Chương 13: Thần Tiên Đã Đến
Lưu Vân Nam
29/03/2024
Bạch Trác lo lắng đến mức nước mắt chảy dài, ôm lấy hai chân Tần Quốc Công: “Quốc công, Đại Dĩnh gặp họa trong giặc ngoài, ngài phải nghĩ cách a! Ngài nói một câu đi!”
Tần Quốc Công cười khổ: “Xem đi, thần tiên đến rồi!”
Bạch Trác tưởng Tần Quốc Công đã mất trí, theo hướng ngón tay của ông ta nhìn, tại đỉnh Phi Lai Phong, nơi học kiến tránh nóng vào cuối năm, đột nhiên xuất hiện một tòa kiến trúc to lớn không rõ hình thù, ẩn hiện ánh sáng trong màn đêm dày đặc.
Đây là quỳnh lâu ngọc vũ?!
Bạch Trác sợ hãi đến mức ngồi phịch xuống đất, liên tục lùi ra sau: “Không! Không thể! Có lẽ là ảo ảnh! Trương thiên sư không thể thỉnh được thần tiên!”
Tần Quốc Công không hề để ý: “Có phải ảo ảnh hay không, sáng mai sẽ biết.”
“Chờ không được đến ngày mai a, quốc công đại nhân,” Bạch Trác đè thấp giọng, lo lắng đến mức cả người run rẩy, “Ngài cần phải nghĩ cách ngăn cản bệ hạ…… Bằng không…… Bằng không……”
Tần Quốc Công vuốt ve bộ râu: “Trương thiên sư nói, khi cung tránh nóng được xây dựng xong là lúc thần tiên đến. Nhưng hiện tại mới vừa chọn địa điểm, đường núi cũng chưa bắt đầu xây dựng, đương nhiên không phải hắn mời đến thần tiên.”
Bạch Trác đột nhiên được đồng cảm, vui mừng khôn xiết gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, nhất định không phải!”
Tần Quốc Công ha ha cười, vung tay áo, xoay người đi.
Bạch Trác vội vàng đuổi theo: “Quốc công đại nhân, ngài có biện pháp gì không? Đại nhân, ngài nói một câu đi……” Nhắm mắt theo đuôi mà so với nội thị còn chuyên nghiệp hơn, không có biện pháp, hắn chỉ là một kẻ hèn mọn, quan lục phẩm.
Tần Quốc Công bước nhanh lên đại điện trước, hừ nhẹ một câu: “Muốn ép bệ hạ hạ lệnh cho quần thần, nằm mơ!”
Nhuận Hòa Đế ngồi cao trên long ỷ, như đang thưởng thức ca vũ, thấy các đại thần không ai lên tiếng, bèn cười hỏi: “Tần Quốc Công, sao lại bỏ lỡ 《Tần Vương phá trận nhạc》?”
Tần Quốc Công vô cùng cung kính quỳ xuống hành lễ.
Nhuận Hòa Đế khó hiểu hỏi: “Tần Quốc Công, sao ngươi lại làm vậy?”
Tần Quốc Công vui mừng khôn xiết: “Tâu bệ hạ, muôn vàn điều may mắn! Trên đỉnh Phi Lai Phong xuất hiện một tòa quỳnh lâu ngọc vũ, ẩn hiện trong màn đêm dày đặc.”
Mọi người trong điện đều kinh ngạc, tiếng nhạc và vũ đạo cũng đột nhiên im bặt.
Hai mắt Nhuận Hòa Đế sáng lên, cơ mặt nơi má run rẩy, khóe miệng giơ lên rồi lại bình thản trở lại, giọng nói thanh thanh: “Lời này có thật không?”
“Thiên chân vạn xác! Xin bệ hạ phái người đi kiểm tra.” Tần Quốc Công lại lần nữa hành lễ.
“Người đâu!” Nhuận Hòa Đế gõ tay lên long ỷ vài lần, bỗng nhiên đứng dậy rồi lại ngồi xuống, “Nhanh đi xem xét!”
Hạ nhân nghe lệnh đi ngay, sau một lát lăn lóc trở lại: “Tâu bệ hạ, lời Tần Quốc Công nói không sai!”
Nhuận Hòa Đế cất giọng thanh thanh: "Các ái khanh hãy cùng ra xem."
Mọi người ùa ra khỏi đại điện ấm áp, tiến đến lan can trước Phi Lai Phong, ai nấy đều trừng lớn mắt, miệng há hốc: "Quỳnh lâu ngọc vũ!"
Hộ Bộ thượng thư kinh ngạc thốt lên: "Thiên gia, tòa lâu vũ này xuất hiện từ lúc nào vậy? Phải tốn bao nhiêu tiền bạc mới xây dựng được đây?"
Công Bộ thị lang tò mò hỏi: "Này quỳnh lâu ngọc vũ sao lại khác biệt so với kiến trúc Đại Dĩnh ta?"
Từ kinh ngạc đến thưởng thức, rồi lại đến ngưỡng mộ, các đại thần hoàn toàn quên mất gió lạnh đang thổi, thậm chí quên cả bệ hạ đang đợi hồi âm.
Cuối cùng, Nhuận Hòa Đế không thể chờ đợi thêm, khoác lên mình chiếc áo cừu dày, dũng cảm chống chọi với gió lạnh để tự mình nhìn về phía Phi Lai Phong. Chỉ thấy lâu vũ cao ngất sừng sững giữa mây trời, mái nhà lấp lánh ánh đèn hồng, xanh lam, tầng dưới cùng cũng sáng rực rỡ...
