Chương 225: Cô ở cùng con có được hay không???
Mạc Vân Trà Sữa
04/07/2019
Thay đổi giày, Tố Tâm không thèm để ý tới Phó Thiên Tứ đang ngồi ở trên ghế sa lon, trực tiếp đi lên phòng tìm Đoàn Đoàn.
Phó Thiên Tứ nhìn bóng lưng Tố Tâm lên lầu, trong lòng không cao hứng, bĩu môi, suy đoán Tố Tâm muốn thông qua Đoàn Đoàn để tiếp cận Phó Kiến Văn.
Nhẹ nhàng mở cửa, Tố Tâm thấy Đoàn Đoàn đang nằm lỳ ở trên giường chổng mông lên ngủ rồi, trên người không có thứ gì đắp, chỉ mặc một bộ chiếc áo màu xanh da trời cùng quần jean, đeo một đôi tất màu trắng nhỏ, một chân lệch ra khỏi giường.
Tố Tâm rón rén đi tới bên giường, thấy Đoàn Đoàn nằm sấp, gò má đặt trên chiếc gối màu xanh da trời có hình phim hoạt hình. Chiếc gối đã bị ướt một mảng, lông mi dài cong vút còn đọng một giọt nước mắt.
Một tay nhỏ đút ở trong miệng, một tay khác nắm nhẹ thành nắm đấm, vừa trắng vừa mềm.
Trời mưa u ám làm cho tia sáng trong phòng cũng có vẻ tối tăm, Đoàn Đoàn nhè nhẹ tiếng hít thở đều đều trong gian phòng.
Tố Tâm nhẹ nhàng xoay Đoàn Đoàn lại, kéo chăn qua đắp cho Đoàn Đoàn, nhìn gương mặt nhỏ nhắn tròn tròn của nhóc... Nhớ tới chị Tương Tư, viền mắt có phần ẩm ướt.
Đoàn Đoàn có vẻ ngủ rất say, khi tỉnh lại trời đã đen thui, bàn tay nhỏ của nhóc chống đỡ thân thể của mình, ngồi ở trên giường, dụi dụi con mắt, nhìn thấy Tố Tâm đang dựa lưng vào đầu giường ngủ, Đoàn Đoàn ngẩn ra, nhóc lại dụi dụi con mắt, Tố Tâm vẫn còn ở đó...
Đoàn Đoàn ngồi yên ở bên giường nửa ngày, thử thăm dò duỗi ngón trỏ mũm mĩm của mình ra chọc một chút vào cánh tay của Tố Tâm.
Xúc cảm chân thực khiến cho Đoàn Đoàn mù quáng, nhóc ủy khuất không nhịn được, cái miệng nhỏ mếu máo.
Đoàn Đoàn dùng ống tay áo trộm lau nước mắt, sau đó bò xuống giường, chân nhỏ đeo một đôi tất trắng giẫm ở trên sàn nhà, vụng về kiễng chân nhọn, cố gắng đem chăn mỏng vừa nãy đắp ở trên người mình đắp lên trên người Tố Tâm.
Tố Tâm ngủ không quá say, vừa nãy Đoàn Đoàn tỉnh lại đã khiến cho Tố Tâm mơ hồ tỉnh lại, vào lúc này, đã mở mắt ra.
Cô buông thõng con mắt, thấy Đoàn Đoàn đang dùng sức lôi kéo chăn đắp lên cho mình.
Trong lòng ấm áp, cô nắm lấy tay nhỏ của Đoàn Đoàn: "Đã tỉnh rồi!"
Nhìn thấy Tố Tâm tỉnh lại, Đoàn Đoàn vừa nãy lén lút lau nước mắt, bây giờ trong hốc mắt lại có thêm một tầng nước, nhóc gật gật đầu, đôi mắt long lanh ngập nước nhìn qua Tố Tâm, nhịn xuống không khóc, gật gật đầu.
Tố Tâm tiếp nhận tâm ý của Đoàn Đoàn vừa nãy đã giúp cô đắp chăn, ngồi xổm người xuống xoa xoa cái đầu nhỏ của Đoàn Đoàn nói cám ơn: "Cảm ơn con..."
