Chương 88
Tây Tây Đặc
13/07/2024
Xe đậu ở ven đường cách nhà tổ họ Thẩm không xa.
Giao Bạch bấm số của Thẩm Nhi An, tút tút một hồi lâu nhưng không ai nghe. Mà Thích Dĩ Lạo vừa gọi thì bắt máy.
Thương nhân có suy tính của thương nhân, kể cả là đối thủ ngầm tranh giành so tài, trước khi thật sự trở mặt, bề ngoài đều sẽ nhận điện thoại của đối phương, xã giao, hàn huyên, lừa gạt lẫn nhau.
Huống chi bây giờ họ Thẩm và họ Thích còn chưa giao chiến, mặc dù kiện tướng đắc lực của chủ tịch Tiểu Thẩm đã ăn hai viên đạn ở Lan Mặc Phủ.
Trong điện thoại Thích Dĩ Lạo truyền ra giọng nói bình tĩnh của Thẩm Nhi An: “Chú Thích, có việc ạ?”
“Là tôi.” Giao Bạch chậm rãi đáp.
Hơi thở bên kia thoáng ngưng trệ.
“Mịa nó đừng cúp máy!” Giao Bạch cười lạnh, “Tôi hiện đang ở Nam Thành, cách nhà tổ không xa.”
Thẩm Nhi An ngạc nhiên: “Cậu đến Nam Thành à?”
“Đúng, đến rồi.” Giao Bạch tựa lên người Thích Dĩ Lạo, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe đã hạ xuống, “Cậu hẹn địa điểm, tôi qua đó, cậu mang theo Lễ Giác, chúng ta trò chuyện.”
Thẩm Nhi An không nói lời nào.
Giao Bạch nói: “Vậy cứ thế đi, cậu nhắn địa chỉ qua, nửa tiếng sau gặp.”
“Tôi đã nói với chú Thích rằng người không ở chỗ tôi, tôi không tiếp xúc với cậu ta. Tại sao cậu lại không tin?” Thẩm Nhi An trầm thấp lên tiếng.
“Con mẹ nó vì cậu cúp điện thoại của tôi, chột dạ!” Giao Bạch tức nổ phổi, chửi bới, “Không nói nữa, gặp mặt tán gẫu sau.”
Giao Bạch chọc vào màn hình điện thoại của Thích Dĩ Lạo. Cậu không thể chỉ rõ Lễ Giác ở chỗ Thẩm Nhi An, và còn cả bức ảnh chứng minh, làm như vậy chẳng khác nào bán đứng Thích Dĩ Lạo.
Đội ngũ công nghệ đen của Thẩm Nhi An đối phó nhà họ Sầm là được, nhà họ Thích không thể bị cuốn vào, cứng rắn đối đầu không lại.
“Người bạn này của em sẽ gửi địa chỉ hẹn em chứ?” Thích Dĩ Lạo cất di động vào cái túi bên cạnh cửa xe, hai tay vẫn ôm eo cậu thanh niên, vuốt ve một cách kiềm chế.
“Ừm.” Giao Bạch kéo khóa áo khoác thể thao lên, nằm nhoài trên cửa sổ xe hóng gió xuân.
Thẩm Nhi An biết cậu ghét Nam Thành cỡ nào, nhưng cậu đã đến.
Đây là Giao Bạch đang tỏ rõ quyết tâm của mình cho Thẩm Nhi An biết, không nhìn thấy Lễ Giác sẽ không bỏ qua.
Đồng thời,
Giao Bạch vác thân thể bán tàn phế, vội bắt máy bay chạy một chuyến lúc nửa đêm, cũng là cho Thẩm Nhi An và sự không cam lòng của y một cơ hội cuối cùng.
Thẩm Nhi An nhắn địa điểm giao hẹn tới điện thoại của Thích Dĩ Lạo. Nơi ấy chính là vị trí hiện tại của y, Chương Tụy Viên.
Thấy không gạt được cũng tránh không thoát, y đành để Giao Bạch đến thẳng nơi giam giữ Lễ Giác.
Callan lái xe đến đó mất hơn năm mươi phút, vì xương cụt của Giao Bạch khó chịu nên xe chạy chậm.
Xe dừng trước cổng biệt thự, Thích Dĩ Lạo mở cửa xe, cũng dỡ chiếc xe lăn gấp gọn rồi đặt xuống đất. Hắn nhấc chân xuống xe, vươn tay về phía Giao Bạch trong xe: “Tiểu Bạch, ôm lấy chú.”
Giao Bạch leo lên cánh tay bả vai của Thích Dĩ Lạo.
Thích Dĩ Lạo bế Giao Bạch ra, không lập tức đặt cậu lên xe lăn mà ôm cậu đến trước mặt, khom người. Tóc mái quét qua cổ cậu, hắn hít mùi hương của cậu một hơi thật sâu.
Giao Bạch ngửa cổ ra sau. Ngửi cái gì nha lão biến thái, chẳng phải trên cổ em là mùi trầm hương trên bùa hộ mệnh của anh à?
Cổng biệt thự đột nhiên mở ra.
Khuôn mặt Thẩm Nhi An xuất hiện trên màn hình hiển thị bên tường: “Các người vào đi.”
Dùng “Các người”, mà không phải “Cậu“.
Thích Dĩ Lạo liếc Callan đang lướt điện thoại cạnh xe.
Callan chỉ chỉ vào mình, ý hỏi: Tôi cũng vào à?
Thích Dĩ Lạo gật đầu. Callan đóng sầm cửa xe lại, cất điện thoại và sải bước đuổi theo.
Hai bên đường biệt thự được bật hết đèn lên, khá sáng sủa. Xe lăn di chuyển êm ái trên mặt đất xám xanh, không bị vướng bởi thực vật.
Thẩm Nhi An đứng thẳng dưới mái hiên phòng khách. Y mặc chiếc áo khoác màu xanh nhạt và quần đen như trong ảnh, đã rửa mặt sạch sẽ, tóc mái ẩm ướt hơi rối, môi rất lạnh, con ngươi đen nhánh, bên trong là một hồ nước vào mùa thu đông, yên tĩnh và tối tăm.
Phòng khách của biệt thự không ngang với mặt đất, mà được xây cao, phải leo hơn mười bậc thang.
Thích Dĩ Lạo ôm Giao Bạch. Không chờ Thích Dĩ Lạo phân phó, Callan đã đi về phía xe lăn, chuẩn bị nhấc nó lên.
Một bóng người nhanh chóng bước xuống bậc thang, nâng xe lăn lên trước Callan.
Callan híp lại đôi mắt dài, cười nói: “Anh chàng đẹp trai, lần gặp mặt thứ hai rồi, không định chào hỏi một tiếng à?”
Thẩm Nhi An im lặng chuyển xe lăn lên bậc thang.
Callan duỗi người, nói với ý tứ hàm xúc: “Con người ấy à, tính hay quên, chuyện từ tháng Sáu năm ngoái, không nhớ cũng là bình thường.”
Thân hình Thẩm Nhi An thoáng khựng lại, y nhớ rõ. Tối hôm ấy y bị thuốc gặm nuốt, không dư lại bao nhiêu nhân tính, là Giao Bạch kịp thời tìm đến, đánh thức lý trí của y, dẫn y đến phòng khám mà Thích Dĩ Lạo chỉ định để điều trị, bị y đạp vào bụng, bị y bóp thương xương tay. Sau khi tỉnh, y đến Lan Mặc Phủ xin lỗi, trái lại, Giao Bạch còn khuyên bảo y.
Đều nhớ.
Toàn bộ, y đều nhớ rõ.
Thẩm Nhi An đi từng bước lên bậc thang, đặt xe lăn xuống đất rồi khẽ nói với Giao Bạch: “Cậu ngồi đi.”
Giao Bạch xuống khỏi vòng tay Thích Dĩ Lạo, chống tay vịn xe lăn, chậm rãi ngồi lên: “Lễ Giác ở đâu, dẫn tôi tới đó.”
Vai bị đè lại, Giao Bạch ném một ánh mắt trấn an cho Thích Dĩ Lạo. Cậu đã buồn nôn một lần, cũng ói mửa một lần, sẽ không chạm được đến ký ức tanh tưởi về căn phòng tối nhỏ nữa.
Thích Dĩ Lạo nhìn Thẩm Nhi An, lông mày hắn nhíu chặt, khiển trách như bậc cha chú: “Nhi An, không phải cậu đã nói Lễ Giác không ở chỗ cậu sao?”
Thẩm Nhi An nói: “Cháu sẽ giải thích với Giao Bạch.”
“Nói dối nhiều, sẽ mất đi chữ tín.” Thích Dĩ Lạo lắc đầu.
Thấy Giao Bạch nhìn sang, mặt Thẩm Nhi An nóng bừng, như bị người khác tát một cái, trong cổ họng thở hổn hển vài tiếng gấp gáp ngột ngạt, dường như muốn giải thích, song lại không thốt ra được chữ nào.
Biệt thự rất yên tĩnh, không có hệ thống sưởi. Thẩm Nhi An dẫn Giao Bạch đi tầng hầm.
Buổi đêm mùa xuân, tầng hầm có chút râm mát, Giao Bạch hắt hơi một cái. Thân thể này của cậu yếu đi rất nhiều so với năm ngoái, cũng may hoàn thành nhiệm vụ là có thể đầy máu rồi.
Đầu nặng trùng xuống, một chiếc áo khoác thường ngày màu xám đậm từ phía trên che phủ cậu, bao bọc mùi nước hoa nam giới tinh tế thoang thoảng.
Thẩm Nhi An dừng trước một căn phòng: “Đến rồi.”
Giao Bạch xoay xe lăn về phía trước rồi không nhúc nhích.
Thích Dĩ Lạo áp lồng ngực vào sau xe lăn, tì cằm lên đỉnh đầu cậu, thanh âm trầm thấp từ tính: “Cần tôi theo em không?”
Giao Bạch liếc nhìn con mèo máu bơ phờ, lắc đầu: “Không cần đâu, anh và bác sĩ Callan chờ em ở ngoài.” Thích Dĩ Lạo có mặt, sẽ ảnh hưởng tới phát huy của cậu.
Thích Dĩ Lạo cũng không nhiều lời. Hắn xoa xoa tóc Giao Bạch, “Đi đi, gặp người hàng xóm kia của em một lát, gặp xong liền ra.”
“Em cam đoan đây là lần cuối cùng em gặp cậu ta.” Dứt lời, Giao Bạch lập tức đổi giọng mà mặt không đỏ tim không hẫng, “Không phải, không phải một lần cuối cùng, không nhất định.”
Sắc mặt Thích Dĩ Lạo đen như mực.
“Ở chỗ này chờ em nhé.” Giao Bạch chuyển xe lăn tới gần Thẩm Nhi An. Cậu thầm thở dài trong lòng, lão biến thái, anh không biết đâu, em khó lắm, hoàn toàn không biết phía trước có chướng ngại vật gì, chỉ dám và cũng chỉ có thể nhanh chân đi thẳng. Vì thế, em không cho anh một lời hứa suông thì hơn.
Tiếng xe lăn lăn bánh trên hành lang dần biến mất.
Thích Dĩ Lạo cởi khuy măng sét áo sơ mi trắng, chậm rãi thong thả xắn ống tay áo lên.
“Người xưa có câu, thích là buông thả, yêu là kiềm chế.” Callan dựa vào bức tường trắng nhợt nhạt, “Mà rất hiển nhiên là, bạn nhỏ nhà anh căn bản không lĩnh hội được ý tứ này. Sự kiềm chế của anh, ở trong mắt cậu ta chính là,“
Đôi môi đầy đặn của Callan hé mở, bật ra một chữ: “Nhát.”
Thích Dĩ Lạo từ chối phát biểu ý kiến: “Tùy em ấy nghĩ.”
Callan cọ ngón tay trên màn hình điện thoại mấy lần, vị gia này cũng thật sự rất khó bị kích động cảm xúc, nhất quán có phong thái có tu dưỡng. Y chưa bao giờ nghe nói hoặc chứng kiến đối phương lúng túng, chật vật, hay mất khống chế.
Không biết tối nay có cơ hội nào để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của một người bình thường như y hay không.
“Chủ tịch Tiểu Thẩm có địch ý với anh.” Callan lướt vòng bạn bè, thuận miệng nói, “Không phải tình địch, là do bị anh cướp đoạt món đồ chơi duy nhất của cậu ta, oán giận cũng không che giấu nổi.”
Thích Dĩ Lạo cười khẽ, đáy mắt không chút độ ấm: “Đồ chơi ở đâu ra chứ, càng không thể nói là cướp.”
“Mỗi người có một cách hiểu, chủ tịch Tiểu Thẩm muốn cho là như thế, cũng đành chịu. Chẳng qua, sẽ không có chuyện gì xảy ra, bạn nhỏ nhà anh không hồ đồ, có chừng mực.” Callan vứt ra một điếu thuốc từ trong hộp thuốc lá, đưa cho Thích Dĩ Lạo nhưng không được nhận lấy, y tự nhiên châm lửa, “Chủ tịch Thích, sao lại khách khí thế, chẳng lẽ anh trách tôi đòi một hầm rượu của anh à?”
“Tuy tôi yêu rượu, nhưng tôi không phải là sâu rượu. Tôi muốn nhiều như vậy, còn không phải là cho vị kia nhà anh nhận ra rằng, cậu ta trong lòng anh quý giá đến nhường nào.” Callan rít một hơi thuốc, đường hoàng nói.
Thích Dĩ Lạo liếc y: “Vậy tôi còn phải cảm ơn anh.”
Callan xua tay: “Giao tình quân tử nhạt như nước(1). Lúc kết hôn, các anh gửi thiệp mời cho tôi là được.”
(1) Người xưa nói: “Quân tử chi giao đạm nhược thủy, tiểu nhân chi giao cam nhược lễ; quân tử đạm dĩ thân, tiểu nhân cam dĩ tuyệt“. Người quân tử khi kết giao thì đạm nhạt như nước, còn tình cảm giao hảo của kẻ tiểu nhân lại ngọt ngào như rượu. Kết giao của người quân tử tuy nhạt nhưng lâu dài thân thiết, tình cảm của kẻ tiểu nhân tuy ngọt ngào, vồ vập nhưng rồi lại dẫn đến tuyệt giao. Câu nói “Người quân tử kết giao đạm nhạt như nước” có liên quan đến một điển cố thời nhà Đường.
