Chương 716: Đạt tới hiệu quả!
Mạc Vân Trà Sữa
07/08/2019
Phượng Bào màu đen lướt xuống trong không trung, chỉ chừa lại một thân màu trắng tinh khiết, phiêu dật như Tiên.
Âm nhạc líu lo thu lại, hình ảnh tối sầm lại, lần nữa sáng lên, là bóng lưng của Tố Tâm đang bước từng bước hướng về trên vách núi cheo leo, không có bất kỳ âm nhạc, chỉ có âm thanh líu lo của tiếng chim hót buổi sáng sớm...
Cùng là một thân Phượng Bào màu đen, trượt xuống theo hai bên tay Tố Tâm, lộ ra xiêm y màu trắng tinh khiết bên trong, cùng đầu ngón tay dài nhỏ có mang theo từng giọt máu tí tách tí tách rơi xuống như hạt châu.
Màn ảnh chuyển tới phía trước, máu tươi chảy ra không ngừng theo mũi tên, bạch y màu trắng thuần khiết bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ chói mắt, trước ngực, quần và giày tất cả đều là máu tươi, cùng bóng lưng bị đầu của một chiếc mũi tên xuyên qua, quả thực là khiến cho người xem tê dại.
Bóng lưng của Tố Tâm đứng lại ở bên vách núi, chậm rãi quay đầu lại, gương mặt tràn ngập vết thương ... Chính là loại tuyệt vọng lại thoải mái khiến người ta không thể lơ là, ở trên lông mi còn có mấy giọt nước mắt ngưng đọng còn chưa rớt xuống, hình ảnh lần nữa biến thành màu đen, ngay cả Tố Tâm đều không có tỉnh táo lại!
Vô số hình ảnh quay chậm xảy ra trong quá khứ xuất hiện ở trong đầu Phượng Vô Loan, Tố Tâm xem đến ngây dại, thậm chí có chút không thể tin tưởng, người ở trong màn ảnh kia chính là mình.
Phượng Vô Loan nhảy xuống Luân Hồi Nhai là một màn kinh điển trong truyện đã được tái hiện một cách vô cùng hoàn mỹ, không chút tỳ vết nào, được biểu hiện vô cùng xuất sắc!
Điện thoại truyền đến một tiếng nói chói tai nhưng cũng đầy thê lương của Tô Mạn Mạn: "Tiên Ma khác đường, kết cục của ta và ngươi đã được định sẵn từ lâu ..."
Trên màn hình màu đen hiện lên một dòng chữ “hàng ma truyền kì” màu vàng lửa chói mắt
Trailer ngăn ngắn ba mươi giây, khiến cho Tố Tâm cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
Trong lòng thầm cảm thán, đạo diễn Trần đúng là danh bất hư truyền.
Còn Tô Mạn Mạn, Tố Tâm cũng rất bội phục.
Mặc dù Tố Tâm đã dùng hết toàn lực để diễn xuất, nhưng cô biết, nếu như không có âm nhạc cùng biên tập, chắc chắn cô sẽ không đạt tới hiệu quả như vậy.
Tố Tâm không biết tác giả nguyên tác của quyển sách này có thấy Video hay không, cô có phần thấp thỏm, không biết là cô diễn kiếp trước của nhân vật Phượng Vô Loan có hài lòng với mong đợi của bọn họ hay không.
Lúc trước lúc đọc sách Tố Tâm đã vắt hết óc để suy nghĩ về nhân vật này, đặc biệt là một màn cuối trong Video kia, suy nghĩ của Tố Tâm đều hầu như ở trong mơ hồ.
Âm nhạc líu lo thu lại, hình ảnh tối sầm lại, lần nữa sáng lên, là bóng lưng của Tố Tâm đang bước từng bước hướng về trên vách núi cheo leo, không có bất kỳ âm nhạc, chỉ có âm thanh líu lo của tiếng chim hót buổi sáng sớm...
Cùng là một thân Phượng Bào màu đen, trượt xuống theo hai bên tay Tố Tâm, lộ ra xiêm y màu trắng tinh khiết bên trong, cùng đầu ngón tay dài nhỏ có mang theo từng giọt máu tí tách tí tách rơi xuống như hạt châu.
Màn ảnh chuyển tới phía trước, máu tươi chảy ra không ngừng theo mũi tên, bạch y màu trắng thuần khiết bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ chói mắt, trước ngực, quần và giày tất cả đều là máu tươi, cùng bóng lưng bị đầu của một chiếc mũi tên xuyên qua, quả thực là khiến cho người xem tê dại.
Bóng lưng của Tố Tâm đứng lại ở bên vách núi, chậm rãi quay đầu lại, gương mặt tràn ngập vết thương ... Chính là loại tuyệt vọng lại thoải mái khiến người ta không thể lơ là, ở trên lông mi còn có mấy giọt nước mắt ngưng đọng còn chưa rớt xuống, hình ảnh lần nữa biến thành màu đen, ngay cả Tố Tâm đều không có tỉnh táo lại!
Vô số hình ảnh quay chậm xảy ra trong quá khứ xuất hiện ở trong đầu Phượng Vô Loan, Tố Tâm xem đến ngây dại, thậm chí có chút không thể tin tưởng, người ở trong màn ảnh kia chính là mình.
Phượng Vô Loan nhảy xuống Luân Hồi Nhai là một màn kinh điển trong truyện đã được tái hiện một cách vô cùng hoàn mỹ, không chút tỳ vết nào, được biểu hiện vô cùng xuất sắc!
Điện thoại truyền đến một tiếng nói chói tai nhưng cũng đầy thê lương của Tô Mạn Mạn: "Tiên Ma khác đường, kết cục của ta và ngươi đã được định sẵn từ lâu ..."
Trên màn hình màu đen hiện lên một dòng chữ “hàng ma truyền kì” màu vàng lửa chói mắt
Trailer ngăn ngắn ba mươi giây, khiến cho Tố Tâm cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
Trong lòng thầm cảm thán, đạo diễn Trần đúng là danh bất hư truyền.
Còn Tô Mạn Mạn, Tố Tâm cũng rất bội phục.
Mặc dù Tố Tâm đã dùng hết toàn lực để diễn xuất, nhưng cô biết, nếu như không có âm nhạc cùng biên tập, chắc chắn cô sẽ không đạt tới hiệu quả như vậy.
Tố Tâm không biết tác giả nguyên tác của quyển sách này có thấy Video hay không, cô có phần thấp thỏm, không biết là cô diễn kiếp trước của nhân vật Phượng Vô Loan có hài lòng với mong đợi của bọn họ hay không.
Lúc trước lúc đọc sách Tố Tâm đã vắt hết óc để suy nghĩ về nhân vật này, đặc biệt là một màn cuối trong Video kia, suy nghĩ của Tố Tâm đều hầu như ở trong mơ hồ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.