Chương 4: Điều kiện trả công
Mễ Nghiên Châu
23/03/2023
Lạc Ân Nghiên trợn mắt ngạc nhiên không thể ngờ mình lại gặp tên ảo tưởng ở đây, lại còn là con trai của bạn thân cha nữa. Thật đúng là oan gia ngõ hẹp
" Hai đứa quen nhau từ trước rồi sao? Thế thì lại tốt quá!!" Âu Việt Minh vừa nói vừa cười.
Giai Ánh Tuyết từ trong phòng bếp đi ra:" Mọi người tới đầy đủ rồi sao? Thế thì vào ăn cơm thôi. Đồ ăn cũng đã được chuẩn bị xong hết rồi chỉ chờ mọi người vào ăn thôi đấy".
Hai gia đình nghe vậy liền cùng nhau đi vào phòng bếp để lại trong phòng khách chỉ còn cô và cậu. Lạc Ân Nghiên quay sang nheo mắt nhìn Âu Thành Triệu.
" Tại sao từ hôm qua tới giờ tôi cứ luôn gặp cậu vậy nhỉ? Trùng hợp sao?"
Âu Thành Triệu trên người mặc bộ tây trang đen, tay đút túi quần ngả ngớn cười như không cười:" Tôi thấy chúng ta có duyên đấy chứ, đi tới đâu cũng gặp nhau như vậy chắc là ông trời sắp đặt chăng".
Lạc Ân Nghiên nhăn mặt bộ dạng khó chịu. Quay mặt đi vào bếp bỏ lại cậu phía sau. Âu Thành Triệu nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô ánh mắt sâu không đáy khuôn miệng nhếch lên nụ cười nhạt rồi theo chân cô đi vào bếp.
Trong bữa cơm, hai gia đình cùng nhau nói chuyện
rôm rả, cha cô cùng cha cậu nói chuyện đều là bàn về các dự án công ty với nhau. Âu Thành Triệu từ nhỏ được cha cho học hỏi từ sớm nên cũng hiểu đôi chút về kinh doanh, lâu lâu cậu cũng nói vài câu góp vui. Mẹ cô thì rất hợp với mẹ của Âu Thành Triệu, hai người nói chuyện không ngừng nghỉ đều là nói về công thức nấu ăn ngon. Lạc Ân Nghiên lén thở dài vì cảm thấy nấu ăn và kinh doanh đều không phải là sở trường của cô nên cô cũng không lên tiếng nói nhiều, ai hỏi thì cô trả lời. Cô chỉ muốn ăn cho xong bữa cơm để lên phòng. Bỗng nhiên chân cô bị đá một cái nhẹ, Lạc Ân Nghiên ngước mắt lên nhìn thấy thanh niên ngồi đối diện mình bộ dạng cười cười, cô nhìn đến dáng vẻ của cậu mà cảm thấy đáng ghét.
Reng reng
Điện thoại Lạc Ân Nghiên lúc này bỗng đổ chuông. Cô nhanh tay lấy điện thoại từ trong túi ra nhìn, màn hình hiển thị ra một cái tên quen thuộc. Lạc Ân Nghiên cười nhẹ đứng lên.
" Mọi người cứ ăn đi ạ, con xin phép nghe điện thoại một chút" Nói xong cô chạy nhanh ra vườn nhà mà không để ý có ánh mắt sâu hút đang thâm trầm nhìn mình.
"Alo anh à?"
Phong Lãnh Thiên ở đầu dây bên kia giọng dịu dàng, trầm thấp lên tiếng:" Em bay sang mĩ rồi sao? không bảo anh một tiếng anh đưa em ra sân bay".
" Em thấy công việc anh bận rộn, em có thể tự đi được có phải con nít đâu mà phải chờ anh đưa đón" Lạc Ân Nghiên nghĩ thầm, anh lúc nào cũng vậy, cưng chiều cô hết mực luôn khiến cô có cảm giác muốn dựa dẫm.
" Lần này đi khi nào em về? Anh vừa hoàn thành một dự án khá lớn. Muốn cùng em đi du lịch khoây khoả một chút, chờ em về thì hai đứa mình cùng đi".
