Chương 13
Vi Miêu Tác Trành
13/07/2022
Bởi vì có chút việc vặt trì hoãn, cuối cùng Văn Tinh Trạch cũng không thể bắt kịp nghi thức khởi động máy của ( Ngộ Long Dạ).
Khi cậu đến quá trình quay phim đã bắt đầu hơn nửa ngày rồi, dựa theo kế hoạch, cảnh quay đầu tiên của Hành Chi sẽ được quay vào tối nay. Trịnh Tiêu hỏi cậu có cần hoãn lại hay không, nhưng Văn Tinh Trạch cảm thấy cậu có thể trực tiếp quay phim.
7h tối.
Thời điểm Văn Tinh Trạch từ phòng hóa trang đi ra, tất cả mọi người bao quát cả đạo diễn đều ngây người.
Quá quá đẹp!!!!
Tạo hình Hành Chi đã được quyết định từ rất sớm, giai đoạn đầu là thiếu niên đẹp trai phong lưu hào hiệp, giai đoạn sau là đại boss bệnh kiều lòng dạ độc ác.
Có lẽ bởi vì thợ trang điểm đặc biệt chăm sóc đối với mỹ nhân, hơn nữa bản thân Văn Tinh Trạch có đọ dẻo dai và nền tảng tốt --
Thiếu niên vóc người thon dài cao gầy, một thân đạo bào tuyết sắc, eo mang trường kiếm. Tóc dài không gọn gàng được buộc lỏng bằng nút ngọc, giữa chân mày điểm sa*, con ngươi trong suốt hơi thấm nước.
*gốc眉间点砂
Hắn mang theo một cái đèn, thần sắc tản mạn, chậm rãi đi tới.
"..."
Các nhân viên làm việc a a a a a.
Các diễn viên khác cũng a a a a a.
Các phụ huynh vũ trụ càng a a a a a a a.
" Ảnh Hành Chi vẫn chưa được công bố chính thức, " phó đạo diễn ở bên cạnh gọi nhiếp ảnh gia tới, "Chờ một lát kết thúc, đừng để Tiểu Văn vội thay quần áo, chụp thêm nhiều tấm."
Sắc đẹp loại này, không phát vài tấm hút fan quả thực là phung phí của trời.
Vốn là Văn Tinh Trạch là người nhảy dù vào, hơn nữa còn nhảy vào nhân vật quan trọng, có điểm khó có thể phục chúng. Nhưng ngay khi cậu ấy xuất hiện, trái tim mọi người đều tan chảy, dù sao đối tốt với sắc đẹp gen bên trong nhân loại.
Hơn nữa, kỹ năng diễn xuất Văn Tinh Trạch tốt đến không ngờ!
Đêm nay là cảnh đầu tiên của Hành Chi và nữ chính. Hứa Thiến Thiến người đóng vai nữ chính, tiểu hoa đán đang "hot" có danh tiếng cũng có lưu lượng, kỹ năng diễn xuất thuộc hàng tốt nhất trong số các minh tinh cùng cấp.
Cân nhắc đến việc trước đây Văn Tinh Trạch không có kinh nghiệm đóng vai chính, lại hiếm khi đối diễn với diễn viên có kỹ năng diễn xuất giỏi, nên mọi người đều chuẩn bị cho một trận chiến cam go.
Không bao giờ nghĩ rằng nó sẽ kết thúc chỉ sau lần quay thứ hai. Hơn nữa kỹ năng diễn xuất của Văn Tinh Trạch không hề thua kém Hứa Thiến Thiến một chút nào, cũng không giọng khách át giọng chủ, lại tự thân tạo điểm gây thương nhớ riêng. Đặc biệt là cảnh cuối, Hành Chi thu kiếm vào vỏ, nhướng lông mày cười khẽ, ánh mắt bất cần đời ý vị thâm trường có thể nói kinh diễm.
"Phỏng chừng sau khi phát sóng sẽ thu hoạch một đống lớn fan bạn gái, " Hứa Thiến Thiến cảm khái, "Hậu sinh khả úy a, chị đây có chút động lòng."
"Tiểu Văn đi nghỉ ngơi trước đi, đợi lát lại quay một cảnh nữa là xong." Trịnh Tiêu hài lòng xem đoạn vừa quay, vung tay lên, thả cho Văn Tinh Trạch đi chơi điện thoại.
Đã có nhân viên công tác ân cần giúp Văn Tinh Trạch chuẩn bị ghế nằm cùng quạt nhỏ, sau đó lại hỏi Văn Tinh Trạch liệu có thể chụp hình cậu không, sẽ không tự ý gửi hình cho người khác.
"Đương nhiên rồi, cám ơn em" Văn Tinh Trạch gật đầu, cô nhỏ kia che mặt ngơ ngác bước đi.
Mùa hè quay phim tiên hiệp thực sự hơi cực hình, bởi vì quần áo quá dầy và cũng không có điều hòa bên ngoài, sau một cảnh quay là mồ hôi nhễ nhãi.
Nhưng Văn Tinh Trạch không chút nào, đây là sự thật, mở nhóm chat hỏi các phụ huynh Long tộc, quả nhiên là các phụ huynh bên kia làm nhiệm vụ đổi thẻ '120p giải nhiệt'.
- - Mặc dù Văn Tinh Trạch không thể đoán được nội dung cụ thể của ( Kế hoạch nuôi dưỡng ấu tể) và cậu chỉ có thể trò chuyện cùng với nhóm cự long 3 tiếng mỗi ngày, nhưng cậu vẫn thường có thể cảm nhận được sự hiện diện của các phụ huynh.
Chẳng hạn như đột nhiên xuất hiện đồ uống đồ ăn vặt, một giấc mộng đẹp, vận may đột nhiên chuyển biến tốt và mùa hè lớn giống như bây giờ lại căn bản không hề cảm thấy mệt mỏi nóng nực...
Các phụ huynh quá ôn nhu, bọn họ kỳ thực có quyền kiểm soát hoàn toàn quyền lợi nhân sinh của Văn Tinh Trạch, nhưng bọn họ lại không lựa chọn làm vậy, mà là âm thầm tỉ mỉ săn sóc đồng hành cùng cậu.
Văn Tinh Trạch nhóm chat, đúng như lại 99+.
【 Phỉ Thúy: Hệ thống sắp bị nổ tung bởi tiếng hét mọi người. 】
【 Không thi qua chứng chỉ long ngữ cấp tám không đổi tên: A a a a a vương nhà chúng ta quá đẹp trai đi a a a a a thẳng long tim đập ầm ầm điên cuồng】
【 Astor: Đúng rồi bệ hạ, lăng kính Long tộc đã thăng cấp đến lv2, người có muốn thử xem không ạ =w= 】
Vì họ có thể liên lạc ới bệ hạ thông qua wechat hàng đêm, bọn họ sẽ không tự ý đặt các lăng kính lên người Văn Tinh Trạch, xét cho cùng thì các lăng kính dù ảnh hưởng tới hiện thực rất lớn.
Bởi vậy, mặc dù lăng kính Long tộc từ 'Nãi long gào gừ' thăng cấp lên 'Ấu long rít gào', Văn Tinh Trạch vẫn chưa thực sự dùng nó.
"Thử xem cũng được, " Văn Tinh Trạch cũng có chút tò mò, hơn nữa nhân vật Hành Chi được đặt ra cũng là rồng,có lẽ mang lăng kính hội sẽ giúp ích cho việc quay phim, "Vậy thì thử xem?"
Văn Tinh Trạch không biết là ngay sau khi chiếm được câu trả lời khẳng định, chủ tinh Long tộc nhất thời vang lên tiếng gầm gừ rung trời, khiến các tinh hạm đi ngang qua dồn dập đi vòng qua.
- - Nhóm cự long đã chờ đợi thời khắc này đã lâu!
Vương mang lăng kính Long tộc thật giống như vương chỉ thuộc về bọn họ, long sinh không còn gì để tiếc. Astor làm rát tốt, bầu hắn làm tộc trưởng quả nhiên đúng, các long nghĩ.
Vì vậy, hậu đài ( Kế hoạch nuôi dưỡng ấu tể), lăng kính Long tộc đã được bật.
Ban đầu Văn Tinh Trạch không cảm thấy có sự thay đổi nào, mãi đến tận khi nữ chính quay xong một cảnh, bước đến khu nghỉ ngơi, đột nhiên 'Ồ' một tiếng: "Tiểu Văn, thợ trang điểm mới vừa cho cậu đeo kính áp tròng sao? Nhìn rất đẹp."
Văn Tinh Trạch: "A?"
Hứa Thiến Thiến giơ gương trang điểm lên.
- - Đồng tử Văn Tinh Trạch vốn có màu nâu nhạt, nhưng lúc này đã biến thành màu vàng nhạt thuần túy như rượu, quanh con ngươi có vầng sáng, một loại xa lạ không giống nhân loại.
