Chương 73
Tây Tây Đặc
13/07/2024
Giao Bạch hoài nghi mình bị người pha chế hãm hại, cậu uống ly kia xong càng lâu thì càng dâng trào, bụng nóng ran, trên người đổ mồ hôi rất nhiều, áo phông ướt đẫm.
Có cảm giác giống người phàm nuốt nhầm viên tẩy tủy đan, sắp thoát thai hoán cốt, phi thăng đến giới tu chân.
Ăn xong mì lạnh, súc miệng rồi uống nước mật ong, Giao Bạch vẫn thấy khó chịu, cậu nằm ở ghế sau xe, mồ hôi dày đặc chảy ra trên trán, lau đi lại có.
“Bạch Bạch, trong rượu em uống không có thuốc đấy chứ?” Chương Chẩm lo âu nói, “Hay đi thẳng tới bệnh viện rút máu xét nghiệm, kiểm tra thử xem.”
Anh đã thay đổi định vị dẫn đường, hoàn toàn thuộc phái hành động.
“Không cần đâu.” Giao Bạch nghiêng đầu, phần mặt kề trên ghế da ẩm ướt vô cùng, “Em hiểu rất rõ tình cảnh của mình, chỉ là uống say thôi.”
Chương Chẩm đang định khuyên nhủ thì ghế sau vang lên một giọng nói nhuốm mệt mỏi, “Trong rượu bị bỏ thêm ít đồ chơi nhỏ kiểu thuốc kích thích, vỏ đại não khá sinh động, sự trao đổi chất cũng hơi loạn, phải uống nhiều nước và ăn hoa quả.”
“Anh ba va chạm với nhiều thứ.” Lúc này Chương Chẩm an tâm hẳn, “Bạch Bạch, chúng ta nghe anh ba, trở về uống nhiều nước, ăn nhiều hoa quả.”
Giao Bạch liếc sang bên cạnh.
Thích Dĩ Lạo day thái dương: “Khi còn trẻ có nếm thử.”
Giao Bạch chà chà, lão biến thái, anh chụp lồng rồi mà còn dám hưng phấn, không sợ loảng xoảng loảng xoảng va chết à?
Chẳng lẽ,
Thời trẻ còn chưa khóa lại? Nuôi thả?
“Tính khí của một người không phải mãi mãi bất biến, nó sẽ thay đổi theo tuổi tác và kinh nghiệm. Lúc chưa đến độ tuổi của em bây giờ, chú từng có quãng thời gian khá điên cuồng, tận hưởng khoái cảm ngột ngạt khi đánh thức mọi dục vọng rồi bóp nghẹt chúng trong nháy mắt.” Thích Dĩ Lạo thở dài bên tai Giao Bạch.
“...” Giao Bạch tưởng tượng hình ảnh công tử quyền quý giàu có mặc áo sơ mi trắng ngồi trên bàn sách, miệng ngậm điếu thuốc, đầu ngón tay gảy gảy chìa khóa bé, hắn đưa lưng về phía một vùng nắng vàng, chân giẫm lên bàn, mắt khép hờ ngửa đầu ra sau, rít điếu thuốc một cách phóng túng nhưng không kém phần tao nhã. Trong khoảnh khắc làn khói bay lên, hắn mở lồng kim loại ra, đánh thức chim tước trong lồng, chờ khi nó muốn bay lại khoá nó vào, sau đó mở ra rồi lại khoá lại, tự mình ngược mình điên điên khùng khùng.
Mũi nóng lên, Giao Bạch nhanh chóng che đi, cọ cọ.
Trong mắt Thích Dĩ Lạo ẩn chứa ít ghét bỏ được bao phủ bởi vỏ ngoài dung túng. Hắn ngồi trở lại, cánh tay vắt ngang trên thành ghế, tư thái lười biếng: “Bất luận hành hạ, đau khổ, hay là những tội lỗi khác, sau khi em vượt qua, chúng nó đều thành của cải của em, có thể cho em bài học, nhớ lâu, tự cảnh giác và không còn chủ quan nữa.”
Giày da không nhẹ không nặng mà đụng vào giày thể thao của chàng trai trẻ: “Hiểu chưa?”
“Hiểu rồi, về sau tôi không uống rượu nữa.” Giao Bạch nhận ra không thể nói trước kẻo bước không qua nên bèn đổi giọng, “Cố gắng uống càng ít càng tốt.”
Giao Bạch vặn chai nước khoáng uống ừng ực vài hớp lớn. Cánh cửa ngăn chặn dòng cảm xúc ngập tràn dường như bị men rượu nổ tung, mọi thứ vốn bị cậu khóa chặt bên trong đều muốn chạy ra ngoài.
Bao gồm cậu sống dưới bóng tối của mợ bao lâu, cậu đã chết, tái sinh, làm người chơi, kiếm độ sinh động, mọi phàn nàn cà khịa đối với vận mệnh đối với trợ thủ, đối với máu chó thời xưa,... Tất cả đều sắp kìm nén không nổi.
Thần trí Giao Bạch bị thiêu cháy, cậu mê man mơ màng, không chú ý tới Chương Chẩm đang nhìn qua gương chiếu hậu.
Chương Chẩm lại nhìn.
Một ánh mắt quét tới, anh tập trung chuyên tâm vào việc lái xe.
Một lát sau, suy nghĩ của Chương Chẩm lần nữa phân tán, bầu không khí giữa anh ba và Bạch Bạch hơi... Dính sền sệt.
Tại sao trước đây anh không phát hiện ra nhỉ?
Chương Chẩm gõ gõ bàn tay gác lên vô lăng, đã nửa năm rồi, thời gian cũng không ngắn, có lẽ anh đã sớm phát hiện ra vào một thời điểm nào đó nhưng không nghĩ nhiều. Anh theo hướng dẫn đi tới sân bay, giao thông dần trở nên tắc nghẽn.
Khi xe dừng lại, Chương Chẩm lau mồ hôi trên lòng bàn tay và lặng lẽ thở dài. Anh ba cho Bạch Bạch thường trú ở Lan Mặc Phủ, có thể nói là suy xét đến tình nghĩa anh em giữa anh và Bạch Bạch nên mới chăm sóc quan tâm.
Thế chuyện cả năm nay anh ba không thay người thì sao? Ý nghĩa đằng sau hiện tượng hiếm gặp này là vô cùng rõ ràng.
Tối nay, ý nghĩa ấy càng trực tiếp biểu hiện ra ngoài.
Anh ba chạy tới ra mặt vì Bạch Bạch, đánh nhau với Thẩm Ký vì em ấy...
Đủ rồi, vậy là đủ rồi.
Đủ để chứng minh rằng, anh ba không chỉ xem Bạch Bạch như một người em người cháu có chất giọng khá ổn, đọc sách không tệ, có thể dùng một thời gian dài, căn bản hắn sẽ không giấu giếm tâm tư của mình.
Đề bài mà anh ba đưa ra khó mà cũng không khó, hắn đã viết đáp án ở ngay bên cạnh, còn tiết lộ một phần nhỏ của quá trình giải đề.
Chỉ thiếu chính miệng nói ra từng chữ bên tai Giao Bạch.
Sau khi Chương Chẩm hao phí hết tế bào não, chiếc xe vẫn mắc kẹt. Anh che giấu nỗi niềm khiếp sợ phức tạp trong lòng, ngoái đầu ra sau: “Bạch Bạch, con đường này tắc lắm, nếu không em đừng ra sân bay nữa, để anh cho người đi đón anh em họ Úc.”
“Cứ đi đi, em đã đồng ý rồi.” Giao Bạch vén áo phông lên, lộ ra phần bụng trắng nõn nà. Hơi lạnh từ điều hòa lập tức nhào tới, cậu rùng cả mình, thoải mái duỗi chân.
Thích Dĩ Lạo đang xem điện thoại, không buồn nâng mắt: “A Chẩm, tắt điều hòa.”
“Tắt điều hòa?” Giao Bạch ngồi thẳng dậy, “Sẽ nóng chết mất!”
Chương Chẩm tắt điều hòa, giọng nói xen lẫn trong tiếng dẫn đường, chững chạc và êm dịu: “Em toát nhiều mồ hôi mà còn vén quần áo thì không thể ngồi điều hòa được, hóng gió tự nhiên đi. Khi xe khởi động sẽ có gió.”
Giao Bạch định tranh luận, đột nhiên sau gáy truyền đến hơi lạnh, cậu theo bản năng lùi ra sau, giữ cảm giác mát mẻ ấy giữa da thịt và ghế ngồi.
Thích Dĩ Lạo mơn trớn làn da cổ của chàng trai, mịn màng, như một miếng đậu phụ đã được luộc, chín mọng, trắng mềm.
Không bao lâu sau, đầu ngón tay của hắn nóng lên, bị chê, nên hắn rút về.
Giữa cử chỉ không hề có sự bố thí và trịch thượng của người địa vị cao, chỉ có tự nhiên và tùy ý.
Giống như ăn cơm uống nước.
Chương Chẩm ngồi ghế tài xế với sắc mặt đen thui. Anh trì độn, bình thường không giỏi quan sát chi tiết nhỏ nhặt trong cuộc sống hằng ngày, thường là đại não sẽ tự động ngăn chặn và bỏ qua chúng, bây giờ anh xem xét có chủ đích.
Thì...
Không nhìn nổi.
Không, là anh muốn đấm anh ba.
Nhưng không được, đó là phạm thượng. Huống chi nếu anh và anh ba tung quyền cước, Bạch Bạch sẽ đứng ở bên nào?
Bạch Bạch sẽ khó xử.
Chương Chẩm rối rắm một đường đến sân bay. Anh xuống xe, trong lúc đợi anh em họ Úc, anh tiến vào nhóm chat nói chuyện với các anh em.
Nói xong chính sự liền tìm hiểu xem bọn họ có phát hiện ra sự dính nhớp giữa anh ba và Bạch Bạch không.
Kết quả là nhận được dấu chấm lửng đầy màn hình.
Chương:?
– Anh Chẩm, bọn em chờ anh hỏi, tới độ muốn đánh anh luôn.
– Aiz, anh Chẩm đã dạy tao hiểu một đạo lý, chờ đợi là chuyện khó khăn nhất trên thế giới.
– Tao còn sợ anh Chẩm mù mắt cả đời cơ.
– Ai mà không thế chứ, tao còn đi bái Phật kìa.
– Nửa đầu năm anh Chẩm đã mở mắt ra rồi, tao thắng cược, các anh em, tao phải xuất phát đi Nam Thành làm một vụ lớn đây, nhiều việc lắm. Không cần lắm lời nữa, phải chuyển khoản thì tự giác chút.
– Đệt, tao cược nửa cuối năm, tháng Bảy là được rồi, còn thiếu khoảng mười ngày.
...
– Có phải là chỉ mỗi mình tao cược ba năm sau?
– Chỉ mỗi mày.
– Chỉ mỗi mày, đồ đần.
...
Chương Chẩm lướt lịch sử trò chuyện, mặt đen như đáy nồi, hóa ra ai nấy đều biết cả, còn lừa anh để cá cược, cược xem tên có mắt như mù là anh bao giờ tỉnh ra.
Không đúng, anh không phải kẻ có mắt như mù cuối cùng, còn có Bạch Bạch. Bạch Bạch cũng thế.
Trong đầu Chương Chẩm hiện ra thái độ của Bạch Bạch khi anh ba chạm vào cậu, anh lại không dám chắc.
Hành khách lục tục đi ngang qua, mang đến mang đi ồn ào khắp chốn. Những ánh mắt ngạc nhiên liếc nhìn người đàn ông bên cửa xe.
Người trong cuộc lại đang lén nhìn cửa sổ của ghế sau, hai vị bên trong là người quan trọng nhất trong cuộc đời anh, không biết họ đang làm gì, anh không nhìn thấy gì nên dễ suy nghĩ lung tung.
Chương Chẩm có ngoại hình đẹp, dân tập võ, không làm ẩu làm càn, có địa vị thân phận. Anh khá nổi danh trên bảng xếp hạng đàn ông độc thân cao quý ở Tây Thành, cả nam lẫn nữ thuộc xã hội thượng lưu đều lấy lòng anh, nhưng anh không tiếp nhận bất kỳ cảm tình nào.
Chưa từng ăn thịt heo, chỉ là bị ấn đầu xem một chút khi các anh em xem heo chạy thôi.