Tâm tình của Đoàn Đoàn đã khá hơn một chút, khuôn mặt bầu bĩnh của nhóc đã xuất hiện ý cười.
"Ba ba tối hôm nay có việc không trở về, cô ở cùng con có được hay không!" Tố Tâm đem chăn đặt ở trên giường, nhỏ giọng hỏi dò.
Tâm tình của Đoàn Đoàn càng tốt hơn, đôi mắt đen nhánh sáng ngời long lanh, duỗi hai tay muốn Tố Tâm ôm.
"Ùng ục ùng ục..."
Ngủ một buổi trưa không có ăn cái gì, hai cái tay múp míp của Đoàn Đoàn trộm bịt tai của Tố Tâm lại để cô không nghe thấy bụng của nhóc kêu, ngượng ngùng chân trái đạp ở trên chân phải, như đứa trẻ làm sai cúi đầu.
"Ùng ục ùng ục..."
Bụng lại vang lên, Đoàn Đoàn đem đầu rủ xuống càng thấp hơn.
"Mì tôm trứng, lần trước con ngủ không có được ăn, lần này... Cô làm cho con ăn có được hay không!" Tố Tâm gỡ hai cái tay nhỏ của Đoàn Đoàn ở bên tai cô xuống, đem nhóc ôm vào lòng, hỏi.
Đoàn Đoàn dùng sức gật đầu, trả lời, âm thanh bi bô lại đặc biệt vang dội: "Được ạ!"
...
Dưới lầu, Phó Thiên Tứ đã gọi đồ ăn nhanh, Pizza cùng khoai chiên các loại đồ ăn vặt, đồ uống xếp đầy trên bàn trà.
Cậu cuộn hai chân ngồi ở trên ghế sa lon, đầu gối chân trái còn đặt một chiếc máy tính, đầu gối chân để hộp Pizza, một tay giơ miếng Pizza đã ăn được một nửa, tràn đầy phấn khởi xem phim.
Đoàn Đoàn đáng yêu quá, hãy like và bỏ phiếu cho Đoàn Đoàn thôi nào
Phó Thiên Tứ nhìn bóng lưng Tố Tâm lên lầu, trong lòng không cao hứng, bĩu môi, suy đoán Tố Tâm muốn thông qua Đoàn Đoàn để tiếp cận Phó Kiến Văn.
Nhẹ nhàng mở cửa, Tố Tâm thấy Đoàn Đoàn đang nằm lỳ ở trên giường chổng mông lên ngủ rồi, trên người không có thứ gì đắp, chỉ mặc một bộ chiếc áo màu xanh da trời cùng quần jean, đeo một đôi tất màu trắng nhỏ, một chân lệch ra khỏi giường.
Tố Tâm rón rén đi tới bên giường, thấy Đoàn Đoàn nằm sấp, gò má đặt trên chiếc gối màu xanh da trời có hình phim hoạt hình. Chiếc gối đã bị ướt một mảng, lông mi dài cong vút còn đọng một giọt nước mắt.
Một tay nhỏ đút ở trong miệng, một tay khác nắm nhẹ thành nắm đấm, vừa trắng vừa mềm.
Trời mưa u ám làm cho tia sáng trong phòng cũng có vẻ tối tăm, Đoàn Đoàn nhè nhẹ tiếng hít thở đều đều trong gian phòng.
Tố Tâm nhẹ nhàng xoay Đoàn Đoàn lại, kéo chăn qua đắp cho Đoàn Đoàn, nhìn gương mặt nhỏ nhắn tròn tròn của nhóc... Nhớ tới chị Tương Tư, viền mắt có phần ẩm ướt.
Đoàn Đoàn có vẻ ngủ rất say, khi tỉnh lại trời đã đen thui, bàn tay nhỏ của nhóc chống đỡ thân thể của mình, ngồi ở trên giường, dụi dụi con mắt, nhìn thấy Tố Tâm đang dựa lưng vào đầu giường ngủ, Đoàn Đoàn ngẩn ra, nhóc lại dụi dụi con mắt, Tố Tâm vẫn còn ở đó...
