Chương 915: Có ý định này
Mạc Vân Trà Sữa
06/09/2019
"Các người thật sự ở nơi này!"
Khẩu trang được bỏ xuống, mặc dù đã bị mũ lưỡi trai che mất nửa khuôn mặt, nhưng có thể thấy được vẻ đẹp kinh người của Tô Mạn Mạn ...
Vẻ đẹp của Tô Mạn Mạn cùng Bạch Hiểu Niên là cùng một loại loại, đẹp đặc biệt có tính công kích, yêu diễm họa thủy, dùcho đi tới chỗ nào, lần đầu tiên đều là đoạt hết sự chú ý.
Nhìn thấy Tô Mạn Mạn đang yên đang lành đứng ở chỗ này, Tố Tâm thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười với Tô Mạn Mạn, mở miệng: "Cái gì gọi là thật sự ở nơi này !"
"Cô còn không biết sao ! Trên Weibo có người đã upload bức ảnh, nói ngẫu nhiên gặp được một nhà ba người các người đến Venice du lịch! Còn có người nói đã biết tại sao cô rời khỏi đài truyền hình thành phố A, thả xuống {{ chủ nhật hẹn ước }} khiến cho người dẫn thay đổi là chị Lâm, nói nguyên nhân là cô chuẩn bị về nhà làm phu nhân nhà giàu, muốn rời khỏi vòng tròn kia, sau đó sinh con để khẳng định địa vị vững chắc, giúp chồng dạy con rồi."
Tô Mạn Mạn nhìn xem Tố Tâm tựa như cười mà không phải cười, nhưng cũng không hề có ý tứ trào phúng hoặc cười nhạo Tố Tâm .
Uẩn khúc trong này, Tô Mạn Mạn ít nhiều vẫn là biết một ít ...
Tô Mạn Mạn nghe nói sau lưng chị Lâm có một kim chủ đặc biệt lớn, là họ đem Tố Tâm dồn xuống khỏi vị trí người dẫn chương trình của {{ chủ nhật hẹn ước }}, đổi lại thành chị Lâm, Tô Mạn Mạn không tin trong này không có Sở Tầm nhúng tay, tâm tư của Sở Tầm đối với Phó Kiến Văn, người khác không biết, Tô Mạn Mạn còn có thể không biết sao !
Quần chúng Internet đều đang suy đoán, kim chủ sau lưng chị Lâm rốt cuộc là kẻ nào, rõ ràng lại so với CEO của tập đoàn Khải Đức còn cứng hơn.
Tố Tâm mím môi cười cười, giữa lông mày đều là gió xuân long lanh, cô dùng sức nắm lấy bàn tay lớn của Phó Kiến Văn: "Đúng vậy, tôi thật ra là có ý định này!"
Tô Mạn Mạn thấy đáy mắt Phó Kiến Văn có ý cười khó gặp, con mắt xinh đẹp của Tô Mạn Mạn lướt qua lại ở giữa hai người để thăm dò: "Hai người thật đáng ghét! Biểu hiện ân ái như thế là cố ý hành hạ chó sao ! Phó Kiến Văn ... Tốt xấu gì chúng ta cũng coi như là có quan hệ họ hàng, vợ của anh cho em ăn thức ăn chó anh cũng mặc kệ không quản sao! Cũng không sợ làm hỏng đoá hoa nhỏ của tổ quốc là em nữa!"
Khi cô giáo của Tịch Tiểu Ân gọi tới, nói là có một người đẹp trai tới đón Tịch Tiểu Ân mà người này không phải là Lý An Dịch, Tịch Vô Ưu còn tưởng rằng Lý An Dịch bận việc cho nên nhờ Lý Hình Phong tới đón giúp cô.
Tịch Vô Ưu nhờ cô giáo chuyển máy cho người đàn ông kia.
“Anh Hình Phong.” Tịch Vô Ưu gọi.
“Là tôi, Hàn Thần Dương.” Hàn Thần Dương nhàn nhạt mở miệng.
Không nghĩ tới mẹ chạy mất rồi con gái lại tự dâng đến miệng, này biết trách ai chứ.
Tịch Vô Ưu nghe thấy là Hàn Thần Dương, trong lòng cô khẽ nhảy lên một cái.
Tại sao thế giới này có thể trùng hợp như vậy? Tịch Vô Ưu thầm oán Lý An Dịch, anh ta không giúp cô được thì thông báo cho cô một tiếng để cô thuê xe đi đón Tịch Tiểu Ân mới phải.
