Chương 506: Dẫn Đoàn Đoàn đi xem phim!
Mạc Vân Trà Sữa
29/07/2019
Cửa nhà trẻ, Tố Tâm cùng Phó Kiến Văn xuống xe.
Từng tiếng gọi cha mẹ của những đứa trẻ khác nhau vang lên, nghe cũng khiến cho lòng người khoan khoái, cả nhà trẻ được ánh chiều tà nhuộm vào, trông thật bình dị ấm áp.
Đại khái bởi vì đàn ông tới đón con cái thường rất ít, cho nên Phó Kiến Văn và Tố Tâm cùng nhau đứng ở nơi này chờ Đoàn Đoàn, những bà mẹ đều khó tránh khỏi hâm mộ Tố Tâm.
Thật xa, Tố Tâm đã nhìn thấy Đoàn Đoàn.
Dì Lý cùng Đoàn Đoàn đang đứng ở trên bậc thang, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đoàn Đoàn rất buồn, viền mắt đã ửng hồng, cặp mắt đen nhánh đã ướt nhẹp, ở trên lông mi cũng có mấy giọt nước mắt nhỏ.
Một cô giáo ngồi xổm ở bên người Đoàn Đoàn, cười động viên Đoàn Đoàn.
Dì Lý cũng khom người, thấp giọng nói gì đó với Đoàn Đoàn.
Đoàn Đoàn xoay người, lén lút dùng ống tay áo của đồng phục học sinh lau lau nước mắt, sau đó như không có chuyện gì xảy ra xoay người lại, đem bàn tay nhỏ đưa cho dì Lý, một mặt không biểu cảm dự định cùng dì Lý trở về nhà.
Ánh mắt của Tố Tâm vẫn một mực đi theo bóng người nhỏ bé của Đoàn Đoàn, thấy nhóc được dì Lý dắt theo đi ra, cô kéo mũ cao lên một chút, sau đó gọi một tiếng: "Đoàn Đoàn!"
Cách những tiếng hò hét ầm ĩ của những bạn nhỏ khác, Đoàn Đoàn rất nhanh chóng nghe được giọng nói của Tố Tâm, nhóc gạt bàn tay của dì Lý ra, lộc cộc lộc cộc chạy tới chỗ của Tố Tâm, duỗi hai tay ôm lấy hai chân của cô.
"Mẹ!" Đoàn Đoàn ngửa đầu, giọng nói êm dịu ấm áp gọi Tố Tâm một câu, biểu hiện của lúc này khác hẳn với lúc trước.
Tố Tâm khom người, ôn nhu xoa nhẹ ở trên đầu Đoàn Đoàn, nâng cánh tay của nhóc lên, ôm nhóc vào lòng.
Đoàn Đoàn giương cánh tay ôm thật chặt ở phần gáy của Tố Tâm, khuôn mặt nhỏ nhắn gối lên bả vai của cô, lén lút lau nước mắt ở trên áo cô, đáy mắt đã không che giấu được vẻ vui mừng.
"Ôi! Ngài Phó gọi điện thoại cho tôi bảo tôi tới đón Đoàn Đoàn, vừa nãy Đoàn Đoàn nghĩ chắc chắn hai người không có tới rồi ... Cho nên có vẻ rất buồn, khiến tôi nhìn cũng không đành lòng!" dì Lý giơ tay vuốt ve sống lưng Đoàn Đoàn.
Tố Tâm ôm chặt Đoàn Đoàn ở trong lồng ngực, khẽ mỉm cười với dì Lý: "Dì Lý, con cùng Kiến Văn định mang Đoàn Đoàn đi xem phim, dì để chú Hồ đưa trở về, không cần nấu cơm tối đâu, buổi tối bọn con sẽ ăn ở ngoài ..."
Đoàn Đoàn vừa nghe Tố Tâm muốn dẫn mình đi xem phim, nhóc lập tức ngẩng đầu dậy, vui vẻ đến nỗi đung đưa bàn chân nhỏ nhắn của mình.
"Đoàn Đoàn! Mẹ! Ba ba!"
Tiểu Đường Quả vừa nhìn thấy Tố Tâm cùng Phó Kiến Văn, bàn chân ngắn ngủn lập tức vọt tới, giọng nói sang sảng vô cùng tự nhiên gọi Tố Tâm và Phó Kiến Văn là ba mẹ!
Tiểu Đường Quả mang theo một chiếc mũ màu trắng, mặc bộ đồng phục học sinh của nữ, hai con mắt to tròn ngập nước ngẩng lên nhìn Phó Kiến Văn cùng Tố Tâm ...
Vừa thấy được Tố Tâm, cô bé liền vui vẻ nở nụ cười rực rỡ với cô.
Nghe được giọng nói của Tiểu Đường Quả , Đoàn Đoàn xoay người lại.
Đoàn Đoàn dùng nột tay ôm lấy phần gáy của Tố Tâm, thân thể nhỏ bé đã thẳng tắp, nhìn về phía Tiểu Đường Quả đang đeo một chiếc ba lô nhỏ đứng ở trước mặt Tố Tâm cùng Phó Kiến Văn ...