Thứ đáp lại chủ đề “Kết hôn” của y là, một làn khói thuốc.
“Cuồng sạch vậy cơ à, khi đưa thuốc lá, tôi cũng không cầm nó bằng tay.” Nét mặt Callan khá khó coi.
Thích Dĩ Lạo kéo dài khoảng cách với y, đứng ở cách đó không xa một tay kẹp điếu thuốc, hững hờ nhìn khói lửa lập lòe: “Thuốc lá của anh quá nồng, bám trên quần áo rất lâu, không thân thiện với những người hút thuốc thụ động.”
Callan “chậc” một tiếng, có người nhà khác thật. Y sờ sờ vòng râu mép nhỏ trên cằm, dáng vẻ đẹp trai với khí chất tốt, làm động tác này không hề hèn mọn lôi thôi, chỉ lộ ra vẻ thành thục trêu ghẹo: “Cũng không biết hai người vào phòng bao lâu mới có thể đi ra?”
“Xong xuôi, tự nhiên sẽ đi ra.” Thích Dĩ Lạo ho khan, phế phủ đau nhức như bị xé rách.
“Anh thật sự không lo lắng chút nào à?” Callan đảo mắt, “Nếu tôi là anh, tôi nhất định sẽ cương quyết theo vào.”
Thích Dĩ Lạo cầm di động rung lên đi nghe điện thoại, bước chân không nhanh không chậm, tựa hồ rất thư thái.
Callan lắc đầu, nếu thật sự yên tâm thì đã không nhờ y đến làm tài xế.
Đây là đề phòng ngộ nhỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có người bác sĩ là y, có thể giảm thiểu nguy cơ cậu nhóc kia phải chịu khổ.
Người trẻ tuổi, mà đầy bệnh tật, đáng thương ghê.
Nhưng người lớn tuổi cũng không khá hơn là bao.
Vấn đề nghiêm trọng hơn.
Không biết còn bao nhiêu thuốc tồn đọng trong cơ thể, biến thành mụn nhọt. Vốn dĩ có thể từ từ hấp thu trong giấc ngủ sâu, nhưng lại cưỡng ép tỉnh dậy, bị cắn trả.
Trên hành lang chỉ có tiếng Thích Dĩ Lạo ho khan sau khi nghe điện thoại. Hắn cố nén cơn ho, dưới lớp áo mỏng là trái tim ướt lạnh đang không ngừng phập phồng. Điếu thuốc bên môi rung lên, tàn tro nhỏ vụn rơi xuống bừa bộn.
“Dành thời gian tới chỗ tôi, tôi kiểm tra cho anh.” Callan miễn cưỡng nói, “Tôi sẽ gắng hết sức,“ Y hắng giọng, “Để anh chứng kiến bạn nhỏ nhà anh tốt nghiệp đại học.”
Thích Dĩ Lạo rít một hơi thuốc lá, đè xuống vị tanh ngọt nơi cổ họng. Hắn đổi màn hình nền điện thoại, trở về bức ảnh hai điếu thuốc hôn nhau.
Chỉ cách một cách cửa, trên đùi Giao Bạch đắp kín áo khoác của Thích Dĩ Lạo, tay móc lấy móc khóa treo điện thoại, ánh mắt rơi vào Lễ Giác trong góc đối diện.
Cửa sổ trong phòng đều mở, không khí trong lành, hơn nữa Giao Bạch đeo khẩu trang nên hít thở không quá khó khăn.
Nhưng các giác quan khác của cậu vẫn giữ nguyên trạng.
Cậu nhìn Thẩm Nhi An dội một xô nước trộn đá viên lên đầu Lễ Giác, đỉnh đầu và trái tim cậu hoàn toàn lạnh lẽo.
Đệt.
Giao Bạch nhặt chiếc áo khoác trên chân và mặc vào, co tay trong ống tay áo dài, khiến cậu cảm thấy ấm áp hơn.
Lễ Giác ở góc tường tỉnh dậy vì đông lạnh, trên khuôn mặt mềm mại nam sinh nữ tướng của cậu ta toàn vết thương, cũ mới chồng chất lên nhau, cần cổ buộc xích sắt loang lổ vết máu, trán còn bị rách một mảng lớn.
Giao Bạch không cần nhìn thêm đã có suy đoán, đoàn đội công nghệ đen của Thẩm Nhi An cũng lấy được video giám sát trong phòng tối nhỏ, cậu ta đã trả lại cho Lễ Giác tất cả những gì mình phải gánh chịu.
Không đúng, còn nhiều hơn, gấp mấy lần.
Đối diện với ánh mắt dần trong veo của Lễ Giác, Giao Bạch sửa sang tóc mái, che khuất vết sẹo trên trán.
Lễ Giác bị thương nặng hơn cậu, nhưng chẳng những sống sót mà còn khôi phục ý thức nhanh như thế.
Sử dụng điểm tích lũy để nâng cao sức sống, độ mạnh mẽ kém xa tít tắp so với hào quang nhân vật chính.
“A!” Lễ Giác giống một quỷ hồn bị thiêu đốt thê thảm ở tầng địa ngục thứ mười tám. Trông thấy một nhân loại, người sống, cậu ta bức thiết và kích động bò tới bên đó, xích sắt trên tay chân và cổ đung đưa dữ dội, song cậu ta gần như vẫn ở nguyên vị trí.
Bởi xích sắt không hề dài, góc độ đóng đinh còn xảo diệu, cực kỳ hạn chế phạm vi hoạt động của cậu ta.
“A... A...” Lễ Giác chảy nước mắt nhìn Giao Bạch, co giật mở miệng phát ra những tiếng gào khó nghe.
Huyệt thái dương Giao Bạch giật giật: “Thẩm Nhi An, tại sao Lễ Giác không nói được?” Chẳng lẽ là cốt truyện mà cậu tưởng? Dòng thời gian sớm nhiều như vậy sao? Không phải chứ?
Thẩm Nhi An đang nhặt những mảnh giấy màu trên mặt đất, rơi xuống khi gấp chuồn chuồn. Y trả lời Giao Bạch: “Khóc quá ầm ĩ, thà câm đi.”
Giao Bạch còn chưa phản ứng lại, truyện tranh “Gãy Cánh” đã nhảy ra giữa không trung.
Lời thoại gốc xuất hiện, cốt truyện nguyên tác cũng hiện ra theo.
Giao Bạch bị buộc phải “ôn lại” những lời nói của Lễ Giác trước và sau khi bị độc câm.
Đây coi như là phần giữa bộ truyện tranh, Thẩm Nhi An xã giao xong trở về, Lễ Giác dán sát tới như thể không nhìn ra y ghê tởm, kể lể một ít về cuộc sống của cậu ta, ví dụ như cây dâu tây nào trong sân phát triển tốt nhất, kết nhiều quả nhất, con chó biết tự đóng cửa, năm nay mưa hơi nhiều,...v.v.
Cuộc sống hôn nhân êm đềm củi gạo dầu muối trong mắt Lễ Giác, chẳng là cái thá gì đối với Thẩm Nhi An.
Sau khi không thể nói, Lễ Giác trở về quê nhà một mình, ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt. Cậu ta nghi ngờ mình bị câm là do Thẩm Nhi An gây ra, nhưng cậu ta không dám tin, Thẩm Nhi An sẽ không chán ghét cậu ta đến mức đó.
Họ bên nhau đã lâu như vậy, nếu Thẩm Nhi An không có chút tình cảm gì với cậu ta, thì làm sao có khả năng chạm vào cậu ta chứ?
Sâu thẳm trong nội tâm Thẩm Nhi An có cậu ta, chẳng qua y không dám thừa nhận, không muốn thừa nhận, cậu ta biết mà.
Càng nghĩ càng đau khổ, yêu một người rất đau khổ, Lễ Giác quyết định cả đời này sẽ không gặp lại Thẩm Nhi An, cũng không dám yêu nữa. Cậu ta đã nhận được báo ứng và trừng phạt, cầu xin ông trời buông tha cậu ta đi.
Tuy nhiên, Thẩm Nhi An không đến tìm cậu ta, chỉ gọi điện thoại, lạnh lùng nói “Tôi không có thời gian náo loạn với cậu. Hôm nay cậu không trở lại thì cũng đừng về nữa.”
Ngày ấy Lễ Giác quay lại chỗ Thẩm Nhi An ngay lập tức. Cậu ta cũng không dám hỏi có phải Thẩm Nhi An hạ độc mình không, sợ nghe được chân tướng, nên đã tự lừa dối bản thân rằng mình chỉ vô tình ăn nhầm thứ gì đó.
Mọi thứ đều khôi phục lại dáng dấp ban đầu, Lễ Giác vẫn là người vợ xinh đẹp tinh xảo được nuôi dưỡng trong nhà, Thẩm Nhi An vẫn sẽ phát rồ trên giường mỗi ngày.
Ngoại trừ một điểm, rốt cuộc trong nhà không còn tiếng lải nhải lầm bầm của Lễ Giác nữa.
Đây chính là bản chất của tiện thụ.
Thấy Thẩm Nhi An định đá Lễ Giác, Giao Bạch không khỏi hét to: “Thẩm Nhi An!”
Giày da của Thẩm Nhi An dừng ở vị trí cách đầu Lễ Giác nửa tấc.
“Cậu đang làm gì thế! Qua đây!” Giao Bạch lại hô, cậu nóng lòng muốn đứng dậy, xông tới, đánh Thẩm Nhi An hai cái.
Cuối cùng Thẩm Nhi An cũng rút chân về, xoay chân sải bước về phía Giao Bạch.
Lễ Giác nhìn Thẩm Nhi An đi tới chỗ Giao Bạch, sự cầu cứu trong mắt cậu ta nhạt bớt, lộ ra một tia ghen tị và ngưỡng mộ.
Giao Bạch không thấy kinh ngạc, cậu xem tài khoản. Lúc xếp vào nhóm, Lễ Giác không online, chữ “Trăm” là màu xám. Khi đó Giao Bạch đã đoán rằng, chờ cậu ta online, có lẽ chữ “Trăm” sẽ biến thành nền xanh lam trong bức ảnh một inch của Thẩm Nhi An.
Nhưng thiết kế viền avatar của Lễ Giác là... Một phần đặc điểm trên gương mặt Thẩm Nhi An.
Giao Bạch lúc này mới nhìn lại, chữ “Trăm” xanh lam đang sáng trên avatar Lễ Giác, góc trên cùng bên trái ảnh đại diện là đôi mắt của Thẩm Nhi An, quá quỷ dị.
Còn thật sự bị cậu đoán đúng, trúng hết. Xứng đáng với thân phận fan truyện tranh máu chó lâu năm.
Lễ Giác cũng không hổ là độ cố chấp 100+. Chi tiết cậu ta bị câm khác với truyện tranh, chính Thẩm Nhi An ra tay, bản thân cũng bị tra tấn đánh đập dã man như vậy, song cậu ta vẫn không nản lòng thoái chí, còn chấp nhất yêu Thẩm Nhi An.
Chờ Thẩm Nhi An đến gần, Giao Bạch mới nói: “Không phải ở bên ngoài cậu đã nói muốn giải thích với tôi à? Bây giờ giải thích đi, tôi nghe.”
Thẩm Nhi An im lặng một hồi lâu: “Tôi nghĩ cậu đã thấy cả, có thể hiểu tôi làm như vậy...”
“Tôi không hiểu.” Giao Bạch ngắt lời y, “Giải thích.”
Thẩm Nhi An không nói gì.
“Tôi đã khuyên cậu bao nhiêu lần.” Hai ống tay áo dài khoát lên bụng Giao Bạch, như hát một tuồng kịch, cậu không đứt hơi khản tiếng, vẫn mang thái độ có chuyện phải nói rõ ràng, “Có phải là tôi từng bảo cậu đừng làm chuyện ngu ngốc không?”
Thẩm Nhi An biện giải cho mình: “Tôi đã đồng ý với cậu, sẽ không ăn miếng trả miếng, nên tôi không hạ loại thuốc kia cho cậu ta, rồi tìm người chơi cậu ta.”
“Cậu đang lợi dụng sơ hở.” Giao Bạch một câu nói toạc ra. Thẩm Nhi An, trong chuyện kéo cậu lại, có thể nói là tôi đã tận tình tận nghĩa, nếu cậu còn giả vờ ngớ ngẩn với tôi, vậy tôi không muốn nói nữa.
Thẩm Nhi An cảm nhận được sự thất vọng của Giao Bạch, hơi thở của y như thắt lại: “Cậu ta dùng tiền bán mình của cậu để sinh hoạt, không tri ân báo đáp, còn hại cậu bị thương, lợi dụng cậu.”
Giao Bạch dựa vào xe lăn: “Cho nên?”
“Tôi muốn để cậu ta chịu đựng những gì cậu phải chịu.” Gò má Thẩm Nhi An banh ra, hàng mi rũ xuống che giấu nỗi căm hận trong mắt.
Giao Bạch thầm nói, cậu cũng đã trả thù lại gấp bao nhiêu lần rồi. Cậu duỗi mấy ngón tay từ trong tay áo ra, gõ lạch cạch lên tay vịn xe lăn: “Cậu muốn đối phó Lễ Giác, tại sao nhất định phải đích thân động thủ?”
Sống lưng Thẩm Nhi An cứng đờ.
Giao Bạch lạnh nhạt nói: “Đích thân động thủ, có thể khiến cậu thả lỏng, đạt được khoái cảm, đúng không?”
Vành môi Thẩm Nhi An run lên rồi mím thẳng, giờ khắc này y cay nghiệt cực điểm.
“Không phải.” Y nói, “Không phải như vậy.”
“Lễ Giác là người kinh tởm nhất trong đời tôi cho tới bây giờ, tôi muốn cậu ta thối rữa từng chút một trong tay tôi.” Nhìn thấy biểu cảm buồn nôn trên khuôn mặt Giao Bạch, Thẩm Nhi An như bị người khác tàn nhẫn đánh một gậy, đầu óc trống rỗng, mất khả năng nói.
