Chương 685: Già đầu cả rồi!
Mạc Vân Trà Sữa
02/08/2019
Như là có linh cảm, Phó Kiến Văn cùng Đoàn Đoàn đều hướng về cửa vào nhìn tới.
Hai đôi mắt một lớn một nhỏ đều nhìn về phía Tố Tâm, lông mày của người lớn hơi giãn ra, còn người nhỏ thì nước mắt đã bay ra khỏi viền mắt, bay thẳng đến bên người Tố Tâm, ôm lấy chân cô. . .
Đoàn Đoàn lén lút lau một cái nước mắt nước mũi lên quần của Tố Tâm, lại ngẩng đầu nhìn về phía Tố Tâm, viền mắt đều đã đỏ lên, ở trên lông mi còn có mấy giọt nước nhỏ vụn, khiến người khác đau lòng muốn đầu hàng rồi.
Đôi mắt nóng rực của Phó Kiến Văn nhìn về phía Tố Tâm, cúp điện thoại, Phó Kiến Văn đi tới trước mặt Tố Tâm, bàn tay lớn trói đầu của Đoàn Đoàn lại, sau đó nói với Tố Tâm: "Bên kia bệnh viện còn có ít chuyện. . ."
Phó lão phu nhân cùng Phó Thanh Tuyền quả thực không có một ngày khiến người ta sống yên ổn!
Bên này, Phó Kiến Văn mới vừa nhận được điện thoại của cô giáo nói là Đoàn Đoàn đánh nhau ở nhà trẻ, người mới vừa tới đây còn chưa kịp hỏi Đoàn Đoàn chuyện là thế nào thì bệnh viện đã gọi điện thoại tới rồi. . .
Phó lão phu nhân cùng Phó Thanh Tuyền những năm này vẫn luôn là chán ghét lẫn nhau, Vương không gặp Vương, không nghĩ tới trước sau lại nằm chung một cái bệnh viện!
Hơn nữa còn đều là phòng bệnh V I P, cùng ở chung tầng trệt.
Nguyên bản không gặp thì không sao, kết quả hai người không biết làm sao lại đụng mặt nhau ở trong hành lang bệnh viện, bất kể là Phó Thanh Tuyền hay là Phó lão phu nhân, hai người đều là tính khí cứng rắn, một sự mỉa mai là không nhường lại vị trí Phó lão phu nhân, một sự mỉa mai là một cái lão già không biết xấu hổ, cũng không biết làm sao hai cái người luôn luôn trầm ổn lại cũng đã có tuổi, vậy mà đều không có bình tĩnh động thủ với nhau ở trong hành lang bệnh viện.
Sau khi Phó Kiến Văn nghe xong, quả thực dở khóc dở cười.
Tính cách của Phó lão phu nhân Phó Kiến Văn hết sức rõ ràng, nếu như không phải là bị tức giận đến điên lên, thì làm sao sẽ không để ý đến thân phận cùng bộ mặt trực tiếp động tay động chân với Phó lão gia.
Còn cá tính của Phó Thanh Tuyền, Phó Kiến Văn cũng rất rõ ràng, ông ta vẫn tương đối coi trọng mặt mũi, đặc biệt là đã đến cái tuổi này, có thể vứt đi mặt mũi của mình động thủ đánh vợ quả thực là hoàn toàn ngoài dự liệu của Phó Kiến Văn.
Vào lúc này ngay cả nguyên nhân Đoàn Đoàn đánh nhau còn không biết rõ, thư ký Tống lại ở trong điện thoại cầu cứu đến sắp khóc rồi, xin Phó Kiến Văn nhanh tới bệnh viện một chuyến.
Hai đôi mắt một lớn một nhỏ đều nhìn về phía Tố Tâm, lông mày của người lớn hơi giãn ra, còn người nhỏ thì nước mắt đã bay ra khỏi viền mắt, bay thẳng đến bên người Tố Tâm, ôm lấy chân cô. . .
Đoàn Đoàn lén lút lau một cái nước mắt nước mũi lên quần của Tố Tâm, lại ngẩng đầu nhìn về phía Tố Tâm, viền mắt đều đã đỏ lên, ở trên lông mi còn có mấy giọt nước nhỏ vụn, khiến người khác đau lòng muốn đầu hàng rồi.
Đôi mắt nóng rực của Phó Kiến Văn nhìn về phía Tố Tâm, cúp điện thoại, Phó Kiến Văn đi tới trước mặt Tố Tâm, bàn tay lớn trói đầu của Đoàn Đoàn lại, sau đó nói với Tố Tâm: "Bên kia bệnh viện còn có ít chuyện. . ."
Phó lão phu nhân cùng Phó Thanh Tuyền quả thực không có một ngày khiến người ta sống yên ổn!
Bên này, Phó Kiến Văn mới vừa nhận được điện thoại của cô giáo nói là Đoàn Đoàn đánh nhau ở nhà trẻ, người mới vừa tới đây còn chưa kịp hỏi Đoàn Đoàn chuyện là thế nào thì bệnh viện đã gọi điện thoại tới rồi. . .
Phó lão phu nhân cùng Phó Thanh Tuyền những năm này vẫn luôn là chán ghét lẫn nhau, Vương không gặp Vương, không nghĩ tới trước sau lại nằm chung một cái bệnh viện!
Hơn nữa còn đều là phòng bệnh V I P, cùng ở chung tầng trệt.
Nguyên bản không gặp thì không sao, kết quả hai người không biết làm sao lại đụng mặt nhau ở trong hành lang bệnh viện, bất kể là Phó Thanh Tuyền hay là Phó lão phu nhân, hai người đều là tính khí cứng rắn, một sự mỉa mai là không nhường lại vị trí Phó lão phu nhân, một sự mỉa mai là một cái lão già không biết xấu hổ, cũng không biết làm sao hai cái người luôn luôn trầm ổn lại cũng đã có tuổi, vậy mà đều không có bình tĩnh động thủ với nhau ở trong hành lang bệnh viện.
Sau khi Phó Kiến Văn nghe xong, quả thực dở khóc dở cười.
Tính cách của Phó lão phu nhân Phó Kiến Văn hết sức rõ ràng, nếu như không phải là bị tức giận đến điên lên, thì làm sao sẽ không để ý đến thân phận cùng bộ mặt trực tiếp động tay động chân với Phó lão gia.
Còn cá tính của Phó Thanh Tuyền, Phó Kiến Văn cũng rất rõ ràng, ông ta vẫn tương đối coi trọng mặt mũi, đặc biệt là đã đến cái tuổi này, có thể vứt đi mặt mũi của mình động thủ đánh vợ quả thực là hoàn toàn ngoài dự liệu của Phó Kiến Văn.
Vào lúc này ngay cả nguyên nhân Đoàn Đoàn đánh nhau còn không biết rõ, thư ký Tống lại ở trong điện thoại cầu cứu đến sắp khóc rồi, xin Phó Kiến Văn nhanh tới bệnh viện một chuyến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.