Chương 43: Xử lý
Mộc Khẩu Ngân
20/08/2024
"Kha Dục!"
Lâm Hỉ Triều trừng mắt nhìn Kha Dục giáng từng cú đấm vào mặt Phương Húc, gương mặt cậu lạnh lùng, ra tay rất mạnh.
Mặt bên của Phương Húc đầy vết thương do bị tường cọ xát, mặt còn lại thì bầm tím, nước bọt bắn ra, toàn thân bất động như cá chết.
Nơi họ đứng cách không xa cửa ra vào sân vận động, đằng sau đã tụ tập không ít học sinh nghe động tĩnh đến xem.
Lâm Hỉ Triều lại kêu lên một tiếng, vừa định lao đến kéo Kha Dục ra, thì lại bị người bên cạnh ngăn lại.
Quay đầu nhìn, là Tưởng Hoài.
Tưởng Hoài thản nhiên nói: "Để cậu ta đánh cho hả giận trước đã, không thì sau này còn gây chuyện lớn hơn."
Lâm Hỉ Triều lo lắng vô cùng, nếu cứ tiếp tục đánh kiểu này người ta sẽ chết mất.
Cô vừa định đẩy Tưởng Hoài ra, thì Kha Dục phía trước đã ngừng tay.
Cậu vung cổ tay, ngực hơi phập phồng, ngẩng đầu liếc nhìn Lâm Hỉ Triều một cái, rồi gật đầu về phía Tưởng Hoài sau lưng cô.
Ý là mau đưa cô vào trong.
"Vào nhanh đi, việc tiếp theo cậu không cần lo."
Tưởng Hoài xoay người chắn trước mặt Lâm Hỉ Triều, vung tay đẩy cô vào cửa.
Cô bị che tầm nhìn, vừa lùi vừa lo lắng nhìn sang phía Kha Dục.
Kha Dục thu lại ánh mắt, lấy điện thoại từ túi ra, mở khóa trượt màn hình, ánh sáng xanh nhạt chiếu lên mặt Phương Húc đầy máu.
"Mày muốn báo cảnh sát." Điện thoại va chạm nhẹ vào đầu Phương Húc. "Hay gọi cứu thương?"
Phương Húc nằm bẹp trên đất, ngón tay hơi co lại, đã không thể phát ra âm thanh nào.
Kha Dục nhìn chằm chằm vào ngón tay cậu ta, điện thoại trượt từ vai xuống tay, rồi đột ngột giáng xuống.
"Á!"
Phương Húc hét lên khàn khàn, ngón tay phát ra âm thanh gãy rạn làm người khác rùng mình.
Nước mắt lăn dài theo má đầy máu, cả người run rẩy, khóc nghẹn ngào.
Kha Dục bình tĩnh nâng điện thoại lên, ánh mắt sắc bén, ẩn chứa sự tàn nhẫn. Cậu từ từ mở miệng: "Tưởng đâu mày mạnh lắm mà?"
"Cố lên nữa đi."
Tay cậu lại hạ xuống, định giáng đòn thứ hai vào ngón tay Phương Húc—
"Kha Dục, em làm gì vậy!"
Hành động ngừng lại, các thầy cô ùa đến, bao vây lấy Kha Dục.
Có người vội kiểm tra thương tích của Phương Húc rồi gọi xe cấp cứu, giáo viên chủ nhiệm tức giận quát mắng. Kha Dục nhún vai đứng lên, lùi sang một bên.
Ánh mắt khinh bỉ lạnh lùng quét qua Phương Húc.
Tiếng còi xe cấp cứu vang lên, ánh đèn xanh trắng làm mọi người lóa mắt, cửa ra vào sân vận động chật kín người, tiếng bàn tán, hò hét hỗn loạn.
Lâm Hỉ Triều qua đám đông nhìn về phía Kha Dục, cậu bị thầy cô đưa lên một chiếc xe riêng, tiếng ồn ào vang vọng, cửa xe đóng lại, không còn thấy bóng dáng cậu đâu nữa.
...
Không ai còn tâm trí xem biểu diễn, đến khi kết thúc, học sinh lần lượt về khách sạn.
Tưởng Hoài và Cẩu Hề Duy lo lắng đám người trường THPT Số 2 sẽ đến gây chuyện, nên đưa đón các bạn nữ đi về trước.
Lâm Hỉ Triều bần thần, muốn gọi điện cho Kha Dục, nhưng chỉ nghe thấy thông báo máy bận.