Giao Bạch không lên tiếng, cứ thế nhìn chằm chằm Thẩm Nhi An. Dường như cậu trông thấy tính cách thiết lập trên đỉnh đầu Thẩm Nhi An, từng chữ từng chữ đẫm máu nhảy ra ngoài, tạo thành bởi sự hận thù méo mó và bệnh hoạn, cùng với tay chân cụt tan tác của Lễ Giác.
Dòng máu trong thân thể Thẩm Nhi An, có một nửa là lạnh lùng tàn bạo của cha y, nửa còn lại là tính kế báo thù của mẹ y.
Quá nhiều yếu tố bẩm sinh, giai đoạn sau thật sự rất khó thay đổi. Giống như y, một khi có ngòi nổ kích hoạt, đó chính là sự dung hợp của gene cha mẹ.
Mà ngòi nổ kia tất nhiên sẽ rơi xuống cuộc đời y.
Giao Bạch thở dài trong lòng, lúc đọc truyện tranh, cậu ghét nhất nhân vật Thẩm Nhi An. Nhưng sau khi đi vào đến bây giờ, giây phút này, trong tám người bạn tốt, tâm tư cậu hao tốn trên người Thẩm Nhi An đến Chương Chẩm Thích Dĩ Lạo cũng không sánh nổi.
Lòng người không phải kim cương, Giao Bạch mệt mỏi rồi, nhận thua. Cậu vẫn nên ra ngoài tìm Thích Dĩ Lạo, thuê khách sạn và ngủ một giấc thật ngon thì hơn.
Giao Bạch muốn bỏ cuộc, cười thành tiếng: “Thẩm Nhi An, ngẩng đầu, nhìn tôi.”
Thẩm Nhi An vô thức nhìn cậu.
“Giờ tôi đi đường còn không được, ngồi hơi lâu chút cũng đau, vậy cậu cho rằng tại sao tôi không yên ổn dưỡng thương ở Lan Mặc Phủ, mà nhất định phải ngồi xe tới đây?” Giao Bạch cười hỏi.
Thẩm Nhi An mím môi: “Cậu đến tìm tôi, là muốn tôi thả Lễ Giác. Cậu vẫn không nhẫn tâm nhìn cậu ta chịu khổ.”
Giao Bạch: “...”
Cái quỷ gì đờ mờ, lần này ông đây thật sự không quản nữa!
Mẹ kiếp, tức chết mất tức chết mất. Giao Bạch vỗ ngực, cậu hất văng bàn tay thấp thỏm vươn tới của Thẩm Nhi An: “Còn nhớ chuyện đống phân mà năm ngoái tôi đã nói với cậu không?”
“Lễ Giác chính là đống phân ấy.” Giao Bạch lạnh mặt.
Thẩm Nhi An trợn to mắt.
Giao Bạch nghiến răng nghiến lợi: “Cậu dính vào cậu ta, cuộc đời coi như xong!”
Thẩm Nhi An không để ý đến cú vung tay của Giao Bạch, vuốt vuốt ngực cho cậu: “Cậu cả nghĩ quá rồi, Giao Bạch, một thứ trói gà không chặt, làm gì có năng lực gì.”
Giao Bạch tức cười: “Cậu biết cha mình thất bại như thế nào không?”
Thẩm Nhi An dừng lại, ngước mắt lên, bình tĩnh nhìn cậu.
“Vị kia quá mức tự tin!” Giao Bạch mất khống chế cảm xúc, nước mắt sinh lý con mẹ nó chảy hết ra.
Trên mặt có thêm chiếc khăn, Giao Bạch đẩy nó đi: “Cút.”
Thẩm Nhi An đứng đó với khuôn mặt không biểu cảm.
“Chết tiệt, chết tiệt!” Giao Bạch lau mặt thật mạnh. Cậu tự nhủ bản thân phải bình tĩnh lại, đừng tranh cãi, tranh cãi với nhau cũng vô ích, phải trao đổi, trước tiên cần sắp xếp suy nghĩ đã.
Thẩm Nhi An không biết đây là thế giới truyện tranh, không biết mình là nhân vật chính, Lễ Giác là ghép đôi chính thức của y, nên y cảm thấy Lễ Giác sớm muộn gì cũng sẽ bị y hành hạ đến chết, không đỡ nổi một đòn, không tạo thành chút uy hiếp nào.
Giao Bạch lại không thể tiết lộ bộ mặt thật của thế giới cho Thẩm Nhi An. Chưa nói đến việc vi phạm quy tắc, kể cả khi cậu tiết lộ, liệu Thẩm Nhi An có tin tưởng không? Không cho rằng cậu đang kể chuyện mới là lạ. Thẩm Nhi An sẽ không tin tưởng mình là tra công quỷ súc, dây dưa cả đời với Lễ Giác mà y ghét cay ghét đắng.
“Giao Bạch, cậu nói Lễ Giác là phân, cậu tới, là vì tôi?”
Đỉnh đầu vang lên giọng nói ngập ngừng, Giao Bạch giận điên đầu, bình tĩnh nào. Cậu dùng ngữ điệu ôn hòa giống Thích Dĩ Lạo: “Thẩm Nhi An, cậu có thể đi một quãng dưới sự dẫn dắt của hận thù, nhưng cậu không thể luôn đi theo nó được.”
Thẩm Nhi An cau mày: “Tôi không đi theo nó.”
“Khi cậu tra tấn Lễ Giác, cậu đang rơi vào một vòng lẩn quẩn điên cuồng, tự mình không phát hiện ra à?” Giao Bạch nhìn chăm chú vào đôi mắt y.
Thẩm Nhi An vẫn muốn phản bác.
Giao Bạch như cười như không: “Hành vi không dám đối mặt với hiện thực của cậu, giống hệt lão chó già cha cậu.”
Thái dương Thẩm Nhi An nổi lên một đường gân xanh, hơi lạnh phun trào quanh thân: “Tôi không phải là ông ta!”
Giao Bạch chuyển xe lăn quay đầu: “Bye bye.”
Xe lăn bị kéo lại, Thẩm Nhi An rầu rĩ nói: “Giao Bạch, cậu đừng như thế, tôi chỉ có người bạn là cậu. Vì tôi mà cậu đến Nam Thành nơi cậu không muốn đến, tôi rất vui vẻ. Chúng ta có thể tán gẫu tử tế.”
Giao Bạch ha ha, vẫn là lỗi của tôi, được, tôi ăn no rửng mỡ.
“Không có gì muốn tán gẫu nữa.” Giao Bạch không quay đầu lại, khép hờ mắt nhìn hình thêu sẫm màu trên ống tay áo khoác, “Từ đầu tới cuối, tôi không hy vọng cậu dính dáng gì đến Lễ Giác, cậu không nghe tôi, thôi, tùy cậu.”
Bàn tay trên xe lăn vẫn không được rút về, không thả cậu đi.
Thẩm Nhi An đi vòng ra phía trước, ngăn cản Giao Bạch: “Tôi sẽ không trả thù Lễ Giác nữa, tôi cam đoan.”
Giao Bạch không tin, Thẩm Nhi An ngoài miệng đồng ý với cậu, nhưng quay đầu là quên mất.
Khoan đã.
Dây thần kinh thả lỏng của Giao Bạch đột nhiên căng lên, cậu sử dụng sai phương pháp rồi.
Trong truyện tranh máu chó, khi đối phó với người có độ cố chấp cao, nhẹ nhàng khuyên bảo vài câu cơ bản vô dụng, chỉ có thể dùng cố chấp.
Đây mới là cách làm chính xác.
Phải làm ra thao tác phù hợp với thế giới này, trẻ trâu trộn máu chó, công thức truyền thống.
Giao Bạch liếc nhìn khung cửa cách cậu rất gần.
Không cần đâu, thật sự không cần, mình đang toan tính cái gì đấy?
“Ầm.”
Giao Bạch đột nhiên đứng dậy, đập đầu vào khung cửa, đau đến tối sầm hai mắt. Thẩm Nhi An, hãy để tôi xem xem, gộp hết toàn bộ thuộc tính của vai chính công, cùng tình bạn duy nhất là tôi đặt ở hai đầu cán cân, liệu có thể cạnh tranh được không.
Thẩm Nhi An nâng Giao Bạch về xe lăn, tay chân luống cuống: “Cậu làm gì vậy?”
“Tôi không khuyên nổi cậu, cảm thấy bản thân quá thất bại, tự hại mình.” Giao Bạch che trán, trong tóc hơi bết dính, đệt, cậu đập mạnh quá, chảy máu rồi, sau đó ra ngoài không biết nên dỗ dành lão biến thái thế nào đây.
Trong cơn hoảng loạn, Thẩm Nhi An cảm thấy kỳ lạ: “Giao Bạch, tại sao cậu chấp nhất với việc tôi tránh xa Lễ Giác thế?”
Giao Bạch khẽ giật khóe miệng, Thẩm Nhi An có thể nảy sinh lòng nghi hoặc này, xem ra đã cảm nhận được sự cố chấp phi logic giống mắc bệnh thần kinh của cậu, vậy là được rồi. Cậu tận dụng thời cơ nói ra lời thoại đậm mùi máu chó.
“Thừa nhận với cậu, trước đây tôi thích Lễ Giác, về sau chán ghét cậu ta, nhìn cũng thấy phiền, lười nói chuyện với cậu ta.”
Giao Bạch lạnh giọng: “Tôi không quan tâm cậu muốn báo thù cho tôi, hay hận cậu ta chuốc thuốc cậu ngay trước bia mộ mẹ cậu, mà ôm lấy căn nguyên của căn bệnh này không buông, nhất định phải dây dưa với cậu ta, chỉ cần cậu tiếp tục tiếp xúc với cậu ta, tôi sẽ ghét lây cả cậu. Tôi sẽ thiêu hủy con chuồn chuồn cậu gửi cho tôi.”
Thẩm Nhi An lặng ngắt, y lẩm bẩm: “Tôi đã nói sẽ không trả thù cậu ta nữa, cũng đã hứa với cậu.”
Giao Bạch bỏ tay che trán xuống, để Thẩm Nhi An nhìn vết thương va đập của cậu.
Vết thương tình cờ nằm trên chỗ sẹo cũ, rất xấu.
Thẩm Nhi An đỏ hoe viền mắt.
“Cú đập của tôi là nhằm cảnh cáo chính mình, cũng là để nói cho cậu biết quyết tâm của tôi. Nếu cậu vẫn gạt tôi, vẫn muốn dính chung với phân, vậy tôi sẽ xem như chưa từng quen biết cậu.” Giao Bạch mệt mỏi nhìn Thẩm Nhi An, cậu có thể đối phó với nhà họ Sầm, báo thù rửa hận cho mẹ cậu, nhưng không thể tiếp tục dây dưa với Lễ Giác, điều này sẽ chỉ làm cậu càng chạy càng lệch, vạn kiếp bất phục.
Đây là lần cuối cùng tôi kéo cậu, thực sự là lần cuối cùng.
Thẩm Nhi An đối diện với Giao Bạch, sống lưng lạnh toát, sau đó khắp toàn thân từ đầu đến chân như đông cứng lại, giọng run run: “Tôi thả cậu ta, tôi thật sự sẽ không... Cậu hãy tin tưởng tôi một lần, tôi sẽ nói với mấy người thủ hạ của mình, ai cũng sẽ cách Lễ Giác rất xa...”
Chủ tịch Tiểu Thẩm nói năng lộn xộn, hoàn toàn mất đi sự điềm tĩnh được luyện ra từ trong phòng họp và tiệc rượu. Y như thể biến trở về người thiếu niên chỉ biết gấp chuồn chuồn giấy và vẽ vời.
Giao Bạch tâm mệt, không ôm y mà chỉ hỏi: “Không chơi tôi nữa chứ?”
Thẩm Nhi An gật đầu, nắm chặt hai bên tay vịn xe lăn, nhìn Giao Bạch trong khoảng cách gần. Đôi mắt ẩm ướt ửng đỏ ẩn chứa sự bướng bỉnh xen lẫn thận trọng: “Chúng ta vẫn là bạn bè chứ?”
Giao Bạch đưa ra một câu trả lời hoàn chỉnh hơn: “Thẩm Nhi An, đừng phụ lòng mong đợi của tôi dành cho cậu.”
Thẩm Nhi An khó khăn mấp máy khóe môi. Mong đợi cái gì?
Trong khoảng thời gian này y đã nghĩ xong xuôi. Ngay khi nhà họ Sầm đổ, y sẽ yêu cầu Đàm Quân tới cục cảnh sát tự thú, còn chính y sẽ quyên góp toàn bộ tài sản của Thẩm thị, dưới danh nghĩa nhà họ Lương.
Sau đó, y sẽ đến núi Sanh, tới trước ngôi mộ mới của mẹ, kết liễu bản thân.
Không có bất kỳ mong đợi nào nữa.
Cuộc đời của y phụ thuộc vào thời điểm nhà họ Sầm sụp đổ.
Thẩm Nhi An nở nụ cười với Giao Bạch, dung nhan trẻ trung tuấn mỹ bị che phủ bởi một lớp tang thương khắc sâu tận xương: “Tôi sẽ cố gắng.”
“Cảm ơn.” Y ngồi xổm xuống, nằm nhoài trước chân Giao Bạch, nghẹn ngào.
Cám ơn cậu vẫn sẵn lòng coi tôi trong bộ dạng này làm bạn bè.
[Chúc mừng người chơi Giao Bạch, độ sinh động của người bạn tốt thứ sáu đã vượt qua 50, chiến thắng không còn xa nữa, xin hãy tiếp tục cố lên.]
Nghe âm thanh thông báo của trợ thủ nhỏ, Giao Bạch không kiểm tra cột tư liệu của Thẩm Nhi An, cái đó không chạy đi đâu được, cậu có chuyện cần quan tâm hơn.
“Thẩm Nhi An, cậu đã quyết định sẽ làm gì chưa?” Giao Bạch chỉ vào Lễ Giác hôn mê.
