Bye Bye

Chương 91

Tây Tây Đặc

13/07/2024

Thức ăn được dọn lên không bao lâu, Chương Chẩm kéo ghế đứng dậy.

Giao Bạch khó hiểu gọi giật anh, mồm miệng lúng búng: “Anh, anh đi đâu đấy?”

Chương Chẩm đẩy ghế trở lại: “Xuống tầng.”

Giao Bạch nuốt thức ăn trong miệng xuống: “Anh không ăn ở đây ạ?”

“Anh đi tìm các anh em nói chút chuyện.” Chương Chẩm vội vã đi về phía cửa ra vào, càng ngày càng khó làm bóng đèn.

Dưới tầng, một nhóm vệ sĩ họ Thích ngồi trên quả chanh cao cao, uống rượu dùng bữa, xem ti vi.

Nghe đến tiếng xuống tầng, mọi người đồng loạt nhìn sang, sau đó không hề bất ngờ mà vươn tay ra, vẫy vẫy: “Đến đây đến đây, anh Chẩm, đã dành chỗ cho anh từ sớm rồi.”

Chương Chẩm tới ngồi xuống, một cốc bia lạnh được nhét vào tay anh, anh đặt nó sang một bên: “Tôi phải lái xe, không uống.”

“Cứ uống đi, bên ngoài đã có kẻ không uống rượu rồi, để cậu ta lái là được.” Thích Nhị bĩu môi hướng về phía cửa nhà hàng.

Chương Chẩm chuyển mắt, Thích Hoài đang đứng ở cửa ngắm xe cộ tấp nập bỗng quay đầu lại.

Hai người đối diện nhau, rồi đều ngoảnh mặt đi. Bọn họ một người theo văn, học xong trở về, một bụng mực nước, được gia chủ coi trọng; một người theo võ, học không được mấy năm, lớn lên cùng gia chủ, không có chủ đề chung.

“Anh Chẩm, Thích gia có bảo anh đặt phòng không?” Có người anh em nấc rượu thốt ra một câu.

Não bộ Chương Chẩm chưa kịp xoay chuyển: “Đặt phòng gì?”

Các anh em nháy mắt ám muội.

Hạt đậu phộng trên đũa Chương Chẩm rung lên rồi lăn xuống bàn: “Cút, Bạch Bạch nhà tôi còn nhỏ.”

Bị ảnh hưởng từ em trai, anh thỉnh thoảng cũng bật ra vài từ chửi bới, giọng điệu không khác mấy.

Thích Nhị kể về cảnh cậu Bạch chọn hoa cho Thích gia, pha trộn rất nhiều trí tưởng tượng của mình, sau khi dứt lời, anh ta vỗ vỗ vai đại ca: “Con cái lớn không được giữ lại nha, anh Chẩm.”

“Đúng đấy đúng đấy.” Nhóm người trên bàn đã bắt đầu suy nghĩ xem mình có bao nhiêu tiền tiết kiệm trong thẻ, có thể làm bao nhiêu phong bao lì xì.

Chương Chẩm trừng mắt: “Ăn của các cậu đi.”

Mọi người cười toe toét, không nghiêm túc, lúc không làm việc đều là trẻ choai choai.

“Ừm,“ Chương Chẩm gắp đậu phộng ăn, “Các cậu có lên mạng đọc tin kết hôn của vị thái tử gia họ Sầm kia không?”

Tiếng ồn ào trên bàn thoáng ngừng lại, sau đó các anh em mồm năm miệng mười bắt đầu nghị luận.

“Làm sao không thấy chứ, hôm nay đủ kiểu đẩy tin.”

“Tao cũng thế, vừa mở điện thoại ra là có, muốn không nhìn thấy cũng khó.”

“Thanh thế to lớn.”

“Thái tử gia thích nhóc loli có chỉ số thông minh không cao lắm. Tao không ngờ tới, thật sự không ngờ tới.”

“...”

“Tôi cảm thấy, chuẩn phu nhân nhà họ Sầm, thật giống như từng gặp ở đâu rồi.” Chương Chẩm nói chậm lại, “Các cậu có cảm giác đó không?”

Mọi người tập thể lắc đầu, không có.

Chương Chẩm còn định nói tiếp, Thích Nhị đã tranh múc một thìa thịt bò hầm cho anh trước: “Anh Chẩm, ăn đi ăn đi.”

Nguyên tầng cao nhất chỉ có hai người Giao Bạch và Thích Dĩ Lạo, tất cả phục vụ đều lùi ra.