Cô lo lắng cất điện thoại vào túi, đắm chìm trong suy nghĩ.
"Vậy là sao?" Cẩu Hề Duy hỏi. "Anh Dục vừa khéo gặp à?"
Tưởng Hoài: "Cậu ta thấy Lâm Hỉ Triều không ở sân vận động nên đi tìm."
Khi nhóm THPT Số 2 gọi tên trêu đùa Lâm Hỉ Triều trong sân vận động, cậu ta đã lập tức nhắn cho Kha Dục, không biết cậu từ đâu về mà vừa vào cửa đã thấy không ổn.
"Cậu ấy đi điều tra Phương Húc rồi?"
"Chiều nay đã điều tra." Tưởng Hoài nhắc chuyện này còn thấy bực, giọng cao hơn: "Trên bàn ăn hỏi mọi người mà ai cũng im lặng, ăn xong là bỏ đi. Kha Dục thì đi hỏi ông chủ, lại đòi xem camera, đúng là ngang ngược không ai bằng."
Quan trọng là ông chủ không cho xem camera, bảo bận lắm rồi hẹn đến chiều. Cậu không ăn tối, lại đi lần nữa, ông chủ lại báo bận.
Cẩu Hề Duy nhìn sang Sầm Thư Nhiên, Sầm Thư Nhiên lườm. "Ai ngờ cái tên Phương đó đê tiện thế, dám động tay động chân với Hỉ Triều trước mặt bao người, chẳng phải là kẻ đê tiện gây chuyện sao?"
Cẩu Hề Duy càu nhàu: "Lẽ ra có thể tránh được, nói sớm thì xong rồi."
"Anh trách ai đó? Nói ra Kha Dục cũng đánh người thôi, vì sợ cậu ta đánh người nên không nói."
Hai người cãi vã.
"Được rồi được rồi." Tưởng Hoài ngắt lời: "Có gì to tát đâu, im hết đi."
Lâm Hỉ Triều im lặng nghe toàn bộ cuộc đối thoại, mím môi, siết chặt tay.
...
Xe cấp cứu đã đến bệnh viện, không lâu sau phụ huynh của Phương Húc cũng có mặt.
Về phía Kha Dục, Thích Cẩn không ra mặt, chỉ cử một người đến, toàn quyền trao đổi với phụ huynh của Phương Húc.
Kha Dục ngồi bên cạnh, chống cằm không nói gì, buồn chán chờ điện thoại sạc pin.
Khi phụ huynh Phương Húc yêu cầu cậu xin lỗi, cậu mới ngẩng đầu, hơi ngồi thẳng dậy.
"Con ông bà quấy rối học sinh, một lần chưa đủ lại đến lần hai, cả hai lần đều có camera ghi lại, ông bà nên tự hiểu rõ nguyên nhân, rồi mới quyết định là tôi xin lỗi hay cảm ơn vì đã giúp đỡ dạy dỗ Phương Húc."
"Đó là lý do mày ra tay mạnh như vậy sao?!"
"Đúng." Kha Dục uể oải đáp: "Đáng tiếc, thầy cô can ngăn quá sớm."
Nghe vậy, phụ huynh Phương Húc muốn lao vào, bị người trung gian ngăn lại, người trung gian ra hiệu cho cậu. Cậu cúi đầu cười, rồi nghiêng mình tựa vào ghế, nhìn chằm chằm điện thoại.
Khi mọi việc xong xuôi, cuộc gọi đầu tiên là từ Thích Cẩn.
Kha Dục chuẩn bị lên xe về thị trấn cổ, bỗng nhận được cuộc gọi.
"Xong hết chưa?"
Cậu ừ hử một tiếng, bên phía Thích Cẩn ngừng lại một lúc, rồi hỏi.
"Lại là vì Hỉ Triều đúng không."
Không phải giọng nghi vấn.
Cậu lại ừ hử một tiếng, sau đó thản nhiên đóng cửa xe rồi nói thêm: "Mẹ đừng cho dì biết."
Bên kia cười nhẹ một tiếng: "Anh không quan tâm mẹ anh đây, ngược lại còn lo lắng cho mẹ người ta à?"
Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, xe từ từ khởi động, Thích Cẩn trong điện thoại từ tốn đáp.
"Kha Dục, đừng tỏ ra quá rõ ràng, có những điều mẹ là người lớn có thể chấp nhận, nhưng không có nghĩa là người khác cũng vậy."
