Chương 517: Còn không phải do cậu ban tặng
Mạc Vân Trà Sữa
29/07/2019
Phó Kiến Văn cũng có thể trở vờ làm một con người rộng lượng, để cho Tố Tâm đến thăm Hứa Khai.
Dù sao, Tố Tâm cũng đã là vợ anh.
Nhưng nếu như bây giờ, tình cảm của Phó Kiến Văn với Tố Tâm vẫn như lúc đầu mới gặp, hay là trước khi kết hôn, thậm chí là vừa lúc đi làm đăng kí kết hôn xong, Phó Kiến Văn đều sẽ để Tố Tâm đi.
Nhưng từ lúc hai người ở chung, tình cảm cũng đã từ từ ấm lên, tình ý ngày càng sâu đậm, cho nên Phó Kiến Văn vẫn là nói thật lòng mình, anh không muốn cô đi.
"Vậy anh tin tưởng em sao!" Tố Tâm hỏi.
"Tố Tố, em không cần chặn lời của anh, đây không phải là vấn đề có tin hay không, giữa hai vợ chồng với nhau, tin tưởng chính là thứ cơ bản nhất, anh tin em, em hỏi ý kiến của anh, anh cho em biết cá nhân anh không hy vọng em đi, nhưng nếu như em muốn đi, anh cũng sẽ không ngăn cản, em hiểu ý của anh không?"
Phó Kiến Văn vẫn duy trì tư thế một tay bỏ túi như trước, đứng lặng ở trước cửa sổ, thân hình cao ngất được ánh mặt trời từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, rơi vào mặt thảm màu xám, khiến cho căn phòng càng thêm vẻ thâm trầm.
Cúp điện thoại, Phó Kiến Văn đem điện thoại di động cất vào trong túi, hai tay bỏ túi, tia sáng màu vàng phác hoạ ra ngũ quan lạnh lẽo của anh, phủ kín da thịt màu mặt ong nhưng lại không chiếu được vào đáy lòng.
Lục Tân Nam gõ cửa, sau đó đẩy cửa phòng làm việc ra.
Lúc này Phó Kiến Văn mới xoay người đi tới trước bàn làm việc, giơ tầm mắt lên liếc nhìn Lục Tân Nam.
"Làm sao vậy !" Phó Kiến Văn ngồi xuống hỏi.
"Làm sao vậy ! Còn không phải phải cậu ban tặng ..." Lục Tân Nam ngồi xuống ở cái ghế đối diện Phó Kiến Văn.
Lục Tân Nam buồn bực từ trong túi áo lấy ra một hộp thuốc lá, rút ra một điếu ngậm ở khóe môi, nhen nhóm, hít một hơi thật sâu, sau đó nhả ra một làn khói trắng mù mịt, lan toả trong đốm lửa lập loè.
Gương mặt góc cạnh của Lục Tân Nam ngẩng lên, nhìn qua Phó Kiến Văn, đem cái bật lửa đặt ở trên bàn, mở miệng nói: "Cậu vì giúp người phụ nữ của cậu hả giận, mà chất vấn con gái của cục trưởng cục quy hoạch, lần này xong rồi ... cục trưởng Cao được mời đi uống trà, thì ngay cả mảnh đất mà chúng ta mong muốn cũng đều bị kẹt tại nơi đó, thế là những việc mình làm từ trước đến giờ đều là vô ích rồi!"
Phó Kiến Văn đưa tay cầm qua hộp thuốc lá, rút ra một điếu thuốc, đặt ở dưới mũi ngửi một cái, sau đó cầm trong tay thưởng thức, mở miệng nói: "Cục trưởng cục quy hoạch không muốn cũng bị mang đi điều tra rồi, cậu đoán xem cục trưởng Cao mất chức, thì ai sẽ là người lên thay thế !"
Lục Tân Nam thở ra một làn khói trắng, kéo qua cái gạt tàn thuốc, động tác gạt tro thuốc đột nhiên dừng lại, giương mắt, trong con ngươi hình như có tia sáng: "Sẽ không phải là ... Lão Từ !"
