lại một mình Giao Bạch.

Giao Bạch nhanh chóng sơ cứu vết thương trên bụng rồi tùy tiện nằm xuống bất động một chỗ. Trước kia cậu bảo Tề Tử Chí là mình không biết bơi, đó là giả, cậu biết, hơn nữa còn không tệ.

Nhưng bây giờ cậu mà xuống nước, hoạt động một lát là sẽ chìm xuống.

Không còn sức nữa.

Giao Bạch nhìn độ sinh động của Tề Tử Chí và Lễ Giác, người sau không thay đổi, người trước kẹt ở 49.

Ngủ trước đi. Giao Bạch không chịu được nữa mà nhắm mắt lại.

Đau bụng quá, mẹ kiếp.

Phải viết xuống một dao này, nhớ kỹ...

Lễ Giác lênh đênh trên biển, khát khao sống sót khiến cậu ta nhanh chóng không còn tâm tư lo lắng cho Giao Bạch. Cậu ta liều mạng bám theo anh cả.

Không biết qua bao lâu, Lễ Giác hít thở yếu ớt, nói: “Anh cả, em không ổn rồi.”

Tề Tử Chí cũng không ổn, nhưng anh có ý chí chống đỡ, chỉ cần lên bờ là sẽ nghênh đón cuộc sống hoàn toàn mới. Anh còn muốn quay về Nam Thành để điều tra rõ ràng cái chết của Tiểu Sương.

“Kiên trì thêm chút nữa, đừng ngủ, Tiểu Giác...” Tề Tử Chí không ngừng kêu gào bên tai em trai.

Lễ Giác choáng váng lên tiếng.

Ban ngày trôi qua, đêm đen đến, và ánh sáng của bầu trời một lần nữa xé tan bóng tối.

Tề Tử Chí mang em trai lênh đênh trên biển mấy chục tiếng, một bóng đen xuất hiện trong tầm nhìn lờ mờ của anh.

Là tàu.

“Có tàu, Tiểu Giác... Có tàu tới đây!” Tề Tử Chí động cử động cánh tay cứng ngắc cởi áo khoác ra, nắm lấy nó bằng những ngón tay ngâm nước trắng bệch, giơ cao, dùng hết sức vung lên.

Nước biển trên áo bắn tung tóe, kèm theo tiếng chạy ầm ầm của con tàu, như một bản nhạc hy vọng.

Kẻ tới là một con tàu đen.

Trên tàu toàn là những tên phạm pháp sống dựa vào nghề cướp giật.

Nhưng con tàu không đi vượt qua hai người cầu cứu, mà nó ngừng lại.

Vì vài ngày trước, khi họ đang đánh cướp một con tàu buôn bất ngờ bị lạc ở vùng biển sâu, con gái tàu trưởng vừa ý một người đàn ông Trung Quốc, khăng khăng đòi gả cho y.

Bây giờ người đàn ông Trung Quốc ấy yêu cầu thả thang, cách phát âm tiếng Anh rất trôi chảy và tiêu chuẩn, hiển nhiên y đã sống ở Anh nhiều năm.

“A Lận!” Tề Tử Chí thấy rõ người đang bơi về phía mình.

Tề Lận để tóc hơi dài, trên tai đeo một hàng khuyên tai, nước biển đánh vào gương mặt tối tăm của y. Đôi mắt đã lâu không ngủ ngon của y đầy tơ máu.

“Lên tàu trước đã.” Tề Lận vươn tay đi kéo anh cả, tay còn lại muốn duỗi về phía người đang cúi đầu cạnh anh, nhưng lại khựng giữa không trung. Y đột ngột hỏi, “Em ấy đâu?”

Máu cung cấp cho não Tề Tử Chí không đủ, tay chân cũng đông cứng: “Cái gì?”

Tề Lận nhìn anh bằng ánh mắt quỷ dị: “Anh cả, Giao Bạch mà anh bắt cóc đâu?”