Văn Tinh Trạch: "?"
"Người bình thường không thể khống chế loại đồng sắc này." Hứa Thiến Thiến nhìn mắt Văn Tinh Trạch một hồi, bỗng nhiên lộ ra thần sắc mê mang.
Văn Tinh Trạch có dự cảm xấu.
Sau đó cậu trơ mắt nhìn Hứa Thiến Thiến tháo vòng ngọc trên cổ tay xuống, đưa cho cậu, nói: "Tiểu Văn cậu đói bụng không, chị chỗ này không chuẩn bị cái gì hết, cậu trước tiên ăn cái này lót dạ trước."
Văn Tinh Trạch: "???"
Kinh khủng nhất chính là khi Văn Tinh Trạch nhìn vòng ngọc kia, cư nhiên cảm thấy chiếc vòng tay tỏa ra hương thơm, như bánh quy sữa mới nướng, thơm giòn...
Lăng kính Long tộc khủng bố vậy!
"Không đói ạ, cảm ơn chị Thiến Thiến." Văn Tinh Trạch nỗ lực đè nén cơn thèm ăn xuống, hi vọng Hứa Thiến Thiến tỉnh táo lại.
Hứa Thiến Thiến lộ ra ánh mắt có chút thất vọng, bất quá vẫn mang vòng tay lại.
Văn Tinh Trạch nội tâm phi thường khiếp sợ, không nhịn được mở một chai nước khoáng uống một hớp, không cẩn thận bị sặc. Hứa Thiến Thiến giúp cậu vỗ lưng, Văn Tinh Trạch ho khan hai tiếng, sau đó ho ra một đám lửa.
Một đám lửa...
Lửa...??!
Đạo diễn, nhiếp ảnh và diễn viên đang nghỉ ngơi sau khi quay phim đều nhìn cậu đầy kinh ngạc.
Người quản lý hiện trường đang cầm điện thoại chụp ảnh Văn Tinh Trạch cũng chấn động mà nhìn cậu.
Trịnh Tiêu: "Tiểu Văn, cậu -- "
Văn Tinh Trạch: "Đạo diễn Trịnh, chuyện này tôi có thể giải thích."
"-- có thể làm xiếc sao?" Trịnh Tiêu bù đắp nửa câu sau, vô cùng ngạc nhiên nhìn cậu.
Văn Tinh Trạch: "A?... Ô! Đúng đúng đúng, sinh hoạt bức bách, ha ha."
"Cậu có thể biểu diễn lại một cái nữa không, " Trịnh Tiêu làm cái tư thế phun lửa, "Tôi còn chưa từng thấy có diễn viên biết làm xiếc, nghe nói cậu còn có thể thỏi kèn xô na, không tệ."
Mấy nhân viên vốn đang làm cá mắm đều dồn dập tò mò vây quanh.
Xiếc phun lửa không hiếm.
Nhưng xem một thiếu niên thịnh thế mỹ nhan hậu duệ cuối cùng Long tộc biểu diễn xiếc phun lửa, thì rất là ly kỳ.
Có chút ý vị bên trong.
Văn Tinh Trạch: "..."
Văn Tinh Trạch có nỗi khổ mà khó nói.
Sau khi dừng chốc lát, không thể làm gì khác hơn là lấy hơi hít vào thở ra, bên mép liền bốc lên một ngọn lửa. Ngọn lửa không tắt dù có gió, có màu đỏ vàng rất đẹp, cuối cùng hóa thành tro tàn như pháo bông rơi xuống.
Tất cả mọi người: "Uây!!!"
3 giây sau, tiếng vỗ tay như sấm trong trường quay ( Ngộ Long Dạ) vang lên.
- ----------------------------------------
Đêm đó, weibo chính thức ( Ngộ Long Dạ) thả ra một vài tấm ảnh và chút thông tin nhỏ tạo hình Hành Chi mà fan mong đợi đã.
Vừa bắt đầu, không nghi ngờ chút nào, ảnh định trang Văn Tinh Trạch đưa tới vô số rít gào của cư dân mận:
【 Chết tiệt, thì ra thị mỹ hành hung là có ý này, tôi bị bắn ngay vào tim, quá đẹp, quá đẹp rồi! 】
【 Ở hiện trường, tôi chính là kiếm tuệ trên thân kiếm của anh trai nhỏ a, awsl 】
【 Thao, đây không phải anh trai nhỏ của gói meme mấy ngày trước sao, thần tuyển thủ số 8! Không nghĩ tới tạo hình cổ trang cũng đẹp trai như vậy 】
【 Hung khí biết đi thịnh thế mỹ nhan, ánh mắt đó đã giết tôi 】
Nhưng rất nhanh sau đó, phong cách bình luận cùng chuyển tiếp lại thay đổi: Mọi người xem xong vài ảnh tạo hình, vẫn chưa hết thòm thèm, liền tiếp đến xem bản ngoại cảnh, sau đó...
【???? Giải thưởng diễn viên hành vi kỳ lạ】
【 ha ha ha ha ha ha, Trạch Trạch sẽ không bao giờ làm tôi thất vọng! Cậu ấy có thể chơi kèn xô na, có thể đi xe ba bánh có thể xiếc, cậu ấy là một idol đáng yêu! 】
【 không thể không nói, màn xiếc phun lửa đó quá chuyên nghiệp, một người bạn của tôi làm trong rạp xiếc đã xem rất lâuc cũng không tìm ra bất kì kẽ hở nào... 】
【 Các anh em đem đem nghề lên màn hình công cộng 】
【 Mỹ nhân biểu diễn xiếc cũng là mỹ nhân! Khi tro tàn cuối cùng rơi xuống quả thực như đặc hiệu điện ảnh đó! Yêu yêu 】
Bởi vì trước đây chưa từng thấy diễn viên nào có thể phun lửa, mà người trong nghề cũng không nhìn ra kẽ hở, cộng với ngoại hình kinh diễm Văn Tinh Trạch cũng đủ đáng để ngạc nhiên rồi.
Đêm đó, chuyện này gây nên không ít chú ý và bàn luận của fan ( Ngộ Long Dạ) và người qua đường, số lượng fan của Văn Tinh Trạch cũng tăng lên...
- --------------..
Thịnh Thiên Entertainment.
Lâm Bân Lâm mang theo bữa ăn khuya đến an ủi Trì Yến đang tăng ca, vừa đi vừa cười đến thịt mỡ cả người cũng rung động: "Ha ha ha ha ha! Cái Tiểu Văn này làm sao còn có thể biết xiếc!"
"Ai nha, lúc trước tôi còn nói cậu làm sao đột nhiên nghỉ việc 7 ngày chạy đi dạy dỗ người... Được được được, không đề cập tới việc này." Anh mập phẫn nộ nói, "Cậu thật sự không muốn xem sao, cậu ấy vừa đáng yêu vừa khôi hài."
Trì Yến: "Không."
"Nhìn đi nhìn đi mà." Dù Lâm Bân Lâm có nói cái gì nữa, anh mập cũng đều không nhận được câu trả lời.
Trì Yến liếc mắt nhìn wechat, không có tin nhắn nào chưa đọc. Anh quay lại màn hình chính, nhìn hình nền và hình khóa mới đổi.
Lâm Bân Lâm tự tìm mất mặt, vẫn không muốn bỏ qua, nói liên miên cằn nhằn:
"Bất quá, người bạn nhỏ nhà cậu thật rất thú vị, gói meme đó cũng -- "
Trì Yến rốt cục lên tiếng sửa chữa:
"Không phải nhà tôi." Anh dừng một chút, bổ sung hai chữ, "Hiện tại."
- --------------------
Chủ tinh Huyết tộc, đêm vĩnh hằng.
Đầu đội mũ dạ đen cao tay cầm gậy dài, sứ giả đè thấp vành mũ dọc theo đường mòn nện bước vội vã.
Rất nhanh, hắn đã tới đích đến của chuyến đi này.
Đứng trên vách núi cheo leo pháo đài cổ, cánh cổng phủ đầy dây leo rêu xanh do nhiều năm không thấy ánh mặt trời, đàn dơi mang theo ngọn lửa màu u lam lơ lửng giữa không trung làm ánh sáng.
13 thị tộc các thân vương đã thức tỉnh, ngồi ngay ngắn trên vị trí của mình, nhưng không giống như những lần trước tự nhiên thức tỉnh, sứ giả có thể cảm nhậnc rất rõ ràng, cảm xúc các thân vương vô cùng... Nôn nóng.
"Châm quá." 1 trong 2 phụ nữ duy nhất trong 13 vị thân vương, Lilith công tước thấp giọng trách cứ, "Lần sau mà chậm một giây ta liền móc hai tròng mắt của ngươi ra."
Sứ giả rùng mình một cái, biết rằng những gì công tước nói là thật.
