Chương 652: Là tôi ... hâm mộ cô!
Mạc Vân Trà Sữa
31/07/2019
Tố Tâm không cho là quan hệ của mình cùng Tố
Nhiên gần gũi đến mức sau khi Tố Nhiên đọc được tin tức trên Internet sẽ gọi điện hỏi han quan tâm mình.
"Tôi gọi điện thoại cho cô, là muốn nói cho cô biết, tôi biết mẹ xuất ngoại đi theo tôi, là bởi vì cô nhờ anh trai nói để mẹ đi theo tôi!" đầu bên kia điện thoại, Tố Nhiên lăn một vòng con chuột máy tính, nhìn xem tin tức trên internet, thấy có người ước ao, cũng có người công kích Tố Tâm, "Tôi sẽ không nói cảm ơn với cô! Bởi vì ở trong mắt tôi đây là cô thiếu nợ tôi! Rõ ràng hai người chúng ta đã đổi về thân phận, nhưng cô vẫn chiếm tình thân của tôi!"
Tố Tâm không có hé răng, Tố Nhiên ở đầu bên kia điện thoại, lại như là lâm vào trong hồi ức ...
Giọng nói của cô ta khó được bình thản, cùng Tố Tâm nói có mấy lời, nhưng lại không làm ra vẻ như bạn cũ tán gẫu được.
Lại là một mảnh trầm mặc, Tố Tâm cho rằng Tố Nhiên sẽ không tiếp tục nói cái gì, lúc chuẩn bị nói cúp điện thoại, lại nghe Tố Nhiên khẽ cười một tiếng mở miệng: "khi còn bé tôi thường thường nghe người khác nói, đứa trẻ khóc sẽ có sữa uống, tôi không hiểu được, sau đó liền hỏi cha ... Hỏi cha của cô, ông ta nói với tôi, tất cả mọi đứa trẻ sinh ra đều sẽ khóc, khóc chính là bản năng sau đó mới biết cách cười, sở dĩ nói đứa trẻ khóc sẽ có sữa uống, là vì trẻ con không biết nói chuyện, chỉ biết dùng khóc để diễn tả mình đói bụng hoặc là không thoải mái, nhưng lời nói này sử dụng đối với tôi lại không thích hợp!"
Không biết Tố Nhiên muốn nói điều gì, Tố Tâm chỉ ngồi ở bên giường an tĩnh nghe.
"Tôi không tin! Sau khi trở về Tố gia liền biến thành một đứa trẻ con chỉ biết khóc, bởi vì tôi muốn chiếm được sự chú ý của tất cả mọi người, muốn bọn họ đối xử với tôi tốt hơn!" ở đầu bên kia điện thoại, Tố Nhiên phát ra một tiếng cười gằn tự giễu, "Còn cô, lại không lên tiếng mà cứ thế rời khỏi Tố gia, chưa bao giờ hướng về bất cứ người nào của Tố gia kêu khổ, xưa nay cũng chưa từng mở miệng cầu lấy của Tố gia bất cứ vật gì, nhưng mặc dù là như vậy ... Ba mẹ tôi lại muốn cái gì cũng cho cô! Bởi vì bọn họ cảm thấy cô so với tôi, sẽ là một đứa trẻ không biết khóc, lại không ở bên cạnh họ, bản năng liền sẽ đau lòng hơn cho cô một ít! Cho nên Tố Tâm ... Dù cho cô cũng không có làm gì, tôi vẫn cứ hận cô! Tôi không hận thân phận của chúng ta bị thay đổi những năm này, tôi hận là bây giờ dù cô không có yêu cầu gì với Tố gia, nhưng lại khiến cho cha mẹ không bỏ xuống được cô! Tố Tâm ... Nói cho cùng, là tôi hâm mộ cô!"
Tố Nhiên nghe Lương Mộ Lan nói, Tố Tâm muốn đem hộ khẩu của mình rời khỏi Tố gia, là thật sự muốn đoạn tuyệt quan hệ với Tố gia.
Sau khi Tố Nhiên xuất ngoại, Tố Nguyên ngẫu nhiên gặp được Tố Tâm, hai người hàn huyên vài câu, chính là lời nói của Tố Tâm muốn Lương Mộ Lan quyết định lên đường xuất ngoại cùng Tố Nhiên.
Một khắc đó, trong lòng Tố Nhiên mặc dù là có nhiều oán hận với Tố Tâm, tựa hồ trong nháy mắt đều bình thường trở lại.
Tố Nhiên trằn trọc trở mình không cách nào ngủ được, mười hai rưỡi rạng sáng ngồi dậy lật xem tin tức trong nước, biết Tố Tám xảy ra chuyện, không biết tại sao Tố Nhiên liền muốn cho gọi điện thoại cho Tố Tâm.
