Chương 340: Hay là... Lục Tân Nam thích Phó Kiến Văn
Mạc Vân Trà Sữa
04/07/2019
Tố Tâm trầm mặc chốc lát, mở miệng: "Đối diện đài truyền hình có một quán cà phê, anh chờ tôi mấy phút, tôi qua bây giờ."
"Được!"
...
Rõ ràng là hai người đều chán ghét lẫn nhau, lúc này lại muốn cùng nhau gặp mặt trong quán cà phê.
Tố Tâm từ đài truyền hình đi ra, thu ô lại, đặt ở trên kệ chỗ cửa quán, trong tay nắm điện thoại di động, đẩy cửa quán cà phê đi vào...
Cô đứng ở cửa tìm bóng người Lục Tân Nam, trùng hợp Lục Tân Nam cũng nhìn thấy cô, giơ tay ra hiệu vị trí, gương mặt cười như không cười nhìn xem Tố Tâm đi tới.
Chỗ đối diện Lục Tân Nam có để một cốc cafe đen còn nghi ngút khói, Tố Tâm ngồi xuống, đem túi xách đặt ở bên người.
Bàn của Tố Tâm ở cạnh cửa sổ, cho nên cô có thể nhìn thấy rõ ràng phía bên ngoài đang mưa gió mãnh liệt.
Tố Tâm nắm điện thoại di động, hai tay nhẹ nhàng đặt ở trên đầu gối, một tay nâng chén cà phê lên, hỏi Lục Tân Nam, dùng từ lễ phép: "Không biết anh Lục tìm tôi có chuyện gì!"
Lục Tân Nam không có mở miệng, anh ta gạt gạt tàn thuốc, im lặng nhìn cô gái trẻ tuổi ở phía đối diện mình...
Tuổi trẻ non nớt, khí chất tao nhã, tướng mạo tuy rằng không phải đẹp như tiên nữ, nhưng là loại đặc biệt dễ nhìn, ngũ quan tinh xảo, xinh đẹp quá đáng, da thịt đặc biệt trắng, cặp mắt kia cũng là sạch sẽ xinh đẹp, thật khiến người ta yêu thích.
Dựa theo thói quen, trong đáy lòng Lục Tân Nam âm thầm định giá Tố Tâm, anh ta lấy từ trong túi áo âu phục ra một tấm Séc, sau đó mở miệng nói: "Tố Tâm, tôi cũng không dấu diếm làm gì, chúng ta đi thẳng vào vấn đề, chúng ta đều biết Lão Phó thích cô, cô ra một cái giá... Chỉ cần không quá đáng tôi đều có thể cho cô!"
Tầm mắt Tố Tâm đảo qua tờ Séc trong tay Lục Tân Nam, đầu óc bị chậm mất một nhịp, cô nhìn qua Lục Tân Nam: "Đây là... Muốn tôi rời khỏi Phó Kiến Văn sao!"
Tố Tâm nhớ rõ trên phim truyền hình, thường là mẹ của nam chính đến tìm nữ chính, sau đó đưa ra một cái giá, bắt nữ chính phải rời xa con trai của bà ta...
Bạch Hiểu Niên đã từng đùa giỡn nói, nếu như Bạch Hiểu Niên may mắn có một ngày như thế, nhất định sẽ giở thủ đoạn cầm lấy tiền để ăn chơi phè phỡn, chứ tuyệt đối sẽ không ngu như vai nữ chính, cái gì cũng không muốn, cứ phải cùng một người đàn ông phân cao thấp.
Không nghĩ tới người gặp phải không phải là Bạch Hiểu Niên, mà là cô!
Chỉ là đối tượng nói với Tố Tâm những câu này... Khiến cho Tố Tâm cảm thấy khó hiểu!
Lục Tân Nam đứng trên lập trường gì để cùng mình nói những câu nói này! Bạn bè! Không thể nào!
Chẳng lẽ... Lục Tân Nam thích Phó Kiến Văn!
Lục Tân Nam siết chặt cái bút trong tay, hút một hơi thuốc: "Không phải như cô nghĩ! Tố Tâm... Tôi biết lão Phó thích cô, nhưng cô không thích hợp với cậu ta... Cô hiểu ý tôi không!"
Điện thoại trong tay Tố Tâm rung lên, cô cúi đầu liếc nhìn, chính là Bạch Hiểu Niên nhắn tin đến, cô cúi đầu gửi cho Bạch Hiểu Niên một tin nhắn, để Bạch Hiểu Niên đi trước không cần chờ cô, sau đó mới ngẩng đầu, con ngươi đen nhánh nhìn về phía Lục Tân Nam...
Lục Tân Nam nhớ tới vừa nãy ở quán trà, anh ta đứng ở ngoài cửa phòng nghe được cha của Sở Tầm ở bên trong nổi giận đùng đùng với Phó Kiến Văn, cho nên Lục Tân Nam vẫn là tiếp tục đóng vai ác mở miệng: "Đời này của lão Phó phải chịu không ít gian khổ mới có ngày hôm nay, tôi không thể trơ mắt nhìn cậu ấy chôn vùi tương lai của mình, cô hẳn là biết Sở Tầm, cô ta là giám đốc của bọn cô, hiện tại lão Phó đang rất cần sự trợ giúp từ nhà cô ta..."