Lạc Ân Nghiên nghiền ngẫm một lúc:" Chắc cũng nhanh thôi tầm khoảng 2 3 tuần. Khi nào em về sẽ gọi anh ra đón được không".
Phong Lãnh Thiên cười, "ừ " một tiếng. Cuộc gọi kéo dài 20 phút thì Phong Lãnh Thiên có công việc nên cô đành cúp máy. Lạc Ân Nghiên nhanh chóng quay vào nhà, vừa quay đầu thì thấy thanh niên kia đang khoanh tay trước ngực nhìn mình.
" Hai người nói chuyện với nhau cũng thật lâu quá đi!" Âu Thành Triệu vừa nói vừa đi lại.
" Liên quan tới cậu sao? tránh ra" Lạc Ân Nghiên nghĩ đến việc cậu ta cứ bám theo mình mà ngầm cảm thấy bực bội. Bây giờ cô chỉ muốn vô nhà phụ mẹ dọn dẹp rồi ra ngoài đi chơi, vì năm trước cô không đón tết ở Mĩ nên muốn xem New York năm trước năm nay có thay đổi gì không. Âu Thành Triệu nhìn chằm chằm cô một lát:" Mẹ cô kêu tôi ra gọi cô vào, bà có việc muốn nói với cô đấy!".
Lạc Ân Nghiên nghe xong thì liền không quan tâm cậu đi thẳng vào nhà, Âu Thành Triệu theo sau lưng cô. Giai Ánh Tuyết thấy cô vào thì cười nhẹ.
" Nghiên Nhi! bây giờ hai gia đình chúng ta cùng đi chơi với nhau một chuyến ở bãi biển Cooper's Beach. Sáng mai chúng ta sẽ về, con lên thay đồ thu xếp đồ đạc sẵn tiện sắp xếp đồ hộ cha mẹ luôn nhé".
Lê Ngọc Nhi mẹ của Âu Thành Triệu cũng lên tiếng:" Có gì con cứ bảo Âu Thành Triệu giúp. Vì đi qua đêm nên có vài thứ mang theo sẽ nặng, nếu không vác được con cứ bảo Thành Triệu vác cho".
" Dạ vâng ạ!".
Lạc Ân Nghiên chạy lên lầu sắp xếp đồ bỏ vào vali, Âu Thành Triệu đứng bên ngoài cửa phòng cô nhìn vào đánh giá. Phòng có cô có màu hồng nhạt, bước vào có mùi thơm nhè nhẹ của sữa. Giữa phòng là cái giường công chúa, bự đến nổi có thể hơn ba người nằm vẫn thoải mái. Bàn mỹ phẩm được làm bằng gỗ trầm hương, trên mặt bàn chỉ toàn là mỹ phẩm do công ty cô sản xuất. Nhìn dáng vẻ bình thường lạnh lùng của cô Âu Thành Triệu không nghĩ phòng cô lại giống con nít như vậy, mọi thứ đều là màu hồng nhạt. Lạc Ân Nghiên xoay lưng về phía cậu, cô đang xếp đồ của mình vào vali nên không thấy cậu đứng phía sau.
" Có cần tôi giúp gì không?" Lạc Ân Nghiên quay lại mở to mắt ngạc nhiên:" Sao cậu lại đứng đây?".
Âu Thành Triệu tay đút túi quần:" Mẹ tôi kêu tôi lên giúp cô". Đồ nhiều nên khá nặng mà phòng cô lại ở tầng 4 vì hồi nhỏ cô có sở thích là leo câu thang nên khi chọn phòng cô liền chọn phòng cao nhất giờ nghĩ lại cũng thật hối hận đi. Nhìn những bậc thang Lạc Ân Nghiên thở dài ngao ngán đành nhờ cậu giúp vậy.
" Cậu giúp tôi xách vali xuống nhà nhé! có vẻ rất nặng tôi không xách được".
Âu Thành Triệu đi lại xách vali xuống giúp cô" Tôi giúp vậy cũng phải trả công chứ?".
"????"
" Mỗi việc xách vali xuống mà cũng trả công?"
" Không thì tự cô vác xuống!"
Sức cô thật sự vác không nổi từ tầng 4 xuống nên cô đành đồng ý " Vậy cậu muốn trả công thế nào?".
