Chương 501: Cô nghĩ cô là ai?
Mạc Vân Trà Sữa
29/07/2019
Đi ra khỏi thang máy, người con gái dùng sức rút
cánh tay của mình ra khỏi cánh tay của người đàn ông, mặt lạnh nhìn qua
người đàn ông kia, sau đó nở một nụ cười mỉa mai: "Tôi gọi ông một tiếng cha, ông thật sự cho rằng ông là cha của tôi? Hay thật! Con trai của
ông thua bài bạc thì dựa vào cái gì bắt tôi giúp anh ta trả nợ ! Tại sao ông không tìm con gái ruột của ông bắt cô ta thay con trai ông trả nợ ! Hai người bọn họ mới có liên hệ máu mủ ruột thịt! Không phải ông nói
không trả nổi thì đi bán thân cũng có thể kiếm được ít tiền sao! Sao ông không bán cô ta đi! Mà ba lần bốn lượt khóc lóc om sòm tìm một đứa con
gái của vợ kế như tôi, bắt tôi trả hết lần này đến lần nọ trả nợ cho con trai ông, không hết bao giờ mới có thể chấm dứt !"
Mặt mày người đàn ông xanh lét đứng ở giữa cửa thang máy nhìn cô gái kia, nghe được hai từ "bán thân", ông ta giơ tay cho cô gái kia một cái bạt tai, đánh cô gái kia ngã ngồi xuống đất, có thể thấy được lực lớn đến bao nhiêu.
Sức lực của nam nữ, vốn là khác xa.
Tố Tâm chau mày, kích động muốn xuống xe.
Người đàn ông giống như là cực kỳ tức giận, ngực phập phồng kịch liệt, đánh ngã cô gái kia xuống đất còn không hết giận, sau đó còn nhấc chân lên đạp vào bụng cô gái một cái ...
"Một cái đồ đê tiện như cô cũng dám nói để con gái của tôi đi bán thân sao ! Con gái của tôi là người nào, còn cô là cái thứ gì! Cô cũng dám đánh đồng con gái tôi với cô sao ! Cô có tiền đến trung tâm mua sắm mua hàng hiệu, nhưng lại không có tiền thay anh trai cô trả nợ ! Nuôi cô lớn như vậy cô cho rằng tôi nuôi không cô sao ! hôm nay một là cô cho tôi tiền đem về trả nợ, hai là theo tôi đến quán bar bán thân lấy tiền trả nợ, bằng không thì ... tôi sẽ bôi xấu thanh danh của cô! Tôi xem cô còn mặt mũi nào để đến tập đoàn Khải Đức để làm việc nữa không!"
Tố Tâm nghe được bốn chữ tập đoàn Khải Đức, cô nhấc tay đè lên chốt cửa xe, muốn xuống xe ...
Cô gái kia bị đạp mấy cái, cũng nổi điên lên, không biết lấy đâu ra sức lực, cô ta dơ tay lên đẩy người đàn ông trung niên kia lùi về sau mấy bước.
Bàn tay đang kéo cửa của Tố Tâm bỗng dừng lại.
Tố Tâm vốn cũng không phải là một người thích lo chuyện bao đồng, đại khái là bởi vì tập đoàn Khải Đức có quan hệ với Phó Kiến Văn, cho nên khi nghe thấy bốn chữ kia ... Biết cô gái kia là nhân viên của Phó Kiến Văn, cho nên Tố Tâm cũng có chút ngồi không yên ...
Vốn Tố Tâm cho là cô gái kia không ứng phó được, thì Tố Tâm sẽ xuống xe sau đó lên tiếng cảnh cáo một chút, rồi sau đó gọi điện thoại báo công an.
Thấy cô gái kia đứng lên, cười gằn với người đàn ông kia: "Ông không biết bây giờ đang là chế độ xã hội gì sao ! Ông muốn kéo tôi đến quán bar bán thân, đây là phạm pháp, chỉ cần tôi gọi một cú điện thoại báo công an ... Ông sẽ phải đi tù mọt gông! Không tin có đúng không, chúng ta tới thử xem ..."
Nói xong cô gái đã lấy điện thoại ra ...
Người đàn ông kia nhìn xem gương mặt lạnh nhạt của con gái, sau đó chửi thề một câu, rồi vội vã rời đi.
Bàn tay đang đặt trên chốt cửa của Tố Tâm đã thu lại rồi, nhưng nhìn xem gương mặt mới vừa lạnh lùng của cô gái kia trong nháy mắt đã vỡ vụn, bàn tay đang nắm chặt điện thoại di động của cô ta bỗng vô lực buông xuống, thân thể vô lực dựa vào tường, nước mắt rơi xuống như mưa, thống khổ níu lấy cổ áo của mình, cúi người xuống khóc thất thanh.
Rất lâu, Tố Tâm quyết định đẩy cửa xe ra, đi tới trước mặt cô gái kia, đưa cho cô ta một bịch khăn giấy.
Cô gái kia ngẩng đầu, con ngươi đỏ lòm nhìn qua Tố Tâm, cô ta nhếch môi khinh bỉ nói: "Tố Tâm !"
