Chương 483: đừng nhúc nhích!
Mạc Vân Trà Sữa
28/07/2019
Trong hơi thở của Tố Tâm tất cả đều là mùi vị của Phó Kiến Văn, khiến cho Tố Tâm cảm thấy cực kỳ an tâm.
Có phần ấm áp, giống như là ma tuý, một khi đã đụng tới ... Thì cả đời đều không muốn thoát ra.
Tố Tâm đã từng cô đơn nhiều năm như vậy, cô luôn nghĩ rằng độc thân cũng rất tốt ...
Nhưng, bây giờ chân chính ăn vạ trong lồng ngực của Phó Kiến Văn, cô mới phát hiện, bất kì thứ gì trên thế giới, cũng không bằng một cái ôm ấp ám khiến người ta an tâm của Phó Kiến Văn.
Quả nhiên là Tố Tâm đã ngủ quên ở trong lồng ngực Phó Kiến Văn rồi, ngủ đến cực kỳ an tâm.
Tố Tâm lại mơ thấy hình ảnh lúc cha ruột của cô mang theo Tố Nhiên tới Tố gia ...
Ngày ấy cũng như bây giờ, trời mưa to, bởi vì cha ruột của Tố Tâm đến mà Tố gia đã loạn thành một đống.
Tố Tâm là người trong cuộc nhưng lúc này mới về đến, cô mặc một chiếc đầm màu trắng, đứng ở cửa ra vào, cha ruột của cô đang quỳ xuống nói ra sự thực về mọi chuyện năm đó, Lương Mộ Lan nhìn xem Tố Nhiên giống mình y như đúc, tay run run ôm Tố Nhiên khóc thút thít...
Tố Cảnh Toàn đưa tay ôm lấy vợ cùng con gái của mình, vành mắt cũng đỏ lên.
Mà cha ruột của Tố Tâm, quỳ xuống dập đầu lạy ba cái, sau đó xoay người rời đi, lúc đi xẹt qua bả vai của Tố Tâm nhưng thậm chí không thèm cả quay đầu lại liếc nhìn.
Một khắc đó, Tố Tâm liền mất đi dũng khí bước chân vào cánh cửa kia.
Tố Tâm tình nguyện, bản thân được cha ruột mang đi ...
Nhưng lại không có.
Ánh mắt cô đuổi theo người cha ruột đang chạy chối chết của mình, từ đầu đến cuối ông không hề liếc mắt nhìn qua Tố Tâm, mà vứt bỏ Tố Tâm ở lại Tố gia ...
Trong giấc mộng, khóe mắt Tố Tâm đã xuất hiện những giọt nước mắt, dính ướt áo sơmi chỗ ngực của Phó Kiến Văn.
Anh ôm cô càng chặt hơn, đem toàn bộ ôn nhu và ấm áp dồn cho Tố Tâm, cố gắng xua tan những bi thương trong lòng cô.
...
Lúc Tố Tâm tỉnh lại, trời đã tối rồi.
Cô không biết mình đã ngủ bao lâu, nhưng Phó Kiến Văn vẫn giữ một tư thế như thế để ôm cô.
"Mấy giờ rồi !" Giọng nói khàn khàn của Tố Tâm vang lên.
Phó Kiến Văn giơ lên cánh tay, liếc nhìn đồng hồ, nói: "Sáu giờ hơn một chút rồi ..."
Tố Tâm vẫn có chút buồn ngủ, cô nhìn lên gương mặt của Phó Kiến Văn, trong lòng không ngừng cảm động: "Cánh tay cùng chân có mỏi không !"
Tuy rằng Tố Tâm gầy gò, nhưng thân hình rất cao ... cả người lại ép lên thân thể của Phó Kiến Văn lâu như vậy, Phó Kiến Văn không mỏi mới lạ ...
"Đừng nhúc nhích ..." Lông mày của Phó Kiến Văn căng thẳng.