Về tình yêu ấy.
Bây giờ cơ bản có thể xác định rằng anh ba thích Bạch Bạch, thế nhưng,
—— Giữa thích và yêu có một khoảng cách, giữa yêu và tình yêu đích thực thì còn càng cách nhau núi sông trời trăng.
Kém xa.
Chương Chẩm quyết định trước tiên không đánh rắn động cỏ, anh muốn quan sát một phen, xác định được suy nghĩ của Bạch Bạch mới phản ứng lại.
Giả sử nhé,
Giả sử anh ba và Bạch Bạch là anh có tình em có ý, vậy chẳng phải là anh...
Trong nhóm chat đang tag Chương Chẩm.
– Anh Chẩm đâu? @Chương, phỏng vấn một chút, em trai tôi thành chị ba của tôi, cảm giác thế nào?
Đại não Chương Chẩm đứng máy, cảm giác thế nào? Không thể nói.
– Thương thay anh Chẩm, anh Chẩm thật sự là người vô tội.
– Vẫn độc thân, mà phải ngồi trên núi thức ăn cho chó.
– Đừng nói nữa.
Tập thể nhóm độc thân lâu năm im lặng.
Chương Chẩm vuốt mặt, nhắc nhở họ đừng lấy chuyện này ra đùa giỡn, vẫn chưa chắc chắn hoàn toàn đâu.
– Anh Chẩm, anh tưởng chúng em ngốc à.
– Lịch sử chat cũng phải xóa sạch ấy chứ.
– Dưa của Thích gia, dù anh cho bọn em mượn lá gan, bọn em cũng chỉ dám chảy nước miếng trong nhóm chat chứ không dám ăn thật.
Chương Chẩm nghe thấy tiếng xôn xao bèn chuyển mắt từ màn hình điện thoại sang hướng đó, tay gõ gõ lên cửa sổ ghế sau, “Bạch Bạch, hai anh em nhà họ Úc đi ra rồi.”
Giao Bạch đang tụng kinh.
Lúc này, cậu từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới đều tỏa nhiệt, mà lão biến thái còn muốn cậu làm chuyện này,
Phật Tổ từ bi, thiên địa bất nhân dĩ vạn vật vi sô cẩu(1), @&¥^@¥...
(1) Trích từ Đạo Đức Kinh, nghĩa là “Trời đất bất nhân, coi vạn vật như chó rơm“.
“Không tụng nữa!” Giao Bạch cáu gắt, nói không tụng là không tụng, miệng còn ngậm chặt, đôi mắt bị thuốc kích thích đốt đỏ ửng đang trợn tròn.
“Mèo rừng nhỏ,“ Thích Dĩ Lạo cong ngón tay búng khẽ lên vầng trán mướt mồ hôi của cậu, “Đi xuống đi.”
Giao Bạch vẫn nhìn hắn chằm chằm.
“Ngốc nghếch.” Thích Dĩ Lạo mở cửa xe bên cậu ra, “Đi đi, đi gặp bạn bè của em.”
Giao Bạch choáng váng xuống xe, quên cả khom lưng, một giây trước khi đầu cậu va vào nóc xe, một bàn tay che lên, giữ chặt sau gáy cậu rồi nhẹ nhàng đẩy cậu ra khỏi xe.
Chân chạm đất, Giao Bạch hít thở không khí oi bức. Cậu đưa tay gãi sau đầu một chốc, rồi lại gãi thêm một chốc, cậu luồn đầu ngón tay vào trong tóc, xoa da đầu và túm lấy một nắm tóc.
“Qua Qua —— “
Cách đó không xa, Úc Hưởng chạy như bay về phía Giao Bạch, mặc kệ anh trai với một nhóm hành khách đang đánh giá họ.
Cơ thể mềm mại thơm tho dường như đang bay lên, hóa thành một con chim nhạn trở về nhà.
Úc Hưởng chạy tới, ánh sáng kích động trong mắt biến mất. Tại sao cổ và mặt Qua Qua đỏ hết lên thế, đôi mắt còn ướt át như vậy, áo phông cũng nhàu nhĩ. Ánh mắt thậm chí hơi rã rời.
Có phải là do người ngồi ở ghế sau chiếc xe kia gây ra?
Úc Hưởng bắt đầu gặm móng tay.
Ba lô trên vai sắp trượt xuống dưới được nâng lên, kèm theo một giọng nói trầm thấp: “Cậu ấy uống rượu.”
Hai mắt Úc Hưởng lại sáng lên, cậu ta định chạy tiếp thì bị anh mình túm lấy.
“Tiểu Hưởng, vết thương trên chân em còn chưa lành hẳn đâu, bước đi cẩn thận.” Úc Lĩnh một tay kéo vali, một tay túm cổ áo của cậu ta, mặc cậu ta bay nhảy giãy giụa thế nào cũng không thoát ra được.
Hô hấp Úc Hưởng trở nên dồn dập: “Không cần anh lo, em chỉ muốn đi tìm Qua Qua thôi!”
“Cậu ấy ở phía trước.” Úc Lĩnh nói, “Em mà chạy nữa, ngày mai vết thương ở chân nghiêm trọng hơn, em cũng chỉ có thể ở trong khách sạn, không đi được đâu hết.”
Úc Hưởng lập tức an phận.
Anh em nhà họ Úc cùng nhau xuất hiện trước mặt Giao Bạch. Thân là một người làm công, phản ứng đầu tiên của cậu là, lần trước bị bọn họ bắt cóc chạy, tám người bạn tốt của cậu chẳng ai tiến vào nhóm, lần này đã vào hai người, sáu người còn lại cũng sắp rồi.
Giao Bạch nhận thức vô cùng rõ ràng rằng nhiệm vụ là ưu tiên hàng đầu của cậu, lúc mới xuyên là như vậy, và bây giờ cũng là như vậy.
Những thứ khác đều xếp sau.
Bởi vì,
Sống sót là gốc rễ của mọi thứ. Không có mạng thì chẳng có gì cả.
Thông báo bạn tốt online đã đến rồi.
Avatar con kiến sáng lên, độ sinh động là 39.7.
Chương Chẩm, Lễ Giác và Thẩm Nhi An đều đứng giữa 49 đến 49.99, chờ một cơ hội vượt 50.
Về phần Sầm Cảnh Mạt, lần đầu gặp gỡ trong xe ô tô năm ngoái là 20 có lẻ, hiện tại trong lúc vô tình đã nhận được 28.88.
Chỉ có Thích Dĩ Lạo thấp nhất.
Giao Bạch đứng ngả người dựa ra sau, vết thương cũ ở xương cụt đè lên cửa kính sau của ô tô.
Lão biến thái à lão biến thái, cho tôi độ sinh động đi, để tôi hoàn thành nhiệm vụ trước đã.
Làm xong rồi, tôi mới có thể...
Giao Bạch chợt nhớ tới điều kiện mà cậu đàm phán với trợ thủ nhỏ ở bệnh viện năm ngoái với thân phận người chơi khi nhân cơ hội linh hồn rời khỏi thân thể, sắc mặt trở nên rất khó tả.
“Trợ thủ nhỏ, điều kiện lúc trước tôi đưa ra có mục lựa chọn hủy bỏ không?”
[Không.]
Giao Bạch: “...”
Mịa sao có cảm giác bê đá đập chân mình thế nhỉ.
Năm ngoái cậu nào biết năm nay... Trên con đường phía trước có một hạt giống nhỏ, không biết nó có thể nảy mầm không, nếu nảy mầm phát triển sẽ nở hoa gì kết quả gì, quả có mùi vị gì, liệu nó có độc không. Quá rắc rối, quá phiền phức.
Thôi.
Giao Bạch không tựa xương đuôi vào cửa sổ xe nữa. Cậu chậm rãi từ tốn thẳng người dậy, đứng ngay ngắn, ánh mắt kiên định.
Làm nhiệm vụ trước đi, cậu phải sống sót.
“Qua Qua, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau kể từ đêm tết ông Công ông Táo năm ngoái.”
Giao Bạch nghe Úc Hưởng ấm ức, nhìn cậu ta bẹt miệng, không khỏi lườm một cái: “Hết nấu cháo điện thoại đến gọi video.”
“Cái đó không tính.” Úc Hưởng sụt sịt, anh cậu ta nói không sai, Qua Qua quả thực đã uống rượu, trên người có mùi rượu. Cậu ta mè nheo nói, “Tôi muốn ôm anh.”
Giao Bạch còn chưa đáp, Chương Chẩm đã chen một câu: “Lên xe trước đi.”
Úc Hưởng trừng anh với ánh mắt muốn giết chết anh.
Chương Chẩm mặc kệ, nhìn về phía cậu cả họ Úc, anh có tâm cảnh anh hùng thưởng thức lẫn nhau, muốn luận bàn kết bạn, đáng tiếc bọn họ đều có chủ, lúc lợi ích không giao nhau thì vẫn có thể gật đầu chào hỏi như bây giờ.
Nhưng một khi ông chủ hai bên gặp xung đột lợi ích, bọn họ sẽ là kẻ thù.
Thương trường thay đổi trong nháy mắt. Bất kỳ liên kết nào trong cái giới đó đều không kiên cố vĩnh viễn.
Chương Chẩm hỏi: “Anh Úc, các anh theo chúng tôi ở khách sạn nhé?”
Úc Lĩnh gật đầu.
Giao Bạch liếc con kiến, nó nâng dậy nửa thân trên, đôi chân mảnh khảnh khuỵu xuống chống mặt đất, hai chiếc càng lớn dựng đứng giữa không trung.
Điều này làm Giao Bạch bối rối, không phải là bầu không khí trước mắt rất tốt à, tại sao con kiến lại chuyển sang hình thức chiến đấu rồi?
Úc Lĩnh cảm nhận được uy hiếp từ Chương Chẩm?
Giao Bạch liếc Úc Lĩnh qua khóe mắt, phát hiện tầm nhìn của đối phương hướng về phía sau cậu. Cậu xoay đầu, cửa sổ hàng ghế sau hạ xuống, lộ ra bóng dáng của Thích Dĩ Lạo.
Bầu không khí hài hòa của một giây trước đã thay đổi.
Giao Bạch đứng cạnh cửa xe tránh ra một chút, cho Úc Lĩnh nhìn đủ.
Úc Lĩnh đã thu hồi ánh mắt rồi nhìn cậu.
Tư duy của Giao Bạch bị ngâm trương phềnh trong cồn và thuốc kích thích, hồi lâu sau cậu mới nhớ ra một chuyện. Úc Lĩnh nói thời trẻ hắn và Thích Dĩ Lạo liên hệ nhau mấy lần, Thích Dĩ Lạo biết rõ lai lịch của hắn.
Thế tức là, Thích Dĩ Lạo đã từng đi lính?
“Trước đây hai anh có quen biết nhau à?” Giao Bạch đến gần cửa sổ xe cố ý hỏi, cậu muốn nghe Thích Dĩ Lạo bổ sung thêm chi tiết về thông tin cơ sở của Úc Lĩnh.
“Cũng không tính.” Thích Dĩ Lạo dường như chìm vào trong hồi ức, chân mày khẽ động, “Sức khỏe của chú thuở thiếu thời không tốt lắm, bị gia đình đưa đi tiếp nhận một đợt huấn luyện đặc thù, gặp cậu Úc ở đó, về sau còn tham gia vài nhiệm vụ với thân phận trợ giúp đặc biệt.”
Giao Bạch nói thầm: “Người kinh doanh như anh mà biết nhiều thật.” Nhưng đây cũng là tính chất chung của nhóm công trong truyện tranh máu chó, văn võ song toàn.
“Chờ đến độ tuổi của tôi, em sẽ chỉ biết nhiều chứ không ít.” Thích Dĩ Lạo vỗ bàn tay cậu khoác lên cửa sổ xe hai lần.
Giao Bạch toét miệng, cái cóc khô, cậu sẽ chỉ là một bác sĩ xuất sắc.
Úc Hưởng đằng sau chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà trừng anh trai mình, sao anh không giải thích với Qua Qua hả, nhìn đi, đợt thiện cảm này bị người khác đoạt mất rồi!
Úc Lĩnh chậm rãi thở ra một hơi nặng nề.
