Chương 3
Thanh Vân Bạch Thiên
07/06/2017
Mười bảy năm trong cuộc đời của hắn luôn tịch mịch, mẹ thì lặng lẽ như
một cái bóng, sống đơn côi, chịu đựng cực khổ nuôi hắn ăn học. Đến
trường, với vẻ ngoài xuất chúng được không biết bao thiên kim tiểu thư,
thậm chí cả những công tử đào hoa đem lòng mến mộ, hắn chỉ nhìn mọi việc bằng con mắt chán chường, lạnh nhạt thờ ơ.
Cuộc đời của hắn, chỉ có mẹ hắn, nên khi mẹ hắn qua đời, dù mẹ qua đời trong hạnh phúc, nhưng hắn vẫn chưa thể tha thứ cho người tự xưng là cha kia, với hắn, ông ta quá hèn kém, hèn vì không thể bảo vệ được người mình yêu, kém cả năng lực khi truy tìm người yêu mình, mẹ cách ông ta mười năm, mà ông ta lại vô dụng đến mức chẳng thể tìm ra mẹ. Nếu muốn tìm một người, với hắn mà nói đó là chuyện quá mức dễ dàng, nên khi hắn nhìn ông ta, hắn thấy hiện lên than ảnh gầy gò đau khổ của mẹ, những đêm lặng lẽ ngồi nhìn về phương xa.
Hắn không hiểu, tình yêu là thứ gì mà làm con người ta trở nên hèn mọn như thế, nếu là hắn, một khi hắn xác định đó là tình yêu, hắn sẽ đoạt, sẽ cướp, sẽ giành giật cho đến khi thuộc về mình, dù chiến đấu bằng hơi thở cuối cùng.
Nhưng hắn nghĩ cả đời này, chẳng có thứ gì đáng để hắn làm như thế, hắn gần như là thiên tài, hắn học một hiểu mười, cuộc sống khổ sở của mẹ, có đôi khi hắn cũng muốn chơi cổ phiếu, tập kinh doanh để kiếm tiền lo cho mẹ, nhưng ánh mắt mẹ nghiêm khắc, tuyệt đối không cho hắn tham gia vào những trò đó. Mẹ nói ‘Tiền làm hư con người, ba con trước kia không xấu xa như vậy, từ khi ba con giàu có, con người đã trở nên thay đổi.” với bà, tiền đủ ăn, đủ dùng, đủ hạnh phúc rồi. Hắn không cho là đúng, nhưng hắn chưa bao giờ dám cãi lại mẹ, thầm nghĩ trong long, mẹ muốn sao cũng được, chỉ cần mẹ vui.
Nhưng đến một ngày mẹ ngã xuống, thì mọi chuyện đã không thể cứu vãn nữa, mẹ bệnh và suy sụp rất nhanh, chỉ trong vòng một tháng gần như đã cướp đi tất cả sinh mệnh của mẹ, và đến lúc này, hắn nhận ra, hắn đã sai lầm rồi.
Hắn quá mức hiếu thảo, hay hắn quá mức thờ ơ, mà không quan tâm đến mẹ, hắn nghe theo lời mẹ, để rồi đến khi mẹ ngã bệnh, hắn muốn giúp mẹ cũng chẳng còn kịp nữa rồi.
Đó là nỗi ân hận lớn nhất trong cuộc đời của hắn, đến khi hắn gặp cô, nụ cười sáng rực rỡ như đóa hướng dương nở rộ, hắn chợt thấy rùng mình, giá lạnh từ trái tim hắn như bị vầng thái dương nho nhỏ này xua đi, nhưng hắn tuyệt đối không thừa nhận, hắn thấy mình nên chán ghét cô, nhưng dù cách nào đi chăng nữa, hắn vẫn không thể tránh thoát được trái tim của mình.
Hôm đó, một ngày cô đến trường, ba ba phải ra nước ngoài công tác, nhà chỉ còn hai anh em, hắn cố gắng tránh né cô đến hết mức có thể.
Nhưng hôm nay hắn phải đến đón cô, hắn ghét nhất chuyện này, với hắn, ở bên cạnh cô đó là một cực hình tàn khốc nhất, nhưng hắn không thể để tài xế hay vệ sĩ đi đón cô, vì hắn… không an tâm. Đáng chết thật, sao hắn lại không an tâm cơ chứ ?!
Đến trước công trường, hắn ngạc nhiên khi không thấy cô ngồi đón hắn như thường lệ, hắn kinh ngạc.
Cô bé này vốn luôn sôi nổi, vừa tan trường là chạy ngay ra cổng chờ đợi hắn, nên lúc nào hắn cũng cố gắng đến trước thời gian tan tầm, bởi hắn sợ cô gặp nguy hiểm.
Tập đoàn Viễn Thị thuộc một trong mười tập đoàn lớn nhất thế giới, nên uy hiếp từ các đối thủ cạnh tranh trên thương trường không phải là ít, cô là con gái yêu của Tổng tài Viễn Thị, và là em gái của CEO trẻ tuổi nhất trên giới thương trường hiện nay, nên những đối tác muốn lăm le cô, gây nguy hiểm cho cô cũng không ít, đó là lí do anh không thể an tâm cho bất cứ ai đi đón cô. Và hắn biết, nếu hắn không đến đón cô, vẻ thất vọng của cô được gửi về từ ra đa theo dõi cô làm hắn chẳng thể an tâm một chút nào, nên đành ủy khuất bản thân vậy.
Nhưng hôm nay sao lại không thấy cô, hắn bước nhanh vào trong trường, thấy cô bé con của hắn đang bận lăng xăng an ủi cho một cô bé đang khóc, hắn khẽ cau mày, con nhóc này, lại nhiều chuyện nữa rồi.
Nghĩ thế hắn bước nhanh đến, lạnh nhạt lên tiếng:
“Tuyết Cần, đến giờ về rồi sao lại không về.”
Cô bé con nhìn anh, nũng nịu:
“Anh hai à, tiểu ngọc nhi đang khóc, bạn ấy bị bạn bè bắt nạt.”
Hắn hừ lạnh, chả buồn đưa mắt nhìn cô gái đang khóc nức nở bờ vai run run bên cạnh. Với hắn, trên đời này chẳng có thứ gì để hắn quan tâm, trừ mẹ hắn, và…. À, mà chỉ mẹ hắn thôi.
Lúc đó, hai thân ảnh chạy mạnh vào như hai luồng gió, hai anh em với gương mặt giống nhau như tạc, chạy nhanh vào, trên gương mặt tràn đầy hốt hoảng cùng lo lắng, hắn cũng chẳng thèm đưa mắt nhìn, nhưng giọng nói lạnh lẽo nhưng tràn đầy quan tâm bên cạnh vang lên, làm hắn không muốn quan tâm cũng không được:
“Sao lại ngồi đây khóc, chẳng biết làm gì khác ngoài khóc thôi à?”
Chàng trai giọng điệu mềm nhẹ lên tiếng:
“Thiên, Ngọc nhi bị bạn bè bắt nạt, vệ sĩ vừa cho hay mà.”
Chàng trai ôn hòa bế bổng cô gái lên ôm vào lòng, nhưng chưa bước được bước nào, đã bị chàng trai có giọng nói lạnh như băng tuyết bước nhanh đến giành lấy ôm chặt vào lòng.
Bước chân mạnh bạo, nhưng động tác thì vô cùng ôn nhu, như sợ người nào đó bị đau vậy. Giọng nói lúc này không còn lạnh lắm: “Chuyện như thế chẳng biết gọi điện thoại về, chỉ biết khóc thôi. Tú, điều tra xem kẻ nào dám gan lớn như thế, dám trêu chọc em gái ta.”
Hắn ngẩng mặt lên, đối diện với hai chàng thanh niên tuấn mỹ tuyệt luân, khẽ gật đầu một cái gọi là chào hỏi.
Hắn nhận ra hai người này, đây chính là Tổng tài Hắc Huyền Thiên và Phó Tổng tài Hắc Huyền Tú của tập đoàn Lôi Vũ, hai chàng trai này làm mưa làm gió trên thị trường kinh doanh, một câu nói của hai người này có thể làm dậy sóng giới cổ phiếu. Hai tập đoàn hiện tại cũng đang có nhiều dự án chung, nên thường gặp nhau là vẻ đương nhiên.
Gặp hắn, hai thanh niên kia cũng thoáng nhướng mày kinh ngạc rồi gật đầu chào, sau đó bế cô bé con vào lòng như trân bảo quý hiếm, sải bước chân ra bên ngoài.
Vừa đi, vị tổng giám đốc mang tiếng mặt lạnh kiệm lời nhất trong giới thượng lưu kia vừa lầm bầm như bà thím hang xóm, hắn thoáng ngạc nhiên về bộ mặt lạ thường của vị tổng giám đốc trẻ tuổi này, nwhng với tính tình lãnh đạm chẳng thích quan tâm kia, hắn bỏ qua ngay lập tức.
Với hắn, ngoài trừ tiền, hắn chẳng muốn quan tâm bất cứ việc gì.
Lúc này, hắn đưa mắt nhìn cô bé bên cạnh đưa ánh mắt khó hiểu nhìn theo, cảm thấy vị chua từ lồng ngực vang lên, anh hừ lạnh:
“Có gì mà nhìn mải miết thế?”
Cô bé con như vừa chợt tỉnh cơn mê, vội vã lắc đầu như trống bỏi:
“Khong có gì, không có gì ạ.”
Hừ một tiếng, rồi quay mặt đi, hôm nay hắn thế nhưng lại phát hiện, mình chán ghét khi ánh mắt của cô nhìn chằm chằm vào phái nam khác giới, đáng chết thật, hai tên đó có gì đáng để cô nhìn chăm chú đến thế chứ.
Nghĩ đến đây, hắn lại giật mình, cô có thích nhìn ai thì mặc cô, lien qua gì đến hắn.
Tuyết Cần nhìn gương mặt thay đổi không ngừng của anh trai, trái tim hơi run run. Cô biết anh trai khó tính, hôm nay để anh đợi chắc anh giận lắm, nên cô rón rén bước đến gần. Chụt! một tiếng hôn nhẹ lên đôi gò má của anh, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi anh hai, sau này em sẽ không dám nữa.
Nói rồi không để ý đến gương mặt thất thần ngơ ngác của vị CEO trẻ tuổi kia, cô nắm tay anh chạy nhanh về phía cổng trường.
Trên bàn ăn cơm, cũng chỉ có hai anh em, thím Trương sau khi nấu ăn xong đã về nhà, hai anh em ăn cơm, Viễn Chinh Huân vẫn còn thất thần chưa tan sau nụ hôn ban nãy, anh vốn khiết phích chẳng bao giờ cho ai đến gần trừ mẹ, chứ đừng nói đến việc hôn anh, nhưng cô bé con này, từ ngày quen biết cô, cô đã không ngừng xâm nhập sâu vào đời sống của anh, và nụ hôn đó, không cần đưa tay sờ anh cũng biết bên má trái của mình đã nóng lên, chỉ vì nụ hôn đó. Đáng chết thật, chỉ vì một nụ hôn thôi mà, có cần thiết phải ngơ ngẩn đến thế này không.
Tức tối, anh vùi đầu vào ăn cơm, đuôi mắt liếc sang hướng bên cạnh, thì thấy cô bé con chỉ vùi đầu ăn cơm trắng, thức ăn hầu như không hề đụng đến.
Anh cau mày, gắp một khối thức ăn bỏ vào bát, món tôm này cô bé rất thích, sao dạo này không thấy con bé ăn nhỉ. Hình như dạo này con bé gầy hẳn ra.
Tuyết Cần ngước mắt nhìn anh trai, hơi cảm động vì sự quan tâm hiếm hoi này, nhưng cô vẫn gắp bỏ ra, hiện nay trào lưu của con gái là đáy thắt lưng ong, nếu mình tròn trịa thì bị bọn chúng trêu cợt mãi.
Viễn Chinh Huân rất không hài lòng, anh lập tức gắp thức ăn vào bát:
“Ăn hết, nếu không tối nay không cho ngủ cùng.”
Tuyết Cần chu môi phụng phịu, mỗi lần chỉ có cách này để hù dọa cô, anh trai chả có chút sang tạo nào cả.
Gần như đã trở thành thói quen, mỗi khi ba ba đi công tác là con bé con này mắt mũi mơ màng xách gối chăn qua phòng anh, đáng chết nhất là, tướng ngủ con bé cực kì xấu, nó ôm xiết anh như chú gấu Koala, không chịu buông ra, có đôi khi còn cọ a cọ, cọ a cọ không thôi. Đêm nay, haiii, lại là một đêm tắm nước lạnh và mất ngủ nữa đây.
Nghĩ thì nghĩ như thế, nhưng anh không có cách nào mở miệng yêu cầu con bé ngủ lại phòng mình. Trước giờ vốn khiết phích, nhưng khi đến gần con bé thì hầu như biến mất không còn.
Nói ra cũng lạ, con bé ngoài trừ tính thích ôm anh ra, thì con bé lại ngoan vô cùng, nhưng sự ngoan ngoãn đó lại cực kì làm phiền anh.
Có đôi khi anh cảm thấy như có sợi lông tơ mềm nhẹ lướt nhẹ qua trái tim, vừa ngưa ngứa vừa xôn xao, cảm giác này…. Anh chả dám tìm hiểu thêm đó là gì.
Hôm nay vẫn như mọi hôm, Tuyết Cần vừa định ra cửa đón anh trai thì đột nhiên có hai thanh niên lạ mặt, mặc Âu phục đen xông đến mời cô ra ngoài nói anh cô đang đợi. trước giờ Tuyết Cần chưa từng gặp những người này, cho nên cô vội vã lắc đầu không đi theo bọn họ, nhưng hai người bọn họ rat ay nhanh như chớp, một chiếc khăn tẩm thuốc mê đã chụp vào mũi của cô. Cô vùng vẫy vài cái rồi mê man.
Viễn Chinh Huân phiền chán lái xe đến đón cô bé con tan học, anh chẳng thích làm công việc như người hầu này chút nào, nhưng nếu không đến đón thì anh lại không thể yên tâm.
Đợi, rồi đợi, chẳng thấy cô bé bước ra, anh lắc đầu cười trừ, cái con bé này chắc mãi an ủi cô bạn Tiểu Ngọc Nhi kia nữa rồi. Dạo gần đây hai cô bé con thân nhau vô cùng, làm anh có đôi khi thấy mình bị bỏ mặc sang một bên, cảm thấy hơi… Chua. Không biết vì sao, con bé bám mãi láy anh thì anh cảm thấy phiền vô cùng nhưng khi nó chăm chú vào thím TRương hay bài tập thì tự dưng anh cảm thấy những thứ đó thật đáng ghét, gần như anh muốn chúng nó biến mất hết trong tầm tay anh.
Anh mở cửa xe, sải bước định đi vào trong trường đón con bé ham chơi, bất chợt, điện thoại reo lên, anh bắt máy, một số máy lạ, anh đưa lên nghe:
“Xin chào.”
“CEO Viễn, ngài khỏe chứ.”
Một giọng nữ thánh thót trầm trầm vang lên, anh phiền chán, muốn dập máy, cô tiểu thư Trần Gia Lệ này thật đáng ghét, y như những con thiêu thân bám mãi không buông, anh chả có hứng thú gì với cái thứ õng ẹo dát vàng nạm ngọc này, và khi cô ta càng bám theo anh thì sự chán ghét đó càng tăng them. Hình như anh không thể có hứng thú với bất kì ai, trừ cô bé con đó.
Dường như nhận ra được anh sắp cúp máy, giọng cô gái cười khẽ:
“CEO Viễn, anh đừng cúp máy vội, chẳng phải anh nôn nóng muốn gặp cô em gái bé nhỏ của anh hay sao?”
Nghe đến đây, gương mặt phiền chán của Viễn Chinh Huân bất chợt lạnh như băng giá, nhiệt độ có thể âm xuống không độ, quanh mình tỏa ra sát khí nồng đậm, làm hai cận vệ vừa từ trong trường học bước ra cũng không tránh khỏi rùng mình.
Một trong hai cận vệ nghiêng người:
“CEO Viễn, không thấy tiểu thư ở bên trong.”
Vừa nghe thuộc hạ báo cáo, bên đầu dây bên kia lại cất tiếng cười thật to:
“CEO Viễn ơi là CEO Viễn, tổng giám đốc như anh mà đến một cô em gái cũng bảo vệ không xong, cô bé ấy đang là khách của chúng tôi, chẳng qua là thấy da thịt con bé trắng noãn trắng nà, chúng tôi muốn xem thử chút thịt của trinh nữ nấu chín có thể trường sinh bất lão hay không.”
Nghe giọng nói của cô ta, Viễn Chinh Huân bất chợt rùng mình, cơn lạnh từ sống lưng anh lan tỏa khắp toàn thân, anh biết ả điên này nói được chắc chắn sẽ làm được, mấy hôm trước anh làm cô ta bẽ mặt trước giới thượng lưu, cho nên ả ta hiện tại muốn trả thù anh, anh tức bản thân sao không xếp đặt vài cận vệ bên cạnh cô bé chứ. Giờ phút này nỗi sợ cùng cơn giận dữ gần như nhấn chìm anh.
Cuộc đời của hắn, chỉ có mẹ hắn, nên khi mẹ hắn qua đời, dù mẹ qua đời trong hạnh phúc, nhưng hắn vẫn chưa thể tha thứ cho người tự xưng là cha kia, với hắn, ông ta quá hèn kém, hèn vì không thể bảo vệ được người mình yêu, kém cả năng lực khi truy tìm người yêu mình, mẹ cách ông ta mười năm, mà ông ta lại vô dụng đến mức chẳng thể tìm ra mẹ. Nếu muốn tìm một người, với hắn mà nói đó là chuyện quá mức dễ dàng, nên khi hắn nhìn ông ta, hắn thấy hiện lên than ảnh gầy gò đau khổ của mẹ, những đêm lặng lẽ ngồi nhìn về phương xa.
Hắn không hiểu, tình yêu là thứ gì mà làm con người ta trở nên hèn mọn như thế, nếu là hắn, một khi hắn xác định đó là tình yêu, hắn sẽ đoạt, sẽ cướp, sẽ giành giật cho đến khi thuộc về mình, dù chiến đấu bằng hơi thở cuối cùng.
Nhưng hắn nghĩ cả đời này, chẳng có thứ gì đáng để hắn làm như thế, hắn gần như là thiên tài, hắn học một hiểu mười, cuộc sống khổ sở của mẹ, có đôi khi hắn cũng muốn chơi cổ phiếu, tập kinh doanh để kiếm tiền lo cho mẹ, nhưng ánh mắt mẹ nghiêm khắc, tuyệt đối không cho hắn tham gia vào những trò đó. Mẹ nói ‘Tiền làm hư con người, ba con trước kia không xấu xa như vậy, từ khi ba con giàu có, con người đã trở nên thay đổi.” với bà, tiền đủ ăn, đủ dùng, đủ hạnh phúc rồi. Hắn không cho là đúng, nhưng hắn chưa bao giờ dám cãi lại mẹ, thầm nghĩ trong long, mẹ muốn sao cũng được, chỉ cần mẹ vui.
Nhưng đến một ngày mẹ ngã xuống, thì mọi chuyện đã không thể cứu vãn nữa, mẹ bệnh và suy sụp rất nhanh, chỉ trong vòng một tháng gần như đã cướp đi tất cả sinh mệnh của mẹ, và đến lúc này, hắn nhận ra, hắn đã sai lầm rồi.
Hắn quá mức hiếu thảo, hay hắn quá mức thờ ơ, mà không quan tâm đến mẹ, hắn nghe theo lời mẹ, để rồi đến khi mẹ ngã bệnh, hắn muốn giúp mẹ cũng chẳng còn kịp nữa rồi.
Đó là nỗi ân hận lớn nhất trong cuộc đời của hắn, đến khi hắn gặp cô, nụ cười sáng rực rỡ như đóa hướng dương nở rộ, hắn chợt thấy rùng mình, giá lạnh từ trái tim hắn như bị vầng thái dương nho nhỏ này xua đi, nhưng hắn tuyệt đối không thừa nhận, hắn thấy mình nên chán ghét cô, nhưng dù cách nào đi chăng nữa, hắn vẫn không thể tránh thoát được trái tim của mình.
Hôm đó, một ngày cô đến trường, ba ba phải ra nước ngoài công tác, nhà chỉ còn hai anh em, hắn cố gắng tránh né cô đến hết mức có thể.
Nhưng hôm nay hắn phải đến đón cô, hắn ghét nhất chuyện này, với hắn, ở bên cạnh cô đó là một cực hình tàn khốc nhất, nhưng hắn không thể để tài xế hay vệ sĩ đi đón cô, vì hắn… không an tâm. Đáng chết thật, sao hắn lại không an tâm cơ chứ ?!
Đến trước công trường, hắn ngạc nhiên khi không thấy cô ngồi đón hắn như thường lệ, hắn kinh ngạc.
Cô bé này vốn luôn sôi nổi, vừa tan trường là chạy ngay ra cổng chờ đợi hắn, nên lúc nào hắn cũng cố gắng đến trước thời gian tan tầm, bởi hắn sợ cô gặp nguy hiểm.