Dù sao, Tố Tâm cũng đã là vợ anh.
Nhưng nếu như bây giờ, tình cảm của Phó Kiến Văn với Tố Tâm vẫn như lúc đầu mới gặp, hay là trước khi kết hôn, thậm chí là vừa lúc đi làm đăng kí kết hôn xong, Phó Kiến Văn đều sẽ để Tố Tâm đi.
Nhưng từ lúc hai người ở chung, tình cảm cũng đã từ từ ấm lên, tình ý ngày càng sâu đậm, cho nên Phó Kiến Văn vẫn là nói thật lòng mình, anh không muốn cô đi.
"Vậy anh tin tưởng em sao!" Tố Tâm hỏi.
"Tố Tố, em không cần chặn lời của anh, đây không phải là vấn đề có tin hay không, giữa hai vợ chồng với nhau, tin tưởng chính là thứ cơ bản nhất, anh tin em, em hỏi ý kiến của anh, anh cho em biết cá nhân anh không hy vọng em đi, nhưng nếu như em muốn đi, anh cũng sẽ không ngăn cản, em hiểu ý của anh không?"
Phó Kiến Văn vẫn duy trì tư thế một tay bỏ túi như trước, đứng lặng ở trước cửa sổ, thân hình cao ngất được ánh mặt trời từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, rơi vào mặt thảm màu xám, khiến cho căn phòng càng thêm vẻ thâm trầm.
Cúp điện thoại, Phó Kiến Văn đem điện thoại di động cất vào trong túi, hai tay bỏ túi, tia sáng màu vàng phác hoạ ra ngũ quan lạnh lẽo của anh, phủ kín da thịt màu mặt ong nhưng lại không chiếu được vào đáy lòng.
Lục Tân Nam gõ cửa, sau đó đẩy cửa phòng làm việc ra.
Lúc này Phó Kiến Văn mới xoay người đi tới trước bàn làm việc, giơ tầm mắt lên liếc nhìn Lục Tân Nam.
"Làm sao vậy !" Phó Kiến Văn ngồi xuống hỏi.
"Làm sao vậy ! Còn không phải phải cậu ban tặng ..." Lục Tân Nam ngồi xuống ở cái ghế đối diện Phó Kiến Văn.
Lục Tân Nam buồn bực từ trong túi áo lấy ra một hộp thuốc lá, rút ra một điếu ngậm ở khóe môi, nhen nhóm, hít một hơi thật sâu, sau đó nhả ra một làn khói trắng mù mịt, lan toả trong đốm lửa lập loè.
Gương mặt góc cạnh của Lục Tân Nam ngẩng lên, nhìn qua Phó Kiến Văn, đem cái bật lửa đặt ở trên bàn, mở miệng nói: "Cậu vì giúp người phụ nữ của cậu hả giận, mà chất vấn con gái của cục trưởng cục quy hoạch, lần này xong rồi ... cục trưởng Cao được mời đi uống trà, thì ngay cả mảnh đất mà chúng ta mong muốn cũng đều bị kẹt tại nơi đó, thế là những việc mình làm từ trước đến giờ đều là vô ích rồi!"
Phó Kiến Văn đưa tay cầm qua hộp thuốc lá, rút ra một điếu thuốc, đặt ở dưới mũi ngửi một cái, sau đó cầm trong tay thưởng thức, mở miệng nói: "Cục trưởng cục quy hoạch không muốn cũng bị mang đi điều tra rồi, cậu đoán xem cục trưởng Cao mất chức, thì ai sẽ là người lên thay thế !"
Lục Tân Nam thở ra một làn khói trắng, kéo qua cái gạt tàn thuốc, động tác gạt tro thuốc đột nhiên dừng lại, giương mắt, trong con ngươi hình như có tia sáng: "Sẽ không phải là ... Lão Từ !"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.