Chương 198: Gia biến (1)
Mạc Vân Trà Sữa
04/07/2019
Tố Cảnh Toàn trầm mặc, từ trong hộp thuốc lá rút ra một điếu thuốc, cau mày: "Anh trai con không đi được, Tố thị còn phải dựa vào anh con."
"Vậy tại sao muốn đưa con cùng mẹ phải xuất ngoại!" Tố Nhiên truy hỏi, "Con không xuất ngoại không được sao!"
"Trên thế giới này đâu đâu cũng có người cao giẫm người thấp, nếu như sự tình thật đã đến tình trạng không thể vãn hồi, các người không xuất ngoại... Không thể thiếu bị người ta làm nhục! Chuyện này ta và mẹ của con đã thương lượng qua rồi, tính tình của con lưu lại khó tránh khỏi gây rắc rối, con nhất định phải xuất ngoại!"
Tố Nhiên nắm chặt một góc váy trong lòng bàn tay, mạnh miệng muốn nguỵ biện, nhưng nghĩ đến trong nhà bây giờ có chuyện, vẫn cứ đem tính tình của mình đè ép trở lại, vùi ở trong sô pha không lên tiếng, trong lòng kỳ thực cũng là hoảng loạn không biết nên làm sao.
Lương Mộ Lan đầu óc hỗn loạn cực kì, đều nói phu thê vốn là chim cùng rừng khi đại nạn đến từng người tự bay, những năm này Tố Cảnh Toàn ở bên ngoài xằng bậy Lương Mộ Lan không phải là không biết, bà cho là mình đối với Tố Cảnh Toàn tình cảm đã không còn, hận quá có thời điểm từng nghĩ nếu như người đàn ông này chết đi bà sẽ được thanh tịnh hơn.
Nhưng mới rồi ở phòng ngủ, nghe Tố Cảnh Toàn nói, ông đã chuẩn bị đến cuối cùng, nếu như sự tình không có chuyển biến ông sẽ đem hết tất cả trách nhiệm nhận về mình, để bảo vệ em trai là Tố Cảnh Huy, nhưng như vậy, tử hình là không tránh được, Lương Mộ Lan nước mắt liền không khống chế được lăn xuống.
Tố Cảnh Toàn nói, những năm này làm quá nhiều việc trái đạo đức của người làm ăn, Tố Cảnh Huy đều là bị ông lôi xuống nước, dù có chết cũng phải đưa Tố Cảnh Huy trở về.
Nhưng Tố Cảnh Toàn không còn người thân, không thể để cho anh ta chịu tội thay được sao, Lương Mộ Lan định nói nhưng lại nuốt trở vào, em trai của Tố Cảnh Toàn là Tố Cảnh Huy từ khi con gái Tố Hạ tự sát, vợ bị bệnh trầm cảm mà qua đời, sau đó một thân một mình đơn độc, một lòng nhào vào trong công việc.
Tố Cảnh Toàn nói không sai, Tố Cảnh Huy là bị Tố Cảnh Toàn lôi xuống nước, nhưng những năm này không có Tố Cảnh Toàn, Tố Cảnh Huy cũng tương tự không ngồi được tới vị trí ngày hôm nay.
Không nói tới tình cảm, thì đây chính là một giao dịch mà hai bên cùng có lợi, đường vừa bắt đầu chính là do Tố Cảnh Huy tự chọn, đi tới bước ngày hôm nay, cũng chính là do Tố Cảnh Toàn tự mình lựa chọn, dựa vào cái gì để Tố Cảnh Toàn một mình chịu trách nhiệm toàn bộ!
Trong lòng tức giận, đồng thời, trong lòng Lương Mộ Lan cũng rõ ràng, chuyện này cuối cùng đều là cùng hội cùng thuyền, mọi phương diện đều có dấu vết của Tố Cảnh Toàn, tính đi tính lại thì Tố Cảnh Toàn vẫn không thoát khỏi trách nhiệm trên đầu.
Tố Tâm nắm chặt bàn tay đầy mồ hôi, chuyện này không nghe thấy nguyên nhân, chỉ biết hậu quả, trái tim sa sút nhảy lên rầm rầm, rơi vào trong sương mù mờ mịt.
Bên ngoài truyền đến âm thanh của bánh xe nghiền ép mặt đất, Tố Nhiên thần kinh căng thẳng không tự chủ đứng lên nói một câu: "Trở về rồi!"
Âm thanh đóng cửa xe truyền đến, Tố Tâm quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, xuyên thấu qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng, cô mơ hồ có thể nhìn thấy thân ảnh thon dài của Tố Nguyên cùng trợ lý đứng ở bên cạnh xe.
"Ở ngoài chờ tôi 15 phút."
Giọng nói trầm thấp mạnh mẽ của Tố Nguyên có thể động viên nội tâm người khác khỏi hoảng sợ, ngay cả Tố Nhiên cũng đều an tâm không ít.
Cửa phòng đèn sáng rực rỡ, Tố Nguyên từ ngoài cửa đi vào, thân ảnh cao lớn che đi một chút tia sáng.
Cho dù Tố Tâm cảm giác tình hình của Tố gia như đê sắp vỡ, nhưng Tố Nguyên vẫn như cũ chính là bộ dáng thận trọng lại thâm trầm, áo sơmi màu trắng, vest màu xám tro cùng màu với quần tây thẳng tắp, trên người tinh xảo cẩn thận tỉ mỉ.
Tố Nguyên cầm trong tay một tập liệu, bước vào sảnh, một tay vịn lấy tủ giày đổi giày, ánh đèn chiếu lên ngũ quan cương nghị sắc sảo của anh, cổ áo sơmi phẳng phiu, càng ngày càng nổi bật lên biểu lộ lãnh túc của anh.