Bây giờ phải làm thế nào? Cô có thể cúp điện thoại hay không?
“Em không cần chạy, bây giờ dù em có chạy tới đâu tôi cũng sẽ tìm được em.” Hàn Thần Dương nói tiếp: “Nói địa chỉ, tôi sẽ giúp em đưa con bé về. Tôi có thể đảm bảo không để xảy ra chuyện gì.”
“Mẹ, con muốn về cùng ba ba.” Giọng nói lanh lảnh của Tịch Tiểu Ân từ bên trong điện thoại truyền đến.
Tịch Vô Ưu thật sự hết cách rồi, sao cô lại có đứa con gái như vậy chứ.
Sau khi đấu tranh tư tưởng một hồi, Tịch Vô Ưu vẫn là quyết định cho Hàn Thần Dương đưa Tịch Tiểu Ân trở về.
....
Trên đường đi.
“Ba ba, ba ba thích mẹ sao?” Tịch Tiểu Ân lên tiếng hỏi.
“Đúng vậy.”
Hàn Thần Dương nghiêng đầu sang quan sát cô nhóc lém lỉnh này. Dù còn bé nhưng rất nhanh mồm nhanh miệng, chắc hẳn là được thừa hưởng từ Tịch Vô Ưu rồi!
Mà đứa bé này, lại có nét gì đó rất quen thuộc. Đôi mắt cùng cái miệng nhỏ, rất giống Hàn Thần Dương khi còn bé. Chỉ là hồi bé, Hàn Thần Dương nói rất ít, còn Tịch Tiểu Ân lại nói rất nhiều.
Sau khi nghe Hàn Thần Dương nói xong, Tịch Tiểu Ân đưa tay lên miệng, be miệng của mình lại. Đôi mắt cô nhóc trợn to, một bộ dáng không thể tin nổi!
Thật không ngờ ba ba lại thừa nhận, không giống như chú Hình Phong, mẹ luôn đi theo mà cả ngày đều lạnh nhạt với mẹ.
Tịch Tiểu Ân tự nhủ, khi trở về cô bé nhất định sẽ nói cho mẹ biết. Chắc chắn mẹ sẽ rất vui mừng.
Khẩu trang được bỏ xuống, mặc dù đã bị mũ lưỡi trai che mất nửa khuôn mặt, nhưng có thể thấy được vẻ đẹp kinh người của Tô Mạn Mạn ...
Vẻ đẹp của Tô Mạn Mạn cùng Bạch Hiểu Niên là cùng một loại loại, đẹp đặc biệt có tính công kích, yêu diễm họa thủy, dùcho đi tới chỗ nào, lần đầu tiên đều là đoạt hết sự chú ý.
Nhìn thấy Tô Mạn Mạn đang yên đang lành đứng ở chỗ này, Tố Tâm thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười với Tô Mạn Mạn, mở miệng: "Cái gì gọi là thật sự ở nơi này !"
"Cô còn không biết sao ! Trên Weibo có người đã upload bức ảnh, nói ngẫu nhiên gặp được một nhà ba người các người đến Venice du lịch! Còn có người nói đã biết tại sao cô rời khỏi đài truyền hình thành phố A, thả xuống {{ chủ nhật hẹn ước }} khiến cho người dẫn thay đổi là chị Lâm, nói nguyên nhân là cô chuẩn bị về nhà làm phu nhân nhà giàu, muốn rời khỏi vòng tròn kia, sau đó sinh con để khẳng định địa vị vững chắc, giúp chồng dạy con rồi."
Tô Mạn Mạn nhìn xem Tố Tâm tựa như cười mà không phải cười, nhưng cũng không hề có ý tứ trào phúng hoặc cười nhạo Tố Tâm .
Uẩn khúc trong này, Tô Mạn Mạn ít nhiều vẫn là biết một ít ...
Tô Mạn Mạn nghe nói sau lưng chị Lâm có một kim chủ đặc biệt lớn, là họ đem Tố Tâm dồn xuống khỏi vị trí người dẫn chương trình của {{ chủ nhật hẹn ước }}, đổi lại thành chị Lâm, Tô Mạn Mạn không tin trong này không có Sở Tầm nhúng tay, tâm tư của Sở Tầm đối với Phó Kiến Văn, người khác không biết, Tô Mạn Mạn còn có thể không biết sao !