Âu Thành Triệu cười:" Tối nay đi ăn cùng với tôi"
" Gì chứ????" Lạc Ân Nghiên bất ngờ thốt lên.
" Hai đứa quen nhau từ trước rồi sao? Thế thì lại tốt quá!!" Âu Việt Minh vừa nói vừa cười.
Giai Ánh Tuyết từ trong phòng bếp đi ra:" Mọi người tới đầy đủ rồi sao? Thế thì vào ăn cơm thôi. Đồ ăn cũng đã được chuẩn bị xong hết rồi chỉ chờ mọi người vào ăn thôi đấy".
Hai gia đình nghe vậy liền cùng nhau đi vào phòng bếp để lại trong phòng khách chỉ còn cô và cậu. Lạc Ân Nghiên quay sang nheo mắt nhìn Âu Thành Triệu.
" Tại sao từ hôm qua tới giờ tôi cứ luôn gặp cậu vậy nhỉ? Trùng hợp sao?"
Âu Thành Triệu trên người mặc bộ tây trang đen, tay đút túi quần ngả ngớn cười như không cười:" Tôi thấy chúng ta có duyên đấy chứ, đi tới đâu cũng gặp nhau như vậy chắc là ông trời sắp đặt chăng".
Lạc Ân Nghiên nhăn mặt bộ dạng khó chịu. Quay mặt đi vào bếp bỏ lại cậu phía sau. Âu Thành Triệu nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô ánh mắt sâu không đáy khuôn miệng nhếch lên nụ cười nhạt rồi theo chân cô đi vào bếp.
Trong bữa cơm, hai gia đình cùng nhau nói chuyện
rôm rả, cha cô cùng cha cậu nói chuyện đều là bàn về các dự án công ty với nhau. Âu Thành Triệu từ nhỏ được cha cho học hỏi từ sớm nên cũng hiểu đôi chút về kinh doanh, lâu lâu cậu cũng nói vài câu góp vui. Mẹ cô thì rất hợp với mẹ của Âu Thành Triệu, hai người nói chuyện không ngừng nghỉ đều là nói về công thức nấu ăn ngon. Lạc Ân Nghiên lén thở dài vì cảm thấy nấu ăn và kinh doanh đều không phải là sở trường của cô nên cô cũng không lên tiếng nói nhiều, ai hỏi thì cô trả lời. Cô chỉ muốn ăn cho xong bữa cơm để lên phòng. Bỗng nhiên chân cô bị đá một cái nhẹ, Lạc Ân Nghiên ngước mắt lên nhìn thấy thanh niên ngồi đối diện mình bộ dạng cười cười, cô nhìn đến dáng vẻ của cậu mà cảm thấy đáng ghét.
Reng reng
Điện thoại Lạc Ân Nghiên lúc này bỗng đổ chuông. Cô nhanh tay lấy điện thoại từ trong túi ra nhìn, màn hình hiển thị ra một cái tên quen thuộc. Lạc Ân Nghiên cười nhẹ đứng lên.
" Mọi người cứ ăn đi ạ, con xin phép nghe điện thoại một chút" Nói xong cô chạy nhanh ra vườn nhà mà không để ý có ánh mắt sâu hút đang thâm trầm nhìn mình.
"Alo anh à?"
Phong Lãnh Thiên ở đầu dây bên kia giọng dịu dàng, trầm thấp lên tiếng:" Em bay sang mĩ rồi sao? không bảo anh một tiếng anh đưa em ra sân bay".
" Em thấy công việc anh bận rộn, em có thể tự đi được có phải con nít đâu mà phải chờ anh đưa đón" Lạc Ân Nghiên nghĩ thầm, anh lúc nào cũng vậy, cưng chiều cô hết mực luôn khiến cô có cảm giác muốn dựa dẫm.
" Lần này đi khi nào em về? Anh vừa hoàn thành một dự án khá lớn. Muốn cùng em đi du lịch khoây khoả một chút, chờ em về thì hai đứa mình cùng đi".
Lạc Ân Nghiên nghiền ngẫm một lúc:" Chắc cũng nhanh thôi tầm khoảng 2 3 tuần. Khi nào em về sẽ gọi anh ra đón được không".