Tố Tâm không để ý nhiều, bởi vì bây giờ cô đang là người dẫn chương trình có lượng người xem đông nhất, cho nên có người nhận ra cũng rất bình thường.
Tầm mắt Tố Tâm chú ý tới chỗ cổ tay của cô gái vẫn còn lộ ra một vòng vải màu trắng, phát hiện ra ánh mắt của Tố Tâm, bàn tay đang nắm chặt cổ áo của cô gái buông lỏng ra, ngồi dậy ...
Mặt mày người đàn ông xanh lét đứng ở giữa cửa thang máy nhìn cô gái kia, nghe được hai từ "bán thân", ông ta giơ tay cho cô gái kia một cái bạt tai, đánh cô gái kia ngã ngồi xuống đất, có thể thấy được lực lớn đến bao nhiêu.
Sức lực của nam nữ, vốn là khác xa.
Tố Tâm chau mày, kích động muốn xuống xe.
Người đàn ông giống như là cực kỳ tức giận, ngực phập phồng kịch liệt, đánh ngã cô gái kia xuống đất còn không hết giận, sau đó còn nhấc chân lên đạp vào bụng cô gái một cái ...
"Một cái đồ đê tiện như cô cũng dám nói để con gái của tôi đi bán thân sao ! Con gái của tôi là người nào, còn cô là cái thứ gì! Cô cũng dám đánh đồng con gái tôi với cô sao ! Cô có tiền đến trung tâm mua sắm mua hàng hiệu, nhưng lại không có tiền thay anh trai cô trả nợ ! Nuôi cô lớn như vậy cô cho rằng tôi nuôi không cô sao ! hôm nay một là cô cho tôi tiền đem về trả nợ, hai là theo tôi đến quán bar bán thân lấy tiền trả nợ, bằng không thì ... tôi sẽ bôi xấu thanh danh của cô! Tôi xem cô còn mặt mũi nào để đến tập đoàn Khải Đức để làm việc nữa không!"
Tố Tâm nghe được bốn chữ tập đoàn Khải Đức, cô nhấc tay đè lên chốt cửa xe, muốn xuống xe ...
Cô gái kia bị đạp mấy cái, cũng nổi điên lên, không biết lấy đâu ra sức lực, cô ta dơ tay lên đẩy người đàn ông trung niên kia lùi về sau mấy bước.
Bàn tay đang kéo cửa của Tố Tâm bỗng dừng lại.
Tố Tâm vốn cũng không phải là một người thích lo chuyện bao đồng, đại khái là bởi vì tập đoàn Khải Đức có quan hệ với Phó Kiến Văn, cho nên khi nghe thấy bốn chữ kia ... Biết cô gái kia là nhân viên của Phó Kiến Văn, cho nên Tố Tâm cũng có chút ngồi không yên ...
Vốn Tố Tâm cho là cô gái kia không ứng phó được, thì Tố Tâm sẽ xuống xe sau đó lên tiếng cảnh cáo một chút, rồi sau đó gọi điện thoại báo công an.
Thấy cô gái kia đứng lên, cười gằn với người đàn ông kia: "Ông không biết bây giờ đang là chế độ xã hội gì sao ! Ông muốn kéo tôi đến quán bar bán thân, đây là phạm pháp, chỉ cần tôi gọi một cú điện thoại báo công an ... Ông sẽ phải đi tù mọt gông! Không tin có đúng không, chúng ta tới thử xem ..."
Nói xong cô gái đã lấy điện thoại ra ...
Người đàn ông kia nhìn xem gương mặt lạnh nhạt của con gái, sau đó chửi thề một câu, rồi vội vã rời đi.
Bàn tay đang đặt trên chốt cửa của Tố Tâm đã thu lại rồi, nhưng nhìn xem gương mặt mới vừa lạnh lùng của cô gái kia trong nháy mắt đã vỡ vụn, bàn tay đang nắm chặt điện thoại di động của cô ta bỗng vô lực buông xuống, thân thể vô lực dựa vào tường, nước mắt rơi xuống như mưa, thống khổ níu lấy cổ áo của mình, cúi người xuống khóc thất thanh.
Rất lâu, Tố Tâm quyết định đẩy cửa xe ra, đi tới trước mặt cô gái kia, đưa cho cô ta một bịch khăn giấy.
Cô gái kia ngẩng đầu, con ngươi đỏ lòm nhìn qua Tố Tâm, cô ta nhếch môi khinh bỉ nói: "Tố Tâm !"
Tố Tâm không để ý nhiều, bởi vì bây giờ cô đang là người dẫn chương trình có lượng người xem đông nhất, cho nên có người nhận ra cũng rất bình thường.
Tầm mắt Tố Tâm chú ý tới chỗ cổ tay của cô gái vẫn còn lộ ra một vòng vải màu trắng, phát hiện ra ánh mắt của Tố Tâm, bàn tay đang nắm chặt cổ áo của cô gái buông lỏng ra, ngồi dậy ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.