Giao Bạch không quay đầu lại, không biết Úc Hưởng đang thúc giục Úc Lĩnh, cậu chỉ thấy ảnh đại diện của hai người bạn tốt đều đang biến hóa.
Thân kiến hoàn toàn thẳng đứng, phần bụng có những sợi lông nhỏ thưa thớt nhô ra, toàn thân màu nâu sáng bóng đầy hung dữ.
Hệt một vị vua kiến sống sót sau nhiều cuộc chiến.
Con mèo hạ thấp người, đầu rũ xuống, cái cổ tả tơi bị sợi sắt mảnh kéo ra sau, một đôi con ngươi màu vàng kim hơi nheo lại, giống như đang nhìn xuống con kiến, vô cùng khinh bỉ.
Nhưng móng vuốt của nó đã lộ ra hoàn toàn, cái đuôi vừa dẹt vừa thẳng.
Một mèo một kiến như tướng quân hai đội, giao đấu cách không, đằng sau chúng nó không có lính tốt, chỉ hai đứa nó, sống chết trong nháy mắt.
Làm khán giả duy nhất, Giao Bạch hơi lúng túng.
Nếu sau đó hai phe ở trong cùng một không gian chật hẹp, cậu sẽ lúng túng chết mất.
Cũng may anh em họ Úc ngồi xe vệ sĩ của nhà họ Thích, họ cùng nhóm Giao Bạch lần lượt đến khách sạn. Anh em họ Úc thuê một căn phòng, ở tầng bốn.
Úc Hưởng không lên tầng bốn, cậu ta ở miết trong phòng Giao Bạch tại tầng một, mãi đến tận nửa đêm về sáng mới rời khỏi.
Nếu không phải Úc Lĩnh đến gọi cậu ta, cũng uy hiếp cảnh cáo cậu ta điều gì đó, hơn nữa tâm trạng rất xấu viết ngay trên mặt Giao Bạch, sợ rằng cậu ta sẽ khóc lóc om sòm lăn qua lộn lại để ở lại qua đêm.
Giao Bạch tiễn hai anh em họ Úc rồi nằm bất động trên thảm, thuốc kích thích đã pha loãng rất nhiều, cậu bơ phờ thậm chí còn hậm hực.
Đây là tác dụng phụ.
Giao Bạch nhìn đèn chùm trên đỉnh đầu với sắc mặt mệt mỏi. Cậu có thù báo thù, có ân trả ân, từng món nợ vướng mắc trong quyển sổ đều phải trả hoặc đòi lại. Thù hận và ân huệ đều được nhân đôi nhân ba.
Nhưng cậu tát Thẩm chó già hai cái, đòi một món nợ cũng chỉ đến thế.
Quả nhiên, biện pháp tốt nhất để đối phó với phân chính là tránh xa.
Thẩm Ký buồn nôn hơn mợ cậu nhiều.
Khi đối phó với mợ, cậu đánh giằng co “Bà để tôi chịu khổ một lần, tôi trả bà một lần”, từng đợt từng đợt một. Cách này đặt trên đầu Thẩm Ký thì lại vô vị.
Quá tốn thời gian.
Dù sao kiếp trước cậu chỉ cần đòi nợ mợ là được, không sốt ruột, từ từ sẽ đến, nhưng đời này số người làm cậu chịu khổ không chỉ một, cậu nào có thời gian rảnh rỗi dây dưa lằng nhằng.
Giao Bạch nằm nghiêng, tay chân co cuộn lại.
Cậu vốn muốn tìm cơ hội đòi nợ bắt quỳ xuống, nhưng giờ cậu đã đổi ý, vẫn nên chờ Thẩm Ký đi tới kết cục của truyện tranh rồi nói sau.
Đến lúc ấy, một ngày nào đó tiết trời sáng sủa và tâm trạng cậu tốt, chưa biết chừng cậu có thể tự tới tận nơi, chuyển cái ghế đẩu ngồi một bên và đọc cho Thẩm Ký nghe tình hình ở Nam Thành, về vẻ phong quang của Thẩm thị.
Điều này cũng có một vấn đề,
Đến lúc đó, có lẽ cậu đã quên mất Thẩm Ký là ai, con mẹ nó ai sẽ nhớ một đống phân trong thời gian dài như vậy chứ.
Dường như Giao Bạch thật sự ngửi thấy mùi thối, cảm thấy buồn nôn.
Dưa leo già Thẩm Ký thậm chí đổ cái chết của bà lão kia lên đầu cậu.
Gì mà không rời khỏi Nam Thành tới đây tìm cậu thì sẽ không đến mức không được gặp mẹ lần cuối, nhất định phải trả thù cậu, đánh chết cậu. Cười chết mất, chính mình không biết xấu hổ tới Bắc Thành, bị ông đây mắng chửi như thế cũng muốn đến, còn đập phá sân của Thích Dĩ Lạo, gọi một đám du côn chặn đường Thích Dĩ Lạo, dẫn người xách súng xông vào quán bar, gây ra chiến trận lớn như vậy, chỉ lo người khác không biết Nam Thẩm Tây Thích đối đầu. Còn trách ông đây nữa, quả thực là tên dở hơi đầu óc đặt nhầm chỗ.
Mẹ kiếp ông đây vô tội đấy.
Hận thù mà Thẩm Ký dành cho cậu giống hệt kẻ ngốc Tề Tử Chí coi cái chết của Tề Sương và sự sụp đổ của nhà họ Tề thành lỗi của cậu.
Những cảm xúc tiêu cực trong lòng Giao Bạch dồn lên cổ họng, cậu hít sâu vài hơi.
Hai tên kia đều là người chết. Đốt giấy đi.
Giao Bạch gọi điện cho Chương Chẩm. Chỉ chốc lát sau, chậu than và tiền giấy được đưa đến trước mặt cậu. Cậu dỡ tung tiền giấy ra và đốt từng tờ một, bấy giờ mới thoải mái chút.
Người sống không tính toán với người chết.
Giao Bạch ngồi xổm trước chậu than, ánh lửa bập bùng soi rọi sự u ám nơi đáy mắt cậu.
“Bạch Bạch, em...” Chương Chẩm trông coi hồi lâu, không nhịn được hỏi, “Đốt vàng mã cho ai đấy?”
“Hai người thuộc cõi âm.” Giao Bạch xoa xoa tay với chậu than, ngày hè nhưng cậu lạnh thấu xương, “Anh này, hai nhà Thích Thẩm có dính dáng lợi ích sâu không?”
Chương Chẩm lắc đầu: “Không sâu.”
Thấy Giao Bạch vẫn đang chờ đoạn kế tiếp, anh bèn nhiều lời vài câu: “Thế hệ trước sâu, thế hệ này chủ yếu là để cho thế giới bên ngoài xem, anh ba cũng quen rồi.”
“Mười năm qua hai nhà không có bất kỳ dự án hợp tác nào, nhà họ Thích không cần dựa dẫm nhà họ Thẩm, anh ba sẽ càng không lưu lại nhược điểm cho Thẩm Ký tìm.” Chương Chẩm tưởng Giao Bạch lo lắng nhà họ Thích bị nhà họ Thẩm đánh đổ, an ủi nói, “Yên tâm đi.”
Giao Bạch nở nụ cười, vậy thì tốt.
Thực ra ngẫm lại cũng đúng.
Trong “Gãy Cánh”, Thẩm Nhi An soán vị, Thẩm thị gặp chuyện, song nhà họ Thích không chịu bất luận ảnh hưởng gì, chỉ không tranh giành với Thẩm Nhi An thôi.
Giao Bạch không ngủ mấy thì trời đã sáng.
Úc Hưởng kéo Úc Lĩnh đến gọi cậu đi ăn sáng, còn ồn ào nói ban ngày ở Bắc Thành nên chơi ở đâu, muốn cậu làm hướng dẫn viên du lịch.
Giao Bạch ngồi trong nhà ăn của khách sạn, miệng ngậm nửa miếng sủi cảo hấp, giọng lúng búng: “Từ lúc tôi tới đây trời mưa suốt, hôm qua mới trời quang mây tạnh, không ra ngoài chơi bao giờ.”
“Đúng dịp, chúng ta đi với nhau nhé!” Úc Hưởng vô cùng phấn khởi.
Giao Bạch liếc Thích Dĩ Lạo ở bên cạnh.
Thích Dĩ ăn gần xong, lấy khăn giấy lau môi, sau đó thu dọn vỏ trứng vỡ và nước ép dưa hấu trước bàn Giao Bạch, cuối cùng cười nói: “Tiểu Bạch, chú phải về Tây Thành giải quyết một vài chuyện vụn vặt, em ở lại đây chơi với bọn họ đi.”
Giao Bạch nhướng mày: “Được.”
Thích Dĩ Lạo kéo ghế đứng dậy, hắn giơ một cánh tay lên, dùng mấy ngón tay vân vê sợi tóc vểnh lên của chàng trai rồi vuốt xuôi xuống: “Chơi đủ rồi thì quay về.”
Giao Bạch như bị nghẹn sủi cảo hấp, ho khan vài tiếng. Cậu phất phất tay, dáng vẻ thiếu kiên nhẫn: “Đi đi, đi đi.”
Xong lại nhỏ giọng nói: “Cẩn thận chút, chú ý an toàn, nên lui thì lui, đừng ham chiến, liên lạc bằng điện thoại.”
Thích Dĩ Lạo bật cười: “Trẻ con dong dài...”
“Không làm người khác yêu thích đúng không, biết rồi biết rồi.” Giao Bạch tiếp một câu.
Thích Dĩ Lạo dừng lại, bàn tay lớn xoa xoa đỉnh đầu của người trẻ tuổi, lấy đi một chút hơi ấm và mùi hương của cậu.
Giao Bạch dõi theo Thích Dĩ Lạo rời đi, trong lúc đó giao tiếp bằng ánh mắt với Chương Chẩm đang vội vã chạy tới nhà ăn. Khi quay đầu lại, cậu mới phát hiện trên bàn rất yên tĩnh.
Úc Hưởng gặm móng tay loạn xạ, Úc Lĩnh ngồi đoan chính.
Con kiến chán nản ủ rũ, chân nhỏ xíu ỉu xìu.
Tinh thần Giao Bạch không tốt, cậu không có ý định khuấy động bầu không khí ở hiện trường.
Thích Dĩ Lạo để lại một nhóm người trông nom Giao Bạch, tất cả đều là những người ưu tú, trong đó có cả người cậu quen, Thích Nhị.
Giao Bạch cùng hai anh em họ Úc du ngoạn Bắc Thành, chủ yếu là các điểm tham quan trong nhà, cậu không tham gia vào các trò ngoài trời, chỉ tìm một chỗ để ngồi.
Lúc nghỉ ngơi, Giao Bạch lướt tin. Thời đại internet, đến cậu ông trời cũng không thể một tay che trời.
Tin tức lão phu nhân nhà họ Thẩm qua đời được tiết lộ ra ngoài, Thẩm thị rung chuyển.
Các nền tảng lớn không dám đăng, nhưng nền tảng xó xỉnh thì dám. Giao Bạch lục ra được một ít bài thảo luận hướng gió.
— Hai vị Nam Thẩm Tây Thích cụng rượu ở quán bar vì tranh đoạt một mỹ nhân hiếm có, ai đứng đến cuối cùng có thể ôm mỹ nhân về. Vị họ Thẩm kia không thua nổi nên quán bar máu chảy thành sông.
Cay mắt.
Giao Bạch lật qua lật lại, thấy được bài phân tích có nhiệt độ cao nhất.
— Hai nhà có mối quan hệ thân thiết rất nhiều năm, vẫn luôn duy trì sự cân bằng mà các gia tộc khác ước ao lại không thể đánh vỡ. Bây giờ sự cân bằng biến mất, nút thắt nằm ở lão phu nhân. Cái chết của bà ta có liên quan tới nhà họ Thích.
Đằng sau là mười điều tự cho là chứng cứ.
Giao Bạch không đọc, người người đều tưởng xem ti vi đọc tiểu thuyết truyện tranh là có thể biết rõ những chuyện xấu của giới nhà giàu.
Mà không biết rằng, đó chỉ là một góc nhỏ của tảng băng chìm.
Giao Bạch nhận trà xanh đá từ Úc Hưởng, miệng mới nhấp một ngụm liền phun ra ngoài.
Độ sinh động của Sầm Cảnh Mạt tăng rồi! Xông thẳng tới trị số của Úc Lĩnh!