Phong Lãnh Thiên cười, "ừ " một tiếng. Cuộc gọi kéo dài 20 phút thì Phong Lãnh Thiên có công việc nên cô đành cúp máy. Lạc Ân Nghiên nhanh chóng quay vào nhà, vừa quay đầu thì thấy thanh niên kia đang khoanh tay trước ngực nhìn mình.
" Hai người nói chuyện với nhau cũng thật lâu quá đi!" Âu Thành Triệu vừa nói vừa đi lại.
" Liên quan tới cậu sao? tránh ra" Lạc Ân Nghiên nghĩ đến việc cậu ta cứ bám theo mình mà ngầm cảm thấy bực bội. Bây giờ cô chỉ muốn vô nhà phụ mẹ dọn dẹp rồi ra ngoài đi chơi, vì năm trước cô không đón tết ở Mĩ nên muốn xem New York năm trước năm nay có thay đổi gì không. Âu Thành Triệu nhìn chằm chằm cô một lát:" Mẹ cô kêu tôi ra gọi cô vào, bà có việc muốn nói với cô đấy!".
Lạc Ân Nghiên nghe xong thì liền không quan tâm cậu đi thẳng vào nhà, Âu Thành Triệu theo sau lưng cô. Giai Ánh Tuyết thấy cô vào thì cười nhẹ.
" Nghiên Nhi! bây giờ hai gia đình chúng ta cùng đi chơi với nhau một chuyến ở bãi biển Cooper's Beach. Sáng mai chúng ta sẽ về, con lên thay đồ thu xếp đồ đạc sẵn tiện sắp xếp đồ hộ cha mẹ luôn nhé".
Lê Ngọc Nhi mẹ của Âu Thành Triệu cũng lên tiếng:" Có gì con cứ bảo Âu Thành Triệu giúp. Vì đi qua đêm nên có vài thứ mang theo sẽ nặng, nếu không vác được con cứ bảo Thành Triệu vác cho".
" Dạ vâng ạ!".
Lạc Ân Nghiên chạy lên lầu sắp xếp đồ bỏ vào vali, Âu Thành Triệu đứng bên ngoài cửa phòng cô nhìn vào đánh giá. Phòng có cô có màu hồng nhạt, bước vào có mùi thơm nhè nhẹ của sữa. Giữa phòng là cái giường công chúa, bự đến nổi có thể hơn ba người nằm vẫn thoải mái. Bàn mỹ phẩm được làm bằng gỗ trầm hương, trên mặt bàn chỉ toàn là mỹ phẩm do công ty cô sản xuất. Nhìn dáng vẻ bình thường lạnh lùng của cô Âu Thành Triệu không nghĩ phòng cô lại giống con nít như vậy, mọi thứ đều là màu hồng nhạt. Lạc Ân Nghiên xoay lưng về phía cậu, cô đang xếp đồ của mình vào vali nên không thấy cậu đứng phía sau.
" Có cần tôi giúp gì không?" Lạc Ân Nghiên quay lại mở to mắt ngạc nhiên:" Sao cậu lại đứng đây?".
Âu Thành Triệu tay đút túi quần:" Mẹ tôi kêu tôi lên giúp cô". Đồ nhiều nên khá nặng mà phòng cô lại ở tầng 4 vì hồi nhỏ cô có sở thích là leo câu thang nên khi chọn phòng cô liền chọn phòng cao nhất giờ nghĩ lại cũng thật hối hận đi. Nhìn những bậc thang Lạc Ân Nghiên thở dài ngao ngán đành nhờ cậu giúp vậy.
" Cậu giúp tôi xách vali xuống nhà nhé! có vẻ rất nặng tôi không xách được".
Âu Thành Triệu đi lại xách vali xuống giúp cô" Tôi giúp vậy cũng phải trả công chứ?".
"????"
" Mỗi việc xách vali xuống mà cũng trả công?"
" Không thì tự cô vác xuống!"
Sức cô thật sự vác không nổi từ tầng 4 xuống nên cô đành đồng ý " Vậy cậu muốn trả công thế nào?".
Âu Thành Triệu cười:" Tối nay đi ăn cùng với tôi"
" Gì chứ????" Lạc Ân Nghiên bất ngờ thốt lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.