Thẩm Nhi An day khóe mắt: “Lát nữa tôi cho người đưa cậu ta tới Đế Dạ, cậu ta vẫn còn một năm hợp đồng phải hoàn thành.”
Giao Bạch: “...”
Nếu đi Đế Dạ, chắc chắn Lễ Giác sẽ gặp được nam phụ của cậu ta.
Bốn nam phụ trong nguyên tác, Lương Đống mất tích, Sầm Cảnh Mạt ở Đông Thành, Chử Đông Sán ở bệnh viện trông coi lão gia tử, thư ký của Thẩm Nhi An còn chưa online. Loại trừ một lượt, hình như không có ai phù hợp, vậy sẽ tăng thêm một người mới.
Bởi lẽ đó, Giao Bạch phủ quyết: “Không được, đổi sang cái khác.”
Thẩm Nhi An không hỏi nguyên nhân giống lúc trước: “Thế cậu nói đi, tôi nghe lời cậu.”
Giao Bạch lấy ra khăn giấy từ trong túi áo khoác của Thích Dĩ Lạo, đè nó lên vết thương trên trán mình. Nếu đưa Lễ Giác đến chỗ Thẩm Ký, đó sẽ là tra tiện kết hợp.
Tổ hợp này có thể kích phát ra hai kết quả. Một, Lễ Giác khắc chết Thẩm Ký, hai, hào quang nhân vật chính của Lễ Giác giúp Thẩm Ký đào tẩu, đợi thời trở lại đỉnh cao.
Chà chà, thế thì không được.
Giao Bạch bảo Thẩm Nhi An mở cửa cho mình. Cậu chuyển hướng xe lăn, kết cục của “Gãy Cánh” là gì nhỉ...
Thẩm Nhi An bỏ Lễ Giác ở một thị trấn nhỏ nào đó, vẫn sẽ tới tra tấn cậu ta.
Giao Bạch lùi xe lăn trở lại, liếc Lễ Giác từ cửa phòng. Thảm trạng hiện tại của cậu ta không cách nào so sánh với kết cục, nhưng có một vài điểm tương đồng.
Nếu không, bây giờ thử đưa Lễ Giác đến kết cục xem sao?
Trấn nhỏ kia, tên gọi là gì ấy nhỉ, trong truyện tranh không nhắc đến.
Giao Bạch dừng ở cửa phòng. Thẩm Nhi An nhìn cậu chốc thì nhíu mày, chốc thì văng tục, con ngươi đảo quanh không ngừng, không biết đang đăm chiêu điều gì, nên y không quấy rầy cậu.
Ánh mắt Thẩm Nhi An xẹt qua chiếc áo khoác rộng không vừa vặn của Giao Bạch, Thích Dĩ Lạo không phải Thẩm Ký, đối xử với cậu rất tốt.
Song Thích Dĩ Lạo có thể làm bạn nhiều năm với Thẩm Ký, lòng dạ quá sâu, Giao Bạch sẽ chịu thiệt.
Thẩm Nhi An suy tư.
“Có một cây bạch quả lớn, trên cây có một cái hốc, người dân địa phương sẽ tới than vãn về những phiền não...” Giao Bạch lầm bầm, rồi kích động kêu lên, “Bên cạnh cây còn có đài phun nước ước nguyện!”
“Thẩm Nhi An, thông tin tôi đề cập là về một thị trấn nhỏ, cậu ghi nhớ, sau đó bảo người của cậu tra ra địa danh cụ thể.” Đôi mắt Giao Bạch phát sáng.
Thẩm Nhi An không hỏi nhiều, ngay tại chỗ lấy điện thoại ra phân phó thuộc hạ đi thăm dò.
Giao Bạch bình thản cong khóe miệng. Trong thế lực của các gia tộc lớn, đội công nghệ đen của Thẩm Nhi An có tốc độ tuyệt đỉnh nhất, rất có thể tối nay sẽ có tin tức.
Hiệu suất của đội ngũ Thẩm Nhi An vượt xa sức tưởng tượng của Giao Bạch, cậu chân trước vừa tới khách sạn, chân sau đã biết địa chỉ của thị trấn nhỏ.
Giao Bạch một tay túm lấy quần tây của Thích Dĩ Lạo, một tay ấn audio gửi tin nhắn thoại.
“Đưa Lễ Giác tới đó.”
“Bây giờ đưa luôn, cậu đừng theo.”
Giao Bạch bấm gửi đi rồi nhét di động vào trong túi. Cậu ngẩng đầu cười với Thích Dĩ Lạo: “Chú ơi, giúp em xử lý vết thương trên đầu chút đi.”
Thích Dĩ Lạo giật giật quần tây bị túm, nhắc nhở cậu buông ra.
Giao Bạch không buông: “Vết thương của em đã đóng vảy rồi, không xử lý cũng được, chúng ta đi ngủ đi.”
Cuối cùng Thích Dĩ Lạo đã nói câu đầu tiên sau suốt quãng đường từ Chương Tụy Viên đến khách sạn, giọng rất lạnh nhạt, lộ vẻ chán ghét: “Không tắm à?”
“...” Giao Bạch cười nói, “Cũng có thể tắm một lát, em tùy tiện dội nước là được.”
Thích Dĩ Lạo vẫn mang giọng điệu kia, giống bậc phụ huynh bị đứa trẻ nhà mình chọc tức, sắc mặt không tốt: “Bận rộn cả buổi tối, tùy tiện dội nước là có thể tắm sạch sẽ sao?”
Giao Bạch liếc con mèo giận xù lông đang nheo mắt tính toán, được được được, theo như anh muốn!
“Thế anh theo em vào chung, đỡ em, để em tắm lâu một lúc nhé.” Cậu có cùng ý tưởng đen tối.
Thích Dĩ Lạo miết gáy cậu: “Vẫn kéo quần của chú à?”
Giao Bạch khẽ buông tay.
Thích Dĩ Lạo không bế cậu: “Tới từ rất xa, hết cảm hóa bạn bè đến diễn kịch lao đầu vào cửa, tinh lực tốt như vậy, đi tới phòng tắm không thành vấn đề.”
Bầu không khí trong khách sạn trở nên căng thẳng, tia lửa nhỏ chạy loạn khắp nơi.
Giao Bạch còn thật sự tự đứng lên.
Thích Dĩ Lạo đút hai tay vào túi, ánh mắt hờ hững nhìn cậu hì hục đi về phía phòng tắm.
“Thích Dĩ Lạo, em sắp ngã rồi!” Giao Bạch hô to.
Trái tim Thích Dĩ Lạo nhói lên: “Chưa ngã đã kêu à?”
Vừa nói, bước chân của hắn vừa đi tới chỗ chàng trai trẻ.
“Em cân nhắc đến chuyện anh lớn tuổi, năng lực phản ứng yếu bớt, nên mới thông báo sớm cho anh.” Giao Bạch quay đầu cười với hắn, “Lại đây ôm em đi.”
Kiếp trước Giao Bạch là người phương Nam, ngoài mùa hè, ba mùa còn lại đều tắm rất lâu.
Nhưng đêm nay cậu tắm lâu nhất trong hai đời, lúc nằm lên giường, da dẻ nhăn nheo, vết tích sau gáy đậm thêm, hai bên eo tê dại, xương cốt toàn thân giống như bị xoa nắn một lần, mỏi nhừ.
May mắn ra ngoài không mang thước theo, nếu không sẽ không chỉ là hai lần.
Lão biến thái vẫn đang rửa ráy trong phòng tắm.
Tiếng nước rất lớn. Không mất một tiếng là không ra được.
Nếu lão biến thái nhanh chóng đi ra, Giao Bạch tuyệt đối không thể nhẫn nhịn.
1 phải có bộ dáng của 1, được chứ?!
Giao Bạch không muốn nhớ lại tất cả các chi tiết nhỏ trong lúc mình được tắm rửa. Cậu vùi mái tóc được sấy khô tóc vào sâu trong gối, tay nghịch chìa khóa bé.
“Trợ thủ nhỏ, tôi muốn xem thông tin của Thẩm Nhi An.”
[Đã mở lên.]
Theo tư liệu của Thẩm Nhi An, kinh nghiệm yêu đương là số không. Y không quy kết mấy chục năm dây dưa với Lễ Giác là yêu đương.
Những thông tin khác trong tư liệu không có gì thú vị, Giao Bạch bỏ qua hết. Cậu tiến vào phòng thế giới của Thẩm Nhi An, lại một lần nữa cảm thán sự tương đồng giữa cha con họ Thẩm.
Bối cảnh phòng thế giới của Thẩm Nhi An là núi Sanh, gió thổi qua ngọn cây, ánh nắng chiếu xán lạn.
Y giống Thẩm Ký, hai mảng khối “Bảo vật thơ ấu” và “Ký ức hồi nhỏ” đều bị mẹ mình chiếm lĩnh.
Người phụ nữ ăn mặc mộc mạc lắc lắc trống bỏi, Thẩm Nhi An hồi bé rất xinh đẹp, hệt một tiểu tiên đồng. Y cười với bà, chỉ mọc một chiếc răng sữa nhỏ, cười chảy cả nước miếng.
...
Bà cõng Thẩm Nhi An trên lưng, tản bộ trong vườn chè khắp núi đồi, hát những bài dân ca, âm thanh du dương êm tai.
...
Thuở nhỏ, Thẩm Nhi An giúp bà hái chè.
...
Bà ngồi khóc trên sườn núi, Thẩm Nhi An không hiểu tại sao mẹ mình thương tâm, y cũng khóc theo.
Hai mẹ con ôm nhau.
Núi Sanh vào thu, một vùng thê lương.
Giao Bạch luôn muốn xem mặt mũi cô gái hái chè sinh ra vai chính công trông thế nào, lúc này rốt cuộc đã được gặp, rất đẹp, có đôi mắt phượng giống Sầm Cảnh Mạt.
Thẩm Nhi An giống Thẩm Ký hơn.
Giao Bạch xem nội dung bên trong mảng khối thứ ba “Thành tựu thanh niên”, xem xong cậu lại một lần nữa thán phục gene họ Thẩm.
Toàn bộ thành tựu thanh niên của Thẩm Nhi An đều là đế chế kinh doanh của y, Thẩm Ký cũng vậy.
Mảng khối thứ tư thì không giống.
Thẩm Nhi An không gặp bất kỳ thất bại nào ở tuổi trung niên, sự nghiệp của y vẫn huy hoàng.
Trong “Giấc mộng tuổi già”, Thẩm Nhi An là doanh nhân giàu có tiếng tăm lừng lẫy thế giới, Lễ Giác già rồi quỳ trên mặt đất, xỏ giày cho người cũng đã trở thành lão già là y.
Hai người thật sự cứ thế quấn nhau cả đời một cách dị dạng.
Giao Bạch thổn thức, cậu đã thấy được giai đoạn cuối đời của vai chính công thụ mà truyện tranh không viết.
Chỉ có thể nói, bọn họ già rồi vẫn đẹp.
Thẩm Nhi An đã có cảm tưởng trong những năm cuối đời, trong phần tự thuật y nói: Nếu có thể làm lại cuộc đời, đừng gặp gỡ Lễ Giác!
Chỉ có suy nghĩ này.
Xem ra Thẩm Nhi An vẫn hối hận, đến tuổi già, y hồi tưởng cuộc đời, mọi quỹ đạo đều vặn vẹo.
Mà khởi điểm vặn vẹo, là Lễ Giác.
Sau lời tự thuật có rất nhiều dấu chấm than, tạo cho người ta cảm giác rùng rợn về thị giác.
Cuối dấu chấm than trong đoạn cuối là suy nghĩ trước khi chết của Thẩm Nhi An.
—— nếu có thể làm lại cuộc đời.
Điện thoại của Giao Bạch đột nhiên đổ chuông, cậu suýt chút nữa lên cơn đau tim.
“Làm sao vậy?” Giao Bạch bắt máy, tức giận hỏi chủ nhân phòng thế giới.
Thẩm Nhi An cứng lại, thanh âm bối cảnh là tiếng y đi dép lê, vừa trầm vừa nhanh: “Lễ Giác bị cướp đi rồi.”
Giao Bạch: “...”
Mẹ kiếp tôi muốn nổ tung tại chỗ. truyen bac chien
“Chử Đông Sán?” Giao Bạch bò dậy khỏi chăn.
“Không phải.” Thẩm Nhi An thấp giọng nói, “Là vị bên cạnh Sầm Cảnh Mạt.”
Nghe vậy, người đầu tiên mà Giao Bạch nghĩ đến chính là cậu cả họ Úc.
“Úc Lĩnh.” Thẩm Nhi An tiết lộ tên.
Giao Bạch không còn gì để nói.
Chuyện này quá bất hợp lý. Sầm Cảnh Mạt chú ý đến Lễ Giác, là vì Thẩm Nhi An kim ốc tàng kiều, có dục vọng khống chế không bình thường với Lễ Giác.
Bây giờ còn chưa phát triển đến bước đường đấy.
Sầm Cảnh Mạt cướp Lễ Giác làm gì? Không có lý do.
“Lát nữa gọi lại cho cậu.” Đầu kia có chuyện gì đó, Thẩm Nhi An cúp.
Giao Bạch đợi không bao lâu, Thẩm Nhi An đã gửi cho cậu một vài bức ảnh.
Lần này dọa Giao Bạch kinh sợ.
Nhân vật chính trong ảnh không phải Úc Lĩnh và Lễ Giác, mà là Sầm Cảnh Mạt và Lễ Giác.
Hắn ôm Lễ Giác toàn thân dơ bẩn nát vụn, ánh mắt nhìn cậu ta có oán hận, đau lòng, phẫn nộ, thương xót.
Nhiều loại tình cảm phức tạp chất chứa trong mắt.
“Khụ.”
Giao Bạch bị sặc nước miếng, Sầm Cảnh Mạt sống lại?!!!
Không đúng,
Không đúng không đúng không đúng.
Hiện tại chính là vòng tuần hoàn thứ hai, lặp lại, trên con đường tái sinh.
Giao Bạch lật qua lật lại các bức ảnh, nheo mắt nghiên cứu ánh mắt Sầm Cảnh Mạt dừng trên khuôn mặt Lễ Giác.