Trong lòng Giao Bạch tràn ngập “đậu má“. Cậu cực kỳ nghi ngờ Sầm Cảnh Mạt ăn dưa ăn ra hứng thú.
Không chỉ là thái độ của Úc Lĩnh đối với cậu, mà chuyện hai nhà Thẩm Thích đối lập đoạn tuyệt vì cậu theo một ý nghĩa nào đó, cũng sẽ dẫn đến việc Sầm Cảnh Mạt thấy hứng thú về cậu.
Giao Bạch một lời khó nói hết, độ sinh động của Sầm Cảnh Mạt và Lễ Giác dành cho cậu đều là gián tiếp. Hai người họ chung một hình thức, vậy nhất định phải đi con đường nguyên tác thôi, nếu đây không phải duyên phận thì nói không thông.
“Qua Qua, trà xanh uống không ngon à?” Úc Hưởng thò đầu chảy mồ hôi ròng ròng lại gần.
“Ngon chứ.” Giao Bạch nói xong uống thêm một hớp lớn, dạ dày lành lạnh, “Ban nãy tôi đang suy nghĩ ấy mà.”
Một chai trà xanh được đưa tới, trên đỉnh đầu vang lên tiếng nói nhỏ: “Đây là nhiệt độ bình thường.”
Giao Bạch ngước mắt.
Úc Lĩnh bỏ chai trà xanh kia vào trong lòng cậu, trên chiếc cằm rắn chắc có ít râu, môi hơi khô: “Đừng uống quá nhiều đá.”
“Đúng đúng đúng.” Úc Hưởng vội vã, “Qua Qua, anh uống cái anh tôi đưa cho anh đi.”
Giao Bạch không trả lời, cậu lia nhanh qua vết thương do dao chém trên cánh tay của Úc Lĩnh.
Đó là vết thương lưu lại khi Úc Lĩnh cắt thịt hết lần này đến lần khác để cậu uống máu vào năm ngoái cậu bị Úc Hưởng chuốc thuốc.
Thời gian đã biến nó thành một con rết.
Dường như trong miệng Giao Bạch vẫn còn dòng máu nóng đó, nơi chóp mũi toàn mùi gỉ sắt. Cậu thò tay vào trong cổ áo móc ra sợi dây chuyền, nhưng lần mò mãi cũng không thấy mối nối: “Tai Nhỏ, cậu giúp tháo nó xuống đi.”
Đồ uống trong tay Úc Hưởng lắc lư một lúc rồi rơi xuống đất, ùng ục đổ ra ngoài. Cậu ta bật phắt dậy khỏi băng ghế đá, rít gào: “Không tháo!”
“Tôi biết đây là kiện phụ của Thiên tinh A, tương đương với đường sinh mệnh của hai anh em các cậu, kiện chủ ở chỗ anh cậu.” Giao Bạch không nhìn Úc Lĩnh, cậu kéo Úc Hưởng đến bên cạnh mình, “Năm ngoái nhờ có nó mà tôi mới có thể được tìm thấy, nếu không tôi đã sớm bị cá gặm nát ở biển sâu mênh mông rồi.”
Úc Hưởng vội vàng nói: “Vậy anh cứ tiếp tục đeo thôi, lần tới còn có thể...”
“Xí, chắc chắn anh sẽ không gặp nạn nữa đâu.” Úc Hưởng đổi giọng, “Anh đại nạn không chết, về sau sẽ bình an tuyệt đối, đại phú đại quý.”
Nghe những lời này lần thứ hai, Giao Bạch vẫn rất thoải mái, cậu trêu chọc: “Cho nên tôi giữ lại cũng vô ích thôi.”
Úc Hưởng: “...”
Món quà tặng đi bị trả lại, Úc Hưởng rất không vui. Cậu ta muốn nổi giận, nhưng cậu ta mà nổi giận thì Qua Qua sẽ không vui.
Úc Hưởng cảm nhận được quyết tâm của bạn mình, cậu ta hu hu: “Tôi chưa dùng tới.”
Giao Bạch quay lưng lại: “Cởi ra đi.”
Úc Lĩnh đang làm việc cho nhà họ Sầm, vì vậy Úc Hưởng đương nhiên bị liên lụy, không chừng lúc nào đó sẽ gặp nguy hiểm, vẫn nên trả kiện phụ của Thiên tinh A cho bọn họ mới được.
Có ngón tay chạm vào cổ cậu, khớp ngón tay thô ráp mạnh mẽ, không phải Úc Hưởng mà là Úc Lĩnh.
Con kiến đang biểu diễn “Ma lực tình yêu xoay vòng vòng(2)” với cậu.
(2) Là lời bài hát “Điện giật 触电” phát hành năm 1999, khá nổi tiếng với giai điệu bắt tai thường được dùng cho các video hài hước trên douyin.
Ghế đá ở Thủy cung quá lạnh, Giao Bạch mặc áo chống nắng vào, cũng kéo khẩu trang trên cằm lên.
Cậu làm xong những động tác này mà dây chuyền vẫn chưa được tháo xuống.
Tốc độ quá chậm, lề mề.
Giao Bạch không quay đầu lại, cậu tóm lấy bàn tay sau gáy, gõ gõ cổ tay của đối phương để cảnh cáo.
Thứ chạm đến không phải làn da mà là một miếng vải buộc chặt, hơi ẩm ướt.
Đó là băng gạc.
Giao Bạch nhớ lại cảnh tượng tương ứng, rồi nhìn con kiến ngượng ngùng che mặt, câm nín.
Kiện phụ Thiên tinh A đeo trên cổ Giao Bạch hơn nửa năm, cuối cùng vẫn trở về người Úc Hưởng.
Ràng buộc với hai anh em họ Úc có thể được thu hồi rồi.
Nhóm ba người Giao Bạch ở thủy cung giết thời gian, cứ thế xem hết biểu diễn mỹ nhân ngư và cá heo xong mới đi.
Lúc đó trời đã tối, bọn họ tản bộ ở phố ăn vặt, gặp Ớt Nhỏ Khương Yên —— không đội tóc giả dài cũng không mặc váy đỏ hay đi giày cao gót, mà chỉ áo phông quần đùi đơn giản, chân xỏ dép tông, cầm một que kem trong tay, vừa đi vừa ăn, lắc lư lắc lư.
Giao Bạch cầm một xiên nấm sò nướng, đối mặt trực diện với Khương Yên.
Khương Yên ném lại một tiếng “đậu má” rồi bỏ chạy.
Phố ăn vặt gà bay chó chạy, người ngã ngựa đổ, tiếng kêu ca chửi rủa vang khắp nơi.
“Qua Qua, ai thế?” Úc Hưởng cắn xiên thịt dê, miệng đầy dầu. Cậu ta mở to mắt ngó hướng Giao Bạch đang nhìn, với sự tò mò con nít trên khuôn mặt.
Giao Bạch hoảng hốt: “Không biết.”
Ảo giác sao?
Hơn nửa tiếng sau, bụng Giao Bạch trở nên tròn trịa, và ảo giác của cậu lại xuất hiện.
Chẳng qua lần này là Ớt Nhỏ phiên bản cay nồng, trang bị đầy đủ.
“Ông xã ơi ~” Khương Yên vừa tới liền cho Giao Bạch một cái ôm, kèm thêm một tiếng “chụt“.
Úc Hưởng muốn la lên nhưng Giao Bạch kịp thời dùng xiên thịt dê chặn miệng cậu ta, cũng cho Úc Lĩnh một ánh mắt nhắc nhở, trên phố lớn đấy, đừng để em trai anh mất khống chế.
Úc Lĩnh dẫn Úc Hưởng đến một nơi khác, cưỡng ép đưa đi.
Giao Bạch lấy tay lau dấu môi đỏ trên mặt: “Ban nãy anh chạy làm gì?”
“Không trang điểm nên không có mặt mũi gặp người khác.” Khương Yên khoác vai cậu, nở nụ cười quyến rũ tươi rói.
Giao Bạch: “...”
Giao Bạch không muốn nói với Khương Yên một chữ nào về chuyện mà người pha chế đã kể, không cần thiết phải trò chuyện sâu.
Trừ phi Khương Yên chủ động chia sẻ với cậu.
Có rất nhiều người trên đường, ai nấy đều nhìn Khương Yên, anh ta quá chói mắt.
Còn có vài người đàn ông cọ xát một cách vô tình hay cố ý.
Giao Bạch kéo Khương Yên không thèm để ý đến một góc, hỏi anh ta có ăn nấm sò không.
“Tôi không ăn chay.” Khương Yên quấn sợi tóc dài bên tai quanh ngón tay vài vòng rồi buông ra, bờ môi đỏ mọng nhướng lên, “Nhưng tôi nhất định phải ăn cậu.”
“Tôi còn muốn ăn chậm rãi, từng miếng một.” Khương Yên liếm môi.
“Ăn đi, đừng cợt nhả nữa.” Giao Bạch ném nấm sò cho anh ta.
Khương Yên cười lớn dựa vào người Giao Bạch, ngậm một miếng nấm sò và cắn xuống: “Gã thô lỗ đi cùng cậu đâu đâu?”
Giao Bạch không hề ngạc nhiên khi Khương Yên hỏi thăm về Úc Lĩnh: “Nhìn trúng à?”
“Ừm hừ.” Khương Yên hào phóng thừa nhận, “Anh ta rất nam tính, vóc dáng cũng cực kỳ tuyệt vời. Anh ta có thể cân được rất nhiều kiểu đồng phục của tôi. Tôi muốn chơi đồng phục play với anh ta.”
Giao Bạch chỉ tay: “Kia kìa.”
“Chờ nhé.” Khương Yên ăn hết một xiên nấm sò rồi đi, sau đó vác gương mặt bí xị “Gặp được một khách hàng, nhưng lại bị đánh bại trong nháy mắt” trở về, nói là không dụ dỗ được.
“Dựa theo vô số kinh nghiệm trải nghiệm đàn ông của tôi, loại đàn ông sống sót từ nơi giết chóc lại khá đơn thuần về mặt tình cảm, niềm yêu thích có thể khơi dậy mong muốn bảo vệ động vật nhỏ ở anh ta.” Khương Yên liếc mắt đưa tình, có ẩn ý.
Giao Bạch không tiếp lời, cậu không muốn sự mập mờ này.
Độ sinh động của mỗi bạn tốt đều là hứng thú, nhưng vẫn có điểm không giống nhau, thông qua quá trình tiếp xúc sẽ nảy sinh những thứ khác. Như Úc Lĩnh, thứ sinh sôi ở hắn chính là thiện cảm.
“Giao Tiểu Bạch, bây giờ tôi vẫn chưa trả được hai triệu mà cậu cho tôi mượn.” Khương Yên bỗng nói.
“Vậy để sau.” Giao Bạch cười cười.
Khương Yên nhìn thẳng vào cậu: “Tình yêu ơi, chúng ta đi thuê phòng đi.”
Giao Bạch chuẩn bị đi ra khỏi góc tới quầy hàng ban nãy mua thêm ít xiên nướng: “...”
“Thử xem nha, dù sao cậu cũng không lỗ.” Khương Yên ôm eo cậu, “Ở độ tuổi này cậu nên thử nghiệm nhiều.”
Giao Bạch liếc thấy thứ gì đó, lời từ chối chợt bẻ ngoặt đi, cậu cười rộ lên: “Được thôi, thế thì thử xem.”
Nơi bóng tối, Thích Nhị cấp tốc gọi điện tới độ tay run cả lên, giọng nói còn run dữ dội hơn: “Anh, anh Chẩm, cậu Bạch muốn thử với Khương Yên.”
Chương Chẩm đứng trên hành lang bên ngoài phòng họp, anh ba đã họp mấy tiếng mà vẫn chưa xong, đầu óc anh choáng váng: “Thử cái gì?”
“Cái kia.” Thích Nhị chú ý tình hình bên cậu chủ nhỏ Giao Bạch.
Chương Chẩm xoa bóp cần cổ mỏi nhừ, xương cốt kêu răng rắc: “Cái kia là cái gì?”
Thích Nhị: “...” Sao anh Chẩm cứ ngây thơ như vậy nhỉ! Vội chết mất!
Anh ta khẽ cắn răng, cho một đoạn b-box mà mình cảm thấy hay ho ngay tại chỗ.
