Chương 28:
Hoàng Hôn Họa Nguyệt
04/01/2021
Hàn Kì Phong nâng lên tách trà nhấp một ngụm, ánh mắt thi thoảng liếc đến chiếc ghế đỏ gần đó, ánh mắt chờ mong. Đây là ghế mà hắn chuẩn bị cho Vân nhi của hắn.
Ghế có màu đỏ trên thân là hoa văn tinh tế, nhìn qua vô cùng đặc biệt vả lại nó còn là chiếc ghế được xếp gần Hàn Kì Phong nhất. Nếu không phải không được cho phép hắn còn muốn đặt ghế ở sát bên cạnh.
Ngay lập tức một bóng trắng lướt qua, lát sau trên ghế đã bị một thiếu niên vận bạch y ngồi lên. Thiếu niên lớn lên xinh đẹp tựa thần tiên cộng với bạch y thanh cao, tao nhã nhìn qua vô cùng thu hút ánh nhìn. Nhưng người nọ lại chẳng hề quan tâm, đưa mắt ngắm nhánh hoa gần gần đó.
Hàn Kì Phong đen mặt vẩy tay với cẩm y vệ:"Người đó là ai?".
Cẩm y vệ liếc nhìn một cái rồi nói:" Thưa vương gia, người đó là Chu Tâm là độc sư của Thổ Chu quốc."
"Độc sư sao?". Hàn Kì Phong đứng dậy đi đến bên Chu Tâm.
Người xung quanh đưa mắt, lắc lắc đầu thầm than vương gia là để ý vị kia rồi.
Hàn Kì Phong nhìn chăm chú Chu Tâm, thấy người này nhìn như có vẻ không quan tâm xung quanh mà ngắm hoa, nhưng thật chất sống lưng đã trải dài mồ hôi lạnh, hai tay năm chặt có vẻ rất căng thẳng.
Thật biết giả vờ.
Hàn Kì Phong đứng trước mặt Chu Tâm, đưa tay nâng cằm y lên, hỏi
"Ngươi tên gì?"
"C..chu Tâm.." Ánh mắt Chu Tâm trốn tránh nhưng Hàn Kì Phong vẫn nhanh chóng bắt được tia tự đắc trong đó, hắn ở trong lòng thầm cười nhạo.
"Ồ ~ vậy sao? Người Thổ Chu quốc?".
"Vâng.."
Ánh mắt Hàn Kì Phong đảo ra đằng xa nhìn vào Thổ Thành Kỳ \_ sứ thần lần này của Thổ Chu quốc
"Người của Thổ Chu quốc từ khi nào đã không biết lễ nghĩa thế này?"
"Vâng...hả?". Chu Tâm ngẩn đầu vẻ mặt mờ mịt.
Hàn Kì Phong hất mặt Chu Tâm ra, nhận lấy khăn tay ảnh vệ đưa tới mà lau hai đầu ngón tay vừa chạm vào Chu Tâm, nói
"Vị trí của Thổ Chu quốc chính là ở chổ Thổ Thành Kỳ ngồi mới đúng, ngươi lại không biết điều mà đi lên đây ngồi, ngươi có biết vị trí này là của ai không? Ngươi nghĩ ngươi sẽ đắc tội được với y ư?".
Chu Tâm bấy giờ mới phát hiện ghế mình đang ngồi vô cùng tinh xảo nhìn như là đang được làm riêng để chờ một người. Ngay lập tức mồ hôi hột chảy ròng ròng. Lúc đầu vì tự tin có thể hấp dẫn được Hàn Kì Phong y không để ý xung quanh bây giờ nhìn lại người ở đây không kẻ nào mà không có quyền lực trong tay, y có thể đắc tội được sao?.
Lần này xong thật rồi!
Hàn Kì Phong ra hiệu cho người kéo y ra ngoài nhưng người nào chạm đến Chu Tâm cũng nhanh chóng lăn đúng ra đất.
Chu Tâm ngước mắt nhìn Hàn Kì Phong :" Vương gia ta là người Thổ Chu quốc không đến lượt vương gia dạy dỗ!"