Sầm Cảnh Mạt,
Có ký ức của vòng tuần hoàn thứ nhất.
Giao Bạch bấm số của Thẩm Nhi An, tút tút một hồi lâu nhưng không ai nghe. Mà Thích Dĩ Lạo vừa gọi thì bắt máy.
Thương nhân có suy tính của thương nhân, kể cả là đối thủ ngầm tranh giành so tài, trước khi thật sự trở mặt, bề ngoài đều sẽ nhận điện thoại của đối phương, xã giao, hàn huyên, lừa gạt lẫn nhau.
Huống chi bây giờ họ Thẩm và họ Thích còn chưa giao chiến, mặc dù kiện tướng đắc lực của chủ tịch Tiểu Thẩm đã ăn hai viên đạn ở Lan Mặc Phủ.
Trong điện thoại Thích Dĩ Lạo truyền ra giọng nói bình tĩnh của Thẩm Nhi An: “Chú Thích, có việc ạ?”
“Là tôi.” Giao Bạch chậm rãi đáp.
Hơi thở bên kia thoáng ngưng trệ.
“Mịa nó đừng cúp máy!” Giao Bạch cười lạnh, “Tôi hiện đang ở Nam Thành, cách nhà tổ không xa.”
Thẩm Nhi An ngạc nhiên: “Cậu đến Nam Thành à?”
“Đúng, đến rồi.” Giao Bạch tựa lên người Thích Dĩ Lạo, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe đã hạ xuống, “Cậu hẹn địa điểm, tôi qua đó, cậu mang theo Lễ Giác, chúng ta trò chuyện.”
Thẩm Nhi An không nói lời nào.
Giao Bạch nói: “Vậy cứ thế đi, cậu nhắn địa chỉ qua, nửa tiếng sau gặp.”
“Tôi đã nói với chú Thích rằng người không ở chỗ tôi, tôi không tiếp xúc với cậu ta. Tại sao cậu lại không tin?” Thẩm Nhi An trầm thấp lên tiếng.
“Con mẹ nó vì cậu cúp điện thoại của tôi, chột dạ!” Giao Bạch tức nổ phổi, chửi bới, “Không nói nữa, gặp mặt tán gẫu sau.”
Giao Bạch chọc vào màn hình điện thoại của Thích Dĩ Lạo. Cậu không thể chỉ rõ Lễ Giác ở chỗ Thẩm Nhi An, và còn cả bức ảnh chứng minh, làm như vậy chẳng khác nào bán đứng Thích Dĩ Lạo.
Đội ngũ công nghệ đen của Thẩm Nhi An đối phó nhà họ Sầm là được, nhà họ Thích không thể bị cuốn vào, cứng rắn đối đầu không lại.
“Người bạn này của em sẽ gửi địa chỉ hẹn em chứ?” Thích Dĩ Lạo cất di động vào cái túi bên cạnh cửa xe, hai tay vẫn ôm eo cậu thanh niên, vuốt ve một cách kiềm chế.
“Ừm.” Giao Bạch kéo khóa áo khoác thể thao lên, nằm nhoài trên cửa sổ xe hóng gió xuân.
Thẩm Nhi An biết cậu ghét Nam Thành cỡ nào, nhưng cậu đã đến.
Đây là Giao Bạch đang tỏ rõ quyết tâm của mình cho Thẩm Nhi An biết, không nhìn thấy Lễ Giác sẽ không bỏ qua.
Đồng thời,
Giao Bạch vác thân thể bán tàn phế, vội bắt máy bay chạy một chuyến lúc nửa đêm, cũng là cho Thẩm Nhi An và sự không cam lòng của y một cơ hội cuối cùng.
Thẩm Nhi An nhắn địa điểm giao hẹn tới điện thoại của Thích Dĩ Lạo. Nơi ấy chính là vị trí hiện tại của y, Chương Tụy Viên.
Thấy không gạt được cũng tránh không thoát, y đành để Giao Bạch đến thẳng nơi giam giữ Lễ Giác.
Callan lái xe đến đó mất hơn năm mươi phút, vì xương cụt của Giao Bạch khó chịu nên xe chạy chậm.
Xe dừng trước cổng biệt thự, Thích Dĩ Lạo mở cửa xe, cũng dỡ chiếc xe lăn gấp gọn rồi đặt xuống đất. Hắn nhấc chân xuống xe, vươn tay về phía Giao Bạch trong xe: “Tiểu Bạch, ôm lấy chú.”
Giao Bạch leo lên cánh tay bả vai của Thích Dĩ Lạo.
Thích Dĩ Lạo bế Giao Bạch ra, không lập tức đặt cậu lên xe lăn mà ôm cậu đến trước mặt, khom người. Tóc mái quét qua cổ cậu, hắn hít mùi hương của cậu một hơi thật sâu.
Giao Bạch ngửa cổ ra sau. Ngửi cái gì nha lão biến thái, chẳng phải trên cổ em là mùi trầm hương trên bùa hộ mệnh của anh à?
Cổng biệt thự đột nhiên mở ra.
Khuôn mặt Thẩm Nhi An xuất hiện trên màn hình hiển thị bên tường: “Các người vào đi.”
Dùng “Các người”, mà không phải “Cậu“.
Thích Dĩ Lạo liếc Callan đang lướt điện thoại cạnh xe.
Callan chỉ chỉ vào mình, ý hỏi: Tôi cũng vào à?
Thích Dĩ Lạo gật đầu. Callan đóng sầm cửa xe lại, cất điện thoại và sải bước đuổi theo.
Hai bên đường biệt thự được bật hết đèn lên, khá sáng sủa. Xe lăn di chuyển êm ái trên mặt đất xám xanh, không bị vướng bởi thực vật.
Thẩm Nhi An đứng thẳng dưới mái hiên phòng khách. Y mặc chiếc áo khoác màu xanh nhạt và quần đen như trong ảnh, đã rửa mặt sạch sẽ, tóc mái ẩm ướt hơi rối, môi rất lạnh, con ngươi đen nhánh, bên trong là một hồ nước vào mùa thu đông, yên tĩnh và tối tăm.
Phòng khách của biệt thự không ngang với mặt đất, mà được xây cao, phải leo hơn mười bậc thang.
Thích Dĩ Lạo ôm Giao Bạch. Không chờ Thích Dĩ Lạo phân phó, Callan đã đi về phía xe lăn, chuẩn bị nhấc nó lên.
Một bóng người nhanh chóng bước xuống bậc thang, nâng xe lăn lên trước Callan.
Callan híp lại đôi mắt dài, cười nói: “Anh chàng đẹp trai, lần gặp mặt thứ hai rồi, không định chào hỏi một tiếng à?”
Thẩm Nhi An im lặng chuyển xe lăn lên bậc thang.
Callan duỗi người, nói với ý tứ hàm xúc: “Con người ấy à, tính hay quên, chuyện từ tháng Sáu năm ngoái, không nhớ cũng là bình thường.”
Thân hình Thẩm Nhi An thoáng khựng lại, y nhớ rõ. Tối hôm ấy y bị thuốc gặm nuốt, không dư lại bao nhiêu nhân tính, là Giao Bạch kịp thời tìm đến, đánh thức lý trí của y, dẫn y đến phòng khám mà Thích Dĩ Lạo chỉ định để điều trị, bị y đạp vào bụng, bị y bóp thương xương tay. Sau khi tỉnh, y đến Lan Mặc Phủ xin lỗi, trái lại, Giao Bạch còn khuyên bảo y.
Đều nhớ.
Toàn bộ, y đều nhớ rõ.
Thẩm Nhi An đi từng bước lên bậc thang, đặt xe lăn xuống đất rồi khẽ nói với Giao Bạch: “Cậu ngồi đi.”
Giao Bạch xuống khỏi vòng tay Thích Dĩ Lạo, chống tay vịn xe lăn, chậm rãi ngồi lên: “Lễ Giác ở đâu, dẫn tôi tới đó.”
Vai bị đè lại, Giao Bạch ném một ánh mắt trấn an cho Thích Dĩ Lạo. Cậu đã buồn nôn một lần, cũng ói mửa một lần, sẽ không chạm được đến ký ức tanh tưởi về căn phòng tối nhỏ nữa.
Thích Dĩ Lạo nhìn Thẩm Nhi An, lông mày hắn nhíu chặt, khiển trách như bậc cha chú: “Nhi An, không phải cậu đã nói Lễ Giác không ở chỗ cậu sao?”
Thẩm Nhi An nói: “Cháu sẽ giải thích với Giao Bạch.”
“Nói dối nhiều, sẽ mất đi chữ tín.” Thích Dĩ Lạo lắc đầu.
Thấy Giao Bạch nhìn sang, mặt Thẩm Nhi An nóng bừng, như bị người khác tát một cái, trong cổ họng thở hổn hển vài tiếng gấp gáp ngột ngạt, dường như muốn giải thích, song lại không thốt ra được chữ nào.
Biệt thự rất yên tĩnh, không có hệ thống sưởi. Thẩm Nhi An dẫn Giao Bạch đi tầng hầm.
Buổi đêm mùa xuân, tầng hầm có chút râm mát, Giao Bạch hắt hơi một cái. Thân thể này của cậu yếu đi rất nhiều so với năm ngoái, cũng may hoàn thành nhiệm vụ là có thể đầy máu rồi.
Đầu nặng trùng xuống, một chiếc áo khoác thường ngày màu xám đậm từ phía trên che phủ cậu, bao bọc mùi nước hoa nam giới tinh tế thoang thoảng.
Thẩm Nhi An dừng trước một căn phòng: “Đến rồi.”
Giao Bạch xoay xe lăn về phía trước rồi không nhúc nhích.
Thích Dĩ Lạo áp lồng ngực vào sau xe lăn, tì cằm lên đỉnh đầu cậu, thanh âm trầm thấp từ tính: “Cần tôi theo em không?”
Giao Bạch liếc nhìn con mèo máu bơ phờ, lắc đầu: “Không cần đâu, anh và bác sĩ Callan chờ em ở ngoài.” Thích Dĩ Lạo có mặt, sẽ ảnh hưởng tới phát huy của cậu.
Thích Dĩ Lạo cũng không nhiều lời. Hắn xoa xoa tóc Giao Bạch, “Đi đi, gặp người hàng xóm kia của em một lát, gặp xong liền ra.”
“Em cam đoan đây là lần cuối cùng em gặp cậu ta.” Dứt lời, Giao Bạch lập tức đổi giọng mà mặt không đỏ tim không hẫng, “Không phải, không phải một lần cuối cùng, không nhất định.”
Sắc mặt Thích Dĩ Lạo đen như mực.
“Ở chỗ này chờ em nhé.” Giao Bạch chuyển xe lăn tới gần Thẩm Nhi An. Cậu thầm thở dài trong lòng, lão biến thái, anh không biết đâu, em khó lắm, hoàn toàn không biết phía trước có chướng ngại vật gì, chỉ dám và cũng chỉ có thể nhanh chân đi thẳng. Vì thế, em không cho anh một lời hứa suông thì hơn.
Tiếng xe lăn lăn bánh trên hành lang dần biến mất.
Thích Dĩ Lạo cởi khuy măng sét áo sơ mi trắng, chậm rãi thong thả xắn ống tay áo lên.
“Người xưa có câu, thích là buông thả, yêu là kiềm chế.” Callan dựa vào bức tường trắng nhợt nhạt, “Mà rất hiển nhiên là, bạn nhỏ nhà anh căn bản không lĩnh hội được ý tứ này. Sự kiềm chế của anh, ở trong mắt cậu ta chính là,“
Đôi môi đầy đặn của Callan hé mở, bật ra một chữ: “Nhát.”
Thích Dĩ Lạo từ chối phát biểu ý kiến: “Tùy em ấy nghĩ.”
Callan cọ ngón tay trên màn hình điện thoại mấy lần, vị gia này cũng thật sự rất khó bị kích động cảm xúc, nhất quán có phong thái có tu dưỡng. Y chưa bao giờ nghe nói hoặc chứng kiến đối phương lúng túng, chật vật, hay mất khống chế.
Không biết tối nay có cơ hội nào để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của một người bình thường như y hay không.
“Chủ tịch Tiểu Thẩm có địch ý với anh.” Callan lướt vòng bạn bè, thuận miệng nói, “Không phải tình địch, là do bị anh cướp đoạt món đồ chơi duy nhất của cậu ta, oán giận cũng không che giấu nổi.”
Thích Dĩ Lạo cười khẽ, đáy mắt không chút độ ấm: “Đồ chơi ở đâu ra chứ, càng không thể nói là cướp.”
“Mỗi người có một cách hiểu, chủ tịch Tiểu Thẩm muốn cho là như thế, cũng đành chịu. Chẳng qua, sẽ không có chuyện gì xảy ra, bạn nhỏ nhà anh không hồ đồ, có chừng mực.” Callan vứt ra một điếu thuốc từ trong hộp thuốc lá, đưa cho Thích Dĩ Lạo nhưng không được nhận lấy, y tự nhiên châm lửa, “Chủ tịch Thích, sao lại khách khí thế, chẳng lẽ anh trách tôi đòi một hầm rượu của anh à?”
“Tuy tôi yêu rượu, nhưng tôi không phải là sâu rượu. Tôi muốn nhiều như vậy, còn không phải là cho vị kia nhà anh nhận ra rằng, cậu ta trong lòng anh quý giá đến nhường nào.” Callan rít một hơi thuốc, đường hoàng nói.
Thích Dĩ Lạo liếc y: “Vậy tôi còn phải cảm ơn anh.”
Callan xua tay: “Giao tình quân tử nhạt như nước(1). Lúc kết hôn, các anh gửi thiệp mời cho tôi là được.”
(1) Người xưa nói: “Quân tử chi giao đạm nhược thủy, tiểu nhân chi giao cam nhược lễ; quân tử đạm dĩ thân, tiểu nhân cam dĩ tuyệt“. Người quân tử khi kết giao thì đạm nhạt như nước, còn tình cảm giao hảo của kẻ tiểu nhân lại ngọt ngào như rượu. Kết giao của người quân tử tuy nhạt nhưng lâu dài thân thiết, tình cảm của kẻ tiểu nhân tuy ngọt ngào, vồ vập nhưng rồi lại dẫn đến tuyệt giao. Câu nói “Người quân tử kết giao đạm nhạt như nước” có liên quan đến một điển cố thời nhà Đường.
