Chương 575: Chậm trễ!
Mạc Vân Trà Sữa
29/07/2019
Đoàn Đoàn là một đứa trẻ đặc biệt xinh đẹp, môi
hồng răng trắng, con mắt lại to tròn như quả nho, trong suốt sạch sẽ như là nước suối, khuôn mặt nhỏ trắng trắng tròn tròn, ai nhìn thấy cũng
đều yêu thích.
Tố Tâm đang cắt hoa quả, cô cầm lên một miếng, đưa đến bên miệng Đoàn Đoàn, đáp lại ánh mắt chờ đợi của nhóc: "Đoàn Đoàn của chúng ta thật giỏi, có thể tự mình tắm được rồi!"
Đoàn Đoàn nhìn qua vui vẻ đến mức cười nứt miệng nhỏ, nhóc kiễng chân, hai tay ôm lấy cổ tay Tố Tâm, há miệng một cái đem miếng thanh long ruột đỏ nuốt vào trong miệng.
Lúc này mới hài lòng hạ chân xuống đất, thu hồi hai tay, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì nhét vào một miếng thanh long to mà miệng hơi phồng lên, trông cực kì giống một quả bóng bay nhỏ.
Tố Tâm nhếch môi cười cười, đem thanh long ruột đỏ bỏ vào bên trong đĩa trái cây, rút ra hai cái khăn giấy xoa xoa tay, đưa tay ra đối với Đoàn Đoàn ...
Đoàn Đoàn há miệng nhai hoa quả, sau đó duỗi tay nhỏ ra nắm lấy hai ngón tay của Tố Tâm, đi theo Tố Tâm đi về phòng khách đi.
Đoàn Đoàn ăn hoa quả, Tố Tâm giúp nhóc lau miệng, bánh bao nhỏ liền ngoan ngoãn nằm nhoài ở trên bàn trà vẽ vời, đây là bài tập mà cô giáo giao cho, nhóc đem hết ra làm.
Tố Tâm làm bài tập cùng Đoàn Đoàn đến sáu giờ rưỡi, rồi cô đứng dậy bắt tay vào chuẩn bị bữa tối, được khoảng một lúc Đoàn Đoàn cũng dời đến phòng ăn, Tố Tâm một mắt cũng có thể nhìn thấy Đoàn Đoàn.
Bữa tối đã chuẩn bị xong, đồng hồ điểm khoảng bảy giờ bốn mươi phút.
Đoàn Đoàn tựa như mèo thèm ăn nửa người đều nằm nhoài ở trên bàn ăn, chỉ vào cái này muốn nếm thử, chỉ vào cái kia cũng phải nếm thử ...
Đoàn Đoàn rất vui vẻ, bất luận nhóc chỉ cái gì, mẹ đều sẽ dùng đôi đũa đưa đến bên miệng của nhóc, còn dùng khăn giấy lau miệng cho nhóc, nhóc chỉ cần ngước cổ ăn là được rồi.
Nghĩ đến ba ba vẫn chưa về, Đoàn Đoàn rất ngoan ngoãn chỉ nếm thử một chút chút, cho nên bụng mới chỉ no được một nửa, rồi lại ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế sa lon cùng mẹ xem phim hoạt hình chờ ba ba trở về.
Tố Tâm sợ 8 giờ Phó Kiến Văn về đến nhà đồ ăn đều đã nguội lạnh, cho nên cô đều dùng chén chụp lên tất cả các món ăn để duy trì nhiệt độ.
Từ lúc Tố Tâm quen biết Phó Kiến Văn tới nay, Phó Kiến Văn đều là một con người cực kỳ đúng giờ, nói giờ nào thì chính là giờ đó, cho nên Tố Tâm chắc chắn tám giờ đúng Phó Kiến Văn có thể về đến nhà.
Đoàn Đoàn tựa ở trong lồng ngực của Tố Tâm, con mắt nhìn chằm chằm vào trong màn hình TV, chẳng được bao lâu mí mắt đã bắt đầu đánh nhau.
Cuối cùng không đợi được Phó Kiến Văn, Đoàn Đoàn đã nằm nhoài ở trong lồng ngực của Tố Tâm ngủ mất rồi.
8h20', coi như là kẹt xe bị chậm, chẳng lẽ ngay cả một cuộc điện thoại đều không có!
Tố Tâm nghĩ đến điện thoại, theo bản năng cô hướng về nhà bếp nhìn sang.
Điện thoại di động của cô đang đặt ở trong nhà bếp, lúc làm bài tập cùng Đoàn Đoàn, Tố Tâm sợ quấy rầy đến nhóc cho nên đã đem chuông điện thoại di động chỉnh bé lại, phòng khách cách xa, nếu như Phó Kiến Văn gọi điện thoại hoặc là nhắn tin thì có khả năng cô không thể nghe thấy được thật.
