Chương 530: Cuộc điện thoại!
Mạc Vân Trà Sữa
29/07/2019
Tia sáng u ám dưới bãi đậu xe, bỗng có ánh đèn từ sau lưng Tố Tâm chiếu tới ...
Lúc không có người thì Tố Tâm mới dám chủ động như thế, bây giờ có người đi tới khiến cho Tố Tâm khó tránh khỏi thẹn thùng, cô quay đầu lại, híp con mắt liếc nhìn chiếc xe đang phát sáng kia, cô kéo Phó Kiến Văn hơi di chuyển về bên cạnh, theo bản năng đem mặt chôn ở trước ngực Phó Kiến Văn, sợ bị người nhận ra.
Nhưng chiếc xe kia cũng không đi đến chỗ hai người mà chuyển lái.
Tố Tâm lại ngẩng đầu, nhìn qua Phó Kiến Văn: "Em không phải có ý này!"
Điện thoại trong túi xách của Tố Tâm chấn động, Tố Tâm không thể không buông Phó Kiến Văn ra, cô cúi đầu lấy điện thoại từ trong túi xách ra.
Vừa nhìn thấy là điện thoại của Lục Tân Bắc, Tố Tâm đang muốn nghe, nhưng lại bị Phó Kiến Văn đoạt mất, cắt đứt.
"Vậy thì nói rõ ràng ý của em." Phó Kiến Văn đem điện thoại của Tố Tâm nắm ở trong lòng bàn tay.
Tố Tâm còn chưa kịp mở miệng, Lục Tân Bắc lại gọi thoại tới, Tố Tâm chau mày, nghe tiếng chuông điện thoại di động vang lên dồn dập, cô mơ hồ có dự cảm xấu, trong lòng vô cùng bất an.
Trước đây, Lục Tân Bắc gọi điện thoại cho Tố Tâm, chỉ đơn giản là vì Bạch Hiểu Niên, nhưng chỉ cần Tố Tâm tắt máy, Lục Tân Bắc sẽ tuyệt đối không gọi cuộc thứ hai.
"Để em nhận điện thoại trước đã ..." Tố Tâm cầm lại điện thoại đang ở trong tay Phó Kiến Văn.
Phó Kiến Văn cũng nhìn thấy điện thoại báo tên người gọi là em trai của Lục Tân Nam ... Lục Tân Bắc.
Anh không hé răng, nhìn xem Tố Tâm nghe điện thoại, điện thoại di động vừa để ở bên tai, Tố Tâm áy náy nhìn Phó Kiến Văn, một tay che miệng nói với đầu bên kia điện thoại: "Alo !"
Nguyên bản, Phó Kiến Văn còn muốn cái miệng nhỏ này của Tố Tâm nói ra càng nhiều hơn những lời ngọt ngào, không nghĩ tới lại bị một cú điện thoại đánh gãy, trong lòng Phó Kiến Văn cũng có chút không thoải mái.
Theo bản năng, Phó Kiến Văn lấy từ trong túi ra một hộp thuốc lá, rút ra một điếu thuốc ngậm ở khóe môi, lúc đưa tay đi mò cái bật lửa, mới ý thức tới chính mình vì cai thuốc, cho nên không mang theo bật lửa.
Phó Kiến Văn đem điếu thuốc lá dời đi, nghịch nghịch hộp thuốc lá, sau đó chú ý tới gương mặt từ từ tái nhợt của Tố Tâm, anh cau mày, hỏi: "Làm sao vậy !"
Tố Tâm nghe đầu bên kia điện thoại nói, chỉ cảm thấy trong đầu ong ong, giọng nói của cô không ngừng run rẩy: "Bệnh viện nào !"
"Tôi tới ngay!" Tố Tâm cúp điện thoại, vội vội vàng vàng chạy về hướng cửa thang máy.
Phó Kiến Văn cũng vội vàng chạy theo sau lưng Tố Tâm, ý thức được khả năng đã xảy ra chuyện gì.
Trong lúc đợi thang máy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tố Tâm đã trắng bệch, cánh môi mím chặt, run rẩy đem điện thoại di động cất về trong túi xách, tay lại run không có cách nào đóng được khoá vào.
Phó Kiến Văn nắm lấy bàn tay của Tố Tâm, giúp cô ổn định tinh thần, sau đó giúp cô đóng khóa lại ...
