Chương 24: Xiềng xích của em
Quá Kỳ Dược Phẩm (Dược Phẩm Hết Đát)
09/10/2022
Editor: Mini || Beta-er: Min
Tào Hân không về nhà đón năm mới, đương nhiên Chu Từ càng không bằng lòng đến thăm họ hàng nhà họ Tào ăn Tết, đêm giao thừa trôi qua rất yên ắng và lạnh lẽo.
Khổng Tây Khai sợ cô buồn chán, buổi tối bèn gọi video cho cô, anh ôm một con Samoyed cực lớn, bận một cái áo khoác màu đỏ thẫm, xung quanh anh rất ồn ào, nên cô không nghe rõ anh đang nói chuyện gì.
Đọc được tin nhắn của anh gửi đến: Anh không tìm được tai nghe, em nghe anh nói chứ?
Cô lắc đầu tỏ vẻ không nghe được, “Vậy thôi em đi ngủ trước nhé, anh cứ đi chơi đi.” Sau khi gửi tin nhắn xong liền cúp điện thoại.
Giữa đêm bị đánh thức bởi tiếng pháo hoa ở bên ngoài, bỗng nhiên nhìn thấy màn hình điện thoại sáng lên, mơ mơ màng màng mở wechat ra, Khổng Tây Khai gửi đến cho cô một đoạn video hơn mười giây, từng đợt từng đợt pháo hoa vụt lên bầu trời, nở rộ lên rồi rơi xuống đất, anh không nói gì cả, chỉ độc mỗi âm thanh của pháo hoa nổ đùng đoàng.
Ảnh đại diện của anh là con Samoyed kia, con chó này luôn nhe răng thè lưỡi tựa như đang cười.
“Năm mới vui vẻ, vạn sự như ý.”
Tuần sau là Lễ Tình Nhân, Chu Từ đi dạo khu trung tâm thương mại chọn quà, Đường Hiểu Thiên cùng cô đi dạo hết hai vòng lớn ở Joy City *, nhưng vẫn không chọn được món quà ưng ý nào, dù sao vẫn cảm thấy dường như anh không thiếu cái gì cả.
(*) Joy City: là một khu phức hợp thành phố tích hợp trung tâm mua sắm, tòa nhà văn phòng hạng A, căn hộ dịch vụ và nhà ở cao cấp.
“Hai người quen nhau lâu như vậy rồi, mà cậu không biết anh ấy thích cái gì à?”
Hình như là đúng vậy thật, anh hầu như chưa từng nói với cô rằng mình thích cái gì, ghét cái gì.
Về bóng rổ à, dường như anh cũng không quá để ý đến mấy giải thưởng hay thi đấu cho lắm, cũng không thích đá banh; về mấy trò điện tử, thì cũng chỉ tính là giải trí, anh không mấy ham mê vào nó. Cô biết anh không ăn rau thơm, tỏi và các loại đồ ăn có hương vị đậm đà, trái cây thì anh thích ăn là bơ và dứa, không ăn nội tạng động vật, cực ghét ăn rau chân vịt.
“Thích chụp ảnh thì có tính không?” Nhắc mới nhớ, nhà anh có rất nhiều máy ảnh.
“Chị hai à, sao cậu không nói sớm hả, chân tớ sắp gãy luôn rồi đây này.”
Cuối cùng các cô chạy về lại khu đông của trung tâm, hai người chọn tới chọn lui, ông chủ ở đây nhiệt tình giới thiệu một cái máy ảnh kỹ thuật số Olympus.
Vào ngày Lễ Tình Nhân, trên đường nhiều nhất là hoa hồng và các cặp đôi yêu nhau, món quà của cô không thể giấu đi được, đành phải ôm cái hộp to vào trong lòng, nhìn thấy Khổng Tây Khai cũng ôm một cái hộp trông còn lớn hơn cái của cô đứng ở cửa ga tàu điện ngầm chờ mình, thấy thật sự rất buồn cười.
“Anh xem hai người chúng ta giống hệt hai đứa ngốc ấy.”
Trên đầu anh phủ đầy bông tuyết, vừa chạm vào đã tan ra ngay.
Cuối cùng vẫn phải về nhà anh để cất hai hộp giấy đi, Chu Từ mở hộp quà của anh ra trước, bên trong có rất nhiều món đồ, làm cô mơ màng đoán rằng không biết có phải Khổng Tây Khai muốn mở tiệm tạp hóa hay không nữa, một bó hoa hồng, một hộp chocolate, một chiếc áo hoodie màu xám, nếu chỉ nhiêu đây thôi thì chẳng có gì để nói, nhưng khi nhìn những món kế tiếp mới thấy nó trông rất ư là kì lạ, không biết có phải con chó nhà anh tha vào hay không nữa, một bình vỏ sò, một đĩa nhạc của Coldplay, lại còn thêm bộ thẻ bài Tam quốc nhưng không biết có đủ lá không, máy chơi điện tử cầm tay Nintendo…..v.v
Không rõ lắm mấy thứ này là gì, cô nghi hoặc nhìn anh.