Vừa bắt đầu Tố Nhiên cũng không biết nên nói cái gì cùng với Tố Tâm, vốn định hỏi tình hình của Tố Tâm, nhưng câu nói kia lại nghẹn ứ ở trong ngực không có cách nào nói ra, sau đó lại nói một mạch những lời kia ...
"Tôi gọi điện thoại cho cô, là muốn nói cho cô biết, tôi biết mẹ xuất ngoại đi theo tôi, là bởi vì cô nhờ anh trai nói để mẹ đi theo tôi!" đầu bên kia điện thoại, Tố Nhiên lăn một vòng con chuột máy tính, nhìn xem tin tức trên internet, thấy có người ước ao, cũng có người công kích Tố Tâm, "Tôi sẽ không nói cảm ơn với cô! Bởi vì ở trong mắt tôi đây là cô thiếu nợ tôi! Rõ ràng hai người chúng ta đã đổi về thân phận, nhưng cô vẫn chiếm tình thân của tôi!"
Tố Tâm không có hé răng, Tố Nhiên ở đầu bên kia điện thoại, lại như là lâm vào trong hồi ức ...
Giọng nói của cô ta khó được bình thản, cùng Tố Tâm nói có mấy lời, nhưng lại không làm ra vẻ như bạn cũ tán gẫu được.
Lại là một mảnh trầm mặc, Tố Tâm cho rằng Tố Nhiên sẽ không tiếp tục nói cái gì, lúc chuẩn bị nói cúp điện thoại, lại nghe Tố Nhiên khẽ cười một tiếng mở miệng: "khi còn bé tôi thường thường nghe người khác nói, đứa trẻ khóc sẽ có sữa uống, tôi không hiểu được, sau đó liền hỏi cha ... Hỏi cha của cô, ông ta nói với tôi, tất cả mọi đứa trẻ sinh ra đều sẽ khóc, khóc chính là bản năng sau đó mới biết cách cười, sở dĩ nói đứa trẻ khóc sẽ có sữa uống, là vì trẻ con không biết nói chuyện, chỉ biết dùng khóc để diễn tả mình đói bụng hoặc là không thoải mái, nhưng lời nói này sử dụng đối với tôi lại không thích hợp!"
Không biết Tố Nhiên muốn nói điều gì, Tố Tâm chỉ ngồi ở bên giường an tĩnh nghe.
"Tôi không tin! Sau khi trở về Tố gia liền biến thành một đứa trẻ con chỉ biết khóc, bởi vì tôi muốn chiếm được sự chú ý của tất cả mọi người, muốn bọn họ đối xử với tôi tốt hơn!" ở đầu bên kia điện thoại, Tố Nhiên phát ra một tiếng cười gằn tự giễu, "Còn cô, lại không lên tiếng mà cứ thế rời khỏi Tố gia, chưa bao giờ hướng về bất cứ người nào của Tố gia kêu khổ, xưa nay cũng chưa từng mở miệng cầu lấy của Tố gia bất cứ vật gì, nhưng mặc dù là như vậy ... Ba mẹ tôi lại muốn cái gì cũng cho cô! Bởi vì bọn họ cảm thấy cô so với tôi, sẽ là một đứa trẻ không biết khóc, lại không ở bên cạnh họ, bản năng liền sẽ đau lòng hơn cho cô một ít! Cho nên Tố Tâm ... Dù cho cô cũng không có làm gì, tôi vẫn cứ hận cô! Tôi không hận thân phận của chúng ta bị thay đổi những năm này, tôi hận là bây giờ dù cô không có yêu cầu gì với Tố gia, nhưng lại khiến cho cha mẹ không bỏ xuống được cô! Tố Tâm ... Nói cho cùng, là tôi hâm mộ cô!"
Tố Nhiên nghe Lương Mộ Lan nói, Tố Tâm muốn đem hộ khẩu của mình rời khỏi Tố gia, là thật sự muốn đoạn tuyệt quan hệ với Tố gia.
Sau khi Tố Nhiên xuất ngoại, Tố Nguyên ngẫu nhiên gặp được Tố Tâm, hai người hàn huyên vài câu, chính là lời nói của Tố Tâm muốn Lương Mộ Lan quyết định lên đường xuất ngoại cùng Tố Nhiên.
Một khắc đó, trong lòng Tố Nhiên mặc dù là có nhiều oán hận với Tố Tâm, tựa hồ trong nháy mắt đều bình thường trở lại.
Tố Nhiên trằn trọc trở mình không cách nào ngủ được, mười hai rưỡi rạng sáng ngồi dậy lật xem tin tức trong nước, biết Tố Tám xảy ra chuyện, không biết tại sao Tố Nhiên liền muốn cho gọi điện thoại cho Tố Tâm.
Vừa bắt đầu Tố Nhiên cũng không biết nên nói cái gì cùng với Tố Tâm, vốn định hỏi tình hình của Tố Tâm, nhưng câu nói kia lại nghẹn ứ ở trong ngực không có cách nào nói ra, sau đó lại nói một mạch những lời kia ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.