Quần chúng Internet đều đang suy đoán, kim chủ sau lưng chị Lâm rốt cuộc là kẻ nào, rõ ràng lại so với CEO của tập đoàn Khải Đức còn cứng hơn.
Tố Tâm mím môi cười cười, giữa lông mày đều là gió xuân long lanh, cô dùng sức nắm lấy bàn tay lớn của Phó Kiến Văn: "Đúng vậy, tôi thật ra là có ý định này!"
Tô Mạn Mạn thấy đáy mắt Phó Kiến Văn có ý cười khó gặp, con mắt xinh đẹp của Tô Mạn Mạn lướt qua lại ở giữa hai người để thăm dò: "Hai người thật đáng ghét! Biểu hiện ân ái như thế là cố ý hành hạ chó sao ! Phó Kiến Văn ... Tốt xấu gì chúng ta cũng coi như là có quan hệ họ hàng, vợ của anh cho em ăn thức ăn chó anh cũng mặc kệ không quản sao! Cũng không sợ làm hỏng đoá hoa nhỏ của tổ quốc là em nữa!"
Khi cô giáo của Tịch Tiểu Ân gọi tới, nói là có một người đẹp trai tới đón Tịch Tiểu Ân mà người này không phải là Lý An Dịch, Tịch Vô Ưu còn tưởng rằng Lý An Dịch bận việc cho nên nhờ Lý Hình Phong tới đón giúp cô.
Tịch Vô Ưu nhờ cô giáo chuyển máy cho người đàn ông kia.
“Anh Hình Phong.” Tịch Vô Ưu gọi.
“Là tôi, Hàn Thần Dương.” Hàn Thần Dương nhàn nhạt mở miệng.
Không nghĩ tới mẹ chạy mất rồi con gái lại tự dâng đến miệng, này biết trách ai chứ.
Tịch Vô Ưu nghe thấy là Hàn Thần Dương, trong lòng cô khẽ nhảy lên một cái.
Tại sao thế giới này có thể trùng hợp như vậy? Tịch Vô Ưu thầm oán Lý An Dịch, anh ta không giúp cô được thì thông báo cho cô một tiếng để cô thuê xe đi đón Tịch Tiểu Ân mới phải.
Bây giờ phải làm thế nào? Cô có thể cúp điện thoại hay không?
“Em không cần chạy, bây giờ dù em có chạy tới đâu tôi cũng sẽ tìm được em.” Hàn Thần Dương nói tiếp: “Nói địa chỉ, tôi sẽ giúp em đưa con bé về. Tôi có thể đảm bảo không để xảy ra chuyện gì.”
“Mẹ, con muốn về cùng ba ba.” Giọng nói lanh lảnh của Tịch Tiểu Ân từ bên trong điện thoại truyền đến.
Tịch Vô Ưu thật sự hết cách rồi, sao cô lại có đứa con gái như vậy chứ.
Sau khi đấu tranh tư tưởng một hồi, Tịch Vô Ưu vẫn là quyết định cho Hàn Thần Dương đưa Tịch Tiểu Ân trở về.
....
Trên đường đi.
“Ba ba, ba ba thích mẹ sao?” Tịch Tiểu Ân lên tiếng hỏi.
“Đúng vậy.”
Hàn Thần Dương nghiêng đầu sang quan sát cô nhóc lém lỉnh này. Dù còn bé nhưng rất nhanh mồm nhanh miệng, chắc hẳn là được thừa hưởng từ Tịch Vô Ưu rồi!
Mà đứa bé này, lại có nét gì đó rất quen thuộc. Đôi mắt cùng cái miệng nhỏ, rất giống Hàn Thần Dương khi còn bé. Chỉ là hồi bé, Hàn Thần Dương nói rất ít, còn Tịch Tiểu Ân lại nói rất nhiều.
Sau khi nghe Hàn Thần Dương nói xong, Tịch Tiểu Ân đưa tay lên miệng, be miệng của mình lại. Đôi mắt cô nhóc trợn to, một bộ dáng không thể tin nổi!
Thật không ngờ ba ba lại thừa nhận, không giống như chú Hình Phong, mẹ luôn đi theo mà cả ngày đều lạnh nhạt với mẹ.
Tịch Tiểu Ân tự nhủ, khi trở về cô bé nhất định sẽ nói cho mẹ biết. Chắc chắn mẹ sẽ rất vui mừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.