Cô nàng là một nữ nhân rất nghiêm cẩn, tóc dài quanh năm uốn xoăn, nhưng lúc này nó lại xõa ngang vai một cách lôi thôi. Dạ phục thâm sắc kéo tới đất mặt, cô dùng quạt lông đen che khuất nửa khuôn mặt, vội vã tiếp nhận viên ống tin từ trong tay sứ giả.
Xem trước.
Ống tin nho nhỏ được lưu chuyển không tiếng động giữa 13 vị thân vương.
Ống tin này ghi chép lại tất cả những đại sự trong vũ trụ khi họ đến kỳ, bọn họ chỉ quan tâm một người.
Bỗng nhiên.
Nước da vốn trắng bạch đến hù người của Lilith đột nhiên biến đổi, quanh thân bùng lên ngọn lửa đại biểu cho cơn thịnh nộ.
Ngay cả thân vương mật đảng Solon người luôn nổi tiếng biết giữ lý trí của mình, cũng có biểu hiện u ám, bảo thạch trên trường trượng đại biểu cho quyền lực bị nắm đến nát tan.
"Đám phế vật kia, đến tột cùng đang làm gì?" Solon cắn răng nghiến lợi nói xong câu này, răng nanh sắc bén cùng ánh mắt đỏ như máu xé toạc vẻ ngoài của thân sĩ ban đầu.
Bất quá ngắn ngủi 3 giây sau, các thân vương đã bộc lộ bộ mặt hung ác. Tờ giấy có dòng chữ trong ( Kế hoạch bồi dưỡng ấu tể) dường như vương đã sống dưới tầng hầm, điều kiện tồi tàn, hình minh hoạ của tờ giấy đã trực tiếp bốc hơi do nhiệt độ cao bên trong.
Lửa giận không hề ché giấu của 13 vị thân vương cai trị tinh cầu này đã gây kinh sợ cho những sinh vật bị treo ngược trên tầng cao nhất cung điện. Đàn dơi bay lên trời như sóng triều, phát ra tiếng rít sợ hãi. Loại uy thế thực chất kia như làn sóng không ngừng khuếch tán khắp tinh cầu, ép người không thở nổi.
Bên ngoài pháo đài cổ, vô số quan tài truyền ra âm thanh sột soạt, nhóm Huyết tộc vốn đã bồn chồn khi cảm nhận được ấn kí của vương biến mất đang dồn dập thức tỉnh...
Hai chân sứ giả mềm nhũn, ngã ngồi xuống, nỗ lực thu nhỏ cảm giác tồn tại của chính mình.
Lần trước cũng tình huống như thế, có vẻ như Vương đã vô tình bị một sinh vật lạ cào trầy khi xuất chinh khai hoang và người nằm trên giường bệnh nửa tháng. Lúc đó các thân vương cũng nổi giận như thế, suốt đêm đi san bằng tất cả hành tinh sự vật sống trong khu vực đó.
Nhưng lần này thì khác, cho dù Huyết tộc có không gì không làm được, cũng không có cách nào đi san bằng vũ trụ song song cho hả giận, đó là điều ngay cả ngân long tinh thông pháp thuật không gian cũng không thể làm được.
"Đừng chú ý tới ta, đừng chú ý tới ta." Sứ giả co rúc trong góc lâu đài, nhìn bức tranh trước mắt như trong sách ngày tận thế, chỉ hận không thể làm chính mình biến mất ngay tại chỗ.
Qua không biết bao lâu, những âm thanh khủng bố bên ngoài cuối cùng cũng dừng lại, sứ giả còn chưa kịp thở ra một hơi, liền nhìn thấy thân vương Solon đứng ở trước mặt hắn, từ trên cao nhìn xuống theo dõi hắn.
12 cái thân vương còn lại cũng dùng ánh mắt đồng dạng nhìn hắn.
Sứ giả: "...?" Cứu mạng a!
"Ngươi có." Bên hông truyền đến một giọng nói non nớt của bé trai.
Đứa bé mặc quần yếm ôm búp bê rối ngồi ở trên cao, nghiêng đầu nhìn hắn: "Danh ngạch game, ngươi có."
Solon: "Hừ, thật là to gan."
"Thần, thần..."
Toàn bộ sau lưng Sứ giả đều đẫm mồ hôi lạnh.
Đám quái vật này!
Hắn không phải Huyết tộc, mà chỉ là sứ giả đảm nhiệm việc truyền lệnh co Huyết tộc và ngoại giới. Khi ( Kế hoạch nuôi dưỡng âu tể) phát hành một ngàn danh ngạch, hắn quả thật may mắn cướp được một cái.
Hắn muốn tiếp tục nuôi vương, không muốn danh ngạch bị tướt đạt nên đã dấu kín chuyện này với Huyết tộc... làm sao bọn họ lại có thể biết được?
Trước khi ngất đi sứ giả cũng nghĩ không ra cái vấn đề này.
Người hầu được huấn luyện bài bản kéo sứ giả hôn mê ra ngoài, sau đó quản gia da dẻ tái nhợt đi lên phía trước, cúi người với nhóm thân vương một cái rồi cúi đầu vận hành thiết bị đầu cuối được tìm thấy trên người sứ giả.
Một lúc sau, một màn hình sáng trước mắt các thân vương, chính là ( Kế hoạch nuôi dưỡng ấu tể).
Nhìn người trên màn ảnh, cảm xúc sắp bùng phát của các thân vương lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy từ từ ổn định lại.
Hình ảnh bắt đầu ở dạng cảnh xa, rất nhanh tở thành cận cảnh.
Khoảnh khắc thanh niên có nuối ruồi lệ chí ở cuối mắt xuất hiện kia, động tác các thân vương đều hơi ngưng lại.
"..."
Sau đó Lilith nghiêng người sang, có chút sốt sắng khó nén kích động dặn dò người hầu gái chỉnh lý mái tóc dài của cô. Bé trai mặc quần yếm cúi đầu cố gắng thắt nơ cho mình. Solon cũng hít sâu, thẳng lưng.
"Các vị điện hạ, " quản gia không nhịn được mở miệng, hàm súc ám chỉ, "Đây chỉ là hình chiếu cũng không phải là bệ hạ chân chính giáng lâm."
Huyết tộc có tuổi thọ dài lâu đã tránh xa thế giới nhiều năm, hơn 80% Huyết tộc đều là cổ hủ không biết thiết bị đầu cuối là vật gì. Như các thân vương trước mắt, nhìn thấy hình chiếu, còn tưởng rằng bệ hạ thật sự tới.
Các thân vương: "..."
Tâm trạng rơi rầm rầm.
Cảnh tượng trước mắt tiếp tục được một lúc, đột nhiên, hệ thống vang lên, kèm theo cửa sổ bắn ra.
"Chúc mừng các phụ huynh, nhiệm vụ phụ đã được ghép thành công! Nhiệm vụ phụ đầu tiên đã được phát hành ~ "
"Phần thưởng nhiệm vụ phụ khác vơi nhiệm vụ chính tuyến, cực kỳ phong phú, nhiều bất ngờ, nhanh nhanh đi làm nào!"
Các thân vương nhìn về phía cửa sổ game:
【 Nhiệm vụ phụ 】
Mô tả nhiệm vụ: Là một cái idol, bé con cần phải hấp thụ ánh sáng nhiều hơn mới có thể hấp dẫn nhiều nhãn hàng và fan hơn! Hãy giúp bé con có cơ hội lên hot search một lần đi! Nhiệm vụ phụ này có giới hạn thời gian, đếm ngược 120 h.
Tiến độ nhiệm vụ: Lên bảng hot search ( 0 / 1)
Phần thưởng nhiệm vụ: hệ thống chuyển phát nhanh vũ trụ Quang Tháp chính thức mở ra ( phương pháp sử dụng cụ thể sẽ được giải thích ssau khi ra mắt)
...
- -----------------------------------------------
Ngày hôm sau, Văn Tinh Trạch dậy lúc 6h sáng.
Cảnh hôm nay của cậu tập trung chủ yếu vào buổi sáng và buổi trưa, buổi chiều không có cảnh, Hứa Thiến Thiến cũng không có an bài gì, nói có thể dẫn cậu đi dạo thành phố điện ảnh.
Mới vừa quay xong, Văn Tinh Trạch cùng Hứa Thiến Thiến đều rảnh rỗi, ở bên cạnh uống nước tán gẫu.
Văn Tinh Trạch vẫn là thân trang phục ngày hôm qua, chỉ là tóc dài được dùng ngọc quan buộc lên -- nếu như nói đêm diễn hôm qua Hành Chi giấu diếm phong mang, nay dưới ánh mặt trời Hành Chi đại đa số chỉ là một công tử đoan chính, hắn sẽ không đem mặt khác của chính mình bại lộ trước người khác.