Tề Tử Chí còn chưa nói hết thì trên thuyền vang lên tiếng la của con gái, là một cô gái người Anh có thân hình tuyệt vời, mái tóc vàng và đôi mắt xanh.

Cùng lúc đó, cô kêu gọi một số người của cha mình nhảy xuống cứu người.

Tề Lận vừa lên thuyền liền lặp lại câu hỏi trên biển.

Tề Tử Chí ho khan.

“Anh... Anh hai...” Lễ Giác quấn chăn bên cạnh run giọng nói, “Giao Bạch vẫn đang trên tàu chở hàng. Con tàu hư hại vài cabin và chìm xuống, chỉ có một chiếc xuồng cứu sinh, bị nhóm thuyền viên dùng mất, không đưa chúng em đi...”

“Chỉ... Chỉ có hai cái áo phao, em và anh cả, hai người chúng em... Giao Bạch không có... Anh ấy còn bị thương, anh ấy bị thương suốt, làm sao đây, anh ấy phải làm sao...”

Lễ Giác nói năng lộn xộn.

Tề Lận nhìn anh cả rồi nhìn người thiếu niên mà anh cả đã nhiều lần nhắc đến nhưng chính y lần đầu gặp mặt. Y nghĩ đến một khả năng. Vừa muốn khóc vừa muốn cười, song lại không thể biểu cảm gì, khóe môi cứng ngắc.

“Anh cả, sai rồi.” Tề Lận vò tóc mình hồi lâu, “Chúng ta nghĩ sai rồi.”

Tề Tử Chí nghe không hiểu: “Cái gì?”

Tề Lận lấy ra một vật từ trong túi áo gió dài, mở ra và hỏi thiếu niên: “Cậu biết nó không?”

Lễ Giác khẽ lắc đầu. Cậu vô thức nhìn sang anh cả, vừa nhìn chợt sững sờ: “Anh cả...?”

Tề Tử Chí trừng khối ngọc bội kia như gặp quỷ, anh rất quen thuộc với nó.

Mỗi đứa trẻ họ Tề đều có.

“Đây là đồ của Giao Bạch.” Tề Lận nói việc mà chỉ anh cả y mới nghe hiểu.

Tề Tử Chí bật thốt lên: “Không thể nào!”

Tề Lận không thuyết phục anh cả vào lúc này, y có chuyện quan trọng hơn phải làm. Tề Lận đặt ngọc bội xuống rồi đứng dậy đi tìm cô gái người Anh, yêu cầu cô dẫn mình đi buồng lái.

Dọc đường, anh nói cho cô gái rằng, em trai mình vẫn chưa được tìm thấy.

Cô gái rất nhiệt tình, vội hỏi lái chính: “Gần đây có con tàu nào không?”

“Radar không phát hiện ra.” Lái chính là một ông chú có râu quai nón, tính tình cũng tạm được, “Có những lúc radar không phát hiện ra.”

“Tề, anh đã nghe thấy chưa, chiếc tàu có em trai anh vẫn có thể...”

Tề Lận không nghe cô gái nói hết đã bỏ đi. Khi y trông thấy anh trai mình ôm lấy thiếu niên kia, như thể ôm lấy hy vọng và vận may cuối cùng, cánh cửa khống chế cảm xúc trong lòng y lập tức mở ra.

“Anh đã biết rồi, còn ôm cậu ta làm gì?” Tề Lận sải bước đi tới, âm trầm gào thét.

Tề Tử Chí chỉ vào Lễ Giác, kiên định nói: “A Lận, em sai rồi, Tiểu Giác mới là em trai của chúng ta.”

Tề Lận phát hiện ngọc bội được đeo trên cổ thiếu niên, hô hấp thoáng chốc bạo loạn. Y giật lại ngọc bội, xoay người một quyền đấm anh cả.