Đây là lần đầu tiên Giao Bạch dùng bữa tại một nhà hàng ngoài trời. Tâm tư của cậu chốc thì hướng về ánh sao trên bầu trời, chốc lại dừng trên những chùm đèn của nhóm cao ốc, chốc lại dời xuống ánh nến đối diện Thích Dĩ Lạo, hoàn toàn không bình tĩnh được.

“Anh ba, tuy Lễ Giác trở thành Vương Ngọc, nhưng cậu ta chỉ mặc trang phục của nữ, chứ gương mặt vẫn như cũ, không sửa mặt.” Trong bầu không khí vô cùng tốt đẹp, Giao Bạch tìm chủ đề, “Nếu anh trai em nhìn thấy người, vậy khẳng định sẽ...”

Thích Dĩ Lạo tao nhã cắt bít tết: “Bệnh tình của cậu ấy đã chuyển biến tốt, chú ý một chút là sẽ không có việc gì.”

Giao Bạch nghĩ thầm, cũng đúng, hiện tại tốt hơn nhiều so với vài tháng trước.

“Vậy anh có tham dự đám cưới không?” Giao Bạch bỏ dao nĩa xuống, hai tay đặt lên khăn ăn trên đùi, nghiêng người về phía trước, ánh mắt lấp lánh có hồn, tính ám chỉ không thể rõ ràng hơn.

Thích Dĩ Lạo cho một miếng bít tết vào trong miệng, thong thả nhai nuốt: “Theo lý, là phải tham dự.”

Giao Bạch đợi hồi lâu, sau đó không kiên nhẫn nói: “Em đi cùng anh nhé?”

Thích Dĩ Lạo nhướng mi.

Giao Bạch chợt hít một hơi thật sâu. Ánh mắt người đàn ông phía đối diện dành cho cậu có một khoảnh khắc vừa ưu thương vừa tiếc nuối, nhưng trong giây lát lại biến mất, như thể là ảo giác.

Còn con mèo, đã rất lâu nó không mở mắt.

Giao Bạch tin tưởng không phải nó đã sớm chết rồi, mà là đang ngủ say. Khi cảm xúc của chủ nhân nó dao động lớn, nó nhất định sẽ có phản ứng.

Không biết bắt đầu từ bao giờ, độ sinh động của Thích Dĩ Lạo tăng một mạch, dừng ở 49.9.

Khi độ sinh động của các bạn tốt khác đạt đến con số kia, Giao Bạch sẽ cân nhắc thời cơ vượt mốc 50. Nhưng với Thích Dĩ Lạo, Giao Bạch không suy nghĩ, cậu vô thức trốn tránh, thật sự không muốn tính toán sẽ xảy ra loại sự kiện máu chó gì.

Tuy nhiên, nếu không tính toán, không chủ động tranh giành cơ hội dù lớn hay nhỏ, thì cậu sao có thể hoàn thành nhiệm vụ được.

Bị dằn vặt suốt chặng đường cho tới nay, chỉ còn hai trong số tám mục tiêu vẫn chưa hoàn thành. Chiến thắng gần kề trước mắt.

Làm xong nhiệm vụ, bất luận điều gì xảy ra tiếp theo, đó sẽ là một điểm khởi đầu hoàn toàn mới.

Sự mâu thuẫn của Giao Bạch lúc mạnh lúc yếu. Lúc yếu cậu sẽ bỏ qua, sống tháng ngày tạm bợ, suy nghĩ về tiến độ của người bạn tốt còn lại. Một khi cảm giác mâu thuẫn trở nên mạnh hơn, cậu sẽ rất bực bội.

Ví dụ như bây giờ.

Giao Bạch túm khăn ăn thả trên bàn: “Không ăn nữa.”

“Ăn thêm chút đi.” Thích Dĩ Lạo gật đầu, “Không là ban đêm sẽ đói đấy.”

“Em có ăn hết thì buổi tối vẫn đói thôi.” Giao Bạch bĩu môi, “Ăn đồ Tây không quan trọng khẩu phần, mà là bầu không khí đầy tiền.”

Thích Dĩ Lạo trêu đùa: “Thế em ăn bầu không khí gì?”

Giao Bạch nhìn hắn: “Anh nói xem?”

Khóe mắt Thích Dĩ Lạo đượm ý cười, ánh mắt dịu dàng sâu thẳm nhìn cậu chăm chú.

Giao Bạch đứng dậy: “Em đi vệ sinh.”