Thứ đáp lại chủ đề “Kết hôn” của y là, một làn khói thuốc.
“Cuồng sạch vậy cơ à, khi đưa thuốc lá, tôi cũng không cầm nó bằng tay.” Nét mặt Callan khá khó coi.
Thích Dĩ Lạo kéo dài khoảng cách với y, đứng ở cách đó không xa một tay kẹp điếu thuốc, hững hờ nhìn khói lửa lập lòe: “Thuốc lá của anh quá nồng, bám trên quần áo rất lâu, không thân thiện với những người hút thuốc thụ động.”
Callan “chậc” một tiếng, có người nhà khác thật. Y sờ sờ vòng râu mép nhỏ trên cằm, dáng vẻ đẹp trai với khí chất tốt, làm động tác này không hề hèn mọn lôi thôi, chỉ lộ ra vẻ thành thục trêu ghẹo: “Cũng không biết hai người vào phòng bao lâu mới có thể đi ra?”
“Xong xuôi, tự nhiên sẽ đi ra.” Thích Dĩ Lạo ho khan, phế phủ đau nhức như bị xé rách.
“Anh thật sự không lo lắng chút nào à?” Callan đảo mắt, “Nếu tôi là anh, tôi nhất định sẽ cương quyết theo vào.”
Thích Dĩ Lạo cầm di động rung lên đi nghe điện thoại, bước chân không nhanh không chậm, tựa hồ rất thư thái.
Callan lắc đầu, nếu thật sự yên tâm thì đã không nhờ y đến làm tài xế.
Đây là đề phòng ngộ nhỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có người bác sĩ là y, có thể giảm thiểu nguy cơ cậu nhóc kia phải chịu khổ.
Người trẻ tuổi, mà đầy bệnh tật, đáng thương ghê.
Nhưng người lớn tuổi cũng không khá hơn là bao.
Vấn đề nghiêm trọng hơn.
Không biết còn bao nhiêu thuốc tồn đọng trong cơ thể, biến thành mụn nhọt. Vốn dĩ có thể từ từ hấp thu trong giấc ngủ sâu, nhưng lại cưỡng ép tỉnh dậy, bị cắn trả.
Trên hành lang chỉ có tiếng Thích Dĩ Lạo ho khan sau khi nghe điện thoại. Hắn cố nén cơn ho, dưới lớp áo mỏng là trái tim ướt lạnh đang không ngừng phập phồng. Điếu thuốc bên môi rung lên, tàn tro nhỏ vụn rơi xuống bừa bộn.
“Dành thời gian tới chỗ tôi, tôi kiểm tra cho anh.” Callan miễn cưỡng nói, “Tôi sẽ gắng hết sức,“ Y hắng giọng, “Để anh chứng kiến bạn nhỏ nhà anh tốt nghiệp đại học.”
Thích Dĩ Lạo rít một hơi thuốc lá, đè xuống vị tanh ngọt nơi cổ họng. Hắn đổi màn hình nền điện thoại, trở về bức ảnh hai điếu thuốc hôn nhau.
Chỉ cách một cách cửa, trên đùi Giao Bạch đắp kín áo khoác của Thích Dĩ Lạo, tay móc lấy móc khóa treo điện thoại, ánh mắt rơi vào Lễ Giác trong góc đối diện.
Cửa sổ trong phòng đều mở, không khí trong lành, hơn nữa Giao Bạch đeo khẩu trang nên hít thở không quá khó khăn.
Nhưng các giác quan khác của cậu vẫn giữ nguyên trạng.
Cậu nhìn Thẩm Nhi An dội một xô nước trộn đá viên lên đầu Lễ Giác, đỉnh đầu và trái tim cậu hoàn toàn lạnh lẽo.
Đệt.
Giao Bạch nhặt chiếc áo khoác trên chân và mặc vào, co tay trong ống tay áo dài, khiến cậu cảm thấy ấm áp hơn.
Lễ Giác ở góc tường tỉnh dậy vì đông lạnh, trên khuôn mặt mềm mại nam sinh nữ tướng của cậu ta toàn vết thương, cũ mới chồng chất lên nhau, cần cổ buộc xích sắt loang lổ vết máu, trán còn bị rách một mảng lớn.
Giao Bạch không cần nhìn thêm đã có suy đoán, đoàn đội công nghệ đen của Thẩm Nhi An cũng lấy được video giám sát trong phòng tối nhỏ, cậu ta đã trả lại cho Lễ Giác tất cả những gì mình phải gánh chịu.
Không đúng, còn nhiều hơn, gấp mấy lần.
Đối diện với ánh mắt dần trong veo của Lễ Giác, Giao Bạch sửa sang tóc mái, che khuất vết sẹo trên trán.
Lễ Giác bị thương nặng hơn cậu, nhưng chẳng những sống sót mà còn khôi phục ý thức nhanh như thế.
Sử dụng điểm tích lũy để nâng cao sức sống, độ mạnh mẽ kém xa tít tắp so với hào quang nhân vật chính.
“A!” Lễ Giác giống một quỷ hồn bị thiêu đốt thê thảm ở tầng địa ngục thứ mười tám. Trông thấy một nhân loại, người sống, cậu ta bức thiết và kích động bò tới bên đó, xích sắt trên tay chân và cổ đung đưa dữ dội, song cậu ta gần như vẫn ở nguyên vị trí.
Bởi xích sắt không hề dài, góc độ đóng đinh còn xảo diệu, cực kỳ hạn chế phạm vi hoạt động của cậu ta.
“A... A...” Lễ Giác chảy nước mắt nhìn Giao Bạch, co giật mở miệng phát ra những tiếng gào khó nghe.
Huyệt thái dương Giao Bạch giật giật: “Thẩm Nhi An, tại sao Lễ Giác không nói được?” Chẳng lẽ là cốt truyện mà cậu tưởng? Dòng thời gian sớm nhiều như vậy sao? Không phải chứ?
Thẩm Nhi An đang nhặt những mảnh giấy màu trên mặt đất, rơi xuống khi gấp chuồn chuồn. Y trả lời Giao Bạch: “Khóc quá ầm ĩ, thà câm đi.”
Giao Bạch còn chưa phản ứng lại, truyện tranh “Gãy Cánh” đã nhảy ra giữa không trung.
Lời thoại gốc xuất hiện, cốt truyện nguyên tác cũng hiện ra theo.
Giao Bạch bị buộc phải “ôn lại” những lời nói của Lễ Giác trước và sau khi bị độc câm.
Đây coi như là phần giữa bộ truyện tranh, Thẩm Nhi An xã giao xong trở về, Lễ Giác dán sát tới như thể không nhìn ra y ghê tởm, kể lể một ít về cuộc sống của cậu ta, ví dụ như cây dâu tây nào trong sân phát triển tốt nhất, kết nhiều quả nhất, con chó biết tự đóng cửa, năm nay mưa hơi nhiều,...v.v.
Cuộc sống hôn nhân êm đềm củi gạo dầu muối trong mắt Lễ Giác, chẳng là cái thá gì đối với Thẩm Nhi An.
Sau khi không thể nói, Lễ Giác trở về quê nhà một mình, ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt. Cậu ta nghi ngờ mình bị câm là do Thẩm Nhi An gây ra, nhưng cậu ta không dám tin, Thẩm Nhi An sẽ không chán ghét cậu ta đến mức đó.
Họ bên nhau đã lâu như vậy, nếu Thẩm Nhi An không có chút tình cảm gì với cậu ta, thì làm sao có khả năng chạm vào cậu ta chứ?
Sâu thẳm trong nội tâm Thẩm Nhi An có cậu ta, chẳng qua y không dám thừa nhận, không muốn thừa nhận, cậu ta biết mà.
Càng nghĩ càng đau khổ, yêu một người rất đau khổ, Lễ Giác quyết định cả đời này sẽ không gặp lại Thẩm Nhi An, cũng không dám yêu nữa. Cậu ta đã nhận được báo ứng và trừng phạt, cầu xin ông trời buông tha cậu ta đi.
Tuy nhiên, Thẩm Nhi An không đến tìm cậu ta, chỉ gọi điện thoại, lạnh lùng nói “Tôi không có thời gian náo loạn với cậu. Hôm nay cậu không trở lại thì cũng đừng về nữa.”
Ngày ấy Lễ Giác quay lại chỗ Thẩm Nhi An ngay lập tức. Cậu ta cũng không dám hỏi có phải Thẩm Nhi An hạ độc mình không, sợ nghe được chân tướng, nên đã tự lừa dối bản thân rằng mình chỉ vô tình ăn nhầm thứ gì đó.
Mọi thứ đều khôi phục lại dáng dấp ban đầu, Lễ Giác vẫn là người vợ xinh đẹp tinh xảo được nuôi dưỡng trong nhà, Thẩm Nhi An vẫn sẽ phát rồ trên giường mỗi ngày.
Ngoại trừ một điểm, rốt cuộc trong nhà không còn tiếng lải nhải lầm bầm của Lễ Giác nữa.
Đây chính là bản chất của tiện thụ.
Thấy Thẩm Nhi An định đá Lễ Giác, Giao Bạch không khỏi hét to: “Thẩm Nhi An!”
Giày da của Thẩm Nhi An dừng ở vị trí cách đầu Lễ Giác nửa tấc.
“Cậu đang làm gì thế! Qua đây!” Giao Bạch lại hô, cậu nóng lòng muốn đứng dậy, xông tới, đánh Thẩm Nhi An hai cái.
Cuối cùng Thẩm Nhi An cũng rút chân về, xoay chân sải bước về phía Giao Bạch.
Lễ Giác nhìn Thẩm Nhi An đi tới chỗ Giao Bạch, sự cầu cứu trong mắt cậu ta nhạt bớt, lộ ra một tia ghen tị và ngưỡng mộ.
Giao Bạch không thấy kinh ngạc, cậu xem tài khoản. Lúc xếp vào nhóm, Lễ Giác không online, chữ “Trăm” là màu xám. Khi đó Giao Bạch đã đoán rằng, chờ cậu ta online, có lẽ chữ “Trăm” sẽ biến thành nền xanh lam trong bức ảnh một inch của Thẩm Nhi An.
Nhưng thiết kế viền avatar của Lễ Giác là... Một phần đặc điểm trên gương mặt Thẩm Nhi An.
Giao Bạch lúc này mới nhìn lại, chữ “Trăm” xanh lam đang sáng trên avatar Lễ Giác, góc trên cùng bên trái ảnh đại diện là đôi mắt của Thẩm Nhi An, quá quỷ dị.
Còn thật sự bị cậu đoán đúng, trúng hết. Xứng đáng với thân phận fan truyện tranh máu chó lâu năm.
Lễ Giác cũng không hổ là độ cố chấp 100+. Chi tiết cậu ta bị câm khác với truyện tranh, chính Thẩm Nhi An ra tay, bản thân cũng bị tra tấn đánh đập dã man như vậy, song cậu ta vẫn không nản lòng thoái chí, còn chấp nhất yêu Thẩm Nhi An.
Chờ Thẩm Nhi An đến gần, Giao Bạch mới nói: “Không phải ở bên ngoài cậu đã nói muốn giải thích với tôi à? Bây giờ giải thích đi, tôi nghe.”
Thẩm Nhi An im lặng một hồi lâu: “Tôi nghĩ cậu đã thấy cả, có thể hiểu tôi làm như vậy...”
“Tôi không hiểu.” Giao Bạch ngắt lời y, “Giải thích.”
Thẩm Nhi An không nói gì.
“Tôi đã khuyên cậu bao nhiêu lần.” Hai ống tay áo dài khoát lên bụng Giao Bạch, như hát một tuồng kịch, cậu không đứt hơi khản tiếng, vẫn mang thái độ có chuyện phải nói rõ ràng, “Có phải là tôi từng bảo cậu đừng làm chuyện ngu ngốc không?”
Thẩm Nhi An biện giải cho mình: “Tôi đã đồng ý với cậu, sẽ không ăn miếng trả miếng, nên tôi không hạ loại thuốc kia cho cậu ta, rồi tìm người chơi cậu ta.”
“Cậu đang lợi dụng sơ hở.” Giao Bạch một câu nói toạc ra. Thẩm Nhi An, trong chuyện kéo cậu lại, có thể nói là tôi đã tận tình tận nghĩa, nếu cậu còn giả vờ ngớ ngẩn với tôi, vậy tôi không muốn nói nữa.
Thẩm Nhi An cảm nhận được sự thất vọng của Giao Bạch, hơi thở của y như thắt lại: “Cậu ta dùng tiền bán mình của cậu để sinh hoạt, không tri ân báo đáp, còn hại cậu bị thương, lợi dụng cậu.”
Giao Bạch dựa vào xe lăn: “Cho nên?”
“Tôi muốn để cậu ta chịu đựng những gì cậu phải chịu.” Gò má Thẩm Nhi An banh ra, hàng mi rũ xuống che giấu nỗi căm hận trong mắt.
Giao Bạch thầm nói, cậu cũng đã trả thù lại gấp bao nhiêu lần rồi. Cậu duỗi mấy ngón tay từ trong tay áo ra, gõ lạch cạch lên tay vịn xe lăn: “Cậu muốn đối phó Lễ Giác, tại sao nhất định phải đích thân động thủ?”
Sống lưng Thẩm Nhi An cứng đờ.
Giao Bạch lạnh nhạt nói: “Đích thân động thủ, có thể khiến cậu thả lỏng, đạt được khoái cảm, đúng không?”
Vành môi Thẩm Nhi An run lên rồi mím thẳng, giờ khắc này y cay nghiệt cực điểm.
“Không phải.” Y nói, “Không phải như vậy.”
“Lễ Giác là người kinh tởm nhất trong đời tôi cho tới bây giờ, tôi muốn cậu ta thối rữa từng chút một trong tay tôi.” Nhìn thấy biểu cảm buồn nôn trên khuôn mặt Giao Bạch, Thẩm Nhi An như bị người khác tàn nhẫn đánh một gậy, đầu óc trống rỗng, mất khả năng nói.