"..."
Bíp một tiếng, điện thoại cúp máy.
Lâm Hỉ Triều nhìn điện thoại tắt màn hình, bên kia báo đang trong cuộc gọi.
Liếc nhìn đồng hồ, đã gần 12 giờ.
Điện thoại gọi được có lẽ không sao, cô nhìn bạn cùng phòng đã ngủ, sợ làm phiền nên chỉ đành nhẹ nhàng đặt điện thoại sang bên.
Cô nằm xuống nhìn trần nhà, trằn trọc mãi không sao ngủ được.
Nhắm mắt vào toàn là hình ảnh Kha Dục đấm đá, và khuôn mặt tơi tả của Phương Húc.
Cô thở dài, cau mày trở mình.
Cũng lúc đó điện thoại rung lên, ánh sáng màn hình chiếu sáng một góc nhỏ.
Lâm Hỉ Triều cầm lên xem, là Kha Dục.
Tim cô đột nhiên đập nhanh, cắn môi, cầm điện thoại vào nhà vệ sinh nghe máy.
"Em ngủ chưa?"
Qua tiếng điện thoại mỏng manh, giọng Kha Dục nghe trầm khàn.
Cô ngồi xổm xuống, ôm lấy chân đáp một câu: "Chưa."
"Giờ này vẫn chưa ngủ à." Bên kia cười khẽ: "Đang lo lắng cho tôi sao?"
Cô mím môi, ngón tay xoa nhẹ lên bắp chân: "Cậu, đã khỏe chưa?"
Từ đầu dây kia truyền đến tiếng sột soạt của vải áo, sau đó là sự im lặng hoàn toàn.
"Chưa." Cậu nói: "Vậy nên bây giờ em xuống đây, dỗ tôi đi."
Kha Dục ngồi ở sảnh khách sạn, hai tay cho vào túi áo, đôi mắt rũ xuống, thần trí tạm rời xa.
Ánh sáng mờ nhạt từ trần nhà chiếu lên tóc cậu, biến mái tóc đen thành màu vàng nhạt, một nửa khuôn mặt chìm trong sắc vàng kỳ ảo, nơi khóe mắt chân mày là bóng tối dịu dàng.
Nhìn từ góc độ này, Kha Dục trông có vẻ thanh tao và vô hại.
Lâm Hỉ Triều bước chậm rãi, từ từ tiến lại gần.
Cậu nghe thấy tiếng động lập tức quay đầu nhìn, đôi mắt hơi cong lên, nhìn rõ hình dáng Lâm Hỉ Triều, lập tức cau mày đứng dậy.
"Em mặc ít như vậy xuống đây à?"
Lâm Hỉ Triều dừng chân, liếc nhìn bộ đồ ngủ dài tay mỏng manh trên người, định nói mình không lạnh, thì đã bị Kha Dục quấn vào trong áo khoác của cậu.
Hai tay cậu vẫn đút túi, mở áo khoác ôm chặt lấy cô, cằm đặt lên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng cọ cọ.
Chị trực quầy lễ tân nhìn họ, Lâm Hỉ Triều thấy hơi xấu hổ, đưa tay đẩy Kha Dục ra, nhìn thấy túi đồ ăn bên cạnh cậu, nhớ lại lời Tưởng Hoài nói rằng cậu chưa ăn tối.
"Cậu ăn cơm trước đi." Cô nhìn quanh tìm chỗ ăn cơm: "Ăn ở đây à?"
Kha Dục đã nắm tay cô, kéo đi về phía thang máy: "Lên phòng."
"Bạn cùng phòng của cậu ngủ rồi chứ?"
Cậu bấm nút thang máy, nghiêng đầu hôn cô một cái.
Nhếch môi, chậm rãi trả lời: "Tôi thuê một phòng riêng trên lầu."
"..."
Quẹt thẻ vào phòng, họ ngồi xuống chỗ bàn làm việc, Kha Dục lấy hết đồ ăn ra.
Trong túi vẫn còn một hộp, Lâm Hỉ Triều chưa kịp nhìn rõ bao bì, đã bị Kha Dục đặt xuống dưới bàn.
Cô thu hồi ánh mắt, ngẩng đầu hỏi Kha Dục.
"Cậu kia... thế nào rồi?"
"Không chết được." Cậu đáp nhạt, mở gói đũa, đưa cho cô một đôi.