Chàng trai trẻ vừa đi, Thích Dĩ Lạo đặt nĩa sang một bên, cầm khăn ăn chậm rãi lau vết dầu trên môi, sau đó nâng ly uống một ngụm rượu.

Một giây sau, Thích Dĩ Lạo dùng phần khăn sạch che môi lại, ho khan vài tiếng trầm đục.

Chiếc khăn bị hắn vo thành cục, có một chỗ thấm máu đỏ tươi.

Đêm hè, số người tản bộ đông đến nỗi mũi chân cọ gót chân.

Giao Bạch và Thích Dĩ Lạo đi dạo trên con đường yên tĩnh.

Thích Hoài lái xe đi theo cách mấy mét. Trong số tất cả mọi người, chỉ anh ta không dính một giọt rượu nào, nhiệm vụ đưa hai vị chủ nhân về Lan Mặc Phủ rơi trên vai anh ta.

“Anh còn chưa đồng ý với em, về chuyện em hỏi anh lúc ở nhà hàng.” Giao Bạch tăng nhanh tốc độ đi tới đằng trước, sau đó cậu xoay người, vừa nhìn Thích Dĩ Lạo vừa bước lùi.

Có vẻ Thích Dĩ Lạo đang suy nghĩ công việc tập đoàn gì đó, hiếm khi phân tâm: “Hả?”

Giao Bạch dừng bước, chờ Thích Dĩ Lạo đi về phía mình, cậu lặp lại câu hỏi ở nhà hàng một lần.

“Muốn đi thì đi.” Thích Dĩ Lạo nắm sau gáy Giao Bạch, vặn cậu qua, bàn tay rộng lớn rơi trên lưng cậu, đẩy cậu về phía trước, “Nếu đi, người khác tiếp cận em lấy lòng em, hỏi thăm mối quan hệ giữa em và tôi, thì em đừng bày ra sắc mặt thối nhé.”



Giao Bạch: “...”

“Em nói gì tùy thích à?” Giao Bạch muốn nhìn ra sau, nhưng cổ bị giữ chặt, nhất quyết bắt cậu tiến lên.

Thích Dĩ Lạo kề sát tai cậu, nói: “Tùy em.”

Giao Bạch đi chốc lát, phát hiện sức lực trên cổ yếu bớt, nhiệt độ trên những ngón tay đang vân vê da thịt mình bắt đầu lạnh đi, mồ hôi nhễ nhại. Cậu quay đầu: “Sao vậy?”

Thích Dĩ Lạo dựa lồng ngực lên lưng cậu, tiếng thở dốc gấp gáp nặng nề trong cổ họng: “Chú mệt rồi, tìm chỗ nghỉ ngơi một lát.”

Giao Bạch nhìn quanh không thấy ghế dài, cậu bèn dứt khoát kéo Thích Dĩ Lạo ngồi xuống bãi cỏ ven đường.

Bên dưới là hồ, mặt trăng tắm táp trong nước, sóng nước lấp loáng.

Giao Bạch nằm xuống, gối lên mặt cỏ xanh mượt, tay giật giật áo sơ mi xám của Thích Dĩ Lạo: “Giờ anh thấy thế nào?”

“Không có chuyện gì, gần đây liên tục tăng ca nên hơi mệt mỏi.” Thích Dĩ Lạo day thái dương.

“Công ty bận rộn vậy à?” Giao Bạch không hiểu.

Thích Dĩ Lạo cười thở dài, thanh âm trầm thấp khó nghe thấy: “Thời gian gấp rút.”

Tiếng xe ba bánh nhỏ truyền đến, là ông cụ bán kem que. Lúc này Giao Bạch mới nhớ tới, cách đó không xa có một điểm tham quan, trên núi có một ngôi chùa.

“Muốn ăn kem à?” Thích Dĩ Lạo cúi chếch đầu, nhìn cậu hồi lâu, “Dậy đi mua.”

Giao Bạch không muốn ăn lắm.

“Đi đi.” Thích Dĩ Lạo khàn giọng nói, “Mua một que cho tôi nữa. Đời này tôi chưa từng ăn kem que, để tôi nếm thử món mới xem.”

Giao Bạch rời đi.

Xe ba bánh của ông cụ dừng bên đường, chỉ bán một loại kem, một tệ một que kem truyền thống.

Giao Bạch quét mã hai chiều để thanh toán, nhưng khi nhập mật mã được một nửa, cậu cảm thấy bồn chồn vô cớ. Ngay sau đó, trong lòng cậu dâng trào một cảm giác bất an khủng khiếp, cậu quay người bỏ chạy.