Giao Bạch không lên tiếng, cứ thế nhìn chằm chằm Thẩm Nhi An. Dường như cậu trông thấy tính cách thiết lập trên đỉnh đầu Thẩm Nhi An, từng chữ từng chữ đẫm máu nhảy ra ngoài, tạo thành bởi sự hận thù méo mó và bệnh hoạn, cùng với tay chân cụt tan tác của Lễ Giác.
Dòng máu trong thân thể Thẩm Nhi An, có một nửa là lạnh lùng tàn bạo của cha y, nửa còn lại là tính kế báo thù của mẹ y.
Quá nhiều yếu tố bẩm sinh, giai đoạn sau thật sự rất khó thay đổi. Giống như y, một khi có ngòi nổ kích hoạt, đó chính là sự dung hợp của gene cha mẹ.
Mà ngòi nổ kia tất nhiên sẽ rơi xuống cuộc đời y.
Giao Bạch thở dài trong lòng, lúc đọc truyện tranh, cậu ghét nhất nhân vật Thẩm Nhi An. Nhưng sau khi đi vào đến bây giờ, giây phút này, trong tám người bạn tốt, tâm tư cậu hao tốn trên người Thẩm Nhi An đến Chương Chẩm Thích Dĩ Lạo cũng không sánh nổi.
Lòng người không phải kim cương, Giao Bạch mệt mỏi rồi, nhận thua. Cậu vẫn nên ra ngoài tìm Thích Dĩ Lạo, thuê khách sạn và ngủ một giấc thật ngon thì hơn.
Giao Bạch muốn bỏ cuộc, cười thành tiếng: “Thẩm Nhi An, ngẩng đầu, nhìn tôi.”
Thẩm Nhi An vô thức nhìn cậu.
“Giờ tôi đi đường còn không được, ngồi hơi lâu chút cũng đau, vậy cậu cho rằng tại sao tôi không yên ổn dưỡng thương ở Lan Mặc Phủ, mà nhất định phải ngồi xe tới đây?” Giao Bạch cười hỏi.
Thẩm Nhi An mím môi: “Cậu đến tìm tôi, là muốn tôi thả Lễ Giác. Cậu vẫn không nhẫn tâm nhìn cậu ta chịu khổ.”
Giao Bạch: “...”
Cái quỷ gì đờ mờ, lần này ông đây thật sự không quản nữa!
Mẹ kiếp, tức chết mất tức chết mất. Giao Bạch vỗ ngực, cậu hất văng bàn tay thấp thỏm vươn tới của Thẩm Nhi An: “Còn nhớ chuyện đống phân mà năm ngoái tôi đã nói với cậu không?”
“Lễ Giác chính là đống phân ấy.” Giao Bạch lạnh mặt.
Thẩm Nhi An trợn to mắt.
Giao Bạch nghiến răng nghiến lợi: “Cậu dính vào cậu ta, cuộc đời coi như xong!”
Thẩm Nhi An không để ý đến cú vung tay của Giao Bạch, vuốt vuốt ngực cho cậu: “Cậu cả nghĩ quá rồi, Giao Bạch, một thứ trói gà không chặt, làm gì có năng lực gì.”
Giao Bạch tức cười: “Cậu biết cha mình thất bại như thế nào không?”
Thẩm Nhi An dừng lại, ngước mắt lên, bình tĩnh nhìn cậu.
“Vị kia quá mức tự tin!” Giao Bạch mất khống chế cảm xúc, nước mắt sinh lý con mẹ nó chảy hết ra.
Trên mặt có thêm chiếc khăn, Giao Bạch đẩy nó đi: “Cút.”
Thẩm Nhi An đứng đó với khuôn mặt không biểu cảm.
“Chết tiệt, chết tiệt!” Giao Bạch lau mặt thật mạnh. Cậu tự nhủ bản thân phải bình tĩnh lại, đừng tranh cãi, tranh cãi với nhau cũng vô ích, phải trao đổi, trước tiên cần sắp xếp suy nghĩ đã.
Thẩm Nhi An không biết đây là thế giới truyện tranh, không biết mình là nhân vật chính, Lễ Giác là ghép đôi chính thức của y, nên y cảm thấy Lễ Giác sớm muộn gì cũng sẽ bị y hành hạ đến chết, không đỡ nổi một đòn, không tạo thành chút uy hiếp nào.
Giao Bạch lại không thể tiết lộ bộ mặt thật của thế giới cho Thẩm Nhi An. Chưa nói đến việc vi phạm quy tắc, kể cả khi cậu tiết lộ, liệu Thẩm Nhi An có tin tưởng không? Không cho rằng cậu đang kể chuyện mới là lạ. Thẩm Nhi An sẽ không tin tưởng mình là tra công quỷ súc, dây dưa cả đời với Lễ Giác mà y ghét cay ghét đắng.
“Giao Bạch, cậu nói Lễ Giác là phân, cậu tới, là vì tôi?”
Đỉnh đầu vang lên giọng nói ngập ngừng, Giao Bạch giận điên đầu, bình tĩnh nào. Cậu dùng ngữ điệu ôn hòa giống Thích Dĩ Lạo: “Thẩm Nhi An, cậu có thể đi một quãng dưới sự dẫn dắt của hận thù, nhưng cậu không thể luôn đi theo nó được.”
Thẩm Nhi An cau mày: “Tôi không đi theo nó.”
“Khi cậu tra tấn Lễ Giác, cậu đang rơi vào một vòng lẩn quẩn điên cuồng, tự mình không phát hiện ra à?” Giao Bạch nhìn chăm chú vào đôi mắt y.
Thẩm Nhi An vẫn muốn phản bác.
Giao Bạch như cười như không: “Hành vi không dám đối mặt với hiện thực của cậu, giống hệt lão chó già cha cậu.”
Thái dương Thẩm Nhi An nổi lên một đường gân xanh, hơi lạnh phun trào quanh thân: “Tôi không phải là ông ta!”
Giao Bạch chuyển xe lăn quay đầu: “Bye bye.”
Xe lăn bị kéo lại, Thẩm Nhi An rầu rĩ nói: “Giao Bạch, cậu đừng như thế, tôi chỉ có người bạn là cậu. Vì tôi mà cậu đến Nam Thành nơi cậu không muốn đến, tôi rất vui vẻ. Chúng ta có thể tán gẫu tử tế.”
Giao Bạch ha ha, vẫn là lỗi của tôi, được, tôi ăn no rửng mỡ.
“Không có gì muốn tán gẫu nữa.” Giao Bạch không quay đầu lại, khép hờ mắt nhìn hình thêu sẫm màu trên ống tay áo khoác, “Từ đầu tới cuối, tôi không hy vọng cậu dính dáng gì đến Lễ Giác, cậu không nghe tôi, thôi, tùy cậu.”
Bàn tay trên xe lăn vẫn không được rút về, không thả cậu đi.
Thẩm Nhi An đi vòng ra phía trước, ngăn cản Giao Bạch: “Tôi sẽ không trả thù Lễ Giác nữa, tôi cam đoan.”
Giao Bạch không tin, Thẩm Nhi An ngoài miệng đồng ý với cậu, nhưng quay đầu là quên mất.
Khoan đã.
Dây thần kinh thả lỏng của Giao Bạch đột nhiên căng lên, cậu sử dụng sai phương pháp rồi.
Trong truyện tranh máu chó, khi đối phó với người có độ cố chấp cao, nhẹ nhàng khuyên bảo vài câu cơ bản vô dụng, chỉ có thể dùng cố chấp.
Đây mới là cách làm chính xác.
Phải làm ra thao tác phù hợp với thế giới này, trẻ trâu trộn máu chó, công thức truyền thống.
Giao Bạch liếc nhìn khung cửa cách cậu rất gần.
Không cần đâu, thật sự không cần, mình đang toan tính cái gì đấy?
“Ầm.”
Giao Bạch đột nhiên đứng dậy, đập đầu vào khung cửa, đau đến tối sầm hai mắt. Thẩm Nhi An, hãy để tôi xem xem, gộp hết toàn bộ thuộc tính của vai chính công, cùng tình bạn duy nhất là tôi đặt ở hai đầu cán cân, liệu có thể cạnh tranh được không.
Thẩm Nhi An nâng Giao Bạch về xe lăn, tay chân luống cuống: “Cậu làm gì vậy?”
“Tôi không khuyên nổi cậu, cảm thấy bản thân quá thất bại, tự hại mình.” Giao Bạch che trán, trong tóc hơi bết dính, đệt, cậu đập mạnh quá, chảy máu rồi, sau đó ra ngoài không biết nên dỗ dành lão biến thái thế nào đây.
Trong cơn hoảng loạn, Thẩm Nhi An cảm thấy kỳ lạ: “Giao Bạch, tại sao cậu chấp nhất với việc tôi tránh xa Lễ Giác thế?”
Giao Bạch khẽ giật khóe miệng, Thẩm Nhi An có thể nảy sinh lòng nghi hoặc này, xem ra đã cảm nhận được sự cố chấp phi logic giống mắc bệnh thần kinh của cậu, vậy là được rồi. Cậu tận dụng thời cơ nói ra lời thoại đậm mùi máu chó.
“Thừa nhận với cậu, trước đây tôi thích Lễ Giác, về sau chán ghét cậu ta, nhìn cũng thấy phiền, lười nói chuyện với cậu ta.”
Giao Bạch lạnh giọng: “Tôi không quan tâm cậu muốn báo thù cho tôi, hay hận cậu ta chuốc thuốc cậu ngay trước bia mộ mẹ cậu, mà ôm lấy căn nguyên của căn bệnh này không buông, nhất định phải dây dưa với cậu ta, chỉ cần cậu tiếp tục tiếp xúc với cậu ta, tôi sẽ ghét lây cả cậu. Tôi sẽ thiêu hủy con chuồn chuồn cậu gửi cho tôi.”
Thẩm Nhi An lặng ngắt, y lẩm bẩm: “Tôi đã nói sẽ không trả thù cậu ta nữa, cũng đã hứa với cậu.”
Giao Bạch bỏ tay che trán xuống, để Thẩm Nhi An nhìn vết thương va đập của cậu.
Vết thương tình cờ nằm trên chỗ sẹo cũ, rất xấu.
Thẩm Nhi An đỏ hoe viền mắt.
“Cú đập của tôi là nhằm cảnh cáo chính mình, cũng là để nói cho cậu biết quyết tâm của tôi. Nếu cậu vẫn gạt tôi, vẫn muốn dính chung với phân, vậy tôi sẽ xem như chưa từng quen biết cậu.” Giao Bạch mệt mỏi nhìn Thẩm Nhi An, cậu có thể đối phó với nhà họ Sầm, báo thù rửa hận cho mẹ cậu, nhưng không thể tiếp tục dây dưa với Lễ Giác, điều này sẽ chỉ làm cậu càng chạy càng lệch, vạn kiếp bất phục.
Đây là lần cuối cùng tôi kéo cậu, thực sự là lần cuối cùng.
Thẩm Nhi An đối diện với Giao Bạch, sống lưng lạnh toát, sau đó khắp toàn thân từ đầu đến chân như đông cứng lại, giọng run run: “Tôi thả cậu ta, tôi thật sự sẽ không... Cậu hãy tin tưởng tôi một lần, tôi sẽ nói với mấy người thủ hạ của mình, ai cũng sẽ cách Lễ Giác rất xa...”
Chủ tịch Tiểu Thẩm nói năng lộn xộn, hoàn toàn mất đi sự điềm tĩnh được luyện ra từ trong phòng họp và tiệc rượu. Y như thể biến trở về người thiếu niên chỉ biết gấp chuồn chuồn giấy và vẽ vời.
Giao Bạch tâm mệt, không ôm y mà chỉ hỏi: “Không chơi tôi nữa chứ?”
Thẩm Nhi An gật đầu, nắm chặt hai bên tay vịn xe lăn, nhìn Giao Bạch trong khoảng cách gần. Đôi mắt ẩm ướt ửng đỏ ẩn chứa sự bướng bỉnh xen lẫn thận trọng: “Chúng ta vẫn là bạn bè chứ?”
Giao Bạch đưa ra một câu trả lời hoàn chỉnh hơn: “Thẩm Nhi An, đừng phụ lòng mong đợi của tôi dành cho cậu.”
Thẩm Nhi An khó khăn mấp máy khóe môi. Mong đợi cái gì?
Trong khoảng thời gian này y đã nghĩ xong xuôi. Ngay khi nhà họ Sầm đổ, y sẽ yêu cầu Đàm Quân tới cục cảnh sát tự thú, còn chính y sẽ quyên góp toàn bộ tài sản của Thẩm thị, dưới danh nghĩa nhà họ Lương.
Sau đó, y sẽ đến núi Sanh, tới trước ngôi mộ mới của mẹ, kết liễu bản thân.
Không có bất kỳ mong đợi nào nữa.
Cuộc đời của y phụ thuộc vào thời điểm nhà họ Sầm sụp đổ.
Thẩm Nhi An nở nụ cười với Giao Bạch, dung nhan trẻ trung tuấn mỹ bị che phủ bởi một lớp tang thương khắc sâu tận xương: “Tôi sẽ cố gắng.”
“Cảm ơn.” Y ngồi xổm xuống, nằm nhoài trước chân Giao Bạch, nghẹn ngào.
Cám ơn cậu vẫn sẵn lòng coi tôi trong bộ dạng này làm bạn bè.
[Chúc mừng người chơi Giao Bạch, độ sinh động của người bạn tốt thứ sáu đã vượt qua 50, chiến thắng không còn xa nữa, xin hãy tiếp tục cố lên.]
Nghe âm thanh thông báo của trợ thủ nhỏ, Giao Bạch không kiểm tra cột tư liệu của Thẩm Nhi An, cái đó không chạy đi đâu được, cậu có chuyện cần quan tâm hơn.
“Thẩm Nhi An, cậu đã quyết định sẽ làm gì chưa?” Giao Bạch chỉ vào Lễ Giác hôn mê.
Thẩm Nhi An day khóe mắt: “Lát nữa tôi cho người đưa cậu ta tới Đế Dạ, cậu ta vẫn còn một năm hợp đồng phải hoàn thành.”