Đoàn Đoàn ngồi yên ở bên giường nửa ngày, thử thăm dò duỗi ngón trỏ mũm mĩm của mình ra chọc một chút vào cánh tay của Tố Tâm.
Xúc cảm chân thực khiến cho Đoàn Đoàn mù quáng, nhóc ủy khuất không nhịn được, cái miệng nhỏ mếu máo.
Đoàn Đoàn dùng ống tay áo trộm lau nước mắt, sau đó bò xuống giường, chân nhỏ đeo một đôi tất trắng giẫm ở trên sàn nhà, vụng về kiễng chân nhọn, cố gắng đem chăn mỏng vừa nãy đắp ở trên người mình đắp lên trên người Tố Tâm.
Tố Tâm ngủ không quá say, vừa nãy Đoàn Đoàn tỉnh lại đã khiến cho Tố Tâm mơ hồ tỉnh lại, vào lúc này, đã mở mắt ra.
Cô buông thõng con mắt, thấy Đoàn Đoàn đang dùng sức lôi kéo chăn đắp lên cho mình.
Trong lòng ấm áp, cô nắm lấy tay nhỏ của Đoàn Đoàn: "Đã tỉnh rồi!"
Nhìn thấy Tố Tâm tỉnh lại, Đoàn Đoàn vừa nãy lén lút lau nước mắt, bây giờ trong hốc mắt lại có thêm một tầng nước, nhóc gật gật đầu, đôi mắt long lanh ngập nước nhìn qua Tố Tâm, nhịn xuống không khóc, gật gật đầu.
Tố Tâm tiếp nhận tâm ý của Đoàn Đoàn vừa nãy đã giúp cô đắp chăn, ngồi xổm người xuống xoa xoa cái đầu nhỏ của Đoàn Đoàn nói cám ơn: "Cảm ơn con..."
Tâm tình của Đoàn Đoàn đã khá hơn một chút, khuôn mặt bầu bĩnh của nhóc đã xuất hiện ý cười.
"Ba ba tối hôm nay có việc không trở về, cô ở cùng con có được hay không!" Tố Tâm đem chăn đặt ở trên giường, nhỏ giọng hỏi dò.
Tâm tình của Đoàn Đoàn càng tốt hơn, đôi mắt đen nhánh sáng ngời long lanh, duỗi hai tay muốn Tố Tâm ôm.
"Ùng ục ùng ục..."
Ngủ một buổi trưa không có ăn cái gì, hai cái tay múp míp của Đoàn Đoàn trộm bịt tai của Tố Tâm lại để cô không nghe thấy bụng của nhóc kêu, ngượng ngùng chân trái đạp ở trên chân phải, như đứa trẻ làm sai cúi đầu.
"Ùng ục ùng ục..."
Bụng lại vang lên, Đoàn Đoàn đem đầu rủ xuống càng thấp hơn.
"Mì tôm trứng, lần trước con ngủ không có được ăn, lần này... Cô làm cho con ăn có được hay không!" Tố Tâm gỡ hai cái tay nhỏ của Đoàn Đoàn ở bên tai cô xuống, đem nhóc ôm vào lòng, hỏi.
Đoàn Đoàn dùng sức gật đầu, trả lời, âm thanh bi bô lại đặc biệt vang dội: "Được ạ!"
...
Dưới lầu, Phó Thiên Tứ đã gọi đồ ăn nhanh, Pizza cùng khoai chiên các loại đồ ăn vặt, đồ uống xếp đầy trên bàn trà.
Cậu cuộn hai chân ngồi ở trên ghế sa lon, đầu gối chân trái còn đặt một chiếc máy tính, đầu gối chân để hộp Pizza, một tay giơ miếng Pizza đã ăn được một nửa, tràn đầy phấn khởi xem phim.
Đoàn Đoàn đáng yêu quá, hãy like và bỏ phiếu cho Đoàn Đoàn thôi nào
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.