Lúc trước anh cả tra ra thiếu niên này từng sống ở cô nhi viện Trường Ninh và nhận được sự trợ giúp của nhà họ Tề, chỉ bằng dính líu này đã nhận định luôn, nóng lòng víu chặt lấy lực lượng mới trong sinh mệnh không buông. Y từng khuyên nhủ mấy lần, nhưng anh cả vẫn giữ vững quan điểm của mình.

Y không thể làm gì khác hơn là tự mình đi đến quê nhà thiếu niên để xác nhận.

Có thu hoạch, cũng mạo hiểm tra xét mấy lần, liên tục xác nhận, song khi y rốt cuộc hội hợp với anh cả...

“Tuổi tác...” Tề Tử Chí đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cả khuôn mặt xám xịt sống lại, “Tuổi tác không đúng!”

“Năm ấy Giao Bạch lén chạy khỏi cô nhi viện ra ngoài chơi. Hồi em ấy bị mang đi, mẹ nuôi hiếm muộn, trong nhà cần một đứa con. Bọn họ sợ người nhà Giao Bạch tìm thấy em ấy nên sẽ không đăng ký cho em ấy theo ngày sinh trên mặt ngọc bội.” Tề Lận cười nhạo, “Báo tăng thêm một tuổi, thực ra em ấy cũng mới mười tám thôi.”

Ngọn lửa trong mắt Tề Tử Chí tức khắc dập tắt: “Không thể nào...”

“Không thể nào, loại người như vậy sao có thể là con cháu họ Tề được. Cậu ta hại Tiểu Sương, cậu ta chắc chắn không phải em trai của chúng ta...” Tề Tử Chí hộc ra một búng máu lớn, “Tiểu Giác mới là... Tiểu Giác mới là...”

Tề Lận ngắm sương mù bay ngoài khơi. Mái tóc ướt sũng bị y hất ra sau, giọt nước cuối đuôi tóc thấm đẫm bả vai và phần lưng không dày rộng được giống anh cả y.

Mức độ anh cả bài xích Giao Bạch nhiều hơn y tưởng.

Suốt một tuần này, y đã chuẩn bị tâm lý xong xuôi, chỉ chờ tận mắt nhìn thấy Giao Bạch để làm thí nghiệm, xem tâm lý của mình có đủ mạnh hay không.

Lễ Giác cuối cùng cũng thoát khỏi nỗi bàng hoàng, cậu ta cuống quít bò tới: “Anh hai, sao anh lại muốn đánh anh cả chứ, chân và mặt của anh ấy...”

Đôi mắt đỏ ngầu của Tề Tử Chí chợt mở lớn: “A Lận, Tiểu Giác còn giúp anh băng bó vết thương. Nếu không nhờ em ấy, anh đã chết từ tối đêm ba mươi rồi.”

Lễ Giác chớp mắt: “Không phải em đâu anh, là Giao Bạch giúp anh đấy. Em không kể cho anh biết à?” Cậu ta cắn môi, hổ thẹn ảo não bật khóc thành tiếng, “Em quên mất, em đã quá mệt mỏi nên quên nói. Là Giao Bạch, đều là anh ấy xử lý vết thương cho anh. Em sợ, em vốn cũng chẳng dám nhìn... Vì để anh sống tiếp, anh ấy còn không ngừng khích lệ anh...”

Tề Tử Chí không nhúc nhích.

Có thứ gì đó từ sâu trong cổ họng dâng lên, anh phun ra, một phần máu bắn tứ tung xung quanh, một phần từ không trung rơi xuống khắp mặt anh.

Cả thế giới biến thành màu đỏ như màu máu.

Màu sắc giống hệt chất lỏng chảy ra từ bụng người thanh niên kia.

Lễ Giác hoảng hồn, bàn tay kéo áo gió của Tề Lận: “Anh hai, anh mau xem anh cả... Anh ấy sao thế này...”

Tề Lận tát cậu ta một cái: “Ai là anh hai của cậu, cút xa một chút!”

༶•┈┈୨୧┈┈•༶

Lời của editor: Tới rồi, tới rồi. Chờ mãi ~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bye Bye

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook