Chương 1587: Có thể đi rồi sao?
Mạc Vân Trà Sữa
19/12/2019
“Có Miểu Miểu ở đây, dì và chú Phúc không có gì không yên lòng!” Dì Phúc nhanh chóng mời Tôn Miểu Miểu vào nhà.
Những năm này chú dì Phúc đều không có đứa trẻ, cho nên đem những đứa bé này xem là con của mình, đối xử với mỗi người cực kỳ tốt.
“Chú Phúc, hành lý đã thả lên xe, bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể đi!” Tiểu Lục đẩy cửa đi vào.
Tôn Miểu Miểu quay đầu, thấy tiểu Lục khí chất xuất chúng đi vào, cười gật đầu, cho rằng chú Phúc dì Phúc chính là muốn đi tham gia hôn lễ của vị tiên sinh này, lời chúc mừng còn chưa ra khỏi miệng, đã thấy Phó Kiến Văn đi phía sau lưng tiểu Lục đi vào, Tôn Miểu Miểu choáng váng...
Tôn Miểu Miểu chính là sinh viên khoa nghệ thuật, học vẽ!
Cô đã từng gặp rất nhiều Moly ngũ quan lập thể rõ ràng, nhưng từ trước tới nay chưa từng gặp qua một người có ngũ quan đường viền lạnh lẽo cứng rắn mà bên trong lại lộ ra vẻ dương cương cùng trầm ổn như Phó Kiến Văn, hơi thở tràn ngập hormone nam tính.
Ở thương trường sát phạt nhiều năm, cho dù Phó Kiến Văn không có mặc âu phục giày da nhưng khí chất vẫn lọp ra vẻ xuất chúng vô cùng, càng đừng nói tới hôm nay Phó Kiến Văn ăn mặc chính thức, vóc người cường tráng được âu phục đẩy lên vô cùng hoàn mỹ, rất khác biệt so với những người doanh nhân thành công khác trên thương trường.
Tôn Miểu Miểu không nhịn được tim đập nhanh hơn, nhìn qua Phó Kiến Văn, đỏ mặt, nhanh chóng liếc mở tầm mắt, cười với chú Phúc dì Phúc.
Tố Tâm ôm Đoàn Đoàn đã mặc xong áo khoác từ trong nhà đi ra, Phó Thiên Tứ theo sát phía sau, hỏi một câu: “Có thể đi rồi sao!”
Tôn Miểu Miểu hướng về phía phát ra âm thanh nhìn lại, cô lại có thể nhìn thấy Tố Tâm, trong lòng còn ôm một cậu nhóc trắng trắng mập mập rất xinh đẹp, bên cạnh đứng đấy một thiếu niên, hai tay cậu ta bỏ túi, hơi nhíu lông mày, dĩ nhiên như là đẹp như từ trong truyện tranh Manga bước ra.
Những năm này chú dì Phúc đều không có đứa trẻ, cho nên đem những đứa bé này xem là con của mình, đối xử với mỗi người cực kỳ tốt.
“Chú Phúc, hành lý đã thả lên xe, bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể đi!” Tiểu Lục đẩy cửa đi vào.
Tôn Miểu Miểu quay đầu, thấy tiểu Lục khí chất xuất chúng đi vào, cười gật đầu, cho rằng chú Phúc dì Phúc chính là muốn đi tham gia hôn lễ của vị tiên sinh này, lời chúc mừng còn chưa ra khỏi miệng, đã thấy Phó Kiến Văn đi phía sau lưng tiểu Lục đi vào, Tôn Miểu Miểu choáng váng...
Tôn Miểu Miểu chính là sinh viên khoa nghệ thuật, học vẽ!
Cô đã từng gặp rất nhiều Moly ngũ quan lập thể rõ ràng, nhưng từ trước tới nay chưa từng gặp qua một người có ngũ quan đường viền lạnh lẽo cứng rắn mà bên trong lại lộ ra vẻ dương cương cùng trầm ổn như Phó Kiến Văn, hơi thở tràn ngập hormone nam tính.
Ở thương trường sát phạt nhiều năm, cho dù Phó Kiến Văn không có mặc âu phục giày da nhưng khí chất vẫn lọp ra vẻ xuất chúng vô cùng, càng đừng nói tới hôm nay Phó Kiến Văn ăn mặc chính thức, vóc người cường tráng được âu phục đẩy lên vô cùng hoàn mỹ, rất khác biệt so với những người doanh nhân thành công khác trên thương trường.
Tôn Miểu Miểu không nhịn được tim đập nhanh hơn, nhìn qua Phó Kiến Văn, đỏ mặt, nhanh chóng liếc mở tầm mắt, cười với chú Phúc dì Phúc.
Tố Tâm ôm Đoàn Đoàn đã mặc xong áo khoác từ trong nhà đi ra, Phó Thiên Tứ theo sát phía sau, hỏi một câu: “Có thể đi rồi sao!”
Tôn Miểu Miểu hướng về phía phát ra âm thanh nhìn lại, cô lại có thể nhìn thấy Tố Tâm, trong lòng còn ôm một cậu nhóc trắng trắng mập mập rất xinh đẹp, bên cạnh đứng đấy một thiếu niên, hai tay cậu ta bỏ túi, hơi nhíu lông mày, dĩ nhiên như là đẹp như từ trong truyện tranh Manga bước ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.