Chương 407: Anh đáng ghét!
Mạc Vân Trà Sữa
04/07/2019
Nghe dì Lý nói bữa trưa còn một giờ nữa mới chuẩn bị xong, Tố Tâm do dự một chút rồi cầm quần áo sạch đi vào phòng tắm
Phó Kiến Văn cũng đẩy cửa đi vào sau
Thấy Phó Kiến Văn bởi vì đi đón mình mà bả vai cùng ống quần đã ướt sũng, cô liền hỏi anh: "Anh có muốn tắm trước cho đỡ bị cảm không! Em có thể sang phòng của khách tắm "
Tầm mắt thâm thuý của Phó Kiến Văn nhìn Tố Tâm, hai tay lôi kéo áo của mình ra, cánh tay đẩy một cái đã cởi bỏ được lớp áo ướt, bắp thịt hoa văn rõ ràng đập thẳng vào mắt Tố Tâm
Đường nét thân thể Phó Kiến Văn rất rõ ràng, dù cho Tố Tâm đã xem quá nhiều lần, nhưng vẫn là không nhịn được đỏ mặt
"Em tắm đi, anh sang phòng của khách tắm " Phó Kiến Văn nhìn qua Tố Tâm, khóe môi nổi lên ý cười gian manh, "Hoặc là Chúng ta có thể tắm chung!"
Tố Tâm bất động, trừng lên nhìn Phó Kiến Văn
Phó Kiến Văn đã khoả thân một nửa, anh tiến đến gần Tố Tâm, ôm cô vào lòng, mở miệng ở bên tai Tố Tâm: "Anh có thể chơi cùng với em giống như vừa nãy chúng ta nắm chìa khoá!"
Tố Tâm nhớ tới lúc vừa nãy đứng ở cửa, cô ra sức lấy chiếc chìa khoá ra khỏi ổ, còn Phó Kiến Văn lại một mực cắm vào, thêm vào ngôn ngữ ám chỉ của Phó Kiến Văn, Tố Tâm khó tránh khỏi nghĩ đến hành động ra vào hung ác của Phó Kiến Văn, vừa mới nghĩ đến, nơi nào kia đã khô nóng không chịu được!
"Anh đáng ghét!" Tố Tâm vừa giận dữ vừa xấu hổ, cô dùng sức đẩy lồng ngực Phó Kiến Văn ra, trốn vào phòng tắm, khóa trái cửa lại
Phó Kiến Văn đứng bên ngoài cửa phòng tắm, đáy mắt ánh lên nụ cười vui vẻ
Phản ứng ngượng ngùng của Tố Tâm, quả thực khiến cho Phó Kiến Văn yêu thích không thôi
Dòng nước ấm áp cọ rửa là da trắng nõn mịn màng của Tố Tâm, làm cho cả người cô đều ấm lại
Tố Tâm tắm xong, ra ngoài thổi khô mái tóc thì Phó Kiến Văn đã tắm xong đứng ở dưới lầu
Cô buộc tóc lên, mặc vào một chiếc áo phông rộng màu đỏ, cùng một chiếc quần đùi màu đen, sau đó soi gương, cảm thấy không có gì không ổn, lúc này mới xuống lầu
Ăn cơm trưa xong, Phó Kiến Văn xách hành lý xuống rồi căn dặn dì Lý chăm sóc cho Đoàn Đoàn thật tốt, Tố Tâm không yên lòng cho nên lúc đi đã nói với dì Lý đợi Đoàn Đoàn về rồi sẽ gọi video cho Đoàn Đoàn, nếu như bất cứ lúc nào Đoàn Đoàn cảm thấy nhớ cô đều có thể gọi video cho cô, cô đều sẽ nghe
Dì Lý nhìn Tố Tâm còn chưa yên lòng cười không ngừng nói: "Phu nhân yên tâm, trước đây đều là tôi chăm sóc cho Đoàn Đoàn, sẽ không có vấn đề gì đâu"
Tố Tâm ngượng ngùng cười cười, đúng thật là dì Lý chăm sóc Đoàn Đoàn đã lâu, cô lo lắng có phần thừa thãi rồi
Nhìn ra Tố Tâm lúng túng, dì Lý nói: "Làm mẹ đều là như thế này, lúc con gái của dì còn nhỏ, mỗi lần đi xa nhà để mẹ chồng trông hộ dì còn muốn căn dặn mấy trăm lần nữa kìa!"