"Vậy tại sao muốn đưa con cùng mẹ phải xuất ngoại!" Tố Nhiên truy hỏi, "Con không xuất ngoại không được sao!"
"Trên thế giới này đâu đâu cũng có người cao giẫm người thấp, nếu như sự tình thật đã đến tình trạng không thể vãn hồi, các người không xuất ngoại... Không thể thiếu bị người ta làm nhục! Chuyện này ta và mẹ của con đã thương lượng qua rồi, tính tình của con lưu lại khó tránh khỏi gây rắc rối, con nhất định phải xuất ngoại!"
Tố Nhiên nắm chặt một góc váy trong lòng bàn tay, mạnh miệng muốn nguỵ biện, nhưng nghĩ đến trong nhà bây giờ có chuyện, vẫn cứ đem tính tình của mình đè ép trở lại, vùi ở trong sô pha không lên tiếng, trong lòng kỳ thực cũng là hoảng loạn không biết nên làm sao.
Lương Mộ Lan đầu óc hỗn loạn cực kì, đều nói phu thê vốn là chim cùng rừng khi đại nạn đến từng người tự bay, những năm này Tố Cảnh Toàn ở bên ngoài xằng bậy Lương Mộ Lan không phải là không biết, bà cho là mình đối với Tố Cảnh Toàn tình cảm đã không còn, hận quá có thời điểm từng nghĩ nếu như người đàn ông này chết đi bà sẽ được thanh tịnh hơn.
Nhưng mới rồi ở phòng ngủ, nghe Tố Cảnh Toàn nói, ông đã chuẩn bị đến cuối cùng, nếu như sự tình không có chuyển biến ông sẽ đem hết tất cả trách nhiệm nhận về mình, để bảo vệ em trai là Tố Cảnh Huy, nhưng như vậy, tử hình là không tránh được, Lương Mộ Lan nước mắt liền không khống chế được lăn xuống.
Tố Cảnh Toàn nói, những năm này làm quá nhiều việc trái đạo đức của người làm ăn, Tố Cảnh Huy đều là bị ông lôi xuống nước, dù có chết cũng phải đưa Tố Cảnh Huy trở về.
Nhưng Tố Cảnh Toàn không còn người thân, không thể để cho anh ta chịu tội thay được sao, Lương Mộ Lan định nói nhưng lại nuốt trở vào, em trai của Tố Cảnh Toàn là Tố Cảnh Huy từ khi con gái Tố Hạ tự sát, vợ bị bệnh trầm cảm mà qua đời, sau đó một thân một mình đơn độc, một lòng nhào vào trong công việc.
Tố Cảnh Toàn nói không sai, Tố Cảnh Huy là bị Tố Cảnh Toàn lôi xuống nước, nhưng những năm này không có Tố Cảnh Toàn, Tố Cảnh Huy cũng tương tự không ngồi được tới vị trí ngày hôm nay.
Không nói tới tình cảm, thì đây chính là một giao dịch mà hai bên cùng có lợi, đường vừa bắt đầu chính là do Tố Cảnh Huy tự chọn, đi tới bước ngày hôm nay, cũng chính là do Tố Cảnh Toàn tự mình lựa chọn, dựa vào cái gì để Tố Cảnh Toàn một mình chịu trách nhiệm toàn bộ!
Trong lòng tức giận, đồng thời, trong lòng Lương Mộ Lan cũng rõ ràng, chuyện này cuối cùng đều là cùng hội cùng thuyền, mọi phương diện đều có dấu vết của Tố Cảnh Toàn, tính đi tính lại thì Tố Cảnh Toàn vẫn không thoát khỏi trách nhiệm trên đầu.
Tố Tâm nắm chặt bàn tay đầy mồ hôi, chuyện này không nghe thấy nguyên nhân, chỉ biết hậu quả, trái tim sa sút nhảy lên rầm rầm, rơi vào trong sương mù mờ mịt.
Bên ngoài truyền đến âm thanh của bánh xe nghiền ép mặt đất, Tố Nhiên thần kinh căng thẳng không tự chủ đứng lên nói một câu: "Trở về rồi!"
Âm thanh đóng cửa xe truyền đến, Tố Tâm quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, xuyên thấu qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng, cô mơ hồ có thể nhìn thấy thân ảnh thon dài của Tố Nguyên cùng trợ lý đứng ở bên cạnh xe.
"Ở ngoài chờ tôi 15 phút."
Giọng nói trầm thấp mạnh mẽ của Tố Nguyên có thể động viên nội tâm người khác khỏi hoảng sợ, ngay cả Tố Nhiên cũng đều an tâm không ít.
Cửa phòng đèn sáng rực rỡ, Tố Nguyên từ ngoài cửa đi vào, thân ảnh cao lớn che đi một chút tia sáng.
Cho dù Tố Tâm cảm giác tình hình của Tố gia như đê sắp vỡ, nhưng Tố Nguyên vẫn như cũ chính là bộ dáng thận trọng lại thâm trầm, áo sơmi màu trắng, vest màu xám tro cùng màu với quần tây thẳng tắp, trên người tinh xảo cẩn thận tỉ mỉ.
Tố Nguyên cầm trong tay một tập liệu, bước vào sảnh, một tay vịn lấy tủ giày đổi giày, ánh đèn chiếu lên ngũ quan cương nghị sắc sảo của anh, cổ áo sơmi phẳng phiu, càng ngày càng nổi bật lên biểu lộ lãnh túc của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.