Chương 1351: Được, em chờ anh
Mạc Vân Trà Sữa
28/11/2019
Phó Kiến Văn diệt đầu mẩu thuốc lá đã hút xong xuống thùng rác, rồi đi
về phía Tố Tâm, giữa lông mày không có căm tức mà Tố Tâm đoán, chỉ bình
tĩnh như nước ao sâu thẳm: "Bên ngoài lạnh, đi vào..."
Tố Tâm gật đầu.
Phó Kiến Văn đi sau lưng Tố Tâm, cùng nhau vào nhà, vừa mới đóng cửa lại, Tố Tâm liền đưa tay ôm lấy hông của Phó Kiến Văn, trên người còn có khí lạnh từ bên ngoài ngấm vào.
Tố Tâm không biết có phải trái tim của Phó Kiến Văn có lạnh giá giống như quần áo trên người anh hay không, nhưng theo bản năng cô ôm anh càng chặt hơn, muốn cho Phó Kiến Văn ấm áp.
Đáy mắt Phó Kiến Văn có ý cười, anh ôm chặt bả vai gầy gò của cô, một tay giữ ở đầu cô, đặt xuống đỉnh đầu cô một nụ hôn.
Ánh đèn cửa trước vẫn còn hắt vào, đem lông mi của Tố Tâm nhuộm thành màu vàng, lông mi cũng nhẹ nhàng rung động...
"Vị kia... Là cha ruột của anh đúng không!" Tố Tâm không có ngửa đầu nhìn về phía Phó Kiến Văn, lỗ tai dán chặt ở trước lồng ngực anh, nghe tiếng trái tim đập.
Không nghe được Phó Kiến Văn trả lời, Tố Tâm mới ngẩng đầu, cô nhón chân lên, cái trán chống đỡ dưới cằm anh: "Ông ấy là muốn gặp Đoàn Đoàn, hay là... Biết Đoàn Đoàn chính là con của chị Tương Tư rồi!"
"Em sợ cái gì!" Phó Kiến Văn mỉm cười, "Chúng ta sẽ không mất đi Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn chính là con của chúng ta, ai cũng không mang được đi!"
Nghe được lời này của Phó Kiến Văn, Tố Tâm cũng yên lòng, cô điều chỉnh tâm tình sau đó nờ nụ cười với anh: "Không phải nói muốn đưa em đi xem lễ vật cầu hôn sao! Đã chuẩn bị kĩ càng rồi sao, em thật vô cùng hiếu kỳ!"
Tố Tâm đã thay xong quần áo, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát...
Tâm tình của Phó Kiến Văn cũng khá hơn theo nụ cười long lanh xán lạn của Tố Tâm: "Anh thay quần áo xong chúng ta sẽ xuất phát..."
"Được! Em chờ anh!"
Tố Tâm gật đầu.
Phó Kiến Văn đi sau lưng Tố Tâm, cùng nhau vào nhà, vừa mới đóng cửa lại, Tố Tâm liền đưa tay ôm lấy hông của Phó Kiến Văn, trên người còn có khí lạnh từ bên ngoài ngấm vào.
Tố Tâm không biết có phải trái tim của Phó Kiến Văn có lạnh giá giống như quần áo trên người anh hay không, nhưng theo bản năng cô ôm anh càng chặt hơn, muốn cho Phó Kiến Văn ấm áp.
Đáy mắt Phó Kiến Văn có ý cười, anh ôm chặt bả vai gầy gò của cô, một tay giữ ở đầu cô, đặt xuống đỉnh đầu cô một nụ hôn.
Ánh đèn cửa trước vẫn còn hắt vào, đem lông mi của Tố Tâm nhuộm thành màu vàng, lông mi cũng nhẹ nhàng rung động...
"Vị kia... Là cha ruột của anh đúng không!" Tố Tâm không có ngửa đầu nhìn về phía Phó Kiến Văn, lỗ tai dán chặt ở trước lồng ngực anh, nghe tiếng trái tim đập.
Không nghe được Phó Kiến Văn trả lời, Tố Tâm mới ngẩng đầu, cô nhón chân lên, cái trán chống đỡ dưới cằm anh: "Ông ấy là muốn gặp Đoàn Đoàn, hay là... Biết Đoàn Đoàn chính là con của chị Tương Tư rồi!"
"Em sợ cái gì!" Phó Kiến Văn mỉm cười, "Chúng ta sẽ không mất đi Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn chính là con của chúng ta, ai cũng không mang được đi!"
Nghe được lời này của Phó Kiến Văn, Tố Tâm cũng yên lòng, cô điều chỉnh tâm tình sau đó nờ nụ cười với anh: "Không phải nói muốn đưa em đi xem lễ vật cầu hôn sao! Đã chuẩn bị kĩ càng rồi sao, em thật vô cùng hiếu kỳ!"
Tố Tâm đã thay xong quần áo, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát...
Tâm tình của Phó Kiến Văn cũng khá hơn theo nụ cười long lanh xán lạn của Tố Tâm: "Anh thay quần áo xong chúng ta sẽ xuất phát..."
"Được! Em chờ anh!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.