Ông cụ vội vàng hô lên: “Cháu trai, cháu còn chưa lấy kem này.”

“Không cần nữa ạ!” Dưới sự theo sát ​​của Thích Hoài, Giao Bạch trở về con đường cũ. Trên bãi cỏ không có bóng dáng Thích Dĩ Lạo, hắn nằm im bên hồ nước phía dưới, bất động.

Đại não Giao Bạch sung huyết: “Thích Dĩ Lạo!”

Cậu lao xuống sườn dốc, đứng không vững trượt chân ngã xuống bên cạnh Thích Dĩ Lạo, ăn cỏ bùn đầy miệng.

Tiếp đó, mọi thứ đối với Giao Bạch đều rất hỗn loạn. Mãi đến tận khi cậu đứng trên hành lang trắng lạnh lẽo của viện nghiên cứu khoa học, viện trưởng Thích quăng một cái tát qua, cậu mới tỉnh táo, né tránh theo phản xạ.

Cùng lúc ấy, Chương Chẩm cũng chặn tay viện trưởng Thích, mùi rượu trong miệng anh bị sát khí quanh thân đè nén xuống, tay còn lại siết chặt thành nắm đấm, trên mu bàn tay nổi gân xanh.

Viện trưởng Thích tránh thoát khỏi sự kiềm chế của Chương Chẩm, chị quát khẽ người đứng đằng sau: “Tiểu Hoài, cậu đi theo tôi!”

Quần áo Thích Hoài hơi xốc xếch, do trên đường giúp Giao Bạch kéo chủ tịch. Lúc này nghe thấy viện trưởng Thích gọi mình, anh ta đi theo không nói câu nào.

Giao Bạch cúi đầu cậy bùn trong móng tay.

Chương Chẩm ôm lấy cậu, dùng sức rất mạnh: “Sao sức khỏe của anh ba...Trong những ngày em bị Thẩm Ký giam cầm vào năm ngoái, anh ba ngất xỉu hai lần, lần nào cũng đúng lúc đưa đến viện nghiên cứu khoa học chữa trị. Sau đó em được cứu, anh ấy nôn ra máu, viện trưởng Thích đã kê rất nhiều thuốc cho anh ấy, sáu tháng qua anh ấy không xuất hiện tình trạng như vậy nữa, anh tưởng thuốc anh ấy uống có tác dụng...”

Câu từ lộn xộn đột ngột im bặt. Chương Chẩm hít thở dồn dập căng thẳng, liệu có khả năng tối nay không phải là lần thứ nhất anh ba ngất xỉu trong năm nay, trước đó cũng đã xảy ra, chỉ là không ở ngay trước mắt anh, để anh bắt gặp?

Vai Giao Bạch bị Chương Chẩm bóp đau đớn, toàn thân cậu đang run lên, không phải vì đau mà là tức giận.

“Anh, tại sao anh không kể với em chuyện anh ấy nôn ra máu?” Giao Bạch chất vấn.

Ánh mắt Chương Chẩm lảng tránh: “Sợ em lo lắng.”

“Cho nên bây giờ em giống một thằng ngốc, không hề có chút phòng bị nào!” Mí mắt Giao Bạch bỗng nhiên giật một cái, cậu có phòng bị. Ở một góc độ nào đó, có lẽ cậu là người hiểu rõ tình trạng của Thích Dĩ Lạo hơn bất kỳ ai khác trên thế giới này.

Bên dưới vẻ ngoài lịch sự nho nhã của Thích Dĩ Lạo, là một cơ thể lạnh lẽo đẫm máu và bị mắc kẹt.

“Callan...” Giao Bạch lục tìm trong túi, không biết đã rơi điện thoại ở đâu trong xe, cậu túm lấy tay Chương Chẩm, “Mau liên lạc Callan!”

Chương Chẩm giật mình, vội vàng gọi điện cho Callan.

Giao Bạch phát hiện ra điều gì đó, sắc mặt trở nên tái nhợt. Ảnh đại diện của Thích Dĩ Lạo đang thêm sắc trắng, Giao Bạch cắn chặt răng mới không chửi ầm lên.

Con mèo vẫn mang dáng dấp kia.

Giao Bạch thầm nói trong lòng, mèo à, kiên cường chút đi, tao còn chưa cởi bỏ sợi dây mỏng ra cho mày đâu, phải cho tao một cơ hội chứ.