"Nói thật nhé Tiểu Trạch, cậu quá đẹp, " Hứa Thiến Thiến là mỹ nhân cổ điển rất ôn nhu, khuôn mặt trái xoan lông mày lá liễu, nháy mắt mấy cái với Văn Tinh Trạch nói, "Có muốn không phấn đấu 20 năm hay không, tối nay tới phòng chị?"
Văn Tinh Trạch ánh mắt dần dần lộ ra vẻ hoảng sợ: "Chị."
"-- Đánh bài! Nghĩ gì thế, ha ha ha, vận may cậu không phải rất tốt sao, nói đạo diễn Trịnh cùng nhau đi, vân may đánh bài của dạo diễn Trịnh đặc biệt tệ và luôn thua." Hứa Thiến Thiến hiển nhiên là cố ý đùa Văn Tinh Trạch, vỗ đùi lớn cười ha ha.
Văn Tinh Trạch: "..." Có thể lấy chuyện này đùa giỡn cũng là nữ minh tinh lần đầu cậu thấy!
Bất quá, Hứa Thiến Thiến xác thực rất thích Văn Tinh Trạch, dù sao lớn lên nhìn vừa đẹp trai vừ dễ ở chung như vậy, chị gái nào sẽ không thích chứ?
Văn Tinh Trạch không có người quen trong đoàn phim, cho nên chỉ tương đối quen thuộc với Trịnh Tiêu, nhưng đạo diễn lại không thể ở cùng diễn viên mỗi ngày. May sao có Hứa Thiến Thiến rất nhiệt tình, mang theo Văn Tinh Trạch dần dần hòa nhập với mọi người.
Văn Tinh Trạch rất cảm kích cô.
Xế chiều và buổi tối hôm nay đều là cảnh của nam chính, Văn Tinh Trạch cùng Hứa Thiến Thiến đều được nghỉ, c Hứa Thiến Thiến muốn mang Văn Tinh Trạch đi dạo thành phố điện ảnh vào lúc 2 3h chiều.
Trợ lý Hứa Thiến Thiến lái xe đưa bọn họ tới, xuống xe trước nói: "Tiểu Văn, chuẩn bị kỹ chưa, mang khẩu trang."
Văn Tinh Trạch: "Chị Thiến Thiến, chị không đeo kính râm sao?"
Hứa Thiến Thiến chỉ dẫn theo một người trợ lý, điều này hoàn toàn khác với tưởng tượng của Văn Tinh Trạch về các sao nữ ra ngoài đều phải như đánh trận. Hứa Thiến Thiến thậm chí cũng không thèm đeo kính râm.
"Không cần thiết, " Hứa Thiến Thiến xua tay, "Ai nha, Tiểu Văn cậu thật đáng yêu. Cậu cho rằng ai cũng là Trì Yến sao? Chị không nổi như cậu nghĩ đâu, số liệu weibo có hơn 40% là giả đấy."
Trợ lý: "..."
Văn Tinh Trạch: "..."
Lời tuy nói vậy, nhưng Hứa Thiến Thiến thật sự là một tiểu hoa đán có độ quốc dân rất cao, bọn họ chỉ đi trên đường liền gặp hai, ba fan lần kích động muốn kí tên.
Điều khiến Văn Tinh Trạch giật mình chính là cư nhiên còn có 2 fan đến vì cậu:
"Anh là Văn Tinh Trạch đúng không? Chúng em rất thích anh, có thể kí tên cho chúng em được không! Chúng em xin lỗi chúng em có hơi căng thẳng."
Văn Tinh Trạch: "Đương nhiên có thể, anh cũng rất căng thắng."
Fans: "..."
Hứa Thiến Thiến: "Phụt ha ha ha ha."
Những lời này của Văn Tinh Trạch là thật, lần đầu tiên ở trên đường bị fans qua đường ngăn lại, bây giờ đã có người qua đường biết cậu sao?! Văn Tinh Trạch nắm bút, cậu chưa bao giờ luyện tập kí tên, viết chữ khải nghiêm túc như học sinh cấp hai đang luyện chữ.
2 fan đều là thiếu nữ, ở bên cạnh kích động xấu hổ nhìn chằm chằm cậu, ký xong cái đầu tiên, cái thứ hai thiếu nữ lấy tấm áp phích như quảng cáo: "Anh có thể ký ở trên mặt này không? Cảm ơn anh!"
Tấm áp phích kia là gói meme xe 3 bánh 'Càng nỗ lực càng may mắn' của Văn Tinh Trạch.
Văn Tinh Trạch: "... Được, đương nhiên rồi."
Hứa Thiến Thiến: "Phụt ha ha ha ha ha ha ha!"
Minh tinh kí tên lên meme đúng là lần đầu tiên thấy.
Cuộc sống minh tinh không khác gì sao với người bình thường, Văn Tinh Trạch nghĩ. Hứa Thiến Thiến kỳ thực là loại con gái phổ thông, thích búp bê, thích mua sắm quần áo son môi đi dạo phố.
Sau khi đưa Hứa Thiến Thiến và trợ lý nhỏ trở lại khách sạn, Văn Tinh Trạch lại đi ra ngoài đi dạo. Thành phố điện ảnh này không phải là Hoành Điếm, cách thủ đô rất gần giao thông cũng thuận tiện, nhưng Văn Tinh Trạch vẫn là lần đầu tiên đến đây.
Đầu hẻm có bán kẹo hồ lô, là một ông lão rất gầy, Văn Tinh Trạch nhìn ông thu sạp mà vẫn còn 7 que liền đem mua hết.
Cậu giơ bảy que kẹo hồ lô, có chút không biết nên làm gì, ném thì quá lãng phí, cứ giơ đi tới đi lui có thể bị xem là người bán kẹo hồ lô không?
Trước khi rẽ vào góc cua, chợt nghe thấy giọng nói rụt rè các đó không xa:
"Xin hỏi, xin hỏi anh là Trì Yến sao?" Nghe như là một học sinh cấp ba, "Em rất thích anh, có có thể ký ký tên cho em không?"
"..."
Văn Tinh Trạch: "?"
Cậu dừng bước, xoay người lại, quả nhiên nhìn thấy một bóng lưng kiên cường nam nhân.
Nam nhân chỉ có non nửa gò má hướng về Văn Tinh Trạch, mang khẩu trang, con ngươi như mực lạnh nhạt mở to. Anh trông không quá tập trung, tựa hồ như đang tìm ai đó.
Đúng là Trì Yến!
Tại sao Trì Yến không đeo kính, trợ lý cùng người đại diện đâu?
"Là tôi, " Trì Yến thấp giọng nói, "Giấy bút, đừng nói cho ai biết."
Văn Tinh Trạch: "..."
Văn Tinh Trạch xác định Trì Yến không đeo kính thì không phải là người tàng hình, bởi vì cậu học sinh cấp 3 đã run run lấy giấy bút ra, một bên hưng phấn quay đầu lại nhìn.
Tốt xấu gì Văn Tinh Trạch cũng theo chân Trì Yến học 7 ngày, biết độ cận thị của anh nghiêm trọng đến mức nào, không có kính mắt ba mét xung quanh cả người lẫn vật đều không phân rõ được.
Bọn họ đứng ở đầu hẻm, bên kia đường cách đó không xa, là một nhóm học sinh cấp ba. Bọn họ mặc đồng phục học sinh, hẳn là mới vừa tan học tới đây tìm vận may.
Thoạt nhìn có hơn trăm người, dáng dấp đều nóng lòng muốn thử, chỉ sợ đồng học kia là được phái tới đánh tiên phong.
Văn Tinh Trạch: "..."
Trì Yến tựa hồ không thấy, không yên lòng ký tên rồi đem vở đưa trả lại cho cậu học sinh.
Tình cảnh này, Văn Tinh Trạch không có cách nào tiếp tục ngồi yên không để ý đến.
"Bạn học, " Văn Tinh Trạch đi tới bên cạnh Trì Yến, khẩn trương thiết lập tích cách người môi giới của Trì Yến, nói với học sinh kia, "Thật không tiện, nghệ nhân nhà tôi không quen cùng người xa lạ giao lưu, cậu có thể hay không nói một chút với những bạn học khác..."
Trì Yến ngẩn ra, cúi mắt xuống nhìn Văn Tinh Trạch.
Kỹ năng diễn xuất Văn Tinh Trạch so với trước kia tiến bộ rất lớn, học sinh kia lập tức bị cậu làm cho sợ hãi, dựa theo lời cậu nói lui về sau hai bước, nghiêng đầu đi muốn cùng các bạn học giao lưu.
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh.
"Thầy Trì, " Văn Tinh Trạch một tay cầm 7 que kẹo hồ lô, tay kia kéo tay Trì Yến, lôi kéo anh lao nhanh đi, "Chạy!"
Nhóm học sinh lúc này mới phản ứng được là bị lừa.
Khi Văn Tinh Trạch mang theo Trì Yến vọt vào ngõ hẻm chạy qua 2 ngõ rẽ, nghe thấy phía sau truyền một loạt tiếng hét vang:
"Oa a -- "
"A a a a -- "
"Trì Yến!!!"