“Bùm cheng tùng bùm bạch bạch phạch phạch... Bùm tùng phù phù phập phập bùm phạch phạch...”
Có cảm giác giống người phàm nuốt nhầm viên tẩy tủy đan, sắp thoát thai hoán cốt, phi thăng đến giới tu chân.
Ăn xong mì lạnh, súc miệng rồi uống nước mật ong, Giao Bạch vẫn thấy khó chịu, cậu nằm ở ghế sau xe, mồ hôi dày đặc chảy ra trên trán, lau đi lại có.
“Bạch Bạch, trong rượu em uống không có thuốc đấy chứ?” Chương Chẩm lo âu nói, “Hay đi thẳng tới bệnh viện rút máu xét nghiệm, kiểm tra thử xem.”
Anh đã thay đổi định vị dẫn đường, hoàn toàn thuộc phái hành động.
“Không cần đâu.” Giao Bạch nghiêng đầu, phần mặt kề trên ghế da ẩm ướt vô cùng, “Em hiểu rất rõ tình cảnh của mình, chỉ là uống say thôi.”
Chương Chẩm đang định khuyên nhủ thì ghế sau vang lên một giọng nói nhuốm mệt mỏi, “Trong rượu bị bỏ thêm ít đồ chơi nhỏ kiểu thuốc kích thích, vỏ đại não khá sinh động, sự trao đổi chất cũng hơi loạn, phải uống nhiều nước và ăn hoa quả.”
“Anh ba va chạm với nhiều thứ.” Lúc này Chương Chẩm an tâm hẳn, “Bạch Bạch, chúng ta nghe anh ba, trở về uống nhiều nước, ăn nhiều hoa quả.”
Giao Bạch liếc sang bên cạnh.
Thích Dĩ Lạo day thái dương: “Khi còn trẻ có nếm thử.”
Giao Bạch chà chà, lão biến thái, anh chụp lồng rồi mà còn dám hưng phấn, không sợ loảng xoảng loảng xoảng va chết à?
Chẳng lẽ,
Thời trẻ còn chưa khóa lại? Nuôi thả?
“Tính khí của một người không phải mãi mãi bất biến, nó sẽ thay đổi theo tuổi tác và kinh nghiệm. Lúc chưa đến độ tuổi của em bây giờ, chú từng có quãng thời gian khá điên cuồng, tận hưởng khoái cảm ngột ngạt khi đánh thức mọi dục vọng rồi bóp nghẹt chúng trong nháy mắt.” Thích Dĩ Lạo thở dài bên tai Giao Bạch.
“...” Giao Bạch tưởng tượng hình ảnh công tử quyền quý giàu có mặc áo sơ mi trắng ngồi trên bàn sách, miệng ngậm điếu thuốc, đầu ngón tay gảy gảy chìa khóa bé, hắn đưa lưng về phía một vùng nắng vàng, chân giẫm lên bàn, mắt khép hờ ngửa đầu ra sau, rít điếu thuốc một cách phóng túng nhưng không kém phần tao nhã. Trong khoảnh khắc làn khói bay lên, hắn mở lồng kim loại ra, đánh thức chim tước trong lồng, chờ khi nó muốn bay lại khoá nó vào, sau đó mở ra rồi lại khoá lại, tự mình ngược mình điên điên khùng khùng.
Mũi nóng lên, Giao Bạch nhanh chóng che đi, cọ cọ.
Trong mắt Thích Dĩ Lạo ẩn chứa ít ghét bỏ được bao phủ bởi vỏ ngoài dung túng. Hắn ngồi trở lại, cánh tay vắt ngang trên thành ghế, tư thái lười biếng: “Bất luận hành hạ, đau khổ, hay là những tội lỗi khác, sau khi em vượt qua, chúng nó đều thành của cải của em, có thể cho em bài học, nhớ lâu, tự cảnh giác và không còn chủ quan nữa.”
Giày da không nhẹ không nặng mà đụng vào giày thể thao của chàng trai trẻ: “Hiểu chưa?”
“Hiểu rồi, về sau tôi không uống rượu nữa.” Giao Bạch nhận ra không thể nói trước kẻo bước không qua nên bèn đổi giọng, “Cố gắng uống càng ít càng tốt.”
Giao Bạch vặn chai nước khoáng uống ừng ực vài hớp lớn. Cánh cửa ngăn chặn dòng cảm xúc ngập tràn dường như bị men rượu nổ tung, mọi thứ vốn bị cậu khóa chặt bên trong đều muốn chạy ra ngoài.
Bao gồm cậu sống dưới bóng tối của mợ bao lâu, cậu đã chết, tái sinh, làm người chơi, kiếm độ sinh động, mọi phàn nàn cà khịa đối với vận mệnh đối với trợ thủ, đối với máu chó thời xưa,... Tất cả đều sắp kìm nén không nổi.
Thần trí Giao Bạch bị thiêu cháy, cậu mê man mơ màng, không chú ý tới Chương Chẩm đang nhìn qua gương chiếu hậu.
Chương Chẩm lại nhìn.
Một ánh mắt quét tới, anh tập trung chuyên tâm vào việc lái xe.
Một lát sau, suy nghĩ của Chương Chẩm lần nữa phân tán, bầu không khí giữa anh ba và Bạch Bạch hơi... Dính sền sệt.
Tại sao trước đây anh không phát hiện ra nhỉ?
Chương Chẩm gõ gõ bàn tay gác lên vô lăng, đã nửa năm rồi, thời gian cũng không ngắn, có lẽ anh đã sớm phát hiện ra vào một thời điểm nào đó nhưng không nghĩ nhiều. Anh theo hướng dẫn đi tới sân bay, giao thông dần trở nên tắc nghẽn.
Khi xe dừng lại, Chương Chẩm lau mồ hôi trên lòng bàn tay và lặng lẽ thở dài. Anh ba cho Bạch Bạch thường trú ở Lan Mặc Phủ, có thể nói là suy xét đến tình nghĩa anh em giữa anh và Bạch Bạch nên mới chăm sóc quan tâm.
Thế chuyện cả năm nay anh ba không thay người thì sao? Ý nghĩa đằng sau hiện tượng hiếm gặp này là vô cùng rõ ràng.
Tối nay, ý nghĩa ấy càng trực tiếp biểu hiện ra ngoài.
Anh ba chạy tới ra mặt vì Bạch Bạch, đánh nhau với Thẩm Ký vì em ấy...
Đủ rồi, vậy là đủ rồi.
Đủ để chứng minh rằng, anh ba không chỉ xem Bạch Bạch như một người em người cháu có chất giọng khá ổn, đọc sách không tệ, có thể dùng một thời gian dài, căn bản hắn sẽ không giấu giếm tâm tư của mình.
Đề bài mà anh ba đưa ra khó mà cũng không khó, hắn đã viết đáp án ở ngay bên cạnh, còn tiết lộ một phần nhỏ của quá trình giải đề.
Chỉ thiếu chính miệng nói ra từng chữ bên tai Giao Bạch.
Sau khi Chương Chẩm hao phí hết tế bào não, chiếc xe vẫn mắc kẹt. Anh che giấu nỗi niềm khiếp sợ phức tạp trong lòng, ngoái đầu ra sau: “Bạch Bạch, con đường này tắc lắm, nếu không em đừng ra sân bay nữa, để anh cho người đi đón anh em họ Úc.”
“Cứ đi đi, em đã đồng ý rồi.” Giao Bạch vén áo phông lên, lộ ra phần bụng trắng nõn nà. Hơi lạnh từ điều hòa lập tức nhào tới, cậu rùng cả mình, thoải mái duỗi chân.
Thích Dĩ Lạo đang xem điện thoại, không buồn nâng mắt: “A Chẩm, tắt điều hòa.”
“Tắt điều hòa?” Giao Bạch ngồi thẳng dậy, “Sẽ nóng chết mất!”
Chương Chẩm tắt điều hòa, giọng nói xen lẫn trong tiếng dẫn đường, chững chạc và êm dịu: “Em toát nhiều mồ hôi mà còn vén quần áo thì không thể ngồi điều hòa được, hóng gió tự nhiên đi. Khi xe khởi động sẽ có gió.”
Giao Bạch định tranh luận, đột nhiên sau gáy truyền đến hơi lạnh, cậu theo bản năng lùi ra sau, giữ cảm giác mát mẻ ấy giữa da thịt và ghế ngồi.
Thích Dĩ Lạo mơn trớn làn da cổ của chàng trai, mịn màng, như một miếng đậu phụ đã được luộc, chín mọng, trắng mềm.
Không bao lâu sau, đầu ngón tay của hắn nóng lên, bị chê, nên hắn rút về.
Giữa cử chỉ không hề có sự bố thí và trịch thượng của người địa vị cao, chỉ có tự nhiên và tùy ý.
Giống như ăn cơm uống nước.
Chương Chẩm ngồi ghế tài xế với sắc mặt đen thui. Anh trì độn, bình thường không giỏi quan sát chi tiết nhỏ nhặt trong cuộc sống hằng ngày, thường là đại não sẽ tự động ngăn chặn và bỏ qua chúng, bây giờ anh xem xét có chủ đích.
Thì...
Không nhìn nổi.
Không, là anh muốn đấm anh ba.
Nhưng không được, đó là phạm thượng. Huống chi nếu anh và anh ba tung quyền cước, Bạch Bạch sẽ đứng ở bên nào?
Bạch Bạch sẽ khó xử.
Chương Chẩm rối rắm một đường đến sân bay. Anh xuống xe, trong lúc đợi anh em họ Úc, anh tiến vào nhóm chat nói chuyện với các anh em.
Nói xong chính sự liền tìm hiểu xem bọn họ có phát hiện ra sự dính nhớp giữa anh ba và Bạch Bạch không.
Kết quả là nhận được dấu chấm lửng đầy màn hình.
Chương:?
– Anh Chẩm, bọn em chờ anh hỏi, tới độ muốn đánh anh luôn.
– Aiz, anh Chẩm đã dạy tao hiểu một đạo lý, chờ đợi là chuyện khó khăn nhất trên thế giới.
– Tao còn sợ anh Chẩm mù mắt cả đời cơ.
– Ai mà không thế chứ, tao còn đi bái Phật kìa.
– Nửa đầu năm anh Chẩm đã mở mắt ra rồi, tao thắng cược, các anh em, tao phải xuất phát đi Nam Thành làm một vụ lớn đây, nhiều việc lắm. Không cần lắm lời nữa, phải chuyển khoản thì tự giác chút.
– Đệt, tao cược nửa cuối năm, tháng Bảy là được rồi, còn thiếu khoảng mười ngày.
...
– Có phải là chỉ mỗi mình tao cược ba năm sau?
– Chỉ mỗi mày.
– Chỉ mỗi mày, đồ đần.
...
Chương Chẩm lướt lịch sử trò chuyện, mặt đen như đáy nồi, hóa ra ai nấy đều biết cả, còn lừa anh để cá cược, cược xem tên có mắt như mù là anh bao giờ tỉnh ra.
Không đúng, anh không phải kẻ có mắt như mù cuối cùng, còn có Bạch Bạch. Bạch Bạch cũng thế.
Trong đầu Chương Chẩm hiện ra thái độ của Bạch Bạch khi anh ba chạm vào cậu, anh lại không dám chắc.
Hành khách lục tục đi ngang qua, mang đến mang đi ồn ào khắp chốn. Những ánh mắt ngạc nhiên liếc nhìn người đàn ông bên cửa xe.
Người trong cuộc lại đang lén nhìn cửa sổ của ghế sau, hai vị bên trong là người quan trọng nhất trong cuộc đời anh, không biết họ đang làm gì, anh không nhìn thấy gì nên dễ suy nghĩ lung tung.
Chương Chẩm có ngoại hình đẹp, dân tập võ, không làm ẩu làm càn, có địa vị thân phận. Anh khá nổi danh trên bảng xếp hạng đàn ông độc thân cao quý ở Tây Thành, cả nam lẫn nữ thuộc xã hội thượng lưu đều lấy lòng anh, nhưng anh không tiếp nhận bất kỳ cảm tình nào.
Chưa từng ăn thịt heo, chỉ là bị ấn đầu xem một chút khi các anh em xem heo chạy thôi.
Về tình yêu ấy.