Mèo không vẫy đuôi, không mở mắt, không hướng về cậu cầu cứu.

Giao Bạch dựa vào tường lau mặt, trong hơi thở hỗn loạn toàn mùi đất tanh. Đây là người bạn tốt thứ ba có avatar thêm đường kẻ trắng.

Người đầu tiên là Tề Tử Chí, anh chỉ tăng một vòng tròn màu trắng, không có hoa.

Thứ hai là Lễ Giác, bông hoa trắng được vẽ một nửa. Lúc đó Giao Bạch hoảng hốt rối loạn, biết Lễ Giác có hào quang nhân vật chính nên sẽ không chết, chỉ có thể bẫy cậu, song cậu vẫn phải xông lên núi, dù là Chương Chẩm ngăn cản cậu thì máu chó vẫn phát sinh như thường.

Lần này đến lượt Thích Dĩ Lạo, Giao Bạch nói không nên lời cảm giác của mình là gì, diễn tả không ra. Cậu suy nghĩ rất nhiều, lại dường như chẳng suy nghĩ gì cả, một thoáng quên mất mình đang ở đâu.

Callan không đến, nhưng luật sư của Thích thị đã đến với một chồng tài liệu dày cộp.

Luật sư bước tới chỗ Giao Bạch. Khoảnh khắc ấy, một tình tiết phong cách xưa cũ ùa vào tâm trí Giao Bạch, đồng thời, một cảm giác lạnh thấu xương xuyên qua đỉnh đầu, trong nháy mắt leo lên gáy cậu, chạy tán loạn xuống lưng vai cậu, toàn thân cậu lạnh toát, không đứng thẳng được.

Luật sư dừng lại trước mặt Giao Bạch, khách khí gọi: “Xin chào, cậu Bạch.”

Trên mặt Giao Bạch không cảm xúc.

Cánh cửa của một căn phòng trên hành lang được mở ra, viện trưởng Thích nhanh chóng sải bước: “Luật sư Chu, sao cậu lại tới đây?” Chị càng muốn biết, tại sao viện nghiên cứu khoa học lại không thông báo cho chị, cứ để một luật sư tiến vào.

Luật sư Chu không đáp. Ông chủ của anh đã đánh tiếng với viện nghiên cứu khoa học, sẽ cho anh vào ở một thời điểm nào đó.

Hiện tại chính là thời điểm ấy.

Đúng lúc này, cuối hành lang truyền đến rất nhiều tiếng bước chân gấp gáp, tất cả các quản lý cấp cao của Thích thị đều tề tựu ở đây. Một tiếng trước, họ nhận được email từ chủ tịch.

Chẳng trách trong khoảng thời gian này công ty liên tục tăng ca, chẳng trách chủ tịch lại nóng lòng quyết định những dự án trọng điểm của công ty trong năm nay, gấp rút triển khai tất cả chúng trong thời gian ngắn, cũng né tránh rủi ro lớn.

Chủ tịch đang lót đường sẵn cho người hắn lựa chọn. Lót xong, hắn mới có thể yên tâm.

Nhìn các giám đốc điều hành, Giao Bạch mông lung quay cuồng, không muốn nói dù chỉ một câu. Rõ ràng cậu đã từng ăn rất nhiều máu chó, có đặc có loãng, đủ loại mùi vị, nhưng đối với phần trước mắt, cậu chỉ muốn ngậm miệng không động một hớp.

Chẳng bao lâu sau, trong căn phòng gần nhất, luật sư Chu lấy toàn bộ tài liệu ra, hai bờ môi mỏng của anh khép khép mở mở, bật ra một khối tài sản cực lớn.

Đây là di chúc của Thích Dĩ Lạo.

Tất cả đều dành cho Giao Bạch, mọi thứ đều để lại cho cậu.

Giao Bạch nhanh chóng lật giở giấy tờ, lật liên tiếp mấy bản, tay nắm chặt trang giấy, một giây sau cậu ném nó xuống đất: “Tên là của tôi, nhưng chính tôi không hề...”

Giao Bạch không nói nốt phần còn lại của câu nói. Cậu tự nhận ra một sự thật từ đôi mắt của luật sư Chu, bất luận tên của cậu được ký trong hoàn cảnh nào, cậu nhất định phải là người thừa kế di chúc.

