Chương 697: Đau lòng!
Mạc Vân Trà Sữa
03/08/2019
Tiểu Đường Quả từ lâu đã yêu thích Phó Kiến Văn,
cô nhóc thấy Phó Kiến Văn đến thì vui vẻ ra mặt, Đường Tranh nhìn thấy
cảm giác vô cùng đau lòng nhưng lại không thể làm gì.
Mắt thấy Tiểu Đường Quả ngồi ở trên giường bệnh tội nghiệp làm nũng với Phó Kiến Văn: "Ba ba Đoàn Đoàn, vậy về sau con có được ở nhà của chú chơi nữa không !"
Phó Kiến Văn cười cười gật đầu: "Được. . ."
Con mắt Tiểu Đường Quả liền sáng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc: "Ba ba Đoàn Đoàn là người ba tốt nhất trên thế giới này, nếu cũng là ba ba của con thì tốt rồi!"
Đoàn Đoàn nghe nói như thế, theo bản năng hai tay ôm chặt lấy phần gáy của Phó Kiến Văn, tuy rằng không lên tiếng, nhưng rõ ràng chính là đánh dấu chủ quyền.
Đường Tranh: ". . ."
Con gái của anh ta quả thực là như lấy dao đâm vào tim anh ta, đứa con gái này, đối với người cha đẻ của nó thì nó gọi là chú ngốc, còn đối với Phó Kiến Văn thì liền mở miệng một tiếng ba ba Đoàn Đoàn hai tiếng ba ba Đoàn Đoàn, còn muốn Phó Kiến Văn làm ba của mình, vậy ba ba đẻ ra nó đâu rồi!
Ai nói con gái đều là tri kỷ hoặc là áo bông của ba chứ ! Làm sao Đường Tranh thấy bên trong cái áo bông này toàn gai là gai. . . Đống gai này sắp đâm nát trái tim Đường Tranh đến nơi rồi !
Vưu Nại Nại quả thực không đành lòng nhìn xem ánh mắt ai oán của Đường Tranh, nhưng trong lòng lại mơ hồ cảm thấy có mấy phần sảng khoái.
Sở Tầm cũng chỉ đứng yên ở một chỗ, sau đó chào hỏi qua với Tiểu Đường Quả rồi dặn dò Tiểu Đường Quả dưỡng thương cho tốt.
Sở Tầm cùng một nhà Phó Kiến Văn cùng nhau tiến vào thang máy sau, liền nghe Phó Kiến Văn hỏi Tố Tâm: "Tuần này em quay tiết mục “chủ nhật hẹn ước” vào thứ mấy ! Anh dự định mang em cùng Đoàn Đoàn ra biển chơi mấy ngày, em sắp xếp thời gian rảnh của mình ra để anh thu xếp công việc. . ."
Tố Tâm mơ hồ cảm thấy Phó Kiến Văn hỏi lời này ở ngay trước mặt Sở Tầm là có chút cố ý.
Xuyên thấu qua vách tường thang máy, Tố Tâm nhìn thấy sắc mặt của Sở Tầm có chút khó coi.
Khoé môi Tố Tâm nổi lên ý cười, nói: "Về sau em sẽ không dẫn chủ nhật hẹn ước nữa rồi, em được đổi xuống, tạm thời đài truyền hình cũng không giao cho em công việc gì khác, khoảng thời gian này hẳn là cho em nghỉ ! Phải hay không giám đốc Sở !"
Sở Tầm dùng sức nắm chặt túi xách, cố nén tim đập gật đầu: "Đúng, tạm thời còn không có sắp xếp gì."
Tố Tâm cười gật đầu, rồi hướng về phía Phó Kiến Văn nói: "Vậy bất cứ lúc nào em đều có thể xuất phát, vườn trẻ bên kia cũng có thể xin nghỉ, còn đợi xem anh sắp xếp thời gian của anh nữa !"
"Chương trình đang dẫn tốt như vậy, làm sao lại đổi lại !" Phó Kiến Văn mặc kệ Sở Tầm chỉ hỏi Tố Tâm.
Mắt thấy Tiểu Đường Quả ngồi ở trên giường bệnh tội nghiệp làm nũng với Phó Kiến Văn: "Ba ba Đoàn Đoàn, vậy về sau con có được ở nhà của chú chơi nữa không !"
Phó Kiến Văn cười cười gật đầu: "Được. . ."
Con mắt Tiểu Đường Quả liền sáng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc: "Ba ba Đoàn Đoàn là người ba tốt nhất trên thế giới này, nếu cũng là ba ba của con thì tốt rồi!"
Đoàn Đoàn nghe nói như thế, theo bản năng hai tay ôm chặt lấy phần gáy của Phó Kiến Văn, tuy rằng không lên tiếng, nhưng rõ ràng chính là đánh dấu chủ quyền.
Đường Tranh: ". . ."
Con gái của anh ta quả thực là như lấy dao đâm vào tim anh ta, đứa con gái này, đối với người cha đẻ của nó thì nó gọi là chú ngốc, còn đối với Phó Kiến Văn thì liền mở miệng một tiếng ba ba Đoàn Đoàn hai tiếng ba ba Đoàn Đoàn, còn muốn Phó Kiến Văn làm ba của mình, vậy ba ba đẻ ra nó đâu rồi!
Ai nói con gái đều là tri kỷ hoặc là áo bông của ba chứ ! Làm sao Đường Tranh thấy bên trong cái áo bông này toàn gai là gai. . . Đống gai này sắp đâm nát trái tim Đường Tranh đến nơi rồi !
Vưu Nại Nại quả thực không đành lòng nhìn xem ánh mắt ai oán của Đường Tranh, nhưng trong lòng lại mơ hồ cảm thấy có mấy phần sảng khoái.
Sở Tầm cũng chỉ đứng yên ở một chỗ, sau đó chào hỏi qua với Tiểu Đường Quả rồi dặn dò Tiểu Đường Quả dưỡng thương cho tốt.
Sở Tầm cùng một nhà Phó Kiến Văn cùng nhau tiến vào thang máy sau, liền nghe Phó Kiến Văn hỏi Tố Tâm: "Tuần này em quay tiết mục “chủ nhật hẹn ước” vào thứ mấy ! Anh dự định mang em cùng Đoàn Đoàn ra biển chơi mấy ngày, em sắp xếp thời gian rảnh của mình ra để anh thu xếp công việc. . ."
Tố Tâm mơ hồ cảm thấy Phó Kiến Văn hỏi lời này ở ngay trước mặt Sở Tầm là có chút cố ý.
Xuyên thấu qua vách tường thang máy, Tố Tâm nhìn thấy sắc mặt của Sở Tầm có chút khó coi.
Khoé môi Tố Tâm nổi lên ý cười, nói: "Về sau em sẽ không dẫn chủ nhật hẹn ước nữa rồi, em được đổi xuống, tạm thời đài truyền hình cũng không giao cho em công việc gì khác, khoảng thời gian này hẳn là cho em nghỉ ! Phải hay không giám đốc Sở !"
Sở Tầm dùng sức nắm chặt túi xách, cố nén tim đập gật đầu: "Đúng, tạm thời còn không có sắp xếp gì."
Tố Tâm cười gật đầu, rồi hướng về phía Phó Kiến Văn nói: "Vậy bất cứ lúc nào em đều có thể xuất phát, vườn trẻ bên kia cũng có thể xin nghỉ, còn đợi xem anh sắp xếp thời gian của anh nữa !"
"Chương trình đang dẫn tốt như vậy, làm sao lại đổi lại !" Phó Kiến Văn mặc kệ Sở Tầm chỉ hỏi Tố Tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.