"Không đến lượt ta dạy dỗ? Được thôi, ngươi đi đi!".
Chu Tâm trừng Hàn Kì Phong một cái nhanh chóng chạy về phía Thổ Thành Kỳ.
Hàn Tử Yên nhìn quanh thấy đa số điều đến đủ cả rồi thì ra hiệu mọi người im lặng, bước lên đài cao giọng nói
"Nếu mọi người đã đến đủ ta cũng không vòng vo nữa, đại hội võ lâm chinh thức bắt đầu!"
Vừa dứt lời bên phía Thổ Chu quốc truyền đến một tiếng thét chói tai. Mọi người nhìn qua thấy Chu Tâm lăn lộn trên đất, ôm một bên vai rên rỉ, cạnh bên là một cánh tay bị đứt lìa.
Thổ Thành Kỳ cả kinh la lên:" Ám khí? Là ai?".
"Thất lễ quá, lại đến trễ rồi!". Một giọng nói trong trẻo nhưng đầy ma lực cất lên.
Hàn Kì Phong đang một mặt lạnh lẽo, lập tức đứng phắt dậy. Hai mắt tỏa sáng.
Tất cả mọi ánh mắt điều hướng về phía giọng nói liền thấy một đám người trùm áo choàng đen, đi đầu là người choàng áo choàng đỏ, trên áo choàng còn có kí hiệu hoa bỉ ngạn chứng minh thân phận của họ. Phút chốc một đám người rùng mình.
Bên ngoài đồn Huyết Ảnh Cung đáng sợ nhưng họ vẫn chưa biết thế lực này còn đáng sợ hơn lời họ nói. Từ khi Cung chủ mới nhậm chức, Huyết Ảnh Cung như một con hắc mã vươn tay đến các nước trên lục địa, chỉ cần một nhánh nhỏ của Huyết Ảnh cung đủ để tiêu diệt được hơn 10 vạn quân đội triều đình. Vị Cung chủ này còn đặc biệt yêu thích màu đỏ, máu tươi trải dài dưới chân y nhiều không đếm xuể. Tính tình quái đản lại còn rất trẻ khiến nhiều người kiên kị.
Trong không khí yên lặng, Hàn Kì Phong tiến nhanh đến bên cạnh Lãnh Phi Liên vô cùng tự nhiên đỡ lấy thân hình mãnh khảnh của y, trầm giọng cười hỏi
"Sao giờ mới tới!".
Biểu tình nhu hòa trong đôi mắt Hàn Kì Phong không hề che dấu lộ rõ sự yêu thương chiều chuộng, chỉ cần là người có mắt điều vỡ lẽ ra
Vị trí cửu vương phi không đến lượt người của họ cày vào.
Lãnh Phi Liên cũng không tránh né hành động thân mật của Hàn Kì Phong trả lời:" Ngủ quên!"
Đám người xung quanh:"..."
Thổ Thành Kỳ nắm chặt hai tay lớn tiếng nói: " Xin hỏi Cung chủ tại sao lại ra tay với Chu Tâm?". Mặc dù rất kiên kị người này nhưng ông cũng không thể để nước mình mất thể diện.
"Ghế của ta còn dám ngồi chưa giết nó làm may rồi, đừng có mà chất vấn ta!". Lãnh Phi Liên không để ý đi thẳng lên ghế Hàn Kì Phong ngồi.
"Càn bậy!". Thừa tướng ngồi ở vị trí của quan lại quan sát bất ngờ đập tay xuống bàn quát lên "Cung chủ đó là vị trú của Vương gia!".
"Thì sao? Chổ ta dù gì cũng bị bẩn rồi, ta không muốn ngồi!".
"Vậy thì mời dùng ghế khác, vị trí này ngươi không ngồi được!". Thừa tướng nhíu nhíu đôi mày bạc
"Ghế khác ngồi không thoải mái, thích ngồi đây hơn!".
"Ngươi...vậy vương gia ngồi ở đâu?". Thừa Tướng cuối cùng vẫn bị lép vế.
"Ta ngồi kế y là đượ..."