Hiện tại Giao Bạch không còn lòng dạ suy nghĩ là buổi tối nào, hoặc vài buổi tối nào đó, thừa dịp cậu ngủ say, Thích Dĩ Lạo đã cầm tay cậu ký tên. Cậu trừng luật sư Chu và nhóm quản lý: “Các người là nhân viên làm công, tôi sẽ không so đo với các người. Tôi chỉ muốn biết, rốt cuộc phải làm gì bây giờ.”

“Ý của chủ tịch là, trước khi ngài ấy tỉnh lại, cậu Bạch giúp ngài trông công ty.” Ỷ vào việc từng ngồi cùng phu nhân chủ tịch tương lai, ông chú mập thay mặt mọi người lên tiếng.

“Tôi giúp thế nào...” Giao Bạch muốn cười, song khóe miệng nặng trĩu kéo không nổi, “Các người không thể nào không biết, năm ngoái tôi mới thi đại học, đúng không?”

“Công ty đã vượt qua giai đoạn bận rộn, sắp tới cũng sẽ không có nhiều việc cần làm, không có chuyện gì đáng lo lắng, trừ khi có bất ngờ gì xảy ra.” Ông chú mập nói.

Nhớ đến Thích Dĩ Lạo liên tục tăng ca, Giao Bạch hít sâu một hơi, khống chế cảm xúc của mình.

“Khi phải ký giấy tờ, cậu Bạch có thể trực tiếp đóng con dấu của chủ tịch.” Trong ánh mắt yêu cầu của các đồng nghiệp, chú mập bổ sung.



Giao Bạch đứng dưới ánh đèn, xanh cả mặt: “Con dấu? Tôi không biết nó ở đâu.”

“Nó thường nằm trong két sắt của chủ tịch. Còn về mật mã...”

Giao Bạch lắc đầu: “Anh ấy chưa bao giờ nói với tôi.”

Chú mập không tin: “Không bằng cậu tới Thích thị thử một lần xem?”

Giao Bạch hoài nghi đó cũng là chứng thực hai lớp bằng võng mạc và vân tay, cậu chợt im lặng. Ông chú già Thích Dĩ Lạo kia, không biết đã chuẩn bị bao nhiêu nữa.

“Giấy tờ nào cũng đóng dấu, sẽ không gây nghi ngờ chứ?” Giao Bạch liếc những người ưu tú đang nhìn chằm chằm vào mình.

Lần này, một giám đốc điều hành khác cất lời: “Nếu cậu có thể bắt chước chữ của chủ tịch, bắt chước giống tới độ người bình thường không nhìn ra, thế thì không còn gì tốt hơn.”

Giao Bạch vừa định nói mình không biết, thì trước mắt hiện ra hình ảnh cậu và Thích Dĩ Lạo cùng nhau khắc chữ. Cậu hiểu rất rõ chữ viết của Thích Dĩ Lạo, cũng từng bất giác mô phỏng theo. Hơn nữa, Thích Dĩ Lạo còn từng dạy cậu viết chữ.

Cậu đặt mông ngồi xuống ghế.

“Trừ phi cực chẳng đã, tốt nhất đừng nên bắt chước chữ viết, đó là phạm pháp, tránh tăng thêm phiền phức ngày sau.” Luật sư Chu đang sửa sang lại văn kiện nói chen vào.

Giao Bạch ha ha: “Sao trận chiến càng lúc càng lớn thế? Chưa biết chừng sếp của các người lát nữa là tỉnh rồi đấy.”

“Nếu chủ tịch tỉnh lại, mọi người đều vui vẻ, nhưng chúng ta phải tính toán cho trường hợp xấu nhất.” Chú mập nuốt ngụm nước bọt dưới ánh mắt sắc bén của Giao Bạch, “Cậu Bạch, năm ngoái Thẩm thị đã tung ra số lượng lớn tin tức bất lợi về nhà họ Thích, Thích thị cũng vì chuyện này mà gặp phải sóng gió không nhỏ, không thể lại có thêm chấn thương lần thứ hai được.”

Giao Bạch không nói gì.

Chương Chẩm đẩy cửa đi vào, Thích Hoài theo sau, bọn họ đã tranh chấp ở bên ngoài, người trước đỏ mặt tía tai, người sau vỡ một tròng kính.

“Dòng dõi trực hệ của họ Thích chỉ còn mỗi một người đàn ông là anh ba. Viện trưởng Thích không kinh doanh, cô út của anh ba càng không hiểu.” Chương Chẩm đè xuống bờ vai gầy của em trai mình, giọng khô khốc. Thích Hoài đã phân tích thế cuộc cho anh nghe, anh uống mấy viên thuốc mới bình tĩnh lại, “Ở bàng hệ có mấy kẻ không tệ, nhưng khó gánh vác trọng trách lớn.”