Tố Tâm đang cắt hoa quả, cô cầm lên một miếng, đưa đến bên miệng Đoàn Đoàn, đáp lại ánh mắt chờ đợi của nhóc: "Đoàn Đoàn của chúng ta thật giỏi, có thể tự mình tắm được rồi!"
Đoàn Đoàn nhìn qua vui vẻ đến mức cười nứt miệng nhỏ, nhóc kiễng chân, hai tay ôm lấy cổ tay Tố Tâm, há miệng một cái đem miếng thanh long ruột đỏ nuốt vào trong miệng.
Lúc này mới hài lòng hạ chân xuống đất, thu hồi hai tay, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì nhét vào một miếng thanh long to mà miệng hơi phồng lên, trông cực kì giống một quả bóng bay nhỏ.
Tố Tâm nhếch môi cười cười, đem thanh long ruột đỏ bỏ vào bên trong đĩa trái cây, rút ra hai cái khăn giấy xoa xoa tay, đưa tay ra đối với Đoàn Đoàn ...
Đoàn Đoàn há miệng nhai hoa quả, sau đó duỗi tay nhỏ ra nắm lấy hai ngón tay của Tố Tâm, đi theo Tố Tâm đi về phòng khách đi.
Đoàn Đoàn ăn hoa quả, Tố Tâm giúp nhóc lau miệng, bánh bao nhỏ liền ngoan ngoãn nằm nhoài ở trên bàn trà vẽ vời, đây là bài tập mà cô giáo giao cho, nhóc đem hết ra làm.
Tố Tâm làm bài tập cùng Đoàn Đoàn đến sáu giờ rưỡi, rồi cô đứng dậy bắt tay vào chuẩn bị bữa tối, được khoảng một lúc Đoàn Đoàn cũng dời đến phòng ăn, Tố Tâm một mắt cũng có thể nhìn thấy Đoàn Đoàn.
Bữa tối đã chuẩn bị xong, đồng hồ điểm khoảng bảy giờ bốn mươi phút.
Đoàn Đoàn tựa như mèo thèm ăn nửa người đều nằm nhoài ở trên bàn ăn, chỉ vào cái này muốn nếm thử, chỉ vào cái kia cũng phải nếm thử ...
Đoàn Đoàn rất vui vẻ, bất luận nhóc chỉ cái gì, mẹ đều sẽ dùng đôi đũa đưa đến bên miệng của nhóc, còn dùng khăn giấy lau miệng cho nhóc, nhóc chỉ cần ngước cổ ăn là được rồi.
Nghĩ đến ba ba vẫn chưa về, Đoàn Đoàn rất ngoan ngoãn chỉ nếm thử một chút chút, cho nên bụng mới chỉ no được một nửa, rồi lại ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế sa lon cùng mẹ xem phim hoạt hình chờ ba ba trở về.
Tố Tâm sợ 8 giờ Phó Kiến Văn về đến nhà đồ ăn đều đã nguội lạnh, cho nên cô đều dùng chén chụp lên tất cả các món ăn để duy trì nhiệt độ.
Từ lúc Tố Tâm quen biết Phó Kiến Văn tới nay, Phó Kiến Văn đều là một con người cực kỳ đúng giờ, nói giờ nào thì chính là giờ đó, cho nên Tố Tâm chắc chắn tám giờ đúng Phó Kiến Văn có thể về đến nhà.
Đoàn Đoàn tựa ở trong lồng ngực của Tố Tâm, con mắt nhìn chằm chằm vào trong màn hình TV, chẳng được bao lâu mí mắt đã bắt đầu đánh nhau.
Cuối cùng không đợi được Phó Kiến Văn, Đoàn Đoàn đã nằm nhoài ở trong lồng ngực của Tố Tâm ngủ mất rồi.
8h20', coi như là kẹt xe bị chậm, chẳng lẽ ngay cả một cuộc điện thoại đều không có!
Tố Tâm nghĩ đến điện thoại, theo bản năng cô hướng về nhà bếp nhìn sang.
Điện thoại di động của cô đang đặt ở trong nhà bếp, lúc làm bài tập cùng Đoàn Đoàn, Tố Tâm sợ quấy rầy đến nhóc cho nên đã đem chuông điện thoại di động chỉnh bé lại, phòng khách cách xa, nếu như Phó Kiến Văn gọi điện thoại hoặc là nhắn tin thì có khả năng cô không thể nghe thấy được thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.