"Hắn đứng!". Lãnh Phi Liên cao lãnh nhấp trà, y còn chưa quên chuyện hôm qua đâu, sáng còn đi trêu hoa ghẹo nguyệt tội chồng thêm tội.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Khóc 999 dòng sông
Ghế có màu đỏ trên thân là hoa văn tinh tế, nhìn qua vô cùng đặc biệt vả lại nó còn là chiếc ghế được xếp gần Hàn Kì Phong nhất. Nếu không phải không được cho phép hắn còn muốn đặt ghế ở sát bên cạnh.
Ngay lập tức một bóng trắng lướt qua, lát sau trên ghế đã bị một thiếu niên vận bạch y ngồi lên. Thiếu niên lớn lên xinh đẹp tựa thần tiên cộng với bạch y thanh cao, tao nhã nhìn qua vô cùng thu hút ánh nhìn. Nhưng người nọ lại chẳng hề quan tâm, đưa mắt ngắm nhánh hoa gần gần đó.
Hàn Kì Phong đen mặt vẩy tay với cẩm y vệ:"Người đó là ai?".
Cẩm y vệ liếc nhìn một cái rồi nói:" Thưa vương gia, người đó là Chu Tâm là độc sư của Thổ Chu quốc."
"Độc sư sao?". Hàn Kì Phong đứng dậy đi đến bên Chu Tâm.
Người xung quanh đưa mắt, lắc lắc đầu thầm than vương gia là để ý vị kia rồi.
Hàn Kì Phong nhìn chăm chú Chu Tâm, thấy người này nhìn như có vẻ không quan tâm xung quanh mà ngắm hoa, nhưng thật chất sống lưng đã trải dài mồ hôi lạnh, hai tay năm chặt có vẻ rất căng thẳng.
Thật biết giả vờ.
Hàn Kì Phong đứng trước mặt Chu Tâm, đưa tay nâng cằm y lên, hỏi
"Ngươi tên gì?"
"C..chu Tâm.." Ánh mắt Chu Tâm trốn tránh nhưng Hàn Kì Phong vẫn nhanh chóng bắt được tia tự đắc trong đó, hắn ở trong lòng thầm cười nhạo.
"Ồ ~ vậy sao? Người Thổ Chu quốc?".
"Vâng.."
Ánh mắt Hàn Kì Phong đảo ra đằng xa nhìn vào Thổ Thành Kỳ \_ sứ thần lần này của Thổ Chu quốc
"Người của Thổ Chu quốc từ khi nào đã không biết lễ nghĩa thế này?"
"Vâng...hả?". Chu Tâm ngẩn đầu vẻ mặt mờ mịt.
Hàn Kì Phong hất mặt Chu Tâm ra, nhận lấy khăn tay ảnh vệ đưa tới mà lau hai đầu ngón tay vừa chạm vào Chu Tâm, nói
"Vị trí của Thổ Chu quốc chính là ở chổ Thổ Thành Kỳ ngồi mới đúng, ngươi lại không biết điều mà đi lên đây ngồi, ngươi có biết vị trí này là của ai không? Ngươi nghĩ ngươi sẽ đắc tội được với y ư?".
Chu Tâm bấy giờ mới phát hiện ghế mình đang ngồi vô cùng tinh xảo nhìn như là đang được làm riêng để chờ một người. Ngay lập tức mồ hôi hột chảy ròng ròng. Lúc đầu vì tự tin có thể hấp dẫn được Hàn Kì Phong y không để ý xung quanh bây giờ nhìn lại người ở đây không kẻ nào mà không có quyền lực trong tay, y có thể đắc tội được sao?.
Lần này xong thật rồi!
Hàn Kì Phong ra hiệu cho người kéo y ra ngoài nhưng người nào chạm đến Chu Tâm cũng nhanh chóng lăn đúng ra đất.
Chu Tâm ngước mắt nhìn Hàn Kì Phong :" Vương gia ta là người Thổ Chu quốc không đến lượt vương gia dạy dỗ!"
"Không đến lượt ta dạy dỗ? Được thôi, ngươi đi đi!".
Chu Tâm trừng Hàn Kì Phong một cái nhanh chóng chạy về phía Thổ Thành Kỳ.