Giao Bạch chỉ vào Thích Hoài: “Không phải anh ta là được à?”

Thích Hoài tháo chiếc kính vỡ xuống, nhướng mí mắt mỏng: “Tôi không được.”

Giao Bạch lườm một cái, vậy ông đây thì được ha, người khác phát điên, anh cũng điên theo hả?

Thích Hoài khom người: “Tôi sẽ hỗ trợ cậu.”

Giao Bạch đột nhiên sáng tỏ, Thích Hoài cũng là do Thích Dĩ Lạo an bài.

Mẹ kiếp!

“Tán gẫu xong chưa?” Ngoài cửa vọng vào thanh âm lạnh nhạt của viện trưởng Thích.

Giao Bạch nghĩ thầm, người phụ nữ này không ưa cậu, chắc chắn sẽ không đồng ý với cách làm của mọi người.

Ai ngờ Thích viện trưởng vừa tiến đến liền nói: “Năm ngoái Thẩm thị đã tung ra một số tin tức về vấn đề sức khỏe của gia chủ họ Thích, có thật có giả. Sau đó lan truyền thông tin nó ngất xỉu trong một buổi xã giao, đã có tiếng gió từ lâu, lần này không che giấu nổi, chi bằng chủ động tung tin nhằm nắm giữ quyền chủ động.”

“Đối ngoại thì nói là ngã bị thương, cần phải tĩnh tâm tĩnh dưỡng, tạm thời không tham gia bất kỳ sự kiện hoạt động nào.” Viện trưởng Thích vuốt mát tóc ngắn gần như có thể nhìn thấy da đầu xanh lam, khuôn mặt không trang điểm xoay sang Giao Bạch, “Cậu giả mạo nó để giải quyết công việc của công ty.”

Viện trưởng Thích lấy ra mấy bức ảnh từ trong áo khoác trắng: “Đây là những đứa trẻ mà năm nay chủ tịch của các người đã tuyển chọn, dùng để bồi dưỡng như người thừa kế, còn chưa xác định đối tượng, những đứa trẻ này đều đang đi học.”

“Các người tung tin Thích thị đã có người thừa kế để bên ngoài biết, dù chủ tịch sinh bệnh, Thích thị vẫn không hỗn loạn.” Chị ấn bức ảnh lên bàn, ngữ khí rõ ràng.

Giao Bạch xoa phần gáy lạnh băng, mẹ ruột Chu Lan Lan không hổ là người họ Thích, một viện trưởng, đến lúc này đầu óc vẫn rất tỉnh táo.

“Việc đầu tiên cần giải quyết bây giờ là tiệc cưới của nhà họ Sầm vào tuần sau.” Đường nét sắc bén của viện trưởng Thích banh ra, “Quy mô quá long trọng, thế giới bên ngoài đều đang theo dõi. Nhà họ Thích nhất định phải có mặt, ngay cả khi đang dưỡng thương thì chủ tịch cũng sẽ phái người tới.”

Chị nhìn Giao Bạch, như đang ước tính giá cả hàng hóa, không lọt mắt song lại không thể không dùng, chỉ đành tạm thời chấp nhận: “Chương Chẩm và Tiểu Hoài cùng cậu đứng ra, vượt qua cửa ải nhà họ Sầm này.”

Giao Bạch bị ánh mắt của viện trưởng Thích róc xương sống, cậu ngoài cười nhưng trong không cười: “Tôi đi với danh nghĩa gì?”

Giọng nói của chú mập vang lên trong hàng ngũ giám đốc điều hành: “Thích phu nhân tương lai?”

Giao Bạch liếc mắt: “Ai tin?”

Có Chương Chẩm ở đây, nên tất cả mọi người đều không lên tiếng.

Không ai không tin, đã được công nhận trong giới vào năm ngoái.

Căn phòng bỗng chìm trong yên lặng, yên lặng đến mức khiến người ta không thở nổi. Giao Bạch nắm lấy cánh tay Chương Chẩm, mượn lực từ anh để đứng dậy: “Viện trưởng Thích, tôi muốn vào thăm anh ba của tôi.”

Viện trưởng Thích nhìn Giao Bạch chằm chằm.

“Làm sao, thăm cũng không được à?” Giao Bạch trào phúng, “Thế mà còn để tôi quản Thích thị?”