Tố Tâm đưa điện thoại di động bỏ vào trong túi xách xong, chân đã mềm nhũn, may mà Phó Kiến Văn nhanh tay nhanh mắt đỡ được Tố Tâm.
Lúc không có người thì Tố Tâm mới dám chủ động như thế, bây giờ có người đi tới khiến cho Tố Tâm khó tránh khỏi thẹn thùng, cô quay đầu lại, híp con mắt liếc nhìn chiếc xe đang phát sáng kia, cô kéo Phó Kiến Văn hơi di chuyển về bên cạnh, theo bản năng đem mặt chôn ở trước ngực Phó Kiến Văn, sợ bị người nhận ra.
Nhưng chiếc xe kia cũng không đi đến chỗ hai người mà chuyển lái.
Tố Tâm lại ngẩng đầu, nhìn qua Phó Kiến Văn: "Em không phải có ý này!"
Điện thoại trong túi xách của Tố Tâm chấn động, Tố Tâm không thể không buông Phó Kiến Văn ra, cô cúi đầu lấy điện thoại từ trong túi xách ra.
Vừa nhìn thấy là điện thoại của Lục Tân Bắc, Tố Tâm đang muốn nghe, nhưng lại bị Phó Kiến Văn đoạt mất, cắt đứt.
"Vậy thì nói rõ ràng ý của em." Phó Kiến Văn đem điện thoại của Tố Tâm nắm ở trong lòng bàn tay.
Tố Tâm còn chưa kịp mở miệng, Lục Tân Bắc lại gọi thoại tới, Tố Tâm chau mày, nghe tiếng chuông điện thoại di động vang lên dồn dập, cô mơ hồ có dự cảm xấu, trong lòng vô cùng bất an.
Trước đây, Lục Tân Bắc gọi điện thoại cho Tố Tâm, chỉ đơn giản là vì Bạch Hiểu Niên, nhưng chỉ cần Tố Tâm tắt máy, Lục Tân Bắc sẽ tuyệt đối không gọi cuộc thứ hai.
"Để em nhận điện thoại trước đã ..." Tố Tâm cầm lại điện thoại đang ở trong tay Phó Kiến Văn.
Phó Kiến Văn cũng nhìn thấy điện thoại báo tên người gọi là em trai của Lục Tân Nam ... Lục Tân Bắc.
Anh không hé răng, nhìn xem Tố Tâm nghe điện thoại, điện thoại di động vừa để ở bên tai, Tố Tâm áy náy nhìn Phó Kiến Văn, một tay che miệng nói với đầu bên kia điện thoại: "Alo !"
Nguyên bản, Phó Kiến Văn còn muốn cái miệng nhỏ này của Tố Tâm nói ra càng nhiều hơn những lời ngọt ngào, không nghĩ tới lại bị một cú điện thoại đánh gãy, trong lòng Phó Kiến Văn cũng có chút không thoải mái.
Theo bản năng, Phó Kiến Văn lấy từ trong túi ra một hộp thuốc lá, rút ra một điếu thuốc ngậm ở khóe môi, lúc đưa tay đi mò cái bật lửa, mới ý thức tới chính mình vì cai thuốc, cho nên không mang theo bật lửa.
Phó Kiến Văn đem điếu thuốc lá dời đi, nghịch nghịch hộp thuốc lá, sau đó chú ý tới gương mặt từ từ tái nhợt của Tố Tâm, anh cau mày, hỏi: "Làm sao vậy !"
Tố Tâm nghe đầu bên kia điện thoại nói, chỉ cảm thấy trong đầu ong ong, giọng nói của cô không ngừng run rẩy: "Bệnh viện nào !"
"Tôi tới ngay!" Tố Tâm cúp điện thoại, vội vội vàng vàng chạy về hướng cửa thang máy.
Phó Kiến Văn cũng vội vàng chạy theo sau lưng Tố Tâm, ý thức được khả năng đã xảy ra chuyện gì.
Trong lúc đợi thang máy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tố Tâm đã trắng bệch, cánh môi mím chặt, run rẩy đem điện thoại di động cất về trong túi xách, tay lại run không có cách nào đóng được khoá vào.
Phó Kiến Văn nắm lấy bàn tay của Tố Tâm, giúp cô ổn định tinh thần, sau đó giúp cô đóng khóa lại ...
Tố Tâm đưa điện thoại di động bỏ vào trong túi xách xong, chân đã mềm nhũn, may mà Phó Kiến Văn nhanh tay nhanh mắt đỡ được Tố Tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.