Chương 564: Ai cho e buông ra?
Mạc Vân Trà Sữa
29/07/2019
Tố Tâm nắm điện thoại di động, nhân cơ hội đưa
tay kéo bàn tay lớn của Phó Kiến Văn lại: "Ngày hôm qua em cáu gắt với
anh, anh có trách em không !"
Hai con mắt của Phó Kiến Văn híp lại, còn Tố Tâm thì đã chờ được đúng thời cơ để mở miệng.
Hôm qua lúc ở trong cầu thang bộ, Phó Kiến Văn cũng bị tức giận không nhẹ, đặc biệt là lúc Tố Tâm đóng sập cửa rời đi, Phó Kiến Văn thực sự tức giận đến cái trán cũng hằn lên gân xanh.
Nhưng sau khi trở về, Phó Kiến Văn cũng đã phục hồi được tâm trạng của mình, anh không nhìn nổi Tố Tâm phải chịu oan ức, cũng không nhìn nổi Tố Tâm phải rơi nước mắt.
Không thấy Phó Kiến Văn nói gì, Tố Tâm dùng sức nắm chặt tay của Phó Kiến Văn, cô giảm thấp giọng nói xuống, tiếng nói mang theo vài phần oan ức, lại mềm mại tràn ngập ý vị làm nũng: "Ngày hôm qua em xúc động quá rồi! Nhưng tại lúc đó ... Hiểu Niên sống hay chết còn chưa biết, em cũng ..."
Cái chuyện làm nũng này, Tố Tâm bắt đầu cảm thấy càng làm càng quen ...
Đúng như Tạ Tĩnh Tĩnh nói, làm nũng quá dễ dàng, dùng qua một lần thì lần sau dùng cũng sẽ rất mượt mà.
Con mắt của Phó Kiến Văn híp lại, anh nghiêng đầu nhìn Tố Tâm, nhìn xem cô đang tính toán cái gì.
Đầu lông mày của anh hơi nhếch lên, tựa như cười mà không phải cười nhìn qua gương mặt ủy khuất của Tố Tâm: "Vừa nói xin lỗi vừa kiếm cớ, Phó phu nhân, đây là xin lỗi hay đổ lỗi đây!"
Khoé môi Phó Kiến Văn hơi nhếch, ngũ quan lãnh túc nhiều hơn mấy phần gợi cảm cùng mê hoặc, anh rút bàn tay của mình ra khỏi tay của Tố Tâm, đem điện thoại di động giả bộ đút vào trong túi, hai tay thuận thế cắm luôn ở túi, nhìn qua Tố Tâm: "Anh nhớ em còn lén lút chạy tới thăm Hứa Hai, chuyện này hai chúng ta còn chưa giải quyết xong ..."
"Em chưa quên, đây không phải em đang cúi đầu nhận lỗi với anh rồi sao." cánh môi Tố Tâm lúng túng, cúi đầu, tiếng nói mềm mại không phải giận hờn, mà là nghiêm túc nhận sai, nhưng lại khiến người ta không tìm thấy một chút tự nhận sai nào trên gương mặt cô.
Phó Kiến Văn không nhịn được giơ tay gõ lên cái trán của Tố Tâm một cái, Tố Tâm ngẩng đầu, nhìn qua Phó Kiến Văn.
Nhưng Phó Kiến Văn vẫn như cũ, anh mím môi, hai tay bỏ túi không nói lời nào.
Hai người cứ giương mắt nhìn như thế cũng không phải cách, Tố Tâm xoa xoa đầu suy nghĩ, nếu như bây giờ cô ôm anh, liệu anh có đẩy cô ra hay không?
Nghĩ tới đây, Tố Tâm đem túi xách đeo lên vai, sau đó cánh tay mảnh khảnh ôm lấy eo hẹp của Phó Kiến Văn.
Trong lòng Phó Kiến Văn rất vui sướng nhưng vẫn tỏ ra một bộ vô tâm, hai tay anh vẫn thả ở trong túi, cũng không có ý định ôm Tố Tâm, Tố Tâm ngửa đầu, nỗ lực muốn làm ra một bộ tội nghiệp.
Nhưng đáy mắt không nhịn được mỉm cười, khóe môi cũng mỉm cười, nơi nào có ủy khuất chứ.
Tố Tâm rõ ràng Phó Kiến Văn lúc này sẽ không thật sự giận cô, mà là một bộ tiểu nhân đắc chí.
"Anh làm một bộ tiểu nhân đắc trí như thế là muốn nhìn thấy em làm cái gì !"
Cặp mắt thâm trầm của Phó Kiến Văn bỗng sáng lên ...
"Kẻ nào là tiểu nhân đắc chí !"
Tố Tâm lập tức buông cánh tay ra khỏi người của Phó Kiến Văn, cánh tay còn chưa kịp rút đi, đã bị Phó Kiến Văn nắm lấy cổ tay ép cô dừng lại, để cho cô lần nữa ôm lấy eo của mình, sau đó anh lại bỏ hai tay vào túi của mình: "Ôm! Ai cho em buông ra !"