Lâm Hỉ Triều lắc đầu, cậu liếc nhìn cô một cái: "Sao em lại hỏi cậu ta trước?"
"Không phải." Cô bối rối: "Cậu ta gặp chuyện, không phải là cậu cũng gặp chuyện sao."
"Sao em vòng vo vậy?"
Kha Dục cười, chậm rãi đưa tay vén tóc cô ra sau tai: "Nói thẳng đi, được không?"
Cô phồng má, lại nghe Kha Dục nói: "Đưa điện thoại cho tôi xem."
"... Sao vậy?"
"Để tôi xem thử đại ca trường Thực Nghiệm Hứa Căng Tiêu có gửi cho bạn gái tôi mấy thứ linh tinh không."
Lâm Hỉ Triều ngơ ngác nhìn cậu.
Chủ đề chuyển nhanh quá, cô có hơi chưa kịp phản ứng.
"Cái gì cơ?"
"Hai người đã kết bạn rồi nhỉ."
"Chẳng phải là để chuyển tiền sao?"
"Tiền ăn tôi trả, cậu ta không nói với em à?" Kha Dục nói nhanh.
"Nói rồi mà." Cô ấp úng, vẫn chưa kịp phản ứng.
"Nói rồi mà em còn kết bạn?"
Kha Dục xoay đũa trong tay, dựa vào lưng ghế.
Không ăn nữa, ánh mắt tập trung nhìn cô.
"Tôi, tôi..." Cô lúng túng mãi, vẫn không nói ra được gì, ngừng lại một lúc, rồi nói ngay: "Cậu cũng..."
Kha Dục ngồi thẳng dậy, lập tức lấy điện thoại ra.
Dù cô chưa nói hết, Kha Dục cũng hiểu ý cô.
Cậu mở WeChat cho cô xem, tin nhắn xác nhận kết bạn vẫn còn chưa đọc, cậu chưa hề chấp nhận.
"Hồi đó tôi thấy cô ta ngồi cạnh bàn mình, không phải người của trường mình, nên đoán là người của trường THPT Số 2, có thể nghe ngóng được gì đó."
Lâm Hỉ Triều chớp mắt nhìn cậu.
"Nhưng, tôi cũng có ý định kích thích em." Cậu nói: "Bởi vì em và Hứa Căng Tiêu mắt đi mày lại, khiến tôi rất khó chịu."
Cậu dùng từ "mắt đi mày lại."
Lâm Hỉ Triều bĩu môi, càng nói càng lố.
Kha Dục thu điện thoại lại, cúi đầu lướt màn hình, xóa tin nhắn xác nhận: "Nhưng hành động đó thực sự khá trẻ con và ngu ngốc."
Cậu đặt điện thoại lên bàn, lại cười: "Có điều bạn của em giúp em đánh trả như vậy, em có vui không?"
"Không có đâu." Lâm Hỉ Triều lẩm bẩm, lập tức bị cậu véo nhẹ má.
Kha Dục áp tay vào cổ cô giữ cô lại gần mình, cúi đầu hôn lên, má chạm má môi chạm môi, hút nhẹ lưỡi cô rồi tách ra.
"May là em không chủ động kết bạn."
Nói đến đây, cậu lại nghiêng đầu hôn cô, tay còn lại đang đặt trên đùi đưa lên xoa nhẹ cổ cô, ngón tay vuốt ve phần da mềm sau tai cô, mũi chạm nhẹ vào mũi cô.
"Nhưng, em phải chặn cậu ta ngay trước mặt tôi."
Lâm Hỉ Triều mở to đôi mắt tròn xoe trong suốt nhìn cậu, cô mím môi, rũ mi: "Tự dưng chặn người ta... không hay lắm."
"Có gì không hay, sau ngày mai hai người sẽ không gặp lại nữa đâu."
Cậu nói chắc nịch.
Lâm Hỉ Triều khẽ thoát khỏi tay cậu, có chút bất đắc dĩ: "Trong điện thoại của tôi không chỉ có cậu ta là con trai, chỉ gặp hai lần thôi sao cậu cứ nhắc đến người này suốt thế?"
Tay cậu vẫn vòng lỏng lẻo quanh xương quai xanh của cô.
Ngón tay dọc theo xương cô chầm chậm di chuyển, ngày càng xuống thấp, chạm đến xương ngực.
"Vì tôi ghét cậu ta."