Tố Tâm gật gật đầu, cô đem tóc rối vén ra sau tai: "Mấy ngày này cực khổ cho dì Lý rồi "
"Không cực khổ không cực khổ! Đoàn Đoàn là một đứa trẻ rất ngoan!" Mỗi lần dì Lý nhắc đến Đoàn Đoàn khắp nơi đều là nụ cười, bởi vì bà thực sự rất yêu quý Đoàn Đoàn, coi Đoàn Đoàn như cháu của mình
Phó Kiến Văn thấy Tố Tâm đã vòng qua đầu xe, mở cửa xe rồi nhưng vẫn như muốn căn dặn dì Lý cái gì đó, Phó Kiến Văn mỉm cười, nụ cười có chút cưng chiều
"Em không cần lo lắng cho Đoàn Đoàn, nếu dì Lý không chăm sóc được sẽ mang đến Phó gia cho bà ngoại anh chăm sóc!" Phó Kiến Văn mở miệng nói
Được Phó Kiến Văn trấn an, Tố Tâm không nói gì nữa, cô chào tạm biệt dì Lý rồi bước lên xe
Bên trong xe, Phó Kiến Văn giúp Tố Tâm thắt chặt dây an toàn: "Đừng lo lắng, hiện tại công nghệ thông tin rất phát triển, Đoàn Đoàn nhớ em nhất định sẽ gọi video đến"
Phó Kiến Văn nói xong, khởi động xe, một tay đánh tay lái, một tay nắm lấy bàn tay của Tố Tâm
Tố Tâm nhìn về phía ngoài cửa xe, tâm tình không nói được tại sao, đột nhiên lại cảm thấy đặc biệt lo lắng cho Đoàn Đoàn
Phó Kiến Văn liếc mắt nhìn Tố Tâm, đánh chuyển hướng đèn, quẹo sang trái, đưa tay vào trong hộp chứa đồ lấy một bình sữa bò vừa nãy dì Lý đặt vào xe đưa cho Tố Tâm
*Mọi người đoán xem anh Phó đưa Tố Tâm đi gặp ai nào? Hãy like và bỏ phiếu cho sữa nhé *
Phó Kiến Văn cũng đẩy cửa đi vào sau
Thấy Phó Kiến Văn bởi vì đi đón mình mà bả vai cùng ống quần đã ướt sũng, cô liền hỏi anh: "Anh có muốn tắm trước cho đỡ bị cảm không! Em có thể sang phòng của khách tắm "
Tầm mắt thâm thuý của Phó Kiến Văn nhìn Tố Tâm, hai tay lôi kéo áo của mình ra, cánh tay đẩy một cái đã cởi bỏ được lớp áo ướt, bắp thịt hoa văn rõ ràng đập thẳng vào mắt Tố Tâm
Đường nét thân thể Phó Kiến Văn rất rõ ràng, dù cho Tố Tâm đã xem quá nhiều lần, nhưng vẫn là không nhịn được đỏ mặt
"Em tắm đi, anh sang phòng của khách tắm " Phó Kiến Văn nhìn qua Tố Tâm, khóe môi nổi lên ý cười gian manh, "Hoặc là Chúng ta có thể tắm chung!"
Tố Tâm bất động, trừng lên nhìn Phó Kiến Văn
Phó Kiến Văn đã khoả thân một nửa, anh tiến đến gần Tố Tâm, ôm cô vào lòng, mở miệng ở bên tai Tố Tâm: "Anh có thể chơi cùng với em giống như vừa nãy chúng ta nắm chìa khoá!"
Tố Tâm nhớ tới lúc vừa nãy đứng ở cửa, cô ra sức lấy chiếc chìa khoá ra khỏi ổ, còn Phó Kiến Văn lại một mực cắm vào, thêm vào ngôn ngữ ám chỉ của Phó Kiến Văn, Tố Tâm khó tránh khỏi nghĩ đến hành động ra vào hung ác của Phó Kiến Văn, vừa mới nghĩ đến, nơi nào kia đã khô nóng không chịu được!