Hai con mắt của Phó Kiến Văn híp lại, còn Tố Tâm thì đã chờ được đúng thời cơ để mở miệng.
Hôm qua lúc ở trong cầu thang bộ, Phó Kiến Văn cũng bị tức giận không nhẹ, đặc biệt là lúc Tố Tâm đóng sập cửa rời đi, Phó Kiến Văn thực sự tức giận đến cái trán cũng hằn lên gân xanh.
Nhưng sau khi trở về, Phó Kiến Văn cũng đã phục hồi được tâm trạng của mình, anh không nhìn nổi Tố Tâm phải chịu oan ức, cũng không nhìn nổi Tố Tâm phải rơi nước mắt.
Không thấy Phó Kiến Văn nói gì, Tố Tâm dùng sức nắm chặt tay của Phó Kiến Văn, cô giảm thấp giọng nói xuống, tiếng nói mang theo vài phần oan ức, lại mềm mại tràn ngập ý vị làm nũng: "Ngày hôm qua em xúc động quá rồi! Nhưng tại lúc đó ... Hiểu Niên sống hay chết còn chưa biết, em cũng ..."
Cái chuyện làm nũng này, Tố Tâm bắt đầu cảm thấy càng làm càng quen ...
Đúng như Tạ Tĩnh Tĩnh nói, làm nũng quá dễ dàng, dùng qua một lần thì lần sau dùng cũng sẽ rất mượt mà.
Con mắt của Phó Kiến Văn híp lại, anh nghiêng đầu nhìn Tố Tâm, nhìn xem cô đang tính toán cái gì.
Đầu lông mày của anh hơi nhếch lên, tựa như cười mà không phải cười nhìn qua gương mặt ủy khuất của Tố Tâm: "Vừa nói xin lỗi vừa kiếm cớ, Phó phu nhân, đây là xin lỗi hay đổ lỗi đây!"
Khoé môi Phó Kiến Văn hơi nhếch, ngũ quan lãnh túc nhiều hơn mấy phần gợi cảm cùng mê hoặc, anh rút bàn tay của mình ra khỏi tay của Tố Tâm, đem điện thoại di động giả bộ đút vào trong túi, hai tay thuận thế cắm luôn ở túi, nhìn qua Tố Tâm: "Anh nhớ em còn lén lút chạy tới thăm Hứa Hai, chuyện này hai chúng ta còn chưa giải quyết xong ..."
"Em chưa quên, đây không phải em đang cúi đầu nhận lỗi với anh rồi sao." cánh môi Tố Tâm lúng túng, cúi đầu, tiếng nói mềm mại không phải giận hờn, mà là nghiêm túc nhận sai, nhưng lại khiến người ta không tìm thấy một chút tự nhận sai nào trên gương mặt cô.
Phó Kiến Văn không nhịn được giơ tay gõ lên cái trán của Tố Tâm một cái, Tố Tâm ngẩng đầu, nhìn qua Phó Kiến Văn.
Nhưng Phó Kiến Văn vẫn như cũ, anh mím môi, hai tay bỏ túi không nói lời nào.
Hai người cứ giương mắt nhìn như thế cũng không phải cách, Tố Tâm xoa xoa đầu suy nghĩ, nếu như bây giờ cô ôm anh, liệu anh có đẩy cô ra hay không?
Nghĩ tới đây, Tố Tâm đem túi xách đeo lên vai, sau đó cánh tay mảnh khảnh ôm lấy eo hẹp của Phó Kiến Văn.
Trong lòng Phó Kiến Văn rất vui sướng nhưng vẫn tỏ ra một bộ vô tâm, hai tay anh vẫn thả ở trong túi, cũng không có ý định ôm Tố Tâm, Tố Tâm ngửa đầu, nỗ lực muốn làm ra một bộ tội nghiệp.
Nhưng đáy mắt không nhịn được mỉm cười, khóe môi cũng mỉm cười, nơi nào có ủy khuất chứ.
Tố Tâm rõ ràng Phó Kiến Văn lúc này sẽ không thật sự giận cô, mà là một bộ tiểu nhân đắc chí.
"Anh làm một bộ tiểu nhân đắc trí như thế là muốn nhìn thấy em làm cái gì !"
Cặp mắt thâm trầm của Phó Kiến Văn bỗng sáng lên ...
"Kẻ nào là tiểu nhân đắc chí !"
Tố Tâm lập tức buông cánh tay ra khỏi người của Phó Kiến Văn, cánh tay còn chưa kịp rút đi, đã bị Phó Kiến Văn nắm lấy cổ tay ép cô dừng lại, để cho cô lần nữa ôm lấy eo của mình, sau đó anh lại bỏ hai tay vào túi của mình: "Ôm! Ai cho em buông ra !"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.