Hàn Tử Yên nhìn quanh thấy đa số điều đến đủ cả rồi thì ra hiệu mọi người im lặng, bước lên đài cao giọng nói
"Nếu mọi người đã đến đủ ta cũng không vòng vo nữa, đại hội võ lâm chinh thức bắt đầu!"
Vừa dứt lời bên phía Thổ Chu quốc truyền đến một tiếng thét chói tai. Mọi người nhìn qua thấy Chu Tâm lăn lộn trên đất, ôm một bên vai rên rỉ, cạnh bên là một cánh tay bị đứt lìa.
Thổ Thành Kỳ cả kinh la lên:" Ám khí? Là ai?".
"Thất lễ quá, lại đến trễ rồi!". Một giọng nói trong trẻo nhưng đầy ma lực cất lên.
Hàn Kì Phong đang một mặt lạnh lẽo, lập tức đứng phắt dậy. Hai mắt tỏa sáng.
Tất cả mọi ánh mắt điều hướng về phía giọng nói liền thấy một đám người trùm áo choàng đen, đi đầu là người choàng áo choàng đỏ, trên áo choàng còn có kí hiệu hoa bỉ ngạn chứng minh thân phận của họ. Phút chốc một đám người rùng mình.
Bên ngoài đồn Huyết Ảnh Cung đáng sợ nhưng họ vẫn chưa biết thế lực này còn đáng sợ hơn lời họ nói. Từ khi Cung chủ mới nhậm chức, Huyết Ảnh Cung như một con hắc mã vươn tay đến các nước trên lục địa, chỉ cần một nhánh nhỏ của Huyết Ảnh cung đủ để tiêu diệt được hơn 10 vạn quân đội triều đình. Vị Cung chủ này còn đặc biệt yêu thích màu đỏ, máu tươi trải dài dưới chân y nhiều không đếm xuể. Tính tình quái đản lại còn rất trẻ khiến nhiều người kiên kị.
Trong không khí yên lặng, Hàn Kì Phong tiến nhanh đến bên cạnh Lãnh Phi Liên vô cùng tự nhiên đỡ lấy thân hình mãnh khảnh của y, trầm giọng cười hỏi
"Sao giờ mới tới!".
Biểu tình nhu hòa trong đôi mắt Hàn Kì Phong không hề che dấu lộ rõ sự yêu thương chiều chuộng, chỉ cần là người có mắt điều vỡ lẽ ra
Vị trí cửu vương phi không đến lượt người của họ cày vào.
Lãnh Phi Liên cũng không tránh né hành động thân mật của Hàn Kì Phong trả lời:" Ngủ quên!"
Đám người xung quanh:"..."
Thổ Thành Kỳ nắm chặt hai tay lớn tiếng nói: " Xin hỏi Cung chủ tại sao lại ra tay với Chu Tâm?". Mặc dù rất kiên kị người này nhưng ông cũng không thể để nước mình mất thể diện.
"Ghế của ta còn dám ngồi chưa giết nó làm may rồi, đừng có mà chất vấn ta!". Lãnh Phi Liên không để ý đi thẳng lên ghế Hàn Kì Phong ngồi.
"Càn bậy!". Thừa tướng ngồi ở vị trí của quan lại quan sát bất ngờ đập tay xuống bàn quát lên "Cung chủ đó là vị trú của Vương gia!".
"Thì sao? Chổ ta dù gì cũng bị bẩn rồi, ta không muốn ngồi!".
"Vậy thì mời dùng ghế khác, vị trí này ngươi không ngồi được!". Thừa tướng nhíu nhíu đôi mày bạc
"Ghế khác ngồi không thoải mái, thích ngồi đây hơn!".
"Ngươi...vậy vương gia ngồi ở đâu?". Thừa Tướng cuối cùng vẫn bị lép vế.
"Ta ngồi kế y là đượ..."
"Hắn đứng!". Lãnh Phi Liên cao lãnh nhấp trà, y còn chưa quên chuyện hôm qua đâu, sáng còn đi trêu hoa ghẹo nguyệt tội chồng thêm tội.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Khóc 999 dòng sông
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.