Chương 208: Đừng đánh! Sẽ chết người
Mạc Vân Trà Sữa
04/07/2019
Tố Tâm không dám đứng ở nơi có quá nhiều người để ý, không biết tại sao trong lòng sợ sệt bị Phó Kiến Văn nhìn thấy.
Mắt thấy bên trong bên ngoài đã không có người, dục vọng trong người Vương Tuyền vẫn một mực giấu ở đáy lòng rốt cuộc cũng không ép xuống được nữa.
Anh ta rút ra một điếu thuốc thơm ngậm ở khóe môi, một tay che chở ngọn lửa... Thừa dịp châm lửa thông qua kẽ hở liếc nhìn bốn bề vắng lặng, đem cái bật lửa giả bộ đút vào trong túi, tầm mắt liếc về hướng ghế dài, gọi Tố Tâm.
"Tố Tâm..."
Giọng nói của Vương Tuyền từ sau lưng truyền đến, Tố Tâm cả kinh, còn chưa kịp quay đầu, miệng và mũi đã bị một bàn tay lớn bịt lại.
Tố Tâm kéo cổ tay của Vương Tuyền hoảng sợ giãy giụa, điện thoại cùng túi xách đặt ở trên đùi tất cả đều rơi trên mặt đất.
Môi miệng của Vương Tuyền dán chặt vào bên tai Tố Tâm, hít sâu một hơi, thân hình nóng bỏng cùng mùi thơm ngọt ngào của Tố Tâm khiến cho anh ta không kiềm chế được, anh ta nói, giọng nói khàn khàn: "Muốn cứu cha cô, thế nào cũng phải nỗ lực một chút gì chứ? Ít nhất cũng phải làm việc xứng đáng với việc cứu cha cô!"
Nói xong, Vương Tuyền mạnh mẽ đem Tố Tâm kéo tới hành lang bên trong, ngược sáng, ở trong bóng tối đem người đặt ở trên tường, Vương Tuyền ngăn cản Tố Tâm giãy giụa, bưng chặt miệng cô không có buông ra.
Nhìn thấy con ngươi Tố Tâm run rẩy, một bộ bị hoảng sợ dáng vẻ, dục vọng của Vương Tuyền bốc lên lợi hại hơn: "Sáng sớm hôm nay nhìn cô mặc váy, để trần hai cái chân trắng nõn, liền muốn đem cô đè xuống giường, cả ngày hôm nay tâm hồn tôi đều điên đảo, trong đầu đều là hình ảnh làm sao có thể khiến cô lên giường cùng với tôi..."
Tố Tâm chỉ cảm thấy máu nóng dồn lên não, sợ đến mức toàn thân cứng đờ nhưng vẫn ra sức giãy giụa.
"Cô càng giãy dụa tôi càng mạnh hơn! Bộ dáng này của cô quả đúng là quá câu dẫn người khác rồi, tôi rất muốn cô, lên giường cùng với tôi, tôi sẽ giúp cô cứu cha mình..."
"Vương thiếu gia hứng thú tốt đến không nhìn đến đây là đâu sao, chỉ muốn cởi quần làm việc ư!"
Tố Tâm cố gắng nói thật to để người khác chú ý đến nhưng rất cả đều tĩnh lặng, không có người qua lại. Nước mắt đã suýt nữa tràn mi lăn ra.
Thân ảnh mạnh mẽ rắn rỏi quen thuộc liền đứng ở cách đó không xa, có người tới cứu trợ khiến cho Tố Tâm không nhịn được khóc lớn.
Phó Kiến Văn mặc áo sơ mi màu xanh lam lúc sáng sớm, cởi bỏ âu phục cùng áo Vest, áo sơmi sơ vin vào quần tây, hai tay bỏ túi, khóe miệng ngậm lấy một điếu thuốc lá đã được đốt một đầu màu đỏ tươi, gương mặt ở trong bóng tối có vẻ đặc biệt thâm thúy.
"A... Chính là Phó tổng, xin lỗi, chính là tiểu yêu tinh này cố tình câu dẫn tôi! chung quy lại đây chính là nhà của anh, rất xin lỗi, tôi đây liền dẫn người chuyển vị trí..."