"Anh đáng ghét!" Tố Tâm vừa giận dữ vừa xấu hổ, cô dùng sức đẩy lồng ngực Phó Kiến Văn ra, trốn vào phòng tắm, khóa trái cửa lại
Phó Kiến Văn đứng bên ngoài cửa phòng tắm, đáy mắt ánh lên nụ cười vui vẻ
Phản ứng ngượng ngùng của Tố Tâm, quả thực khiến cho Phó Kiến Văn yêu thích không thôi
Dòng nước ấm áp cọ rửa là da trắng nõn mịn màng của Tố Tâm, làm cho cả người cô đều ấm lại
Tố Tâm tắm xong, ra ngoài thổi khô mái tóc thì Phó Kiến Văn đã tắm xong đứng ở dưới lầu
Cô buộc tóc lên, mặc vào một chiếc áo phông rộng màu đỏ, cùng một chiếc quần đùi màu đen, sau đó soi gương, cảm thấy không có gì không ổn, lúc này mới xuống lầu
Ăn cơm trưa xong, Phó Kiến Văn xách hành lý xuống rồi căn dặn dì Lý chăm sóc cho Đoàn Đoàn thật tốt, Tố Tâm không yên lòng cho nên lúc đi đã nói với dì Lý đợi Đoàn Đoàn về rồi sẽ gọi video cho Đoàn Đoàn, nếu như bất cứ lúc nào Đoàn Đoàn cảm thấy nhớ cô đều có thể gọi video cho cô, cô đều sẽ nghe
Dì Lý nhìn Tố Tâm còn chưa yên lòng cười không ngừng nói: "Phu nhân yên tâm, trước đây đều là tôi chăm sóc cho Đoàn Đoàn, sẽ không có vấn đề gì đâu"
Tố Tâm ngượng ngùng cười cười, đúng thật là dì Lý chăm sóc Đoàn Đoàn đã lâu, cô lo lắng có phần thừa thãi rồi
Nhìn ra Tố Tâm lúng túng, dì Lý nói: "Làm mẹ đều là như thế này, lúc con gái của dì còn nhỏ, mỗi lần đi xa nhà để mẹ chồng trông hộ dì còn muốn căn dặn mấy trăm lần nữa kìa!"
Tố Tâm gật gật đầu, cô đem tóc rối vén ra sau tai: "Mấy ngày này cực khổ cho dì Lý rồi "
"Không cực khổ không cực khổ! Đoàn Đoàn là một đứa trẻ rất ngoan!" Mỗi lần dì Lý nhắc đến Đoàn Đoàn khắp nơi đều là nụ cười, bởi vì bà thực sự rất yêu quý Đoàn Đoàn, coi Đoàn Đoàn như cháu của mình
Phó Kiến Văn thấy Tố Tâm đã vòng qua đầu xe, mở cửa xe rồi nhưng vẫn như muốn căn dặn dì Lý cái gì đó, Phó Kiến Văn mỉm cười, nụ cười có chút cưng chiều
"Em không cần lo lắng cho Đoàn Đoàn, nếu dì Lý không chăm sóc được sẽ mang đến Phó gia cho bà ngoại anh chăm sóc!" Phó Kiến Văn mở miệng nói
Được Phó Kiến Văn trấn an, Tố Tâm không nói gì nữa, cô chào tạm biệt dì Lý rồi bước lên xe
Bên trong xe, Phó Kiến Văn giúp Tố Tâm thắt chặt dây an toàn: "Đừng lo lắng, hiện tại công nghệ thông tin rất phát triển, Đoàn Đoàn nhớ em nhất định sẽ gọi video đến"
Phó Kiến Văn nói xong, khởi động xe, một tay đánh tay lái, một tay nắm lấy bàn tay của Tố Tâm
Tố Tâm nhìn về phía ngoài cửa xe, tâm tình không nói được tại sao, đột nhiên lại cảm thấy đặc biệt lo lắng cho Đoàn Đoàn
Phó Kiến Văn liếc mắt nhìn Tố Tâm, đánh chuyển hướng đèn, quẹo sang trái, đưa tay vào trong hộp chứa đồ lấy một bình sữa bò vừa nãy dì Lý đặt vào xe đưa cho Tố Tâm
*Mọi người đoán xem anh Phó đưa Tố Tâm đi gặp ai nào? Hãy like và bỏ phiếu cho sữa nhé *
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.