Viện trưởng Thích tháo kính xuống, ấn bóp mí mắt sưng húp vài cái: “Một phút.”

“Một phút thì tôi có thể làm được gì chứ, chẳng nói nổi mấy câu.” Giao Bạch nói, “Cũng không phải thăm tù, đừng giới hạn thời gian, tôi thăm anh ấy xong sẽ đi ra.”

Viện trưởng Thích muốn ném kính qua, nhưng do kiêng dè kẻ nửa điên nửa tỉnh bên cạnh thanh niên nên chị nhẫn nhịn.

Giữa một đống dụng cụ xa lạ trắng đến chói mắt, Thích Dĩ Lạo nằm ngửa trên giường bệnh, ngoại trừ trên mặt không có chút máu nào, trên trán bị va đập bầm tím rách da khi ngã xuống dốc, thì không có gì khác thường, giống như đã mệt mỏi trong một thời gian rất dài, cuối cùng cũng có thể ngủ thiếp đi.

“Lão biến thái.”

Giao Bạch đứng trước giường bệnh, tay chân run lập cập, nhiệt độ ở đây quá thấp, thấp hơn cả phòng bệnh cậu ở năm ngoái. Cậu ma sát ngón tay tê cứng: “Lần này anh đừng ép mình tỉnh dậy, cứ dưỡng cẩn thận đi.”

“Dù em có xảy ra chuyện gì, anh cũng đừng tỉnh lại.” Giao Bạch nói, “Tự em có thể ứng phó, anh không cần lo lắng cho em, đừng quan tâm.”

“Người chị hai của anh, luật sư thư ký, và các thuộc hạ thân tín, ai nấy đều không trâu bắt chó đi cày, em chính là con chó kia.” Giao Bạch khựng lại, “Không đúng, không phải bọn họ bắt, người bắt là anh.”

“Nếu anh đã chuẩn bị nhiều như vậy, thế em sẽ thay anh gánh một lúc trước nhé.” Giao Bạch hừ một tiếng.

“Sống lâu chút đi, lão biến thái.”

“Đêm đó ở nghĩa trang, chẳng phải là anh cố ý không tránh né, để em chạm vào lồng kim loại, dẫn dắt em khám phá ra bí mật lớn nhất của anh, buộc em chia sẻ nỗi thống khổ của anh hay sao? Anh kéo em xuống nước, con mẹ nó em vẫn còn ngâm trong nước đây, hãy nghĩ cho em với.”

“...”

“Đệt, lạnh quá.”

“...”

“Điện thoại của em ở trong xe, chìa khóa vẫn còn treo bên trên đấy. Lát nữa em sẽ đi lấy điện thoại về.”

“...”

“Anh hãy vượt qua đi, rồi chúng ta lại chơi trò chơi, mẹ kiếp lúc nào anh cũng nói để lần sau. Bao giờ anh tỉnh thì chơi, ông đây có bí mật muốn nói với anh.”

“Có một bí mật, em đã nghĩ kỹ rồi, hiện tại nói cho anh đi.”

“Mặc dù đối với anh, nó cũng chẳng phải là bí mật gì.”

Trước giường bệnh chỉ có câu được câu chăng của Giao Bạch. Cậu lạnh tới mức răng va vào nhau lập cập, giọng run run, lông mày kết sương.

Viện trưởng Thích không nói cho cậu biết nhiệt độ bên trong thấp đến vậy. Các nghiên cứu viên tiến vào nhất định sẽ mặc quần áo làm bằng chất liệu đặc biệt.

“Lão biến thái,“ Giao Bạch cúi xuống, đặt bàn tay cóng xanh mét của mình lên trái tim của Thích Dĩ Lạo, cảm nhận sự phập phồng yếu ớt, “Em biết anh thích em.”

“Em cũng thích anh.” Cậu khẽ nỉ non, “Thích anh...”

Đôi môi lạnh như băng của Giao Bạch kề tới, giống trẻ nít ranh bắt chước người lớn, vụng về áp lên môi Thích Dĩ Lạo, liếm một cái: “Giống như anh thích em.”

Độ phập phồng dưới tay biến mất.

Nhịp tim Thích Dĩ Lạo ngừng đập.

Giây phút ấy, trong đầu Giao Bạch vang lên tiếng thông báo điện tử.

[Chúc mừng người chơi Giao Bạch, độ sinh động của bạn tốt thứ bảy đã vượt cửa ải 50, chiến thắng đã cách cậu gần hơn, cố lên!]

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bye Bye

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook