Ca Ca Ta Là Chó Bám Đuôi Của Công Chúa Vong Quốc
Chương 4
Tự Niên
15/07/2024
Hách Liên Giác nắm lấy cổ tay ta, không cho ta thoát, kéo về chỗ của hắn.
Trong thời gian đó, Đại hoàng tử nhìn ta vài lần.
Ta vờ như không thấy.
Đêm đã khuya, rượu ngà ngà, tiếng trống của người Bắc Nhung vang lên đỉnh điểm.
Các quan chức quyền quý trong tiệc bắt đầu phóng túng, họ cởi bỏ y phục, rượt đuổi những thiếu nữ đang múa.
Các thiếu nữ như những con mồi đang chạy trốn, bị họ bắt được thì bị xé toạc y phục, làm chuyện ân ái ngay trước mặt mọi người.
Tiếng khóc thê lương, tiếng cười phóng túng đan xen, từng đợt từng đợt đập vào màng nhĩ ta.
Ngón tay ta lạnh toát, chỉ có thể nắm chặt hai tay, giữ cho chúng khỏi run rẩy.
Rồi một ngày nào đó, ta sẽ dẫn họ rời khỏi nơi đây.
triều Nam đã không còn, thì đi khai phá vùng đất mới.
Hách Liên Giác chậm rãi uống rượu, ánh mắt không chút gơn sóng, dường như hắn đã quen với khung cảnh dâm loạn này.
Đột nhiên hắn quay đầu hỏi ta: “Ngươi sợ không?”
Ta sững sờ, không biết trả lời ra sao để khiến hắn hài lòng.
Hắn đột ngột ôm lấy ta.
“Nhị đệ, gấp gáp như vậy là muốn đi đâu?”
Giọng đại hoàng tử trầm trầm vang lên.
Hách Liên Giác cười khẩy, sải bước dài rời đi khỏi doanh trại: “Đưa nàng ta đi làm việc cần làm.”
6.
Hách Liên Giác đưa ta trở về trại của hắn.
Cánh tay cứng như sắt buông lỏng, ném ta lên giường, rồi hắn tự đi tắm.
Trong doanh trại của Bắc Nhung, những nữ tù binh như ta, chắc chắn không thể giữ được sự trong sạch...
Vậy thì thà dùng sự trong sạch vô ích đó để đổi lấy thân phận và địa vị cho mình!
Sau khi suy nghĩ bình tĩnh, ta ngẩng đầu lên nhìn thấy Hách Liên Giác đã tắm xong, bước đến trước mặt mình.
Hắn ta chỉ khoác hờ một chiếc áo choàng màu đen. Đôi chân dài rắn chắc màu mật ong, lồng n.g.ự.c lộ ra, những giọt nước chưa khô trượt xuống vùng cơ bắp căng đầy.
Hắn ta nhìn ta từ trên cao, đôi mắt màu hổ phách sâu thẳm, một luồng khí xâm lược lạ lùng ập đến:
“Đã nghĩ kỹ chưa?"
“Ta không thích ép buộc nữ nhân... Nếu ngươi muốn đi, ta có thể đưa ngươi trở lại trại."
“Nếu đã bị ta chạm vào, chỉ có thể là người của ta!”
Trở về doanh trại, chỉ bị nhiều người khác cưỡng bức hơn thôi.
Ta phải sống sót trước đã, mới có cơ hội mưu tính thêm nhiều việc khác.
Dưới ánh mắt chờ đợi của hắn, ta tiến lại gần, chủ động hôn lên môi, rồi nhẹ nhàng cắn vào hầu kết đang trồi lên của hắn ta.
“Đừng đưa nô tì trở về..."
“Nô tì nguyện đi theo Điện hạ!”
Phải thừa nhận, người Bắc Nhung trong việc ân ái, so với người triều Nam dịu dàng, thì hung bạo hơn nhiều.
Hắn ta đè lên eo ta, ép ta lên bàn.
Răng cắn vào vùng da lộ ra sau gáy...
Ta không thể nhìn thấy ánh mắt của Hách Liên Giác, nhưng bản năng cảm nhận được sự nguy hiểm, người này đang tấn công ta giống như một con thú.
Bất cứ lúc nào cũng có thể cắn đứt cổ họng ta.
Ngón tay chai sạn nhẹ nhàng lướt trên cổ ta: “Bất kể ngươi có mục đích gì, quyến rũ Hoàng ca ca hay quyến rũ ta.”
Hắn ta cười thấp giọng bên tai: “Ngoan nào, chỉ cần ngươi không phải là gián điệp của triều Nam... ta sẽ giữ ngươi lại bên cạnh lâu một chút.”
Ngày hôm sau tỉnh dậy, toàn thân ta đau nhức, nhưng so với kiếp trước thì tốt hơn nhiều.
Kiếp trước ta suýt nữa mất nửa cái mạng, sốt cao mấy ngày liền, không ai quan tâm đến sự sống c.h.ế.t của một quân kỹ.
Ta cầu xin người gác, xin hắn ta đi tìm Lâm Trạch.
Người gác cửa nói, công chúa Lưu Âm cũng bị bệnh, Lâm Trạch dẫn theo quân y đi cứu nàng ấy, bảo ta chờ một chút, tạm thời không có thời gian đến thăm ta.
Ta gắng gượng chịu đựng ba ngày, cho đến khi tự mình qua khỏi, Lâm Trạch mới chậm rãi đến. Hắn nhìn gương mặt tái nhợt của ta, có chút trách móc:
“Khê Khê, muội không phải là công chúa cao quý, từ khi nào trở nên yếu đuối như vậy?”
“Ca ca! Ca ca đưa muội đi đi, muội cầu xin ca ca! Những người Bắc Nhung đó đều là cầm thú!”
Ta run rẩy giơ hai tay muốn cởi áo ra, cho hắn thấy đầy vết thương trên người.
Lâm Trạch quay mặt đi, lông mày nhíu chặt:
“Chúng ta đã bị mất nước rồi, một mình ta đưa muội đi, có thể đi đâu? Khê Khê, muội không thể chờ thêm một chút nữa sao?”
“Nếu ta bất ngờ đưa muội đi, Lưu Âm thì sao?” Hắn trách móc ta.
Khoảnh khắc đó, đôi mắt ta co lại, trái tim bị xé rách bởi từng lời hắn nói, đôi môi run rẩy không ngừng.
Ta đã rất rõ ràng rồi, trong lòng hắn, ta - muội muội ruột này mãi mãi không quan trọng bằng công chúa Lưu Âm.
Chỉ là sự thật quá nặng nề, quá đau đớn, ta không dám tin.
Trong thời gian đó, Đại hoàng tử nhìn ta vài lần.
Ta vờ như không thấy.
Đêm đã khuya, rượu ngà ngà, tiếng trống của người Bắc Nhung vang lên đỉnh điểm.
Các quan chức quyền quý trong tiệc bắt đầu phóng túng, họ cởi bỏ y phục, rượt đuổi những thiếu nữ đang múa.
Các thiếu nữ như những con mồi đang chạy trốn, bị họ bắt được thì bị xé toạc y phục, làm chuyện ân ái ngay trước mặt mọi người.
Tiếng khóc thê lương, tiếng cười phóng túng đan xen, từng đợt từng đợt đập vào màng nhĩ ta.
Ngón tay ta lạnh toát, chỉ có thể nắm chặt hai tay, giữ cho chúng khỏi run rẩy.
Rồi một ngày nào đó, ta sẽ dẫn họ rời khỏi nơi đây.
triều Nam đã không còn, thì đi khai phá vùng đất mới.
Hách Liên Giác chậm rãi uống rượu, ánh mắt không chút gơn sóng, dường như hắn đã quen với khung cảnh dâm loạn này.
Đột nhiên hắn quay đầu hỏi ta: “Ngươi sợ không?”
Ta sững sờ, không biết trả lời ra sao để khiến hắn hài lòng.
Hắn đột ngột ôm lấy ta.
“Nhị đệ, gấp gáp như vậy là muốn đi đâu?”
Giọng đại hoàng tử trầm trầm vang lên.
Hách Liên Giác cười khẩy, sải bước dài rời đi khỏi doanh trại: “Đưa nàng ta đi làm việc cần làm.”
6.
Hách Liên Giác đưa ta trở về trại của hắn.
Cánh tay cứng như sắt buông lỏng, ném ta lên giường, rồi hắn tự đi tắm.
Trong doanh trại của Bắc Nhung, những nữ tù binh như ta, chắc chắn không thể giữ được sự trong sạch...
Vậy thì thà dùng sự trong sạch vô ích đó để đổi lấy thân phận và địa vị cho mình!
Sau khi suy nghĩ bình tĩnh, ta ngẩng đầu lên nhìn thấy Hách Liên Giác đã tắm xong, bước đến trước mặt mình.
Hắn ta chỉ khoác hờ một chiếc áo choàng màu đen. Đôi chân dài rắn chắc màu mật ong, lồng n.g.ự.c lộ ra, những giọt nước chưa khô trượt xuống vùng cơ bắp căng đầy.
Hắn ta nhìn ta từ trên cao, đôi mắt màu hổ phách sâu thẳm, một luồng khí xâm lược lạ lùng ập đến:
“Đã nghĩ kỹ chưa?"
“Ta không thích ép buộc nữ nhân... Nếu ngươi muốn đi, ta có thể đưa ngươi trở lại trại."
“Nếu đã bị ta chạm vào, chỉ có thể là người của ta!”
Trở về doanh trại, chỉ bị nhiều người khác cưỡng bức hơn thôi.
Ta phải sống sót trước đã, mới có cơ hội mưu tính thêm nhiều việc khác.
Dưới ánh mắt chờ đợi của hắn, ta tiến lại gần, chủ động hôn lên môi, rồi nhẹ nhàng cắn vào hầu kết đang trồi lên của hắn ta.
“Đừng đưa nô tì trở về..."
“Nô tì nguyện đi theo Điện hạ!”
Phải thừa nhận, người Bắc Nhung trong việc ân ái, so với người triều Nam dịu dàng, thì hung bạo hơn nhiều.
Hắn ta đè lên eo ta, ép ta lên bàn.
Răng cắn vào vùng da lộ ra sau gáy...
Ta không thể nhìn thấy ánh mắt của Hách Liên Giác, nhưng bản năng cảm nhận được sự nguy hiểm, người này đang tấn công ta giống như một con thú.
Bất cứ lúc nào cũng có thể cắn đứt cổ họng ta.
Ngón tay chai sạn nhẹ nhàng lướt trên cổ ta: “Bất kể ngươi có mục đích gì, quyến rũ Hoàng ca ca hay quyến rũ ta.”
Hắn ta cười thấp giọng bên tai: “Ngoan nào, chỉ cần ngươi không phải là gián điệp của triều Nam... ta sẽ giữ ngươi lại bên cạnh lâu một chút.”
Ngày hôm sau tỉnh dậy, toàn thân ta đau nhức, nhưng so với kiếp trước thì tốt hơn nhiều.
Kiếp trước ta suýt nữa mất nửa cái mạng, sốt cao mấy ngày liền, không ai quan tâm đến sự sống c.h.ế.t của một quân kỹ.
Ta cầu xin người gác, xin hắn ta đi tìm Lâm Trạch.
Người gác cửa nói, công chúa Lưu Âm cũng bị bệnh, Lâm Trạch dẫn theo quân y đi cứu nàng ấy, bảo ta chờ một chút, tạm thời không có thời gian đến thăm ta.
Ta gắng gượng chịu đựng ba ngày, cho đến khi tự mình qua khỏi, Lâm Trạch mới chậm rãi đến. Hắn nhìn gương mặt tái nhợt của ta, có chút trách móc:
“Khê Khê, muội không phải là công chúa cao quý, từ khi nào trở nên yếu đuối như vậy?”
“Ca ca! Ca ca đưa muội đi đi, muội cầu xin ca ca! Những người Bắc Nhung đó đều là cầm thú!”
Ta run rẩy giơ hai tay muốn cởi áo ra, cho hắn thấy đầy vết thương trên người.
Lâm Trạch quay mặt đi, lông mày nhíu chặt:
“Chúng ta đã bị mất nước rồi, một mình ta đưa muội đi, có thể đi đâu? Khê Khê, muội không thể chờ thêm một chút nữa sao?”
“Nếu ta bất ngờ đưa muội đi, Lưu Âm thì sao?” Hắn trách móc ta.
Khoảnh khắc đó, đôi mắt ta co lại, trái tim bị xé rách bởi từng lời hắn nói, đôi môi run rẩy không ngừng.
Ta đã rất rõ ràng rồi, trong lòng hắn, ta - muội muội ruột này mãi mãi không quan trọng bằng công chúa Lưu Âm.
Chỉ là sự thật quá nặng nề, quá đau đớn, ta không dám tin.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.