"Được!"
...
Rõ ràng là hai người đều chán ghét lẫn nhau, lúc này lại muốn cùng nhau gặp mặt trong quán cà phê.
Tố Tâm từ đài truyền hình đi ra, thu ô lại, đặt ở trên kệ chỗ cửa quán, trong tay nắm điện thoại di động, đẩy cửa quán cà phê đi vào...
Cô đứng ở cửa tìm bóng người Lục Tân Nam, trùng hợp Lục Tân Nam cũng nhìn thấy cô, giơ tay ra hiệu vị trí, gương mặt cười như không cười nhìn xem Tố Tâm đi tới.
Chỗ đối diện Lục Tân Nam có để một cốc cafe đen còn nghi ngút khói, Tố Tâm ngồi xuống, đem túi xách đặt ở bên người.
Bàn của Tố Tâm ở cạnh cửa sổ, cho nên cô có thể nhìn thấy rõ ràng phía bên ngoài đang mưa gió mãnh liệt.
Tố Tâm nắm điện thoại di động, hai tay nhẹ nhàng đặt ở trên đầu gối, một tay nâng chén cà phê lên, hỏi Lục Tân Nam, dùng từ lễ phép: "Không biết anh Lục tìm tôi có chuyện gì!"
Lục Tân Nam không có mở miệng, anh ta gạt gạt tàn thuốc, im lặng nhìn cô gái trẻ tuổi ở phía đối diện mình...
Tuổi trẻ non nớt, khí chất tao nhã, tướng mạo tuy rằng không phải đẹp như tiên nữ, nhưng là loại đặc biệt dễ nhìn, ngũ quan tinh xảo, xinh đẹp quá đáng, da thịt đặc biệt trắng, cặp mắt kia cũng là sạch sẽ xinh đẹp, thật khiến người ta yêu thích.
Dựa theo thói quen, trong đáy lòng Lục Tân Nam âm thầm định giá Tố Tâm, anh ta lấy từ trong túi áo âu phục ra một tấm Séc, sau đó mở miệng nói: "Tố Tâm, tôi cũng không dấu diếm làm gì, chúng ta đi thẳng vào vấn đề, chúng ta đều biết Lão Phó thích cô, cô ra một cái giá... Chỉ cần không quá đáng tôi đều có thể cho cô!"
Tầm mắt Tố Tâm đảo qua tờ Séc trong tay Lục Tân Nam, đầu óc bị chậm mất một nhịp, cô nhìn qua Lục Tân Nam: "Đây là... Muốn tôi rời khỏi Phó Kiến Văn sao!"
Tố Tâm nhớ rõ trên phim truyền hình, thường là mẹ của nam chính đến tìm nữ chính, sau đó đưa ra một cái giá, bắt nữ chính phải rời xa con trai của bà ta...
Bạch Hiểu Niên đã từng đùa giỡn nói, nếu như Bạch Hiểu Niên may mắn có một ngày như thế, nhất định sẽ giở thủ đoạn cầm lấy tiền để ăn chơi phè phỡn, chứ tuyệt đối sẽ không ngu như vai nữ chính, cái gì cũng không muốn, cứ phải cùng một người đàn ông phân cao thấp.
Không nghĩ tới người gặp phải không phải là Bạch Hiểu Niên, mà là cô!
Chỉ là đối tượng nói với Tố Tâm những câu này... Khiến cho Tố Tâm cảm thấy khó hiểu!
Lục Tân Nam đứng trên lập trường gì để cùng mình nói những câu nói này! Bạn bè! Không thể nào!
Chẳng lẽ... Lục Tân Nam thích Phó Kiến Văn!
Lục Tân Nam siết chặt cái bút trong tay, hút một hơi thuốc: "Không phải như cô nghĩ! Tố Tâm... Tôi biết lão Phó thích cô, nhưng cô không thích hợp với cậu ta... Cô hiểu ý tôi không!"
Điện thoại trong tay Tố Tâm rung lên, cô cúi đầu liếc nhìn, chính là Bạch Hiểu Niên nhắn tin đến, cô cúi đầu gửi cho Bạch Hiểu Niên một tin nhắn, để Bạch Hiểu Niên đi trước không cần chờ cô, sau đó mới ngẩng đầu, con ngươi đen nhánh nhìn về phía Lục Tân Nam...
Lục Tân Nam nhớ tới vừa nãy ở quán trà, anh ta đứng ở ngoài cửa phòng nghe được cha của Sở Tầm ở bên trong nổi giận đùng đùng với Phó Kiến Văn, cho nên Lục Tân Nam vẫn là tiếp tục đóng vai ác mở miệng: "Đời này của lão Phó phải chịu không ít gian khổ mới có ngày hôm nay, tôi không thể trơ mắt nhìn cậu ấy chôn vùi tương lai của mình, cô hẳn là biết Sở Tầm, cô ta là giám đốc của bọn cô, hiện tại lão Phó đang rất cần sự trợ giúp từ nhà cô ta..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.