Bây giờ cơ bản có thể xác định rằng anh ba thích Bạch Bạch, thế nhưng,
—— Giữa thích và yêu có một khoảng cách, giữa yêu và tình yêu đích thực thì còn càng cách nhau núi sông trời trăng.
Kém xa.
Chương Chẩm quyết định trước tiên không đánh rắn động cỏ, anh muốn quan sát một phen, xác định được suy nghĩ của Bạch Bạch mới phản ứng lại.
Giả sử nhé,
Giả sử anh ba và Bạch Bạch là anh có tình em có ý, vậy chẳng phải là anh...
Trong nhóm chat đang tag Chương Chẩm.
– Anh Chẩm đâu? @Chương, phỏng vấn một chút, em trai tôi thành chị ba của tôi, cảm giác thế nào?
Đại não Chương Chẩm đứng máy, cảm giác thế nào? Không thể nói.
– Thương thay anh Chẩm, anh Chẩm thật sự là người vô tội.
– Vẫn độc thân, mà phải ngồi trên núi thức ăn cho chó.
– Đừng nói nữa.
Tập thể nhóm độc thân lâu năm im lặng.
Chương Chẩm vuốt mặt, nhắc nhở họ đừng lấy chuyện này ra đùa giỡn, vẫn chưa chắc chắn hoàn toàn đâu.
– Anh Chẩm, anh tưởng chúng em ngốc à.
– Lịch sử chat cũng phải xóa sạch ấy chứ.
– Dưa của Thích gia, dù anh cho bọn em mượn lá gan, bọn em cũng chỉ dám chảy nước miếng trong nhóm chat chứ không dám ăn thật.
Chương Chẩm nghe thấy tiếng xôn xao bèn chuyển mắt từ màn hình điện thoại sang hướng đó, tay gõ gõ lên cửa sổ ghế sau, “Bạch Bạch, hai anh em nhà họ Úc đi ra rồi.”
Giao Bạch đang tụng kinh.
Lúc này, cậu từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới đều tỏa nhiệt, mà lão biến thái còn muốn cậu làm chuyện này,
Phật Tổ từ bi, thiên địa bất nhân dĩ vạn vật vi sô cẩu(1), @&¥^@¥...
(1) Trích từ Đạo Đức Kinh, nghĩa là “Trời đất bất nhân, coi vạn vật như chó rơm“.
“Không tụng nữa!” Giao Bạch cáu gắt, nói không tụng là không tụng, miệng còn ngậm chặt, đôi mắt bị thuốc kích thích đốt đỏ ửng đang trợn tròn.
“Mèo rừng nhỏ,“ Thích Dĩ Lạo cong ngón tay búng khẽ lên vầng trán mướt mồ hôi của cậu, “Đi xuống đi.”
Giao Bạch vẫn nhìn hắn chằm chằm.
“Ngốc nghếch.” Thích Dĩ Lạo mở cửa xe bên cậu ra, “Đi đi, đi gặp bạn bè của em.”
Giao Bạch choáng váng xuống xe, quên cả khom lưng, một giây trước khi đầu cậu va vào nóc xe, một bàn tay che lên, giữ chặt sau gáy cậu rồi nhẹ nhàng đẩy cậu ra khỏi xe.
Chân chạm đất, Giao Bạch hít thở không khí oi bức. Cậu đưa tay gãi sau đầu một chốc, rồi lại gãi thêm một chốc, cậu luồn đầu ngón tay vào trong tóc, xoa da đầu và túm lấy một nắm tóc.
“Qua Qua —— “
Cách đó không xa, Úc Hưởng chạy như bay về phía Giao Bạch, mặc kệ anh trai với một nhóm hành khách đang đánh giá họ.
Cơ thể mềm mại thơm tho dường như đang bay lên, hóa thành một con chim nhạn trở về nhà.
Úc Hưởng chạy tới, ánh sáng kích động trong mắt biến mất. Tại sao cổ và mặt Qua Qua đỏ hết lên thế, đôi mắt còn ướt át như vậy, áo phông cũng nhàu nhĩ. Ánh mắt thậm chí hơi rã rời.
Có phải là do người ngồi ở ghế sau chiếc xe kia gây ra?
Úc Hưởng bắt đầu gặm móng tay.
Ba lô trên vai sắp trượt xuống dưới được nâng lên, kèm theo một giọng nói trầm thấp: “Cậu ấy uống rượu.”
Hai mắt Úc Hưởng lại sáng lên, cậu ta định chạy tiếp thì bị anh mình túm lấy.
“Tiểu Hưởng, vết thương trên chân em còn chưa lành hẳn đâu, bước đi cẩn thận.” Úc Lĩnh một tay kéo vali, một tay túm cổ áo của cậu ta, mặc cậu ta bay nhảy giãy giụa thế nào cũng không thoát ra được.
Hô hấp Úc Hưởng trở nên dồn dập: “Không cần anh lo, em chỉ muốn đi tìm Qua Qua thôi!”
“Cậu ấy ở phía trước.” Úc Lĩnh nói, “Em mà chạy nữa, ngày mai vết thương ở chân nghiêm trọng hơn, em cũng chỉ có thể ở trong khách sạn, không đi được đâu hết.”
Úc Hưởng lập tức an phận.
Anh em nhà họ Úc cùng nhau xuất hiện trước mặt Giao Bạch. Thân là một người làm công, phản ứng đầu tiên của cậu là, lần trước bị bọn họ bắt cóc chạy, tám người bạn tốt của cậu chẳng ai tiến vào nhóm, lần này đã vào hai người, sáu người còn lại cũng sắp rồi.
Giao Bạch nhận thức vô cùng rõ ràng rằng nhiệm vụ là ưu tiên hàng đầu của cậu, lúc mới xuyên là như vậy, và bây giờ cũng là như vậy.
Những thứ khác đều xếp sau.
Bởi vì,
Sống sót là gốc rễ của mọi thứ. Không có mạng thì chẳng có gì cả.
Thông báo bạn tốt online đã đến rồi.
Avatar con kiến sáng lên, độ sinh động là 39.7.
Chương Chẩm, Lễ Giác và Thẩm Nhi An đều đứng giữa 49 đến 49.99, chờ một cơ hội vượt 50.
Về phần Sầm Cảnh Mạt, lần đầu gặp gỡ trong xe ô tô năm ngoái là 20 có lẻ, hiện tại trong lúc vô tình đã nhận được 28.88.
Chỉ có Thích Dĩ Lạo thấp nhất.
Giao Bạch đứng ngả người dựa ra sau, vết thương cũ ở xương cụt đè lên cửa kính sau của ô tô.
Lão biến thái à lão biến thái, cho tôi độ sinh động đi, để tôi hoàn thành nhiệm vụ trước đã.
Làm xong rồi, tôi mới có thể...
Giao Bạch chợt nhớ tới điều kiện mà cậu đàm phán với trợ thủ nhỏ ở bệnh viện năm ngoái với thân phận người chơi khi nhân cơ hội linh hồn rời khỏi thân thể, sắc mặt trở nên rất khó tả.
“Trợ thủ nhỏ, điều kiện lúc trước tôi đưa ra có mục lựa chọn hủy bỏ không?”
[Không.]
Giao Bạch: “...”
Mịa sao có cảm giác bê đá đập chân mình thế nhỉ.
Năm ngoái cậu nào biết năm nay... Trên con đường phía trước có một hạt giống nhỏ, không biết nó có thể nảy mầm không, nếu nảy mầm phát triển sẽ nở hoa gì kết quả gì, quả có mùi vị gì, liệu nó có độc không. Quá rắc rối, quá phiền phức.
Thôi.
Giao Bạch không tựa xương đuôi vào cửa sổ xe nữa. Cậu chậm rãi từ tốn thẳng người dậy, đứng ngay ngắn, ánh mắt kiên định.
Làm nhiệm vụ trước đi, cậu phải sống sót.
“Qua Qua, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau kể từ đêm tết ông Công ông Táo năm ngoái.”
Giao Bạch nghe Úc Hưởng ấm ức, nhìn cậu ta bẹt miệng, không khỏi lườm một cái: “Hết nấu cháo điện thoại đến gọi video.”
“Cái đó không tính.” Úc Hưởng sụt sịt, anh cậu ta nói không sai, Qua Qua quả thực đã uống rượu, trên người có mùi rượu. Cậu ta mè nheo nói, “Tôi muốn ôm anh.”
Giao Bạch còn chưa đáp, Chương Chẩm đã chen một câu: “Lên xe trước đi.”
Úc Hưởng trừng anh với ánh mắt muốn giết chết anh.
Chương Chẩm mặc kệ, nhìn về phía cậu cả họ Úc, anh có tâm cảnh anh hùng thưởng thức lẫn nhau, muốn luận bàn kết bạn, đáng tiếc bọn họ đều có chủ, lúc lợi ích không giao nhau thì vẫn có thể gật đầu chào hỏi như bây giờ.
Nhưng một khi ông chủ hai bên gặp xung đột lợi ích, bọn họ sẽ là kẻ thù.
Thương trường thay đổi trong nháy mắt. Bất kỳ liên kết nào trong cái giới đó đều không kiên cố vĩnh viễn.
Chương Chẩm hỏi: “Anh Úc, các anh theo chúng tôi ở khách sạn nhé?”
Úc Lĩnh gật đầu.
Giao Bạch liếc con kiến, nó nâng dậy nửa thân trên, đôi chân mảnh khảnh khuỵu xuống chống mặt đất, hai chiếc càng lớn dựng đứng giữa không trung.
Điều này làm Giao Bạch bối rối, không phải là bầu không khí trước mắt rất tốt à, tại sao con kiến lại chuyển sang hình thức chiến đấu rồi?
Úc Lĩnh cảm nhận được uy hiếp từ Chương Chẩm?
Giao Bạch liếc Úc Lĩnh qua khóe mắt, phát hiện tầm nhìn của đối phương hướng về phía sau cậu. Cậu xoay đầu, cửa sổ hàng ghế sau hạ xuống, lộ ra bóng dáng của Thích Dĩ Lạo.
Bầu không khí hài hòa của một giây trước đã thay đổi.
Giao Bạch đứng cạnh cửa xe tránh ra một chút, cho Úc Lĩnh nhìn đủ.
Úc Lĩnh đã thu hồi ánh mắt rồi nhìn cậu.
Tư duy của Giao Bạch bị ngâm trương phềnh trong cồn và thuốc kích thích, hồi lâu sau cậu mới nhớ ra một chuyện. Úc Lĩnh nói thời trẻ hắn và Thích Dĩ Lạo liên hệ nhau mấy lần, Thích Dĩ Lạo biết rõ lai lịch của hắn.
Thế tức là, Thích Dĩ Lạo đã từng đi lính?
“Trước đây hai anh có quen biết nhau à?” Giao Bạch đến gần cửa sổ xe cố ý hỏi, cậu muốn nghe Thích Dĩ Lạo bổ sung thêm chi tiết về thông tin cơ sở của Úc Lĩnh.
“Cũng không tính.” Thích Dĩ Lạo dường như chìm vào trong hồi ức, chân mày khẽ động, “Sức khỏe của chú thuở thiếu thời không tốt lắm, bị gia đình đưa đi tiếp nhận một đợt huấn luyện đặc thù, gặp cậu Úc ở đó, về sau còn tham gia vài nhiệm vụ với thân phận trợ giúp đặc biệt.”
Giao Bạch nói thầm: “Người kinh doanh như anh mà biết nhiều thật.” Nhưng đây cũng là tính chất chung của nhóm công trong truyện tranh máu chó, văn võ song toàn.
“Chờ đến độ tuổi của tôi, em sẽ chỉ biết nhiều chứ không ít.” Thích Dĩ Lạo vỗ bàn tay cậu khoác lên cửa sổ xe hai lần.
Giao Bạch toét miệng, cái cóc khô, cậu sẽ chỉ là một bác sĩ xuất sắc.
Úc Hưởng đằng sau chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà trừng anh trai mình, sao anh không giải thích với Qua Qua hả, nhìn đi, đợt thiện cảm này bị người khác đoạt mất rồi!
Úc Lĩnh chậm rãi thở ra một hơi nặng nề.
Giao Bạch không quay đầu lại, không biết Úc Hưởng đang thúc giục Úc Lĩnh, cậu chỉ thấy ảnh đại diện của hai người bạn tốt đều đang biến hóa.