Vương Tuyền một bộ ngỗ nghịch không sợ đắc tội người, lôi kéo cánh tay Tố Tâm muốn đi. (p/s: Còn không thèm nhìn xem là vợ ai:))
Ba chữ Phó Kiến Văn kẹt ở cuống họng Tố Tâm, cô hướng về phía Phó Kiến Văn với ánh mắt cầu cứu.
"Vương thiếu gia..." Phó Kiến Văn đem điếu thuốc lá từ khóe môi dời đi, bước chân dài, ung dung thong thả hướng về chỗ Tố Tâm cùng Vương Tuyền đi tới, "Anh có thể đi, còn Tố tiểu thư cứ để lại chỗ tôi..."
"Làm sao, Phó tổng cũng cảm thấy hứng thú với cô gái này sao!" Vương Tuyền nhếch môi, "Nhưng mà hứng thú cũng nên để ý trước sau, hoặc là... Phó tổng có hay không không ngại tranh chấp một chút!"
Thấy Phó Kiến Văn không hé răng, Vương Tuyền hắng giọng: "Rất lâu tôi chưa từng luyện qua, Chúng ta thử..."
Vương Tuyền còn chưa nói hết, cổ áo đã bị người tóm lên, trước mặt chính là một quyền, đánh đến mức Vương Tuyền ngay cả cơ hội gào lên đau đớn cũng không có, đầu óc liền trong nháy mắt mê muội trống rỗng, khắp khuôn mặt chính là máu tươi.
Đi thông báo cho Phó Kiến Văn, Bạch Cẩn Du lúc này đang vùi ở góc tường lén lút xem náo nhiệt vừa nhìn thấy Vương Tuyền tình hình không đúng, thân là bác sĩ, thần kinh nhảy một cái, hô xông lại cản Phó Kiến Văn: "Lão Phó! Đừng đánh! Sẽ chết người!"
Tố Tâm bị khí thế của Phó Kiến Văn làm cho sợ, choáng váng.
Quả đấm của Phó Kiến Văn có bao nhiêu hung tàn, người nào từng lãnh giáo qua đều biết.
P/s: Mọi người thấy anh Phó có ngầu không nào? Hãy bỏ phiếu cho sữa để đọc chương tiếp theo nha.
Sắp cuối tháng nên mọi người hãy bỏ nhiều phiếu cho sữa hơn nha, sữa sẽ cố gắng cho ra nhiều hơn. yêu mọi người
Mắt thấy bên trong bên ngoài đã không có người, dục vọng trong người Vương Tuyền vẫn một mực giấu ở đáy lòng rốt cuộc cũng không ép xuống được nữa.
Anh ta rút ra một điếu thuốc thơm ngậm ở khóe môi, một tay che chở ngọn lửa... Thừa dịp châm lửa thông qua kẽ hở liếc nhìn bốn bề vắng lặng, đem cái bật lửa giả bộ đút vào trong túi, tầm mắt liếc về hướng ghế dài, gọi Tố Tâm.
"Tố Tâm..."
Giọng nói của Vương Tuyền từ sau lưng truyền đến, Tố Tâm cả kinh, còn chưa kịp quay đầu, miệng và mũi đã bị một bàn tay lớn bịt lại.
Tố Tâm kéo cổ tay của Vương Tuyền hoảng sợ giãy giụa, điện thoại cùng túi xách đặt ở trên đùi tất cả đều rơi trên mặt đất.
Môi miệng của Vương Tuyền dán chặt vào bên tai Tố Tâm, hít sâu một hơi, thân hình nóng bỏng cùng mùi thơm ngọt ngào của Tố Tâm khiến cho anh ta không kiềm chế được, anh ta nói, giọng nói khàn khàn: "Muốn cứu cha cô, thế nào cũng phải nỗ lực một chút gì chứ? Ít nhất cũng phải làm việc xứng đáng với việc cứu cha cô!"
Nói xong, Vương Tuyền mạnh mẽ đem Tố Tâm kéo tới hành lang bên trong, ngược sáng, ở trong bóng tối đem người đặt ở trên tường, Vương Tuyền ngăn cản Tố Tâm giãy giụa, bưng chặt miệng cô không có buông ra.
Nhìn thấy con ngươi Tố Tâm run rẩy, một bộ bị hoảng sợ dáng vẻ, dục vọng của Vương Tuyền bốc lên lợi hại hơn: "Sáng sớm hôm nay nhìn cô mặc váy, để trần hai cái chân trắng nõn, liền muốn đem cô đè xuống giường, cả ngày hôm nay tâm hồn tôi đều điên đảo, trong đầu đều là hình ảnh làm sao có thể khiến cô lên giường cùng với tôi..."