Khi cậu đến quá trình quay phim đã bắt đầu hơn nửa ngày rồi, dựa theo kế hoạch, cảnh quay đầu tiên của Hành Chi sẽ được quay vào tối nay. Trịnh Tiêu hỏi cậu có cần hoãn lại hay không, nhưng Văn Tinh Trạch cảm thấy cậu có thể trực tiếp quay phim.
7h tối.
Thời điểm Văn Tinh Trạch từ phòng hóa trang đi ra, tất cả mọi người bao quát cả đạo diễn đều ngây người.
Quá quá đẹp!!!!
Tạo hình Hành Chi đã được quyết định từ rất sớm, giai đoạn đầu là thiếu niên đẹp trai phong lưu hào hiệp, giai đoạn sau là đại boss bệnh kiều lòng dạ độc ác.
Có lẽ bởi vì thợ trang điểm đặc biệt chăm sóc đối với mỹ nhân, hơn nữa bản thân Văn Tinh Trạch có đọ dẻo dai và nền tảng tốt --
Thiếu niên vóc người thon dài cao gầy, một thân đạo bào tuyết sắc, eo mang trường kiếm. Tóc dài không gọn gàng được buộc lỏng bằng nút ngọc, giữa chân mày điểm sa*, con ngươi trong suốt hơi thấm nước.
*gốc眉间点砂
Hắn mang theo một cái đèn, thần sắc tản mạn, chậm rãi đi tới.
"..."
Các nhân viên làm việc a a a a a.
Các diễn viên khác cũng a a a a a.
Các phụ huynh vũ trụ càng a a a a a a a.
" Ảnh Hành Chi vẫn chưa được công bố chính thức, " phó đạo diễn ở bên cạnh gọi nhiếp ảnh gia tới, "Chờ một lát kết thúc, đừng để Tiểu Văn vội thay quần áo, chụp thêm nhiều tấm."
Sắc đẹp loại này, không phát vài tấm hút fan quả thực là phung phí của trời.
Vốn là Văn Tinh Trạch là người nhảy dù vào, hơn nữa còn nhảy vào nhân vật quan trọng, có điểm khó có thể phục chúng. Nhưng ngay khi cậu ấy xuất hiện, trái tim mọi người đều tan chảy, dù sao đối tốt với sắc đẹp gen bên trong nhân loại.
Hơn nữa, kỹ năng diễn xuất Văn Tinh Trạch tốt đến không ngờ!
Đêm nay là cảnh đầu tiên của Hành Chi và nữ chính. Hứa Thiến Thiến người đóng vai nữ chính, tiểu hoa đán đang "hot" có danh tiếng cũng có lưu lượng, kỹ năng diễn xuất thuộc hàng tốt nhất trong số các minh tinh cùng cấp.
Cân nhắc đến việc trước đây Văn Tinh Trạch không có kinh nghiệm đóng vai chính, lại hiếm khi đối diễn với diễn viên có kỹ năng diễn xuất giỏi, nên mọi người đều chuẩn bị cho một trận chiến cam go.
Không bao giờ nghĩ rằng nó sẽ kết thúc chỉ sau lần quay thứ hai. Hơn nữa kỹ năng diễn xuất của Văn Tinh Trạch không hề thua kém Hứa Thiến Thiến một chút nào, cũng không giọng khách át giọng chủ, lại tự thân tạo điểm gây thương nhớ riêng. Đặc biệt là cảnh cuối, Hành Chi thu kiếm vào vỏ, nhướng lông mày cười khẽ, ánh mắt bất cần đời ý vị thâm trường có thể nói kinh diễm.
"Phỏng chừng sau khi phát sóng sẽ thu hoạch một đống lớn fan bạn gái, " Hứa Thiến Thiến cảm khái, "Hậu sinh khả úy a, chị đây có chút động lòng."
"Tiểu Văn đi nghỉ ngơi trước đi, đợi lát lại quay một cảnh nữa là xong." Trịnh Tiêu hài lòng xem đoạn vừa quay, vung tay lên, thả cho Văn Tinh Trạch đi chơi điện thoại.
Đã có nhân viên công tác ân cần giúp Văn Tinh Trạch chuẩn bị ghế nằm cùng quạt nhỏ, sau đó lại hỏi Văn Tinh Trạch liệu có thể chụp hình cậu không, sẽ không tự ý gửi hình cho người khác.
"Đương nhiên rồi, cám ơn em" Văn Tinh Trạch gật đầu, cô nhỏ kia che mặt ngơ ngác bước đi.
Mùa hè quay phim tiên hiệp thực sự hơi cực hình, bởi vì quần áo quá dầy và cũng không có điều hòa bên ngoài, sau một cảnh quay là mồ hôi nhễ nhãi.
Nhưng Văn Tinh Trạch không chút nào, đây là sự thật, mở nhóm chat hỏi các phụ huynh Long tộc, quả nhiên là các phụ huynh bên kia làm nhiệm vụ đổi thẻ '120p giải nhiệt'.
- - Mặc dù Văn Tinh Trạch không thể đoán được nội dung cụ thể của ( Kế hoạch nuôi dưỡng ấu tể) và cậu chỉ có thể trò chuyện cùng với nhóm cự long 3 tiếng mỗi ngày, nhưng cậu vẫn thường có thể cảm nhận được sự hiện diện của các phụ huynh.
Chẳng hạn như đột nhiên xuất hiện đồ uống đồ ăn vặt, một giấc mộng đẹp, vận may đột nhiên chuyển biến tốt và mùa hè lớn giống như bây giờ lại căn bản không hề cảm thấy mệt mỏi nóng nực...
Các phụ huynh quá ôn nhu, bọn họ kỳ thực có quyền kiểm soát hoàn toàn quyền lợi nhân sinh của Văn Tinh Trạch, nhưng bọn họ lại không lựa chọn làm vậy, mà là âm thầm tỉ mỉ săn sóc đồng hành cùng cậu.
Văn Tinh Trạch nhóm chat, đúng như lại 99+.
【 Phỉ Thúy: Hệ thống sắp bị nổ tung bởi tiếng hét mọi người. 】
【 Không thi qua chứng chỉ long ngữ cấp tám không đổi tên: A a a a a vương nhà chúng ta quá đẹp trai đi a a a a a thẳng long tim đập ầm ầm điên cuồng】
【 Astor: Đúng rồi bệ hạ, lăng kính Long tộc đã thăng cấp đến lv2, người có muốn thử xem không ạ =w= 】
Vì họ có thể liên lạc ới bệ hạ thông qua wechat hàng đêm, bọn họ sẽ không tự ý đặt các lăng kính lên người Văn Tinh Trạch, xét cho cùng thì các lăng kính dù ảnh hưởng tới hiện thực rất lớn.
Bởi vậy, mặc dù lăng kính Long tộc từ 'Nãi long gào gừ' thăng cấp lên 'Ấu long rít gào', Văn Tinh Trạch vẫn chưa thực sự dùng nó.
"Thử xem cũng được, " Văn Tinh Trạch cũng có chút tò mò, hơn nữa nhân vật Hành Chi được đặt ra cũng là rồng,có lẽ mang lăng kính hội sẽ giúp ích cho việc quay phim, "Vậy thì thử xem?"
Văn Tinh Trạch không biết là ngay sau khi chiếm được câu trả lời khẳng định, chủ tinh Long tộc nhất thời vang lên tiếng gầm gừ rung trời, khiến các tinh hạm đi ngang qua dồn dập đi vòng qua.
- - Nhóm cự long đã chờ đợi thời khắc này đã lâu!
Vương mang lăng kính Long tộc thật giống như vương chỉ thuộc về bọn họ, long sinh không còn gì để tiếc. Astor làm rát tốt, bầu hắn làm tộc trưởng quả nhiên đúng, các long nghĩ.
Vì vậy, hậu đài ( Kế hoạch nuôi dưỡng ấu tể), lăng kính Long tộc đã được bật.
Ban đầu Văn Tinh Trạch không cảm thấy có sự thay đổi nào, mãi đến tận khi nữ chính quay xong một cảnh, bước đến khu nghỉ ngơi, đột nhiên 'Ồ' một tiếng: "Tiểu Văn, thợ trang điểm mới vừa cho cậu đeo kính áp tròng sao? Nhìn rất đẹp."
Văn Tinh Trạch: "A?"
Hứa Thiến Thiến giơ gương trang điểm lên.
- - Đồng tử Văn Tinh Trạch vốn có màu nâu nhạt, nhưng lúc này đã biến thành màu vàng nhạt thuần túy như rượu, quanh con ngươi có vầng sáng, một loại xa lạ không giống nhân loại.
Văn Tinh Trạch: "?"