Tập đoàn Viễn Thị thuộc một trong mười tập đoàn lớn nhất thế giới, nên uy hiếp từ các đối thủ cạnh tranh trên thương trường không phải là ít, cô là con gái yêu của Tổng tài Viễn Thị, và là em gái của CEO trẻ tuổi nhất trên giới thương trường hiện nay, nên những đối tác muốn lăm le cô, gây nguy hiểm cho cô cũng không ít, đó là lí do anh không thể an tâm cho bất cứ ai đi đón cô. Và hắn biết, nếu hắn không đến đón cô, vẻ thất vọng của cô được gửi về từ ra đa theo dõi cô làm hắn chẳng thể an tâm một chút nào, nên đành ủy khuất bản thân vậy.
Nhưng hôm nay sao lại không thấy cô, hắn bước nhanh vào trong trường, thấy cô bé con của hắn đang bận lăng xăng an ủi cho một cô bé đang khóc, hắn khẽ cau mày, con nhóc này, lại nhiều chuyện nữa rồi.
Nghĩ thế hắn bước nhanh đến, lạnh nhạt lên tiếng:
“Tuyết Cần, đến giờ về rồi sao lại không về.”
Cô bé con nhìn anh, nũng nịu:
“Anh hai à, tiểu ngọc nhi đang khóc, bạn ấy bị bạn bè bắt nạt.”
Hắn hừ lạnh, chả buồn đưa mắt nhìn cô gái đang khóc nức nở bờ vai run run bên cạnh. Với hắn, trên đời này chẳng có thứ gì để hắn quan tâm, trừ mẹ hắn, và…. À, mà chỉ mẹ hắn thôi.
Lúc đó, hai thân ảnh chạy mạnh vào như hai luồng gió, hai anh em với gương mặt giống nhau như tạc, chạy nhanh vào, trên gương mặt tràn đầy hốt hoảng cùng lo lắng, hắn cũng chẳng thèm đưa mắt nhìn, nhưng giọng nói lạnh lẽo nhưng tràn đầy quan tâm bên cạnh vang lên, làm hắn không muốn quan tâm cũng không được:
“Sao lại ngồi đây khóc, chẳng biết làm gì khác ngoài khóc thôi à?”
Chàng trai giọng điệu mềm nhẹ lên tiếng:
“Thiên, Ngọc nhi bị bạn bè bắt nạt, vệ sĩ vừa cho hay mà.”
Chàng trai ôn hòa bế bổng cô gái lên ôm vào lòng, nhưng chưa bước được bước nào, đã bị chàng trai có giọng nói lạnh như băng tuyết bước nhanh đến giành lấy ôm chặt vào lòng.
Bước chân mạnh bạo, nhưng động tác thì vô cùng ôn nhu, như sợ người nào đó bị đau vậy. Giọng nói lúc này không còn lạnh lắm: “Chuyện như thế chẳng biết gọi điện thoại về, chỉ biết khóc thôi. Tú, điều tra xem kẻ nào dám gan lớn như thế, dám trêu chọc em gái ta.”
Hắn ngẩng mặt lên, đối diện với hai chàng thanh niên tuấn mỹ tuyệt luân, khẽ gật đầu một cái gọi là chào hỏi.
Hắn nhận ra hai người này, đây chính là Tổng tài Hắc Huyền Thiên và Phó Tổng tài Hắc Huyền Tú của tập đoàn Lôi Vũ, hai chàng trai này làm mưa làm gió trên thị trường kinh doanh, một câu nói của hai người này có thể làm dậy sóng giới cổ phiếu. Hai tập đoàn hiện tại cũng đang có nhiều dự án chung, nên thường gặp nhau là vẻ đương nhiên.
Gặp hắn, hai thanh niên kia cũng thoáng nhướng mày kinh ngạc rồi gật đầu chào, sau đó bế cô bé con vào lòng như trân bảo quý hiếm, sải bước chân ra bên ngoài.
Vừa đi, vị tổng giám đốc mang tiếng mặt lạnh kiệm lời nhất trong giới thượng lưu kia vừa lầm bầm như bà thím hang xóm, hắn thoáng ngạc nhiên về bộ mặt lạ thường của vị tổng giám đốc trẻ tuổi này, nwhng với tính tình lãnh đạm chẳng thích quan tâm kia, hắn bỏ qua ngay lập tức.