Quả nhiên là đã tê rần, Tố Tâm vừa mới động một tý, mà cơn tê đã xuyên thấu cả thân thể Phó Kiến Văn rồi.
Có phần ấm áp, giống như là ma tuý, một khi đã đụng tới ... Thì cả đời đều không muốn thoát ra.
Tố Tâm đã từng cô đơn nhiều năm như vậy, cô luôn nghĩ rằng độc thân cũng rất tốt ...
Nhưng, bây giờ chân chính ăn vạ trong lồng ngực của Phó Kiến Văn, cô mới phát hiện, bất kì thứ gì trên thế giới, cũng không bằng một cái ôm ấp ám khiến người ta an tâm của Phó Kiến Văn.
Quả nhiên là Tố Tâm đã ngủ quên ở trong lồng ngực Phó Kiến Văn rồi, ngủ đến cực kỳ an tâm.
Tố Tâm lại mơ thấy hình ảnh lúc cha ruột của cô mang theo Tố Nhiên tới Tố gia ...
Ngày ấy cũng như bây giờ, trời mưa to, bởi vì cha ruột của Tố Tâm đến mà Tố gia đã loạn thành một đống.
Tố Tâm là người trong cuộc nhưng lúc này mới về đến, cô mặc một chiếc đầm màu trắng, đứng ở cửa ra vào, cha ruột của cô đang quỳ xuống nói ra sự thực về mọi chuyện năm đó, Lương Mộ Lan nhìn xem Tố Nhiên giống mình y như đúc, tay run run ôm Tố Nhiên khóc thút thít...
Tố Cảnh Toàn đưa tay ôm lấy vợ cùng con gái của mình, vành mắt cũng đỏ lên.
Mà cha ruột của Tố Tâm, quỳ xuống dập đầu lạy ba cái, sau đó xoay người rời đi, lúc đi xẹt qua bả vai của Tố Tâm nhưng thậm chí không thèm cả quay đầu lại liếc nhìn.
Một khắc đó, Tố Tâm liền mất đi dũng khí bước chân vào cánh cửa kia.
Tố Tâm tình nguyện, bản thân được cha ruột mang đi ...
Nhưng lại không có.
Ánh mắt cô đuổi theo người cha ruột đang chạy chối chết của mình, từ đầu đến cuối ông không hề liếc mắt nhìn qua Tố Tâm, mà vứt bỏ Tố Tâm ở lại Tố gia ...
Trong giấc mộng, khóe mắt Tố Tâm đã xuất hiện những giọt nước mắt, dính ướt áo sơmi chỗ ngực của Phó Kiến Văn.
Anh ôm cô càng chặt hơn, đem toàn bộ ôn nhu và ấm áp dồn cho Tố Tâm, cố gắng xua tan những bi thương trong lòng cô.
...
Lúc Tố Tâm tỉnh lại, trời đã tối rồi.
Cô không biết mình đã ngủ bao lâu, nhưng Phó Kiến Văn vẫn giữ một tư thế như thế để ôm cô.
"Mấy giờ rồi !" Giọng nói khàn khàn của Tố Tâm vang lên.
Phó Kiến Văn giơ lên cánh tay, liếc nhìn đồng hồ, nói: "Sáu giờ hơn một chút rồi ..."
Tố Tâm vẫn có chút buồn ngủ, cô nhìn lên gương mặt của Phó Kiến Văn, trong lòng không ngừng cảm động: "Cánh tay cùng chân có mỏi không !"
Tuy rằng Tố Tâm gầy gò, nhưng thân hình rất cao ... cả người lại ép lên thân thể của Phó Kiến Văn lâu như vậy, Phó Kiến Văn không mỏi mới lạ ...
"Đừng nhúc nhích ..." Lông mày của Phó Kiến Văn căng thẳng.
Quả nhiên là đã tê rần, Tố Tâm vừa mới động một tý, mà cơn tê đã xuyên thấu cả thân thể Phó Kiến Văn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.