Nhuận Hòa Đế lùi lại một bước, che ngực, trong đầu chỉ có một ý niệm: Thần tiên... Thần tiên rốt cuộc đã đến!
*Quỳnh lâu ngọc vũ: Chỗ ở của thần tiên.
Tần Quốc Công cười khổ: “Xem đi, thần tiên đến rồi!”
Bạch Trác tưởng Tần Quốc Công đã mất trí, theo hướng ngón tay của ông ta nhìn, tại đỉnh Phi Lai Phong, nơi học kiến tránh nóng vào cuối năm, đột nhiên xuất hiện một tòa kiến trúc to lớn không rõ hình thù, ẩn hiện ánh sáng trong màn đêm dày đặc.
Đây là quỳnh lâu ngọc vũ?!
Bạch Trác sợ hãi đến mức ngồi phịch xuống đất, liên tục lùi ra sau: “Không! Không thể! Có lẽ là ảo ảnh! Trương thiên sư không thể thỉnh được thần tiên!”
Tần Quốc Công không hề để ý: “Có phải ảo ảnh hay không, sáng mai sẽ biết.”
“Chờ không được đến ngày mai a, quốc công đại nhân,” Bạch Trác đè thấp giọng, lo lắng đến mức cả người run rẩy, “Ngài cần phải nghĩ cách ngăn cản bệ hạ…… Bằng không…… Bằng không……”
Tần Quốc Công vuốt ve bộ râu: “Trương thiên sư nói, khi cung tránh nóng được xây dựng xong là lúc thần tiên đến. Nhưng hiện tại mới vừa chọn địa điểm, đường núi cũng chưa bắt đầu xây dựng, đương nhiên không phải hắn mời đến thần tiên.”
Bạch Trác đột nhiên được đồng cảm, vui mừng khôn xiết gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, nhất định không phải!”
Tần Quốc Công ha ha cười, vung tay áo, xoay người đi.
Bạch Trác vội vàng đuổi theo: “Quốc công đại nhân, ngài có biện pháp gì không? Đại nhân, ngài nói một câu đi……” Nhắm mắt theo đuôi mà so với nội thị còn chuyên nghiệp hơn, không có biện pháp, hắn chỉ là một kẻ hèn mọn, quan lục phẩm.
Tần Quốc Công bước nhanh lên đại điện trước, hừ nhẹ một câu: “Muốn ép bệ hạ hạ lệnh cho quần thần, nằm mơ!”
Nhuận Hòa Đế ngồi cao trên long ỷ, như đang thưởng thức ca vũ, thấy các đại thần không ai lên tiếng, bèn cười hỏi: “Tần Quốc Công, sao lại bỏ lỡ 《Tần Vương phá trận nhạc》?”
Tần Quốc Công vô cùng cung kính quỳ xuống hành lễ.
Nhuận Hòa Đế khó hiểu hỏi: “Tần Quốc Công, sao ngươi lại làm vậy?”
Tần Quốc Công vui mừng khôn xiết: “Tâu bệ hạ, muôn vàn điều may mắn! Trên đỉnh Phi Lai Phong xuất hiện một tòa quỳnh lâu ngọc vũ, ẩn hiện trong màn đêm dày đặc.”
Mọi người trong điện đều kinh ngạc, tiếng nhạc và vũ đạo cũng đột nhiên im bặt.
Hai mắt Nhuận Hòa Đế sáng lên, cơ mặt nơi má run rẩy, khóe miệng giơ lên rồi lại bình thản trở lại, giọng nói thanh thanh: “Lời này có thật không?”
“Thiên chân vạn xác! Xin bệ hạ phái người đi kiểm tra.” Tần Quốc Công lại lần nữa hành lễ.
“Người đâu!” Nhuận Hòa Đế gõ tay lên long ỷ vài lần, bỗng nhiên đứng dậy rồi lại ngồi xuống, “Nhanh đi xem xét!”
Hạ nhân nghe lệnh đi ngay, sau một lát lăn lóc trở lại: “Tâu bệ hạ, lời Tần Quốc Công nói không sai!”
Nhuận Hòa Đế cất giọng thanh thanh: "Các ái khanh hãy cùng ra xem."
Mọi người ùa ra khỏi đại điện ấm áp, tiến đến lan can trước Phi Lai Phong, ai nấy đều trừng lớn mắt, miệng há hốc: "Quỳnh lâu ngọc vũ!"
Hộ Bộ thượng thư kinh ngạc thốt lên: "Thiên gia, tòa lâu vũ này xuất hiện từ lúc nào vậy? Phải tốn bao nhiêu tiền bạc mới xây dựng được đây?"
Công Bộ thị lang tò mò hỏi: "Này quỳnh lâu ngọc vũ sao lại khác biệt so với kiến trúc Đại Dĩnh ta?"
Từ kinh ngạc đến thưởng thức, rồi lại đến ngưỡng mộ, các đại thần hoàn toàn quên mất gió lạnh đang thổi, thậm chí quên cả bệ hạ đang đợi hồi âm.
Cuối cùng, Nhuận Hòa Đế không thể chờ đợi thêm, khoác lên mình chiếc áo cừu dày, dũng cảm chống chọi với gió lạnh để tự mình nhìn về phía Phi Lai Phong. Chỉ thấy lâu vũ cao ngất sừng sững giữa mây trời, mái nhà lấp lánh ánh đèn hồng, xanh lam, tầng dưới cùng cũng sáng rực rỡ...
Nhuận Hòa Đế lùi lại một bước, che ngực, trong đầu chỉ có một ý niệm: Thần tiên... Thần tiên rốt cuộc đã đến!
*Quỳnh lâu ngọc vũ: Chỗ ở của thần tiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.