“Không phải mấy ngày trước em hỏi anh thích cái gì sao, những món này đều là những cái mà trước đây anh thích, bây giờ tặng lại cho em.”
“Hoa hồng và chocolate là mua vào hôm nay, con gái chắc đều thích những món này nhỉ.” Anh vân vê ống tay áo xấu hổ nói.
Con gái luôn bị cảm động bởi những món này, không nhất định phải là hoa hồng hay chocolate, những món quà anh tặng em với người khác thì không đáng một đồng, nhưng nó lại là con vật anh thích, vỏ sò anh nhặt được thuở bé thơ, nhóm nhạc anh thích nhất, cùng với những thứ mà con trai ai nấy đều thích như là bộ ảnh thẻ, máy chơi điện tử, anh nói cho em biết rằng quá khứ cuộc đời anh, khoảnh khắc mà em chưa từng xuất hiện, nay anh muốn chia sẻ chúng cho em, hết thảy những điều này làm đều làm em vô cùng cảm ơn vì em đã yêu được một người tràn đầy sức sống tựa ánh mặt trời như anh.
Dùng cảm động làm mồi ngon, bị anh dẫn dụ lên đến trên giường.
Anh nắm chặt hai đùi Chu Từ, mỗi một lần đều đâm vào nơi sâu nhất, tựa như một con mãnh thú muốn lao ra khỏi xiềng xích, cắn xé môi cô, bầu ngực cô, bụng cô, cô cảm giác cơ thể mình run lẩy bẩy và mềm nhũn.
Đầu như bị người đánh thuốc mê, cuối cùng anh và cô cùng nhau lên đỉnh của vui sướng, cũng không biết là trong lúc mơ mơ màng màng cô đã ghé vào bên tai anh nói “Em yêu anh” hay là chưa nữa.
Lúc rời khỏi Bắc Kinh, Khổng Tây Khai tiễn cô đi, cảm giác được ôm vào lòng rất tuyệt, rốt cuộc cô cũng hiểu được vì cớ gì mà mấy con vật nhỏ cứ thích được núp mình trong vòng tay của người khác, không nỡ rời đi.
Mùi hương sạch sẽ và dễ chịu trên người anh.
Nốt ruồi nâu bên cổ.
Mạch máu xanh bên phía trong cổ tay.
Biến thành xiềng xích quấn quanh người cô, mỗi một bước đi đều lo sợ.
Tào Hân không về nhà đón năm mới, đương nhiên Chu Từ càng không bằng lòng đến thăm họ hàng nhà họ Tào ăn Tết, đêm giao thừa trôi qua rất yên ắng và lạnh lẽo.
Khổng Tây Khai sợ cô buồn chán, buổi tối bèn gọi video cho cô, anh ôm một con Samoyed cực lớn, bận một cái áo khoác màu đỏ thẫm, xung quanh anh rất ồn ào, nên cô không nghe rõ anh đang nói chuyện gì.
Đọc được tin nhắn của anh gửi đến: Anh không tìm được tai nghe, em nghe anh nói chứ?
Cô lắc đầu tỏ vẻ không nghe được, “Vậy thôi em đi ngủ trước nhé, anh cứ đi chơi đi.” Sau khi gửi tin nhắn xong liền cúp điện thoại.
Giữa đêm bị đánh thức bởi tiếng pháo hoa ở bên ngoài, bỗng nhiên nhìn thấy màn hình điện thoại sáng lên, mơ mơ màng màng mở wechat ra, Khổng Tây Khai gửi đến cho cô một đoạn video hơn mười giây, từng đợt từng đợt pháo hoa vụt lên bầu trời, nở rộ lên rồi rơi xuống đất, anh không nói gì cả, chỉ độc mỗi âm thanh của pháo hoa nổ đùng đoàng.
Ảnh đại diện của anh là con Samoyed kia, con chó này luôn nhe răng thè lưỡi tựa như đang cười.
“Năm mới vui vẻ, vạn sự như ý.”
Tuần sau là Lễ Tình Nhân, Chu Từ đi dạo khu trung tâm thương mại chọn quà, Đường Hiểu Thiên cùng cô đi dạo hết hai vòng lớn ở Joy City *, nhưng vẫn không chọn được món quà ưng ý nào, dù sao vẫn cảm thấy dường như anh không thiếu cái gì cả.
(*) Joy City: là một khu phức hợp thành phố tích hợp trung tâm mua sắm, tòa nhà văn phòng hạng A, căn hộ dịch vụ và nhà ở cao cấp.
“Hai người quen nhau lâu như vậy rồi, mà cậu không biết anh ấy thích cái gì à?”
Hình như là đúng vậy thật, anh hầu như chưa từng nói với cô rằng mình thích cái gì, ghét cái gì.