"Người bình thường không thể khống chế loại đồng sắc này." Hứa Thiến Thiến nhìn mắt Văn Tinh Trạch một hồi, bỗng nhiên lộ ra thần sắc mê mang.
Văn Tinh Trạch có dự cảm xấu.
Sau đó cậu trơ mắt nhìn Hứa Thiến Thiến tháo vòng ngọc trên cổ tay xuống, đưa cho cậu, nói: "Tiểu Văn cậu đói bụng không, chị chỗ này không chuẩn bị cái gì hết, cậu trước tiên ăn cái này lót dạ trước."
Văn Tinh Trạch: "???"
Kinh khủng nhất chính là khi Văn Tinh Trạch nhìn vòng ngọc kia, cư nhiên cảm thấy chiếc vòng tay tỏa ra hương thơm, như bánh quy sữa mới nướng, thơm giòn...
Lăng kính Long tộc khủng bố vậy!
"Không đói ạ, cảm ơn chị Thiến Thiến." Văn Tinh Trạch nỗ lực đè nén cơn thèm ăn xuống, hi vọng Hứa Thiến Thiến tỉnh táo lại.
Hứa Thiến Thiến lộ ra ánh mắt có chút thất vọng, bất quá vẫn mang vòng tay lại.
Văn Tinh Trạch nội tâm phi thường khiếp sợ, không nhịn được mở một chai nước khoáng uống một hớp, không cẩn thận bị sặc. Hứa Thiến Thiến giúp cậu vỗ lưng, Văn Tinh Trạch ho khan hai tiếng, sau đó ho ra một đám lửa.
Một đám lửa...
Lửa...??!
Đạo diễn, nhiếp ảnh và diễn viên đang nghỉ ngơi sau khi quay phim đều nhìn cậu đầy kinh ngạc.
Người quản lý hiện trường đang cầm điện thoại chụp ảnh Văn Tinh Trạch cũng chấn động mà nhìn cậu.
Trịnh Tiêu: "Tiểu Văn, cậu -- "
Văn Tinh Trạch: "Đạo diễn Trịnh, chuyện này tôi có thể giải thích."
"-- có thể làm xiếc sao?" Trịnh Tiêu bù đắp nửa câu sau, vô cùng ngạc nhiên nhìn cậu.
Văn Tinh Trạch: "A?... Ô! Đúng đúng đúng, sinh hoạt bức bách, ha ha."
"Cậu có thể biểu diễn lại một cái nữa không, " Trịnh Tiêu làm cái tư thế phun lửa, "Tôi còn chưa từng thấy có diễn viên biết làm xiếc, nghe nói cậu còn có thể thỏi kèn xô na, không tệ."
Mấy nhân viên vốn đang làm cá mắm đều dồn dập tò mò vây quanh.
Xiếc phun lửa không hiếm.
Nhưng xem một thiếu niên thịnh thế mỹ nhan hậu duệ cuối cùng Long tộc biểu diễn xiếc phun lửa, thì rất là ly kỳ.
Có chút ý vị bên trong.
Văn Tinh Trạch: "..."
Văn Tinh Trạch có nỗi khổ mà khó nói.
Sau khi dừng chốc lát, không thể làm gì khác hơn là lấy hơi hít vào thở ra, bên mép liền bốc lên một ngọn lửa. Ngọn lửa không tắt dù có gió, có màu đỏ vàng rất đẹp, cuối cùng hóa thành tro tàn như pháo bông rơi xuống.
Tất cả mọi người: "Uây!!!"
3 giây sau, tiếng vỗ tay như sấm trong trường quay ( Ngộ Long Dạ) vang lên.
- ----------------------------------------
Đêm đó, weibo chính thức ( Ngộ Long Dạ) thả ra một vài tấm ảnh và chút thông tin nhỏ tạo hình Hành Chi mà fan mong đợi đã.
Vừa bắt đầu, không nghi ngờ chút nào, ảnh định trang Văn Tinh Trạch đưa tới vô số rít gào của cư dân mận:
【 Chết tiệt, thì ra thị mỹ hành hung là có ý này, tôi bị bắn ngay vào tim, quá đẹp, quá đẹp rồi! 】
【 Ở hiện trường, tôi chính là kiếm tuệ trên thân kiếm của anh trai nhỏ a, awsl 】
【 Thao, đây không phải anh trai nhỏ của gói meme mấy ngày trước sao, thần tuyển thủ số 8! Không nghĩ tới tạo hình cổ trang cũng đẹp trai như vậy 】
【 Hung khí biết đi thịnh thế mỹ nhan, ánh mắt đó đã giết tôi 】
Nhưng rất nhanh sau đó, phong cách bình luận cùng chuyển tiếp lại thay đổi: Mọi người xem xong vài ảnh tạo hình, vẫn chưa hết thòm thèm, liền tiếp đến xem bản ngoại cảnh, sau đó...
【???? Giải thưởng diễn viên hành vi kỳ lạ】
【 ha ha ha ha ha ha, Trạch Trạch sẽ không bao giờ làm tôi thất vọng! Cậu ấy có thể chơi kèn xô na, có thể đi xe ba bánh có thể xiếc, cậu ấy là một idol đáng yêu! 】
【 không thể không nói, màn xiếc phun lửa đó quá chuyên nghiệp, một người bạn của tôi làm trong rạp xiếc đã xem rất lâuc cũng không tìm ra bất kì kẽ hở nào... 】
【 Các anh em đem đem nghề lên màn hình công cộng 】
【 Mỹ nhân biểu diễn xiếc cũng là mỹ nhân! Khi tro tàn cuối cùng rơi xuống quả thực như đặc hiệu điện ảnh đó! Yêu yêu 】
Bởi vì trước đây chưa từng thấy diễn viên nào có thể phun lửa, mà người trong nghề cũng không nhìn ra kẽ hở, cộng với ngoại hình kinh diễm Văn Tinh Trạch cũng đủ đáng để ngạc nhiên rồi.
Đêm đó, chuyện này gây nên không ít chú ý và bàn luận của fan ( Ngộ Long Dạ) và người qua đường, số lượng fan của Văn Tinh Trạch cũng tăng lên...
- --------------..
Thịnh Thiên Entertainment.
Lâm Bân Lâm mang theo bữa ăn khuya đến an ủi Trì Yến đang tăng ca, vừa đi vừa cười đến thịt mỡ cả người cũng rung động: "Ha ha ha ha ha! Cái Tiểu Văn này làm sao còn có thể biết xiếc!"
"Ai nha, lúc trước tôi còn nói cậu làm sao đột nhiên nghỉ việc 7 ngày chạy đi dạy dỗ người... Được được được, không đề cập tới việc này." Anh mập phẫn nộ nói, "Cậu thật sự không muốn xem sao, cậu ấy vừa đáng yêu vừa khôi hài."
Trì Yến: "Không."
"Nhìn đi nhìn đi mà." Dù Lâm Bân Lâm có nói cái gì nữa, anh mập cũng đều không nhận được câu trả lời.
Trì Yến liếc mắt nhìn wechat, không có tin nhắn nào chưa đọc. Anh quay lại màn hình chính, nhìn hình nền và hình khóa mới đổi.
Lâm Bân Lâm tự tìm mất mặt, vẫn không muốn bỏ qua, nói liên miên cằn nhằn:
"Bất quá, người bạn nhỏ nhà cậu thật rất thú vị, gói meme đó cũng -- "
Trì Yến rốt cục lên tiếng sửa chữa:
"Không phải nhà tôi." Anh dừng một chút, bổ sung hai chữ, "Hiện tại."
- --------------------
Chủ tinh Huyết tộc, đêm vĩnh hằng.
Đầu đội mũ dạ đen cao tay cầm gậy dài, sứ giả đè thấp vành mũ dọc theo đường mòn nện bước vội vã.
Rất nhanh, hắn đã tới đích đến của chuyến đi này.
Đứng trên vách núi cheo leo pháo đài cổ, cánh cổng phủ đầy dây leo rêu xanh do nhiều năm không thấy ánh mặt trời, đàn dơi mang theo ngọn lửa màu u lam lơ lửng giữa không trung làm ánh sáng.
13 thị tộc các thân vương đã thức tỉnh, ngồi ngay ngắn trên vị trí của mình, nhưng không giống như những lần trước tự nhiên thức tỉnh, sứ giả có thể cảm nhậnc rất rõ ràng, cảm xúc các thân vương vô cùng... Nôn nóng.
"Châm quá." 1 trong 2 phụ nữ duy nhất trong 13 vị thân vương, Lilith công tước thấp giọng trách cứ, "Lần sau mà chậm một giây ta liền móc hai tròng mắt của ngươi ra."
Sứ giả rùng mình một cái, biết rằng những gì công tước nói là thật.
Cô nàng là một nữ nhân rất nghiêm cẩn, tóc dài quanh năm uốn xoăn, nhưng lúc này nó lại xõa ngang vai một cách lôi thôi. Dạ phục thâm sắc kéo tới đất mặt, cô dùng quạt lông đen che khuất nửa khuôn mặt, vội vã tiếp nhận viên ống tin từ trong tay sứ giả.