Kha Dục nhấn từng từ: "Em tin không, cậu ta rất có vấn đề."
Lâm Hỉ Triều trừng mắt nhìn Kha Dục giáng từng cú đấm vào mặt Phương Húc, gương mặt cậu lạnh lùng, ra tay rất mạnh.
Mặt bên của Phương Húc đầy vết thương do bị tường cọ xát, mặt còn lại thì bầm tím, nước bọt bắn ra, toàn thân bất động như cá chết.
Nơi họ đứng cách không xa cửa ra vào sân vận động, đằng sau đã tụ tập không ít học sinh nghe động tĩnh đến xem.
Lâm Hỉ Triều lại kêu lên một tiếng, vừa định lao đến kéo Kha Dục ra, thì lại bị người bên cạnh ngăn lại.
Quay đầu nhìn, là Tưởng Hoài.
Tưởng Hoài thản nhiên nói: "Để cậu ta đánh cho hả giận trước đã, không thì sau này còn gây chuyện lớn hơn."
Lâm Hỉ Triều lo lắng vô cùng, nếu cứ tiếp tục đánh kiểu này người ta sẽ chết mất.
Cô vừa định đẩy Tưởng Hoài ra, thì Kha Dục phía trước đã ngừng tay.
Cậu vung cổ tay, ngực hơi phập phồng, ngẩng đầu liếc nhìn Lâm Hỉ Triều một cái, rồi gật đầu về phía Tưởng Hoài sau lưng cô.
Ý là mau đưa cô vào trong.
"Vào nhanh đi, việc tiếp theo cậu không cần lo."
Tưởng Hoài xoay người chắn trước mặt Lâm Hỉ Triều, vung tay đẩy cô vào cửa.
Cô bị che tầm nhìn, vừa lùi vừa lo lắng nhìn sang phía Kha Dục.
Kha Dục thu lại ánh mắt, lấy điện thoại từ túi ra, mở khóa trượt màn hình, ánh sáng xanh nhạt chiếu lên mặt Phương Húc đầy máu.
"Mày muốn báo cảnh sát." Điện thoại va chạm nhẹ vào đầu Phương Húc. "Hay gọi cứu thương?"
Phương Húc nằm bẹp trên đất, ngón tay hơi co lại, đã không thể phát ra âm thanh nào.
Kha Dục nhìn chằm chằm vào ngón tay cậu ta, điện thoại trượt từ vai xuống tay, rồi đột ngột giáng xuống.
"Á!"
Phương Húc hét lên khàn khàn, ngón tay phát ra âm thanh gãy rạn làm người khác rùng mình.
Nước mắt lăn dài theo má đầy máu, cả người run rẩy, khóc nghẹn ngào.
Kha Dục bình tĩnh nâng điện thoại lên, ánh mắt sắc bén, ẩn chứa sự tàn nhẫn. Cậu từ từ mở miệng: "Tưởng đâu mày mạnh lắm mà?"
"Cố lên nữa đi."
Tay cậu lại hạ xuống, định giáng đòn thứ hai vào ngón tay Phương Húc—
"Kha Dục, em làm gì vậy!"
Hành động ngừng lại, các thầy cô ùa đến, bao vây lấy Kha Dục.
Có người vội kiểm tra thương tích của Phương Húc rồi gọi xe cấp cứu, giáo viên chủ nhiệm tức giận quát mắng. Kha Dục nhún vai đứng lên, lùi sang một bên.
Ánh mắt khinh bỉ lạnh lùng quét qua Phương Húc.
Tiếng còi xe cấp cứu vang lên, ánh đèn xanh trắng làm mọi người lóa mắt, cửa ra vào sân vận động chật kín người, tiếng bàn tán, hò hét hỗn loạn.
Lâm Hỉ Triều qua đám đông nhìn về phía Kha Dục, cậu bị thầy cô đưa lên một chiếc xe riêng, tiếng ồn ào vang vọng, cửa xe đóng lại, không còn thấy bóng dáng cậu đâu nữa.
...
Không ai còn tâm trí xem biểu diễn, đến khi kết thúc, học sinh lần lượt về khách sạn.
Tưởng Hoài và Cẩu Hề Duy lo lắng đám người trường THPT Số 2 sẽ đến gây chuyện, nên đưa đón các bạn nữ đi về trước.
Lâm Hỉ Triều bần thần, muốn gọi điện cho Kha Dục, nhưng chỉ nghe thấy thông báo máy bận.