Với hắn, ngoài trừ tiền, hắn chẳng muốn quan tâm bất cứ việc gì.
Lúc này, hắn đưa mắt nhìn cô bé bên cạnh đưa ánh mắt khó hiểu nhìn theo, cảm thấy vị chua từ lồng ngực vang lên, anh hừ lạnh:
“Có gì mà nhìn mải miết thế?”
Cô bé con như vừa chợt tỉnh cơn mê, vội vã lắc đầu như trống bỏi:
“Khong có gì, không có gì ạ.”
Hừ một tiếng, rồi quay mặt đi, hôm nay hắn thế nhưng lại phát hiện, mình chán ghét khi ánh mắt của cô nhìn chằm chằm vào phái nam khác giới, đáng chết thật, hai tên đó có gì đáng để cô nhìn chăm chú đến thế chứ.
Nghĩ đến đây, hắn lại giật mình, cô có thích nhìn ai thì mặc cô, lien qua gì đến hắn.
Tuyết Cần nhìn gương mặt thay đổi không ngừng của anh trai, trái tim hơi run run. Cô biết anh trai khó tính, hôm nay để anh đợi chắc anh giận lắm, nên cô rón rén bước đến gần. Chụt! một tiếng hôn nhẹ lên đôi gò má của anh, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi anh hai, sau này em sẽ không dám nữa.
Nói rồi không để ý đến gương mặt thất thần ngơ ngác của vị CEO trẻ tuổi kia, cô nắm tay anh chạy nhanh về phía cổng trường.
Trên bàn ăn cơm, cũng chỉ có hai anh em, thím Trương sau khi nấu ăn xong đã về nhà, hai anh em ăn cơm, Viễn Chinh Huân vẫn còn thất thần chưa tan sau nụ hôn ban nãy, anh vốn khiết phích chẳng bao giờ cho ai đến gần trừ mẹ, chứ đừng nói đến việc hôn anh, nhưng cô bé con này, từ ngày quen biết cô, cô đã không ngừng xâm nhập sâu vào đời sống của anh, và nụ hôn đó, không cần đưa tay sờ anh cũng biết bên má trái của mình đã nóng lên, chỉ vì nụ hôn đó. Đáng chết thật, chỉ vì một nụ hôn thôi mà, có cần thiết phải ngơ ngẩn đến thế này không.
Tức tối, anh vùi đầu vào ăn cơm, đuôi mắt liếc sang hướng bên cạnh, thì thấy cô bé con chỉ vùi đầu ăn cơm trắng, thức ăn hầu như không hề đụng đến.
Anh cau mày, gắp một khối thức ăn bỏ vào bát, món tôm này cô bé rất thích, sao dạo này không thấy con bé ăn nhỉ. Hình như dạo này con bé gầy hẳn ra.
Tuyết Cần ngước mắt nhìn anh trai, hơi cảm động vì sự quan tâm hiếm hoi này, nhưng cô vẫn gắp bỏ ra, hiện nay trào lưu của con gái là đáy thắt lưng ong, nếu mình tròn trịa thì bị bọn chúng trêu cợt mãi.
Viễn Chinh Huân rất không hài lòng, anh lập tức gắp thức ăn vào bát:
“Ăn hết, nếu không tối nay không cho ngủ cùng.”
Tuyết Cần chu môi phụng phịu, mỗi lần chỉ có cách này để hù dọa cô, anh trai chả có chút sang tạo nào cả.
Gần như đã trở thành thói quen, mỗi khi ba ba đi công tác là con bé con này mắt mũi mơ màng xách gối chăn qua phòng anh, đáng chết nhất là, tướng ngủ con bé cực kì xấu, nó ôm xiết anh như chú gấu Koala, không chịu buông ra, có đôi khi còn cọ a cọ, cọ a cọ không thôi. Đêm nay, haiii, lại là một đêm tắm nước lạnh và mất ngủ nữa đây.
Nghĩ thì nghĩ như thế, nhưng anh không có cách nào mở miệng yêu cầu con bé ngủ lại phòng mình. Trước giờ vốn khiết phích, nhưng khi đến gần con bé thì hầu như biến mất không còn.
Nói ra cũng lạ, con bé ngoài trừ tính thích ôm anh ra, thì con bé lại ngoan vô cùng, nhưng sự ngoan ngoãn đó lại cực kì làm phiền anh.