Tố Tâm chỉ cảm thấy máu nóng dồn lên não, sợ đến mức toàn thân cứng đờ nhưng vẫn ra sức giãy giụa.
"Cô càng giãy dụa tôi càng mạnh hơn! Bộ dáng này của cô quả đúng là quá câu dẫn người khác rồi, tôi rất muốn cô, lên giường cùng với tôi, tôi sẽ giúp cô cứu cha mình..."
"Vương thiếu gia hứng thú tốt đến không nhìn đến đây là đâu sao, chỉ muốn cởi quần làm việc ư!"
Tố Tâm cố gắng nói thật to để người khác chú ý đến nhưng rất cả đều tĩnh lặng, không có người qua lại. Nước mắt đã suýt nữa tràn mi lăn ra.
Thân ảnh mạnh mẽ rắn rỏi quen thuộc liền đứng ở cách đó không xa, có người tới cứu trợ khiến cho Tố Tâm không nhịn được khóc lớn.
Phó Kiến Văn mặc áo sơ mi màu xanh lam lúc sáng sớm, cởi bỏ âu phục cùng áo Vest, áo sơmi sơ vin vào quần tây, hai tay bỏ túi, khóe miệng ngậm lấy một điếu thuốc lá đã được đốt một đầu màu đỏ tươi, gương mặt ở trong bóng tối có vẻ đặc biệt thâm thúy.
"A... Chính là Phó tổng, xin lỗi, chính là tiểu yêu tinh này cố tình câu dẫn tôi! chung quy lại đây chính là nhà của anh, rất xin lỗi, tôi đây liền dẫn người chuyển vị trí..."
Vương Tuyền một bộ ngỗ nghịch không sợ đắc tội người, lôi kéo cánh tay Tố Tâm muốn đi. (p/s: Còn không thèm nhìn xem là vợ ai:))
Ba chữ Phó Kiến Văn kẹt ở cuống họng Tố Tâm, cô hướng về phía Phó Kiến Văn với ánh mắt cầu cứu.
"Vương thiếu gia..." Phó Kiến Văn đem điếu thuốc lá từ khóe môi dời đi, bước chân dài, ung dung thong thả hướng về chỗ Tố Tâm cùng Vương Tuyền đi tới, "Anh có thể đi, còn Tố tiểu thư cứ để lại chỗ tôi..."
"Làm sao, Phó tổng cũng cảm thấy hứng thú với cô gái này sao!" Vương Tuyền nhếch môi, "Nhưng mà hứng thú cũng nên để ý trước sau, hoặc là... Phó tổng có hay không không ngại tranh chấp một chút!"
Thấy Phó Kiến Văn không hé răng, Vương Tuyền hắng giọng: "Rất lâu tôi chưa từng luyện qua, Chúng ta thử..."
Vương Tuyền còn chưa nói hết, cổ áo đã bị người tóm lên, trước mặt chính là một quyền, đánh đến mức Vương Tuyền ngay cả cơ hội gào lên đau đớn cũng không có, đầu óc liền trong nháy mắt mê muội trống rỗng, khắp khuôn mặt chính là máu tươi.
Đi thông báo cho Phó Kiến Văn, Bạch Cẩn Du lúc này đang vùi ở góc tường lén lút xem náo nhiệt vừa nhìn thấy Vương Tuyền tình hình không đúng, thân là bác sĩ, thần kinh nhảy một cái, hô xông lại cản Phó Kiến Văn: "Lão Phó! Đừng đánh! Sẽ chết người!"
Tố Tâm bị khí thế của Phó Kiến Văn làm cho sợ, choáng váng.
Quả đấm của Phó Kiến Văn có bao nhiêu hung tàn, người nào từng lãnh giáo qua đều biết.
P/s: Mọi người thấy anh Phó có ngầu không nào? Hãy bỏ phiếu cho sữa để đọc chương tiếp theo nha.
Sắp cuối tháng nên mọi người hãy bỏ nhiều phiếu cho sữa hơn nha, sữa sẽ cố gắng cho ra nhiều hơn. yêu mọi người
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.