Cô lo lắng cất điện thoại vào túi, đắm chìm trong suy nghĩ.
"Vậy là sao?" Cẩu Hề Duy hỏi. "Anh Dục vừa khéo gặp à?"
Tưởng Hoài: "Cậu ta thấy Lâm Hỉ Triều không ở sân vận động nên đi tìm."
Khi nhóm THPT Số 2 gọi tên trêu đùa Lâm Hỉ Triều trong sân vận động, cậu ta đã lập tức nhắn cho Kha Dục, không biết cậu từ đâu về mà vừa vào cửa đã thấy không ổn.
"Cậu ấy đi điều tra Phương Húc rồi?"
"Chiều nay đã điều tra." Tưởng Hoài nhắc chuyện này còn thấy bực, giọng cao hơn: "Trên bàn ăn hỏi mọi người mà ai cũng im lặng, ăn xong là bỏ đi. Kha Dục thì đi hỏi ông chủ, lại đòi xem camera, đúng là ngang ngược không ai bằng."
Quan trọng là ông chủ không cho xem camera, bảo bận lắm rồi hẹn đến chiều. Cậu không ăn tối, lại đi lần nữa, ông chủ lại báo bận.
Cẩu Hề Duy nhìn sang Sầm Thư Nhiên, Sầm Thư Nhiên lườm. "Ai ngờ cái tên Phương đó đê tiện thế, dám động tay động chân với Hỉ Triều trước mặt bao người, chẳng phải là kẻ đê tiện gây chuyện sao?"
Cẩu Hề Duy càu nhàu: "Lẽ ra có thể tránh được, nói sớm thì xong rồi."
"Anh trách ai đó? Nói ra Kha Dục cũng đánh người thôi, vì sợ cậu ta đánh người nên không nói."
Hai người cãi vã.
"Được rồi được rồi." Tưởng Hoài ngắt lời: "Có gì to tát đâu, im hết đi."
Lâm Hỉ Triều im lặng nghe toàn bộ cuộc đối thoại, mím môi, siết chặt tay.
...
Xe cấp cứu đã đến bệnh viện, không lâu sau phụ huynh của Phương Húc cũng có mặt.
Về phía Kha Dục, Thích Cẩn không ra mặt, chỉ cử một người đến, toàn quyền trao đổi với phụ huynh của Phương Húc.
Kha Dục ngồi bên cạnh, chống cằm không nói gì, buồn chán chờ điện thoại sạc pin.
Khi phụ huynh Phương Húc yêu cầu cậu xin lỗi, cậu mới ngẩng đầu, hơi ngồi thẳng dậy.
"Con ông bà quấy rối học sinh, một lần chưa đủ lại đến lần hai, cả hai lần đều có camera ghi lại, ông bà nên tự hiểu rõ nguyên nhân, rồi mới quyết định là tôi xin lỗi hay cảm ơn vì đã giúp đỡ dạy dỗ Phương Húc."
"Đó là lý do mày ra tay mạnh như vậy sao?!"
"Đúng." Kha Dục uể oải đáp: "Đáng tiếc, thầy cô can ngăn quá sớm."
Nghe vậy, phụ huynh Phương Húc muốn lao vào, bị người trung gian ngăn lại, người trung gian ra hiệu cho cậu. Cậu cúi đầu cười, rồi nghiêng mình tựa vào ghế, nhìn chằm chằm điện thoại.
Khi mọi việc xong xuôi, cuộc gọi đầu tiên là từ Thích Cẩn.
Kha Dục chuẩn bị lên xe về thị trấn cổ, bỗng nhận được cuộc gọi.
"Xong hết chưa?"
Cậu ừ hử một tiếng, bên phía Thích Cẩn ngừng lại một lúc, rồi hỏi.
"Lại là vì Hỉ Triều đúng không."
Không phải giọng nghi vấn.
Cậu lại ừ hử một tiếng, sau đó thản nhiên đóng cửa xe rồi nói thêm: "Mẹ đừng cho dì biết."
Bên kia cười nhẹ một tiếng: "Anh không quan tâm mẹ anh đây, ngược lại còn lo lắng cho mẹ người ta à?"
Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, xe từ từ khởi động, Thích Cẩn trong điện thoại từ tốn đáp.
"Kha Dục, đừng tỏ ra quá rõ ràng, có những điều mẹ là người lớn có thể chấp nhận, nhưng không có nghĩa là người khác cũng vậy."
