Chương 156: Dẫn em tới chỗ này
Mạc Vân Trà Sữa
04/07/2019
Tố Tâm đứng ở trong thang máy, trái tim thình thịch nhảy lên, cơ hồ là theo bản năng đi theo hai cô gái kia ra khỏi thang máy.
Đúng giờ tan rầm, người qua lại ở sảnh cũng nhiều hơn nhiều.
Gió lạnh kéo tới, cả người Tố Tâm đã nổi da gà.
Người đi làm về chen vào thang máy, Tố Tâm vừa định quay lại lên lầu đổi một cái quần, đã không kịp.
Trong túi xách, chuông điện thoại vang lên, chính là Phó Kiến Văn gọi, đại khái là chờ lâu.
Thời gian đối với người đàn ông như Phó Kiến Văn vô cùng quý giá, Tố Tâm cũng biết cho nên nhanh chóng nghe điện thoại!
Nhấn nghe, Tố Tâm nói xin lỗi, sau đó nhấc chân đi về hướng cửa: "Thật không tiện, vừa nãy trên lầu có một chút chuyện, tôi xuống gần đến rồi!"
Cúp điện thoại, Tố Tâm nắm nắm đấm, trong lòng thầm thở dài.
Vừa nãy, tại sảnh các cô gái cũng đều là mặc váy ngắn, lộ chân ra có làm sao đâu! Lẽ nào thật sự như Bạch Hiểu Niên nói, bởi vì Phó Kiến Văn cho nên cô mới kiêng dè không dám mặc!
Trong lòng Tố Tâm vẫn cảm thấy bất an, hai tay nắm chặt túi xách đi ra cửa.
Bên trong xe, Phó Kiến Văn đang ngậm một điếu thuốc, trong tay nắm chặt bật lửa còn chưa kịp châm thuốc, như có cảm ứng, ngẩng đầu lên nhìn về phía sảnh.
Phó Kiến Văn nhìn Tố Tâm đang đứng ở trên bậc thang, con mắt thâm thuý híp lại, tầm mắt rơi vào cặp chân trắng nõn thẳng tắp của cô, ngọn lửa trên bật lửa chập chờn, làm nổi bật lên ngũ quan cương nghị cùng màu mắt sâu thẳm của anh.
Phía ngoài nhiệt độ tương đối lạnh, một cơn gió kéo tới, Tố Tâm theo bản năng rụt người lại, tránh gió.
Giơ tay đem sợi tóc bị gió thổi loạn kẹp ra sau tai, ngước mắt nhìn về phía Phó Kiến Văn đang ở trong xe nhìn mình.
Cách một tấm kính chắn gió, Tố Tâm thấy trong miệng Phó Kiến Văn ngậm một điếu thuốc, một tay khoác lên trên cửa sổ xe, một tay giơ cái bật lửa, một bộ thong dong lại tùy ý.
Tố Tâm cố nén tim đập, đi xuống bậc thang, đôi chân thẳng tắp thẳng tắp xinh đẹp dài miên man.
Hầu kết nhẹ nhàng trượt, Phó Kiến Văn đóng nắp cái bật lửa, ngậm vào điếu thuốc lá, nới lỏng cố áo sơmi, màu mắt càng sâu.
Thấy Phó Kiến Văn khởi động xe, chầm chậm hướng về bên này lái qua, Tố Tâm đứng tại chỗ chờ.
Chờ xe dừng hẳn, Tố Tâm kéo cửa tay lái phụ ra, một tay vuốt vuốt váy ngồi xuống.
Váy của Tố Tâm không ngắn, nhưng cũng không dài, bởi vì động tác ngồi xuống, mà chiếc váy co lại không ít.
Rõ ràng trong lòng rất lúng túng, Tố Tâm lại giả vờ thản nhiên đem túi xách của mình đặt ở bên trái, ngăn trở chân của mình...
Nhưng là túi xách quá nhỏ, chặn ở nơi này căn bản không có tác dụng gì.
Chỗ tài xế, Phó Kiến Văn một tay vịn lấy tay lái, khóe môi còn ngậm điếu thuốc, gương mặt lạnh lẽo cứng rắn, vừa có cảm giác bị cấm dục lại có mùi vị phong lưu.
Ánh mắt nhìn Tố Tâm mờ ám, nghiêng đầu về phía cô hơi mỉm cười.
Túi sách đen nằm sát bên chân dài trắng nõn của cô, càng làm nổi bật hơn da thịt trắng nõn nhẵn nhụi.
Phát hiện ra tầm mắt của Phó Kiến Văn, Tố Tâm lập tức bất an, hối hận không có lên lầu đổi quần.
Kéo váy, Tố Tâm giả vờ trấn định lên tiếng trước, muốn đánh vỡ không gian lúng túng: "Đi chỗ nào vậy!"
"Nếu em chưa biết muốn ăn ở đâu, tôi dẫn em đi một nơi..."
Không đợi Tố Tâm lên tiếng, Phó Kiến Văn đã dùng ánh mắt ra hiệu cho Tố Tâm: "Đai an toàn."
Tố Tâm kéo đai an toàn, mắt nhìn về phía trước, làm ra dáng vẻ nghiêm trang.