Thân kiến hoàn toàn thẳng đứng, phần bụng có những sợi lông nhỏ thưa thớt nhô ra, toàn thân màu nâu sáng bóng đầy hung dữ.
Hệt một vị vua kiến sống sót sau nhiều cuộc chiến.
Con mèo hạ thấp người, đầu rũ xuống, cái cổ tả tơi bị sợi sắt mảnh kéo ra sau, một đôi con ngươi màu vàng kim hơi nheo lại, giống như đang nhìn xuống con kiến, vô cùng khinh bỉ.
Nhưng móng vuốt của nó đã lộ ra hoàn toàn, cái đuôi vừa dẹt vừa thẳng.
Một mèo một kiến như tướng quân hai đội, giao đấu cách không, đằng sau chúng nó không có lính tốt, chỉ hai đứa nó, sống chết trong nháy mắt.
Làm khán giả duy nhất, Giao Bạch hơi lúng túng.
Nếu sau đó hai phe ở trong cùng một không gian chật hẹp, cậu sẽ lúng túng chết mất.
Cũng may anh em họ Úc ngồi xe vệ sĩ của nhà họ Thích, họ cùng nhóm Giao Bạch lần lượt đến khách sạn. Anh em họ Úc thuê một căn phòng, ở tầng bốn.
Úc Hưởng không lên tầng bốn, cậu ta ở miết trong phòng Giao Bạch tại tầng một, mãi đến tận nửa đêm về sáng mới rời khỏi.
Nếu không phải Úc Lĩnh đến gọi cậu ta, cũng uy hiếp cảnh cáo cậu ta điều gì đó, hơn nữa tâm trạng rất xấu viết ngay trên mặt Giao Bạch, sợ rằng cậu ta sẽ khóc lóc om sòm lăn qua lộn lại để ở lại qua đêm.
Giao Bạch tiễn hai anh em họ Úc rồi nằm bất động trên thảm, thuốc kích thích đã pha loãng rất nhiều, cậu bơ phờ thậm chí còn hậm hực.
Đây là tác dụng phụ.
Giao Bạch nhìn đèn chùm trên đỉnh đầu với sắc mặt mệt mỏi. Cậu có thù báo thù, có ân trả ân, từng món nợ vướng mắc trong quyển sổ đều phải trả hoặc đòi lại. Thù hận và ân huệ đều được nhân đôi nhân ba.
Nhưng cậu tát Thẩm chó già hai cái, đòi một món nợ cũng chỉ đến thế.
Quả nhiên, biện pháp tốt nhất để đối phó với phân chính là tránh xa.
Thẩm Ký buồn nôn hơn mợ cậu nhiều.
Khi đối phó với mợ, cậu đánh giằng co “Bà để tôi chịu khổ một lần, tôi trả bà một lần”, từng đợt từng đợt một. Cách này đặt trên đầu Thẩm Ký thì lại vô vị.
Quá tốn thời gian.
Dù sao kiếp trước cậu chỉ cần đòi nợ mợ là được, không sốt ruột, từ từ sẽ đến, nhưng đời này số người làm cậu chịu khổ không chỉ một, cậu nào có thời gian rảnh rỗi dây dưa lằng nhằng.
Giao Bạch nằm nghiêng, tay chân co cuộn lại.
Cậu vốn muốn tìm cơ hội đòi nợ bắt quỳ xuống, nhưng giờ cậu đã đổi ý, vẫn nên chờ Thẩm Ký đi tới kết cục của truyện tranh rồi nói sau.
Đến lúc ấy, một ngày nào đó tiết trời sáng sủa và tâm trạng cậu tốt, chưa biết chừng cậu có thể tự tới tận nơi, chuyển cái ghế đẩu ngồi một bên và đọc cho Thẩm Ký nghe tình hình ở Nam Thành, về vẻ phong quang của Thẩm thị.
Điều này cũng có một vấn đề,
Đến lúc đó, có lẽ cậu đã quên mất Thẩm Ký là ai, con mẹ nó ai sẽ nhớ một đống phân trong thời gian dài như vậy chứ.
Dường như Giao Bạch thật sự ngửi thấy mùi thối, cảm thấy buồn nôn.
Dưa leo già Thẩm Ký thậm chí đổ cái chết của bà lão kia lên đầu cậu.
Gì mà không rời khỏi Nam Thành tới đây tìm cậu thì sẽ không đến mức không được gặp mẹ lần cuối, nhất định phải trả thù cậu, đánh chết cậu. Cười chết mất, chính mình không biết xấu hổ tới Bắc Thành, bị ông đây mắng chửi như thế cũng muốn đến, còn đập phá sân của Thích Dĩ Lạo, gọi một đám du côn chặn đường Thích Dĩ Lạo, dẫn người xách súng xông vào quán bar, gây ra chiến trận lớn như vậy, chỉ lo người khác không biết Nam Thẩm Tây Thích đối đầu. Còn trách ông đây nữa, quả thực là tên dở hơi đầu óc đặt nhầm chỗ.
Mẹ kiếp ông đây vô tội đấy.
Hận thù mà Thẩm Ký dành cho cậu giống hệt kẻ ngốc Tề Tử Chí coi cái chết của Tề Sương và sự sụp đổ của nhà họ Tề thành lỗi của cậu.
Những cảm xúc tiêu cực trong lòng Giao Bạch dồn lên cổ họng, cậu hít sâu vài hơi.
Hai tên kia đều là người chết. Đốt giấy đi.
Giao Bạch gọi điện cho Chương Chẩm. Chỉ chốc lát sau, chậu than và tiền giấy được đưa đến trước mặt cậu. Cậu dỡ tung tiền giấy ra và đốt từng tờ một, bấy giờ mới thoải mái chút.
Người sống không tính toán với người chết.
Giao Bạch ngồi xổm trước chậu than, ánh lửa bập bùng soi rọi sự u ám nơi đáy mắt cậu.
“Bạch Bạch, em...” Chương Chẩm trông coi hồi lâu, không nhịn được hỏi, “Đốt vàng mã cho ai đấy?”
“Hai người thuộc cõi âm.” Giao Bạch xoa xoa tay với chậu than, ngày hè nhưng cậu lạnh thấu xương, “Anh này, hai nhà Thích Thẩm có dính dáng lợi ích sâu không?”
Chương Chẩm lắc đầu: “Không sâu.”
Thấy Giao Bạch vẫn đang chờ đoạn kế tiếp, anh bèn nhiều lời vài câu: “Thế hệ trước sâu, thế hệ này chủ yếu là để cho thế giới bên ngoài xem, anh ba cũng quen rồi.”
“Mười năm qua hai nhà không có bất kỳ dự án hợp tác nào, nhà họ Thích không cần dựa dẫm nhà họ Thẩm, anh ba sẽ càng không lưu lại nhược điểm cho Thẩm Ký tìm.” Chương Chẩm tưởng Giao Bạch lo lắng nhà họ Thích bị nhà họ Thẩm đánh đổ, an ủi nói, “Yên tâm đi.”
Giao Bạch nở nụ cười, vậy thì tốt.
Thực ra ngẫm lại cũng đúng.
Trong “Gãy Cánh”, Thẩm Nhi An soán vị, Thẩm thị gặp chuyện, song nhà họ Thích không chịu bất luận ảnh hưởng gì, chỉ không tranh giành với Thẩm Nhi An thôi.
Giao Bạch không ngủ mấy thì trời đã sáng.
Úc Hưởng kéo Úc Lĩnh đến gọi cậu đi ăn sáng, còn ồn ào nói ban ngày ở Bắc Thành nên chơi ở đâu, muốn cậu làm hướng dẫn viên du lịch.
Giao Bạch ngồi trong nhà ăn của khách sạn, miệng ngậm nửa miếng sủi cảo hấp, giọng lúng búng: “Từ lúc tôi tới đây trời mưa suốt, hôm qua mới trời quang mây tạnh, không ra ngoài chơi bao giờ.”
“Đúng dịp, chúng ta đi với nhau nhé!” Úc Hưởng vô cùng phấn khởi.
Giao Bạch liếc Thích Dĩ Lạo ở bên cạnh.
Thích Dĩ ăn gần xong, lấy khăn giấy lau môi, sau đó thu dọn vỏ trứng vỡ và nước ép dưa hấu trước bàn Giao Bạch, cuối cùng cười nói: “Tiểu Bạch, chú phải về Tây Thành giải quyết một vài chuyện vụn vặt, em ở lại đây chơi với bọn họ đi.”
Giao Bạch nhướng mày: “Được.”
Thích Dĩ Lạo kéo ghế đứng dậy, hắn giơ một cánh tay lên, dùng mấy ngón tay vân vê sợi tóc vểnh lên của chàng trai rồi vuốt xuôi xuống: “Chơi đủ rồi thì quay về.”
Giao Bạch như bị nghẹn sủi cảo hấp, ho khan vài tiếng. Cậu phất phất tay, dáng vẻ thiếu kiên nhẫn: “Đi đi, đi đi.”
Xong lại nhỏ giọng nói: “Cẩn thận chút, chú ý an toàn, nên lui thì lui, đừng ham chiến, liên lạc bằng điện thoại.”
Thích Dĩ Lạo bật cười: “Trẻ con dong dài...”
“Không làm người khác yêu thích đúng không, biết rồi biết rồi.” Giao Bạch tiếp một câu.
Thích Dĩ Lạo dừng lại, bàn tay lớn xoa xoa đỉnh đầu của người trẻ tuổi, lấy đi một chút hơi ấm và mùi hương của cậu.
Giao Bạch dõi theo Thích Dĩ Lạo rời đi, trong lúc đó giao tiếp bằng ánh mắt với Chương Chẩm đang vội vã chạy tới nhà ăn. Khi quay đầu lại, cậu mới phát hiện trên bàn rất yên tĩnh.
Úc Hưởng gặm móng tay loạn xạ, Úc Lĩnh ngồi đoan chính.
Con kiến chán nản ủ rũ, chân nhỏ xíu ỉu xìu.
Tinh thần Giao Bạch không tốt, cậu không có ý định khuấy động bầu không khí ở hiện trường.
Thích Dĩ Lạo để lại một nhóm người trông nom Giao Bạch, tất cả đều là những người ưu tú, trong đó có cả người cậu quen, Thích Nhị.
Giao Bạch cùng hai anh em họ Úc du ngoạn Bắc Thành, chủ yếu là các điểm tham quan trong nhà, cậu không tham gia vào các trò ngoài trời, chỉ tìm một chỗ để ngồi.
Lúc nghỉ ngơi, Giao Bạch lướt tin. Thời đại internet, đến cậu ông trời cũng không thể một tay che trời.
Tin tức lão phu nhân nhà họ Thẩm qua đời được tiết lộ ra ngoài, Thẩm thị rung chuyển.
Các nền tảng lớn không dám đăng, nhưng nền tảng xó xỉnh thì dám. Giao Bạch lục ra được một ít bài thảo luận hướng gió.
— Hai vị Nam Thẩm Tây Thích cụng rượu ở quán bar vì tranh đoạt một mỹ nhân hiếm có, ai đứng đến cuối cùng có thể ôm mỹ nhân về. Vị họ Thẩm kia không thua nổi nên quán bar máu chảy thành sông.
Cay mắt.
Giao Bạch lật qua lật lại, thấy được bài phân tích có nhiệt độ cao nhất.
— Hai nhà có mối quan hệ thân thiết rất nhiều năm, vẫn luôn duy trì sự cân bằng mà các gia tộc khác ước ao lại không thể đánh vỡ. Bây giờ sự cân bằng biến mất, nút thắt nằm ở lão phu nhân. Cái chết của bà ta có liên quan tới nhà họ Thích.
Đằng sau là mười điều tự cho là chứng cứ.
Giao Bạch không đọc, người người đều tưởng xem ti vi đọc tiểu thuyết truyện tranh là có thể biết rõ những chuyện xấu của giới nhà giàu.
Mà không biết rằng, đó chỉ là một góc nhỏ của tảng băng chìm.
Giao Bạch nhận trà xanh đá từ Úc Hưởng, miệng mới nhấp một ngụm liền phun ra ngoài.
Độ sinh động của Sầm Cảnh Mạt tăng rồi! Xông thẳng tới trị số của Úc Lĩnh!
Trong lòng Giao Bạch tràn ngập “đậu má“. Cậu cực kỳ nghi ngờ Sầm Cảnh Mạt ăn dưa ăn ra hứng thú.