Có đôi khi anh cảm thấy như có sợi lông tơ mềm nhẹ lướt nhẹ qua trái tim, vừa ngưa ngứa vừa xôn xao, cảm giác này…. Anh chả dám tìm hiểu thêm đó là gì.
Hôm nay vẫn như mọi hôm, Tuyết Cần vừa định ra cửa đón anh trai thì đột nhiên có hai thanh niên lạ mặt, mặc Âu phục đen xông đến mời cô ra ngoài nói anh cô đang đợi. trước giờ Tuyết Cần chưa từng gặp những người này, cho nên cô vội vã lắc đầu không đi theo bọn họ, nhưng hai người bọn họ rat ay nhanh như chớp, một chiếc khăn tẩm thuốc mê đã chụp vào mũi của cô. Cô vùng vẫy vài cái rồi mê man.
Viễn Chinh Huân phiền chán lái xe đến đón cô bé con tan học, anh chẳng thích làm công việc như người hầu này chút nào, nhưng nếu không đến đón thì anh lại không thể yên tâm.
Đợi, rồi đợi, chẳng thấy cô bé bước ra, anh lắc đầu cười trừ, cái con bé này chắc mãi an ủi cô bạn Tiểu Ngọc Nhi kia nữa rồi. Dạo gần đây hai cô bé con thân nhau vô cùng, làm anh có đôi khi thấy mình bị bỏ mặc sang một bên, cảm thấy hơi… Chua. Không biết vì sao, con bé bám mãi láy anh thì anh cảm thấy phiền vô cùng nhưng khi nó chăm chú vào thím TRương hay bài tập thì tự dưng anh cảm thấy những thứ đó thật đáng ghét, gần như anh muốn chúng nó biến mất hết trong tầm tay anh.
Anh mở cửa xe, sải bước định đi vào trong trường đón con bé ham chơi, bất chợt, điện thoại reo lên, anh bắt máy, một số máy lạ, anh đưa lên nghe:
“Xin chào.”
“CEO Viễn, ngài khỏe chứ.”
Một giọng nữ thánh thót trầm trầm vang lên, anh phiền chán, muốn dập máy, cô tiểu thư Trần Gia Lệ này thật đáng ghét, y như những con thiêu thân bám mãi không buông, anh chả có hứng thú gì với cái thứ õng ẹo dát vàng nạm ngọc này, và khi cô ta càng bám theo anh thì sự chán ghét đó càng tăng them. Hình như anh không thể có hứng thú với bất kì ai, trừ cô bé con đó.
Dường như nhận ra được anh sắp cúp máy, giọng cô gái cười khẽ:
“CEO Viễn, anh đừng cúp máy vội, chẳng phải anh nôn nóng muốn gặp cô em gái bé nhỏ của anh hay sao?”
Nghe đến đây, gương mặt phiền chán của Viễn Chinh Huân bất chợt lạnh như băng giá, nhiệt độ có thể âm xuống không độ, quanh mình tỏa ra sát khí nồng đậm, làm hai cận vệ vừa từ trong trường học bước ra cũng không tránh khỏi rùng mình.
Một trong hai cận vệ nghiêng người:
“CEO Viễn, không thấy tiểu thư ở bên trong.”
Vừa nghe thuộc hạ báo cáo, bên đầu dây bên kia lại cất tiếng cười thật to:
“CEO Viễn ơi là CEO Viễn, tổng giám đốc như anh mà đến một cô em gái cũng bảo vệ không xong, cô bé ấy đang là khách của chúng tôi, chẳng qua là thấy da thịt con bé trắng noãn trắng nà, chúng tôi muốn xem thử chút thịt của trinh nữ nấu chín có thể trường sinh bất lão hay không.”
Nghe giọng nói của cô ta, Viễn Chinh Huân bất chợt rùng mình, cơn lạnh từ sống lưng anh lan tỏa khắp toàn thân, anh biết ả điên này nói được chắc chắn sẽ làm được, mấy hôm trước anh làm cô ta bẽ mặt trước giới thượng lưu, cho nên ả ta hiện tại muốn trả thù anh, anh tức bản thân sao không xếp đặt vài cận vệ bên cạnh cô bé chứ. Giờ phút này nỗi sợ cùng cơn giận dữ gần như nhấn chìm anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.