P/s: Thịt đây thịt đây, hãy like và bỏ phiếu cho sữa để chuẩn bị ăn thịt nào
Đúng giờ tan rầm, người qua lại ở sảnh cũng nhiều hơn nhiều.
Gió lạnh kéo tới, cả người Tố Tâm đã nổi da gà.
Người đi làm về chen vào thang máy, Tố Tâm vừa định quay lại lên lầu đổi một cái quần, đã không kịp.
Trong túi xách, chuông điện thoại vang lên, chính là Phó Kiến Văn gọi, đại khái là chờ lâu.
Thời gian đối với người đàn ông như Phó Kiến Văn vô cùng quý giá, Tố Tâm cũng biết cho nên nhanh chóng nghe điện thoại!
Nhấn nghe, Tố Tâm nói xin lỗi, sau đó nhấc chân đi về hướng cửa: "Thật không tiện, vừa nãy trên lầu có một chút chuyện, tôi xuống gần đến rồi!"
Cúp điện thoại, Tố Tâm nắm nắm đấm, trong lòng thầm thở dài.
Vừa nãy, tại sảnh các cô gái cũng đều là mặc váy ngắn, lộ chân ra có làm sao đâu! Lẽ nào thật sự như Bạch Hiểu Niên nói, bởi vì Phó Kiến Văn cho nên cô mới kiêng dè không dám mặc!
Trong lòng Tố Tâm vẫn cảm thấy bất an, hai tay nắm chặt túi xách đi ra cửa.
Bên trong xe, Phó Kiến Văn đang ngậm một điếu thuốc, trong tay nắm chặt bật lửa còn chưa kịp châm thuốc, như có cảm ứng, ngẩng đầu lên nhìn về phía sảnh.
Phó Kiến Văn nhìn Tố Tâm đang đứng ở trên bậc thang, con mắt thâm thuý híp lại, tầm mắt rơi vào cặp chân trắng nõn thẳng tắp của cô, ngọn lửa trên bật lửa chập chờn, làm nổi bật lên ngũ quan cương nghị cùng màu mắt sâu thẳm của anh.
Phía ngoài nhiệt độ tương đối lạnh, một cơn gió kéo tới, Tố Tâm theo bản năng rụt người lại, tránh gió.
Giơ tay đem sợi tóc bị gió thổi loạn kẹp ra sau tai, ngước mắt nhìn về phía Phó Kiến Văn đang ở trong xe nhìn mình.
Cách một tấm kính chắn gió, Tố Tâm thấy trong miệng Phó Kiến Văn ngậm một điếu thuốc, một tay khoác lên trên cửa sổ xe, một tay giơ cái bật lửa, một bộ thong dong lại tùy ý.
Tố Tâm cố nén tim đập, đi xuống bậc thang, đôi chân thẳng tắp thẳng tắp xinh đẹp dài miên man.
Hầu kết nhẹ nhàng trượt, Phó Kiến Văn đóng nắp cái bật lửa, ngậm vào điếu thuốc lá, nới lỏng cố áo sơmi, màu mắt càng sâu.
Thấy Phó Kiến Văn khởi động xe, chầm chậm hướng về bên này lái qua, Tố Tâm đứng tại chỗ chờ.
Chờ xe dừng hẳn, Tố Tâm kéo cửa tay lái phụ ra, một tay vuốt vuốt váy ngồi xuống.
Váy của Tố Tâm không ngắn, nhưng cũng không dài, bởi vì động tác ngồi xuống, mà chiếc váy co lại không ít.
Rõ ràng trong lòng rất lúng túng, Tố Tâm lại giả vờ thản nhiên đem túi xách của mình đặt ở bên trái, ngăn trở chân của mình...
Nhưng là túi xách quá nhỏ, chặn ở nơi này căn bản không có tác dụng gì.
Chỗ tài xế, Phó Kiến Văn một tay vịn lấy tay lái, khóe môi còn ngậm điếu thuốc, gương mặt lạnh lẽo cứng rắn, vừa có cảm giác bị cấm dục lại có mùi vị phong lưu.
Ánh mắt nhìn Tố Tâm mờ ám, nghiêng đầu về phía cô hơi mỉm cười.
Túi sách đen nằm sát bên chân dài trắng nõn của cô, càng làm nổi bật hơn da thịt trắng nõn nhẵn nhụi.
Phát hiện ra tầm mắt của Phó Kiến Văn, Tố Tâm lập tức bất an, hối hận không có lên lầu đổi quần.
Kéo váy, Tố Tâm giả vờ trấn định lên tiếng trước, muốn đánh vỡ không gian lúng túng: "Đi chỗ nào vậy!"
"Nếu em chưa biết muốn ăn ở đâu, tôi dẫn em đi một nơi..."
Không đợi Tố Tâm lên tiếng, Phó Kiến Văn đã dùng ánh mắt ra hiệu cho Tố Tâm: "Đai an toàn."
Tố Tâm kéo đai an toàn, mắt nhìn về phía trước, làm ra dáng vẻ nghiêm trang.
P/s: Thịt đây thịt đây, hãy like và bỏ phiếu cho sữa để chuẩn bị ăn thịt nào
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.