"..."
Bíp một tiếng, điện thoại cúp máy.
Lâm Hỉ Triều nhìn điện thoại tắt màn hình, bên kia báo đang trong cuộc gọi.
Liếc nhìn đồng hồ, đã gần 12 giờ.
Điện thoại gọi được có lẽ không sao, cô nhìn bạn cùng phòng đã ngủ, sợ làm phiền nên chỉ đành nhẹ nhàng đặt điện thoại sang bên.
Cô nằm xuống nhìn trần nhà, trằn trọc mãi không sao ngủ được.
Nhắm mắt vào toàn là hình ảnh Kha Dục đấm đá, và khuôn mặt tơi tả của Phương Húc.
Cô thở dài, cau mày trở mình.
Cũng lúc đó điện thoại rung lên, ánh sáng màn hình chiếu sáng một góc nhỏ.
Lâm Hỉ Triều cầm lên xem, là Kha Dục.
Tim cô đột nhiên đập nhanh, cắn môi, cầm điện thoại vào nhà vệ sinh nghe máy.
"Em ngủ chưa?"
Qua tiếng điện thoại mỏng manh, giọng Kha Dục nghe trầm khàn.
Cô ngồi xổm xuống, ôm lấy chân đáp một câu: "Chưa."
"Giờ này vẫn chưa ngủ à." Bên kia cười khẽ: "Đang lo lắng cho tôi sao?"
Cô mím môi, ngón tay xoa nhẹ lên bắp chân: "Cậu, đã khỏe chưa?"
Từ đầu dây kia truyền đến tiếng sột soạt của vải áo, sau đó là sự im lặng hoàn toàn.
"Chưa." Cậu nói: "Vậy nên bây giờ em xuống đây, dỗ tôi đi."
Kha Dục ngồi ở sảnh khách sạn, hai tay cho vào túi áo, đôi mắt rũ xuống, thần trí tạm rời xa.
Ánh sáng mờ nhạt từ trần nhà chiếu lên tóc cậu, biến mái tóc đen thành màu vàng nhạt, một nửa khuôn mặt chìm trong sắc vàng kỳ ảo, nơi khóe mắt chân mày là bóng tối dịu dàng.
Nhìn từ góc độ này, Kha Dục trông có vẻ thanh tao và vô hại.
Lâm Hỉ Triều bước chậm rãi, từ từ tiến lại gần.
Cậu nghe thấy tiếng động lập tức quay đầu nhìn, đôi mắt hơi cong lên, nhìn rõ hình dáng Lâm Hỉ Triều, lập tức cau mày đứng dậy.
"Em mặc ít như vậy xuống đây à?"
Lâm Hỉ Triều dừng chân, liếc nhìn bộ đồ ngủ dài tay mỏng manh trên người, định nói mình không lạnh, thì đã bị Kha Dục quấn vào trong áo khoác của cậu.
Hai tay cậu vẫn đút túi, mở áo khoác ôm chặt lấy cô, cằm đặt lên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng cọ cọ.
Chị trực quầy lễ tân nhìn họ, Lâm Hỉ Triều thấy hơi xấu hổ, đưa tay đẩy Kha Dục ra, nhìn thấy túi đồ ăn bên cạnh cậu, nhớ lại lời Tưởng Hoài nói rằng cậu chưa ăn tối.
"Cậu ăn cơm trước đi." Cô nhìn quanh tìm chỗ ăn cơm: "Ăn ở đây à?"
Kha Dục đã nắm tay cô, kéo đi về phía thang máy: "Lên phòng."
"Bạn cùng phòng của cậu ngủ rồi chứ?"
Cậu bấm nút thang máy, nghiêng đầu hôn cô một cái.
Nhếch môi, chậm rãi trả lời: "Tôi thuê một phòng riêng trên lầu."
"..."
Quẹt thẻ vào phòng, họ ngồi xuống chỗ bàn làm việc, Kha Dục lấy hết đồ ăn ra.
Trong túi vẫn còn một hộp, Lâm Hỉ Triều chưa kịp nhìn rõ bao bì, đã bị Kha Dục đặt xuống dưới bàn.
Cô thu hồi ánh mắt, ngẩng đầu hỏi Kha Dục.
"Cậu kia... thế nào rồi?"
"Không chết được." Cậu đáp nhạt, mở gói đũa, đưa cho cô một đôi.