Không chỉ là thái độ của Úc Lĩnh đối với cậu, mà chuyện hai nhà Thẩm Thích đối lập đoạn tuyệt vì cậu theo một ý nghĩa nào đó, cũng sẽ dẫn đến việc Sầm Cảnh Mạt thấy hứng thú về cậu.
Giao Bạch một lời khó nói hết, độ sinh động của Sầm Cảnh Mạt và Lễ Giác dành cho cậu đều là gián tiếp. Hai người họ chung một hình thức, vậy nhất định phải đi con đường nguyên tác thôi, nếu đây không phải duyên phận thì nói không thông.
“Qua Qua, trà xanh uống không ngon à?” Úc Hưởng thò đầu chảy mồ hôi ròng ròng lại gần.
“Ngon chứ.” Giao Bạch nói xong uống thêm một hớp lớn, dạ dày lành lạnh, “Ban nãy tôi đang suy nghĩ ấy mà.”
Một chai trà xanh được đưa tới, trên đỉnh đầu vang lên tiếng nói nhỏ: “Đây là nhiệt độ bình thường.”
Giao Bạch ngước mắt.
Úc Lĩnh bỏ chai trà xanh kia vào trong lòng cậu, trên chiếc cằm rắn chắc có ít râu, môi hơi khô: “Đừng uống quá nhiều đá.”
“Đúng đúng đúng.” Úc Hưởng vội vã, “Qua Qua, anh uống cái anh tôi đưa cho anh đi.”
Giao Bạch không trả lời, cậu lia nhanh qua vết thương do dao chém trên cánh tay của Úc Lĩnh.
Đó là vết thương lưu lại khi Úc Lĩnh cắt thịt hết lần này đến lần khác để cậu uống máu vào năm ngoái cậu bị Úc Hưởng chuốc thuốc.
Thời gian đã biến nó thành một con rết.
Dường như trong miệng Giao Bạch vẫn còn dòng máu nóng đó, nơi chóp mũi toàn mùi gỉ sắt. Cậu thò tay vào trong cổ áo móc ra sợi dây chuyền, nhưng lần mò mãi cũng không thấy mối nối: “Tai Nhỏ, cậu giúp tháo nó xuống đi.”
Đồ uống trong tay Úc Hưởng lắc lư một lúc rồi rơi xuống đất, ùng ục đổ ra ngoài. Cậu ta bật phắt dậy khỏi băng ghế đá, rít gào: “Không tháo!”
“Tôi biết đây là kiện phụ của Thiên tinh A, tương đương với đường sinh mệnh của hai anh em các cậu, kiện chủ ở chỗ anh cậu.” Giao Bạch không nhìn Úc Lĩnh, cậu kéo Úc Hưởng đến bên cạnh mình, “Năm ngoái nhờ có nó mà tôi mới có thể được tìm thấy, nếu không tôi đã sớm bị cá gặm nát ở biển sâu mênh mông rồi.”
Úc Hưởng vội vàng nói: “Vậy anh cứ tiếp tục đeo thôi, lần tới còn có thể...”
“Xí, chắc chắn anh sẽ không gặp nạn nữa đâu.” Úc Hưởng đổi giọng, “Anh đại nạn không chết, về sau sẽ bình an tuyệt đối, đại phú đại quý.”
Nghe những lời này lần thứ hai, Giao Bạch vẫn rất thoải mái, cậu trêu chọc: “Cho nên tôi giữ lại cũng vô ích thôi.”
Úc Hưởng: “...”
Món quà tặng đi bị trả lại, Úc Hưởng rất không vui. Cậu ta muốn nổi giận, nhưng cậu ta mà nổi giận thì Qua Qua sẽ không vui.
Úc Hưởng cảm nhận được quyết tâm của bạn mình, cậu ta hu hu: “Tôi chưa dùng tới.”
Giao Bạch quay lưng lại: “Cởi ra đi.”
Úc Lĩnh đang làm việc cho nhà họ Sầm, vì vậy Úc Hưởng đương nhiên bị liên lụy, không chừng lúc nào đó sẽ gặp nguy hiểm, vẫn nên trả kiện phụ của Thiên tinh A cho bọn họ mới được.
Có ngón tay chạm vào cổ cậu, khớp ngón tay thô ráp mạnh mẽ, không phải Úc Hưởng mà là Úc Lĩnh.
Con kiến đang biểu diễn “Ma lực tình yêu xoay vòng vòng(2)” với cậu.
(2) Là lời bài hát “Điện giật 触电” phát hành năm 1999, khá nổi tiếng với giai điệu bắt tai thường được dùng cho các video hài hước trên douyin.
Ghế đá ở Thủy cung quá lạnh, Giao Bạch mặc áo chống nắng vào, cũng kéo khẩu trang trên cằm lên.
Cậu làm xong những động tác này mà dây chuyền vẫn chưa được tháo xuống.
Tốc độ quá chậm, lề mề.
Giao Bạch không quay đầu lại, cậu tóm lấy bàn tay sau gáy, gõ gõ cổ tay của đối phương để cảnh cáo.
Thứ chạm đến không phải làn da mà là một miếng vải buộc chặt, hơi ẩm ướt.
Đó là băng gạc.
Giao Bạch nhớ lại cảnh tượng tương ứng, rồi nhìn con kiến ngượng ngùng che mặt, câm nín.
Kiện phụ Thiên tinh A đeo trên cổ Giao Bạch hơn nửa năm, cuối cùng vẫn trở về người Úc Hưởng.
Ràng buộc với hai anh em họ Úc có thể được thu hồi rồi.
Nhóm ba người Giao Bạch ở thủy cung giết thời gian, cứ thế xem hết biểu diễn mỹ nhân ngư và cá heo xong mới đi.
Lúc đó trời đã tối, bọn họ tản bộ ở phố ăn vặt, gặp Ớt Nhỏ Khương Yên —— không đội tóc giả dài cũng không mặc váy đỏ hay đi giày cao gót, mà chỉ áo phông quần đùi đơn giản, chân xỏ dép tông, cầm một que kem trong tay, vừa đi vừa ăn, lắc lư lắc lư.
Giao Bạch cầm một xiên nấm sò nướng, đối mặt trực diện với Khương Yên.
Khương Yên ném lại một tiếng “đậu má” rồi bỏ chạy.
Phố ăn vặt gà bay chó chạy, người ngã ngựa đổ, tiếng kêu ca chửi rủa vang khắp nơi.
“Qua Qua, ai thế?” Úc Hưởng cắn xiên thịt dê, miệng đầy dầu. Cậu ta mở to mắt ngó hướng Giao Bạch đang nhìn, với sự tò mò con nít trên khuôn mặt.
Giao Bạch hoảng hốt: “Không biết.”
Ảo giác sao?
Hơn nửa tiếng sau, bụng Giao Bạch trở nên tròn trịa, và ảo giác của cậu lại xuất hiện.
Chẳng qua lần này là Ớt Nhỏ phiên bản cay nồng, trang bị đầy đủ.
“Ông xã ơi ~” Khương Yên vừa tới liền cho Giao Bạch một cái ôm, kèm thêm một tiếng “chụt“.
Úc Hưởng muốn la lên nhưng Giao Bạch kịp thời dùng xiên thịt dê chặn miệng cậu ta, cũng cho Úc Lĩnh một ánh mắt nhắc nhở, trên phố lớn đấy, đừng để em trai anh mất khống chế.
Úc Lĩnh dẫn Úc Hưởng đến một nơi khác, cưỡng ép đưa đi.
Giao Bạch lấy tay lau dấu môi đỏ trên mặt: “Ban nãy anh chạy làm gì?”
“Không trang điểm nên không có mặt mũi gặp người khác.” Khương Yên khoác vai cậu, nở nụ cười quyến rũ tươi rói.
Giao Bạch: “...”
Giao Bạch không muốn nói với Khương Yên một chữ nào về chuyện mà người pha chế đã kể, không cần thiết phải trò chuyện sâu.
Trừ phi Khương Yên chủ động chia sẻ với cậu.
Có rất nhiều người trên đường, ai nấy đều nhìn Khương Yên, anh ta quá chói mắt.
Còn có vài người đàn ông cọ xát một cách vô tình hay cố ý.
Giao Bạch kéo Khương Yên không thèm để ý đến một góc, hỏi anh ta có ăn nấm sò không.
“Tôi không ăn chay.” Khương Yên quấn sợi tóc dài bên tai quanh ngón tay vài vòng rồi buông ra, bờ môi đỏ mọng nhướng lên, “Nhưng tôi nhất định phải ăn cậu.”
“Tôi còn muốn ăn chậm rãi, từng miếng một.” Khương Yên liếm môi.
“Ăn đi, đừng cợt nhả nữa.” Giao Bạch ném nấm sò cho anh ta.
Khương Yên cười lớn dựa vào người Giao Bạch, ngậm một miếng nấm sò và cắn xuống: “Gã thô lỗ đi cùng cậu đâu đâu?”
Giao Bạch không hề ngạc nhiên khi Khương Yên hỏi thăm về Úc Lĩnh: “Nhìn trúng à?”
“Ừm hừ.” Khương Yên hào phóng thừa nhận, “Anh ta rất nam tính, vóc dáng cũng cực kỳ tuyệt vời. Anh ta có thể cân được rất nhiều kiểu đồng phục của tôi. Tôi muốn chơi đồng phục play với anh ta.”
Giao Bạch chỉ tay: “Kia kìa.”
“Chờ nhé.” Khương Yên ăn hết một xiên nấm sò rồi đi, sau đó vác gương mặt bí xị “Gặp được một khách hàng, nhưng lại bị đánh bại trong nháy mắt” trở về, nói là không dụ dỗ được.
“Dựa theo vô số kinh nghiệm trải nghiệm đàn ông của tôi, loại đàn ông sống sót từ nơi giết chóc lại khá đơn thuần về mặt tình cảm, niềm yêu thích có thể khơi dậy mong muốn bảo vệ động vật nhỏ ở anh ta.” Khương Yên liếc mắt đưa tình, có ẩn ý.
Giao Bạch không tiếp lời, cậu không muốn sự mập mờ này.
Độ sinh động của mỗi bạn tốt đều là hứng thú, nhưng vẫn có điểm không giống nhau, thông qua quá trình tiếp xúc sẽ nảy sinh những thứ khác. Như Úc Lĩnh, thứ sinh sôi ở hắn chính là thiện cảm.
“Giao Tiểu Bạch, bây giờ tôi vẫn chưa trả được hai triệu mà cậu cho tôi mượn.” Khương Yên bỗng nói.
“Vậy để sau.” Giao Bạch cười cười.
Khương Yên nhìn thẳng vào cậu: “Tình yêu ơi, chúng ta đi thuê phòng đi.”
Giao Bạch chuẩn bị đi ra khỏi góc tới quầy hàng ban nãy mua thêm ít xiên nướng: “...”
“Thử xem nha, dù sao cậu cũng không lỗ.” Khương Yên ôm eo cậu, “Ở độ tuổi này cậu nên thử nghiệm nhiều.”
Giao Bạch liếc thấy thứ gì đó, lời từ chối chợt bẻ ngoặt đi, cậu cười rộ lên: “Được thôi, thế thì thử xem.”
Nơi bóng tối, Thích Nhị cấp tốc gọi điện tới độ tay run cả lên, giọng nói còn run dữ dội hơn: “Anh, anh Chẩm, cậu Bạch muốn thử với Khương Yên.”
Chương Chẩm đứng trên hành lang bên ngoài phòng họp, anh ba đã họp mấy tiếng mà vẫn chưa xong, đầu óc anh choáng váng: “Thử cái gì?”
“Cái kia.” Thích Nhị chú ý tình hình bên cậu chủ nhỏ Giao Bạch.
Chương Chẩm xoa bóp cần cổ mỏi nhừ, xương cốt kêu răng rắc: “Cái kia là cái gì?”
Thích Nhị: “...” Sao anh Chẩm cứ ngây thơ như vậy nhỉ! Vội chết mất!
Anh ta khẽ cắn răng, cho một đoạn b-box mà mình cảm thấy hay ho ngay tại chỗ.
“Bùm cheng tùng bùm bạch bạch phạch phạch... Bùm tùng phù phù phập phập bùm phạch phạch...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.