Từng tiếng gọi cha mẹ của những đứa trẻ khác nhau vang lên, nghe cũng khiến cho lòng người khoan khoái, cả nhà trẻ được ánh chiều tà nhuộm vào, trông thật bình dị ấm áp.
Đại khái bởi vì đàn ông tới đón con cái thường rất ít, cho nên Phó Kiến Văn và Tố Tâm cùng nhau đứng ở nơi này chờ Đoàn Đoàn, những bà mẹ đều khó tránh khỏi hâm mộ Tố Tâm.
Thật xa, Tố Tâm đã nhìn thấy Đoàn Đoàn.
Dì Lý cùng Đoàn Đoàn đang đứng ở trên bậc thang, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đoàn Đoàn rất buồn, viền mắt đã ửng hồng, cặp mắt đen nhánh đã ướt nhẹp, ở trên lông mi cũng có mấy giọt nước mắt nhỏ.
Một cô giáo ngồi xổm ở bên người Đoàn Đoàn, cười động viên Đoàn Đoàn.
Dì Lý cũng khom người, thấp giọng nói gì đó với Đoàn Đoàn.
Đoàn Đoàn xoay người, lén lút dùng ống tay áo của đồng phục học sinh lau lau nước mắt, sau đó như không có chuyện gì xảy ra xoay người lại, đem bàn tay nhỏ đưa cho dì Lý, một mặt không biểu cảm dự định cùng dì Lý trở về nhà.
Ánh mắt của Tố Tâm vẫn một mực đi theo bóng người nhỏ bé của Đoàn Đoàn, thấy nhóc được dì Lý dắt theo đi ra, cô kéo mũ cao lên một chút, sau đó gọi một tiếng: "Đoàn Đoàn!"
Cách những tiếng hò hét ầm ĩ của những bạn nhỏ khác, Đoàn Đoàn rất nhanh chóng nghe được giọng nói của Tố Tâm, nhóc gạt bàn tay của dì Lý ra, lộc cộc lộc cộc chạy tới chỗ của Tố Tâm, duỗi hai tay ôm lấy hai chân của cô.
"Mẹ!" Đoàn Đoàn ngửa đầu, giọng nói êm dịu ấm áp gọi Tố Tâm một câu, biểu hiện của lúc này khác hẳn với lúc trước.
Tố Tâm khom người, ôn nhu xoa nhẹ ở trên đầu Đoàn Đoàn, nâng cánh tay của nhóc lên, ôm nhóc vào lòng.
Đoàn Đoàn giương cánh tay ôm thật chặt ở phần gáy của Tố Tâm, khuôn mặt nhỏ nhắn gối lên bả vai của cô, lén lút lau nước mắt ở trên áo cô, đáy mắt đã không che giấu được vẻ vui mừng.
"Ôi! Ngài Phó gọi điện thoại cho tôi bảo tôi tới đón Đoàn Đoàn, vừa nãy Đoàn Đoàn nghĩ chắc chắn hai người không có tới rồi ... Cho nên có vẻ rất buồn, khiến tôi nhìn cũng không đành lòng!" dì Lý giơ tay vuốt ve sống lưng Đoàn Đoàn.
Tố Tâm ôm chặt Đoàn Đoàn ở trong lồng ngực, khẽ mỉm cười với dì Lý: "Dì Lý, con cùng Kiến Văn định mang Đoàn Đoàn đi xem phim, dì để chú Hồ đưa trở về, không cần nấu cơm tối đâu, buổi tối bọn con sẽ ăn ở ngoài ..."
Đoàn Đoàn vừa nghe Tố Tâm muốn dẫn mình đi xem phim, nhóc lập tức ngẩng đầu dậy, vui vẻ đến nỗi đung đưa bàn chân nhỏ nhắn của mình.
"Đoàn Đoàn! Mẹ! Ba ba!"
Tiểu Đường Quả vừa nhìn thấy Tố Tâm cùng Phó Kiến Văn, bàn chân ngắn ngủn lập tức vọt tới, giọng nói sang sảng vô cùng tự nhiên gọi Tố Tâm và Phó Kiến Văn là ba mẹ!
Tiểu Đường Quả mang theo một chiếc mũ màu trắng, mặc bộ đồng phục học sinh của nữ, hai con mắt to tròn ngập nước ngẩng lên nhìn Phó Kiến Văn cùng Tố Tâm ...
Vừa thấy được Tố Tâm, cô bé liền vui vẻ nở nụ cười rực rỡ với cô.
Nghe được giọng nói của Tiểu Đường Quả , Đoàn Đoàn xoay người lại.
Đoàn Đoàn dùng nột tay ôm lấy phần gáy của Tố Tâm, thân thể nhỏ bé đã thẳng tắp, nhìn về phía Tiểu Đường Quả đang đeo một chiếc ba lô nhỏ đứng ở trước mặt Tố Tâm cùng Phó Kiến Văn ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.