Lâm Hỉ Triều lắc đầu, cậu liếc nhìn cô một cái: "Sao em lại hỏi cậu ta trước?"
"Không phải." Cô bối rối: "Cậu ta gặp chuyện, không phải là cậu cũng gặp chuyện sao."
"Sao em vòng vo vậy?"
Kha Dục cười, chậm rãi đưa tay vén tóc cô ra sau tai: "Nói thẳng đi, được không?"
Cô phồng má, lại nghe Kha Dục nói: "Đưa điện thoại cho tôi xem."
"... Sao vậy?"
"Để tôi xem thử đại ca trường Thực Nghiệm Hứa Căng Tiêu có gửi cho bạn gái tôi mấy thứ linh tinh không."
Lâm Hỉ Triều ngơ ngác nhìn cậu.
Chủ đề chuyển nhanh quá, cô có hơi chưa kịp phản ứng.
"Cái gì cơ?"
"Hai người đã kết bạn rồi nhỉ."
"Chẳng phải là để chuyển tiền sao?"
"Tiền ăn tôi trả, cậu ta không nói với em à?" Kha Dục nói nhanh.
"Nói rồi mà." Cô ấp úng, vẫn chưa kịp phản ứng.
"Nói rồi mà em còn kết bạn?"
Kha Dục xoay đũa trong tay, dựa vào lưng ghế.
Không ăn nữa, ánh mắt tập trung nhìn cô.
"Tôi, tôi..." Cô lúng túng mãi, vẫn không nói ra được gì, ngừng lại một lúc, rồi nói ngay: "Cậu cũng..."
Kha Dục ngồi thẳng dậy, lập tức lấy điện thoại ra.
Dù cô chưa nói hết, Kha Dục cũng hiểu ý cô.
Cậu mở WeChat cho cô xem, tin nhắn xác nhận kết bạn vẫn còn chưa đọc, cậu chưa hề chấp nhận.
"Hồi đó tôi thấy cô ta ngồi cạnh bàn mình, không phải người của trường mình, nên đoán là người của trường THPT Số 2, có thể nghe ngóng được gì đó."
Lâm Hỉ Triều chớp mắt nhìn cậu.
"Nhưng, tôi cũng có ý định kích thích em." Cậu nói: "Bởi vì em và Hứa Căng Tiêu mắt đi mày lại, khiến tôi rất khó chịu."
Cậu dùng từ "mắt đi mày lại."
Lâm Hỉ Triều bĩu môi, càng nói càng lố.
Kha Dục thu điện thoại lại, cúi đầu lướt màn hình, xóa tin nhắn xác nhận: "Nhưng hành động đó thực sự khá trẻ con và ngu ngốc."
Cậu đặt điện thoại lên bàn, lại cười: "Có điều bạn của em giúp em đánh trả như vậy, em có vui không?"
"Không có đâu." Lâm Hỉ Triều lẩm bẩm, lập tức bị cậu véo nhẹ má.
Kha Dục áp tay vào cổ cô giữ cô lại gần mình, cúi đầu hôn lên, má chạm má môi chạm môi, hút nhẹ lưỡi cô rồi tách ra.
"May là em không chủ động kết bạn."
Nói đến đây, cậu lại nghiêng đầu hôn cô, tay còn lại đang đặt trên đùi đưa lên xoa nhẹ cổ cô, ngón tay vuốt ve phần da mềm sau tai cô, mũi chạm nhẹ vào mũi cô.
"Nhưng, em phải chặn cậu ta ngay trước mặt tôi."
Lâm Hỉ Triều mở to đôi mắt tròn xoe trong suốt nhìn cậu, cô mím môi, rũ mi: "Tự dưng chặn người ta... không hay lắm."
"Có gì không hay, sau ngày mai hai người sẽ không gặp lại nữa đâu."
Cậu nói chắc nịch.
Lâm Hỉ Triều khẽ thoát khỏi tay cậu, có chút bất đắc dĩ: "Trong điện thoại của tôi không chỉ có cậu ta là con trai, chỉ gặp hai lần thôi sao cậu cứ nhắc đến người này suốt thế?"
Tay cậu vẫn vòng lỏng lẻo quanh xương quai xanh của cô.
Ngón tay dọc theo xương cô chầm chậm di chuyển, ngày càng xuống thấp, chạm đến xương ngực.
"Vì tôi ghét cậu ta."
Kha Dục nhấn từng từ: "Em tin không, cậu ta rất có vấn đề."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.