Xem trước.
Ống tin nho nhỏ được lưu chuyển không tiếng động giữa 13 vị thân vương.
Ống tin này ghi chép lại tất cả những đại sự trong vũ trụ khi họ đến kỳ, bọn họ chỉ quan tâm một người.
Bỗng nhiên.
Nước da vốn trắng bạch đến hù người của Lilith đột nhiên biến đổi, quanh thân bùng lên ngọn lửa đại biểu cho cơn thịnh nộ.
Ngay cả thân vương mật đảng Solon người luôn nổi tiếng biết giữ lý trí của mình, cũng có biểu hiện u ám, bảo thạch trên trường trượng đại biểu cho quyền lực bị nắm đến nát tan.
"Đám phế vật kia, đến tột cùng đang làm gì?" Solon cắn răng nghiến lợi nói xong câu này, răng nanh sắc bén cùng ánh mắt đỏ như máu xé toạc vẻ ngoài của thân sĩ ban đầu.
Bất quá ngắn ngủi 3 giây sau, các thân vương đã bộc lộ bộ mặt hung ác. Tờ giấy có dòng chữ trong ( Kế hoạch bồi dưỡng ấu tể) dường như vương đã sống dưới tầng hầm, điều kiện tồi tàn, hình minh hoạ của tờ giấy đã trực tiếp bốc hơi do nhiệt độ cao bên trong.
Lửa giận không hề ché giấu của 13 vị thân vương cai trị tinh cầu này đã gây kinh sợ cho những sinh vật bị treo ngược trên tầng cao nhất cung điện. Đàn dơi bay lên trời như sóng triều, phát ra tiếng rít sợ hãi. Loại uy thế thực chất kia như làn sóng không ngừng khuếch tán khắp tinh cầu, ép người không thở nổi.
Bên ngoài pháo đài cổ, vô số quan tài truyền ra âm thanh sột soạt, nhóm Huyết tộc vốn đã bồn chồn khi cảm nhận được ấn kí của vương biến mất đang dồn dập thức tỉnh...
Hai chân sứ giả mềm nhũn, ngã ngồi xuống, nỗ lực thu nhỏ cảm giác tồn tại của chính mình.
Lần trước cũng tình huống như thế, có vẻ như Vương đã vô tình bị một sinh vật lạ cào trầy khi xuất chinh khai hoang và người nằm trên giường bệnh nửa tháng. Lúc đó các thân vương cũng nổi giận như thế, suốt đêm đi san bằng tất cả hành tinh sự vật sống trong khu vực đó.
Nhưng lần này thì khác, cho dù Huyết tộc có không gì không làm được, cũng không có cách nào đi san bằng vũ trụ song song cho hả giận, đó là điều ngay cả ngân long tinh thông pháp thuật không gian cũng không thể làm được.
"Đừng chú ý tới ta, đừng chú ý tới ta." Sứ giả co rúc trong góc lâu đài, nhìn bức tranh trước mắt như trong sách ngày tận thế, chỉ hận không thể làm chính mình biến mất ngay tại chỗ.
Qua không biết bao lâu, những âm thanh khủng bố bên ngoài cuối cùng cũng dừng lại, sứ giả còn chưa kịp thở ra một hơi, liền nhìn thấy thân vương Solon đứng ở trước mặt hắn, từ trên cao nhìn xuống theo dõi hắn.
12 cái thân vương còn lại cũng dùng ánh mắt đồng dạng nhìn hắn.
Sứ giả: "...?" Cứu mạng a!
"Ngươi có." Bên hông truyền đến một giọng nói non nớt của bé trai.
Đứa bé mặc quần yếm ôm búp bê rối ngồi ở trên cao, nghiêng đầu nhìn hắn: "Danh ngạch game, ngươi có."
Solon: "Hừ, thật là to gan."
"Thần, thần..."
Toàn bộ sau lưng Sứ giả đều đẫm mồ hôi lạnh.
Đám quái vật này!
Hắn không phải Huyết tộc, mà chỉ là sứ giả đảm nhiệm việc truyền lệnh co Huyết tộc và ngoại giới. Khi ( Kế hoạch nuôi dưỡng âu tể) phát hành một ngàn danh ngạch, hắn quả thật may mắn cướp được một cái.
Hắn muốn tiếp tục nuôi vương, không muốn danh ngạch bị tướt đạt nên đã dấu kín chuyện này với Huyết tộc... làm sao bọn họ lại có thể biết được?
Trước khi ngất đi sứ giả cũng nghĩ không ra cái vấn đề này.
Người hầu được huấn luyện bài bản kéo sứ giả hôn mê ra ngoài, sau đó quản gia da dẻ tái nhợt đi lên phía trước, cúi người với nhóm thân vương một cái rồi cúi đầu vận hành thiết bị đầu cuối được tìm thấy trên người sứ giả.
Một lúc sau, một màn hình sáng trước mắt các thân vương, chính là ( Kế hoạch nuôi dưỡng ấu tể).
Nhìn người trên màn ảnh, cảm xúc sắp bùng phát của các thân vương lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy từ từ ổn định lại.
Hình ảnh bắt đầu ở dạng cảnh xa, rất nhanh tở thành cận cảnh.
Khoảnh khắc thanh niên có nuối ruồi lệ chí ở cuối mắt xuất hiện kia, động tác các thân vương đều hơi ngưng lại.
"..."
Sau đó Lilith nghiêng người sang, có chút sốt sắng khó nén kích động dặn dò người hầu gái chỉnh lý mái tóc dài của cô. Bé trai mặc quần yếm cúi đầu cố gắng thắt nơ cho mình. Solon cũng hít sâu, thẳng lưng.
"Các vị điện hạ, " quản gia không nhịn được mở miệng, hàm súc ám chỉ, "Đây chỉ là hình chiếu cũng không phải là bệ hạ chân chính giáng lâm."
Huyết tộc có tuổi thọ dài lâu đã tránh xa thế giới nhiều năm, hơn 80% Huyết tộc đều là cổ hủ không biết thiết bị đầu cuối là vật gì. Như các thân vương trước mắt, nhìn thấy hình chiếu, còn tưởng rằng bệ hạ thật sự tới.
Các thân vương: "..."
Tâm trạng rơi rầm rầm.
Cảnh tượng trước mắt tiếp tục được một lúc, đột nhiên, hệ thống vang lên, kèm theo cửa sổ bắn ra.
"Chúc mừng các phụ huynh, nhiệm vụ phụ đã được ghép thành công! Nhiệm vụ phụ đầu tiên đã được phát hành ~ "
"Phần thưởng nhiệm vụ phụ khác vơi nhiệm vụ chính tuyến, cực kỳ phong phú, nhiều bất ngờ, nhanh nhanh đi làm nào!"
Các thân vương nhìn về phía cửa sổ game:
【 Nhiệm vụ phụ 】
Mô tả nhiệm vụ: Là một cái idol, bé con cần phải hấp thụ ánh sáng nhiều hơn mới có thể hấp dẫn nhiều nhãn hàng và fan hơn! Hãy giúp bé con có cơ hội lên hot search một lần đi! Nhiệm vụ phụ này có giới hạn thời gian, đếm ngược 120 h.
Tiến độ nhiệm vụ: Lên bảng hot search ( 0 / 1)
Phần thưởng nhiệm vụ: hệ thống chuyển phát nhanh vũ trụ Quang Tháp chính thức mở ra ( phương pháp sử dụng cụ thể sẽ được giải thích ssau khi ra mắt)
...
- -----------------------------------------------
Ngày hôm sau, Văn Tinh Trạch dậy lúc 6h sáng.
Cảnh hôm nay của cậu tập trung chủ yếu vào buổi sáng và buổi trưa, buổi chiều không có cảnh, Hứa Thiến Thiến cũng không có an bài gì, nói có thể dẫn cậu đi dạo thành phố điện ảnh.
Mới vừa quay xong, Văn Tinh Trạch cùng Hứa Thiến Thiến đều rảnh rỗi, ở bên cạnh uống nước tán gẫu.
Văn Tinh Trạch vẫn là thân trang phục ngày hôm qua, chỉ là tóc dài được dùng ngọc quan buộc lên -- nếu như nói đêm diễn hôm qua Hành Chi giấu diếm phong mang, nay dưới ánh mặt trời Hành Chi đại đa số chỉ là một công tử đoan chính, hắn sẽ không đem mặt khác của chính mình bại lộ trước người khác.
"Nói thật nhé Tiểu Trạch, cậu quá đẹp, " Hứa Thiến Thiến là mỹ nhân cổ điển rất ôn nhu, khuôn mặt trái xoan lông mày lá liễu, nháy mắt mấy cái với Văn Tinh Trạch nói, "Có muốn không phấn đấu 20 năm hay không, tối nay tới phòng chị?"