Về bóng rổ à, dường như anh cũng không quá để ý đến mấy giải thưởng hay thi đấu cho lắm, cũng không thích đá banh; về mấy trò điện tử, thì cũng chỉ tính là giải trí, anh không mấy ham mê vào nó. Cô biết anh không ăn rau thơm, tỏi và các loại đồ ăn có hương vị đậm đà, trái cây thì anh thích ăn là bơ và dứa, không ăn nội tạng động vật, cực ghét ăn rau chân vịt.
“Thích chụp ảnh thì có tính không?” Nhắc mới nhớ, nhà anh có rất nhiều máy ảnh.
“Chị hai à, sao cậu không nói sớm hả, chân tớ sắp gãy luôn rồi đây này.”
Cuối cùng các cô chạy về lại khu đông của trung tâm, hai người chọn tới chọn lui, ông chủ ở đây nhiệt tình giới thiệu một cái máy ảnh kỹ thuật số Olympus.
Vào ngày Lễ Tình Nhân, trên đường nhiều nhất là hoa hồng và các cặp đôi yêu nhau, món quà của cô không thể giấu đi được, đành phải ôm cái hộp to vào trong lòng, nhìn thấy Khổng Tây Khai cũng ôm một cái hộp trông còn lớn hơn cái của cô đứng ở cửa ga tàu điện ngầm chờ mình, thấy thật sự rất buồn cười.
“Anh xem hai người chúng ta giống hệt hai đứa ngốc ấy.”
Trên đầu anh phủ đầy bông tuyết, vừa chạm vào đã tan ra ngay.
Cuối cùng vẫn phải về nhà anh để cất hai hộp giấy đi, Chu Từ mở hộp quà của anh ra trước, bên trong có rất nhiều món đồ, làm cô mơ màng đoán rằng không biết có phải Khổng Tây Khai muốn mở tiệm tạp hóa hay không nữa, một bó hoa hồng, một hộp chocolate, một chiếc áo hoodie màu xám, nếu chỉ nhiêu đây thôi thì chẳng có gì để nói, nhưng khi nhìn những món kế tiếp mới thấy nó trông rất ư là kì lạ, không biết có phải con chó nhà anh tha vào hay không nữa, một bình vỏ sò, một đĩa nhạc của Coldplay, lại còn thêm bộ thẻ bài Tam quốc nhưng không biết có đủ lá không, máy chơi điện tử cầm tay Nintendo…..v.v
Không rõ lắm mấy thứ này là gì, cô nghi hoặc nhìn anh.
“Không phải mấy ngày trước em hỏi anh thích cái gì sao, những món này đều là những cái mà trước đây anh thích, bây giờ tặng lại cho em.”
“Hoa hồng và chocolate là mua vào hôm nay, con gái chắc đều thích những món này nhỉ.” Anh vân vê ống tay áo xấu hổ nói.
Con gái luôn bị cảm động bởi những món này, không nhất định phải là hoa hồng hay chocolate, những món quà anh tặng em với người khác thì không đáng một đồng, nhưng nó lại là con vật anh thích, vỏ sò anh nhặt được thuở bé thơ, nhóm nhạc anh thích nhất, cùng với những thứ mà con trai ai nấy đều thích như là bộ ảnh thẻ, máy chơi điện tử, anh nói cho em biết rằng quá khứ cuộc đời anh, khoảnh khắc mà em chưa từng xuất hiện, nay anh muốn chia sẻ chúng cho em, hết thảy những điều này làm đều làm em vô cùng cảm ơn vì em đã yêu được một người tràn đầy sức sống tựa ánh mặt trời như anh.
Dùng cảm động làm mồi ngon, bị anh dẫn dụ lên đến trên giường.
Anh nắm chặt hai đùi Chu Từ, mỗi một lần đều đâm vào nơi sâu nhất, tựa như một con mãnh thú muốn lao ra khỏi xiềng xích, cắn xé môi cô, bầu ngực cô, bụng cô, cô cảm giác cơ thể mình run lẩy bẩy và mềm nhũn.
Đầu như bị người đánh thuốc mê, cuối cùng anh và cô cùng nhau lên đỉnh của vui sướng, cũng không biết là trong lúc mơ mơ màng màng cô đã ghé vào bên tai anh nói “Em yêu anh” hay là chưa nữa.
Lúc rời khỏi Bắc Kinh, Khổng Tây Khai tiễn cô đi, cảm giác được ôm vào lòng rất tuyệt, rốt cuộc cô cũng hiểu được vì cớ gì mà mấy con vật nhỏ cứ thích được núp mình trong vòng tay của người khác, không nỡ rời đi.
Mùi hương sạch sẽ và dễ chịu trên người anh.
Nốt ruồi nâu bên cổ.
Mạch máu xanh bên phía trong cổ tay.
Biến thành xiềng xích quấn quanh người cô, mỗi một bước đi đều lo sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.