Giao Bạch: “...”
Nếu đi Đế Dạ, chắc chắn Lễ Giác sẽ gặp được nam phụ của cậu ta.
Bốn nam phụ trong nguyên tác, Lương Đống mất tích, Sầm Cảnh Mạt ở Đông Thành, Chử Đông Sán ở bệnh viện trông coi lão gia tử, thư ký của Thẩm Nhi An còn chưa online. Loại trừ một lượt, hình như không có ai phù hợp, vậy sẽ tăng thêm một người mới.
Bởi lẽ đó, Giao Bạch phủ quyết: “Không được, đổi sang cái khác.”
Thẩm Nhi An không hỏi nguyên nhân giống lúc trước: “Thế cậu nói đi, tôi nghe lời cậu.”
Giao Bạch lấy ra khăn giấy từ trong túi áo khoác của Thích Dĩ Lạo, đè nó lên vết thương trên trán mình. Nếu đưa Lễ Giác đến chỗ Thẩm Ký, đó sẽ là tra tiện kết hợp.
Tổ hợp này có thể kích phát ra hai kết quả. Một, Lễ Giác khắc chết Thẩm Ký, hai, hào quang nhân vật chính của Lễ Giác giúp Thẩm Ký đào tẩu, đợi thời trở lại đỉnh cao.
Chà chà, thế thì không được.
Giao Bạch bảo Thẩm Nhi An mở cửa cho mình. Cậu chuyển hướng xe lăn, kết cục của “Gãy Cánh” là gì nhỉ...
Thẩm Nhi An bỏ Lễ Giác ở một thị trấn nhỏ nào đó, vẫn sẽ tới tra tấn cậu ta.
Giao Bạch lùi xe lăn trở lại, liếc Lễ Giác từ cửa phòng. Thảm trạng hiện tại của cậu ta không cách nào so sánh với kết cục, nhưng có một vài điểm tương đồng.
Nếu không, bây giờ thử đưa Lễ Giác đến kết cục xem sao?
Trấn nhỏ kia, tên gọi là gì ấy nhỉ, trong truyện tranh không nhắc đến.
Giao Bạch dừng ở cửa phòng. Thẩm Nhi An nhìn cậu chốc thì nhíu mày, chốc thì văng tục, con ngươi đảo quanh không ngừng, không biết đang đăm chiêu điều gì, nên y không quấy rầy cậu.
Ánh mắt Thẩm Nhi An xẹt qua chiếc áo khoác rộng không vừa vặn của Giao Bạch, Thích Dĩ Lạo không phải Thẩm Ký, đối xử với cậu rất tốt.
Song Thích Dĩ Lạo có thể làm bạn nhiều năm với Thẩm Ký, lòng dạ quá sâu, Giao Bạch sẽ chịu thiệt.
Thẩm Nhi An suy tư.
“Có một cây bạch quả lớn, trên cây có một cái hốc, người dân địa phương sẽ tới than vãn về những phiền não...” Giao Bạch lầm bầm, rồi kích động kêu lên, “Bên cạnh cây còn có đài phun nước ước nguyện!”
“Thẩm Nhi An, thông tin tôi đề cập là về một thị trấn nhỏ, cậu ghi nhớ, sau đó bảo người của cậu tra ra địa danh cụ thể.” Đôi mắt Giao Bạch phát sáng.
Thẩm Nhi An không hỏi nhiều, ngay tại chỗ lấy điện thoại ra phân phó thuộc hạ đi thăm dò.
Giao Bạch bình thản cong khóe miệng. Trong thế lực của các gia tộc lớn, đội công nghệ đen của Thẩm Nhi An có tốc độ tuyệt đỉnh nhất, rất có thể tối nay sẽ có tin tức.
Hiệu suất của đội ngũ Thẩm Nhi An vượt xa sức tưởng tượng của Giao Bạch, cậu chân trước vừa tới khách sạn, chân sau đã biết địa chỉ của thị trấn nhỏ.
Giao Bạch một tay túm lấy quần tây của Thích Dĩ Lạo, một tay ấn audio gửi tin nhắn thoại.
“Đưa Lễ Giác tới đó.”
“Bây giờ đưa luôn, cậu đừng theo.”
Giao Bạch bấm gửi đi rồi nhét di động vào trong túi. Cậu ngẩng đầu cười với Thích Dĩ Lạo: “Chú ơi, giúp em xử lý vết thương trên đầu chút đi.”
Thích Dĩ Lạo giật giật quần tây bị túm, nhắc nhở cậu buông ra.
Giao Bạch không buông: “Vết thương của em đã đóng vảy rồi, không xử lý cũng được, chúng ta đi ngủ đi.”
Cuối cùng Thích Dĩ Lạo đã nói câu đầu tiên sau suốt quãng đường từ Chương Tụy Viên đến khách sạn, giọng rất lạnh nhạt, lộ vẻ chán ghét: “Không tắm à?”
“...” Giao Bạch cười nói, “Cũng có thể tắm một lát, em tùy tiện dội nước là được.”
Thích Dĩ Lạo vẫn mang giọng điệu kia, giống bậc phụ huynh bị đứa trẻ nhà mình chọc tức, sắc mặt không tốt: “Bận rộn cả buổi tối, tùy tiện dội nước là có thể tắm sạch sẽ sao?”
Giao Bạch liếc con mèo giận xù lông đang nheo mắt tính toán, được được được, theo như anh muốn!
“Thế anh theo em vào chung, đỡ em, để em tắm lâu một lúc nhé.” Cậu có cùng ý tưởng đen tối.
Thích Dĩ Lạo miết gáy cậu: “Vẫn kéo quần của chú à?”
Giao Bạch khẽ buông tay.
Thích Dĩ Lạo không bế cậu: “Tới từ rất xa, hết cảm hóa bạn bè đến diễn kịch lao đầu vào cửa, tinh lực tốt như vậy, đi tới phòng tắm không thành vấn đề.”
Bầu không khí trong khách sạn trở nên căng thẳng, tia lửa nhỏ chạy loạn khắp nơi.
Giao Bạch còn thật sự tự đứng lên.
Thích Dĩ Lạo đút hai tay vào túi, ánh mắt hờ hững nhìn cậu hì hục đi về phía phòng tắm.
“Thích Dĩ Lạo, em sắp ngã rồi!” Giao Bạch hô to.
Trái tim Thích Dĩ Lạo nhói lên: “Chưa ngã đã kêu à?”
Vừa nói, bước chân của hắn vừa đi tới chỗ chàng trai trẻ.
“Em cân nhắc đến chuyện anh lớn tuổi, năng lực phản ứng yếu bớt, nên mới thông báo sớm cho anh.” Giao Bạch quay đầu cười với hắn, “Lại đây ôm em đi.”
Kiếp trước Giao Bạch là người phương Nam, ngoài mùa hè, ba mùa còn lại đều tắm rất lâu.
Nhưng đêm nay cậu tắm lâu nhất trong hai đời, lúc nằm lên giường, da dẻ nhăn nheo, vết tích sau gáy đậm thêm, hai bên eo tê dại, xương cốt toàn thân giống như bị xoa nắn một lần, mỏi nhừ.
May mắn ra ngoài không mang thước theo, nếu không sẽ không chỉ là hai lần.
Lão biến thái vẫn đang rửa ráy trong phòng tắm.
Tiếng nước rất lớn. Không mất một tiếng là không ra được.
Nếu lão biến thái nhanh chóng đi ra, Giao Bạch tuyệt đối không thể nhẫn nhịn.
1 phải có bộ dáng của 1, được chứ?!
Giao Bạch không muốn nhớ lại tất cả các chi tiết nhỏ trong lúc mình được tắm rửa. Cậu vùi mái tóc được sấy khô tóc vào sâu trong gối, tay nghịch chìa khóa bé.
“Trợ thủ nhỏ, tôi muốn xem thông tin của Thẩm Nhi An.”
[Đã mở lên.]
Theo tư liệu của Thẩm Nhi An, kinh nghiệm yêu đương là số không. Y không quy kết mấy chục năm dây dưa với Lễ Giác là yêu đương.
Những thông tin khác trong tư liệu không có gì thú vị, Giao Bạch bỏ qua hết. Cậu tiến vào phòng thế giới của Thẩm Nhi An, lại một lần nữa cảm thán sự tương đồng giữa cha con họ Thẩm.
Bối cảnh phòng thế giới của Thẩm Nhi An là núi Sanh, gió thổi qua ngọn cây, ánh nắng chiếu xán lạn.
Y giống Thẩm Ký, hai mảng khối “Bảo vật thơ ấu” và “Ký ức hồi nhỏ” đều bị mẹ mình chiếm lĩnh.
Người phụ nữ ăn mặc mộc mạc lắc lắc trống bỏi, Thẩm Nhi An hồi bé rất xinh đẹp, hệt một tiểu tiên đồng. Y cười với bà, chỉ mọc một chiếc răng sữa nhỏ, cười chảy cả nước miếng.
...
Bà cõng Thẩm Nhi An trên lưng, tản bộ trong vườn chè khắp núi đồi, hát những bài dân ca, âm thanh du dương êm tai.
...
Thuở nhỏ, Thẩm Nhi An giúp bà hái chè.
...
Bà ngồi khóc trên sườn núi, Thẩm Nhi An không hiểu tại sao mẹ mình thương tâm, y cũng khóc theo.
Hai mẹ con ôm nhau.
Núi Sanh vào thu, một vùng thê lương.
Giao Bạch luôn muốn xem mặt mũi cô gái hái chè sinh ra vai chính công trông thế nào, lúc này rốt cuộc đã được gặp, rất đẹp, có đôi mắt phượng giống Sầm Cảnh Mạt.
Thẩm Nhi An giống Thẩm Ký hơn.
Giao Bạch xem nội dung bên trong mảng khối thứ ba “Thành tựu thanh niên”, xem xong cậu lại một lần nữa thán phục gene họ Thẩm.
Toàn bộ thành tựu thanh niên của Thẩm Nhi An đều là đế chế kinh doanh của y, Thẩm Ký cũng vậy.
Mảng khối thứ tư thì không giống.
Thẩm Nhi An không gặp bất kỳ thất bại nào ở tuổi trung niên, sự nghiệp của y vẫn huy hoàng.
Trong “Giấc mộng tuổi già”, Thẩm Nhi An là doanh nhân giàu có tiếng tăm lừng lẫy thế giới, Lễ Giác già rồi quỳ trên mặt đất, xỏ giày cho người cũng đã trở thành lão già là y.
Hai người thật sự cứ thế quấn nhau cả đời một cách dị dạng.
Giao Bạch thổn thức, cậu đã thấy được giai đoạn cuối đời của vai chính công thụ mà truyện tranh không viết.
Chỉ có thể nói, bọn họ già rồi vẫn đẹp.
Thẩm Nhi An đã có cảm tưởng trong những năm cuối đời, trong phần tự thuật y nói: Nếu có thể làm lại cuộc đời, đừng gặp gỡ Lễ Giác!
Chỉ có suy nghĩ này.
Xem ra Thẩm Nhi An vẫn hối hận, đến tuổi già, y hồi tưởng cuộc đời, mọi quỹ đạo đều vặn vẹo.
Mà khởi điểm vặn vẹo, là Lễ Giác.
Sau lời tự thuật có rất nhiều dấu chấm than, tạo cho người ta cảm giác rùng rợn về thị giác.
Cuối dấu chấm than trong đoạn cuối là suy nghĩ trước khi chết của Thẩm Nhi An.
—— nếu có thể làm lại cuộc đời.
Điện thoại của Giao Bạch đột nhiên đổ chuông, cậu suýt chút nữa lên cơn đau tim.
“Làm sao vậy?” Giao Bạch bắt máy, tức giận hỏi chủ nhân phòng thế giới.
Thẩm Nhi An cứng lại, thanh âm bối cảnh là tiếng y đi dép lê, vừa trầm vừa nhanh: “Lễ Giác bị cướp đi rồi.”
Giao Bạch: “...”
Mẹ kiếp tôi muốn nổ tung tại chỗ. truyen bac chien
“Chử Đông Sán?” Giao Bạch bò dậy khỏi chăn.
“Không phải.” Thẩm Nhi An thấp giọng nói, “Là vị bên cạnh Sầm Cảnh Mạt.”
Nghe vậy, người đầu tiên mà Giao Bạch nghĩ đến chính là cậu cả họ Úc.
“Úc Lĩnh.” Thẩm Nhi An tiết lộ tên.
Giao Bạch không còn gì để nói.
Chuyện này quá bất hợp lý. Sầm Cảnh Mạt chú ý đến Lễ Giác, là vì Thẩm Nhi An kim ốc tàng kiều, có dục vọng khống chế không bình thường với Lễ Giác.
Bây giờ còn chưa phát triển đến bước đường đấy.
Sầm Cảnh Mạt cướp Lễ Giác làm gì? Không có lý do.
“Lát nữa gọi lại cho cậu.” Đầu kia có chuyện gì đó, Thẩm Nhi An cúp.
Giao Bạch đợi không bao lâu, Thẩm Nhi An đã gửi cho cậu một vài bức ảnh.
Lần này dọa Giao Bạch kinh sợ.
Nhân vật chính trong ảnh không phải Úc Lĩnh và Lễ Giác, mà là Sầm Cảnh Mạt và Lễ Giác.
Hắn ôm Lễ Giác toàn thân dơ bẩn nát vụn, ánh mắt nhìn cậu ta có oán hận, đau lòng, phẫn nộ, thương xót.
Nhiều loại tình cảm phức tạp chất chứa trong mắt.
“Khụ.”
Giao Bạch bị sặc nước miếng, Sầm Cảnh Mạt sống lại?!!!
Không đúng,
Không đúng không đúng không đúng.
Hiện tại chính là vòng tuần hoàn thứ hai, lặp lại, trên con đường tái sinh.
Giao Bạch lật qua lật lại các bức ảnh, nheo mắt nghiên cứu ánh mắt Sầm Cảnh Mạt dừng trên khuôn mặt Lễ Giác.
Sầm Cảnh Mạt,
Có ký ức của vòng tuần hoàn thứ nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.