Văn Tinh Trạch ánh mắt dần dần lộ ra vẻ hoảng sợ: "Chị."
"-- Đánh bài! Nghĩ gì thế, ha ha ha, vận may cậu không phải rất tốt sao, nói đạo diễn Trịnh cùng nhau đi, vân may đánh bài của dạo diễn Trịnh đặc biệt tệ và luôn thua." Hứa Thiến Thiến hiển nhiên là cố ý đùa Văn Tinh Trạch, vỗ đùi lớn cười ha ha.
Văn Tinh Trạch: "..." Có thể lấy chuyện này đùa giỡn cũng là nữ minh tinh lần đầu cậu thấy!
Bất quá, Hứa Thiến Thiến xác thực rất thích Văn Tinh Trạch, dù sao lớn lên nhìn vừa đẹp trai vừ dễ ở chung như vậy, chị gái nào sẽ không thích chứ?
Văn Tinh Trạch không có người quen trong đoàn phim, cho nên chỉ tương đối quen thuộc với Trịnh Tiêu, nhưng đạo diễn lại không thể ở cùng diễn viên mỗi ngày. May sao có Hứa Thiến Thiến rất nhiệt tình, mang theo Văn Tinh Trạch dần dần hòa nhập với mọi người.
Văn Tinh Trạch rất cảm kích cô.
Xế chiều và buổi tối hôm nay đều là cảnh của nam chính, Văn Tinh Trạch cùng Hứa Thiến Thiến đều được nghỉ, c Hứa Thiến Thiến muốn mang Văn Tinh Trạch đi dạo thành phố điện ảnh vào lúc 2 3h chiều.
Trợ lý Hứa Thiến Thiến lái xe đưa bọn họ tới, xuống xe trước nói: "Tiểu Văn, chuẩn bị kỹ chưa, mang khẩu trang."
Văn Tinh Trạch: "Chị Thiến Thiến, chị không đeo kính râm sao?"
Hứa Thiến Thiến chỉ dẫn theo một người trợ lý, điều này hoàn toàn khác với tưởng tượng của Văn Tinh Trạch về các sao nữ ra ngoài đều phải như đánh trận. Hứa Thiến Thiến thậm chí cũng không thèm đeo kính râm.
"Không cần thiết, " Hứa Thiến Thiến xua tay, "Ai nha, Tiểu Văn cậu thật đáng yêu. Cậu cho rằng ai cũng là Trì Yến sao? Chị không nổi như cậu nghĩ đâu, số liệu weibo có hơn 40% là giả đấy."
Trợ lý: "..."
Văn Tinh Trạch: "..."
Lời tuy nói vậy, nhưng Hứa Thiến Thiến thật sự là một tiểu hoa đán có độ quốc dân rất cao, bọn họ chỉ đi trên đường liền gặp hai, ba fan lần kích động muốn kí tên.
Điều khiến Văn Tinh Trạch giật mình chính là cư nhiên còn có 2 fan đến vì cậu:
"Anh là Văn Tinh Trạch đúng không? Chúng em rất thích anh, có thể kí tên cho chúng em được không! Chúng em xin lỗi chúng em có hơi căng thẳng."
Văn Tinh Trạch: "Đương nhiên có thể, anh cũng rất căng thắng."
Fans: "..."
Hứa Thiến Thiến: "Phụt ha ha ha ha."
Những lời này của Văn Tinh Trạch là thật, lần đầu tiên ở trên đường bị fans qua đường ngăn lại, bây giờ đã có người qua đường biết cậu sao?! Văn Tinh Trạch nắm bút, cậu chưa bao giờ luyện tập kí tên, viết chữ khải nghiêm túc như học sinh cấp hai đang luyện chữ.
2 fan đều là thiếu nữ, ở bên cạnh kích động xấu hổ nhìn chằm chằm cậu, ký xong cái đầu tiên, cái thứ hai thiếu nữ lấy tấm áp phích như quảng cáo: "Anh có thể ký ở trên mặt này không? Cảm ơn anh!"
Tấm áp phích kia là gói meme xe 3 bánh 'Càng nỗ lực càng may mắn' của Văn Tinh Trạch.
Văn Tinh Trạch: "... Được, đương nhiên rồi."
Hứa Thiến Thiến: "Phụt ha ha ha ha ha ha ha!"
Minh tinh kí tên lên meme đúng là lần đầu tiên thấy.
Cuộc sống minh tinh không khác gì sao với người bình thường, Văn Tinh Trạch nghĩ. Hứa Thiến Thiến kỳ thực là loại con gái phổ thông, thích búp bê, thích mua sắm quần áo son môi đi dạo phố.
Sau khi đưa Hứa Thiến Thiến và trợ lý nhỏ trở lại khách sạn, Văn Tinh Trạch lại đi ra ngoài đi dạo. Thành phố điện ảnh này không phải là Hoành Điếm, cách thủ đô rất gần giao thông cũng thuận tiện, nhưng Văn Tinh Trạch vẫn là lần đầu tiên đến đây.
Đầu hẻm có bán kẹo hồ lô, là một ông lão rất gầy, Văn Tinh Trạch nhìn ông thu sạp mà vẫn còn 7 que liền đem mua hết.
Cậu giơ bảy que kẹo hồ lô, có chút không biết nên làm gì, ném thì quá lãng phí, cứ giơ đi tới đi lui có thể bị xem là người bán kẹo hồ lô không?
Trước khi rẽ vào góc cua, chợt nghe thấy giọng nói rụt rè các đó không xa:
"Xin hỏi, xin hỏi anh là Trì Yến sao?" Nghe như là một học sinh cấp ba, "Em rất thích anh, có có thể ký ký tên cho em không?"
"..."
Văn Tinh Trạch: "?"
Cậu dừng bước, xoay người lại, quả nhiên nhìn thấy một bóng lưng kiên cường nam nhân.
Nam nhân chỉ có non nửa gò má hướng về Văn Tinh Trạch, mang khẩu trang, con ngươi như mực lạnh nhạt mở to. Anh trông không quá tập trung, tựa hồ như đang tìm ai đó.
Đúng là Trì Yến!
Tại sao Trì Yến không đeo kính, trợ lý cùng người đại diện đâu?
"Là tôi, " Trì Yến thấp giọng nói, "Giấy bút, đừng nói cho ai biết."
Văn Tinh Trạch: "..."
Văn Tinh Trạch xác định Trì Yến không đeo kính thì không phải là người tàng hình, bởi vì cậu học sinh cấp 3 đã run run lấy giấy bút ra, một bên hưng phấn quay đầu lại nhìn.
Tốt xấu gì Văn Tinh Trạch cũng theo chân Trì Yến học 7 ngày, biết độ cận thị của anh nghiêm trọng đến mức nào, không có kính mắt ba mét xung quanh cả người lẫn vật đều không phân rõ được.
Bọn họ đứng ở đầu hẻm, bên kia đường cách đó không xa, là một nhóm học sinh cấp ba. Bọn họ mặc đồng phục học sinh, hẳn là mới vừa tan học tới đây tìm vận may.
Thoạt nhìn có hơn trăm người, dáng dấp đều nóng lòng muốn thử, chỉ sợ đồng học kia là được phái tới đánh tiên phong.
Văn Tinh Trạch: "..."
Trì Yến tựa hồ không thấy, không yên lòng ký tên rồi đem vở đưa trả lại cho cậu học sinh.
Tình cảnh này, Văn Tinh Trạch không có cách nào tiếp tục ngồi yên không để ý đến.
"Bạn học, " Văn Tinh Trạch đi tới bên cạnh Trì Yến, khẩn trương thiết lập tích cách người môi giới của Trì Yến, nói với học sinh kia, "Thật không tiện, nghệ nhân nhà tôi không quen cùng người xa lạ giao lưu, cậu có thể hay không nói một chút với những bạn học khác..."
Trì Yến ngẩn ra, cúi mắt xuống nhìn Văn Tinh Trạch.
Kỹ năng diễn xuất Văn Tinh Trạch so với trước kia tiến bộ rất lớn, học sinh kia lập tức bị cậu làm cho sợ hãi, dựa theo lời cậu nói lui về sau hai bước, nghiêng đầu đi muốn cùng các bạn học giao lưu.
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh.
"Thầy Trì, " Văn Tinh Trạch một tay cầm 7 que kẹo hồ lô, tay kia kéo tay Trì Yến, lôi kéo anh lao nhanh đi, "Chạy!"
Nhóm học sinh lúc này mới phản ứng được là bị lừa.
Khi Văn Tinh Trạch mang theo Trì Yến vọt vào ngõ hẻm chạy qua 2 ngõ rẽ, nghe thấy phía sau truyền một loạt tiếng hét vang:
"Oa a -- "
"A a a a -- "
"Trì Yến!!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.